Chương 27: Trưởng Công Chúa Hoàng Triều 27
Bất Ngôn Quy
11/06/2024
Vọng Ngưng Thanh không muốn uổng phí công sức trên người những người không liên can, cứ như nàng đang cười nói tự nhiên trước mặt Hoàng đế, nhưng khi đối mặt với thuộc hạ thì ngay cả một biểu cảm đều không đáp lại, là vì nguyên nhân này nên nàng mới được gọi là "Hỉ nộ vô thường". Tiêu Cẩn không nằm trong phạm vi kế hoạch của Vọng Ngưng Thanh, cho nên nàng không định trêu chọc hắn, để tránh thêm gây rắc rối.
Tiêu Cẩn cắm cành hoa hạnh vào bình hoa trên bàn: "Tiêu mỗ không muốn bỏ lỡ phong cảnh tháng Tư nên thiết yến, nếu trưởng công chủ điện hạ có nhã hứng, không ngại cùng thưởng thức."
"Không cần, bổn cung chỉ là thấy Phò mã đang ở đây cho nên mới tới quấy rầy vài câu, không cần phải lộ ra, chớ để cho người khác biết."
Dung Hoa công chúa quay đầu nhìn về phía Phò mã, mũ che ngăn trước mặt nàng, giọng điệu không lộ ra nửa phần vui buồn: " Phò mã có nguyện bẻ một cành hoa hạnh cho bổn cung không?"
Sở Dịch Chi im lặng không nói, y tự nhiên nghe ra thâm ý trong lời công chúa nói.
"Nếu điện hạ thích, thì có thể lấy cành này." Tiêu Cẩn xắn tay áo, nói với vẻ cực kỳ ôn hòa.
"Không, bổn cung muốn Phò mã tự tay bẻ."
Sở Dịch thở dài trong lòng, cuối cùng không muốn để cho bạn tốt khó xử, chỉ đành nói: "Vì công chúa bẻ hoa, tại hạ tự nhiên nguyện ý."
Nói xong, hắn liền đứng lên, đưa tay về phía Dung Hoa công chúa: "Điện hạ có muốn đi cùng ta không?"
Vọng Ngưng Thanh thầm hiểu mình có lỗi với phò mã nhiều như vậy, cho nên cũng không làm làm trái ý hắn trước mặt Tiêu Cẩn, gật đầu đồng ý.
Công chúa muốn đi, Tiêu Cẩn thân là chủ nhà, đương nhiên không thể không đi theo phía sau, ba người liền đi thẳng tới rừng hoa hạnh.
"Vị nương tử kia là người phương nào? Sao lại thân thiết với đại huynh như vậy?"
Tiêu Viện trông thấy một màn này, trong lòng kinh ngạc, nàng là em gái của Tiêu Cẩn, là quý nữ rất có tài danh ở Hoa Kinh, có quan hệ thân thiết với huynh trưởng, nhưng lại chưa từng thấy vị trưởng huynh nhẹ nhàng ôn nhu của mình đối xử khác biệt với bất kỳ nữ tử nào. Thấy bà tử bên cạnh không đáp lời, nàng nghĩ nữ tử được huynh trưởng đối xử đặc biệt tử tế nhất định có chỗ bất phàm, liền nâng váy đuổi theo bọn họ.
"Ôi, nương tử, mũ che của người bị lệch rồi!" Bà tử vội vàng đi theo.
Sở Dịch bẻ một cành hoa hạnh trắng, dùng khăn tay gói lại mới dám đưa cho Dung Hoa công chúa, miễn cho vỏ cây xù xì mài rách lòng bàn tay mềm mại kia.
Công chúa lấy được hoa hạnh cũng rất hài lòng, nàng là ý của Tuý Ông không phải ở rượu, đã nhận được "Quy hàng" của Phò mã, liền chuẩn bị bứt ra rời đi.
"Đại huynh!"
Tiêu Viện chặn chặt ba người đang chuẩn bị trở về, Dung Hoa công chúa âm thầm suy nghĩ không có chú ý dưới chân, vừa xoay người vô tình đụng phải Tiêu Cẩn. Nàng hôm nay đi guốc gỗ cao, trông thanh nhã nhưng bước đi không vững, lập tức ngã sang một bên, tay áo phiền phức lộng lẫy vung lên, vô tình vướng trên cành cây bên cạnh. Nàng ngã xuống, tất cả mọi người đều kinh hãi, mọi người lại chỉ nghe xoạt một tiếng, cành cây bén nhọn kia cắt đứt tay áo công chúa, lộ ra một nửa cánh tay trắng bạch ngọc, trên cánh tay có hơi đỏ bừng.
Tiêu Viện kinh ngạc: "Phi lễ chớ nhìn!" Nói xong bước nhanh tới ngăn trước mặt Vọng Ngưng Thanh. Tiêu Cẩn vội vàng xoay người, tình cảnh bỗng trở nên lúng túng.
"Không sao." Không đợi Tiêu Cẩn thỉnh tội, Vọng Ngưng Thanh đã đứng dậy lấy mũ trùm xuống, nhẹ nhàng đẩy Tiêu Viện đang muốn đỡ nàng. "Lần sau sẽ cẩn thận."
Nàng thần sắc lãnh đạm, dung mạo lại kiều diễm vũ mị, lạnh lùng trong trẻo, cao quý mà tao nhã, giống như tuyết trắng quanh năm không đổi.
Sở Dịch Chi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt ngưng trọng, vô cùng sốt ruột, rồi lại tiếp tục thở dài.
Nếu nàng không có được thần thái cô độc như vậy, có lẽ hắn sẽ càng thêm ngoan độc ba phần.
Chỉ là một người đang ngủ trên mảnh đất mục nát, thi cốt chồng chất, tại sao ông trời lại ban cho nàng dáng vẻ siêu nhiên xuất trần không bị vấy bẩn thời đại hỗn loạn đen tối này chứ?
"Là ta đường đột." Tiêu Viện nhìn công chúa Dung Hoa, trong mắt không nén nổi vẻ kinh diễm, vội vàng xua tay nói: "Quần áo của người hơi bẩn, xin theo ta đi tắm rửa nhé?"
"Không cần." Ở Cảnh quốc, nữ tử chưa xuất giá tương đối chú trọng quy củ, đã gả làm vợ người cũng không bắt buộc quá mức câu nệ, "Tạm biệt. "
Vọng Ngưng Thanh cầm cành hoa hạnh trắng, đi thẳng ra ngoài. Tiêu Viện vẫn muốn đuổi theo nhưng bị Tiêu Cẩn kéo cánh tay lại.
"Đại huynh, huynh làm gì vậy? Nàng là một nương tử chưa xuất giá, quần áo không chỉnh tề, phải giải thích với người trong nhà sao đây?" Tiêu Viện không hiểu vì sao huynh trưởng vẫn luôn săn sóc chu toàn, đột nhiên trở nên đần độn như vậy? Danh tiết đối với nữ tử chưa xuất giá là chuyện vô cùng quan trọng. Do nàng ra mặt giải thích, dù sao cũng tốt hơn là có người ăn nói linh tinh.
Bà lão sợ Tiêu Viện cũng ngã, vội vàng đỡ cô nương nhà mình. Lúc này nhìn Tiêu Cẩn, thần sắc cũng có ba phần không tán đồng.
Tiêu Cẩn rất bất đắc dĩ, công chúa không muốn bại lộ thân phận, đương nhiên hắn không thể để muội muội nhà mình ra mặt làm phiền ánh mắt công chúa. Hắn đành phải nói: "Vị kia sớm đã gả làm vợ người, Viện nương chớ để lo lắng. "
Tiêu Viện nghe vậy mới thở phào một hơi, nhưng bà tử bên cạnh lại nhíu mày, có vẻ không hiểu.
Bà tử này là đại nha hoàn của Tiêu lão phu nhân, sau khi đến tuổi cũng không thả ra phủ mà ở lại làm ma ma. Bà là đại nha hoàn được vọng tộc trăm năm tiêu tốn biết bao sức lực bồi dưỡng ra, có thể giúp đỡ chủ mẫu, không chỉ am hiểu y độc bảo dưỡng, mỹ dung dưỡng sinh, còn biết võ công, am hiểu những việc ngấm ngầm xấu xa, rất được chủ mẫu tin cậy, ở Tiêu phủ rất là có vài phần mặt mũi. Cũng do Tiêu Viện sắp đến tuổi xuất giá, vì dạy bảo nàng một ít thủ đoạn ở hậu trạch, Tiêu lão phu nhân mới đưa bà đến bên người Tiêu Viện.
Tiêu Cẩn rất tôn kính bà tử này, thấy sắc mặt bà không tốt, sau khi trở về không nhịn được bèn hỏi.
"Đại lang, việc này vốn không nên là một bà tử như ta lắm miệng, nhưng thấy người và vị phu nhân kia coi như thân thiết, người... Để tâm chút, nên nói với phu lang của nàng."
Bà tử tận tình khuyên bảo nói, không đợi Tiêu Cẩn dở khóc dở cười giải thích, bà đột nhiên ấp úng nói:
"... Lông mày của phu nhân kia còn chưa phai, cung sa chưa rụng, rõ ràng, rõ ràng vẫn còn trong trắng nha!"
Tiêu Cẩn tay run một cái, "rầm" một tiếng đập vỡ chén trà mình yêu thích nhất.
Tiêu Cẩn cắm cành hoa hạnh vào bình hoa trên bàn: "Tiêu mỗ không muốn bỏ lỡ phong cảnh tháng Tư nên thiết yến, nếu trưởng công chủ điện hạ có nhã hứng, không ngại cùng thưởng thức."
"Không cần, bổn cung chỉ là thấy Phò mã đang ở đây cho nên mới tới quấy rầy vài câu, không cần phải lộ ra, chớ để cho người khác biết."
Dung Hoa công chúa quay đầu nhìn về phía Phò mã, mũ che ngăn trước mặt nàng, giọng điệu không lộ ra nửa phần vui buồn: " Phò mã có nguyện bẻ một cành hoa hạnh cho bổn cung không?"
Sở Dịch Chi im lặng không nói, y tự nhiên nghe ra thâm ý trong lời công chúa nói.
"Nếu điện hạ thích, thì có thể lấy cành này." Tiêu Cẩn xắn tay áo, nói với vẻ cực kỳ ôn hòa.
"Không, bổn cung muốn Phò mã tự tay bẻ."
Sở Dịch thở dài trong lòng, cuối cùng không muốn để cho bạn tốt khó xử, chỉ đành nói: "Vì công chúa bẻ hoa, tại hạ tự nhiên nguyện ý."
Nói xong, hắn liền đứng lên, đưa tay về phía Dung Hoa công chúa: "Điện hạ có muốn đi cùng ta không?"
Vọng Ngưng Thanh thầm hiểu mình có lỗi với phò mã nhiều như vậy, cho nên cũng không làm làm trái ý hắn trước mặt Tiêu Cẩn, gật đầu đồng ý.
Công chúa muốn đi, Tiêu Cẩn thân là chủ nhà, đương nhiên không thể không đi theo phía sau, ba người liền đi thẳng tới rừng hoa hạnh.
"Vị nương tử kia là người phương nào? Sao lại thân thiết với đại huynh như vậy?"
Tiêu Viện trông thấy một màn này, trong lòng kinh ngạc, nàng là em gái của Tiêu Cẩn, là quý nữ rất có tài danh ở Hoa Kinh, có quan hệ thân thiết với huynh trưởng, nhưng lại chưa từng thấy vị trưởng huynh nhẹ nhàng ôn nhu của mình đối xử khác biệt với bất kỳ nữ tử nào. Thấy bà tử bên cạnh không đáp lời, nàng nghĩ nữ tử được huynh trưởng đối xử đặc biệt tử tế nhất định có chỗ bất phàm, liền nâng váy đuổi theo bọn họ.
"Ôi, nương tử, mũ che của người bị lệch rồi!" Bà tử vội vàng đi theo.
Sở Dịch bẻ một cành hoa hạnh trắng, dùng khăn tay gói lại mới dám đưa cho Dung Hoa công chúa, miễn cho vỏ cây xù xì mài rách lòng bàn tay mềm mại kia.
Công chúa lấy được hoa hạnh cũng rất hài lòng, nàng là ý của Tuý Ông không phải ở rượu, đã nhận được "Quy hàng" của Phò mã, liền chuẩn bị bứt ra rời đi.
"Đại huynh!"
Tiêu Viện chặn chặt ba người đang chuẩn bị trở về, Dung Hoa công chúa âm thầm suy nghĩ không có chú ý dưới chân, vừa xoay người vô tình đụng phải Tiêu Cẩn. Nàng hôm nay đi guốc gỗ cao, trông thanh nhã nhưng bước đi không vững, lập tức ngã sang một bên, tay áo phiền phức lộng lẫy vung lên, vô tình vướng trên cành cây bên cạnh. Nàng ngã xuống, tất cả mọi người đều kinh hãi, mọi người lại chỉ nghe xoạt một tiếng, cành cây bén nhọn kia cắt đứt tay áo công chúa, lộ ra một nửa cánh tay trắng bạch ngọc, trên cánh tay có hơi đỏ bừng.
Tiêu Viện kinh ngạc: "Phi lễ chớ nhìn!" Nói xong bước nhanh tới ngăn trước mặt Vọng Ngưng Thanh. Tiêu Cẩn vội vàng xoay người, tình cảnh bỗng trở nên lúng túng.
"Không sao." Không đợi Tiêu Cẩn thỉnh tội, Vọng Ngưng Thanh đã đứng dậy lấy mũ trùm xuống, nhẹ nhàng đẩy Tiêu Viện đang muốn đỡ nàng. "Lần sau sẽ cẩn thận."
Nàng thần sắc lãnh đạm, dung mạo lại kiều diễm vũ mị, lạnh lùng trong trẻo, cao quý mà tao nhã, giống như tuyết trắng quanh năm không đổi.
Sở Dịch Chi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt ngưng trọng, vô cùng sốt ruột, rồi lại tiếp tục thở dài.
Nếu nàng không có được thần thái cô độc như vậy, có lẽ hắn sẽ càng thêm ngoan độc ba phần.
Chỉ là một người đang ngủ trên mảnh đất mục nát, thi cốt chồng chất, tại sao ông trời lại ban cho nàng dáng vẻ siêu nhiên xuất trần không bị vấy bẩn thời đại hỗn loạn đen tối này chứ?
"Là ta đường đột." Tiêu Viện nhìn công chúa Dung Hoa, trong mắt không nén nổi vẻ kinh diễm, vội vàng xua tay nói: "Quần áo của người hơi bẩn, xin theo ta đi tắm rửa nhé?"
"Không cần." Ở Cảnh quốc, nữ tử chưa xuất giá tương đối chú trọng quy củ, đã gả làm vợ người cũng không bắt buộc quá mức câu nệ, "Tạm biệt. "
Vọng Ngưng Thanh cầm cành hoa hạnh trắng, đi thẳng ra ngoài. Tiêu Viện vẫn muốn đuổi theo nhưng bị Tiêu Cẩn kéo cánh tay lại.
"Đại huynh, huynh làm gì vậy? Nàng là một nương tử chưa xuất giá, quần áo không chỉnh tề, phải giải thích với người trong nhà sao đây?" Tiêu Viện không hiểu vì sao huynh trưởng vẫn luôn săn sóc chu toàn, đột nhiên trở nên đần độn như vậy? Danh tiết đối với nữ tử chưa xuất giá là chuyện vô cùng quan trọng. Do nàng ra mặt giải thích, dù sao cũng tốt hơn là có người ăn nói linh tinh.
Bà lão sợ Tiêu Viện cũng ngã, vội vàng đỡ cô nương nhà mình. Lúc này nhìn Tiêu Cẩn, thần sắc cũng có ba phần không tán đồng.
Tiêu Cẩn rất bất đắc dĩ, công chúa không muốn bại lộ thân phận, đương nhiên hắn không thể để muội muội nhà mình ra mặt làm phiền ánh mắt công chúa. Hắn đành phải nói: "Vị kia sớm đã gả làm vợ người, Viện nương chớ để lo lắng. "
Tiêu Viện nghe vậy mới thở phào một hơi, nhưng bà tử bên cạnh lại nhíu mày, có vẻ không hiểu.
Bà tử này là đại nha hoàn của Tiêu lão phu nhân, sau khi đến tuổi cũng không thả ra phủ mà ở lại làm ma ma. Bà là đại nha hoàn được vọng tộc trăm năm tiêu tốn biết bao sức lực bồi dưỡng ra, có thể giúp đỡ chủ mẫu, không chỉ am hiểu y độc bảo dưỡng, mỹ dung dưỡng sinh, còn biết võ công, am hiểu những việc ngấm ngầm xấu xa, rất được chủ mẫu tin cậy, ở Tiêu phủ rất là có vài phần mặt mũi. Cũng do Tiêu Viện sắp đến tuổi xuất giá, vì dạy bảo nàng một ít thủ đoạn ở hậu trạch, Tiêu lão phu nhân mới đưa bà đến bên người Tiêu Viện.
Tiêu Cẩn rất tôn kính bà tử này, thấy sắc mặt bà không tốt, sau khi trở về không nhịn được bèn hỏi.
"Đại lang, việc này vốn không nên là một bà tử như ta lắm miệng, nhưng thấy người và vị phu nhân kia coi như thân thiết, người... Để tâm chút, nên nói với phu lang của nàng."
Bà tử tận tình khuyên bảo nói, không đợi Tiêu Cẩn dở khóc dở cười giải thích, bà đột nhiên ấp úng nói:
"... Lông mày của phu nhân kia còn chưa phai, cung sa chưa rụng, rõ ràng, rõ ràng vẫn còn trong trắng nha!"
Tiêu Cẩn tay run một cái, "rầm" một tiếng đập vỡ chén trà mình yêu thích nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.