Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 44
Vô Ảnh Hữu Tông
17/10/2024
"Khi nào chúng ta cùng đến chỗ Tiểu Diệp chơi nhé, cô ấy sống ở tầng cao nhất, mùa hè có thể tổ chức tiệc nướng BBQ trên sân thượng, bia kèm đồ nướng, tuyệt cú mèo."
Chu Tắc Hủ cười khẩy một tiếng: "Tầng cao nhất thì mùa đông lạnh, mùa hè nóng, sao không giúp nhà đầu tư của cậu chọn một căn nhà tốt hơn?"
Hứa Phương Trì cười ngượng ngùng: "Là cô ấy tự chọn, tôi biết sau khi cô ấy đã thuê rồi." Ngừng một chút, anh ta lại tự kiểm điểm bản thân: "Đúng là tôi không chu đáo, công việc bận rộn quá, không để ý đến những chi tiết này."
"Chờ quay xong phim mới là được..." Anh ta nhân cơ hội lái câu chuyện sang bộ phim của mình.
Trong hầm để xe, ánh đèn lờ mờ, khắp nơi toát lên vẻ cũ kỹ. Chu Tắc Hủ hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cho đến khi người giao hàng đi ra khỏi cổng, trở lại gara.
"Đã giao rồi ạ." Anh ta báo cáo: "Haiz, lên đến nơi mới nhớ ra là chưa hỏi số phòng, tôi phải gõ cửa vài nhà mới tìm được cô Diệp, tận tay giao cho cô ấy rồi."
Chu Tắc Hủ khẽ gật đầu, lái xe rời đi.
Ở một nơi khác, Diệp Anh xách bánh kem đến bàn, cởi ruy băng, mở hộp, thấy chiếc bánh kem trứng cá muối hình thiên nga tuyệt đẹp.
Bên cạnh bánh kem có cắm một tấm biển nhỏ bằng sô cô la trắng, trên đó viết một dòng chữ bằng kem màu đen - [Em là tháng Tư của nhân gian].
Diệp Anh nhìn dòng chữ, khóe môi khẽ cong lên, một dòng nước ấm áp chảy trong lòng.
Cô cầm điện thoại lên, tìm kiếm bài thơ [Em là tháng Tư của nhân gian].
Tôi nói em là tháng Tư của nhân gian;
Tiếng cười thắp sáng bốn phương gió;
Uyển chuyển trong ánh xuân rực rỡ, múa ca biến hóa.
Em là làn khói mây buổi sớm tháng Tư,
Hoàng hôn thổi làn gió mềm,
Những vì sao vô tình lấp lánh,
Mưa phùn rơi trên những đóa hoa.
Nét nhẹ nhàng, nét thanh tú ấy, là em,
Vương miện trăm hoa tươi thắm em đội trên đầu,
Em là sự ngây thơ, trang nghiêm,
Em là vầng trăng tròn đêm đêm.
Màu vàng nhạt sau khi tuyết tan, em giống như vậy;
Màu xanh tươi của những chồi non mới nhú, là em;
Dịu dàng vui tươi,
Ánh nước long lanh soi bóng đóa sen trắng trong giấc mơ em mong đợi.
Em là những đóa hoa nở rộ trên cây,
Là tiếng chim én ríu rít trên xà nhà,
- Em là tình yêu, là hơi ấm, là hy vọng,
Em là tháng Tư của nhân gian!
Diệp Anh đọc kỹ bài thơ, khóe mắt cay cay, lòng tràn ngập sự mềm mại khó tả.
Trên đường về, cô đã quyết tâm, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua. Cô phải đợi Hứa Phương Trì đến xin lỗi, cho cô một lời giải thích hợp lý, cô mới cân nhắc xem có nên tha thứ cho anh ta hay không.
Nhưng bây giờ, nhìn chiếc bánh kem này, nhìn dòng chữ này, đọc bài thơ này.
Cô lại muốn tha thứ cho anh ta.
Tuy nhiên, cô vẫn phải đợi anh ta bận xong rồi chủ động liên lạc với cô trước.
Diệp Anh ăn một miếng bánh nhỏ rồi cẩn thận gói lại, cất vào ngăn đá tủ lạnh.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa xối xả gõ lên cửa kính, kèm theo sấm chớp, không có dấu hiệu ngừng lại.
Diệp Anh trở về phòng, lên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ vì buổi tối bị ướt mưa, n.g.ự.c cô cảm thấy khó chịu, ho không ngừng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cô không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khi cô giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, cổ họng khô khốc, đầu đau như búa bổ, kèm theo cảm giác nóng lạnh trong người, cô đưa tay lên trán, làn da nóng ran.
Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thông báo.
Diệp Anh không để ý, cô chậm rãi ngồi dậy, cố nén cơn khó chịu, xuống giường tìm thuốc hạ sốt. Không cần đo, cô cũng biết nhiệt độ cơ thể mình lúc này chắc chắn đã lên đến 39 độ, đáng lẽ trước khi ngủ nên uống thuốc cảm mới phải.
Diệp Anh lục tung tủ đồ ở phòng khách, chỉ tìm thấy thuốc cảm. Uống vội hai viên thuốc với nước ấm, cô trở về phòng, cầm điện thoại lên, định đặt mua thuốc hạ sốt trên mạng.
Diệp Anh ngồi bên giường, đầu nặng trĩu, mở khóa màn hình điện thoại, thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat.
Tất cả các cuộc gọi đều do Ngô Hiểu Lê gọi đến, cô mơ màng nghĩ, có chuyện gì quan trọng mà cô ấy lại gọi nhiều cuộc như vậy vào đêm khuya thế này.
Sau đó, cô mở WeChat, thấy hàng loạt dấu chấm đỏ thông báo.
Chu Tắc Hủ cười khẩy một tiếng: "Tầng cao nhất thì mùa đông lạnh, mùa hè nóng, sao không giúp nhà đầu tư của cậu chọn một căn nhà tốt hơn?"
Hứa Phương Trì cười ngượng ngùng: "Là cô ấy tự chọn, tôi biết sau khi cô ấy đã thuê rồi." Ngừng một chút, anh ta lại tự kiểm điểm bản thân: "Đúng là tôi không chu đáo, công việc bận rộn quá, không để ý đến những chi tiết này."
"Chờ quay xong phim mới là được..." Anh ta nhân cơ hội lái câu chuyện sang bộ phim của mình.
Trong hầm để xe, ánh đèn lờ mờ, khắp nơi toát lên vẻ cũ kỹ. Chu Tắc Hủ hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cho đến khi người giao hàng đi ra khỏi cổng, trở lại gara.
"Đã giao rồi ạ." Anh ta báo cáo: "Haiz, lên đến nơi mới nhớ ra là chưa hỏi số phòng, tôi phải gõ cửa vài nhà mới tìm được cô Diệp, tận tay giao cho cô ấy rồi."
Chu Tắc Hủ khẽ gật đầu, lái xe rời đi.
Ở một nơi khác, Diệp Anh xách bánh kem đến bàn, cởi ruy băng, mở hộp, thấy chiếc bánh kem trứng cá muối hình thiên nga tuyệt đẹp.
Bên cạnh bánh kem có cắm một tấm biển nhỏ bằng sô cô la trắng, trên đó viết một dòng chữ bằng kem màu đen - [Em là tháng Tư của nhân gian].
Diệp Anh nhìn dòng chữ, khóe môi khẽ cong lên, một dòng nước ấm áp chảy trong lòng.
Cô cầm điện thoại lên, tìm kiếm bài thơ [Em là tháng Tư của nhân gian].
Tôi nói em là tháng Tư của nhân gian;
Tiếng cười thắp sáng bốn phương gió;
Uyển chuyển trong ánh xuân rực rỡ, múa ca biến hóa.
Em là làn khói mây buổi sớm tháng Tư,
Hoàng hôn thổi làn gió mềm,
Những vì sao vô tình lấp lánh,
Mưa phùn rơi trên những đóa hoa.
Nét nhẹ nhàng, nét thanh tú ấy, là em,
Vương miện trăm hoa tươi thắm em đội trên đầu,
Em là sự ngây thơ, trang nghiêm,
Em là vầng trăng tròn đêm đêm.
Màu vàng nhạt sau khi tuyết tan, em giống như vậy;
Màu xanh tươi của những chồi non mới nhú, là em;
Dịu dàng vui tươi,
Ánh nước long lanh soi bóng đóa sen trắng trong giấc mơ em mong đợi.
Em là những đóa hoa nở rộ trên cây,
Là tiếng chim én ríu rít trên xà nhà,
- Em là tình yêu, là hơi ấm, là hy vọng,
Em là tháng Tư của nhân gian!
Diệp Anh đọc kỹ bài thơ, khóe mắt cay cay, lòng tràn ngập sự mềm mại khó tả.
Trên đường về, cô đã quyết tâm, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua. Cô phải đợi Hứa Phương Trì đến xin lỗi, cho cô một lời giải thích hợp lý, cô mới cân nhắc xem có nên tha thứ cho anh ta hay không.
Nhưng bây giờ, nhìn chiếc bánh kem này, nhìn dòng chữ này, đọc bài thơ này.
Cô lại muốn tha thứ cho anh ta.
Tuy nhiên, cô vẫn phải đợi anh ta bận xong rồi chủ động liên lạc với cô trước.
Diệp Anh ăn một miếng bánh nhỏ rồi cẩn thận gói lại, cất vào ngăn đá tủ lạnh.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa xối xả gõ lên cửa kính, kèm theo sấm chớp, không có dấu hiệu ngừng lại.
Diệp Anh trở về phòng, lên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ vì buổi tối bị ướt mưa, n.g.ự.c cô cảm thấy khó chịu, ho không ngừng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cô không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khi cô giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, cổ họng khô khốc, đầu đau như búa bổ, kèm theo cảm giác nóng lạnh trong người, cô đưa tay lên trán, làn da nóng ran.
Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thông báo.
Diệp Anh không để ý, cô chậm rãi ngồi dậy, cố nén cơn khó chịu, xuống giường tìm thuốc hạ sốt. Không cần đo, cô cũng biết nhiệt độ cơ thể mình lúc này chắc chắn đã lên đến 39 độ, đáng lẽ trước khi ngủ nên uống thuốc cảm mới phải.
Diệp Anh lục tung tủ đồ ở phòng khách, chỉ tìm thấy thuốc cảm. Uống vội hai viên thuốc với nước ấm, cô trở về phòng, cầm điện thoại lên, định đặt mua thuốc hạ sốt trên mạng.
Diệp Anh ngồi bên giường, đầu nặng trĩu, mở khóa màn hình điện thoại, thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat.
Tất cả các cuộc gọi đều do Ngô Hiểu Lê gọi đến, cô mơ màng nghĩ, có chuyện gì quan trọng mà cô ấy lại gọi nhiều cuộc như vậy vào đêm khuya thế này.
Sau đó, cô mở WeChat, thấy hàng loạt dấu chấm đỏ thông báo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.