Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 90
Vô Ảnh Hữu Tông
17/10/2024
Đợi một lúc lâu, không thấy Chu Tắc Hủ trả lời, Diệp Anh buông điện thoại xuống làm việc.
Một tiếng sau, khi cô cầm điện thoại lên lần nữa, Chu Tắc Hủ đã nhắn tin lại.
Zhou: Vừa nãy đang họp.
Zhou: Có chuyện gì sao?
Cherry: Không có gì, chỉ là muốn hỏi, khi nào anh về?
Zhou: Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thứ Tư tuần sau.
Diệp Anh nhẩm tính, hôm nay là thứ Ba, thứ Tư tuần sau, còn tám ngày nữa.
Cherry: Vậy lúc đó em đến đón anh nhé?
Zhou: Được.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Diệp Anh không biết nên nói gì nữa. Muốn hỏi han anh ta, lại cảm thấy nói mấy lời thừa thãi đó có lẽ chỉ là làm phiền.
Thôi thì kết thúc cuộc trò chuyện, tập trung vào công việc lần nữa.
Tuy chỉ là trao đổi đơn giản vài câu, nhưng cảm giác mơ hồ lơ lửng trong lòng cô đã hoàn toàn biến mất.
Một tuần sau, trong lòng Diệp Anh vô cớ nảy sinh một sự mong đợi. Giới hạn thời gian từng được phân chia theo tiến độ công việc, như có thêm một thước đo nữa - còn mấy ngày nữa thì Chu Tắc Hủ về.
Đến thứ Tư, Diệp Anh nhận được tin nhắn của Chu Tắc Hủ từ sáng sớm, là ảnh chụp màn hình thông tin chuyến bay, chiều thứ Tư lúc năm giờ đến sân bay Thâm Châu.
Cherry: Nhận được rồi.
Buổi sáng Diệp Anh không bận việc lắm, buổi trưa ăn cơm cùng Ngô Hiểu Lê, thấy cô tinh thần phấn chấn, còn trang điểm tinh xảo, Ngô Hiểu Lê theo bản năng hỏi: “Chu tổng hôm nay về sao?”
Diệp Anh ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Ngô Hiểu Lê cười khẽ, trêu chọc: "Bị mình nói trúng rồi nhé, người có chồng sắp về thì cả người đều tràn đầy sức sống."
Diệp Anh vội vàng nhìn xung quanh, làm một động tác suỵt.
Chuyện cô và Chu Tắc Hủ đăng ký kết hôn vẫn chưa công khai ra ngoài. Nếu để Diệp Văn Dung biết cô và Chu Tắc Hủ đã đăng ký kết hôn, e là sẽ lại thay đổi sắc mặt. Chắc chắn sẽ không còn thái độ run sợ, thận trọng, khúm núm lấy lòng như bây giờ nữa.
Ngô Hiểu Lê rất phối hợp im lặng mỉm cười, nhưng nụ cười lại vô cùng mờ ám.
Diệp Anh hạ thấp giọng giải thích: "Anh ấy trở về là để Diệp Lam Tâm tràn đầy sức sống, mình vui theo thôi."
Ngô Hiểu Lê khẽ cười: "Cậu vui là tốt rồi."
"..." Sao càng giải thích càng thấy kì cục vậy?
Ngô Hiểu Lê cười nói: "Người ta nói 'xa nhau một chút tình cảm càng nồng nàn', hôm nay tan làm sớm một chút, dành thời gian cho người ấy đi."
Diệp Anh vốn định bốn giờ sẽ tan làm, để ra sân bay. Nhưng khách hàng ban đầu hẹn hai giờ chiều đến giao hàng lại đổi sang ba giờ, Diệp Anh dẫn trợ lý đến, đối phương lại đang họp, cứ thế đợi thêm hai tiếng đồng hồ.
Khách hàng cao cấp cơ bản đều là người giàu có hoặc có địa vị cao, vị hôm nay là nữ tổng tài của một công ty niêm yết, bởi vì buổi tối có một bữa tiệc quan trọng nên bảo Diệp Anh đưa đến công ty. Bà ấy đã mua lại nhiều món trang sức cao cấp ở chỗ Diệp Anh. Thời gian trước nghe nói chuyện Diệp Lam Tâm bị đòi nợ, không những không thấy vui khi người khác gặp họa mà còn hỏi Diệp Anh có hứng thú ra làm riêng không, nói rằng bà ấy sẵn sàng đầu tư, giúp cô tự lập môn hộ. Tất nhiên, đề nghị này đã bị Diệp Anh từ chối.
Trong phòng tiếp khách, trợ lý đi cùng thấy Diệp Anh hơi sốt ruột, nói: "Sếp, nếu chị có việc thì cứ đi trước đi, chúng em đợi ở đây cũng như nhau."
Diệp Anh lắc đầu: "Chị không thể đi được."
Người phụ trách như cô mà đi rồi, trải nghiệm tiêu dùng của khách hàng VIP sẽ giảm sút rất nhiều.
Diệp Anh gửi tin nhắn WeChat cho Chu Tắc Hủ: "Xin lỗi, đột nhiên có việc phải làm, có thể sẽ không kịp ra đón anh."
Cuối cùng khi Diệp Anh bận xong, thuận lợi bước ra khỏi tòa nhà văn phòng đối phương, cô giơ tay xem đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi rồi.
Muộn hơn hẳn một tiếng rưỡi so với thời gian Chu Tắc Hủ đến.
Trong khoảng thời gian này, Chu Tắc Hủ không hề nhắn tin cũng không gọi điện hỏi han.
Có lẽ anh ấy đã nhìn thấy tin nhắn của cô, tự mình đi rồi. Diệp Anh nghĩ vậy, với tâm trạng áy náy, cô bấm số Chu Tắc Hủ, định nhận lỗi với anh.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng rồi được kết nối.
"Alo?" Diệp Anh nhẹ giọng mở miệng, "Anh đến Thâm Châu rồi à?"
"Ừ." Giọng nói trầm ổn của người đàn ông truyền đến từ ống nghe.
Một tiếng sau, khi cô cầm điện thoại lên lần nữa, Chu Tắc Hủ đã nhắn tin lại.
Zhou: Vừa nãy đang họp.
Zhou: Có chuyện gì sao?
Cherry: Không có gì, chỉ là muốn hỏi, khi nào anh về?
Zhou: Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thứ Tư tuần sau.
Diệp Anh nhẩm tính, hôm nay là thứ Ba, thứ Tư tuần sau, còn tám ngày nữa.
Cherry: Vậy lúc đó em đến đón anh nhé?
Zhou: Được.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Diệp Anh không biết nên nói gì nữa. Muốn hỏi han anh ta, lại cảm thấy nói mấy lời thừa thãi đó có lẽ chỉ là làm phiền.
Thôi thì kết thúc cuộc trò chuyện, tập trung vào công việc lần nữa.
Tuy chỉ là trao đổi đơn giản vài câu, nhưng cảm giác mơ hồ lơ lửng trong lòng cô đã hoàn toàn biến mất.
Một tuần sau, trong lòng Diệp Anh vô cớ nảy sinh một sự mong đợi. Giới hạn thời gian từng được phân chia theo tiến độ công việc, như có thêm một thước đo nữa - còn mấy ngày nữa thì Chu Tắc Hủ về.
Đến thứ Tư, Diệp Anh nhận được tin nhắn của Chu Tắc Hủ từ sáng sớm, là ảnh chụp màn hình thông tin chuyến bay, chiều thứ Tư lúc năm giờ đến sân bay Thâm Châu.
Cherry: Nhận được rồi.
Buổi sáng Diệp Anh không bận việc lắm, buổi trưa ăn cơm cùng Ngô Hiểu Lê, thấy cô tinh thần phấn chấn, còn trang điểm tinh xảo, Ngô Hiểu Lê theo bản năng hỏi: “Chu tổng hôm nay về sao?”
Diệp Anh ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Ngô Hiểu Lê cười khẽ, trêu chọc: "Bị mình nói trúng rồi nhé, người có chồng sắp về thì cả người đều tràn đầy sức sống."
Diệp Anh vội vàng nhìn xung quanh, làm một động tác suỵt.
Chuyện cô và Chu Tắc Hủ đăng ký kết hôn vẫn chưa công khai ra ngoài. Nếu để Diệp Văn Dung biết cô và Chu Tắc Hủ đã đăng ký kết hôn, e là sẽ lại thay đổi sắc mặt. Chắc chắn sẽ không còn thái độ run sợ, thận trọng, khúm núm lấy lòng như bây giờ nữa.
Ngô Hiểu Lê rất phối hợp im lặng mỉm cười, nhưng nụ cười lại vô cùng mờ ám.
Diệp Anh hạ thấp giọng giải thích: "Anh ấy trở về là để Diệp Lam Tâm tràn đầy sức sống, mình vui theo thôi."
Ngô Hiểu Lê khẽ cười: "Cậu vui là tốt rồi."
"..." Sao càng giải thích càng thấy kì cục vậy?
Ngô Hiểu Lê cười nói: "Người ta nói 'xa nhau một chút tình cảm càng nồng nàn', hôm nay tan làm sớm một chút, dành thời gian cho người ấy đi."
Diệp Anh vốn định bốn giờ sẽ tan làm, để ra sân bay. Nhưng khách hàng ban đầu hẹn hai giờ chiều đến giao hàng lại đổi sang ba giờ, Diệp Anh dẫn trợ lý đến, đối phương lại đang họp, cứ thế đợi thêm hai tiếng đồng hồ.
Khách hàng cao cấp cơ bản đều là người giàu có hoặc có địa vị cao, vị hôm nay là nữ tổng tài của một công ty niêm yết, bởi vì buổi tối có một bữa tiệc quan trọng nên bảo Diệp Anh đưa đến công ty. Bà ấy đã mua lại nhiều món trang sức cao cấp ở chỗ Diệp Anh. Thời gian trước nghe nói chuyện Diệp Lam Tâm bị đòi nợ, không những không thấy vui khi người khác gặp họa mà còn hỏi Diệp Anh có hứng thú ra làm riêng không, nói rằng bà ấy sẵn sàng đầu tư, giúp cô tự lập môn hộ. Tất nhiên, đề nghị này đã bị Diệp Anh từ chối.
Trong phòng tiếp khách, trợ lý đi cùng thấy Diệp Anh hơi sốt ruột, nói: "Sếp, nếu chị có việc thì cứ đi trước đi, chúng em đợi ở đây cũng như nhau."
Diệp Anh lắc đầu: "Chị không thể đi được."
Người phụ trách như cô mà đi rồi, trải nghiệm tiêu dùng của khách hàng VIP sẽ giảm sút rất nhiều.
Diệp Anh gửi tin nhắn WeChat cho Chu Tắc Hủ: "Xin lỗi, đột nhiên có việc phải làm, có thể sẽ không kịp ra đón anh."
Cuối cùng khi Diệp Anh bận xong, thuận lợi bước ra khỏi tòa nhà văn phòng đối phương, cô giơ tay xem đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi rồi.
Muộn hơn hẳn một tiếng rưỡi so với thời gian Chu Tắc Hủ đến.
Trong khoảng thời gian này, Chu Tắc Hủ không hề nhắn tin cũng không gọi điện hỏi han.
Có lẽ anh ấy đã nhìn thấy tin nhắn của cô, tự mình đi rồi. Diệp Anh nghĩ vậy, với tâm trạng áy náy, cô bấm số Chu Tắc Hủ, định nhận lỗi với anh.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng rồi được kết nối.
"Alo?" Diệp Anh nhẹ giọng mở miệng, "Anh đến Thâm Châu rồi à?"
"Ừ." Giọng nói trầm ổn của người đàn ông truyền đến từ ống nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.