Chương 27
Đàn Thất Bì
12/04/2021
Phong Dịch vất vả cấy cày suốt trưa đúng là đã thấm mệt, nhưng nằm trên giường được một lát lại dậy ngay. Kiều Ly chẳng buồn ngó đến cậu, cô thiếp đi một chốc, lúc tỉnh thì Phong Dịch đã gọi cơm tới.
Sau khi thức, cô mới phát hiện Phong Dịch đã giặt sạch tất chân và quần lót cho cô, đang phơi chúng trên mắc áo ở chỗ thông gió.
Cô nhìn Phong Dịch với tâm trạng phức tạp, có cảm giác như mình có cô Tấm trong nhà.
Cơm nước xong xuôi, Kiều Ly tắm rửa thay đồ rồi chở Phong Dịch về lại trường.
Biết mai Kiều Ly phải quay lại thành phố Z, Phong Dịch bịn rịn quấn lấy cô mãi, cứ cọ tới cọ lui không muốn cô về.
Kiều Ly vẫn lái xe một mạch tới trường, thả cậu ở cửa ký túc xá.
Cô vỗ vỗ vào má Phong Dịch: "Xuống xe đi."
Phong Dịch tâm không cam tình không nguyện xuống xe: "Tết Nguyên Đán em sẽ về với chị."
"Ừ." Cô vẫy tay với cậu, "Vào đi."
Phong Dịch đi ngang qua mấy cặp đôi đang hôn nhau say đắm dưới lầu ký túc xá. Lúc lên cầu thang, cậu không kiềm nổi lòng, ngoảnh lại nhìn thì thấy Kiều Ly vẫn dõi theo mình, lòng chợt vui như trảy hội.
Cậu giơ tay lên vẫy mê mải, nhiệt tình như tài xế đang dụ khách ở bến xe.
Kiều Ly thấy chối mắt bèn kéo kính chắn gió lên, toan lái đi.
Phong Dịch vẫn chưa đã ghiền, dang rộng hai cánh tay, tạo thành hình trái tim. Cậu cao ráo đẹp trai hơn người, nổi bần bật trong đám cặp đôi đang tình chàng ý thiếp kia, thế mà Kiều Ly vẫn lái xe chuồn mất.
Cô vừa đi, Phong Dịch đã rầu rĩ ngay. Cậu đứng trước cửa ký túc xá nhìn xa xăm khiến mấy cặp đôi kia đều nhìn cậu.
Sáng ngày hôm sau, cậu còn chưa kịp thoát khỏi nỗi đau chia xa Kiều Ly đã bị cú điện thoại của mẹ mình dọa cho hồn vía lên mây.
Cậu không dám trốn học, lần lữa tới tận trưa mới đi gặp mẹ mình.
Vừa gặp mẹ cậu đã hỏi han tình hình chuyện kia, vậy nên không khỏi nhắc tới Kiều Ly. Phong Dịch thành thật kể sạch, đương nhiên lược bớt một số chuyện tế nhị không thể nói.
"Vậy là anh thấy người ta đẹp nên mê ngay?"
Phong Dịch trợn tròn mắt đáp: "Đương nhiên không phải! Lâm nữ sĩ, sao mẹ lại nghĩ con mẹ là người như thế?"
Lâm Lan vươn tay: "Cho mẹ xem ảnh với."
Phong Dịch dâng màn hình khóa của mình lên như dâng báu vật.
"Chà, đẹp thiệt chứ."
"Hí hí hí." Cậu thấy khá tự hào.
Lâm Lan ngắm hình xong thì lắc đầu: "Hầy, lớn hơn những bảy tuổi."
Phong Dịch lập tức thấp thỏm: "Mẹ, mẹ than gì thế?"
"Mẹ thấy đáng tiếc thôi... Bỏ đi, đây là chuyện riêng của bọn anh, chỉ cần con bé đồng ý anh vui vẻ, đôi bên tình nguyện thì mẹ không có tư cách nói gì cả."
Phong Dịch rất hiểu mẹ mình, nghe vậy thì thoáng buồn bực: "Mẹ cảm thấy bọn con sẽ không đi đến đâu à?"
Lâm Lan liếc cậu: "Anh mới mười tám."
Không biết Phong Dịch bị chạm trúng dây thần kinh nào, cậu tức tối nhảy dựng lên: "Con mười tám thì sao chứ! Con đã thành niên đã là đàn ông rồi! Mấy ông anh tầm hăm mấy ba mươi con thấy già khú!"
Bị mẹ lơ đãng liếc một cái, cơn tức của cậu bỗng xẹp lép như bóng xì hơi: "Mẹ, xin lỗi mẹ, con không có ý sẵng."
"Anh xem, chính anh cũng không tự tin về mối quan hệ này."
Cậu lại nổi đóa, mạnh miệng cãi, "Ứ có!"
Chợt nhìn thấy một chiếc bịch ny lông, cậu thở phì phò nhặt nó lên ném vào thùng rác: "Sao thế giới này ai cũng nghĩ bọn con không có tương lai vậy?"
"Vì nữ lớn hơn nam vốn không khả quan, đừng nói là những bảy tuổi."
Phong Dịch lấy chân đạp đất: "Vậy tốt lắm mà, con trẻ tuổi khỏe mạnh hơn chị ấy, đến khi chị ấy già con vẫn có sức cõng chị ấy đi." Cậu giẫm mạnh một cái, "Nếu chị ấy quen người lớn tuổi hơn thì đến lúc đó hai người chỉ có nước cùng chống gậy!"
Lâm Lan không nhịn được cười: "Anh đã tính tới chuyện tương lai rồi à?"
Cậu làm như tấm lòng son của mình bị nghi ngờ, kinh ngạc nhìn mẹ: "Đương nhiên! Con đã nói là con nghiêm túc mà, con rất là nghiêm túc nghiêm túc nghiêm túc nghiêm túc!"
"Rồi rồi rồi, anh nghiêm túc anh nghiêm túc, nhưng con bé thì sao? Thực tế thì sao? Có một số chuyện không phải chỉ dựa vào thái độ nghiêm túc là sẽ thành công."
Phong Dịch nhíu chặt mày, nghiêm túc nói: "Mẹ nói tỉ mỉ xem ạ."
"Giờ con bé hai lăm, anh mới mười tám. Đến lúc anh đủ hăm hai để kết hôn theo luật thì con bé đã hăm chín. Nếu chẳng may hai đứa không thành, xuân thì con bé còn đâu nữa?"
Phong Dịch phản pháo: "Đương nhiên sẽ thành."
Lâm Lan chẳng đếm xỉa gì cậu, nói tiếp: "Dù con bé không thèm để ý đến chuyện kết hôn, nhưng bố mẹ con bé sẽ nghĩ sao? Anh thì chẳng sao, anh sống kiểu gì mẹ với ba anh cũng mặc, nhưng con bé là con gái, là khúc ruột của bố mẹ nó, sao họ lại đồng ý để con bé quen thằng nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh như anh chứ?"
Phong Dịch nhíu mày.
"Nhà nào chẳng muốn kiếm được anh con rể công thành danh toại? Hăm hai anh mới tốt nghiệp ra đời, muốn ổn định cũng phải ba năm, mà ba năm sau con bé đã ba mươi hai."
Phong Dịch cúi đầu không nói.
"Vả lại, nếu hai đứa muốn có con thì khi nào thích hợp đây? Sớm thì anh quá trẻ để làm bố, mà muộn thì con bé lại thành sản phụ cao tuổi không nên sinh con."
Đầu Phong Dịch muốn phình ra: "Vậy thì khỏi sinh, hai đứa bọn con ở với nhau rất ổn."
Mẹ cậu nhướng mày nhìn cậu.
Cậu lập tức chỉnh đốn thái độ: "Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ cẩn thận, có vấn đề gì không giải quyết được chứ? Nếu con đã chọn ở cạnh chị ấy thì con đã chuẩn bị tâm lý đối đầu khó khăn rồi."
"Thế con bé thì sao?"
Phong Dịch ngẩng lên, ưỡn ngực như con gà trống mới đá thắng trận, muốn hùng hồn đáp "Đương nhiên chị ấy cũng giống con", nhưng cuối cùng chỉ bĩu môi, lặng thinh hồi lâu.
Lúc về tới phòng, Phong Dịch thấy ba đứa bạn ký túc xá đang lén lút túm tụm một chỗ, cậu vừa bước vào làm cả đám hoảng hồn.
"Làm gì thế?" Cậu hỏi.
"Suỵt!" Mạnh Sơn thần bí kéo cậu tới.
Ba người họ đang vây quanh một con mèo con co rúm run rẩy.
Cậu cũng thò đầu vào xem, thì thầm hỏi: "Ở đâu ra thế?"
Một đứa bạn cùng phòng khe khẽ đáp: "Nó trèo từ ban công vào, hình như bị gãy chân rồi."
"Ơ? Vậy làm sao giờ, đưa tới thú y?"
Con trai tuổi này rất dễ mềm lòng, một người trong đám do dự nói: "Nhưng chiều nay có tiết, phải điểm danh."
Phong Dịch cắn răng nói: "Tao cúp! Tụi mày đánh yểm trợ cho tao!"
Ba người kia gật đầu: "Thế bọn mình sẽ nuôi nó à?"
"Tao thấy nó rất đáng thương..."
"Tao cũng vậy."
"Tao cũng muốn nuôi."
Phong Dịch quyết đoán nói: "Thế thì nuôi."
Cậu một tay ôm thùng giấy đựng mèo một tay đạp xe tới bệnh viện thú y với tâm trạng phơi phới. Nỗi phiền muộn ban nãy đã được giải quyết dễ dàng, sau này nếu bọn họ không thể có con thì cứ nuôi mèo là xong.
Là người một lòng theo chủ nghĩa duy vật, lúc này cậu lại thấy như ông trời đang chỉ vẽ cho mình, nói với cậu rằng "Phong Dịch à, đừng lo, con với Kiều Ly thành chắc luôn!"
Cậu cảm động ngó lên trời: "Cảm ơn."
Vị y tá đang tiêm thuốc tê cho con mèo con ngẩng đầu lên nhìn trần nhà theo cậu:...
Lúc mèo con làm phẫu thuật xong, cậu vừa chờ nó tỉnh vừa nhìn nó bằng ánh mắt ngời sáng mà nói: "Mèo à, nên lấy tên gì cho con bây giờ? Hừm, họ Phong tên Kiều nhé? Không được, nên đặt là Kiều Ái Phong có vẻ hay hơn hí hí hí."
"Ái Phong, Ái Phong, iPhone? Vậy gọi con là Táo đi."
"Táo ơi Táo à, bố là bố con nè, Táo ơi Táo, mẹ con tên là Kiều..."
Y tá bước vào, Phong Dịch lập tức ngậm miệng.
Y tá liếc cậu một cái, cậu làm bộ như không có gì xảy ra.
Y tá vừa đi, cậu lại rúc bên cạnh con mèo, hèn mọn nói: "Mẹ con tên là Kiều Ly."
Sau khi lén đem mèo về ký túc xá, Phong Dịch nhắn tin cho Kiều Ly.
[Bố của Táo: Chị muốn nuôi mèo không?]
[Kiều Ly: Không biết nữa, sao đó?]
[Bố của Táo: Em nhặt được một con mèo, nó rất đáng thương, em muốn nuôi nó, nhưng ký túc xá bé quá, em muốn mang nó về thành phố Z.]
[Kiều Ly: Cậu có ở thành phố Z đâu, cậu muốn để tôi nuôi à?]
[Bố của Táo: Được không ạ?]
[Kiều Ly: Được.]
Phong Dịch cảm động muốn chết, cứ như thể Kiều Ly đang cầu hôn cậu không bằng. Cậu thẹn thùng đổi tên Kiều Ly trong điện thoại thành Mẹ của Táo, phía sau tên còn gắn thêm một trái tim nhỏ.
Tiếc là sau khi tan học khi mọi người về phòng, cả phòng đều phản đối quyết định của cậu, cho rằng mèo con không thích hợp đi đường xa, cuối cùng Mạnh Sơn là dân ở đây nên cậu ta mang mèo về nhà nuôi.
Phong Dịch lã chã nước mắt, tâm trạng y như nô tỳ thời cổ đại được hưởng mưa móc một đêm, sinh ra con trai rồi phải đưa cho Hoàng hậu nuôi vậy.
Sau khi thức, cô mới phát hiện Phong Dịch đã giặt sạch tất chân và quần lót cho cô, đang phơi chúng trên mắc áo ở chỗ thông gió.
Cô nhìn Phong Dịch với tâm trạng phức tạp, có cảm giác như mình có cô Tấm trong nhà.
Cơm nước xong xuôi, Kiều Ly tắm rửa thay đồ rồi chở Phong Dịch về lại trường.
Biết mai Kiều Ly phải quay lại thành phố Z, Phong Dịch bịn rịn quấn lấy cô mãi, cứ cọ tới cọ lui không muốn cô về.
Kiều Ly vẫn lái xe một mạch tới trường, thả cậu ở cửa ký túc xá.
Cô vỗ vỗ vào má Phong Dịch: "Xuống xe đi."
Phong Dịch tâm không cam tình không nguyện xuống xe: "Tết Nguyên Đán em sẽ về với chị."
"Ừ." Cô vẫy tay với cậu, "Vào đi."
Phong Dịch đi ngang qua mấy cặp đôi đang hôn nhau say đắm dưới lầu ký túc xá. Lúc lên cầu thang, cậu không kiềm nổi lòng, ngoảnh lại nhìn thì thấy Kiều Ly vẫn dõi theo mình, lòng chợt vui như trảy hội.
Cậu giơ tay lên vẫy mê mải, nhiệt tình như tài xế đang dụ khách ở bến xe.
Kiều Ly thấy chối mắt bèn kéo kính chắn gió lên, toan lái đi.
Phong Dịch vẫn chưa đã ghiền, dang rộng hai cánh tay, tạo thành hình trái tim. Cậu cao ráo đẹp trai hơn người, nổi bần bật trong đám cặp đôi đang tình chàng ý thiếp kia, thế mà Kiều Ly vẫn lái xe chuồn mất.
Cô vừa đi, Phong Dịch đã rầu rĩ ngay. Cậu đứng trước cửa ký túc xá nhìn xa xăm khiến mấy cặp đôi kia đều nhìn cậu.
Sáng ngày hôm sau, cậu còn chưa kịp thoát khỏi nỗi đau chia xa Kiều Ly đã bị cú điện thoại của mẹ mình dọa cho hồn vía lên mây.
Cậu không dám trốn học, lần lữa tới tận trưa mới đi gặp mẹ mình.
Vừa gặp mẹ cậu đã hỏi han tình hình chuyện kia, vậy nên không khỏi nhắc tới Kiều Ly. Phong Dịch thành thật kể sạch, đương nhiên lược bớt một số chuyện tế nhị không thể nói.
"Vậy là anh thấy người ta đẹp nên mê ngay?"
Phong Dịch trợn tròn mắt đáp: "Đương nhiên không phải! Lâm nữ sĩ, sao mẹ lại nghĩ con mẹ là người như thế?"
Lâm Lan vươn tay: "Cho mẹ xem ảnh với."
Phong Dịch dâng màn hình khóa của mình lên như dâng báu vật.
"Chà, đẹp thiệt chứ."
"Hí hí hí." Cậu thấy khá tự hào.
Lâm Lan ngắm hình xong thì lắc đầu: "Hầy, lớn hơn những bảy tuổi."
Phong Dịch lập tức thấp thỏm: "Mẹ, mẹ than gì thế?"
"Mẹ thấy đáng tiếc thôi... Bỏ đi, đây là chuyện riêng của bọn anh, chỉ cần con bé đồng ý anh vui vẻ, đôi bên tình nguyện thì mẹ không có tư cách nói gì cả."
Phong Dịch rất hiểu mẹ mình, nghe vậy thì thoáng buồn bực: "Mẹ cảm thấy bọn con sẽ không đi đến đâu à?"
Lâm Lan liếc cậu: "Anh mới mười tám."
Không biết Phong Dịch bị chạm trúng dây thần kinh nào, cậu tức tối nhảy dựng lên: "Con mười tám thì sao chứ! Con đã thành niên đã là đàn ông rồi! Mấy ông anh tầm hăm mấy ba mươi con thấy già khú!"
Bị mẹ lơ đãng liếc một cái, cơn tức của cậu bỗng xẹp lép như bóng xì hơi: "Mẹ, xin lỗi mẹ, con không có ý sẵng."
"Anh xem, chính anh cũng không tự tin về mối quan hệ này."
Cậu lại nổi đóa, mạnh miệng cãi, "Ứ có!"
Chợt nhìn thấy một chiếc bịch ny lông, cậu thở phì phò nhặt nó lên ném vào thùng rác: "Sao thế giới này ai cũng nghĩ bọn con không có tương lai vậy?"
"Vì nữ lớn hơn nam vốn không khả quan, đừng nói là những bảy tuổi."
Phong Dịch lấy chân đạp đất: "Vậy tốt lắm mà, con trẻ tuổi khỏe mạnh hơn chị ấy, đến khi chị ấy già con vẫn có sức cõng chị ấy đi." Cậu giẫm mạnh một cái, "Nếu chị ấy quen người lớn tuổi hơn thì đến lúc đó hai người chỉ có nước cùng chống gậy!"
Lâm Lan không nhịn được cười: "Anh đã tính tới chuyện tương lai rồi à?"
Cậu làm như tấm lòng son của mình bị nghi ngờ, kinh ngạc nhìn mẹ: "Đương nhiên! Con đã nói là con nghiêm túc mà, con rất là nghiêm túc nghiêm túc nghiêm túc nghiêm túc!"
"Rồi rồi rồi, anh nghiêm túc anh nghiêm túc, nhưng con bé thì sao? Thực tế thì sao? Có một số chuyện không phải chỉ dựa vào thái độ nghiêm túc là sẽ thành công."
Phong Dịch nhíu chặt mày, nghiêm túc nói: "Mẹ nói tỉ mỉ xem ạ."
"Giờ con bé hai lăm, anh mới mười tám. Đến lúc anh đủ hăm hai để kết hôn theo luật thì con bé đã hăm chín. Nếu chẳng may hai đứa không thành, xuân thì con bé còn đâu nữa?"
Phong Dịch phản pháo: "Đương nhiên sẽ thành."
Lâm Lan chẳng đếm xỉa gì cậu, nói tiếp: "Dù con bé không thèm để ý đến chuyện kết hôn, nhưng bố mẹ con bé sẽ nghĩ sao? Anh thì chẳng sao, anh sống kiểu gì mẹ với ba anh cũng mặc, nhưng con bé là con gái, là khúc ruột của bố mẹ nó, sao họ lại đồng ý để con bé quen thằng nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh như anh chứ?"
Phong Dịch nhíu mày.
"Nhà nào chẳng muốn kiếm được anh con rể công thành danh toại? Hăm hai anh mới tốt nghiệp ra đời, muốn ổn định cũng phải ba năm, mà ba năm sau con bé đã ba mươi hai."
Phong Dịch cúi đầu không nói.
"Vả lại, nếu hai đứa muốn có con thì khi nào thích hợp đây? Sớm thì anh quá trẻ để làm bố, mà muộn thì con bé lại thành sản phụ cao tuổi không nên sinh con."
Đầu Phong Dịch muốn phình ra: "Vậy thì khỏi sinh, hai đứa bọn con ở với nhau rất ổn."
Mẹ cậu nhướng mày nhìn cậu.
Cậu lập tức chỉnh đốn thái độ: "Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ cẩn thận, có vấn đề gì không giải quyết được chứ? Nếu con đã chọn ở cạnh chị ấy thì con đã chuẩn bị tâm lý đối đầu khó khăn rồi."
"Thế con bé thì sao?"
Phong Dịch ngẩng lên, ưỡn ngực như con gà trống mới đá thắng trận, muốn hùng hồn đáp "Đương nhiên chị ấy cũng giống con", nhưng cuối cùng chỉ bĩu môi, lặng thinh hồi lâu.
Lúc về tới phòng, Phong Dịch thấy ba đứa bạn ký túc xá đang lén lút túm tụm một chỗ, cậu vừa bước vào làm cả đám hoảng hồn.
"Làm gì thế?" Cậu hỏi.
"Suỵt!" Mạnh Sơn thần bí kéo cậu tới.
Ba người họ đang vây quanh một con mèo con co rúm run rẩy.
Cậu cũng thò đầu vào xem, thì thầm hỏi: "Ở đâu ra thế?"
Một đứa bạn cùng phòng khe khẽ đáp: "Nó trèo từ ban công vào, hình như bị gãy chân rồi."
"Ơ? Vậy làm sao giờ, đưa tới thú y?"
Con trai tuổi này rất dễ mềm lòng, một người trong đám do dự nói: "Nhưng chiều nay có tiết, phải điểm danh."
Phong Dịch cắn răng nói: "Tao cúp! Tụi mày đánh yểm trợ cho tao!"
Ba người kia gật đầu: "Thế bọn mình sẽ nuôi nó à?"
"Tao thấy nó rất đáng thương..."
"Tao cũng vậy."
"Tao cũng muốn nuôi."
Phong Dịch quyết đoán nói: "Thế thì nuôi."
Cậu một tay ôm thùng giấy đựng mèo một tay đạp xe tới bệnh viện thú y với tâm trạng phơi phới. Nỗi phiền muộn ban nãy đã được giải quyết dễ dàng, sau này nếu bọn họ không thể có con thì cứ nuôi mèo là xong.
Là người một lòng theo chủ nghĩa duy vật, lúc này cậu lại thấy như ông trời đang chỉ vẽ cho mình, nói với cậu rằng "Phong Dịch à, đừng lo, con với Kiều Ly thành chắc luôn!"
Cậu cảm động ngó lên trời: "Cảm ơn."
Vị y tá đang tiêm thuốc tê cho con mèo con ngẩng đầu lên nhìn trần nhà theo cậu:...
Lúc mèo con làm phẫu thuật xong, cậu vừa chờ nó tỉnh vừa nhìn nó bằng ánh mắt ngời sáng mà nói: "Mèo à, nên lấy tên gì cho con bây giờ? Hừm, họ Phong tên Kiều nhé? Không được, nên đặt là Kiều Ái Phong có vẻ hay hơn hí hí hí."
"Ái Phong, Ái Phong, iPhone? Vậy gọi con là Táo đi."
"Táo ơi Táo à, bố là bố con nè, Táo ơi Táo, mẹ con tên là Kiều..."
Y tá bước vào, Phong Dịch lập tức ngậm miệng.
Y tá liếc cậu một cái, cậu làm bộ như không có gì xảy ra.
Y tá vừa đi, cậu lại rúc bên cạnh con mèo, hèn mọn nói: "Mẹ con tên là Kiều Ly."
Sau khi lén đem mèo về ký túc xá, Phong Dịch nhắn tin cho Kiều Ly.
[Bố của Táo: Chị muốn nuôi mèo không?]
[Kiều Ly: Không biết nữa, sao đó?]
[Bố của Táo: Em nhặt được một con mèo, nó rất đáng thương, em muốn nuôi nó, nhưng ký túc xá bé quá, em muốn mang nó về thành phố Z.]
[Kiều Ly: Cậu có ở thành phố Z đâu, cậu muốn để tôi nuôi à?]
[Bố của Táo: Được không ạ?]
[Kiều Ly: Được.]
Phong Dịch cảm động muốn chết, cứ như thể Kiều Ly đang cầu hôn cậu không bằng. Cậu thẹn thùng đổi tên Kiều Ly trong điện thoại thành Mẹ của Táo, phía sau tên còn gắn thêm một trái tim nhỏ.
Tiếc là sau khi tan học khi mọi người về phòng, cả phòng đều phản đối quyết định của cậu, cho rằng mèo con không thích hợp đi đường xa, cuối cùng Mạnh Sơn là dân ở đây nên cậu ta mang mèo về nhà nuôi.
Phong Dịch lã chã nước mắt, tâm trạng y như nô tỳ thời cổ đại được hưởng mưa móc một đêm, sinh ra con trai rồi phải đưa cho Hoàng hậu nuôi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.