Vai Ác Ngăn Cản Ta Công Lược Nam Chính
Chương 12: Linh Nữ Sơn Thôn (12)
Liên Lý Chi Chi
20/09/2024
Ngoài cửa có giọng của nam tử với nữ tử, này hẳn là Lý Định Khôn cùng hồng nhan nào đó của hắn ta. Cũng không thể tính là tri kỷ, bởi vì không ai có thể hiểu thấu tâm tư của một thẳng nam.
A đúng rồi, tâm tư của bệnh kiều cũng không ai hiểu.
Hì hì.
Hì hì hì.
Ban đầu, hình nhân màu đỏ dán trên cửa gỗ của từ đường chỉ phát ra tiếng cười quỷ dị. Nhưng lực phá cửa càng lúc càng lớn, tiếng cười của hình nhân cũng càng ngày càng điên cuồng.
Giọng của trẻ con the thé khiến Lý Tư Niệm nhớ tới phim kinh dị búp bê vải, chọc một cái là bắt đầu giơ chân múa tay phát ra tiếng cười kiểu như này.
Thật đáng sợ.
Nam chính quả nhiên vẫn là nam chính, trên cửa chỉ dán hình nhân nhỏ màu đỏ, rất nhanh hình nhân kia nứt thành hai mảnh, phát ra tiếng khóc ai oán.
Ngoài cửa có một nam một nữ đi vào, nữ mặc áo tím, nam mặc áo xanh, trong tay hai người đều cầm một thanh trường kiếm.
[Tích —— hệ thống nhắc nhở, nam chính đã tới hiện trường, xin người chơi chuẩn bị sẵn sàng.]
Hóa ra là có nhắc nhở.
Nói thật, khi nhìn thấy nam chính xong, Lý Tư Niệm có hơi thất vọng. Bởi vì trong sách miêu tả là, Lý Định Khôn 22 tuổi, phong lưu phóng khoáng, muôn vàn dáng vẻ. Nhưng vừa thấy người thật một cái, thực sự sinh ra chút cảm giác như hẹn hò trên mạng thất bại.
Tuy rằng nhìn thoáng qua thì vẻ bề ngoài không tồi, nhưng ăn mặc thực sự quá lôi thôi. Bộ râu xanh trên miệng của hắn ta, đừng nói 22 tuổi, nói 30 tuổi nàng cũng tin.
Làm sao bây giờ, tháo hán này không phải khẩu vị của nàng.
[Chỉ là trò chơi thôi, người chơi không cần quá nghiêm túc.]
Được lắm, nàng không nghiêm túc, chính là tương đối bội phục chính mình. Hiện tại đã sắp ngỏm củ tỏi, mà còn có tâm tư đi đánh giá sắc đẹp của nam chính.
Cổ họng đau đến mức không thể nói được.
“Đây là tóc của người chết, mang theo oán khí của oán quỷ lúc còn sống.” Nữ tử đi cùng nam chính mở miệng nói.
Kí ức liên quan đến vị diện này dần dần hiện lên.
Nữ tử mặc áo tím hẳn là Lý Mị Nhi, tiểu sư muội ngốc bạch ngọt đến từ núi Thanh Thành. Xuống núi rèn luyện gặp được Lý Định Khôn, nhất kiến chung tình, liền như kẹo mạch nha bám dính lấy hắn ta không buông.
Ở trong nguyên tác, đây cũng là hồng nhan chết sớm nhất của nam chính. Chết ở trong vị diện Linh Nữ sơn thôn này luôn. Hình như còn là bị chính tay Kính Trường Sinh đâm.
Nhưng hiện tại Lý Mị Nhi vẫn còn nhảy nhót tung tăng xuất hiện ở trước mặt nàng, Lý Tư Niệm nghĩ, đáng lẽ ra lúc này nàng ta phải bị giết rồi. Nhưng may mắn kết cục tốt, Lý Mị Nhi không chết, chắc là nàng cũng sẽ không chết.
A đúng rồi, tâm tư của bệnh kiều cũng không ai hiểu.
Hì hì.
Hì hì hì.
Ban đầu, hình nhân màu đỏ dán trên cửa gỗ của từ đường chỉ phát ra tiếng cười quỷ dị. Nhưng lực phá cửa càng lúc càng lớn, tiếng cười của hình nhân cũng càng ngày càng điên cuồng.
Giọng của trẻ con the thé khiến Lý Tư Niệm nhớ tới phim kinh dị búp bê vải, chọc một cái là bắt đầu giơ chân múa tay phát ra tiếng cười kiểu như này.
Thật đáng sợ.
Nam chính quả nhiên vẫn là nam chính, trên cửa chỉ dán hình nhân nhỏ màu đỏ, rất nhanh hình nhân kia nứt thành hai mảnh, phát ra tiếng khóc ai oán.
Ngoài cửa có một nam một nữ đi vào, nữ mặc áo tím, nam mặc áo xanh, trong tay hai người đều cầm một thanh trường kiếm.
[Tích —— hệ thống nhắc nhở, nam chính đã tới hiện trường, xin người chơi chuẩn bị sẵn sàng.]
Hóa ra là có nhắc nhở.
Nói thật, khi nhìn thấy nam chính xong, Lý Tư Niệm có hơi thất vọng. Bởi vì trong sách miêu tả là, Lý Định Khôn 22 tuổi, phong lưu phóng khoáng, muôn vàn dáng vẻ. Nhưng vừa thấy người thật một cái, thực sự sinh ra chút cảm giác như hẹn hò trên mạng thất bại.
Tuy rằng nhìn thoáng qua thì vẻ bề ngoài không tồi, nhưng ăn mặc thực sự quá lôi thôi. Bộ râu xanh trên miệng của hắn ta, đừng nói 22 tuổi, nói 30 tuổi nàng cũng tin.
Làm sao bây giờ, tháo hán này không phải khẩu vị của nàng.
[Chỉ là trò chơi thôi, người chơi không cần quá nghiêm túc.]
Được lắm, nàng không nghiêm túc, chính là tương đối bội phục chính mình. Hiện tại đã sắp ngỏm củ tỏi, mà còn có tâm tư đi đánh giá sắc đẹp của nam chính.
Cổ họng đau đến mức không thể nói được.
“Đây là tóc của người chết, mang theo oán khí của oán quỷ lúc còn sống.” Nữ tử đi cùng nam chính mở miệng nói.
Kí ức liên quan đến vị diện này dần dần hiện lên.
Nữ tử mặc áo tím hẳn là Lý Mị Nhi, tiểu sư muội ngốc bạch ngọt đến từ núi Thanh Thành. Xuống núi rèn luyện gặp được Lý Định Khôn, nhất kiến chung tình, liền như kẹo mạch nha bám dính lấy hắn ta không buông.
Ở trong nguyên tác, đây cũng là hồng nhan chết sớm nhất của nam chính. Chết ở trong vị diện Linh Nữ sơn thôn này luôn. Hình như còn là bị chính tay Kính Trường Sinh đâm.
Nhưng hiện tại Lý Mị Nhi vẫn còn nhảy nhót tung tăng xuất hiện ở trước mặt nàng, Lý Tư Niệm nghĩ, đáng lẽ ra lúc này nàng ta phải bị giết rồi. Nhưng may mắn kết cục tốt, Lý Mị Nhi không chết, chắc là nàng cũng sẽ không chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.