Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 199
Vô Ảnh Hữu Tông
17/10/2024
Cứ tưởng anh ta về nhà rồi, không ngờ lại đi uống rượu?
Phó Hàn Châu nghe đến đây, ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tô Úc Nhiên, nhíu mày.
Lại là, người đàn ông này!
Mức độ thân thiết của cô và Tống Cảnh An khiến Phó Hàn Châu có chút ghen tị.
"Em có phải không cần anh nữa rồi không?" Giọng nói của Tống Cảnh An mang theo sự tủi thân và cô đơn: "Giá như chúng ta không quay về Giang thị thì tốt biết mấy!"
Tô Úc Nhiên nghe những lời này, trong lòng thắt lại, một cảm giác khó tả dâng lên.
Cô nhìn điện thoại, xác nhận là Tống Cảnh An, tên này...
Trước đây anh ta không phải rất bình thường sao?
Bây giờ uống rượu nói mấy lời này là có ý gì?
Tô Úc Nhiên nói: "Anh thật sự say rồi à? Uống với ai vậy?"
"Có đến đón anh không? Nếu em không đến, sẽ không gặp được anh nữa đâu! Nhiên Nhiên, đến đón anh đi, anh không tìm thấy đường về nhà..." Anh ta phát điên lên thật sự chẳng ra làm sao.
Ngay lúc này, tay của Phó Hàn Châu đưa tới, giúp Tô Úc Nhiên cúp điện thoại.
Tô Úc Nhiên nhìn anh, "Anh làm gì vậy?"
Phó Hàn Châu nói: "Anh đã bắt đầu tức giận rồi đấy."
"Anh ấy chỉ là say thôi... Cũng không biết giờ đang làm gì." Tô Úc Nhiên nói: "Anh đưa điện thoại cho em trước đã."
Phó Hàn Châu cầm điện thoại của cô, không muốn đưa cho cô.
Đúng lúc này, điện thoại lại reo, Tống Cảnh An lại kiên trì gọi điện tới.
Tô Úc Nhiên dứt khoát giật lấy điện thoại, bắt máy, nói với Tống Cảnh An: "Anh đang ở chỗ Mục Tề à? Giờ em sẽ bảo người tới đón anh. Tống Cảnh An, em thật sự chịu hết nổi anh rồi đấy! Chờ anh tỉnh rượu rồi em sẽ tính sổ với anh."
Tống Cảnh An nói: "Không cần, anh muốn em tới đón! Có phải em đang ở cùng Phó Hàn Châu không? Có phải anh ta không cho em tới không? Anh ta thật đáng ghét! Tại sao lại đường hoàng cướp em đi khỏi anh như vậy."
"Anh đang nói nhăng nói cuội gì thế? Anh còn như vậy nữa là em giận đấy." Tô Úc Nhiên nói: "Thật sự là say rượu rồi nói năng lung tung?"
Trước đây cũng chưa thấy anh ta như vậy.
Trước đây anh ta uống rượu về cũng chỉ ngủ thôi.
Nhận thấy sự bất mãn của cô, Tống Cảnh An lập tức xin lỗi, "Xin lỗi, đừng giận, là lỗi của anh, anh chỉ khiến em không vui thôi..."
Nói xong, anh ta trực tiếp cúp điện thoại.
Một bộ dạng không muốn gây thêm phiền phức cho Tô Úc Nhiên nữa.
Tô Úc Nhiên lại có chút áy náy, chưa từng thấy anh ta như vậy, hơi lo lắng, nói với Phó Hàn Châu: "Hay là em qua đó xem sao! Anh ấy như vậy, em cũng không yên tâm."
Nói xong cô định xuống giường, Phó Hàn Châu nắm lấy tay cô, không cho cô đi,
"Em không xem bây giờ là mấy giờ rồi à? Không được đi!"
Thấy anh nghiêm mặt, Tô Úc Nhiên nhìn anh, thấy anh không vui, cũng có thể hiểu được.
Tô Úc Nhiên dịu dàng giải thích, "Tống Cảnh An chỉ là say rượu nên mới như vậy, anh đừng giận, nếu không anh đi cùng em nhé?"
"Không hứng thú." Phó Hàn Châu cười lạnh một tiếng, "Em đã kết hôn với anh rồi, là vợ của anh, bây giờ anh ta gọi em ra ngoài lúc nửa đêm là có ý gì? Anh còn phải đi cùng em xem anh ta sao?"
Tô Úc Nhiên nói, "Anh ấy say rồi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Anh cũng biết người say rượu không biết chừng mực, bình thường anh ấy cũng đâu có như vậy!"
"Em đúng là rất quan tâm anh ta!" Trong lòng Phó Hàn Châu tràn đầy cơn giận dữ, "Cho dù anh ta có chết, đó cũng là anh ta đáng đời, liên quan gì đến em?"
Tô Úc Nhiên vốn đang nhẹ nhàng thương lượng với anh, nghe anh nói như vậy, cũng có chút bất mãn, "Anh nói chuyện quá đáng quá rồi đấy! Dù sao anh ấy cũng là anh trai của em, mấy năm nay anh ấy vẫn luôn giúp đỡ chăm sóc Tiểu Bảo, cũng luôn chăm sóc em. Sao anh có thể nói lời khó nghe như vậy?"
"Anh không muốn nói lời khó nghe." Phó Hàn Châu nói: "Nhưng bây giờ là anh ta đang tự tìm đường chết!
Tô Úc Nhiên, anh cứ tưởng chúng ta kết hôn, chính là bắt đầu lại từ đầu, nhưng bây giờ xem ra, hình như trong lòng em, căn bản không có vị trí của anh. Vì em, anh có thể buông bỏ tất cả dáng vẻ của mình, thậm chí không tiếc cho em 5% cổ phần của Phó thị, nhưng còn em?
Trong lòng em chỉ có Tống Cảnh An!
Phó Hàn Châu nghe đến đây, ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tô Úc Nhiên, nhíu mày.
Lại là, người đàn ông này!
Mức độ thân thiết của cô và Tống Cảnh An khiến Phó Hàn Châu có chút ghen tị.
"Em có phải không cần anh nữa rồi không?" Giọng nói của Tống Cảnh An mang theo sự tủi thân và cô đơn: "Giá như chúng ta không quay về Giang thị thì tốt biết mấy!"
Tô Úc Nhiên nghe những lời này, trong lòng thắt lại, một cảm giác khó tả dâng lên.
Cô nhìn điện thoại, xác nhận là Tống Cảnh An, tên này...
Trước đây anh ta không phải rất bình thường sao?
Bây giờ uống rượu nói mấy lời này là có ý gì?
Tô Úc Nhiên nói: "Anh thật sự say rồi à? Uống với ai vậy?"
"Có đến đón anh không? Nếu em không đến, sẽ không gặp được anh nữa đâu! Nhiên Nhiên, đến đón anh đi, anh không tìm thấy đường về nhà..." Anh ta phát điên lên thật sự chẳng ra làm sao.
Ngay lúc này, tay của Phó Hàn Châu đưa tới, giúp Tô Úc Nhiên cúp điện thoại.
Tô Úc Nhiên nhìn anh, "Anh làm gì vậy?"
Phó Hàn Châu nói: "Anh đã bắt đầu tức giận rồi đấy."
"Anh ấy chỉ là say thôi... Cũng không biết giờ đang làm gì." Tô Úc Nhiên nói: "Anh đưa điện thoại cho em trước đã."
Phó Hàn Châu cầm điện thoại của cô, không muốn đưa cho cô.
Đúng lúc này, điện thoại lại reo, Tống Cảnh An lại kiên trì gọi điện tới.
Tô Úc Nhiên dứt khoát giật lấy điện thoại, bắt máy, nói với Tống Cảnh An: "Anh đang ở chỗ Mục Tề à? Giờ em sẽ bảo người tới đón anh. Tống Cảnh An, em thật sự chịu hết nổi anh rồi đấy! Chờ anh tỉnh rượu rồi em sẽ tính sổ với anh."
Tống Cảnh An nói: "Không cần, anh muốn em tới đón! Có phải em đang ở cùng Phó Hàn Châu không? Có phải anh ta không cho em tới không? Anh ta thật đáng ghét! Tại sao lại đường hoàng cướp em đi khỏi anh như vậy."
"Anh đang nói nhăng nói cuội gì thế? Anh còn như vậy nữa là em giận đấy." Tô Úc Nhiên nói: "Thật sự là say rượu rồi nói năng lung tung?"
Trước đây cũng chưa thấy anh ta như vậy.
Trước đây anh ta uống rượu về cũng chỉ ngủ thôi.
Nhận thấy sự bất mãn của cô, Tống Cảnh An lập tức xin lỗi, "Xin lỗi, đừng giận, là lỗi của anh, anh chỉ khiến em không vui thôi..."
Nói xong, anh ta trực tiếp cúp điện thoại.
Một bộ dạng không muốn gây thêm phiền phức cho Tô Úc Nhiên nữa.
Tô Úc Nhiên lại có chút áy náy, chưa từng thấy anh ta như vậy, hơi lo lắng, nói với Phó Hàn Châu: "Hay là em qua đó xem sao! Anh ấy như vậy, em cũng không yên tâm."
Nói xong cô định xuống giường, Phó Hàn Châu nắm lấy tay cô, không cho cô đi,
"Em không xem bây giờ là mấy giờ rồi à? Không được đi!"
Thấy anh nghiêm mặt, Tô Úc Nhiên nhìn anh, thấy anh không vui, cũng có thể hiểu được.
Tô Úc Nhiên dịu dàng giải thích, "Tống Cảnh An chỉ là say rượu nên mới như vậy, anh đừng giận, nếu không anh đi cùng em nhé?"
"Không hứng thú." Phó Hàn Châu cười lạnh một tiếng, "Em đã kết hôn với anh rồi, là vợ của anh, bây giờ anh ta gọi em ra ngoài lúc nửa đêm là có ý gì? Anh còn phải đi cùng em xem anh ta sao?"
Tô Úc Nhiên nói, "Anh ấy say rồi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Anh cũng biết người say rượu không biết chừng mực, bình thường anh ấy cũng đâu có như vậy!"
"Em đúng là rất quan tâm anh ta!" Trong lòng Phó Hàn Châu tràn đầy cơn giận dữ, "Cho dù anh ta có chết, đó cũng là anh ta đáng đời, liên quan gì đến em?"
Tô Úc Nhiên vốn đang nhẹ nhàng thương lượng với anh, nghe anh nói như vậy, cũng có chút bất mãn, "Anh nói chuyện quá đáng quá rồi đấy! Dù sao anh ấy cũng là anh trai của em, mấy năm nay anh ấy vẫn luôn giúp đỡ chăm sóc Tiểu Bảo, cũng luôn chăm sóc em. Sao anh có thể nói lời khó nghe như vậy?"
"Anh không muốn nói lời khó nghe." Phó Hàn Châu nói: "Nhưng bây giờ là anh ta đang tự tìm đường chết!
Tô Úc Nhiên, anh cứ tưởng chúng ta kết hôn, chính là bắt đầu lại từ đầu, nhưng bây giờ xem ra, hình như trong lòng em, căn bản không có vị trí của anh. Vì em, anh có thể buông bỏ tất cả dáng vẻ của mình, thậm chí không tiếc cho em 5% cổ phần của Phó thị, nhưng còn em?
Trong lòng em chỉ có Tống Cảnh An!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.