Va Vào Lưới Tình Cục Trưởng Bạch Không Lối Thoát
Chương 44: Trốn Tránh
Shu Yang
06/06/2023
3 ngày cô nằm viện, cô quyết tâm không mở điện thoại lên vì cô chưa đủ dũng khí để đối diện với Bạch Vĩnh Kỳ. Sức khỏe tình hình đã ổn, cô gọi điện thoại cho chị Minh Lan cùng văn phòng công ty YLA.
- Chị Minh Lan chị đến đón em được không?
- Tú Uyên, em ở đâu, 3 ngày nay cục trưởng Bạch cho người đến công ty lục khắp nơi để tìm kiếm em.
- Chị đến bệnh viện Tâm An đón em nha, em sắp kiệt sức rồi.
Đến chiều, cô được chị Minh Lan đưa về nhà, tại phòng riêng cô như người mất hồn vậy, công ty bây giờ lúc nào cũng có người ra vào để ý xem Tú Uyên có đến làm hay không.
- Tú Uyên rốt cuộc có chuyện gì, sao người em tái xanh vậy, mặt nhợt nhạt quá, em giận cục trưởng hả?
Tú Uyên lắc đầu, lấy tay sờ lên bụng.
- Em nói đi, giúp được chị sẽ giúp.
- Em sẽ viết đơn xin nghỉ việc ở công ty, chị giúp em nhé.
- Nhưng em nói đi có việc gì, chị mới giúp chứ.
- Em bị chồng cũ làm phiền, hắn ta làm nhục em lúc ở chung cư, em không còn mặt mũi nào nữa.
- Trời đất, sao ra nông nỗi này em, sao mà hắn ta lên chung cư được hả?
- Hôm ấy em chuẩn bị dọn về bên biệt thự riêng của Vĩnh Kỳ em cứ tưởng người ta đến lấy mấy chậu hoa hồng, khi mở cửa ra thì...
- Vậy chứng tỏ hắn đã theo dõi à?
Tú Uyên gật đầu...
- Rồi đứa bé, đứa bé có làm sao không hả?
- May mắn không sao chị, nhưng bây giờ em không thể nào đối diện với Vĩnh Kỳ được nữa, vì em thấy nhục nhã, ô uế lắm, em cũng không thể nào đi làm được nữa. Chị có thể thương em cho em ở nhà chị vài hôm để em tính tiếp.
- Chị thì không vấn đề gì, nhưng làm vậy thì tội Bạch Vĩnh Kỳ quá, anh ta sẽ phát điên lên vì tìm em mất. Em suy nghĩ lại đi, nếu em không nói ai mà biết.
Cô lắc đầu đau khổ...
- Em cảm thấy nhục nhã lắm chị ơi, làm sao em có thể đứng trước mặt anh ấy được nữa. Nếu như đặt địa vị là em, em khó chấp nhận lắm.
- Nhưng mà sao thằng chồng cũ em nó ăn cái giống gì mà não tàn vậy, óc chó hay sao vậy, đã làm khổ em đến mức này, tới lúc em có được hạnh phúc còn muốn đạp đổ, em phải nói cho Vĩnh Kỳ biết hết đi, phải xử đẹp thằng chó đó.
Cô khóc rồi lắc đầu.
- Em không thể chị ơi, em đau khổ lắm, thậm chí em không dám mở điện thoại lên được nữa, em muốn mình đi đâu đó thật xa để không phải ở nơi này nữa, em còn không dám nghĩ đến những ngày sắp tới.
- Nhưng mà...
- Ngày mai em nhờ chị đưa đơn xin nghỉ việc giúp em, nếu giám đốc Lâm có hỏi gì chị cứ nói chị không biết là được, đừng nói bất cứ gì thêm, chị giúp em nha.
- Uh, chị biết rồi, nhưng mà nhìn em chị xót lắm Tú Uyên.
- Em không sao, em chịu được.
Tối hôm ấy, cô đón xe về Thâm Quyến thăm gia đình mẹ cô chắc chắn chưa biết chuyện gì hết.
- Sao mặt mũi con nhợt nhạt vậy, có cần ăn uống gì không mẹ tẩm bổ cho.
- Dạ không, mẹ để con vào phòng ngủ một chút.
Sáng hôm sau cô nói chuyện với mẹ.
- Mẹ, mẹ còn nhớ mẹ nói mẹ không muốn con đi thêm bước nữa không?
Mẹ cô giật mình nhìn cô.
- Hôm nay có chuyện gì nữa?
- Con nghe lời mẹ rồi, con không muốn quen ai hết, không muốn đi bước nữa.
- Vậy cái cậu cục trưởng hôm đó, chia tay rồi hả? Thật ra con cũng còn quá trẻ, nếu ép con sống vậy thì cũng không thể được. Thật ra mẹ và ba con rất ưng cậu Bạch Vĩnh Kỳ đó, địa vị, tính tình, ngoại hình rất tốt, ba con còn nói lần đầu gặp Tiêu Vũ Đạt ba con đã không ưng, nhưng khi gặp cậu Vĩnh Kỳ này ba thấy cậu ấy ổn, thương con thật lòng. Nhưng mẹ thì không thể ép con được vì mẹ muốn hạnh phúc phải do con chọn, nếu con xác định chưa thể đi thêm bước nữa, thì mẹ cũng ủng hộ thôi.
- Mẹ, mẹ có buồn về số phận của con không.
- Nếu nói không buồn thì không đúng, nhưng số trời đã định rồi, có cãi cũng không được.
- Vậy con muốn mẹ làm một việc này.
- Việc gì?
- Con sẽ xin việc và đi đến một nơi nào đó để sống, tạm thời con không thể ở thành phố này được. Vĩnh Kỳ sẽ không để con yên.
- Tú Uyên, cậu ta làm gì con?
- Mẹ, vì con không muốn đi thêm bước nữa, đơn giản như vậy thôi, con định đi xa một thời gian, hôm nay con về con gửi mẹ ít tiền mẹ cứ giữ mà xài, sau khi mọi chuyện ổn con sẽ về.
- Nhưng mà...
- Mẹ, nếu Vĩnh Kỳ có tìm đến nhà mình, mẹ cứ nói mẹ không biết gì về con, từ bữa giờ con không có về là được. Mẹ hứa với con đừng nói gì hết, nha mẹ.
- Được rồi, rồi con định khi nào đi?
- Vài hôm nữa thôi mẹ, con sẽ gọi điện về thường xuyên mẹ yên tâm. Nhưng mẹ hứa với con có chết cũng đừng nói gì về con với Vĩnh Kỳ.
Cô trở về lại Thượng Hải, lần này cô cũng không về nhà chị Minh Lan nữa, cô thuê một phòng khách sạn để ở tạm vài hôm. Tính đến ngày hôm nay là ngày thứ 5 Vĩnh Kỳ đi công tác, cô thật sự vẫn chưa muốn rời đi đâu, nhưng lại không thể đối diện anh nữa.
- Chị Minh Lan chị đến đón em được không?
- Tú Uyên, em ở đâu, 3 ngày nay cục trưởng Bạch cho người đến công ty lục khắp nơi để tìm kiếm em.
- Chị đến bệnh viện Tâm An đón em nha, em sắp kiệt sức rồi.
Đến chiều, cô được chị Minh Lan đưa về nhà, tại phòng riêng cô như người mất hồn vậy, công ty bây giờ lúc nào cũng có người ra vào để ý xem Tú Uyên có đến làm hay không.
- Tú Uyên rốt cuộc có chuyện gì, sao người em tái xanh vậy, mặt nhợt nhạt quá, em giận cục trưởng hả?
Tú Uyên lắc đầu, lấy tay sờ lên bụng.
- Em nói đi, giúp được chị sẽ giúp.
- Em sẽ viết đơn xin nghỉ việc ở công ty, chị giúp em nhé.
- Nhưng em nói đi có việc gì, chị mới giúp chứ.
- Em bị chồng cũ làm phiền, hắn ta làm nhục em lúc ở chung cư, em không còn mặt mũi nào nữa.
- Trời đất, sao ra nông nỗi này em, sao mà hắn ta lên chung cư được hả?
- Hôm ấy em chuẩn bị dọn về bên biệt thự riêng của Vĩnh Kỳ em cứ tưởng người ta đến lấy mấy chậu hoa hồng, khi mở cửa ra thì...
- Vậy chứng tỏ hắn đã theo dõi à?
Tú Uyên gật đầu...
- Rồi đứa bé, đứa bé có làm sao không hả?
- May mắn không sao chị, nhưng bây giờ em không thể nào đối diện với Vĩnh Kỳ được nữa, vì em thấy nhục nhã, ô uế lắm, em cũng không thể nào đi làm được nữa. Chị có thể thương em cho em ở nhà chị vài hôm để em tính tiếp.
- Chị thì không vấn đề gì, nhưng làm vậy thì tội Bạch Vĩnh Kỳ quá, anh ta sẽ phát điên lên vì tìm em mất. Em suy nghĩ lại đi, nếu em không nói ai mà biết.
Cô lắc đầu đau khổ...
- Em cảm thấy nhục nhã lắm chị ơi, làm sao em có thể đứng trước mặt anh ấy được nữa. Nếu như đặt địa vị là em, em khó chấp nhận lắm.
- Nhưng mà sao thằng chồng cũ em nó ăn cái giống gì mà não tàn vậy, óc chó hay sao vậy, đã làm khổ em đến mức này, tới lúc em có được hạnh phúc còn muốn đạp đổ, em phải nói cho Vĩnh Kỳ biết hết đi, phải xử đẹp thằng chó đó.
Cô khóc rồi lắc đầu.
- Em không thể chị ơi, em đau khổ lắm, thậm chí em không dám mở điện thoại lên được nữa, em muốn mình đi đâu đó thật xa để không phải ở nơi này nữa, em còn không dám nghĩ đến những ngày sắp tới.
- Nhưng mà...
- Ngày mai em nhờ chị đưa đơn xin nghỉ việc giúp em, nếu giám đốc Lâm có hỏi gì chị cứ nói chị không biết là được, đừng nói bất cứ gì thêm, chị giúp em nha.
- Uh, chị biết rồi, nhưng mà nhìn em chị xót lắm Tú Uyên.
- Em không sao, em chịu được.
Tối hôm ấy, cô đón xe về Thâm Quyến thăm gia đình mẹ cô chắc chắn chưa biết chuyện gì hết.
- Sao mặt mũi con nhợt nhạt vậy, có cần ăn uống gì không mẹ tẩm bổ cho.
- Dạ không, mẹ để con vào phòng ngủ một chút.
Sáng hôm sau cô nói chuyện với mẹ.
- Mẹ, mẹ còn nhớ mẹ nói mẹ không muốn con đi thêm bước nữa không?
Mẹ cô giật mình nhìn cô.
- Hôm nay có chuyện gì nữa?
- Con nghe lời mẹ rồi, con không muốn quen ai hết, không muốn đi bước nữa.
- Vậy cái cậu cục trưởng hôm đó, chia tay rồi hả? Thật ra con cũng còn quá trẻ, nếu ép con sống vậy thì cũng không thể được. Thật ra mẹ và ba con rất ưng cậu Bạch Vĩnh Kỳ đó, địa vị, tính tình, ngoại hình rất tốt, ba con còn nói lần đầu gặp Tiêu Vũ Đạt ba con đã không ưng, nhưng khi gặp cậu Vĩnh Kỳ này ba thấy cậu ấy ổn, thương con thật lòng. Nhưng mẹ thì không thể ép con được vì mẹ muốn hạnh phúc phải do con chọn, nếu con xác định chưa thể đi thêm bước nữa, thì mẹ cũng ủng hộ thôi.
- Mẹ, mẹ có buồn về số phận của con không.
- Nếu nói không buồn thì không đúng, nhưng số trời đã định rồi, có cãi cũng không được.
- Vậy con muốn mẹ làm một việc này.
- Việc gì?
- Con sẽ xin việc và đi đến một nơi nào đó để sống, tạm thời con không thể ở thành phố này được. Vĩnh Kỳ sẽ không để con yên.
- Tú Uyên, cậu ta làm gì con?
- Mẹ, vì con không muốn đi thêm bước nữa, đơn giản như vậy thôi, con định đi xa một thời gian, hôm nay con về con gửi mẹ ít tiền mẹ cứ giữ mà xài, sau khi mọi chuyện ổn con sẽ về.
- Nhưng mà...
- Mẹ, nếu Vĩnh Kỳ có tìm đến nhà mình, mẹ cứ nói mẹ không biết gì về con, từ bữa giờ con không có về là được. Mẹ hứa với con đừng nói gì hết, nha mẹ.
- Được rồi, rồi con định khi nào đi?
- Vài hôm nữa thôi mẹ, con sẽ gọi điện về thường xuyên mẹ yên tâm. Nhưng mẹ hứa với con có chết cũng đừng nói gì về con với Vĩnh Kỳ.
Cô trở về lại Thượng Hải, lần này cô cũng không về nhà chị Minh Lan nữa, cô thuê một phòng khách sạn để ở tạm vài hôm. Tính đến ngày hôm nay là ngày thứ 5 Vĩnh Kỳ đi công tác, cô thật sự vẫn chưa muốn rời đi đâu, nhưng lại không thể đối diện anh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.