Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng
Chương 14: Đại lão Huyết Tộc cắn nhẹ chút 14
Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
02/05/2022
Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường nghe thấy câu nói đó, có chút mờ mịt lắc lắc đầu, nhưng vẫn rất thành thật trả lời câu hỏi của Bùi Nặc, "Không đi cùng hắn."
Cậu nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được lần nữa rơi xuống trên người Scott, như muốn nhìn ra bằng được một đóa hoa trên mặt Scott.
Bùi Nặc chú ý tới ánh mắt cậu, sắc mặt lập tức đen.
Hắn một tay ôm Nguyễn Đường, một tay cường ngạnh bóp lấy cằm Nguyễn Đường, khiến tầm mắt cậu dịch trở về, độ cong nơi khóe môi Bùi Nặc hơi rủ xuống, có vài phần lãnh đạm cùng không vui, như đang kìm nén cái gì, "Vậy sao em luôn nhìn hắn?"
"Hắn có chỗ nào đẹp?"
Nguyễn Đường ngay cả mặt Scott như thế nào đều không nhớ rõ, chỉ nhớ người này có một đầu tóc vàng vô cùng xán lạn, vô cùng lóa mắt.
Nhưng là cậu còn chưa kịp nói chuyện, Bùi Nặc đã trầm khuôn mặt, rất nhanh lại nói, "Tên này vô cùng lạm tình, tình nhân bên người đếm hai bàn tay đều không hết, hắn lớn lên cũng khó coi......"
Bùi Nặc quở trách khuyết điểm Scott, đáy lòng toàn là giấm chua, chua đến khiến hắn có chút khó chịu.
Hắn ngày thường không quá để ý đến dung mạo của mình, chẳng lẽ, tên Scott kia so với hắn còn đẹp hơn?
Hắn không hấp dẫn được Nguyễn Đường sao?
Tưởng tượng đến đây, sắc mặt Bùi Nặc càng thêm khó coi.
Nguyễn Đường nhìn vẻ mặt Bùi Nặc âm trầm lạnh băng, nhịn không được kéo kéo góc áo Bùi Nặc, nhỏ giọng hỏi, "Ngài đang tức giận sao?"
Bùi Nặc banh mặt, không có trả lời.
Hắn mới không nói cho Nguyễn Đường, hắn đang ăn giấm, tự chua chết chính mình rồi.
Nguyễn Đường càng thêm bất an, cậu không được tự nhiên nắm chặt ngón tay, rũ mắt, đôi môi mím chặt, "Thực xin lỗi."
Cậu rõ ràng tới là để ấm áp Bùi Nặc, nhưng lúc này lại chọc Bùi Nặc tức giận, cậu thật là quá vô dụng.
Nguyễn Đường ủ rũ cụp đuôi, thanh âm cũng nhỏ đi nhiều, "Tôi không nhìn nữa."
Bùi Nặc nhìn Nguyễn Đường mềm oặt, một bộ dáng không tinh thần gì, mày nhăn lại, đáy lòng có chút không vui, hắn nghiêng đầu, tận lực dùng ngữ khí vô cùng tự nhiên nói, "Em muốn nhìn thì nhìn."
Còn không phải là không cho cậu xem Scott sao, lại có thể thất vọng thành cái dạng này?
Bùi Nặc nắm chặt ngón tay, trong lồng ngực như có thứ gì đấu đá lung tung, khiến hắn không được bình tĩnh, cho nên cho dù hắn chậm lại ngữ điệu, nhưng thanh âm lại cất giấu tức giận cùng với oán khí, nghe càng giống như đang phát giận.
[ký chủ, độ sung sướng của Bùi Nặc đang giảm, cậu mau dỗ dỗ hắn đi!]
Nghe hai người cứng đờ đối thoại, hệ thống cũng sốt ruột, [cậu làm chút việc gì đó khiến hắn cao hứng đi, dỗ dành hắn!]
[ôm ấp hôn hít nâng lên cao, đều có thể!]
Nguyễn Đường nằm trong ngực Bùi Nặc, ngẩng đầu là có thể thấy chiếc cằm đường cong lưu loát tinh xảo của Bùi Nặc, cậu không muốn thấy Bùi Nặc tức giận, Bùi Nặc vừa giận, ngực cậu cũng rầu rĩ.
Khó chịu.
Nguyễn Đường đứng thẳng người, một bàn tay câu lấy cổ Bùi Nặc, lấy hết can đảm dâng lên, gương mặt hồng hồng hôn môi Bùi Nặc một cái.
Cậu nửa khép con mắt, lông mi run rẩy, như con bướm cuống quít vỗ cánh, cất giấu e lệ cùng hoảng loạn, "Đừng, đừng tức giận được không?"
Nguyễn Đường không dám nhìn Bùi Nặc, chỉ đem mặt chôn trong ngực hắn, ngón tay tinh tế trắng nõn bắt lấy tay Bùi Nặc nắm gắt gao, "Tôi về sau chỉ nhìn ngài."
Hắn như một con thú nhỏ da lông mềm mại nhưng lại vô cùng khiếp đảm rúc vào trong lòng ngực Bùi Nặc, lỗ tai cùng sau cổ đều nhiễm một mảnh đỏ ửng, ngay cả ngón tay đều ẩn ẩn run rẩy, phảng phất nụ hôn nho nhỏ vừa rồi đã dùng hết toàn bộ dũng khí của cậu.
Nguyễn Đường không có nghe được Bùi Nặc trả lời, thử tính dùng gương mặt cọ cọ ngực Bùi Nặc, như đang làm nũng.
Giây tiếp theo, cậu đã bị Bùi Nặc nhéo cằm nâng lên, môi bị mút một cái thật mạnh, dưới đôi mắt đỏ sậm của Bùi Nặc cất giấu tình dục sâu thẳm, thanh âm hắn có chút khàn khàn, như đang cực lực nhẫn nại cái gì, "Không có lần sau."
"Lần này, trước tha cho em."
Nếu là còn có lần sau, hắn cũng không cần nhẫn nại, nhất định sẽ cho Nguyễn Đường nếm thử lợi hại của hắn.
Hắn nói xong, ôm Nguyễn Đường về tới phòng, Nguyễn Đường nằm trong lòng ngực hắn, lặng lẽ nhéo một mảnh góc áo Bùi Nặc, như đang lo lắng Bùi Nặc ném cậu xuống.
Chờ cậu gắt gao nắm chặt xong mới an tâm xuống.
Hôn môi, quả nhiên hữu dụng.
Bùi Nặc ôm Nguyễn Đường xem sách một buổi sáng, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ kể cho Nguyễn Đường nghe chuyện xưa, nhưng hắn lại không muốn cho Nguyễn Đường rời khỏi trong lòng ngực mình.
Chỉ hơi chút dịch chuyển, sẽ bị Bùi Nặc ôm cả người trở về.
Nguyễn Đường bị hơi thở lương bạc mà cường đại của Bùi Nặc bao vây, gương mặt nhịn không được phiếm hồng, giống như mỗi lần bị Bùi Nặc cắn cổ, cảm giác kỳ quái mà khó chịu kia lại xuất hiện, khiến cho cậu toàn thân không chút sức lực, như một bãi nước mềm nhũn trong ngực Bùi Nặc.
Đụng một chút liền sẽ mẫn cảm đến phát run.
Đặc biệt là dưới tình huống Bùi Nặc cực thích trêu đùa cậu.
Cuối cùng, Nguyễn Đường rốt cuộc không chịu đựng nổi, lấy cớ muốn đi WC, nhanh chóng từ trên đùi Bùi Nặc nhảy xuống, chạy ra ngoài cửa.
Bùi Nặc cười một tiếng, một bàn tay chống đầu, cảm thấy Nguyễn Đường thật sự là quá đáng yêu.
Chính là nếu chọc quá mức, chờ lát nữa còn phải dỗ trở về.
Nguyễn Đường dựa lưng vào ván cửa, cả người nóng lên, hô hấp dồn dập, tim đập cũng thực nhanh, cậu đè đè ngực, cực lực bình ổn hô hấp của mình, cuối cùng lại đột nhiên ngồi xổm xuống, đôi tay bưng kín gương mặt mình.
Trong ánh mắt mượt mà của cậu phiếm ánh nước, khóe mắt còn hồng hồng, bộ dáng trông như bị bắt nạt tàn nhẫn.
Bùi Nặc thật sự quá xấu rồi.
Nguyễn Đường âm thầm tức giận một hồi lâu, lúc này mới đứng lên, nâng bước chân đi xuống dưới lầu.
Cậu tính đi lấy nước cho Bùi Nặc, xem sách lâu như vậy, hắn hẳn là cũng khát.
Ai ngờ còn chưa đi được vài bước, phía trước hạ xuống một bóng ma, đường bị chặn lại.
Scott đứng trước mặt Nguyễn Đường, trong đôi mắt màu xanh dương mang theo vài phần thâm tình, hắn duỗi tay bắt được cánh tay Nguyễn Đường, một bàn tay khác tựa hồ muốn vuốt ve gương mặt Nguyễn Đường.
"Bảo bối nhỏ, em thoạt nhìn trông thật đáng yêu."
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường nghe thấy câu nói đó, có chút mờ mịt lắc lắc đầu, nhưng vẫn rất thành thật trả lời câu hỏi của Bùi Nặc, "Không đi cùng hắn."
Cậu nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được lần nữa rơi xuống trên người Scott, như muốn nhìn ra bằng được một đóa hoa trên mặt Scott.
Bùi Nặc chú ý tới ánh mắt cậu, sắc mặt lập tức đen.
Hắn một tay ôm Nguyễn Đường, một tay cường ngạnh bóp lấy cằm Nguyễn Đường, khiến tầm mắt cậu dịch trở về, độ cong nơi khóe môi Bùi Nặc hơi rủ xuống, có vài phần lãnh đạm cùng không vui, như đang kìm nén cái gì, "Vậy sao em luôn nhìn hắn?"
"Hắn có chỗ nào đẹp?"
Nguyễn Đường ngay cả mặt Scott như thế nào đều không nhớ rõ, chỉ nhớ người này có một đầu tóc vàng vô cùng xán lạn, vô cùng lóa mắt.
Nhưng là cậu còn chưa kịp nói chuyện, Bùi Nặc đã trầm khuôn mặt, rất nhanh lại nói, "Tên này vô cùng lạm tình, tình nhân bên người đếm hai bàn tay đều không hết, hắn lớn lên cũng khó coi......"
Bùi Nặc quở trách khuyết điểm Scott, đáy lòng toàn là giấm chua, chua đến khiến hắn có chút khó chịu.
Hắn ngày thường không quá để ý đến dung mạo của mình, chẳng lẽ, tên Scott kia so với hắn còn đẹp hơn?
Hắn không hấp dẫn được Nguyễn Đường sao?
Tưởng tượng đến đây, sắc mặt Bùi Nặc càng thêm khó coi.
Nguyễn Đường nhìn vẻ mặt Bùi Nặc âm trầm lạnh băng, nhịn không được kéo kéo góc áo Bùi Nặc, nhỏ giọng hỏi, "Ngài đang tức giận sao?"
Bùi Nặc banh mặt, không có trả lời.
Hắn mới không nói cho Nguyễn Đường, hắn đang ăn giấm, tự chua chết chính mình rồi.
Nguyễn Đường càng thêm bất an, cậu không được tự nhiên nắm chặt ngón tay, rũ mắt, đôi môi mím chặt, "Thực xin lỗi."
Cậu rõ ràng tới là để ấm áp Bùi Nặc, nhưng lúc này lại chọc Bùi Nặc tức giận, cậu thật là quá vô dụng.
Nguyễn Đường ủ rũ cụp đuôi, thanh âm cũng nhỏ đi nhiều, "Tôi không nhìn nữa."
Bùi Nặc nhìn Nguyễn Đường mềm oặt, một bộ dáng không tinh thần gì, mày nhăn lại, đáy lòng có chút không vui, hắn nghiêng đầu, tận lực dùng ngữ khí vô cùng tự nhiên nói, "Em muốn nhìn thì nhìn."
Còn không phải là không cho cậu xem Scott sao, lại có thể thất vọng thành cái dạng này?
Bùi Nặc nắm chặt ngón tay, trong lồng ngực như có thứ gì đấu đá lung tung, khiến hắn không được bình tĩnh, cho nên cho dù hắn chậm lại ngữ điệu, nhưng thanh âm lại cất giấu tức giận cùng với oán khí, nghe càng giống như đang phát giận.
[ký chủ, độ sung sướng của Bùi Nặc đang giảm, cậu mau dỗ dỗ hắn đi!]
Nghe hai người cứng đờ đối thoại, hệ thống cũng sốt ruột, [cậu làm chút việc gì đó khiến hắn cao hứng đi, dỗ dành hắn!]
[ôm ấp hôn hít nâng lên cao, đều có thể!]
Nguyễn Đường nằm trong ngực Bùi Nặc, ngẩng đầu là có thể thấy chiếc cằm đường cong lưu loát tinh xảo của Bùi Nặc, cậu không muốn thấy Bùi Nặc tức giận, Bùi Nặc vừa giận, ngực cậu cũng rầu rĩ.
Khó chịu.
Nguyễn Đường đứng thẳng người, một bàn tay câu lấy cổ Bùi Nặc, lấy hết can đảm dâng lên, gương mặt hồng hồng hôn môi Bùi Nặc một cái.
Cậu nửa khép con mắt, lông mi run rẩy, như con bướm cuống quít vỗ cánh, cất giấu e lệ cùng hoảng loạn, "Đừng, đừng tức giận được không?"
Nguyễn Đường không dám nhìn Bùi Nặc, chỉ đem mặt chôn trong ngực hắn, ngón tay tinh tế trắng nõn bắt lấy tay Bùi Nặc nắm gắt gao, "Tôi về sau chỉ nhìn ngài."
Hắn như một con thú nhỏ da lông mềm mại nhưng lại vô cùng khiếp đảm rúc vào trong lòng ngực Bùi Nặc, lỗ tai cùng sau cổ đều nhiễm một mảnh đỏ ửng, ngay cả ngón tay đều ẩn ẩn run rẩy, phảng phất nụ hôn nho nhỏ vừa rồi đã dùng hết toàn bộ dũng khí của cậu.
Nguyễn Đường không có nghe được Bùi Nặc trả lời, thử tính dùng gương mặt cọ cọ ngực Bùi Nặc, như đang làm nũng.
Giây tiếp theo, cậu đã bị Bùi Nặc nhéo cằm nâng lên, môi bị mút một cái thật mạnh, dưới đôi mắt đỏ sậm của Bùi Nặc cất giấu tình dục sâu thẳm, thanh âm hắn có chút khàn khàn, như đang cực lực nhẫn nại cái gì, "Không có lần sau."
"Lần này, trước tha cho em."
Nếu là còn có lần sau, hắn cũng không cần nhẫn nại, nhất định sẽ cho Nguyễn Đường nếm thử lợi hại của hắn.
Hắn nói xong, ôm Nguyễn Đường về tới phòng, Nguyễn Đường nằm trong lòng ngực hắn, lặng lẽ nhéo một mảnh góc áo Bùi Nặc, như đang lo lắng Bùi Nặc ném cậu xuống.
Chờ cậu gắt gao nắm chặt xong mới an tâm xuống.
Hôn môi, quả nhiên hữu dụng.
Bùi Nặc ôm Nguyễn Đường xem sách một buổi sáng, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ kể cho Nguyễn Đường nghe chuyện xưa, nhưng hắn lại không muốn cho Nguyễn Đường rời khỏi trong lòng ngực mình.
Chỉ hơi chút dịch chuyển, sẽ bị Bùi Nặc ôm cả người trở về.
Nguyễn Đường bị hơi thở lương bạc mà cường đại của Bùi Nặc bao vây, gương mặt nhịn không được phiếm hồng, giống như mỗi lần bị Bùi Nặc cắn cổ, cảm giác kỳ quái mà khó chịu kia lại xuất hiện, khiến cho cậu toàn thân không chút sức lực, như một bãi nước mềm nhũn trong ngực Bùi Nặc.
Đụng một chút liền sẽ mẫn cảm đến phát run.
Đặc biệt là dưới tình huống Bùi Nặc cực thích trêu đùa cậu.
Cuối cùng, Nguyễn Đường rốt cuộc không chịu đựng nổi, lấy cớ muốn đi WC, nhanh chóng từ trên đùi Bùi Nặc nhảy xuống, chạy ra ngoài cửa.
Bùi Nặc cười một tiếng, một bàn tay chống đầu, cảm thấy Nguyễn Đường thật sự là quá đáng yêu.
Chính là nếu chọc quá mức, chờ lát nữa còn phải dỗ trở về.
Nguyễn Đường dựa lưng vào ván cửa, cả người nóng lên, hô hấp dồn dập, tim đập cũng thực nhanh, cậu đè đè ngực, cực lực bình ổn hô hấp của mình, cuối cùng lại đột nhiên ngồi xổm xuống, đôi tay bưng kín gương mặt mình.
Trong ánh mắt mượt mà của cậu phiếm ánh nước, khóe mắt còn hồng hồng, bộ dáng trông như bị bắt nạt tàn nhẫn.
Bùi Nặc thật sự quá xấu rồi.
Nguyễn Đường âm thầm tức giận một hồi lâu, lúc này mới đứng lên, nâng bước chân đi xuống dưới lầu.
Cậu tính đi lấy nước cho Bùi Nặc, xem sách lâu như vậy, hắn hẳn là cũng khát.
Ai ngờ còn chưa đi được vài bước, phía trước hạ xuống một bóng ma, đường bị chặn lại.
Scott đứng trước mặt Nguyễn Đường, trong đôi mắt màu xanh dương mang theo vài phần thâm tình, hắn duỗi tay bắt được cánh tay Nguyễn Đường, một bàn tay khác tựa hồ muốn vuốt ve gương mặt Nguyễn Đường.
"Bảo bối nhỏ, em thoạt nhìn trông thật đáng yêu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.