Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng
Chương 21: Đại lão Huyết Tộc cắn nhẹ chút 21
Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
04/05/2022
Thân thể Nguyễn Đường hơi hơi phát run, cho dù nhìn không thấy, nhưng
cậu vẫn theo bản năng quay đầu đi, tựa hồ muốn tránh thoát khỏi tầm mắt
Bùi Nặc.
Ánh mắt Bùi Nặc nóng rực lại cháy bỏng, dừng lại trên thân thể cậu, tựa hồ giây tiếp theo liền sẽ nhào lên, hung ác gặm cắn yết hầu cậu, nuốt cậu vào trong bụng.
Nguyễn Đường có chút muốn chạy trốn, nhưng cậu vẫn là nhịn xuống, cắn cánh môi hồng nhạt của mình, nâng cánh tay lên, cởi ra áo sơ mi cùng quần dài.
"Thật ngoan."
Hô hấp ướt nóng của Bùi Nặc phun trên vành tai Nguyễn Đường, hắn cúi đầu, ngậm lấy vành tai tinh xảo kia, đầu lưỡi ái muội liếm láp qua, hàm chứa vài phần sắc khí, như đang khen thưởng con mồi nhỏ ngoan ngoãn của mình.
Hắn có thanh tuyến trầm thấp hoa lệ, khiến lỗ tai Nguyễn Đường phát ngứa, nhịn không được nắm chặt ngón tay.
Nguyễn Đường căng thẳng thân thể, hơi ngồi thẳng lên một ít, tuy rằng cậu cực lực muốn che giấu khẩn trương cùng e lệ của mình, nhưng là động tác của cậu đã lộ vài manh mối.
Bùi Nặc nâng cằm Nguyễn Đường, cười khẽ một tiếng, cũng không đùa với Nguyễn Đường nữa, đôi tay hắn dùng sức ôm Nguyễn Đường lên đi tới phòng tắm.
Thân thể trần trụi cọ qua một lớp vải vóc, khoảng cách như có như không giữa hai người như thể tình nhân, mặt Nguyễn Đường đỏ đến lợi hại, cậu chỉ cảm thấy cảm giác kỳ quái mà khó chịu lúc trước lại tới nữa, nửa người dưới của cậu cũng không được thoải mái.
Cậu quay mặt đi, kẹp chặt hai chân của mình, hô hấp dồn dập vài phần.
Đuôi mắt Bùi Nặc hơi cong, tựa hồ một chút cũng không nhận ra, nhưng mà cánh tay hắn ôm phía sau tấm lưng tuyết trắng của Nguyễn Đường lại nắm thật chặt.
Hắn nửa ôm Nguyễn Đường, xả nước ấm vào trong bồn tắm, đầu tiên để Nguyễn Đường thử một chút độ ấm, cảm thấy có thể mới ôm Nguyễn Đường đặt vào.
Dòng nước ấm áp bao lấy thân thể Nguyễn Đường, Nguyễn Đường hơi cảm thấy an tâm một chút, cậu nâng đầu, còn không chưa kịp nói cái gì, đã nghe được một trận nước gợn nhộn nhạo, bọt nước "Rầm" một cái tràn đi ra.
Cậu không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng cậu có thể cảm giác được hơi thở Bùi Nặc gần trong gang tấc, ngay sát bên cạnh.
"Ngài, ngài như thế nào......"
Nguyễn Đường nhấp miệng, có chút hoảng loạn, cậu lùi về phía sau một chút, Bùi Nặc lại tiến tới một chút, cuối cùng vẫn là Nguyễn Đường nhịn không được vươn tay muốn ngăn cản Bùi Nặc tiếp cận, nhưng là giây tiếp theo cậu liền cứng đờ.
Tay cậu đụng phải làn da mềm mại bóng loáng.
Nguyễn Đường như bị phỏng rồi, đột nhiên rút tay lại, ngón tay cuộn tròn nắm ở phía sau, khóe mắt bị hơi nóng bốc lên có chút phiếm hồng, cậu ấp úng hỏi, "Ngài, ngài như thế nào, không mặc quần áo!"
Bùi Nặc lười biếng vươn tay chống đầu mình, bọt nước từ cánh tay hữu lực của hắn chảy xuống, lướt qua đường vân trên da thịt, cuối cùng chảy hướng chỗ càng sâu, "Nếu mặc quần áo, có một số việc làm không quá thuận tiện."
Ánh mắt hắn xẹt qua Nguyễn Đường, như là thợ săn cuối cùng cũng tìm thấy con mồi hợp ý, đáy mắt hiện lên một sợi tinh quang, giây tiếp theo hắn chế trụ thân thể Nguyễn Đường, dùng sức đè ép lên.
"Ta giúp em."
Nguyễn Đường bị nhiệt khí bốc hơi lên có chút say, bên trong hoảng hốt cậu chỉ nghe thấy thanh âm nước gợn rách nát cùng với giọng Bùi Nặc ở bên tai cậu nhẹ suyễn, trong bóng tối, cậu không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có độ ấm nơi da thịt Bùi Nắc tương dán, mới là chân thật duy nhất.
Cậu bị làm cho thủy quang đầm đìa, ngón tay phát run, cả người không còn sức lực.
Cuối cùng vẫn là Bùi Nặc ôm cậu ra khỏi phòng tắm, lau khô thân thể đặt lên giường, Nguyễn Đường đã cực kỳ buồn ngủ, vừa ngả đầu đã ngủ say, liền Bùi Nặc giúp cậu bôi thuốc cũng không biết.
Bùi Nặc lại giúp Nguyễn Đường đổi thuốc đắp trên mắt một chút, một lần nữa quấn băng gạc, động tác vừa rồi có chút lớn, đã làm ướt hết băng gạc.
Tâm tình của hắn rất tốt, loại chuyện nhỏ như thay thuốc này cũng làm đến có tư có vị, khóe môi treo lên nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng mà Scott bên kia lại vô cùng chật vật.
Bùi Nặc xuống tay với hắn, cắt đứt phụ tá đắc lực của hắn, chuyện này ở một trình độ nhất định gây trở ngại cho kế hoạch Scott, hắn trầm mặt suy tư cả đêm, cuối cùng quyết định diệt trừ Bùi Nặc.
Trong đôi mắt màu xanh biển của Scott là một mảnh lạnh băng, như là gió lạnh vùng Bắc Cực, ánh mắt hắn thâm thúy nhiễm vài phần lãnh ngạnh, bỏ đi vẻ phong lưu cùng cà lơ phất phơ về sau, cả người hắn nhưng thật ra trông chững chạc vài phần.
"Gần nhất bên người Bùi Nặc có thêm một tiểu tình nhân, ta thấy Bùi Nặc tựa hồ thập phần chú trọng hắn, không bằng xuống tay từ trên người tiểu tình nhân của hắn trước."
Hắn cúi đầu, chế trụ cằm người nọ, ngón tay ái muội vuốt ve vài cái, độ cong nơi khóe môi có chút lương bạc, nhưng ngữ điệu lại thập phần thân mật, "Chuyện này, liền giao cho ngươi tới làm."
"Không được thất bại."
Ánh mắt Bùi Nặc nóng rực lại cháy bỏng, dừng lại trên thân thể cậu, tựa hồ giây tiếp theo liền sẽ nhào lên, hung ác gặm cắn yết hầu cậu, nuốt cậu vào trong bụng.
Nguyễn Đường có chút muốn chạy trốn, nhưng cậu vẫn là nhịn xuống, cắn cánh môi hồng nhạt của mình, nâng cánh tay lên, cởi ra áo sơ mi cùng quần dài.
"Thật ngoan."
Hô hấp ướt nóng của Bùi Nặc phun trên vành tai Nguyễn Đường, hắn cúi đầu, ngậm lấy vành tai tinh xảo kia, đầu lưỡi ái muội liếm láp qua, hàm chứa vài phần sắc khí, như đang khen thưởng con mồi nhỏ ngoan ngoãn của mình.
Hắn có thanh tuyến trầm thấp hoa lệ, khiến lỗ tai Nguyễn Đường phát ngứa, nhịn không được nắm chặt ngón tay.
Nguyễn Đường căng thẳng thân thể, hơi ngồi thẳng lên một ít, tuy rằng cậu cực lực muốn che giấu khẩn trương cùng e lệ của mình, nhưng là động tác của cậu đã lộ vài manh mối.
Bùi Nặc nâng cằm Nguyễn Đường, cười khẽ một tiếng, cũng không đùa với Nguyễn Đường nữa, đôi tay hắn dùng sức ôm Nguyễn Đường lên đi tới phòng tắm.
Thân thể trần trụi cọ qua một lớp vải vóc, khoảng cách như có như không giữa hai người như thể tình nhân, mặt Nguyễn Đường đỏ đến lợi hại, cậu chỉ cảm thấy cảm giác kỳ quái mà khó chịu lúc trước lại tới nữa, nửa người dưới của cậu cũng không được thoải mái.
Cậu quay mặt đi, kẹp chặt hai chân của mình, hô hấp dồn dập vài phần.
Đuôi mắt Bùi Nặc hơi cong, tựa hồ một chút cũng không nhận ra, nhưng mà cánh tay hắn ôm phía sau tấm lưng tuyết trắng của Nguyễn Đường lại nắm thật chặt.
Hắn nửa ôm Nguyễn Đường, xả nước ấm vào trong bồn tắm, đầu tiên để Nguyễn Đường thử một chút độ ấm, cảm thấy có thể mới ôm Nguyễn Đường đặt vào.
Dòng nước ấm áp bao lấy thân thể Nguyễn Đường, Nguyễn Đường hơi cảm thấy an tâm một chút, cậu nâng đầu, còn không chưa kịp nói cái gì, đã nghe được một trận nước gợn nhộn nhạo, bọt nước "Rầm" một cái tràn đi ra.
Cậu không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng cậu có thể cảm giác được hơi thở Bùi Nặc gần trong gang tấc, ngay sát bên cạnh.
"Ngài, ngài như thế nào......"
Nguyễn Đường nhấp miệng, có chút hoảng loạn, cậu lùi về phía sau một chút, Bùi Nặc lại tiến tới một chút, cuối cùng vẫn là Nguyễn Đường nhịn không được vươn tay muốn ngăn cản Bùi Nặc tiếp cận, nhưng là giây tiếp theo cậu liền cứng đờ.
Tay cậu đụng phải làn da mềm mại bóng loáng.
Nguyễn Đường như bị phỏng rồi, đột nhiên rút tay lại, ngón tay cuộn tròn nắm ở phía sau, khóe mắt bị hơi nóng bốc lên có chút phiếm hồng, cậu ấp úng hỏi, "Ngài, ngài như thế nào, không mặc quần áo!"
Bùi Nặc lười biếng vươn tay chống đầu mình, bọt nước từ cánh tay hữu lực của hắn chảy xuống, lướt qua đường vân trên da thịt, cuối cùng chảy hướng chỗ càng sâu, "Nếu mặc quần áo, có một số việc làm không quá thuận tiện."
Ánh mắt hắn xẹt qua Nguyễn Đường, như là thợ săn cuối cùng cũng tìm thấy con mồi hợp ý, đáy mắt hiện lên một sợi tinh quang, giây tiếp theo hắn chế trụ thân thể Nguyễn Đường, dùng sức đè ép lên.
"Ta giúp em."
Nguyễn Đường bị nhiệt khí bốc hơi lên có chút say, bên trong hoảng hốt cậu chỉ nghe thấy thanh âm nước gợn rách nát cùng với giọng Bùi Nặc ở bên tai cậu nhẹ suyễn, trong bóng tối, cậu không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có độ ấm nơi da thịt Bùi Nắc tương dán, mới là chân thật duy nhất.
Cậu bị làm cho thủy quang đầm đìa, ngón tay phát run, cả người không còn sức lực.
Cuối cùng vẫn là Bùi Nặc ôm cậu ra khỏi phòng tắm, lau khô thân thể đặt lên giường, Nguyễn Đường đã cực kỳ buồn ngủ, vừa ngả đầu đã ngủ say, liền Bùi Nặc giúp cậu bôi thuốc cũng không biết.
Bùi Nặc lại giúp Nguyễn Đường đổi thuốc đắp trên mắt một chút, một lần nữa quấn băng gạc, động tác vừa rồi có chút lớn, đã làm ướt hết băng gạc.
Tâm tình của hắn rất tốt, loại chuyện nhỏ như thay thuốc này cũng làm đến có tư có vị, khóe môi treo lên nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng mà Scott bên kia lại vô cùng chật vật.
Bùi Nặc xuống tay với hắn, cắt đứt phụ tá đắc lực của hắn, chuyện này ở một trình độ nhất định gây trở ngại cho kế hoạch Scott, hắn trầm mặt suy tư cả đêm, cuối cùng quyết định diệt trừ Bùi Nặc.
Trong đôi mắt màu xanh biển của Scott là một mảnh lạnh băng, như là gió lạnh vùng Bắc Cực, ánh mắt hắn thâm thúy nhiễm vài phần lãnh ngạnh, bỏ đi vẻ phong lưu cùng cà lơ phất phơ về sau, cả người hắn nhưng thật ra trông chững chạc vài phần.
"Gần nhất bên người Bùi Nặc có thêm một tiểu tình nhân, ta thấy Bùi Nặc tựa hồ thập phần chú trọng hắn, không bằng xuống tay từ trên người tiểu tình nhân của hắn trước."
Hắn cúi đầu, chế trụ cằm người nọ, ngón tay ái muội vuốt ve vài cái, độ cong nơi khóe môi có chút lương bạc, nhưng ngữ điệu lại thập phần thân mật, "Chuyện này, liền giao cho ngươi tới làm."
"Không được thất bại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.