Chương 76: Ngoại truyện 8 – Quách Mạn Trân
A Thuần
05/12/2020
Edit: Sa
Nếu như, nếu như dùng giới hạn toán học để hình dung thế giới khổng lồ này…
Vậy bạn tồn tại trong khoảng nào?
[1]
Năm mười ba tuổi, lần đầu tiên gặp cậu. Ngày nhập học, các bạn khác đều có bố mẹ đi cùng, kể cả tớ. Mẹ tớ hỏi giáo viên chủ nhiệm về những vấn đề vụn vặt, tớ không có gì làm, bèn nhìn ngó xung quanh, đúng lúc ấy trông thấy cậu đi ra khỏi phòng học, chỉ một mình cậu.
Tớ đã quên mất khi đó là mười giờ sáng hay hai giờ chiều, cũng quên mất trời có nắng hay không, quên luôn cậu có đeo cái balo leo núi bự chảng hay không. Tớ chỉ nhớ tóc mái phủ kín đôi lông mày của cậu, cậu mặc áo thun màu trắng, quần jean, và cả ánh mắt sâu thẳm.
Tớ cũng quên mất logo trên ngực áo thun của cậu là “apple” hay “elephant”.
Đằng nào cũng sẽ là bạn học thôi. Tớ đã nghĩ vậy đấy, không hề có bất cứ suy nghĩ nào là cậu sẽ có mong muốn khác.
Nhưng cậu lại chỉ cần liếc mắt là thấy được tớ, nhướn nhẹ mày, sải bước tới, khóe miệng cong cong, giọng nói trong trẻo lại cuốn hút bất ngờ: “Cậu là Quách Mạn Trân đúng không? Mẹ tớ cứ nhắc đi nhắc lại là tớ phải chăm sóc Quác Quác.”
Tư thái ấy tiêu sái đến lạ.
[2]
Trẻ con là thế. Lúc mới biết nói thì rất thích bắt chước lời nói của người khác, tiếng cười vừa ngây thơ vừa kiêu ngạo.
Hồi còn nhỏ xíu, mỗi lần mẹ gọi tên ở nhà của tớ, tớ cũng nhại theo, kết quả là vì nói không rõ nên đọc “Quách Quách” thành “Quác Quác”. Thậm chí lên mẫu giáo, tớ còn tưởng tên mình là Quác Mạn Trân, sau này được cô giáo sửa lại cách đọc nhiều lần, tớ mới đỏ mặt bừng tỉnh. Tóm lại, nhờ ơn mẹ, chuyện này được cả xóm biết.
Có lẽ cậu cũng vô tình nghe thấy, vì vậy, cậu chưa bao giờ gọi đúng tên tớ, cứ luôn miệng gọi “Quác Quác”. Mỗi khi giận, cậu nghiêm mặt, lạnh lùng, hết sức nghiêm túc nói: “Quác Mạn Trân, trong vòng mười phút không được nói chuyện với tớ.”
Đã từng thân thiết như vậy đấy.
Không biết tại sao, trong lòng tớ giống như có nụ hoa chầm chậm hé nở, vui vẻ và bồn chồn. Cánh hoa tỏa ra mùi hương thơm ngát, tràn ngập con tim. Tớ không rõ đó là hoa gì.
[3]
Sau đó tớ bắt đầu đọc tiểu thuyết ngôn tình. Những câu chữ vừa dịu dàng vừa sến súa hệt như cơn sóng xô nhẹ vào bờ cát, để lại lớp bọt sóng trắng xóa, lưu lại dấu vết trên mỏm đá.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tớ để ý tới “cây ngô đồng tỏa ra mùi hương thoang thoảng” và “mùi bạc hà mát lạnh của thiếu niên hòa vào không khí”, tớ chép những đoạn văn hay vào nhật ký, đưa cho cậu xem thì bị cậu cười giễu: “Đúng là mơ mộng thiếu nữ.”
Tớ cẩn thận nhìn cậu, bỗng thấy ngạc nhiên.
Lúc trong các cuốn tiểu thuyết dùng từ “sạch sẽ” để miêu tả phái nam, tớ từng rất thất vọng vì ảo tưởng quá chênh lệch với thực tế, nhưng khoảnh khắc cậu lơ đãng lại hoàn toàn phù hợp với tất cả tưởng tượng của thiếu nữ dậy thì về hai chữ “sạch sẽ”.
Dáng hình mặc đồng phục sơ mi trắng trông hơi mong manh, da trắng, gương mặt đượm nét u hoài, ngón tay thon mảnh lướt trên phím đàn, hơn nữa không biết tớ có nhầm hay không mà còn ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng trên người cậu.
Tớ gần như đã xem cậu thành nam thần.
Tất nhiên, khi đó tớ phớt lờ thái độ ngạo mạn thi thoảng của cậu, mặc kệ cậu rõ là đang buồn nhưng lại cố ý kể truyện cười cho tớ nghe, không đoái hoài rằng cậu đọc Shakespeare và chơi bóng rổ rất hay, cũng hạn chế đánh bài, chơi game cùng cậu.
Nói cho cùng, đó chỉ là mộng mơ thiếu nữ của tớ mà thôi.
Nhưng tớ quên mất không chỉ có tớ là con gái, những đứa con gái khác cũng sẽ si mê các câu chữ ngôn tình, trong khi tớ chỉ bị động nhận thư tình của nam sinh thì các cô ấy mạnh dạn và nhiệt tình hơn tớ rất nhiều. Tỏ tình trực tiếp, tặng socola, mời ăn cơm.
Cậu trở nên được yêu quý. Tớ có nỗi mất mát thầm lặng.
Những kẻ vì muốn thân cận với cậu mà đồn đãi, phỉ báng, nói xấu hay hãm hại tớ đều không hạ gục được tớ. Tớ chỉ sợ trong phút dao động, cậu sẽ nhận socola của ai đó, sợ cậu sẽ gọi tên nữ sinh khác bằng giọng điệu cưng chiều. Sợ cậu bỏ rơi tớ.
Không biết vì sao lại có tâm trạng như vậy, giống như sóng biển, không ngừng cuồn cuộn ở nơi chân trời rực ánh nắng đỏ au, vỗ vào bãi đá ngầm phát ra những tiếng vang khó tả.
Có lẽ là vì đã quen ỷ lại cậu. Tớ đã nghĩ như vậy đấy.
[4]
Hồi cấp hai từng si mê một hotboy, có lẽ bắt nguồn từ trào lưu badboy trong phim Hongkong, từ thiếu niên sạch sẽ, ấm áp, tớ chuyển sang thích nam sinh nổi loạn, thay đổi nhanh đến mức khiến cô bạn thân phải nói “tim con gái như kim dưới đáy biển”.
Anh hotboy kia là học sinh hư hỏng trong mắt giáo viên và phụ huynh. Thành tích kém, thích đánh nhau, không thích mặc đồng phục, ngày nào cũng mặc áo khoác da màu đen, tóc vuốt keo, mặt bất cần.
Tớ si mê anh ta tới mức độ nào?
Hằng ngày đưa sữa cho anh ta, thức khuya nhắn tin với anh ta bất chấp ngày hôm sau lên lớp sẽ buồn ngủ, ghét những bạn gái của anh ta, đi bấm lỗ tai vì anh ta. Thành tích sụt giảm trầm trọng, bị giáo viên mắng xối xả nhưng chỉ cần nghĩ tới anh ta, tớ không màng gì nữa. Tớ tự cho mình là nữ chính trong phim thần tượng, bất chấp vì tình yêu.
Mỗi khi cả lớp đều nghĩ cậu thích tớ, còn tớ lại như con thiêu thân lao vào ngọn lửa khác, cậu đều thoáng lúng túng. Nhưng cậu lại vờ như không biết gì cả, vẫn cười toe gọi “Quác Quác”, lải nhải giảng toán cho tớ, mang đồ ăn sáng cho tớ. Cậu là thuốc tiên, chữa lành vết thương của tớ mỗi khi tớ đau khổ khi bị anh ta phớt lờ.
Vô số những ấm áp mà cậu trao cho tớ đều giống như đá chìm dưới biển sâu, không có hồi đáp. Khi đó, có phải cậu nghĩ tớ vô tâm vô ý cực độ không?
Xin cậu hãy tha thứ cho tớ, tớ chỉ đãng trí thôi.
Sau đó vào một đêm tuyết rơi, tớ bị hotboy từ chối. Tớ núp trong nhà xưởng mà hồi bé thường chơi, khóc rất lâu, sau đó gọi điện cho cậu. Cậu vội vã chạy đến, chỉ mặc mỗi cái áo len, mũi đỏ bừng vì lạnh. Nhìn thấy tớ, cậu không hỏi gì cả, chỉ an ủi vỗ vai tớ, vẫn không nói gì. Tớ áp vào lồng ngực cậu, nhìn những bông tuyết phủ trên người cậu qua màn nước mắt, thoáng chốc cảm nhận được hơi ấm có thể làm tuyết tan trên cơ thể cậu, càng khóc dữ dội hơn. Không phải vì thất tình, mà là vì cảm động.
Sự thật là tớ chỉ thấy hơi mất mặt. Tự cho yêu oanh liệt, thanh xuân không hối hận, nhưng không ngờ đối phương chưa từng để tâm, phất tay nói chỉ xem như đàn em rồi xoay người bỏ đi. Lại còn đòi cậu chạy đến an ủi nữa.
Mối tình đầu năm mười bốn tuổi kết thúc trong màn khóc lóc thảm thiết vì mất mặt.
Nửa tháng sau, hotboy xuất hiện trước mặt tớ lần nữa, nói rằng anh ta đồng ý hẹn hò với tớ. Tớ từ chối.
Anh ta vẫn nổi loạn, vẫn mặc áo khoác da màu đen, vẫn vuốt keo tóc. Nhưng tớ lại chẳng hề rung động.
Giống như đã trôi qua nửa thế kỷ, giống như đêm tuyết ấy là gió thoảng mây bay. Anh ta trở thành một vết tích trong thời kỳ trưởng thành của tớ, tớ đi ngang qua anh ta như đi qua lễ mai táng cho một giai đoạn u mê, sẽ không bao giờ ngoảnh đầu lại.
[5]
Mùa hè năm lên cấp ba, cậu đi du lịch Hawaii cùng bố mẹ, lúc về cậu đen hơn rất nhiều, còn có thêm cô bạn gái nữa. Nghe nói cô ấy là con gái của người bạn thân thiết với bố mẹ cậu, biết chơi đàn violin, mái tóc dài bồng bềnh, bóng dáng từ phía sau rất kiêu kỳ. Bố mẹ hai bên rất cởi mở, không hề phản đối hai cậu.
Tớ đã quên mình có cảm giác gì trong khoảnh khắc đó. Bây giờ nghĩ lại, chỉ nhớ mình không thở nổi.
Cậu từng bị chìm dưới nước chưa?
Hồi nhỏ tớ đi chơi ở bờ suối, dù không biết bơi nhưng vẫn bướng bỉnh đi xuống tắm, vô thức đi tới chỗ nước sâu, bị trượt chân, cả người chìm vào nước. Không thở được, không há miệng được, cũng không dám mở mắt, chỉ có thể bám vào mỏm đá để ngoi lên. Vừa ngoi lên khỏi mặt nước, tớ lại bị chìm xuống lần nữa. Tớ ra sức giãy giụa. Thở ra, nín thở. Hít vào, nín thở. Thở ra…
Hô hấp ngắn ngủi đổi lấy nín thở lâu dài, lên cao rồi lại xuống thấp, tạo thành vòng tuần hoàn lạnh lẽo. Tựa như không có điểm cuối, không biết vì sao phải giãy giụa, nhưng lại cảm thấy nếu không giãy giụa thì sẽ mất đi thứ mình mong muốn, suy nghĩ hỗn loạn, máu đông lạnh.
Cậu từng có cảm giác như thế không?
[6]
Lên cấp ba, tớ chọn ban tự nhiên, cậu chọn ban xã hội, người dãy nhà phía bắc, kẻ dãy nhà phía nam, cách nhau cây cầu vượt, rất ít người đi qua.
Tiếng học bài ê a ở dãy nhà phía nam cùng múa bút thành văn ở dãy nhà phía bắc tạo thành sự tương phản rõ rệt, hệt như hai chiếc xe chạy ngược chiều nhau.
Trong những giờ tự học, tớ bắt đầu tưởng tượng.
Tưởng tượng cậu làm bài tập cùng cô ấy trong căn phòng đượm mùi mực in, sau khi giải ra đáp án sẽ nhìn nhau cười.
Tưởng tượng cậu ăn trưa cùng cô ấy, trò chuyện cùng nhau và cùng chúng bạn trong những giờ giải lao ngắn ngủi, hợp ý nhau tựa như số trời đã định.
Tưởng tượng cậu và cô ấy đứng dưới tán cây to, mười ngón tay đan chặt, hơi thở quyện vào nhau trong không gian tĩnh lặng.
Tưởng tượng cậu chơi bóng rổ xong, cô ấy sẽ đưa nước cho cậu, rồi cậu trao cho cô ấy nụ cười rạng rỡ và dịu dàng.
Tưởng tượng cậu nắm tay cô ấy, đứng ở bên kia cây cầu hét lên với tớ rằng tớ sống một mình phải biết chăm sóc bản thân.
Tưởng tượng cậu rời bỏ tớ.
Cậu đừng rời bỏ tớ được không?
Tớ điên rồi đúng không? Nếu trong những năm tháng sau này mà không có cậu bầu bạn, tớ không chịu nổi. Thật sự không chịu nổi.
Vì vậy, trong ngày lễ tình nhân, tớ đã tự làm mình bị bệnh để ngăn cậu đi chơi, cố ý băng qua cây cầu vượt để mượn vở của cậu, ẩn danh tặng quà dễ gây hiểu lầm cho cậu, tặng cậu chiếc khăn choàng vào đêm giáng sinh và cưỡng chế cậu đeo nó thay vì chiếc khăn choàng tình yêu của bạn gái, đi nhờ xe cậu, ngồi đằng sau cậu nở nụ cười rạng rỡ.
Tất cả chỉ để cô ấy biết. Trù ẻo tình cảm của cậu rạn nứt. Muốn các cậu chia tay.
Cậu thấy chưa, tớ là kẻ thứ ba xảo trá, độc ác như thế đấy, ngông cuồng xen vào tình cảm của người khác, dùng mọi thủ đoạn, không biết hối cải, khiến người ta ngao ngán. Nhưng cậu rất thông minh, tâm tư và thủ đoạn của tớ chưa bao giờ qua được mắt cậu. Trên thế giới này, cậu mãi mãi là người hiểu tớ nhất.
Rốt cuộc tớ cũng đợi được cậu hỏi: “Tại sao?”
Tại sao?
[7]
Tớ thích cậu. Tớ thích cậu còn sớm hơn cả khi tớ nhận ra là mình thích cậu. Tớ thích cậu nhướn mắt mắng tớ nhưng đôi bàn tay ấm áp của cậu bao trùm lấy đôi tay lạnh buốt của tớ, cũng thích cậu cẩn thận che ô cho tớ về nhà suốt đoạn đường mưa. Thứ tình cảm đó như hạt giống chôn tận sâu nơi trái tim, ngày ngày đêm đêm được niềm vui nuôi sống. Nhú mầm, đâm chồi, nảy lộc, cây non, cổ thụ. Sau đó dần dần lan ra thành khu rừng rậm rạp trong trái tim.
Vì tớ thích cậu.
Ngôn từ trở thành sai sót, ánh mắt trao nhau giữa gương mặt đỏ ửng, nhận ra cậu tốt đến nhường nào, sau đó cảm thấy mình ngớ ngẩn đến nhường nào. Dần dà tạo thành vòng tuần hoàn chết, không tài nào cứu vãn.
[8]
Nửa học kỳ hai lớp mười, cậu và cô ấy chia tay. Tin tức này tựa như sét đánh giữa trời quang, ai nấy chấn động, tất nhiên trừ kẻ khởi xướng là tớ đây.
Thoạt trông cậu không đau khổ lắm, điềm tĩnh thản nhiên hệt như trước kia. Chúng ta ăn cơm cùng nhau ở căn tin, cậu vẫn nhớ gắp hết hành ra cho tớ. Tớ nhìn động tác tỉ mẩn của cậu, từ sâu trong lòng cảm thấy: Hi, cậu về rồi, tốt quá.
Cậu tin tớ, tớ chắc chắn như vậy. Nhưng tớ không biết lúc đó mình nổi điên cái gì mà lại nói với cậu: “Tô Nhất Tuyên, hôm nay tớ mới phát hiện cậu vô tình thật đấy, đá con gái nhà người ta mà lại chẳng có cảm giác gì cả.”
Cậu tưởng tớ bất bình thay cô ấy nên cậu nổi giận, ném đũa, cười lạnh lùng: “Đúng vậy, tớ thật là lòng lang dạ thú.”
Sao lại như vậy chứ? Nhưng cậu đi thật.
Được rồi, tớ biết cậu đang mắng tớ lòng lang dạ thú. Tớ thừa nhận tớ không có lương tâm. Nhưng hôm đó tớ chỉ thử thăm dò cậu thôi. Cậu tin không?
Ban đầu, vì sĩ diện nên tớ không giải thích với cậu, cậu cũng ngó lơ tớ. Sau này tớ muốn giảng hòa với cậu nhưng lại cảm thấy thích thú bởi cảm giác mới lạ này, sau cùng, chẳng thể nào quay lại như trước được nữa.
Tô Nhất Tuyên, cậu có thấy buồn cười không, tớ chịu trăm đắng nghìn cay, dùng hết mọi thủ đoạn, rốt cuộc cũng nghênh đón ánh sáng thắng lợi, vậy mà chỉ vì một câu bông đùa mà biến hai ta thành người dưng kẻ lạ suốt hai năm.
Cậu không hẹn hò với ai nữa. Nhưng những ngày đó, tớ cũng phải sống cô độc. Tớ đã chịu đựng cuộc sống đớn đau khi bị cậu phớt lờ như thế nào nhỉ?
Tớ hận cậu, ghét cậu.
Tớ cảm thấy toàn thân rã rời, cảm thấy cậu vừa máu lạnh vừa nhỏ nhen. Tớ nói xấu cậu sau lưng bằng thái độ cực kỳ bức xúc, dẫu cho tự tay xé toạc vết thương, đau đến khắc cốt ghi tâm thì tớ cũng phải chết cùng với cậu.
Cậu biết đấy, tớ chưa bao giờ là người lương thiện.
[9]
Cậu là thiếu niên có ngoại hình thư sinh, luôn bị bạn bè trêu ghẹo là giống con gái vì có làn da trắng.
Cậu là thiếu niên tự cho mình đứng ở nơi cao, ánh mắt kiêu ngạo hay thỉnh thoảng là khinh mạn.
Cậu là thiếu niên rất xảo trá, kem đánh răng và nước rửa kính mắt luôn là “mùi bạc hà nhàn nhạt”.
Cậu là thiếu niên kiên nghị, đi Hawaii phơi nắng đến lột da chỉ vì muốn da đen để trông giống “badboy” hơn.
Cậu là thiếu niên làm ơn không cần báo đáp, đánh nhau vì tớ, đồng ý hẹn hò với em gái của hotboy chỉ vì muốn anh ta đồng ý hẹn hò với tớ.
Cậu là thiếu niên nói ít làm nhiều, mặc kệ trước đó ra sao, cậu vẫn điền nguyện vọng trường đại học giống tớ.
Cậu là thiếu niên như thế đấy. Tựa như một đường thẳng dùng kịch bản dung tục và cũ rích để xỏ xuyên qua tuổi dậy thì ẩm ương của tớ, hơn nữa lại còn luôn im lặng chứ không nói gì.
Nếu có một ngày dùng giới hạn toán học để hình dung về thế giới này thì trong khoảng giới hạn lạnh lẽo đó, đặt tên cậu là biến số thì cậu luôn luôn nằm ở khoảng [13, +∞) trong đường sinh mệnh của tớ.
[10]
Buổi tối hôm khai giảng vào năm nhất đại học. Tớ đi tới hội trường tổ chức buổi lễ chào đón tân sinh viên nhưng lại bất giác dừng ở bụi cây bên hồ sen. Ánh trăng bàng bạc nhuộm trắng hồ, tớ bất chợt nghĩ tới tác phẩm “Trăng sáng đầm sen” của Chu Tự Thanh. Tớ cười, dời mắt nhìn sang nơi khác, đúng lúc này trông thấy cậu đang đi tới từ hướng khác.
Khoảnh khắc đó, không gian và thời gian trở nên hỗn loạn, ký ức và hiện thực đan chồng lên nhau.
Cậu vẫn giống như nhiều năm trước, vừa liếc mắt là nhìn thấy tớ ngay, mày nhướn nhẹ, sải bước đi tới, khóe môi vướng vít nụ cười, giọng nói trong trẻo và cuốn hút bất ngờ: “Quách Mạn Trân? Cậu đúng là âm hồn không tan mà.”
Tư thái ấy tiêu sái đến lạ.
Hết!
Vậy bạn tồn tại trong khoảng nào?
[1]
Năm mười ba tuổi, lần đầu tiên gặp cậu. Ngày nhập học, các bạn khác đều có bố mẹ đi cùng, kể cả tớ. Mẹ tớ hỏi giáo viên chủ nhiệm về những vấn đề vụn vặt, tớ không có gì làm, bèn nhìn ngó xung quanh, đúng lúc ấy trông thấy cậu đi ra khỏi phòng học, chỉ một mình cậu.
Tớ đã quên mất khi đó là mười giờ sáng hay hai giờ chiều, cũng quên mất trời có nắng hay không, quên luôn cậu có đeo cái balo leo núi bự chảng hay không. Tớ chỉ nhớ tóc mái phủ kín đôi lông mày của cậu, cậu mặc áo thun màu trắng, quần jean, và cả ánh mắt sâu thẳm.
Tớ cũng quên mất logo trên ngực áo thun của cậu là “apple” hay “elephant”.
Đằng nào cũng sẽ là bạn học thôi. Tớ đã nghĩ vậy đấy, không hề có bất cứ suy nghĩ nào là cậu sẽ có mong muốn khác.
Nhưng cậu lại chỉ cần liếc mắt là thấy được tớ, nhướn nhẹ mày, sải bước tới, khóe miệng cong cong, giọng nói trong trẻo lại cuốn hút bất ngờ: “Cậu là Quách Mạn Trân đúng không? Mẹ tớ cứ nhắc đi nhắc lại là tớ phải chăm sóc Quác Quác.”
Tư thái ấy tiêu sái đến lạ.
[2]
Trẻ con là thế. Lúc mới biết nói thì rất thích bắt chước lời nói của người khác, tiếng cười vừa ngây thơ vừa kiêu ngạo.
Hồi còn nhỏ xíu, mỗi lần mẹ gọi tên ở nhà của tớ, tớ cũng nhại theo, kết quả là vì nói không rõ nên đọc “Quách Quách” thành “Quác Quác”. Thậm chí lên mẫu giáo, tớ còn tưởng tên mình là Quác Mạn Trân, sau này được cô giáo sửa lại cách đọc nhiều lần, tớ mới đỏ mặt bừng tỉnh. Tóm lại, nhờ ơn mẹ, chuyện này được cả xóm biết.
Có lẽ cậu cũng vô tình nghe thấy, vì vậy, cậu chưa bao giờ gọi đúng tên tớ, cứ luôn miệng gọi “Quác Quác”. Mỗi khi giận, cậu nghiêm mặt, lạnh lùng, hết sức nghiêm túc nói: “Quác Mạn Trân, trong vòng mười phút không được nói chuyện với tớ.”
Đã từng thân thiết như vậy đấy.
Không biết tại sao, trong lòng tớ giống như có nụ hoa chầm chậm hé nở, vui vẻ và bồn chồn. Cánh hoa tỏa ra mùi hương thơm ngát, tràn ngập con tim. Tớ không rõ đó là hoa gì.
[3]
Sau đó tớ bắt đầu đọc tiểu thuyết ngôn tình. Những câu chữ vừa dịu dàng vừa sến súa hệt như cơn sóng xô nhẹ vào bờ cát, để lại lớp bọt sóng trắng xóa, lưu lại dấu vết trên mỏm đá.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tớ để ý tới “cây ngô đồng tỏa ra mùi hương thoang thoảng” và “mùi bạc hà mát lạnh của thiếu niên hòa vào không khí”, tớ chép những đoạn văn hay vào nhật ký, đưa cho cậu xem thì bị cậu cười giễu: “Đúng là mơ mộng thiếu nữ.”
Tớ cẩn thận nhìn cậu, bỗng thấy ngạc nhiên.
Lúc trong các cuốn tiểu thuyết dùng từ “sạch sẽ” để miêu tả phái nam, tớ từng rất thất vọng vì ảo tưởng quá chênh lệch với thực tế, nhưng khoảnh khắc cậu lơ đãng lại hoàn toàn phù hợp với tất cả tưởng tượng của thiếu nữ dậy thì về hai chữ “sạch sẽ”.
Dáng hình mặc đồng phục sơ mi trắng trông hơi mong manh, da trắng, gương mặt đượm nét u hoài, ngón tay thon mảnh lướt trên phím đàn, hơn nữa không biết tớ có nhầm hay không mà còn ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng trên người cậu.
Tớ gần như đã xem cậu thành nam thần.
Tất nhiên, khi đó tớ phớt lờ thái độ ngạo mạn thi thoảng của cậu, mặc kệ cậu rõ là đang buồn nhưng lại cố ý kể truyện cười cho tớ nghe, không đoái hoài rằng cậu đọc Shakespeare và chơi bóng rổ rất hay, cũng hạn chế đánh bài, chơi game cùng cậu.
Nói cho cùng, đó chỉ là mộng mơ thiếu nữ của tớ mà thôi.
Nhưng tớ quên mất không chỉ có tớ là con gái, những đứa con gái khác cũng sẽ si mê các câu chữ ngôn tình, trong khi tớ chỉ bị động nhận thư tình của nam sinh thì các cô ấy mạnh dạn và nhiệt tình hơn tớ rất nhiều. Tỏ tình trực tiếp, tặng socola, mời ăn cơm.
Cậu trở nên được yêu quý. Tớ có nỗi mất mát thầm lặng.
Những kẻ vì muốn thân cận với cậu mà đồn đãi, phỉ báng, nói xấu hay hãm hại tớ đều không hạ gục được tớ. Tớ chỉ sợ trong phút dao động, cậu sẽ nhận socola của ai đó, sợ cậu sẽ gọi tên nữ sinh khác bằng giọng điệu cưng chiều. Sợ cậu bỏ rơi tớ.
Không biết vì sao lại có tâm trạng như vậy, giống như sóng biển, không ngừng cuồn cuộn ở nơi chân trời rực ánh nắng đỏ au, vỗ vào bãi đá ngầm phát ra những tiếng vang khó tả.
Có lẽ là vì đã quen ỷ lại cậu. Tớ đã nghĩ như vậy đấy.
[4]
Hồi cấp hai từng si mê một hotboy, có lẽ bắt nguồn từ trào lưu badboy trong phim Hongkong, từ thiếu niên sạch sẽ, ấm áp, tớ chuyển sang thích nam sinh nổi loạn, thay đổi nhanh đến mức khiến cô bạn thân phải nói “tim con gái như kim dưới đáy biển”.
Anh hotboy kia là học sinh hư hỏng trong mắt giáo viên và phụ huynh. Thành tích kém, thích đánh nhau, không thích mặc đồng phục, ngày nào cũng mặc áo khoác da màu đen, tóc vuốt keo, mặt bất cần.
Tớ si mê anh ta tới mức độ nào?
Hằng ngày đưa sữa cho anh ta, thức khuya nhắn tin với anh ta bất chấp ngày hôm sau lên lớp sẽ buồn ngủ, ghét những bạn gái của anh ta, đi bấm lỗ tai vì anh ta. Thành tích sụt giảm trầm trọng, bị giáo viên mắng xối xả nhưng chỉ cần nghĩ tới anh ta, tớ không màng gì nữa. Tớ tự cho mình là nữ chính trong phim thần tượng, bất chấp vì tình yêu.
Mỗi khi cả lớp đều nghĩ cậu thích tớ, còn tớ lại như con thiêu thân lao vào ngọn lửa khác, cậu đều thoáng lúng túng. Nhưng cậu lại vờ như không biết gì cả, vẫn cười toe gọi “Quác Quác”, lải nhải giảng toán cho tớ, mang đồ ăn sáng cho tớ. Cậu là thuốc tiên, chữa lành vết thương của tớ mỗi khi tớ đau khổ khi bị anh ta phớt lờ.
Vô số những ấm áp mà cậu trao cho tớ đều giống như đá chìm dưới biển sâu, không có hồi đáp. Khi đó, có phải cậu nghĩ tớ vô tâm vô ý cực độ không?
Xin cậu hãy tha thứ cho tớ, tớ chỉ đãng trí thôi.
Sau đó vào một đêm tuyết rơi, tớ bị hotboy từ chối. Tớ núp trong nhà xưởng mà hồi bé thường chơi, khóc rất lâu, sau đó gọi điện cho cậu. Cậu vội vã chạy đến, chỉ mặc mỗi cái áo len, mũi đỏ bừng vì lạnh. Nhìn thấy tớ, cậu không hỏi gì cả, chỉ an ủi vỗ vai tớ, vẫn không nói gì. Tớ áp vào lồng ngực cậu, nhìn những bông tuyết phủ trên người cậu qua màn nước mắt, thoáng chốc cảm nhận được hơi ấm có thể làm tuyết tan trên cơ thể cậu, càng khóc dữ dội hơn. Không phải vì thất tình, mà là vì cảm động.
Sự thật là tớ chỉ thấy hơi mất mặt. Tự cho yêu oanh liệt, thanh xuân không hối hận, nhưng không ngờ đối phương chưa từng để tâm, phất tay nói chỉ xem như đàn em rồi xoay người bỏ đi. Lại còn đòi cậu chạy đến an ủi nữa.
Mối tình đầu năm mười bốn tuổi kết thúc trong màn khóc lóc thảm thiết vì mất mặt.
Nửa tháng sau, hotboy xuất hiện trước mặt tớ lần nữa, nói rằng anh ta đồng ý hẹn hò với tớ. Tớ từ chối.
Anh ta vẫn nổi loạn, vẫn mặc áo khoác da màu đen, vẫn vuốt keo tóc. Nhưng tớ lại chẳng hề rung động.
Giống như đã trôi qua nửa thế kỷ, giống như đêm tuyết ấy là gió thoảng mây bay. Anh ta trở thành một vết tích trong thời kỳ trưởng thành của tớ, tớ đi ngang qua anh ta như đi qua lễ mai táng cho một giai đoạn u mê, sẽ không bao giờ ngoảnh đầu lại.
[5]
Mùa hè năm lên cấp ba, cậu đi du lịch Hawaii cùng bố mẹ, lúc về cậu đen hơn rất nhiều, còn có thêm cô bạn gái nữa. Nghe nói cô ấy là con gái của người bạn thân thiết với bố mẹ cậu, biết chơi đàn violin, mái tóc dài bồng bềnh, bóng dáng từ phía sau rất kiêu kỳ. Bố mẹ hai bên rất cởi mở, không hề phản đối hai cậu.
Tớ đã quên mình có cảm giác gì trong khoảnh khắc đó. Bây giờ nghĩ lại, chỉ nhớ mình không thở nổi.
Cậu từng bị chìm dưới nước chưa?
Hồi nhỏ tớ đi chơi ở bờ suối, dù không biết bơi nhưng vẫn bướng bỉnh đi xuống tắm, vô thức đi tới chỗ nước sâu, bị trượt chân, cả người chìm vào nước. Không thở được, không há miệng được, cũng không dám mở mắt, chỉ có thể bám vào mỏm đá để ngoi lên. Vừa ngoi lên khỏi mặt nước, tớ lại bị chìm xuống lần nữa. Tớ ra sức giãy giụa. Thở ra, nín thở. Hít vào, nín thở. Thở ra…
Hô hấp ngắn ngủi đổi lấy nín thở lâu dài, lên cao rồi lại xuống thấp, tạo thành vòng tuần hoàn lạnh lẽo. Tựa như không có điểm cuối, không biết vì sao phải giãy giụa, nhưng lại cảm thấy nếu không giãy giụa thì sẽ mất đi thứ mình mong muốn, suy nghĩ hỗn loạn, máu đông lạnh.
Cậu từng có cảm giác như thế không?
[6]
Lên cấp ba, tớ chọn ban tự nhiên, cậu chọn ban xã hội, người dãy nhà phía bắc, kẻ dãy nhà phía nam, cách nhau cây cầu vượt, rất ít người đi qua.
Tiếng học bài ê a ở dãy nhà phía nam cùng múa bút thành văn ở dãy nhà phía bắc tạo thành sự tương phản rõ rệt, hệt như hai chiếc xe chạy ngược chiều nhau.
Trong những giờ tự học, tớ bắt đầu tưởng tượng.
Tưởng tượng cậu làm bài tập cùng cô ấy trong căn phòng đượm mùi mực in, sau khi giải ra đáp án sẽ nhìn nhau cười.
Tưởng tượng cậu ăn trưa cùng cô ấy, trò chuyện cùng nhau và cùng chúng bạn trong những giờ giải lao ngắn ngủi, hợp ý nhau tựa như số trời đã định.
Tưởng tượng cậu và cô ấy đứng dưới tán cây to, mười ngón tay đan chặt, hơi thở quyện vào nhau trong không gian tĩnh lặng.
Tưởng tượng cậu chơi bóng rổ xong, cô ấy sẽ đưa nước cho cậu, rồi cậu trao cho cô ấy nụ cười rạng rỡ và dịu dàng.
Tưởng tượng cậu nắm tay cô ấy, đứng ở bên kia cây cầu hét lên với tớ rằng tớ sống một mình phải biết chăm sóc bản thân.
Tưởng tượng cậu rời bỏ tớ.
Cậu đừng rời bỏ tớ được không?
Tớ điên rồi đúng không? Nếu trong những năm tháng sau này mà không có cậu bầu bạn, tớ không chịu nổi. Thật sự không chịu nổi.
Vì vậy, trong ngày lễ tình nhân, tớ đã tự làm mình bị bệnh để ngăn cậu đi chơi, cố ý băng qua cây cầu vượt để mượn vở của cậu, ẩn danh tặng quà dễ gây hiểu lầm cho cậu, tặng cậu chiếc khăn choàng vào đêm giáng sinh và cưỡng chế cậu đeo nó thay vì chiếc khăn choàng tình yêu của bạn gái, đi nhờ xe cậu, ngồi đằng sau cậu nở nụ cười rạng rỡ.
Tất cả chỉ để cô ấy biết. Trù ẻo tình cảm của cậu rạn nứt. Muốn các cậu chia tay.
Cậu thấy chưa, tớ là kẻ thứ ba xảo trá, độc ác như thế đấy, ngông cuồng xen vào tình cảm của người khác, dùng mọi thủ đoạn, không biết hối cải, khiến người ta ngao ngán. Nhưng cậu rất thông minh, tâm tư và thủ đoạn của tớ chưa bao giờ qua được mắt cậu. Trên thế giới này, cậu mãi mãi là người hiểu tớ nhất.
Rốt cuộc tớ cũng đợi được cậu hỏi: “Tại sao?”
Tại sao?
[7]
Tớ thích cậu. Tớ thích cậu còn sớm hơn cả khi tớ nhận ra là mình thích cậu. Tớ thích cậu nhướn mắt mắng tớ nhưng đôi bàn tay ấm áp của cậu bao trùm lấy đôi tay lạnh buốt của tớ, cũng thích cậu cẩn thận che ô cho tớ về nhà suốt đoạn đường mưa. Thứ tình cảm đó như hạt giống chôn tận sâu nơi trái tim, ngày ngày đêm đêm được niềm vui nuôi sống. Nhú mầm, đâm chồi, nảy lộc, cây non, cổ thụ. Sau đó dần dần lan ra thành khu rừng rậm rạp trong trái tim.
Vì tớ thích cậu.
Ngôn từ trở thành sai sót, ánh mắt trao nhau giữa gương mặt đỏ ửng, nhận ra cậu tốt đến nhường nào, sau đó cảm thấy mình ngớ ngẩn đến nhường nào. Dần dà tạo thành vòng tuần hoàn chết, không tài nào cứu vãn.
[8]
Nửa học kỳ hai lớp mười, cậu và cô ấy chia tay. Tin tức này tựa như sét đánh giữa trời quang, ai nấy chấn động, tất nhiên trừ kẻ khởi xướng là tớ đây.
Thoạt trông cậu không đau khổ lắm, điềm tĩnh thản nhiên hệt như trước kia. Chúng ta ăn cơm cùng nhau ở căn tin, cậu vẫn nhớ gắp hết hành ra cho tớ. Tớ nhìn động tác tỉ mẩn của cậu, từ sâu trong lòng cảm thấy: Hi, cậu về rồi, tốt quá.
Cậu tin tớ, tớ chắc chắn như vậy. Nhưng tớ không biết lúc đó mình nổi điên cái gì mà lại nói với cậu: “Tô Nhất Tuyên, hôm nay tớ mới phát hiện cậu vô tình thật đấy, đá con gái nhà người ta mà lại chẳng có cảm giác gì cả.”
Cậu tưởng tớ bất bình thay cô ấy nên cậu nổi giận, ném đũa, cười lạnh lùng: “Đúng vậy, tớ thật là lòng lang dạ thú.”
Sao lại như vậy chứ? Nhưng cậu đi thật.
Được rồi, tớ biết cậu đang mắng tớ lòng lang dạ thú. Tớ thừa nhận tớ không có lương tâm. Nhưng hôm đó tớ chỉ thử thăm dò cậu thôi. Cậu tin không?
Ban đầu, vì sĩ diện nên tớ không giải thích với cậu, cậu cũng ngó lơ tớ. Sau này tớ muốn giảng hòa với cậu nhưng lại cảm thấy thích thú bởi cảm giác mới lạ này, sau cùng, chẳng thể nào quay lại như trước được nữa.
Tô Nhất Tuyên, cậu có thấy buồn cười không, tớ chịu trăm đắng nghìn cay, dùng hết mọi thủ đoạn, rốt cuộc cũng nghênh đón ánh sáng thắng lợi, vậy mà chỉ vì một câu bông đùa mà biến hai ta thành người dưng kẻ lạ suốt hai năm.
Cậu không hẹn hò với ai nữa. Nhưng những ngày đó, tớ cũng phải sống cô độc. Tớ đã chịu đựng cuộc sống đớn đau khi bị cậu phớt lờ như thế nào nhỉ?
Tớ hận cậu, ghét cậu.
Tớ cảm thấy toàn thân rã rời, cảm thấy cậu vừa máu lạnh vừa nhỏ nhen. Tớ nói xấu cậu sau lưng bằng thái độ cực kỳ bức xúc, dẫu cho tự tay xé toạc vết thương, đau đến khắc cốt ghi tâm thì tớ cũng phải chết cùng với cậu.
Cậu biết đấy, tớ chưa bao giờ là người lương thiện.
[9]
Cậu là thiếu niên có ngoại hình thư sinh, luôn bị bạn bè trêu ghẹo là giống con gái vì có làn da trắng.
Cậu là thiếu niên tự cho mình đứng ở nơi cao, ánh mắt kiêu ngạo hay thỉnh thoảng là khinh mạn.
Cậu là thiếu niên rất xảo trá, kem đánh răng và nước rửa kính mắt luôn là “mùi bạc hà nhàn nhạt”.
Cậu là thiếu niên kiên nghị, đi Hawaii phơi nắng đến lột da chỉ vì muốn da đen để trông giống “badboy” hơn.
Cậu là thiếu niên làm ơn không cần báo đáp, đánh nhau vì tớ, đồng ý hẹn hò với em gái của hotboy chỉ vì muốn anh ta đồng ý hẹn hò với tớ.
Cậu là thiếu niên nói ít làm nhiều, mặc kệ trước đó ra sao, cậu vẫn điền nguyện vọng trường đại học giống tớ.
Cậu là thiếu niên như thế đấy. Tựa như một đường thẳng dùng kịch bản dung tục và cũ rích để xỏ xuyên qua tuổi dậy thì ẩm ương của tớ, hơn nữa lại còn luôn im lặng chứ không nói gì.
Nếu có một ngày dùng giới hạn toán học để hình dung về thế giới này thì trong khoảng giới hạn lạnh lẽo đó, đặt tên cậu là biến số thì cậu luôn luôn nằm ở khoảng [13, +∞) trong đường sinh mệnh của tớ.
[10]
Buổi tối hôm khai giảng vào năm nhất đại học. Tớ đi tới hội trường tổ chức buổi lễ chào đón tân sinh viên nhưng lại bất giác dừng ở bụi cây bên hồ sen. Ánh trăng bàng bạc nhuộm trắng hồ, tớ bất chợt nghĩ tới tác phẩm “Trăng sáng đầm sen” của Chu Tự Thanh. Tớ cười, dời mắt nhìn sang nơi khác, đúng lúc này trông thấy cậu đang đi tới từ hướng khác.
Khoảnh khắc đó, không gian và thời gian trở nên hỗn loạn, ký ức và hiện thực đan chồng lên nhau.
Cậu vẫn giống như nhiều năm trước, vừa liếc mắt là nhìn thấy tớ ngay, mày nhướn nhẹ, sải bước đi tới, khóe môi vướng vít nụ cười, giọng nói trong trẻo và cuốn hút bất ngờ: “Quách Mạn Trân? Cậu đúng là âm hồn không tan mà.”
Tư thái ấy tiêu sái đến lạ.
Hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.