Chương 10:
Tòng ôn
09/05/2024
Sau khi thay xong, cô thu thêm hai chiếc mũ bảo hiểm xe máy, một nam, một nữ rồi mang theo khi chuẩn bị rời đi.
Mặc dù có chút đơn sơ, nhưng sau khi đội mũ bảo hiểm, trang bị này có thể được coi là trang bị đầy đủ, bộ quần áo dày và cứng này có thể phát huy tác dụng tốt trong việc bảo vệ bản thân khỏi thây ma vào thời điểm này.
Sau đó, cô ăn thêm 2 gói khoai tây chiên và nửa gói bánh quy, nhai thêm 2 viên kẹo để đảm bảo đủ thể lực và năng lượng ứng phó với mọi tình huống khẩn cấp sau này.
Sau đó cô ngồi dưới đất, nhìn Lệ Trầm đang hôn mê bất tỉnh, bắt đầu mê man.
Bên ngoài sắc trời đã tối, mọi âm thanh đều đã yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được một chút âm thanh nhai cắn quái dị và tiếng gào thét của thây ma, Mặc Sở nghe những thanh âm này, cho tới bây giờ, cô mới có cảm giác chân thật.
Tưởng chừng như đã trải qua mấy đời.
Cô chỉ mới cảm nhận được nỗi đau của cái chết cách đây không lâu, ngay bây giờ, tất cả những chuyện này nói cho cô biết cô có một cơ hội khác để bắt đầu lại.
Lần này, từ lúc bắt đầu cô đã chọn một con đường khác.
Sau khi cứu Lệ Trầm, cô chọn việc rời khỏi đám người Sở Minh.
Mặc Sở không hối hận khi rời khỏi Sở Minh, điều duy nhất cô hối hận là ở kiếp trước, cô đã hạ quyết tâm rời đi quá muộn vì nhát gan.
Kiếp trước, Sở Minh chưa bao giờ ngừng ước mơ được như cô, lúc đầu hắn có chút ghen tị vì thân phận siêu nhiên của cô, nhưng khi thực lực của bản thân hắn ngày càng mạnh hơn, phát hiện ra cô là "siêu năng lực vô dụng", hắn bắt đầu không kiêng nể gì, đầu tiên là ám chỉ, sau đó là công khai, cuối cùng là uy hiếp trực tiếp.
Hắn không trực tiếp ép buộc cô, không phải vì tư cách của hắn cao quý, mà là vì hắn giống như đang kiên nhẫn, nhất định phải để Mặc Sở khuất phục, để cô nói ra nguyện ý của mình, giống như lần này hắn đã nói trước lúc cô rời đi, hắn đợi cô cầu xin hắn.
Mọi người trong cùng một đội đã chọn nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi Mặc Sở phát hiện ra Tần Tuyết trở thành tình nhân của Sở Minh, còn cố gắng giúp Sở Minh âm mưu tính kế cô, nên cô cuối cùng đã quyết định rời đi.
Vừa rời đi không bao lâu, cô vô tình nghe được tin Tần Tuyết bị Sở Minh đẩy ra đỡ một nhát dao.
Một cái “siêu năng lực vô dụng” sau khi rời khỏi tiểu đội sẽ sống không nổi, đó là lý do tại sao cô đã không thể hạ quyết tâm rời đi trong một thời gian dài, nhưng sau khi thực sự rời đi, cô chưa bao giờ hối hận dù đã mấy lần thoát chết trong gang tấc.
Cô chỉ tiếc lúc cô rời đi thì đã quá muộn.
Còn Lệ Trầm...
Cô nhìn anh, nhớ tới lời anh nói trước khi chết, tâm tình trở nên phức tạp.
Anh cứu cô, anh thích cô.
Ở kiếp trước, từ khi rời khỏi đám người Sở Minh cho đến khi ổn định cuộc sống, cô đã mấy lần suýt chết, nhưng cuối cùng vẫn sống sót bằng cách nào đó. Một lần cô gặp phải vật biến dị cấp năm, suýt chút nữa thì chết trong miệng hoa ăn thịt người, cuối cùng lại hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại, xác hoa ăn thịt người nằm ở bên cạnh, cô lại bình an vô sự.
Cô bắt đầu nghi ngờ ai đó đã cứu cô.
Cho đến một lần hai ngày cô không tìm được nước uống, một bà lão đi cùng cô nhưng nhìn cô thờ ơ lạnh nhạt nhường cho cô nửa chai nước sau khi cô ngủ dậy.
Lúc ấy cô đã cảm động đến phát khóc sau đó nhận lấy nước của bà lão, sau một thời gian, với tư cách là "Bác sĩ Mặc", Mặc Sở đã làm mọi cách có thể để tìm được bà lão, đồng thời sử dụng hai viên tình hạch cấp hai để khiến bà ấy nói ra sự thật về thứ nước được đưa cho mình.
Bà lão nói rằng sau khi Mặc Sở ngủ say, có một người đàn ông đã dùng hai viên tinh hạch cấp hai để mua nửa chai nước của bà lão, bảo bà khi Mặc Sở tỉnh dậy thì đưa cho cô.
Tinh hạch cấp hai vào thời điểm đó không giống như tinh hạch hiện tại.
Là ai đã giúp cô làm như vậy?
Sau đó, nhiều lần cô tự hỏi người đã cứu mình là ai.
Trước khi chết, cô đã tìm ra câu trả lời.
Lệ Trầm.
Anh còn nói, anh thích cô.
Đây là điều duy nhất cô không thể hiểu được.
Cô tin nếu một ngày nào đó cô trải qua giống như Lệ Trầm năm đó, cô sẽ không bao giờ có thể yêu người đã bỏ rơi mình cùng với hung thủ.
Trên thực tế cũng là như vậy, năm đó rời đi cùng Sở Minh, ngoại trừ Mặc Sở, không có người nào sống sót qua năm thứ hai.
Tên cầm đầu Sở Minh càng nhận được sự trả thù tàn khốc của Lệ Trầm, sau đó hắn đã thành lập một tiểu đội đặc cần gồm hơn hai mươi người và không ai trong số họ sống sót khỏi tay Lệ Trầm.
Lệ Trầm mà cô quen rất tàn nhẫn, không có dịu dàng.
Cho nên cô không tìm được lý do tại sao anh lại thích cô, thậm chí anh còn nhiều lần âm thầm cứu cô như vậy. Cô thà tin rằng đó là lời nói dối trắng trợn của anh với một người sắp chết.
Thế nhưng, kiếp trước với tính cách tàn nhẫn, tại sao lại có thể vô cớ nói ra những lời “dối trá trắng trợn”.
Về mặt logic nó không có nghĩa chút nào.
Cho nên, cho dù cô cho là không thể nào, nhưng vẫn là sự thật —— Lệ Trầm kiếp trước thích cô.
Mặc dù có chút đơn sơ, nhưng sau khi đội mũ bảo hiểm, trang bị này có thể được coi là trang bị đầy đủ, bộ quần áo dày và cứng này có thể phát huy tác dụng tốt trong việc bảo vệ bản thân khỏi thây ma vào thời điểm này.
Sau đó, cô ăn thêm 2 gói khoai tây chiên và nửa gói bánh quy, nhai thêm 2 viên kẹo để đảm bảo đủ thể lực và năng lượng ứng phó với mọi tình huống khẩn cấp sau này.
Sau đó cô ngồi dưới đất, nhìn Lệ Trầm đang hôn mê bất tỉnh, bắt đầu mê man.
Bên ngoài sắc trời đã tối, mọi âm thanh đều đã yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được một chút âm thanh nhai cắn quái dị và tiếng gào thét của thây ma, Mặc Sở nghe những thanh âm này, cho tới bây giờ, cô mới có cảm giác chân thật.
Tưởng chừng như đã trải qua mấy đời.
Cô chỉ mới cảm nhận được nỗi đau của cái chết cách đây không lâu, ngay bây giờ, tất cả những chuyện này nói cho cô biết cô có một cơ hội khác để bắt đầu lại.
Lần này, từ lúc bắt đầu cô đã chọn một con đường khác.
Sau khi cứu Lệ Trầm, cô chọn việc rời khỏi đám người Sở Minh.
Mặc Sở không hối hận khi rời khỏi Sở Minh, điều duy nhất cô hối hận là ở kiếp trước, cô đã hạ quyết tâm rời đi quá muộn vì nhát gan.
Kiếp trước, Sở Minh chưa bao giờ ngừng ước mơ được như cô, lúc đầu hắn có chút ghen tị vì thân phận siêu nhiên của cô, nhưng khi thực lực của bản thân hắn ngày càng mạnh hơn, phát hiện ra cô là "siêu năng lực vô dụng", hắn bắt đầu không kiêng nể gì, đầu tiên là ám chỉ, sau đó là công khai, cuối cùng là uy hiếp trực tiếp.
Hắn không trực tiếp ép buộc cô, không phải vì tư cách của hắn cao quý, mà là vì hắn giống như đang kiên nhẫn, nhất định phải để Mặc Sở khuất phục, để cô nói ra nguyện ý của mình, giống như lần này hắn đã nói trước lúc cô rời đi, hắn đợi cô cầu xin hắn.
Mọi người trong cùng một đội đã chọn nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi Mặc Sở phát hiện ra Tần Tuyết trở thành tình nhân của Sở Minh, còn cố gắng giúp Sở Minh âm mưu tính kế cô, nên cô cuối cùng đã quyết định rời đi.
Vừa rời đi không bao lâu, cô vô tình nghe được tin Tần Tuyết bị Sở Minh đẩy ra đỡ một nhát dao.
Một cái “siêu năng lực vô dụng” sau khi rời khỏi tiểu đội sẽ sống không nổi, đó là lý do tại sao cô đã không thể hạ quyết tâm rời đi trong một thời gian dài, nhưng sau khi thực sự rời đi, cô chưa bao giờ hối hận dù đã mấy lần thoát chết trong gang tấc.
Cô chỉ tiếc lúc cô rời đi thì đã quá muộn.
Còn Lệ Trầm...
Cô nhìn anh, nhớ tới lời anh nói trước khi chết, tâm tình trở nên phức tạp.
Anh cứu cô, anh thích cô.
Ở kiếp trước, từ khi rời khỏi đám người Sở Minh cho đến khi ổn định cuộc sống, cô đã mấy lần suýt chết, nhưng cuối cùng vẫn sống sót bằng cách nào đó. Một lần cô gặp phải vật biến dị cấp năm, suýt chút nữa thì chết trong miệng hoa ăn thịt người, cuối cùng lại hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại, xác hoa ăn thịt người nằm ở bên cạnh, cô lại bình an vô sự.
Cô bắt đầu nghi ngờ ai đó đã cứu cô.
Cho đến một lần hai ngày cô không tìm được nước uống, một bà lão đi cùng cô nhưng nhìn cô thờ ơ lạnh nhạt nhường cho cô nửa chai nước sau khi cô ngủ dậy.
Lúc ấy cô đã cảm động đến phát khóc sau đó nhận lấy nước của bà lão, sau một thời gian, với tư cách là "Bác sĩ Mặc", Mặc Sở đã làm mọi cách có thể để tìm được bà lão, đồng thời sử dụng hai viên tình hạch cấp hai để khiến bà ấy nói ra sự thật về thứ nước được đưa cho mình.
Bà lão nói rằng sau khi Mặc Sở ngủ say, có một người đàn ông đã dùng hai viên tinh hạch cấp hai để mua nửa chai nước của bà lão, bảo bà khi Mặc Sở tỉnh dậy thì đưa cho cô.
Tinh hạch cấp hai vào thời điểm đó không giống như tinh hạch hiện tại.
Là ai đã giúp cô làm như vậy?
Sau đó, nhiều lần cô tự hỏi người đã cứu mình là ai.
Trước khi chết, cô đã tìm ra câu trả lời.
Lệ Trầm.
Anh còn nói, anh thích cô.
Đây là điều duy nhất cô không thể hiểu được.
Cô tin nếu một ngày nào đó cô trải qua giống như Lệ Trầm năm đó, cô sẽ không bao giờ có thể yêu người đã bỏ rơi mình cùng với hung thủ.
Trên thực tế cũng là như vậy, năm đó rời đi cùng Sở Minh, ngoại trừ Mặc Sở, không có người nào sống sót qua năm thứ hai.
Tên cầm đầu Sở Minh càng nhận được sự trả thù tàn khốc của Lệ Trầm, sau đó hắn đã thành lập một tiểu đội đặc cần gồm hơn hai mươi người và không ai trong số họ sống sót khỏi tay Lệ Trầm.
Lệ Trầm mà cô quen rất tàn nhẫn, không có dịu dàng.
Cho nên cô không tìm được lý do tại sao anh lại thích cô, thậm chí anh còn nhiều lần âm thầm cứu cô như vậy. Cô thà tin rằng đó là lời nói dối trắng trợn của anh với một người sắp chết.
Thế nhưng, kiếp trước với tính cách tàn nhẫn, tại sao lại có thể vô cớ nói ra những lời “dối trá trắng trợn”.
Về mặt logic nó không có nghĩa chút nào.
Cho nên, cho dù cô cho là không thể nào, nhưng vẫn là sự thật —— Lệ Trầm kiếp trước thích cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.