Vả Mặt Nhà Chồng Hụt Chuyên Ăn Vạ
Chương 16
Hạnh Nhân Đậu
15/09/2024
Ban đầu tôi tưởng từ nay sẽ không còn liên quan gì đến Tôn Kiệt nữa.
Nhưng tôi không ngờ, có người lại có thể dày mặt đến thế.
Hôm đó, tôi tan ca. Vừa xuống lầu, tôi đã gặp ngay Tôn Kiệt.
Anh ta ôm bó hoa, cười toe toét tiến lại gần:
"Tiêu Tiêu, trải qua thời gian biến cố trắc trở này, anh nhận ra anh vẫn yêu em, chúng mình quay lại với nhau đi. Mẹ anh nói rồi, lần này không đặt ra bất kỳ điều kiện nào, mẹ anh có thể chấp nhận em."
Tôi nhìn Tôn Kiệt bằng ánh mắt lạnh lùng và chế giễu: "Mặt anh làm bằng áo giáp chống đạn à? Sao có thể dày đến mức d.a.o s.ú.n.g không xuyên qua được vậy? Không có việc gì thì cút nhanh đi, đừng làm trễ giờ tôi tan ca."
Xung quanh người qua kẻ lại, tôi nghĩ mình nói đã đủ kiên quyết. Ai ngờ Tôn Kiệt còn quyết liệt hơn, anh ta trực tiếp quỳ xuống, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n tôi bắt đầu khóc lóc:
"Tiêu Tiêu, anh không thể thiếu em, xin em tha thứ cho anh, chúng mình quay lại đi."
Đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, tôi biết Tôn Kiệt đang vận dụng chiêu làm khóc lóc om sòm của mẹ anh ta.
Tiếc thay, chiêu này không có tác dụng với tôi.
Tôi trực tiếp đá văng anh ta ra: "Không việc gì thì đừng làm tôi buồn nôn. Về nói với mẹ anh, bảo bà ta rảnh thì đi tè rồi soi gương đi. Ngưỡng cửa nhà họ Tôn các người quá cao, tôi sợ lắm, không dám vào đâu, để bà ta đi tìm người khác mà nuốt trọn gia tài ấy."
Tôn Kiệt vẫn định bám riết lấy tôi, ai ngờ đột nhiên có một nhóm người xông ra.
"Tôn Kiệt, cuối cùng cũng tìm thấy mày rồi, thằng khốn."
Nhìn thấy nhóm người đó, Tôn Kiệt sợ hãi bỏ chạy, nhóm người đó lập tức đuổi theo.
"Đồ con rùa, đừng chạy. Để ông đây tóm được mày, g.i.ế.c c.h.ế.t mày..."
Hết chương 16
Nhưng tôi không ngờ, có người lại có thể dày mặt đến thế.
Hôm đó, tôi tan ca. Vừa xuống lầu, tôi đã gặp ngay Tôn Kiệt.
Anh ta ôm bó hoa, cười toe toét tiến lại gần:
"Tiêu Tiêu, trải qua thời gian biến cố trắc trở này, anh nhận ra anh vẫn yêu em, chúng mình quay lại với nhau đi. Mẹ anh nói rồi, lần này không đặt ra bất kỳ điều kiện nào, mẹ anh có thể chấp nhận em."
Tôi nhìn Tôn Kiệt bằng ánh mắt lạnh lùng và chế giễu: "Mặt anh làm bằng áo giáp chống đạn à? Sao có thể dày đến mức d.a.o s.ú.n.g không xuyên qua được vậy? Không có việc gì thì cút nhanh đi, đừng làm trễ giờ tôi tan ca."
Xung quanh người qua kẻ lại, tôi nghĩ mình nói đã đủ kiên quyết. Ai ngờ Tôn Kiệt còn quyết liệt hơn, anh ta trực tiếp quỳ xuống, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n tôi bắt đầu khóc lóc:
"Tiêu Tiêu, anh không thể thiếu em, xin em tha thứ cho anh, chúng mình quay lại đi."
Đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, tôi biết Tôn Kiệt đang vận dụng chiêu làm khóc lóc om sòm của mẹ anh ta.
Tiếc thay, chiêu này không có tác dụng với tôi.
Tôi trực tiếp đá văng anh ta ra: "Không việc gì thì đừng làm tôi buồn nôn. Về nói với mẹ anh, bảo bà ta rảnh thì đi tè rồi soi gương đi. Ngưỡng cửa nhà họ Tôn các người quá cao, tôi sợ lắm, không dám vào đâu, để bà ta đi tìm người khác mà nuốt trọn gia tài ấy."
Tôn Kiệt vẫn định bám riết lấy tôi, ai ngờ đột nhiên có một nhóm người xông ra.
"Tôn Kiệt, cuối cùng cũng tìm thấy mày rồi, thằng khốn."
Nhìn thấy nhóm người đó, Tôn Kiệt sợ hãi bỏ chạy, nhóm người đó lập tức đuổi theo.
"Đồ con rùa, đừng chạy. Để ông đây tóm được mày, g.i.ế.c c.h.ế.t mày..."
Hết chương 16
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.