Chương 5: Kế Hoạch Làm Thân.
Tiểu Mục
17/11/2021
Chương 5: Kế Hoạch Làm Thân.
Thời điểm Nguyễn Tư Nguyên đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem tivi, Nhạc Bối Bối từ bên ngoài đi về, không có quy củ ném giày dép lung tung, rồi dùng trọng lực cả người đổ ầm xuống ghế dài. Anh khẽ liếc cô một cái, rất nhanh đã quay đầu đi.
Không lâu sau, người giúp việc tay xách rất nhiều những túi lớn bé vất vả đi vào. Quản gia vừa từ phòng ăn đi ra thấy cảnh này nội tâm vô cùng sợ hãi, vội vàng tới đỡ người giúp việc mang đồ đến bên cạnh Nhạc Bối Bối.
Nhạc Bối Bối vươn tay duỗi chân, dù mệt nhưng vì vừa đi mua sắm nên tâm trạng vui vẻ vô cùng. Cô ngồi dậy kiểm tra túi đồ, cảm thấy không thiếu gì hết liền vui vẻ phân phó cho người hầu toàn bộ quần áo mới mua của mình đem đi phòng giặt ủi, bản thân cũng bận rộn kiểm tra điện thoại và máy tính mới.
Lấy từ trong ví sim điện thoại cũ của nguyên chủ cắm vào trong, đồng thời cũng mua cho riêng mình một cái sim mới. Nhạc Bối Bối không giống như nguyên chủ dùng ie, cô mua một chiếc XM, đây là mong ước rất lâu trước đây của cô, mãi đến bây giờ mới có cơ hội được thực hiện. Về phần máy tính, Nhạc Bối Bối cũng không rõ nhiều lắm, chỉ như thông lệ bật máy tính lên, kiểm tra thấy khởi động bình thường là được rồi.
Đời trước, nếu mua máy tính cô sẽ dùng để soạn thảo văn bản báo chí thời sự liên quan đến công việc, thì ở đời này cô đã không phải đi làm nữa, máy tính có lẽ để học và dùng nó như nhật kí điện tử, ghi lại những ngày tháng xuyên sách của cô.
Nhạc Bối Bối hài lòng, định cất máy tính đi đột nhiên vô thức đưa mắt nhìn sang Nguyễn Tư Nguyên đang mặt không biểu tình xem tivi, nội tâm cô bật cái đánh tách, đây không phải cơ hội tốt để làm thân sao!? Nhạc Bối Bối vội vàng ngừng hành động chuẩn bị tắt máy tính của mình, kêu một tiếng đủ cho anh nghe: “Ai da, máy tính này dùng thế nào bây giờ!” rồi giống như thực lo lắng quay đầu nói với Nguyễn Tư Nguyên: “Tư Nguyên, biết sử dụng máy tính không? Tôi chưa từng sử dụng máy tính, có rất nhiều chỗ không hiểu.”
Nguyễn Tư Nguyên nhíu mày, vốn không muốn quan tâm cô, thế nhưng lúc quay ra liếc nhìn lại vô tình bắt gặp biểu cảm thiếu nữ trong suốt muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, kiêu căng ngạo mạn của cô mọi ngày dường như đã theo lớp trang điểm bay đi hết. Anh không thấy cô của ngày thường không vừa nghi ngờ vừa hiếm lạ, phá lệ đáp: “Trong sách đều có hướng dẫn.”
Nhạc Bối Bối tất nhiên biết rõ trong sách sẽ hướng dẫn người dùng, bất quá có người sống sờ sờ ở đây để hỏi thì nghe sẽ linh động hơn trong sách nhiều. Hơn nữa đây lại là cơ hội cô cố tình tạo ra để có thể gần gũi với Nguyễn Tư Nguyên, nếu tự mình xem sách thì còn giá trị gì nữa? Cho nên cô dùng giọng điệu lấy lòng nói: “Xem không hiểu, cậu tới giúp tôi đi.” trong lòng Nhạc Bối Bối bồn chồn vô cùng, chỉ sợ kế hoạch làm thân thất bại.
Nguyễn Tư Nguyên không nói gì, nhướng mày nhìn quyển sách hướng dẫn vẫn nằm ở trong túi bóng, không có dấu hiệu từng được lấy ra ngoài hít thở không khí.
Nhạc Bối Bối nhìn theo ánh mắt anh liền chột dạ, vội nói: “Chính là cậu biết đấy, trước đây tôi chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này, đầu óc ở loại phương diện này rất kém cỏi, lại nói đây là lần đầu mua máy tính, khó tránh khỏi lạ lẫm. Quyển sách này không cần xem qua tôi cũng biết mình sẽ không hiểu gì.” dứt lời, cô liền cảm thấy không đúng. Phàm là việc nhờ vả người ta, mà đối tượng lại là người có thiết lập khó gần nhất trong truyện thì làm sao cô có thể ngồi một chỗ gọi một tiếng rồi chờ anh tự đi sang?
Nghĩ vậy, Nhạc Bối Bối lập tức sấn đáo xách máy tính đến ngồi cạnh Nguyễn Tư Nguyên, đẩy nó về phía anh nhẹ giọng thương lượng: “Tư Nguyên à, bình thường tôi cũng không có nhờ cậu chuyện gì, hôm nay cậu giúp tôi, nếu cậu không tình nguyện thì cứ xem như đang cho tôi một cái ân tình được không?” vừa nói cô còn nhanh chóng vòng ra đằng sau sắn tay áo nhẹ bóp vai cho anh: “Tư Nguyên xem phim lâu rồi chắc sẽ mệt đúng không? Cậu mỏi chỗ nào nói đi, tay nghề của tôi không tồi đâu, tôi giúp cậu xoa cho.”
Lực tay của Nhạc Bối Bối không quá mạnh nhưng cũng không thể xem là nhẹ, xoa nắn khiến Nguyễn Tư Nguyên không kịp phản ứng, dần dần thấy có chút thoải mái. Đây là lần đầu tiên anh cùng với phái nữ tiếp xúc gần gũi, hơn nữa đối phương còn là “chị” mình, khiến người quanh năm mặt lạnh như anh cũng không tránh được nóng lên. Anh bị Nhạc Bối Bối dồn dập đẩy vào đường cùng không có cách thoái thác. Dù sao hình tượng lúc này của anh cũng là thiếu niên ít cười ít nói. Tuy không giao tiếp với mọi người nhưng không phải vì anh rụt rè, mà do anh quá lạnh làm cho người khác e ngại cùng anh tiếp xúc.
Lại nói, sau này trưởng thành, theo gia quy phải đi bộ đội huấn luyện thêm ba năm gian khổ, khi trở về Nguyễn Tư Nguyên sẽ là con sâu trong kén lâu ngày, một lần lột xác lập tức biến thành con bướm rực rỡ xinh đẹp trên bầu trời cao. Bề ngoài anh tuấn mạnh mẽ, nội tâm túc trí đa mưu, một lòng vì gia nghiệp toan tính cầu tiến.
Thời gian khiến con người giống như chiếc bình thủy tinh đóng kín bị rơi vỡ, sẽ càng làm lộ rõ toàn bộ tài năng cùng tố chất ẩn chứa bên trong mỗi người.
Nhạc Bối Bối chỉ biết, còn muốn tiếp tục tồn tại trong Nguyễn gia thì phải nhờ vào người trước mặt này. Anh không chỉ là cháu đích tôn của Nguyễn gia, mà còn là người giữ vai trò quyết định sống chết sau này của nguyên chủ, bây giờ thì chuyển sang cô. Tuy lúc đó nói là bỏ mặc cho Nguyễn Bối Bối tự sinh tự diệt, nhưng khi đọc đến kết cục cuối cùng, sẽ thấy tác giả nhắc đến một phân cảnh:
「Nguyễn Bối Bối hai hốc mắt chảy máu không ngừng, xung quanh ả tối đen như mực, không khí dậy lên mùi nặng nề ẩm mốc. Đứng trước mặt ả là một người đàn ông lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống bằng ánh mắt vô cảm không có độ ấm. Anh nhìn ả như nhìn một xác chết xa lạ.
Nguyễn Tư Nguyên hỏi: “Cô có biết trước kia cô giống thứ gì không?”
Miệng Nguyễn Bối Bối bị khăn bẩn quấn chặt không nói được, hai bên tóc tai rũ rượi, thê thảm hướng về phía trước cố gắng ê a lắc đầu. Đại ý xin tha cho ả, đừng giết ả.
Bất quá, tầm mắt Nguyễn Tư Nguyên đã sớm rời khỏi ả, con ngươi anh tràn ngập tia chán ghét mà cay nghiệt nói: “Giống hệt chó điên!” anh ngừng một chút, chợt mỉm cười: “Cô biết kết cục của chó điên sẽ thế nào hay không?”
Không một lời đáp lại anh, chỉ có những cái lắc đầu cùng những tiếng ư ư vô nghĩa.
Ống quần Nguyễn Tư Nguyên bị nắm chặt, tiếu ý anh lãnh khốc vô song, hòa cùng với không khí trong căn nhà hoang chỉ thấy như một bộ phim khủng bố kinh dị rợn người. Anh đã không phải là người bình thản không thích va chạm như ngày xưa, anh bây giờ tựa như loài sói thích ẩn núp nơi bóng tối, đem thú vui là dùng hai mắt sắc lạnh nhìn phản ứng mãnh liệt của con mồi, dần dần mệt dần, hơi thở thoi thóp rồi chậm rãi chết đi. Anh nhấc chân đá Nguyễn Bối Bối, tàn nhẫn hé môi phun ra hai chữ: “Vĩnh biệt.”
Và hy vọng kiếp sau đừng gặp lại.
Vừa dứt lời, không để Nguyễn Bối Bối kịp phản kháng, thủ hạ đã nhanh chân tiến lên, đem toàn bộ bả chó cứng rắn tống thẳng vào họng cô.
Nguyễn Bối Bối ở dưới đất thống khổ giãy giụa gần bốn tiếng đồng hồ, rốt cuộc cô trợn to mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng xa dần mà cứng người. Lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Vậy thì nguyền rủa anh, cầu bất đắc!”
Dứt ý niệm, cuối cùng ả cũng được giải thoát.
Mà Nguyễn Tư Nguyên, từ đầu tới cuối vẫn là bộ dạng đó, lạnh lùng và điềm tĩnh. Bước chân của anh chậm rãi giẫm trên nền đất khô khốc, chuyển động làm cho bụi bặm trong không không tránh khỏi giao động, ở trên không chậm rãi bay.
Không ai thấy nó bay như thế nào, cũng chẳng ai quan tâm nó bay về đâu.」
.:. Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 .:.
Âm thầm nhớ lại tình tiết kia, Nhạc Bối Bối nhịn không được lạnh toát cả người, là khí lạnh toát ra từ tận sâu trong xương tủy.
Cô bất giác đưa mắt nhìn vào gáy Nguyễn Tư Nguyên. Cô mỗi khi đọc tiểu thuyết thường rất để ý các nam phụ, vì đa phần bọn họ không thuộc về ai, nhìn thấy bọn họ không ở bên người khác cô sẽ không bị khó chịu, tuy đối với các nam phụ có chút thê lương, nhưng cô chẳng qua chỉ là một độc giả phàm tục, thỏa mãn chính mình là được rồi.
Hơn nữa các nam phụ mặc dù sẽ có lúc không thể bằng nam chính, nhưng đôi khi cũng là đối thủ một mất một còn với hắn. Cơ mà cũng phải nói, nếu như nam phụ bằng được nam chính thì còn gọi gì là nam phụ nữa đúng không. Cho nên Nhạc Bối Bối ở tiểu thuyết này rất thích Nguyễn Tư Nguyên, cảm thấy anh có chút lạnh lùng nhưng từ miêu tả lại rất hợp gu thẩm mỹ của cô. Không như nam chính Lưu Vân Liêm sẽ nắm chặt mục tiêu của mình trong tay, sau đó từng bước từng bước cố gắng đạt được. Nguyễn Tư Nguyên ngược lại không có mưu cầu, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt của mình quan sát, sau đó chậm rãi tiến về phía nó, đưa tay đón lấy, trong lòng chẳng suy nghĩ nhiều. Thứ đó được, vậy thì của anh; không phải, thì anh cũng không cần quan tâm.
Hơn nữa, cô cảm thấy kết cục của Nguyễn Bối Bối cũng coi như xứng đáng đối với mong muốn của độc giả, tuy làm hình tượng của Nguyễn Tư Nguyên mất đi thiết lập lạnh lùng không tranh đua ban đầu, nhưng đã làm nổi bật lên nét lãnh khốc máu me của anh, khiến cho độc giả cảm thấy thất vọng, từ đó sẽ một lòng chuyên tâm về phía nam chính hơn.
Ban đầu cô còn không có cảm thấy gì, chỉ thầm nghĩ có lẽ tác giả chỉ muốn cho kết truyện đỡ hẫng, để mọi người có được lời giải đáp. Thế nhưng hiện tại, sau khi cô rơi vào vòng xoáy xuyên thư, biến thành người thế chỗ Nguyễn Bối Bối, trong đầu liền như có một vạn con Thảo Nê Mã rầm rập chạy qua.
Không gian mênh mông, thời gian đằng đẵng, bụi bay mù mịt.
Thời điểm Nguyễn Tư Nguyên đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem tivi, Nhạc Bối Bối từ bên ngoài đi về, không có quy củ ném giày dép lung tung, rồi dùng trọng lực cả người đổ ầm xuống ghế dài. Anh khẽ liếc cô một cái, rất nhanh đã quay đầu đi.
Không lâu sau, người giúp việc tay xách rất nhiều những túi lớn bé vất vả đi vào. Quản gia vừa từ phòng ăn đi ra thấy cảnh này nội tâm vô cùng sợ hãi, vội vàng tới đỡ người giúp việc mang đồ đến bên cạnh Nhạc Bối Bối.
Nhạc Bối Bối vươn tay duỗi chân, dù mệt nhưng vì vừa đi mua sắm nên tâm trạng vui vẻ vô cùng. Cô ngồi dậy kiểm tra túi đồ, cảm thấy không thiếu gì hết liền vui vẻ phân phó cho người hầu toàn bộ quần áo mới mua của mình đem đi phòng giặt ủi, bản thân cũng bận rộn kiểm tra điện thoại và máy tính mới.
Lấy từ trong ví sim điện thoại cũ của nguyên chủ cắm vào trong, đồng thời cũng mua cho riêng mình một cái sim mới. Nhạc Bối Bối không giống như nguyên chủ dùng ie, cô mua một chiếc XM, đây là mong ước rất lâu trước đây của cô, mãi đến bây giờ mới có cơ hội được thực hiện. Về phần máy tính, Nhạc Bối Bối cũng không rõ nhiều lắm, chỉ như thông lệ bật máy tính lên, kiểm tra thấy khởi động bình thường là được rồi.
Đời trước, nếu mua máy tính cô sẽ dùng để soạn thảo văn bản báo chí thời sự liên quan đến công việc, thì ở đời này cô đã không phải đi làm nữa, máy tính có lẽ để học và dùng nó như nhật kí điện tử, ghi lại những ngày tháng xuyên sách của cô.
Nhạc Bối Bối hài lòng, định cất máy tính đi đột nhiên vô thức đưa mắt nhìn sang Nguyễn Tư Nguyên đang mặt không biểu tình xem tivi, nội tâm cô bật cái đánh tách, đây không phải cơ hội tốt để làm thân sao!? Nhạc Bối Bối vội vàng ngừng hành động chuẩn bị tắt máy tính của mình, kêu một tiếng đủ cho anh nghe: “Ai da, máy tính này dùng thế nào bây giờ!” rồi giống như thực lo lắng quay đầu nói với Nguyễn Tư Nguyên: “Tư Nguyên, biết sử dụng máy tính không? Tôi chưa từng sử dụng máy tính, có rất nhiều chỗ không hiểu.”
Nguyễn Tư Nguyên nhíu mày, vốn không muốn quan tâm cô, thế nhưng lúc quay ra liếc nhìn lại vô tình bắt gặp biểu cảm thiếu nữ trong suốt muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, kiêu căng ngạo mạn của cô mọi ngày dường như đã theo lớp trang điểm bay đi hết. Anh không thấy cô của ngày thường không vừa nghi ngờ vừa hiếm lạ, phá lệ đáp: “Trong sách đều có hướng dẫn.”
Nhạc Bối Bối tất nhiên biết rõ trong sách sẽ hướng dẫn người dùng, bất quá có người sống sờ sờ ở đây để hỏi thì nghe sẽ linh động hơn trong sách nhiều. Hơn nữa đây lại là cơ hội cô cố tình tạo ra để có thể gần gũi với Nguyễn Tư Nguyên, nếu tự mình xem sách thì còn giá trị gì nữa? Cho nên cô dùng giọng điệu lấy lòng nói: “Xem không hiểu, cậu tới giúp tôi đi.” trong lòng Nhạc Bối Bối bồn chồn vô cùng, chỉ sợ kế hoạch làm thân thất bại.
Nguyễn Tư Nguyên không nói gì, nhướng mày nhìn quyển sách hướng dẫn vẫn nằm ở trong túi bóng, không có dấu hiệu từng được lấy ra ngoài hít thở không khí.
Nhạc Bối Bối nhìn theo ánh mắt anh liền chột dạ, vội nói: “Chính là cậu biết đấy, trước đây tôi chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này, đầu óc ở loại phương diện này rất kém cỏi, lại nói đây là lần đầu mua máy tính, khó tránh khỏi lạ lẫm. Quyển sách này không cần xem qua tôi cũng biết mình sẽ không hiểu gì.” dứt lời, cô liền cảm thấy không đúng. Phàm là việc nhờ vả người ta, mà đối tượng lại là người có thiết lập khó gần nhất trong truyện thì làm sao cô có thể ngồi một chỗ gọi một tiếng rồi chờ anh tự đi sang?
Nghĩ vậy, Nhạc Bối Bối lập tức sấn đáo xách máy tính đến ngồi cạnh Nguyễn Tư Nguyên, đẩy nó về phía anh nhẹ giọng thương lượng: “Tư Nguyên à, bình thường tôi cũng không có nhờ cậu chuyện gì, hôm nay cậu giúp tôi, nếu cậu không tình nguyện thì cứ xem như đang cho tôi một cái ân tình được không?” vừa nói cô còn nhanh chóng vòng ra đằng sau sắn tay áo nhẹ bóp vai cho anh: “Tư Nguyên xem phim lâu rồi chắc sẽ mệt đúng không? Cậu mỏi chỗ nào nói đi, tay nghề của tôi không tồi đâu, tôi giúp cậu xoa cho.”
Lực tay của Nhạc Bối Bối không quá mạnh nhưng cũng không thể xem là nhẹ, xoa nắn khiến Nguyễn Tư Nguyên không kịp phản ứng, dần dần thấy có chút thoải mái. Đây là lần đầu tiên anh cùng với phái nữ tiếp xúc gần gũi, hơn nữa đối phương còn là “chị” mình, khiến người quanh năm mặt lạnh như anh cũng không tránh được nóng lên. Anh bị Nhạc Bối Bối dồn dập đẩy vào đường cùng không có cách thoái thác. Dù sao hình tượng lúc này của anh cũng là thiếu niên ít cười ít nói. Tuy không giao tiếp với mọi người nhưng không phải vì anh rụt rè, mà do anh quá lạnh làm cho người khác e ngại cùng anh tiếp xúc.
Lại nói, sau này trưởng thành, theo gia quy phải đi bộ đội huấn luyện thêm ba năm gian khổ, khi trở về Nguyễn Tư Nguyên sẽ là con sâu trong kén lâu ngày, một lần lột xác lập tức biến thành con bướm rực rỡ xinh đẹp trên bầu trời cao. Bề ngoài anh tuấn mạnh mẽ, nội tâm túc trí đa mưu, một lòng vì gia nghiệp toan tính cầu tiến.
Thời gian khiến con người giống như chiếc bình thủy tinh đóng kín bị rơi vỡ, sẽ càng làm lộ rõ toàn bộ tài năng cùng tố chất ẩn chứa bên trong mỗi người.
Nhạc Bối Bối chỉ biết, còn muốn tiếp tục tồn tại trong Nguyễn gia thì phải nhờ vào người trước mặt này. Anh không chỉ là cháu đích tôn của Nguyễn gia, mà còn là người giữ vai trò quyết định sống chết sau này của nguyên chủ, bây giờ thì chuyển sang cô. Tuy lúc đó nói là bỏ mặc cho Nguyễn Bối Bối tự sinh tự diệt, nhưng khi đọc đến kết cục cuối cùng, sẽ thấy tác giả nhắc đến một phân cảnh:
「Nguyễn Bối Bối hai hốc mắt chảy máu không ngừng, xung quanh ả tối đen như mực, không khí dậy lên mùi nặng nề ẩm mốc. Đứng trước mặt ả là một người đàn ông lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống bằng ánh mắt vô cảm không có độ ấm. Anh nhìn ả như nhìn một xác chết xa lạ.
Nguyễn Tư Nguyên hỏi: “Cô có biết trước kia cô giống thứ gì không?”
Miệng Nguyễn Bối Bối bị khăn bẩn quấn chặt không nói được, hai bên tóc tai rũ rượi, thê thảm hướng về phía trước cố gắng ê a lắc đầu. Đại ý xin tha cho ả, đừng giết ả.
Bất quá, tầm mắt Nguyễn Tư Nguyên đã sớm rời khỏi ả, con ngươi anh tràn ngập tia chán ghét mà cay nghiệt nói: “Giống hệt chó điên!” anh ngừng một chút, chợt mỉm cười: “Cô biết kết cục của chó điên sẽ thế nào hay không?”
Không một lời đáp lại anh, chỉ có những cái lắc đầu cùng những tiếng ư ư vô nghĩa.
Ống quần Nguyễn Tư Nguyên bị nắm chặt, tiếu ý anh lãnh khốc vô song, hòa cùng với không khí trong căn nhà hoang chỉ thấy như một bộ phim khủng bố kinh dị rợn người. Anh đã không phải là người bình thản không thích va chạm như ngày xưa, anh bây giờ tựa như loài sói thích ẩn núp nơi bóng tối, đem thú vui là dùng hai mắt sắc lạnh nhìn phản ứng mãnh liệt của con mồi, dần dần mệt dần, hơi thở thoi thóp rồi chậm rãi chết đi. Anh nhấc chân đá Nguyễn Bối Bối, tàn nhẫn hé môi phun ra hai chữ: “Vĩnh biệt.”
Và hy vọng kiếp sau đừng gặp lại.
Vừa dứt lời, không để Nguyễn Bối Bối kịp phản kháng, thủ hạ đã nhanh chân tiến lên, đem toàn bộ bả chó cứng rắn tống thẳng vào họng cô.
Nguyễn Bối Bối ở dưới đất thống khổ giãy giụa gần bốn tiếng đồng hồ, rốt cuộc cô trợn to mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng xa dần mà cứng người. Lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Vậy thì nguyền rủa anh, cầu bất đắc!”
Dứt ý niệm, cuối cùng ả cũng được giải thoát.
Mà Nguyễn Tư Nguyên, từ đầu tới cuối vẫn là bộ dạng đó, lạnh lùng và điềm tĩnh. Bước chân của anh chậm rãi giẫm trên nền đất khô khốc, chuyển động làm cho bụi bặm trong không không tránh khỏi giao động, ở trên không chậm rãi bay.
Không ai thấy nó bay như thế nào, cũng chẳng ai quan tâm nó bay về đâu.」
.:. Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 .:.
Âm thầm nhớ lại tình tiết kia, Nhạc Bối Bối nhịn không được lạnh toát cả người, là khí lạnh toát ra từ tận sâu trong xương tủy.
Cô bất giác đưa mắt nhìn vào gáy Nguyễn Tư Nguyên. Cô mỗi khi đọc tiểu thuyết thường rất để ý các nam phụ, vì đa phần bọn họ không thuộc về ai, nhìn thấy bọn họ không ở bên người khác cô sẽ không bị khó chịu, tuy đối với các nam phụ có chút thê lương, nhưng cô chẳng qua chỉ là một độc giả phàm tục, thỏa mãn chính mình là được rồi.
Hơn nữa các nam phụ mặc dù sẽ có lúc không thể bằng nam chính, nhưng đôi khi cũng là đối thủ một mất một còn với hắn. Cơ mà cũng phải nói, nếu như nam phụ bằng được nam chính thì còn gọi gì là nam phụ nữa đúng không. Cho nên Nhạc Bối Bối ở tiểu thuyết này rất thích Nguyễn Tư Nguyên, cảm thấy anh có chút lạnh lùng nhưng từ miêu tả lại rất hợp gu thẩm mỹ của cô. Không như nam chính Lưu Vân Liêm sẽ nắm chặt mục tiêu của mình trong tay, sau đó từng bước từng bước cố gắng đạt được. Nguyễn Tư Nguyên ngược lại không có mưu cầu, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt của mình quan sát, sau đó chậm rãi tiến về phía nó, đưa tay đón lấy, trong lòng chẳng suy nghĩ nhiều. Thứ đó được, vậy thì của anh; không phải, thì anh cũng không cần quan tâm.
Hơn nữa, cô cảm thấy kết cục của Nguyễn Bối Bối cũng coi như xứng đáng đối với mong muốn của độc giả, tuy làm hình tượng của Nguyễn Tư Nguyên mất đi thiết lập lạnh lùng không tranh đua ban đầu, nhưng đã làm nổi bật lên nét lãnh khốc máu me của anh, khiến cho độc giả cảm thấy thất vọng, từ đó sẽ một lòng chuyên tâm về phía nam chính hơn.
Ban đầu cô còn không có cảm thấy gì, chỉ thầm nghĩ có lẽ tác giả chỉ muốn cho kết truyện đỡ hẫng, để mọi người có được lời giải đáp. Thế nhưng hiện tại, sau khi cô rơi vào vòng xoáy xuyên thư, biến thành người thế chỗ Nguyễn Bối Bối, trong đầu liền như có một vạn con Thảo Nê Mã rầm rập chạy qua.
Không gian mênh mông, thời gian đằng đẵng, bụi bay mù mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.