Chương 37: Vả mặt nữ tiên chí tôn (16)
Nguyết Thổ Nguyệt Thổ
16/03/2020
Edit: Brown Bảo Bối
Beta: Mỡ
- ---------❤----------
Hạ Lương nghe câu hỏi của hắn liền hoảng sợ trợn tròn mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, giống như con thỏ nhỏ bị dọa giật mình.
Quân Vô Thanh muốn ăn cô?! Ánh mắt Hạ Lương mang theo vẻ không thể tin, trong đó xen lẫn sự kinh hoảng không biết làm sao, tủi thân, còn có cả khó chịu.
Đây là lần đầu tiên Hạ Lương lộ ra ánh mắt nhiều cảm xúc như vậy, bây giờ trong lòng cô xúc động không thôi, các ý nghĩ liên tiếp vọt tới làm cô hoang mang đến tột độ, ý thức mơ mơ hồ hồ.
Rõ ràng trước giờ hắn đối xử với mình rất tốt, tại sao bây giờ lại lật lọng muốn ăn mình?
Người tu tiên sao phải ăn thịt người? Hay là hắn tu luyện ma công gì đó rất đáng sợ, cần hấp thụ máu thịt con người?
Chẳng lẽ mọi thứ trước đây hắn hứa hẹn, kể cả khế ước ở cổ, đều là dối trá cả sao?
Nhưng... nhưng mà mỗi một ngày ôm ấp ấm áp, cô đau lòng lúc chờ đợi, còn có cái kia làm cho cô mặt đỏ tim đập, trừng phạt cả người tê dại, rõ ràng... rõ ràng làm cho người ta không cảm thấy một chút ác ý nào, chỉ có... chỉ có...
Hạ Lương muốn tìm ra một từ thích hợp để hình dung cảm giác đó, nhưng bây giờ từ ngữ của cô lại vô cùng thiếu thốn, không biết nên dùng cái gì để hình dung, nhưng cô biết đó là hưởng thụ, vui vẻ, thoải mái.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ trước đó đều là biểu hiện giả dối? Chẳng lẽ hắn chỉ giả vờ đồng ý với mình mà thôi?
Chẳng lẽ cái khế ước kia cũng là lừa cô, mấy ngày nay điều dưỡng tốt thân thể của cô để bây giờ ăn thịt?
Thức ăn dâng lên đến miệng thì càng ngon hơn?
Hạ Lương cảm thấy mình bây giờ không nên nghĩ đến tại sao hắn luôn lừa gạt chính mình, mà nên nghĩ nên chạy đi như thế nào mới đúng?
Nhưng cô căn bản là không khống chế được cảm xúc của mình, đáy lòng có một âm thanh vội vàng đang gọi...
Quân Vô Thanh vừa nhìn thấy vẻ mặt của nàng cũng biết rõ ràng là nàng hiểu lầm rồi, hoàn toàn không hiểu mình nói "ăn nàng" sao lại thành một loại ăn uống, vốn định nói rõ ràng ngay lập tức.
Nhưng thấy trong mắt nàng có khổ sở cùng tủi thân, Quân Vô Thanh quyết tâm dừng lại tính toán!
Đúng thế! Chính là như vậy, khổ sở đi, đau lòng đi, còn tốt hơn không có cảm giác gì.
Nghĩ đến việc ta vứt bỏ nàng, tổn thương nàng, không phải bình tĩnh chấp nhận, không phải lập tức nghĩ biện pháp chống lại, mà là đau khổ, tủi thân, không thể tin nổi!
Lúc này nàng bi thương bao nhiêu đã nói lên được nàng để ý ta cỡ nào, cho nên, Lương Lương, nhớ kỹ cảm giác lúc này!
Lòng của nàng đã bắt đầu chấp nhận, ta có một vị trí ở trong lòng nàng.
"Vì sao?" Hạ Lương buồn bã hỏi.
Tất cả cảm xúc quay cuồng liên tục, nghĩ mãi không thông, muốn biết được chuyện đó, nhưng nhất thời không rõ ràng muốn hỏi người nào?
Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có thể hỏi một câu, vì sao?
Một tay Quân Vô Thanh nắm cằm Hạ Lương làm cho nàng nhìn mình, một tay sờ ở vị trí trái tim của nàng, giọng điệu dạy dỗ khuyên bảo hỏi, "Nói cho ta biết, ở đây có cảm giác gì? Buồn hay không? Đau hay không?"
Hạ Lương không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời, "Ừ, rất buồn. Không thoải mái."
"Chẳng qua là không thoải mái thôi sao?" Ngữ khí của Quân Vô Thanh có chút không nén khỏi thất vọng, đúng là vẫn còn quá hời hợt.
Lương Lương của hắn lúc này vẫn còn ngây thơ, có lẽ ngay cả cảm giác đối với mình đều không nói được rõ ràng đây là cái gì.
Nhưng rễ tình của hắn đối với nàng lại đâm sâu, si mê như điên, cố chấp thành ma, hắn đúng là vẫn còn yếu thế trong đoạn tình cảm này.
Ý nghĩ như vậy làm hắn có chút không cam lòng, có chút muốn tổn thương nàng, làm cho nàng đau đớn bi thương, có thể nhớ rõ mình, để ý đến mình...
Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ!
Không nỡ làm nàng khổ sở! Thật sự không nỡ!
"Ngươi... ngươi..." Hạ Lương muốn nói, ngươi muốn ăn ta, bản thân không vui vẻ, ta cũng rất khó chịu, vì sao còn muốn ăn ta!
Nhưng cô còn chưa nói thì có cảm giác bầu ngực mềm mại bị Quân Vô Thanh nắm trong tay, hơn nữa hắn còn bóp...
"Ngươi... đang làm gì vậy..." Cả người Hạ Lương mềm nhũn, đặc biệt là chỗ Quân Vô Thanh đụng chạm lại truyền đến một cỗ tê dại, như có luồng điện chạy qua làm cho cả người cô không nhịn được run rẩy một chút, một cỗ khô nóng nổi lên.
Quân Vô Thanh không muốn chờ, dù nàng vẫn chưa yêu mình, cũng muốn giam cầm nàng trước, ăn nàng luôn, làm cho nàng trở thành người của mình, sau đó từ từ dạy nàng chuyện tình cảm, thế nào là yêu.
Như vậy cũng tốt! Không sai!
Chỉ cần ngẫm lại nhận thức của Hạ Lương về tình yêu, toàn bộ đều là một tay hắn dạy, nàng như một trang giấy trắng, màu sắc trên đó toàn bộ đều là hắn đến nhuộm đỏ!
Cảm giác hài lòng như vậy, độc chiếm cảm giác của nàng làm cho lòng Quân Vô Thanh run rẩy mãnh liệt, đáy lòng cũng dâng lên một chút hưng phấn, kích động kỳ lạ!
"Lương Lương, đứa bé ngốc, ăn nàng, không phải ăn uống mà nàng nghĩ tới, mà là như thế này!" Quân Vô Thanh cúi đầu, chậm rãi ngậm đôi môi đỏ mọng của nàng, mở khớp hàm nàng ra, tùy tiện dây dưa khuấy động bên trong...
Qua hồi lâu...
Quân Vô Thanh mới buông nàng ra, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười mê hoặc chúng sinh, chỉ về phía trái tim nàng, khàn khàn hỏi, "Nói cho ta biết, bây giờ ở đây có cảm giác gì?"
"Đập... đập vô cùng nhanh." Âm thanh Hạ Lương cũng khàn khàn, hai mắt mơ màng nhìn Quân Vô Thanh.
Hạ Lương cảm thấy mình bị mê hoặc, Quân Vô Thanh cười như vậy ở trước mặt làm cho trái tim đang bình thường của cô đột nhiên đập loạn, càng ngày càng nhanh, Hạ Lương lo lắng nó sẽ đụng tới lồng ngực mình.
"Ha ha..." Quân Vô Thanh cười khẽ một tiếng, lại cúi đầu, dùng môi gần gũi hôn nhẹ lên mi mắt, chóp mũi, môi, cuối cùng nói nhỏ bên tai nàng, " Có vui mừng? Có thoải mái? Còn khổ sở hay không?"
Hạ Lương bị hắn ép buộc làm sao còn có cảm giác trước đó, bây giờ trong đầu cô đều nhũn ra, không nghĩ được cái gì, cũng không muốn đứng dậy, trong mắt, trong lòng chỉ có người này.
"Lương Lương, nhìn ta, nói cho ta biết, thoải mái hay không, hả?" Quân Vô Thanh không cho nàng trốn tránh, không ngừng nói bên tai nàng, đồng thời vươn tay vuốt nhẹ ấn ký phía sau nàng...
"Có... thoải mái..." Hạ Lương lộ ra vẻ mặt bị chất vấn, bị bắt buộc, khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt, tan thành giọt nhỏ nói.
"Ngoan..." Quân Vô Thanh thỏa mãn cong cong môi, cởi quần áo của nàng, mị hoặc nói, "Lương Lương, vừa rồi chỉ là món khai vị, bây giờ ta muốn bắt đầu ăn đại tiệc... Tin ta, nàng sẽ thích cảm giác này..."
-15.3.2020-
Beta: Mỡ
- ---------❤----------
Hạ Lương nghe câu hỏi của hắn liền hoảng sợ trợn tròn mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, giống như con thỏ nhỏ bị dọa giật mình.
Quân Vô Thanh muốn ăn cô?! Ánh mắt Hạ Lương mang theo vẻ không thể tin, trong đó xen lẫn sự kinh hoảng không biết làm sao, tủi thân, còn có cả khó chịu.
Đây là lần đầu tiên Hạ Lương lộ ra ánh mắt nhiều cảm xúc như vậy, bây giờ trong lòng cô xúc động không thôi, các ý nghĩ liên tiếp vọt tới làm cô hoang mang đến tột độ, ý thức mơ mơ hồ hồ.
Rõ ràng trước giờ hắn đối xử với mình rất tốt, tại sao bây giờ lại lật lọng muốn ăn mình?
Người tu tiên sao phải ăn thịt người? Hay là hắn tu luyện ma công gì đó rất đáng sợ, cần hấp thụ máu thịt con người?
Chẳng lẽ mọi thứ trước đây hắn hứa hẹn, kể cả khế ước ở cổ, đều là dối trá cả sao?
Nhưng... nhưng mà mỗi một ngày ôm ấp ấm áp, cô đau lòng lúc chờ đợi, còn có cái kia làm cho cô mặt đỏ tim đập, trừng phạt cả người tê dại, rõ ràng... rõ ràng làm cho người ta không cảm thấy một chút ác ý nào, chỉ có... chỉ có...
Hạ Lương muốn tìm ra một từ thích hợp để hình dung cảm giác đó, nhưng bây giờ từ ngữ của cô lại vô cùng thiếu thốn, không biết nên dùng cái gì để hình dung, nhưng cô biết đó là hưởng thụ, vui vẻ, thoải mái.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ trước đó đều là biểu hiện giả dối? Chẳng lẽ hắn chỉ giả vờ đồng ý với mình mà thôi?
Chẳng lẽ cái khế ước kia cũng là lừa cô, mấy ngày nay điều dưỡng tốt thân thể của cô để bây giờ ăn thịt?
Thức ăn dâng lên đến miệng thì càng ngon hơn?
Hạ Lương cảm thấy mình bây giờ không nên nghĩ đến tại sao hắn luôn lừa gạt chính mình, mà nên nghĩ nên chạy đi như thế nào mới đúng?
Nhưng cô căn bản là không khống chế được cảm xúc của mình, đáy lòng có một âm thanh vội vàng đang gọi...
Quân Vô Thanh vừa nhìn thấy vẻ mặt của nàng cũng biết rõ ràng là nàng hiểu lầm rồi, hoàn toàn không hiểu mình nói "ăn nàng" sao lại thành một loại ăn uống, vốn định nói rõ ràng ngay lập tức.
Nhưng thấy trong mắt nàng có khổ sở cùng tủi thân, Quân Vô Thanh quyết tâm dừng lại tính toán!
Đúng thế! Chính là như vậy, khổ sở đi, đau lòng đi, còn tốt hơn không có cảm giác gì.
Nghĩ đến việc ta vứt bỏ nàng, tổn thương nàng, không phải bình tĩnh chấp nhận, không phải lập tức nghĩ biện pháp chống lại, mà là đau khổ, tủi thân, không thể tin nổi!
Lúc này nàng bi thương bao nhiêu đã nói lên được nàng để ý ta cỡ nào, cho nên, Lương Lương, nhớ kỹ cảm giác lúc này!
Lòng của nàng đã bắt đầu chấp nhận, ta có một vị trí ở trong lòng nàng.
"Vì sao?" Hạ Lương buồn bã hỏi.
Tất cả cảm xúc quay cuồng liên tục, nghĩ mãi không thông, muốn biết được chuyện đó, nhưng nhất thời không rõ ràng muốn hỏi người nào?
Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có thể hỏi một câu, vì sao?
Một tay Quân Vô Thanh nắm cằm Hạ Lương làm cho nàng nhìn mình, một tay sờ ở vị trí trái tim của nàng, giọng điệu dạy dỗ khuyên bảo hỏi, "Nói cho ta biết, ở đây có cảm giác gì? Buồn hay không? Đau hay không?"
Hạ Lương không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời, "Ừ, rất buồn. Không thoải mái."
"Chẳng qua là không thoải mái thôi sao?" Ngữ khí của Quân Vô Thanh có chút không nén khỏi thất vọng, đúng là vẫn còn quá hời hợt.
Lương Lương của hắn lúc này vẫn còn ngây thơ, có lẽ ngay cả cảm giác đối với mình đều không nói được rõ ràng đây là cái gì.
Nhưng rễ tình của hắn đối với nàng lại đâm sâu, si mê như điên, cố chấp thành ma, hắn đúng là vẫn còn yếu thế trong đoạn tình cảm này.
Ý nghĩ như vậy làm hắn có chút không cam lòng, có chút muốn tổn thương nàng, làm cho nàng đau đớn bi thương, có thể nhớ rõ mình, để ý đến mình...
Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ!
Không nỡ làm nàng khổ sở! Thật sự không nỡ!
"Ngươi... ngươi..." Hạ Lương muốn nói, ngươi muốn ăn ta, bản thân không vui vẻ, ta cũng rất khó chịu, vì sao còn muốn ăn ta!
Nhưng cô còn chưa nói thì có cảm giác bầu ngực mềm mại bị Quân Vô Thanh nắm trong tay, hơn nữa hắn còn bóp...
"Ngươi... đang làm gì vậy..." Cả người Hạ Lương mềm nhũn, đặc biệt là chỗ Quân Vô Thanh đụng chạm lại truyền đến một cỗ tê dại, như có luồng điện chạy qua làm cho cả người cô không nhịn được run rẩy một chút, một cỗ khô nóng nổi lên.
Quân Vô Thanh không muốn chờ, dù nàng vẫn chưa yêu mình, cũng muốn giam cầm nàng trước, ăn nàng luôn, làm cho nàng trở thành người của mình, sau đó từ từ dạy nàng chuyện tình cảm, thế nào là yêu.
Như vậy cũng tốt! Không sai!
Chỉ cần ngẫm lại nhận thức của Hạ Lương về tình yêu, toàn bộ đều là một tay hắn dạy, nàng như một trang giấy trắng, màu sắc trên đó toàn bộ đều là hắn đến nhuộm đỏ!
Cảm giác hài lòng như vậy, độc chiếm cảm giác của nàng làm cho lòng Quân Vô Thanh run rẩy mãnh liệt, đáy lòng cũng dâng lên một chút hưng phấn, kích động kỳ lạ!
"Lương Lương, đứa bé ngốc, ăn nàng, không phải ăn uống mà nàng nghĩ tới, mà là như thế này!" Quân Vô Thanh cúi đầu, chậm rãi ngậm đôi môi đỏ mọng của nàng, mở khớp hàm nàng ra, tùy tiện dây dưa khuấy động bên trong...
Qua hồi lâu...
Quân Vô Thanh mới buông nàng ra, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười mê hoặc chúng sinh, chỉ về phía trái tim nàng, khàn khàn hỏi, "Nói cho ta biết, bây giờ ở đây có cảm giác gì?"
"Đập... đập vô cùng nhanh." Âm thanh Hạ Lương cũng khàn khàn, hai mắt mơ màng nhìn Quân Vô Thanh.
Hạ Lương cảm thấy mình bị mê hoặc, Quân Vô Thanh cười như vậy ở trước mặt làm cho trái tim đang bình thường của cô đột nhiên đập loạn, càng ngày càng nhanh, Hạ Lương lo lắng nó sẽ đụng tới lồng ngực mình.
"Ha ha..." Quân Vô Thanh cười khẽ một tiếng, lại cúi đầu, dùng môi gần gũi hôn nhẹ lên mi mắt, chóp mũi, môi, cuối cùng nói nhỏ bên tai nàng, " Có vui mừng? Có thoải mái? Còn khổ sở hay không?"
Hạ Lương bị hắn ép buộc làm sao còn có cảm giác trước đó, bây giờ trong đầu cô đều nhũn ra, không nghĩ được cái gì, cũng không muốn đứng dậy, trong mắt, trong lòng chỉ có người này.
"Lương Lương, nhìn ta, nói cho ta biết, thoải mái hay không, hả?" Quân Vô Thanh không cho nàng trốn tránh, không ngừng nói bên tai nàng, đồng thời vươn tay vuốt nhẹ ấn ký phía sau nàng...
"Có... thoải mái..." Hạ Lương lộ ra vẻ mặt bị chất vấn, bị bắt buộc, khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt, tan thành giọt nhỏ nói.
"Ngoan..." Quân Vô Thanh thỏa mãn cong cong môi, cởi quần áo của nàng, mị hoặc nói, "Lương Lương, vừa rồi chỉ là món khai vị, bây giờ ta muốn bắt đầu ăn đại tiệc... Tin ta, nàng sẽ thích cảm giác này..."
-15.3.2020-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.