Chương 6: Trưởng Công Chúa Hoàng Triều (6)
Bất Ngôn Quy
25/06/2023
Nếu là tránh đầu sóng ngọn gió, vậy tự nhiên phải chờ danh tiếng qua mới có thể hồi cung. Vọng Ngưng Thanh đoán chuyện này sẽ không dễ dàng làm tốt.
Nhưng điều nàng không ngờ tới chính là, lão hoàng đế phản nghịch từ sau chuyện của Cảnh quốc công chúa lại càng thêm hoang đường. Trước mắt đang là cuối thu, mùa đông lạnh lẽo sắp đến, mắt thấy phía nam Trường Giang sắp có tuyết rơi dày đặc, đến lúc đó không biết tử thương nhiều hay ít, Sở lão gia tử sau khi hồi triều nghĩ đến chuyện này mà cảm thấy khó chịu, cố ý đi tới Hộ bộ tra xét thu chi của quốc khố, lại phát hiện quốc khố sớm đã thiếu hụt, tài phú hơn mười đời đế vương tích góp từng tí một đã bị tiêu xài phung phí không còn gì, sổ sách đều là những điều mục nát bét. Sở lão gia tử tuổi tác đã cao tức giận tới mức trúng gió, ngã quỵ ngất xỉu tại chỗ.
Trường Minh đế lúc ấy còn đang tranh cãi với quần thần về tầm quan trọng của việc xây dựng lại sơn trang mùa hè, đang đang tranh luận sôi máu, bị dọa như vậy thì cũng không thở nổi, ngủm củ tỏi luôn.
Đám triều thần như rắn mất đầu loạn thành một nồi cháo, các lão thần chung phe với Sở lão gia tử cũng chết lặng, nịnh thần một phương bên cạnh hoàng đế cũng trợn tròn mắt. Không bao lâu sau, một vòng tranh luận mới bắt đầu, Cảnh quốc vẫn kế thừa "truyền thống tốt đẹp" của bọn họ từ trước đến nay, loại bỏ đại hoàng tử thân là thứ trưởng tử, đá bay đích nhị hoàng tử, lựa chọn tam hoàng tử không phải đích trưởng nhưng có bộ dạng đẹp nhất làm tân hoàng.
Vừa vặn, Tam hoàng tử chính là huynh ruột kiếp này của Vọng Ngưng Thanh, Vương Kiểu Nhiên.
Vẻ ngoài sáng sủa, trắng sáng.
...... Từ cái tên này có thể cảm nhận được sự chấp nhất của người Cảnh quốc đối với dung mạo, trông mặt mà bắt hình dong, lấy diện mạo làm tiêu chuẩn để phong quan tuyển đế.
Nhưng mà, Trường Minh đế chết, cũng không phải là lý do Vọng Ngưng Thanh vội vàng chạy về hoàng cung.
Người chính thức thúc đẩy nàng trở về chính là một mệnh lệnh sau khi tân hoàng lên ngôi —— tru di cửu tộc Sở gia hại chết Trường Minh đế, chém đầu cả nhà.
Vọng Ngưng Thanh nghe được tin tức này, vốn là chuyện không liên quan đến mình trèo lên cao, nhưng đợi đến khi nàng tính toán nhân quả một chút, trầm mặc khoảng nửa chén trà, lập tức sai người chuẩn bị ngựa, hồi cung.
Sở lão gia tử lần nữa lâm triều nói trắng ra vẫn là bởi vì công chúa Vương Ngưng đính hôn với tằng tôn Sở gia, tính theo nhân quả, nếu Sở gia thật sự bị tru di cửu tộc, hơn một ngàn mạng người này đều sẽ tính trên đầu nàng. Vọng Ngưng Thanh thân là kiếm tu tự nhiên không sợ nhân quả sát nghiệt, nhưng Sở gia chưởng quản tài lộc thiên hạ, con cháu trong tộc cho dù bị đày đi đến các thành trấn xa xôi cũng đều là quan tốt hết lòng vì dân, con dân dưới sự cai trị của họ cũng sẽ bị nhét vào nhân quả... Phàm nhân khác với những tu sĩ thanh tịnh theo đuổi xuất gia, quả cầu tuyết này sẽ chỉ ngày càng lớn hơn cho đến khi nó cuối cùng nghiền nát mọi người.
Giết một tu sĩ không còn quan hệ gia đình và tình yêu không ở trong ngũ hành cũng không có gì ghê gớm, nhưng giết một phàm nhân có con cháu có công nhiều đời thì phải cân đo đong đếm kỹ lưỡng.
Nhân quả đối với tu sĩ mà nói tựa như nợ nần, nếu ngươi trả được thì cứ việc nợ, nhưng nếu ngươi trả không nổi ... Vậy thì hãy kềm chế một chút nha.
Đây cũng là nguyên nhân tu sĩ dễ dàng không ra tay với phàm nhân.
Mà Vọng Ngưng Thanh từ lâu đã không có quyền tùy hứng, nàng hiện tại bản thân khó bảo toàn, căn bản thiếu không nổi nhân quả.
Trong lòng tự hỏi làm thế nào để giải quyết chuyện khó giải quyết này, Vọng Ngưng Thanh cũng không còn tâm tư diễn kịch, khi Hoài Thích muốn cùng nàng đi kinh thành, nàng cũng không hề che dấu sự lạnh nhạt mở miệng nói: "Bổn cung đang vội lắm, ngươi và bổn cung chia ra đi đi, sau khi dọn xong điện thờ trong phủ công chúa, chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Hoài Thích nghe xong, hơi gật đầu, Cảnh quốc hương khói thịnh hành, những gia đình có danh tiếng đều sẽ xây dựng đạo quan hoặc là chùa miếu cung phụng một hai vị tu đạo trong phủ, đường đường phủ của công chúa Cảnh quốc tự nhiên cũng không ngoại lệ. Huống chi, hắn có một gương mặt gây tai hoạ như vậy, đồng hành cùng Cảnh Quốc công chúa cũng khó tránh khỏi người khác chỉ trích, hành động này nhìn như tùy hứng, thực tế là giúp hắn tránh hiềm nghi.
Hoài Thích cũng không biết, Vọng Ngưng Thanh không nói dối, nàng thật sự ghét bỏ phượng liễn của công chúa, tốc độ chậm, nghi trượng lớn, chờ bọn họ chuẩn bị tốt trở về kinh thành, gái trinh nữ cũng đã thành đàn bà rồi.
Đó không phải là gấp rút lên đường, mà đó là tổ chức tang lễ cho nàng.
Cho nên Vọng Ngưng Thanh ném toàn bộ đội nghi trượng phồn hoa lộng lẫy kia cho Hoài Thích, mình thì cướp một con ngựa, quần áo nhẹ nhàng giản lược, chạy thẳng trên một con đường nhỏ về kinh.
Hoàng thất Cảnh quốc cũng từng chinh chiến giành thiên hạ, con cháu hoàng thất tự nhiên cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, vì vậy Vọng Ngưng Thanh một đường bôn ba, ngoại trừ cảm giác hơi mệt mỏi ra cũng không có bất kỳ khó chịu nào khác. Nàng vừa trở về kinh thành liền nghe nói Sở phủ bị ngự lâm quân bao vây, trong lúc nhất thời bất chấp những thứ khác, lần thứ hai phóng ngựa chạy về phía Sở phủ.
Nhưng điều nàng không ngờ tới chính là, lão hoàng đế phản nghịch từ sau chuyện của Cảnh quốc công chúa lại càng thêm hoang đường. Trước mắt đang là cuối thu, mùa đông lạnh lẽo sắp đến, mắt thấy phía nam Trường Giang sắp có tuyết rơi dày đặc, đến lúc đó không biết tử thương nhiều hay ít, Sở lão gia tử sau khi hồi triều nghĩ đến chuyện này mà cảm thấy khó chịu, cố ý đi tới Hộ bộ tra xét thu chi của quốc khố, lại phát hiện quốc khố sớm đã thiếu hụt, tài phú hơn mười đời đế vương tích góp từng tí một đã bị tiêu xài phung phí không còn gì, sổ sách đều là những điều mục nát bét. Sở lão gia tử tuổi tác đã cao tức giận tới mức trúng gió, ngã quỵ ngất xỉu tại chỗ.
Trường Minh đế lúc ấy còn đang tranh cãi với quần thần về tầm quan trọng của việc xây dựng lại sơn trang mùa hè, đang đang tranh luận sôi máu, bị dọa như vậy thì cũng không thở nổi, ngủm củ tỏi luôn.
Đám triều thần như rắn mất đầu loạn thành một nồi cháo, các lão thần chung phe với Sở lão gia tử cũng chết lặng, nịnh thần một phương bên cạnh hoàng đế cũng trợn tròn mắt. Không bao lâu sau, một vòng tranh luận mới bắt đầu, Cảnh quốc vẫn kế thừa "truyền thống tốt đẹp" của bọn họ từ trước đến nay, loại bỏ đại hoàng tử thân là thứ trưởng tử, đá bay đích nhị hoàng tử, lựa chọn tam hoàng tử không phải đích trưởng nhưng có bộ dạng đẹp nhất làm tân hoàng.
Vừa vặn, Tam hoàng tử chính là huynh ruột kiếp này của Vọng Ngưng Thanh, Vương Kiểu Nhiên.
Vẻ ngoài sáng sủa, trắng sáng.
...... Từ cái tên này có thể cảm nhận được sự chấp nhất của người Cảnh quốc đối với dung mạo, trông mặt mà bắt hình dong, lấy diện mạo làm tiêu chuẩn để phong quan tuyển đế.
Nhưng mà, Trường Minh đế chết, cũng không phải là lý do Vọng Ngưng Thanh vội vàng chạy về hoàng cung.
Người chính thức thúc đẩy nàng trở về chính là một mệnh lệnh sau khi tân hoàng lên ngôi —— tru di cửu tộc Sở gia hại chết Trường Minh đế, chém đầu cả nhà.
Vọng Ngưng Thanh nghe được tin tức này, vốn là chuyện không liên quan đến mình trèo lên cao, nhưng đợi đến khi nàng tính toán nhân quả một chút, trầm mặc khoảng nửa chén trà, lập tức sai người chuẩn bị ngựa, hồi cung.
Sở lão gia tử lần nữa lâm triều nói trắng ra vẫn là bởi vì công chúa Vương Ngưng đính hôn với tằng tôn Sở gia, tính theo nhân quả, nếu Sở gia thật sự bị tru di cửu tộc, hơn một ngàn mạng người này đều sẽ tính trên đầu nàng. Vọng Ngưng Thanh thân là kiếm tu tự nhiên không sợ nhân quả sát nghiệt, nhưng Sở gia chưởng quản tài lộc thiên hạ, con cháu trong tộc cho dù bị đày đi đến các thành trấn xa xôi cũng đều là quan tốt hết lòng vì dân, con dân dưới sự cai trị của họ cũng sẽ bị nhét vào nhân quả... Phàm nhân khác với những tu sĩ thanh tịnh theo đuổi xuất gia, quả cầu tuyết này sẽ chỉ ngày càng lớn hơn cho đến khi nó cuối cùng nghiền nát mọi người.
Giết một tu sĩ không còn quan hệ gia đình và tình yêu không ở trong ngũ hành cũng không có gì ghê gớm, nhưng giết một phàm nhân có con cháu có công nhiều đời thì phải cân đo đong đếm kỹ lưỡng.
Nhân quả đối với tu sĩ mà nói tựa như nợ nần, nếu ngươi trả được thì cứ việc nợ, nhưng nếu ngươi trả không nổi ... Vậy thì hãy kềm chế một chút nha.
Đây cũng là nguyên nhân tu sĩ dễ dàng không ra tay với phàm nhân.
Mà Vọng Ngưng Thanh từ lâu đã không có quyền tùy hứng, nàng hiện tại bản thân khó bảo toàn, căn bản thiếu không nổi nhân quả.
Trong lòng tự hỏi làm thế nào để giải quyết chuyện khó giải quyết này, Vọng Ngưng Thanh cũng không còn tâm tư diễn kịch, khi Hoài Thích muốn cùng nàng đi kinh thành, nàng cũng không hề che dấu sự lạnh nhạt mở miệng nói: "Bổn cung đang vội lắm, ngươi và bổn cung chia ra đi đi, sau khi dọn xong điện thờ trong phủ công chúa, chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Hoài Thích nghe xong, hơi gật đầu, Cảnh quốc hương khói thịnh hành, những gia đình có danh tiếng đều sẽ xây dựng đạo quan hoặc là chùa miếu cung phụng một hai vị tu đạo trong phủ, đường đường phủ của công chúa Cảnh quốc tự nhiên cũng không ngoại lệ. Huống chi, hắn có một gương mặt gây tai hoạ như vậy, đồng hành cùng Cảnh Quốc công chúa cũng khó tránh khỏi người khác chỉ trích, hành động này nhìn như tùy hứng, thực tế là giúp hắn tránh hiềm nghi.
Hoài Thích cũng không biết, Vọng Ngưng Thanh không nói dối, nàng thật sự ghét bỏ phượng liễn của công chúa, tốc độ chậm, nghi trượng lớn, chờ bọn họ chuẩn bị tốt trở về kinh thành, gái trinh nữ cũng đã thành đàn bà rồi.
Đó không phải là gấp rút lên đường, mà đó là tổ chức tang lễ cho nàng.
Cho nên Vọng Ngưng Thanh ném toàn bộ đội nghi trượng phồn hoa lộng lẫy kia cho Hoài Thích, mình thì cướp một con ngựa, quần áo nhẹ nhàng giản lược, chạy thẳng trên một con đường nhỏ về kinh.
Hoàng thất Cảnh quốc cũng từng chinh chiến giành thiên hạ, con cháu hoàng thất tự nhiên cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, vì vậy Vọng Ngưng Thanh một đường bôn ba, ngoại trừ cảm giác hơi mệt mỏi ra cũng không có bất kỳ khó chịu nào khác. Nàng vừa trở về kinh thành liền nghe nói Sở phủ bị ngự lâm quân bao vây, trong lúc nhất thời bất chấp những thứ khác, lần thứ hai phóng ngựa chạy về phía Sở phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.