Vai Ác Mạt Thế Yêu Thầm Tôi

Chương 7:

Tòng ôn

09/05/2024

Cơ thể cô gái đang chịu sức nặng của một người đàn ông trưởng thành.

Mặc Sở không có sức mạnh và thể chất mà cô đã rèn giũa trong sáu năm ở kiếp trước, trong vô thức cô có chút loạng choạng, nhưng vẫn ôm chặt lấy Lệ Trầm.

Sau đó, đôi tay mềm mại buông thõng trước mặt nâng lên nắm chặt lấy tay cô.

Mặc Sở kinh ngạc quay đầu lại: "Anh tỉnh rồi."

Những vết máu bắn trên gương mặt của Lệ Trầm càng làm sắc mặt của anh càng thêm tái nhợt, nhưng khi anh mở mắt ra, dường như những cảm giác yếu đuối kia đã không còn nữa, anh vẫn là một Lệ Trầm mạnh mẽ.

Anh thấp giọng nói: “Đặt tôi xuống”.

Mặc Sở không chút nghĩ ngợi đặt anh xuống, sau đó giữ chặt cánh tay anh.

Lệ Trầm bị thương nặng, nhưng anh vẫn đứng vững.

Sắc mặt của Sở Minh đột nhiên trở nên khó coi.

Lệ Trầm cũng không thèm nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Đi thôi."

Mặc dù biết rằng Lệ Trầm sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng Mặc Sở khi nhìn thấy Lệ Trầm đã tỉnh lại thì cảm thấy nhẹ nhõm, một tảng đá lớn trong lòng cô cũng rơi xuống.

Cô ôm chặt lấy anh và gật đầu lia lịa.

Có hàng núi xác chết và máu trên đường trong thành phố, nhưng tấm lưng của người đàn ông và người phụ nữ rất bình tĩnh và vững chắc.

Sở Minh từ phía sau quan sát, cảm thấy vô cùng chói mắt.



Người phụ nữ hắn coi trọng, lại đi theo một cái thứ vô dụng.

Khoảnh khắc đó, hắn như trở về quá khứ một lần nữa, từ nhỏ hắn thích cái gì muốn cái gì nhưng cuối cùng tất cả lại thuộc về Lệ Trầm, tất cả những người hắn cố gắng thân cận đều vây quanh ở bên người Lệ Trầm, nếu như Lệ Trầm muốn trở thành đệ nhất, thì hắn chỉ có thể là đệ nhị.

Từ trước đến nay luôn là như vậy.

Nhưng tận thế rất tốt, hắn đã thức tỉnh dị năng, hắn là người mạnh mẽ ở cái thế giới quái vật hoành hành này, mạnh mẽ như Lệ Trầm, không thức tỉnh dị năng cũng chỉ là thứ vô dụng.

Cuối cùng hắn cũng có cảm giác Lệ Trầm ở dưới chân mình.

Nhưng cái kẻ vô dụng đến cả sức mạnh cũng không có này, vì sao vẫn nhìn hắn giống như trước đây, giống như hắn vẫn là phế vật bất tài luôn dựa dẫm vào anh vậy.

Cho dù bây giờ, anh sắp chết, sắp chết trong tay hắn, nực cười chính là bị người anh em thân tín của mình phản bội, anh vẫn có thể coi như không có gì, dường như vĩnh viễn sẽ không bao giờ đặt hắn trong mắt.

Người phụ nữ hắn coi trọng thà cứu một cái đồ vô dụng rồi rời đi còn hơn là đi theo hắn.

Như thể hắn vẫn là một người bất tài giống như trước đây.

Không! Hắn đã thức tỉnh năng lực của mình, hắn là một người có siêu năng lực mạnh mẽ!

Cơ má Sở Minh kịch liệt run rẩy, nhìn bóng lưng Lệ Trầm, hung ác nói: "Lệ Trầm, tôi chờ tin anh chết!"

Lệ Trầm dừng một chút, quay đầu hờ hững liếc hắn một cái, mơ hồ nói: "Chúng ta sẽ gặp lại."

Giống như một lời nguyền rủa.

Sở Minh cười lạnh một tiếng, quay sang nhìn Mặc Sở, giọng nhẹ nhàng lưu luyến nói: "A Sở, tôi chờ cô trở về cầu xin tôi."

Mặc Sở muốn quay người lại, Lệ Trầm lại nhẹ nhàng giữ đầu cô, người đàn ông tương đương với "ác quỷ" ở kiếp trước của cô, giọng nhàn nhạt nói: "Đừng nhìn, đau mắt."



Mặc Sở sửng sốt một chút, sau đó trong lòng liền nhẹ nhõm, cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

Cô gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Một người đàn ông và một người phụ nữ giúp đỡ nhau khuất khỏi tầm nhìn của mọi người.

...

Lúc Mặc Sở quyết định đưa Lệ Trầm đi, cô đã cố tình câu giờ cho đến khi xe của họ rời khỏi khu vực tập trung thây ma.

Cô muốn đưa Lệ Trầm đi, nhưng cô không muốn vừa xuống xe đã chết trong tay thây ma.

Sở Minh bị cô kích thích đến mức không nhận ra kế hoạch của cô.

Nhưng cô không dám đánh cược xem Sở Minh có nhìn thấy bọn họ đi nửa đường sẽ hối hận mà đẩy Lệ Trầm vào chỗ chết hay không, cho nên cô chỉ có thể dựa vào địa hình phức tạp trong thành phố để nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của bọn họ.

Ngay khi rời khỏi tầm mắt của họ, Lệ Trầm ngay lập tức gục xuống, lúc đó Mặc Sở mới nhận ra Lệ Trầm vừa rồi chỉ là đang cố gắng chống đỡ.

Mặc Sở không dám ở chỗ này trị liệu cho anh, chỉ có thể đỡ Lệ Trầm ngồi xuống, kiểm tra tình hình xung quanh.

Bọn họ đang ở trong một con ngõ nhỏ, hai bên là nhà cao tầng, một số cửa sổ trong nhà cao tầng đều mở toang, người dân nhiễm vi rút thây ma chỉ cần ngửi thấy mùi máu là có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào, rất không an toàn.

Lúc Mặc Sở đang kiểm tra tình hình một chút, một con thây ma thò đầu ra khỏi cửa sổ tầng hai của một tòa nhà cao tầng bên cạnh họ để tìm kiếm mùi máu, may mắn là nó đã bị lan can trên cửa sổ chặn lại, Mặc Sở phát hiện kịp thời nên đã dùng con dao găm tìm thấy ở chỗ của Lệ Trầm xử lí nó.

Lúc này thây ma chỉ có sức lực lớn hơn một chút, chỉ cần chúng nó không tập hợp lại, người bình thường đều có thể đối phó, nhưng mà sau khi nhìn thấy thây ma, rất nhiều người phản ứng đầu tiên chính là sợ hãi bỏ chạy, ngược lại chính mình trở thành thức ăn của thây ma.

Nhưng sau khi thây ma tăng cấp ... người bình thường không thể trốn thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vai Ác Mạt Thế Yêu Thầm Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook