Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng
Chương 34: Phiên ngoại một (II): CON THỎ NGỐC
Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
12/05/2022
Bùi Nặc vươn ngón tay thon dài trắng nõn thoáng gập để ở bên môi, nhịn
không được lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, như là rốt cuộc không duy trì
được vẻ ngoài lạnh nhạt, nội tâm vui sướng tự nhiên mà biểu lộ ra tới.
Hắn nặng nề cười ra tiếng.
Trên phương diện tình cảm, hắn thường hướng về khắc chế và nội liễm, chỉ những thời điểm hắn ghen hoặc là tức giận, những cảm xúc chôn sâu dưới đáy lòng mới có thể lộ ra một chút ít, làm hắn bộc lộ một hai phần.
Hắn rất ít khi nói thích, nhưng Nguyễn Đường đã từ trong ánh mắt hắn đọc được phần yêu thích ẩn giấu thật sâu kia.
Con thỏ ngốc.
Rõ ràng Bùi Nặc cảm thấy chính mình đã đem toàn bộ tình yêu còn sót lại của mình đưa hết cho Nguyễn Đường, nhưng ngay tại lúc này, hắn mới kinh ngạc phát hiện, hắn còn có thể càng thích Nguyễn Đường hơn.
Thích đến muốn giấu đi, ai cũng không nhìn tới.
Nhưng đây là không đúng.
Bùi Nặc nghĩ nghĩ, quyết định vẫn phải hoặc nhiều hoặc ít cho Nguyễn Đường một chút tự do, rốt cuộc nơi này thật sự là quá mức nhàm chán.
Khi Nguyễn Đường ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện Bùi Nặc đang ngồi ở đầu giường của mình, buông tay căng đầu nhìn cậu, cũng không biết đã nhìn bao lâu, ánh mắt Bùi Nặc sâu thẳm mang theo vài phần nhiệt ý, thanh âm hắn hơi khàn, hỏi một câu, "Tỉnh?"
Bùi Nặc cúi đầu tìm môi Nguyễn Đường, hô hấp rơi xuống trên mặt Nguyễn Đường, mang theo một chút hơi nóng, eo Nguyễn Đường lập tức mềm, cậu bắt lấy góc áo Bùi Nặc, lắp bắp hỏi, "Làm, làm sao vậy?"
"Quỷ hút máu tiên sinh muốn hôn thỏ con của hắn, không thể sao?"
Bùi Nặc nhướng mày, nói với vẻ đương nhiên.
Nguyễn Đường mơ mơ màng màng nhìn hắn, hậu tri hậu giác mới ý thức được cái gì, cậu trừng lớn đôi mắt tròn xoe, hung ba ba hỏi, "Ngài, ngài sao lại trộm xem văn của em?"
Đáng tiếc lỗ tai cậu phiếm hồng, gương mặt cũng hồng, nhìn như hung ba ba, kỳ thực lại là mềm như bông, nghe như đang làm nũng.
Bùi Nặc hừ cười một tiếng, cánh môi trằn trọc ở trên khóe môi Nguyễn Đường, hắn câu lấy âm cuối vừa thấp vừa trầm lên tiếng, "Nếu mà không xem, ta làm sao biết được thỏ con cũng thích ta đây?"
"Nói thêm hai câu đi, ta thích nghe em nói."
Bùi Nặc khó được lộ ra một chút dịu dàng, hàm răng ngậm khối thịt mềm trên vành tai Nguyễn Đường, khó nhịn cọ xát vài cái, đầu lưỡi xẹt qua để lại một vệt ướt dầm dề.
Hắn dỗ dành Nguyễn Đường nói vài câu mình thích nghe.
Chờ đến khi Nguyễn Đường đỏ thính tai, nắm chặt ngón tay trắng noãn, không chịu đựng nổi mà cắn một ngụm trên ngón trỏ Bùi Nặc, như là sợ làm đau Bùi Nặc, cậu thả lỏng lực đạo, ngậm ở giữa môi răng, hàm răng nhẹ nhàng ma ma.
Lực đạo thực nhẹ, càng như đang phụng phịu giận dỗi.
Bùi Nặc khảy khảy đầu lưỡi Nguyễn Đường, kéo ra một sợi chỉ bạc, hắn thò lại gần hôn hôn chóp mũi Nguyễn Đường, dỗ dành Nguyễn Đường, "Được rồi, không tức giận, là ta quá mức."
"Ngày mai ta mang em ra ngoài chơi, được không?"
Đôi mắt Nguyễn Đường lập tức sáng lên, cậu mở to đôi mắt mèo của mình, thực ngoan hỏi, "Thật vậy chăng?"
Nhìn ra được, cậu rất là hưng phấn.
Vừa thấy như vậy, Bùi Nặc nhưng thật ra có chút áy náy, hắn gật gật đầu, ngoéo cằm Nguyễn Đường một cái, khẽ cười một tiếng, "Ta sẽ lừa em sao?"
Nguyễn Đường vội vàng lắc đầu, cả người rúc vào trong lòng ngực Bùi Nặc, cọ lung tung, giống như bé thỏ dính người, "Ngài tốt nhất!"
Bởi vì chuyện đi ra ngoài chơi này, Nguyễn Đường mong đợi cả đêm, cuối cùng vẫn là Bùi Nặc dỗ cậu đi ngủ.
"Mong đợi như vậy sao?"
Bùi Nặc nhìn Nguyễn Đường hứng thú bừng bừng chọn quần áo, có chút bất đắc dĩ cười cười.
Hắn cho dù mặc sơ mi trắng quần đen đơn giản nhất, khí chất trên người vẫn như cũ ưu nhã cùng xa cách, đi trong đám người, tỉ lệ quay đầu tuyệt đối cao.
Dùng lời hệ thống tới nói, Bùi Nặc cho dù mặc vải rách trên người, phỏng chừng cũng là người thanh lịch nhất trên phố.
Nguyễn Đường xoay người, hôn lên cằm Bùi Nặc một cái, đôi mắt tròn xoe mang theo một mảnh ấm áp cùng ỷ lại, "Em ở trên mạng đọc được có một trăm chuyện nhất định phải làm cùng người mình thích."
Cậu quơ quơ ngón tay Bùi Nặc, "Muốn cùng ngài đi làm."
Bởi vì thật sự, rất thích ngài nha.
Hắn nặng nề cười ra tiếng.
Trên phương diện tình cảm, hắn thường hướng về khắc chế và nội liễm, chỉ những thời điểm hắn ghen hoặc là tức giận, những cảm xúc chôn sâu dưới đáy lòng mới có thể lộ ra một chút ít, làm hắn bộc lộ một hai phần.
Hắn rất ít khi nói thích, nhưng Nguyễn Đường đã từ trong ánh mắt hắn đọc được phần yêu thích ẩn giấu thật sâu kia.
Con thỏ ngốc.
Rõ ràng Bùi Nặc cảm thấy chính mình đã đem toàn bộ tình yêu còn sót lại của mình đưa hết cho Nguyễn Đường, nhưng ngay tại lúc này, hắn mới kinh ngạc phát hiện, hắn còn có thể càng thích Nguyễn Đường hơn.
Thích đến muốn giấu đi, ai cũng không nhìn tới.
Nhưng đây là không đúng.
Bùi Nặc nghĩ nghĩ, quyết định vẫn phải hoặc nhiều hoặc ít cho Nguyễn Đường một chút tự do, rốt cuộc nơi này thật sự là quá mức nhàm chán.
Khi Nguyễn Đường ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện Bùi Nặc đang ngồi ở đầu giường của mình, buông tay căng đầu nhìn cậu, cũng không biết đã nhìn bao lâu, ánh mắt Bùi Nặc sâu thẳm mang theo vài phần nhiệt ý, thanh âm hắn hơi khàn, hỏi một câu, "Tỉnh?"
Bùi Nặc cúi đầu tìm môi Nguyễn Đường, hô hấp rơi xuống trên mặt Nguyễn Đường, mang theo một chút hơi nóng, eo Nguyễn Đường lập tức mềm, cậu bắt lấy góc áo Bùi Nặc, lắp bắp hỏi, "Làm, làm sao vậy?"
"Quỷ hút máu tiên sinh muốn hôn thỏ con của hắn, không thể sao?"
Bùi Nặc nhướng mày, nói với vẻ đương nhiên.
Nguyễn Đường mơ mơ màng màng nhìn hắn, hậu tri hậu giác mới ý thức được cái gì, cậu trừng lớn đôi mắt tròn xoe, hung ba ba hỏi, "Ngài, ngài sao lại trộm xem văn của em?"
Đáng tiếc lỗ tai cậu phiếm hồng, gương mặt cũng hồng, nhìn như hung ba ba, kỳ thực lại là mềm như bông, nghe như đang làm nũng.
Bùi Nặc hừ cười một tiếng, cánh môi trằn trọc ở trên khóe môi Nguyễn Đường, hắn câu lấy âm cuối vừa thấp vừa trầm lên tiếng, "Nếu mà không xem, ta làm sao biết được thỏ con cũng thích ta đây?"
"Nói thêm hai câu đi, ta thích nghe em nói."
Bùi Nặc khó được lộ ra một chút dịu dàng, hàm răng ngậm khối thịt mềm trên vành tai Nguyễn Đường, khó nhịn cọ xát vài cái, đầu lưỡi xẹt qua để lại một vệt ướt dầm dề.
Hắn dỗ dành Nguyễn Đường nói vài câu mình thích nghe.
Chờ đến khi Nguyễn Đường đỏ thính tai, nắm chặt ngón tay trắng noãn, không chịu đựng nổi mà cắn một ngụm trên ngón trỏ Bùi Nặc, như là sợ làm đau Bùi Nặc, cậu thả lỏng lực đạo, ngậm ở giữa môi răng, hàm răng nhẹ nhàng ma ma.
Lực đạo thực nhẹ, càng như đang phụng phịu giận dỗi.
Bùi Nặc khảy khảy đầu lưỡi Nguyễn Đường, kéo ra một sợi chỉ bạc, hắn thò lại gần hôn hôn chóp mũi Nguyễn Đường, dỗ dành Nguyễn Đường, "Được rồi, không tức giận, là ta quá mức."
"Ngày mai ta mang em ra ngoài chơi, được không?"
Đôi mắt Nguyễn Đường lập tức sáng lên, cậu mở to đôi mắt mèo của mình, thực ngoan hỏi, "Thật vậy chăng?"
Nhìn ra được, cậu rất là hưng phấn.
Vừa thấy như vậy, Bùi Nặc nhưng thật ra có chút áy náy, hắn gật gật đầu, ngoéo cằm Nguyễn Đường một cái, khẽ cười một tiếng, "Ta sẽ lừa em sao?"
Nguyễn Đường vội vàng lắc đầu, cả người rúc vào trong lòng ngực Bùi Nặc, cọ lung tung, giống như bé thỏ dính người, "Ngài tốt nhất!"
Bởi vì chuyện đi ra ngoài chơi này, Nguyễn Đường mong đợi cả đêm, cuối cùng vẫn là Bùi Nặc dỗ cậu đi ngủ.
"Mong đợi như vậy sao?"
Bùi Nặc nhìn Nguyễn Đường hứng thú bừng bừng chọn quần áo, có chút bất đắc dĩ cười cười.
Hắn cho dù mặc sơ mi trắng quần đen đơn giản nhất, khí chất trên người vẫn như cũ ưu nhã cùng xa cách, đi trong đám người, tỉ lệ quay đầu tuyệt đối cao.
Dùng lời hệ thống tới nói, Bùi Nặc cho dù mặc vải rách trên người, phỏng chừng cũng là người thanh lịch nhất trên phố.
Nguyễn Đường xoay người, hôn lên cằm Bùi Nặc một cái, đôi mắt tròn xoe mang theo một mảnh ấm áp cùng ỷ lại, "Em ở trên mạng đọc được có một trăm chuyện nhất định phải làm cùng người mình thích."
Cậu quơ quơ ngón tay Bùi Nặc, "Muốn cùng ngài đi làm."
Bởi vì thật sự, rất thích ngài nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.