Vai Ác Quấn Tới Sư Phụ Sờ Mao

Chương 3: Vai á đại nhân đang online

Nhất Chỉ Ngốc Mao

14/09/2022

Giang Nhan cảm thấy để hai đứa nhỏ hỗ trợ mình có chút ngược đãi trẻ con, cho nên không thoải mái để hai người đi trước thăm dò đường đi, Yến Phong không yên tâm lưu lại một người bên hắn, liền chính mình hướng về phía trước đi.

Đồ Lâm Lâm một mình vừa đi vừa đỡ Giang Nhan chậm rãi, Giang Nhan cố hết sức chống đỡ thân thể, sợ sẽ đè bẹp thân thể nhỏ bé của Đồ Lâm Lâm. Hắn nguyên lai không phải nguyên chủ, đứa nhỏ như vậy lớn lên, như thế nào có thể nói mắng là mắng muốn đánh là đánh như vậy?!

Đối với một khuôn mặt đáng yêu như vậy! Cũng thực sự hạ thủ cho được!

"Khụ!" Giang Nhan muốn hắng giọng, nhưng không ngờ lại phun ra một ngụm máu, cả người choáng váng. Này rốt cuộc là thương thế có bao nhiêu nặng?!

Lâm Lâm hiển nhiên bị dọa sợ rồi: "Sư phụ, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!"

Giang Nhan lắc đầu: "Không sao, là ứ huyết, nhổ ra là khá hơn rồi, ngươi không cần đỡ ta, trên người của ngươi cũng có thương tích."

Chợt nhớ ra, là Giang Nhan trong cuốn tiểu thuyết này, hắn nên có túi trữ vật hay gì đó?! Tốt xấu gì hắn cũng là đại đệ tử của Giang gia, nên trên người luôn phải có linh dược đúng không?!

Nửa ngày cũng không tìm được, Giang Nhan rốt cuộc làm một tên pháo hôi, pháp khí trên người cũng không có miêu tả chi tiết trong văn, hắn thở dài, Giang gia cũng có tiền đi, tại sao người đệ tử này lại nghèo như vậy? Thậm chí không có một túi vật trữ!!!

Trong đầu đột nhiên xuất hiện đồ vật phát sáng, Giang Nhan âm thầm dùng linh lực thăm dò ánh sáng kia, tinh thần lực của Giang Nhan đạt cấp tám, làm một tên pháo hôi như vậy cũng không tệ, dù sao thì tinh thần lực cấp cao nhất chính cũng là cấp chín, giống như nữ chủ Hồng Tình Tịch, nam chủ Liễu Ninh Hi, còn có nhân vật phản diện Sở Tuyệt, tất cả đều là cấp chín trong giai đoạn sau.

Trước mắt sáng ngời, Giang Nhan có cảm giác như mình đang ở trong một không gian ảo, nó rộng lớn đến kinh ngạc, có núi, có nước, có phòng ốc, có hoa và cây cối. Không khí cảm giác đặc biệt trong lành. "Giang Nhan bước vào ngôi nhà gỗ hướng tới một gian tiêu "Đan phòng", vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, y hít một hơi thật sâu, cảm giác vết thương trên người không đau lắm. Nhìn phòng dân dược trong nhà, Giang Nhan chỉ có một cảm giác: Phát tài a!!!

Thời điểm hắn bước ra, Giang Nhan mới nhận ra thứ đang phát sáng trong tâm trí hắn thế mà là một mặt dây chuyền ngọc bích hình vòng tròn nhỏ trên cổ hắn, hắn lấy ra một lọ dược đưa cho Đồ Lâm Lâm. Mắt Từ Lâm Lâm kích động mà sáng lên, có thể thấy được Lâm Lâm biết sư phụ mình có đan dược, trước nay vẫn không dám nói ra.

Một cái quạt gấp nhảy lên trên vai Giang Nhan, Giang Nhan giật mình, vỗ quạt gấp kia bay đi: "Cái quỷ gì?!"

Chiếc quạt gấp bị Giang Nhan đánh một chút, cho dù Giang Nhan đánh không mạnh lắm, cũng không có dùng pháp lực, nhưng chiếc quạt gấp dường như biết Giang Nhan bị dọa tới, ủy khuất bay đến bên cạnh, vừa rồi còn nhảy vui vẻ, hiện tại ngượng ngùng xoắn xít giống cái đại cô nương.

Giang Nhan lấy ngón tay sờ lên quạt gấp một cách buồn cười, quạt gấp đột nhiên cao hứng cọ qua, giống như tiểu miêu vậy, Giang Nhan cầm nó trong tay, quạt gấp cũng ngoan ngoãn mà dừng động tác. Thật là một gia hỏa linh tính!

"Bang" một tiếng nhỏ vang lên, chiếc quạt gấp đột nhiên biến thành một con mèo trắng chui vào trong vòng tay của Giang Nhan: "Meo ô~"

Giang Nhan: "..."

Cái quái gì thế! Thật đáng sợ, đây là cái gì! Nhịn xuống cảm giác muốn ném con mèo trong tay mình, Giang Nhan sắc mặt tối sầm, tại sao thứ này không được miêu tả trong nguyên văn?! Nó rốt cuộc là cái thứ gì?

"Sư phụ, Truy vân thật đáng yêu!" Đồ Lâm Lâm nhìn con mèo trong tay Giang Nhan ghen tị, con mèo kia trắng trẻo mập mạp, rất muốn đi sờ sờ nó a!

Truy vân? Đó có phải là tên của con mèo không? Nhưng nó rốt cuộc là một con mèo hay một cái quạt gấp hay một cái đồ vật khác?! Mặc dù, nó rất đáng yêu...



Giang Nhan vuốt ve con mèo, con mèo trắng ở trong lòng ngực hắn phát ra thanh âm "Khò khè khò khè", thỏa mãn nheo mắt.

"Sư phụ, sư phụ ~" Yến Phong thanh âm từ xa truyền đến, sắc mặt tái nhợt thở hổn hển nói: "Sư phụ, có hài tử cả người dính đầy máu! Ngươi có muốn đi qua nhìn xem không ~ "

Nói xong, liền nhìn Giang Nhan bằng ánh mắt mong đợi, trái tim Giang Nhan đông cứng lại, nghĩ đến cuối cùng vai ác cũng xuất hiện, cứng ngắc gật đầu.

Chỉ thấy giữa hai hòn đá lớn, tràn đầy máu, một hài tử khoảng mười tuổi đang lẳng lặng nằm ở giữa, trên đùi có vết xước sâu, cành cây to bằng ngón tay cắm vào ngực bụng, máu đã ngừng chảy. Trên đầu rách bươm đã đóng vảy, mặt mũi bê bết máu cùng tro bụi, quần áo tung tóe, để lộ ra những vết sẹo trên người, trông thảm không nỡ nhìn.

"Sư phụ—" Yến Phong vừa rồi không nhìn rõ lắm, hiện tại mới có thể nhìn thấy toàn thân người này là vết sẹo, một số vết sẹo đã lâu, còn để lại bạch ấn.

Giang Nhan không khỏi cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ rõ ràng là phát dục không tốt còi cọc, gầy còm, một thân vết thương khiến trái tâm muốn bỏ đi của hắn đập dữ dội.

Truy vân "tạch "nhảy ra khỏi lòng ngực hắn, ô ô lên hai lần đối với người bê bết máu kia, phảng phất cực kỳ không vui.

Giang Nhan ấn đầu Truy vân, lấy ra một lọ linh dược từ trong không gian vừa rồi.

"Sư phụ, để đệ tử đến!" Đồ Lâm Lâm vươn tay định nhận lấy đan dược, nhưng Giang Nhan lắc đầu, nhìnsắc trời: "Chỉ sợ chúng ta hôm nay không thể ra ngoài, cho nên ngươi đi xung quanh tìm xem có nơi gì liền tạm nghỉ ngơi đi. Đi kiếm đồ ăn nước uống đi, đứa nhỏ này giao cho ta! "

Yến Phong và Đồ Lâm Lâm nhìn bầu trời sắp tối, lĩnh mệnh rời đi. Chỉ có Truy vân nghiêng đầu, không nhúc nhích.

Giang Nhan từ trong pháp bảo lấy ra một miếng vải sạch, lấy nước từ bên trong, nhẹ nhàng lau cho Sở Tuyệt. Một bên lau, một bên nhìn những vết roi trên người, còn có lỗ kim nhỏ mà xót xa.

Chẳng phải thường là ngược vai chính sao, khi còn bé đã khổ sở như thế nào, đây không phải là thù vinh của nhân vật chính sao?! Làm thế nào để cho nhân vật phản diện ngược thành như vậy! Nhân vật phản diện không phải có cuộc sống tốt đẹp, muốn cái gì có cái đó, còn giống như hiện tại a?

Thần tiên mẹ ngươi bị tạc!!!

Trên cơ thể Sở Tuyệt có khoảng chục vết sẹo bỏng lớn bé, một số vết sẹo đã lành, vết sẹo trên bạch ấn lại càng rõ ràng hơn, trên cơ thể y hầu như không có chút khối thịt lành nào. Tân tiên thương vừa thấy liền bất quá hai ba thiên bộ dáng.

Sở Tuyệt mơ mơ màng màng cảm giác trên người thực lạnh, vài chỗ ẩn ẩn đau, ngay sau đó liền cảm thấy nhẹ nhõm một hơi, thuốc mỡ lạnh lẽo bôi lên người, Sở Tuyệt không nhịn được rên rỉ.

Giang Nhan sững người, chậm rãi bôi thuốc mỡ xong, vì sợ làm đau Sở Tuyệt, bởi vì vết thương của Sở Tuyệt quá nghiêm trọng, y đã có chút dấu hiệu sốt. Hắn nghĩ chờ vết thương Sở Tuyệt được chữa lành, hắn sẽ đưa Yến Phong và Đồ Lâm Lâm trở về, để Sở Tuyệt đi bất cứ nơi nào mà y muốn. Lần này giúp hắn là đủ rồi, không nên nhúng tay quá nhiều, hắn không muốn bị thiên đao vạn quả a!

Giang Nhan đem Sở Tuyệt an bài tốt, lấy ra một kiện quần áo của chính mình quấn Sở Tuyệt, nhẹ nhàng ôm lấy Sở Tuyệt trên tay cảm giác được trọng lượng, càng là cảm thấy đau lòng! Nhân vật phản diện sao mà gầy thế này!

Truy vân bị phớt lờ kêu một tiếng "meo ô", cọ vào ống quần của Giang Nhan, tỏ ý bất mãn.

"Sư phụ!" Đồ Lâm Lâm chạy tới thở hổn hển: "Phía trước có một sơn động, đại sư huynh đang thu dọn, để ta đi qua thỉnh ngươi qua!



"Ừ! Ngươi ôm Truy vân!" Giang Nhan đang lo lắng không biết làm sao với con mèo béo, thì Đồ Lâm Lâm vừa đến đúng lúc.

Đồ Lâm Lâm hai mắt tỏa ánh sáng muốn ôm Truy vân, nhưng Truy vân lại vô cùng không tình nguyện, hừ hừ hai tiếng, "Phốc", nó biến thành quạt gấp bay vào mặt dây chuyền ngọc bích mà Giang Nhan đang đeo.

Giang Nhan: "..." Cho nên nói, này rốt cuộc là cái quỷ gì?

Đồ Lâm Lâm: "..." Truy vân hình như ghét bỏ ta!

Giang Nhan thấy vẻ mặt sắp khóc của Đồ Lâm Lâm, không khỏi nở nụ cười: "Được rồi, chúng ta đi bên kia Yến Phong trước đi, ta gọi Truy vân ra ngoài cho ngươi sờ!"

"Sư phụ! Ngươi thật tốt!" Đồ Lâm Lâm không khỏi nhảy dựng lên, cảm thấy được chính mình làm càn, đứng lên quy quy củ củ.

Đồ Lâm Lâm liếc mắt nhìn Giang Nhan như không có tức giận, trong lòng nhảy nhót lên vì vui mừng. Sư phụ dường như đã thay đổi rất nhiều, nếu chuyện này xảy ra trong quá khứ, sư phụ nhất định sẽ yêu cầu hắn chú ý đến cách cư xử của mình, thậm chí còn trực tiếp đá hắn, hôm nay sư phụ có ôn nhu không ít......

Khi hai người đi đến sơn động, Yến Phong đã bắt được hai con thỏ rừng đang nướng chúng, Giang Nhan cẩn thận đặt Sở Tuyệt, cả ba người ăn uống no đủ, hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Sư phụ, sơn động tương đối nhỏ, Lâm Lâm và ta canh giữ ở bên ngoài, ngươi nghỉ ngơi thật tốt." Yến Phong thu dọn đống rác vừa ăn, lôi kéo Đồ Lâm Lâm không chịu tiến vào sơn động.

Thật là nhị thập tứ hiếu hảo đồ đệ! Giang Nhan đã nuôi dạy chúng như thế nào? Giang Nhan không khỏi thở dài một hơi, sơn đông thật sự không lớn, đêm nay cũng không để hai tiểu tử gác đêm được!

"Không cần, ta đưa đứa nhỏ này tiến vào không gian, các ngươi chỉ cần trụ trong sơn động là được!" Lúc trước hắn đã thử nghiệm, trong không gian pháp bảo này người sống có thể trực tiếp tiến vào, bất quá chỉ có thể đưa một người vào mà thôi.

Yến Phong cùng Từ Lâm Lâm nhìn Giang Nhan ôm Sở Tuyệt biến mất trong nháy mắt, vẻ mặt ghen tị vặn vẹo, sư phụ chưa từng cho bọn họ đi vào.

Hắn bế Sở Tuyệt vào không gian, Giang Nhan trước đây sinh hoạt sung túc, trong không gian có rất nhiều bảo vật, ngay cả căn nhà cũng giống như gác xép cổ xưa, hắn không biết làm cách nào để vào được.

Truy vân vốn dĩ biến thành một cây quạt yên lặng ngồi ở bên cạnh, nhưng khi nhìn thấy Sở Tuyệt đi vào, nó liền biến thành một con mèo béo "rầm" một tiếng, muốn nhảy lên người Giang Nhan.

"Ngươi nghe hiểu tiếng người sao?" Giang Nhan hỏi, "Ngươi có thể biến trở về quạt gấp được không, hiện tại ta không rảnh quản ngươi!

Mèo trắng dường như nghe hiểu lời của Giang Nhan ủy khuất biến thành cái quạt gấp.

Giang Nhan tùy tiện chọn một căn phòng, đặt Sở Tuyệt xuống. Hài tử dường như bị sốt cả cơ thể đều nóng. Giang Nhan chỉ có thể tìm linh dược uy y xuống, tính toán trắng đêm coi hắn, vạn nhất đem đầu óc cháy hỏng, hắn thật đúng là băn khoăn.

Cứu người đến cùng, không nói tới Sở Tuyệt hiện tại cái gì đều không biết, hắn chỉ là một đứa trẻ, nếu như mang về dạy dỗ tốt, nói không chừng cũng là cái nhị thập tứ hiếu hảo đồ đệ đâu.

Ở thời đại trước của hắn, đây là đóa hoa tổ quốc, ai dám ngược đãi, còn không chờ tin tức bị ngàn người chửi mắng?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vai Ác Quấn Tới Sư Phụ Sờ Mao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook