Va Vào Lưới Tình Cục Trưởng Bạch Không Lối Thoát
Chương 39: Cầu Xin Giúp Đỡ
Shu Yang
06/06/2023
Đến chiều cả 2 về lại Thượng Hải, mẹ của Tiêu Vũ Đạt liên tục gọi điện cho cô khiến cô sợ hãi đến mức phải tắt luôn điện thoại, một phần cô không muốn làm Vĩnh Kỳ buồn và suy nghĩ nhiều.Cô bực quá mới gọi lại nói dứt khoát.
- Dạ thưa bác, con không phải là vợ Vũ Đạt, càng không phải là con dâu bác. Con muốn bác không làm phiền đến cuộc sống của con nữa, giờ đây con cũng có hạnh phúc gia đình riêng của mình rồi, bác đừng làm vậy.
- Tú Uyên, mẹ xin con, bây giờ con xưng hô thế nào cũng được, nhưng mà...
- Bác đừng có vô lý như vậy, ngày xưa bác đuổi con ra khỏi nhà lúc mưa gió, bác có nghĩ có ngày hôm nay không. Tại sao lúc sung sướng thì lại gạt bỏ cái tên Tú Uyên ra khỏi đời, đến lúc khó khăn rồi tìm tới nói này nói kia trách nhiệm, còn liên quan gì mà tình với nghĩa?
- Lần cuối cùng thôi con.
- Lần cuối cùng tôi cũng muốn nói rằng đó là quả báo đó, bây giờ gia đình và con trai bà nhận đi, đừng làm phiền tôi.
Cô tức quá chỉ muốn vứt mẹ chiếc điện thoại đi cho rồi, thật sự quá phiền phức và mệt mỏi, cô quyết định chặn hết tất cả các số điện thoại của họ.
Tối hôm ấy vì có công việc đột xuất ở cảng nên Vĩnh Kỳ phải đi làm, cô ở nhà một mình. Vừa ăn cơm xong tiếp tục có số điện thoại lạ gọi đến. Nhưng cô nghĩ biết đâu ai gọi việc gì liên quan đến công việc nên cô ấn nghe nhưng không nói chuyện.
- Alo... Tú Uyên hả con?
Cô nghe giọng nói này quen lắm khựng lại nhận ra là giọng Tiêu lão gia thì phải. Cô muốn tắt đi nhưng vì nghĩ ngày xưa ít nhất thì tiêu lão gia cũng đã bênh vực cô phần nào, là người hiểu tất cả.
- Dạ.
- Ba muốn gặp con nói chuyện được không, ba không van xin con điều gì, nhưng mà dù sao 3 năm con làm dâu ở cái nhà này ba cũng chỉ muốn gặp con 15 phút thôi.
- Dạ, hay là ba cứ nói chuyện qua điện thoại đi.
- Ba biết con đang ở thành phố hôm nay ba bắt taxi tới đây vì xe nhà cũng không còn mà đi, còn xuống quán nước dưới chung cư được không?
- Dạ thôi được rồi con sẽ xuống.
Cô tắt máy, nhìn đồng hồ 9 giờ đêm, 10 giờ Vĩnh Kỳ mới về, vậy là cô thay đồ rồi xuống dưới. Từ xa cô đã nhìn thấy gương mặt khắc khổ, đôi mắt dường như sưng đỏ lên, Tiêu lão gia bây giờ ốm hơn trước, chắc phải sút tầm 5kg là ít.
- Ba...(cô gọi)
- Tú Uyên, con ngồi xuống đi, ba cũng biết con có hạnh phúc mới nên suy nghĩ rất kĩ mới gọi cho con, không phiền con chứ?
- Dạ, anh ấy cũng sắp về rồi, nên con cũng không có nhiều thời gian, ba có chuyện gì ba cứ nói hết đi.
- Uh, ba biết rồi, chắc con cũng biết chuyện Vũ Đạt nó đang gặp khó khăn. Thật ra ban đầu ba sẽ không phiền đến con đâu, vì nghĩ đi nghĩ lại là ngày xưa Vũ Đạt nó có lỗi với con, nó phản bội con, gia đình này đuổi con đi trong đêm mưa gió ba nhớ rất rõ. Lúc đó ba là đàn ông cũng không thể nào một mực bênh vực con, không thể nào nói nổi mẹ con nó.
- Ba nghĩ nó lỡ làm Đường Bích Vân có thai thì chờ sinh cháu cứng cáp ba tính sau, ai ngờ sinh thằng bé ra là bao nhiêu tai họa ập đến. Bích Vân cô ta sống hỗn láo với mẹ con, ở nhà không chăm lo gì thằng bé, một thời gian nhìn thằng bé không giống Vũ Đạt ba đã ngờ ngợ hóa ra nó không phải là con của thằng Đạt con ạ.
− ... (lòng cô chùn xuống)
- Đường Bích Vân đánh luôn cả chồng và mẹ con, cô ta dụ dỗ thằng Đạt kí hợp đồng đầu tư kinh doanh với các công ty ma, đến khi phát hiện ra liền ôm tiền bỏ chạy cùng bạn trai nó. Để lại thằng bé cho ba mẹ nuôi, mà thằng bé chẳng phải ruột thịt gì, mẹ con đã hối hận, mẹ con tự tử mấy lần không thành.
- Nửa đêm bà đòi ra đường xe cản, khóc vì hối hận ngày xưa không yêu thương con. Ba biết con sẽ nghĩ rằng tất cả là quả báo nhà này nhận, ba không trách con.
– Ba à, mọi chuyện qua hết rồi, con cũng không liên quan gì Vũ Đạt và gia đình mình nữa. Con sắp cướp người khác rồi, người ta cũng rất yêu thương con, cũng yêu thương gia đình con nữa.
- Ba biết con và Vũ Đạt không thể quay lại như xưa, nhưng ba muốn xin con 1 việc.
- ...(Cô biết ngay)
- Nhà tan cửa nát, ba và mẹ con không còn 1
đồng dính túi, cháu ở nhà khát sữa đòi mẹ không có sữa uống, thằng Đạt phải đền người ta 50 triệu nếu không có thì phải vào tù. Tú Uyên xem như việc cuối cùng ba nhờ con được không?
- Ba muốn con cứu Vũ Đạt à?
- Con bảo lãnh cho thằng Đạt ra, 50 triệu ba sẽ tìm việc hàng ngày góp được bao nhiêu ba sẽ giành dụm trả con. Cái thân già này cày được bao nhiêu năm, ba sẽ trả bao nhiêu năm, khi nào ba chết thì mong con tha thứ.
- Ba à.
Nước mắt cô chực rơi, cô khóc không phải vì Tiêu Vũ Đạt mà cô khóc vì thấy thân già của ba anh ta phải đi cầu cứu cô để trả cái giá quá đắt.
- Con xin lỗi, con lên đây ba về đi, con có ít tiền ba cầm mua sữa cho cháu nó uống. Thằng bé không có tội, tội là do người lớn sống quá sai để nó nhận hết. Ba cũng đừng đưa tiền này cho mẹ, ba cất riêng để nuôi cháu. Mặc dù không phải ruột thịt nhưng thằng bé rất đáng thương.
- Tú Uyên con giúp thằng Đạt chứ?
- Việc này con xin từ chối vì không muốn chồng con buồn. Con xin lỗi.
- Tú Uyên con cứ suy nghĩ kĩ đi ba xin con.
Cô chào Tiêu lão gia rồi lên nhà, đúng là nhà anh ta đã trả cái giá quá đắt cho nhưng việc làm ngày xưa, suy cho cùng gieo nhân nào thì gặp quả ấy mà thôi.
- Dạ thưa bác, con không phải là vợ Vũ Đạt, càng không phải là con dâu bác. Con muốn bác không làm phiền đến cuộc sống của con nữa, giờ đây con cũng có hạnh phúc gia đình riêng của mình rồi, bác đừng làm vậy.
- Tú Uyên, mẹ xin con, bây giờ con xưng hô thế nào cũng được, nhưng mà...
- Bác đừng có vô lý như vậy, ngày xưa bác đuổi con ra khỏi nhà lúc mưa gió, bác có nghĩ có ngày hôm nay không. Tại sao lúc sung sướng thì lại gạt bỏ cái tên Tú Uyên ra khỏi đời, đến lúc khó khăn rồi tìm tới nói này nói kia trách nhiệm, còn liên quan gì mà tình với nghĩa?
- Lần cuối cùng thôi con.
- Lần cuối cùng tôi cũng muốn nói rằng đó là quả báo đó, bây giờ gia đình và con trai bà nhận đi, đừng làm phiền tôi.
Cô tức quá chỉ muốn vứt mẹ chiếc điện thoại đi cho rồi, thật sự quá phiền phức và mệt mỏi, cô quyết định chặn hết tất cả các số điện thoại của họ.
Tối hôm ấy vì có công việc đột xuất ở cảng nên Vĩnh Kỳ phải đi làm, cô ở nhà một mình. Vừa ăn cơm xong tiếp tục có số điện thoại lạ gọi đến. Nhưng cô nghĩ biết đâu ai gọi việc gì liên quan đến công việc nên cô ấn nghe nhưng không nói chuyện.
- Alo... Tú Uyên hả con?
Cô nghe giọng nói này quen lắm khựng lại nhận ra là giọng Tiêu lão gia thì phải. Cô muốn tắt đi nhưng vì nghĩ ngày xưa ít nhất thì tiêu lão gia cũng đã bênh vực cô phần nào, là người hiểu tất cả.
- Dạ.
- Ba muốn gặp con nói chuyện được không, ba không van xin con điều gì, nhưng mà dù sao 3 năm con làm dâu ở cái nhà này ba cũng chỉ muốn gặp con 15 phút thôi.
- Dạ, hay là ba cứ nói chuyện qua điện thoại đi.
- Ba biết con đang ở thành phố hôm nay ba bắt taxi tới đây vì xe nhà cũng không còn mà đi, còn xuống quán nước dưới chung cư được không?
- Dạ thôi được rồi con sẽ xuống.
Cô tắt máy, nhìn đồng hồ 9 giờ đêm, 10 giờ Vĩnh Kỳ mới về, vậy là cô thay đồ rồi xuống dưới. Từ xa cô đã nhìn thấy gương mặt khắc khổ, đôi mắt dường như sưng đỏ lên, Tiêu lão gia bây giờ ốm hơn trước, chắc phải sút tầm 5kg là ít.
- Ba...(cô gọi)
- Tú Uyên, con ngồi xuống đi, ba cũng biết con có hạnh phúc mới nên suy nghĩ rất kĩ mới gọi cho con, không phiền con chứ?
- Dạ, anh ấy cũng sắp về rồi, nên con cũng không có nhiều thời gian, ba có chuyện gì ba cứ nói hết đi.
- Uh, ba biết rồi, chắc con cũng biết chuyện Vũ Đạt nó đang gặp khó khăn. Thật ra ban đầu ba sẽ không phiền đến con đâu, vì nghĩ đi nghĩ lại là ngày xưa Vũ Đạt nó có lỗi với con, nó phản bội con, gia đình này đuổi con đi trong đêm mưa gió ba nhớ rất rõ. Lúc đó ba là đàn ông cũng không thể nào một mực bênh vực con, không thể nào nói nổi mẹ con nó.
- Ba nghĩ nó lỡ làm Đường Bích Vân có thai thì chờ sinh cháu cứng cáp ba tính sau, ai ngờ sinh thằng bé ra là bao nhiêu tai họa ập đến. Bích Vân cô ta sống hỗn láo với mẹ con, ở nhà không chăm lo gì thằng bé, một thời gian nhìn thằng bé không giống Vũ Đạt ba đã ngờ ngợ hóa ra nó không phải là con của thằng Đạt con ạ.
− ... (lòng cô chùn xuống)
- Đường Bích Vân đánh luôn cả chồng và mẹ con, cô ta dụ dỗ thằng Đạt kí hợp đồng đầu tư kinh doanh với các công ty ma, đến khi phát hiện ra liền ôm tiền bỏ chạy cùng bạn trai nó. Để lại thằng bé cho ba mẹ nuôi, mà thằng bé chẳng phải ruột thịt gì, mẹ con đã hối hận, mẹ con tự tử mấy lần không thành.
- Nửa đêm bà đòi ra đường xe cản, khóc vì hối hận ngày xưa không yêu thương con. Ba biết con sẽ nghĩ rằng tất cả là quả báo nhà này nhận, ba không trách con.
– Ba à, mọi chuyện qua hết rồi, con cũng không liên quan gì Vũ Đạt và gia đình mình nữa. Con sắp cướp người khác rồi, người ta cũng rất yêu thương con, cũng yêu thương gia đình con nữa.
- Ba biết con và Vũ Đạt không thể quay lại như xưa, nhưng ba muốn xin con 1 việc.
- ...(Cô biết ngay)
- Nhà tan cửa nát, ba và mẹ con không còn 1
đồng dính túi, cháu ở nhà khát sữa đòi mẹ không có sữa uống, thằng Đạt phải đền người ta 50 triệu nếu không có thì phải vào tù. Tú Uyên xem như việc cuối cùng ba nhờ con được không?
- Ba muốn con cứu Vũ Đạt à?
- Con bảo lãnh cho thằng Đạt ra, 50 triệu ba sẽ tìm việc hàng ngày góp được bao nhiêu ba sẽ giành dụm trả con. Cái thân già này cày được bao nhiêu năm, ba sẽ trả bao nhiêu năm, khi nào ba chết thì mong con tha thứ.
- Ba à.
Nước mắt cô chực rơi, cô khóc không phải vì Tiêu Vũ Đạt mà cô khóc vì thấy thân già của ba anh ta phải đi cầu cứu cô để trả cái giá quá đắt.
- Con xin lỗi, con lên đây ba về đi, con có ít tiền ba cầm mua sữa cho cháu nó uống. Thằng bé không có tội, tội là do người lớn sống quá sai để nó nhận hết. Ba cũng đừng đưa tiền này cho mẹ, ba cất riêng để nuôi cháu. Mặc dù không phải ruột thịt nhưng thằng bé rất đáng thương.
- Tú Uyên con giúp thằng Đạt chứ?
- Việc này con xin từ chối vì không muốn chồng con buồn. Con xin lỗi.
- Tú Uyên con cứ suy nghĩ kĩ đi ba xin con.
Cô chào Tiêu lão gia rồi lên nhà, đúng là nhà anh ta đã trả cái giá quá đắt cho nhưng việc làm ngày xưa, suy cho cùng gieo nhân nào thì gặp quả ấy mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.