Vai Ác U Ám Lại Là Người Yêu Con Gái Như Mạng
Chương 49:
Thập Oản Đại Mễ Phan
11/04/2024
"Ừ, sâu róm."
Hôm qua khi Tống Thời Diễn đến, anh ấy có mang theo một túi kẹo mềm nhỏ. Chi Chi thích nhất là loại kẹo mềm dài giống sâu róm trong đó.
Tống Thời Diễn không cho cô bé ăn nhiều, chỉ cho cô bé hai cái rồi giấu phần còn lại vào ngăn tủ trên cùng của tủ đựng đồ trong phòng khách - nơi trẻ em hoàn toàn không với tới được.
Lúc cất, Tống Thời Diễn còn dặn đi dặn lại: "Cố Yến Từ, mỗi ngày chỉ được cho con gái cậu ăn nhiều nhất hai cái, đừng nhiều hơn."
Lúc đó, sau khi nghe xong, anh rất khinh thường, tặng cho Tống Thời Diễn một biểu cảm "cậu lo xa quá rồi".
Kẹo vừa ngọt vừa ngấy, chứa đầy xi-rô gây nghiện, rất không tốt cho sức khỏe, anh không có lý do gì để cho Chi Chi ăn.
Bây giờ, đã tìm thấy lý do rồi.
Chi Chi dùng hai tay nhỏ cầm một con sâu, cắn một miếng bên trái, một miếng bên phải, đôi mắt nhỏ híp lại vì thích thú.
Cố Yến Từ thở phào nhẹ nhõm.
Kẹo, quả thực là một phát minh tuyệt vời chỉ đứng sau "phim hoạt hình" và tivi.
Anh đặt kẹo mềm về chỗ cũ, hỏi nhỏ: "Còn giận nữa không?"
Chi Chi "a" một tiếng, nhai hết kẹo mềm, tò mò: "Giận gì ạ?"
Được rồi.
Đã quên rồi.
Cố Yến Từ không biết nên khen cô bé vô tư hay bất lực vì tính hay quên của cô bé, anh thử nhéo nhẹ khuôn mặt của đứa bé thích làm nũng này.
Không né tránh.
Chi Chi giơ tay nhỏ, đưa phần kẹo còn lại cho anh: "Ba, chia cho ba."
"Không cần, con ăn đi."
Chi Chi không khách sáo, "a" một tiếng, ăn hết một cách thỏa mãn.
Thấy mắt cô bé không ngừng nhìn về phía tủ đựng đồ, Cố Yến Từ hắng giọng, nghiêm túc nói: "Đừng nói chuyện này với người khác."
Chi Chi gật đầu, rõ ràng không có ai, nhưng lại bắt đầu nói nhỏ: "Lén (cho con) ăn, ba sẽ bị mắng đúng không."
Cố Yến Từ cắn răng gật đầu.
Chi Chi che miệng nhỏ, "Con bảo vệ ba, không nói."
Bộ dạng của cục bột nhỏ linh động, hoạt bát, thật sự làm cho lòng người trở nên mềm nhũn.
Cố Yến Từ nở nụ cười nhẹ, "Cảm ơn Chi Chi."
*Chi Chi mới ba tuổi nên sẽ phát âm không đúng, hoặc nói thiếu chữ không rõ nghĩa, chữ trong dấu ngoặc sẽ là sửa lỗi ngọng và nói thiếu chữ của cô bé
***
Lúc dì giúp việc trở về, hai ba con đã làm lành.
Chủ nhật, lặng lẽ trôi qua.
Bảy giờ tối, sau bữa tối, Cố Yến Từ dẫn Chi Chi vào thư phòng, dì Lý thay anh để trợ lý cuộc sống mang quần áo, phụ kiện vào nhà.
Chi Chi nghe nói quần áo của mình đã đến, phấn khích mãi.
Đợi dì giúp việc xếp từng món đồ vào tủ quần áo, đôi mắt hạnh của bé mở to.
Bé đứng trước tủ quần áo, không tin vào mắt mình, hỏi đi hỏi lại.
"Ba, đây là quần áo mới sao?"
"Ừ."
"Là quần áo của con sao?"
"Là của con."
"Ba ơi.” Chi Chi cầm một chiếc váy ngắn bằng nhung, cẩn thận hỏi: "Có thể mặc hàng ngày không ạ?"
"Có thể."
Đứa trẻ vui mừng reo hò, Cố Yến Từ suy nghĩ một chút.
Hôm qua khi Tống Thời Diễn đến, anh ấy có mang theo một túi kẹo mềm nhỏ. Chi Chi thích nhất là loại kẹo mềm dài giống sâu róm trong đó.
Tống Thời Diễn không cho cô bé ăn nhiều, chỉ cho cô bé hai cái rồi giấu phần còn lại vào ngăn tủ trên cùng của tủ đựng đồ trong phòng khách - nơi trẻ em hoàn toàn không với tới được.
Lúc cất, Tống Thời Diễn còn dặn đi dặn lại: "Cố Yến Từ, mỗi ngày chỉ được cho con gái cậu ăn nhiều nhất hai cái, đừng nhiều hơn."
Lúc đó, sau khi nghe xong, anh rất khinh thường, tặng cho Tống Thời Diễn một biểu cảm "cậu lo xa quá rồi".
Kẹo vừa ngọt vừa ngấy, chứa đầy xi-rô gây nghiện, rất không tốt cho sức khỏe, anh không có lý do gì để cho Chi Chi ăn.
Bây giờ, đã tìm thấy lý do rồi.
Chi Chi dùng hai tay nhỏ cầm một con sâu, cắn một miếng bên trái, một miếng bên phải, đôi mắt nhỏ híp lại vì thích thú.
Cố Yến Từ thở phào nhẹ nhõm.
Kẹo, quả thực là một phát minh tuyệt vời chỉ đứng sau "phim hoạt hình" và tivi.
Anh đặt kẹo mềm về chỗ cũ, hỏi nhỏ: "Còn giận nữa không?"
Chi Chi "a" một tiếng, nhai hết kẹo mềm, tò mò: "Giận gì ạ?"
Được rồi.
Đã quên rồi.
Cố Yến Từ không biết nên khen cô bé vô tư hay bất lực vì tính hay quên của cô bé, anh thử nhéo nhẹ khuôn mặt của đứa bé thích làm nũng này.
Không né tránh.
Chi Chi giơ tay nhỏ, đưa phần kẹo còn lại cho anh: "Ba, chia cho ba."
"Không cần, con ăn đi."
Chi Chi không khách sáo, "a" một tiếng, ăn hết một cách thỏa mãn.
Thấy mắt cô bé không ngừng nhìn về phía tủ đựng đồ, Cố Yến Từ hắng giọng, nghiêm túc nói: "Đừng nói chuyện này với người khác."
Chi Chi gật đầu, rõ ràng không có ai, nhưng lại bắt đầu nói nhỏ: "Lén (cho con) ăn, ba sẽ bị mắng đúng không."
Cố Yến Từ cắn răng gật đầu.
Chi Chi che miệng nhỏ, "Con bảo vệ ba, không nói."
Bộ dạng của cục bột nhỏ linh động, hoạt bát, thật sự làm cho lòng người trở nên mềm nhũn.
Cố Yến Từ nở nụ cười nhẹ, "Cảm ơn Chi Chi."
*Chi Chi mới ba tuổi nên sẽ phát âm không đúng, hoặc nói thiếu chữ không rõ nghĩa, chữ trong dấu ngoặc sẽ là sửa lỗi ngọng và nói thiếu chữ của cô bé
***
Lúc dì giúp việc trở về, hai ba con đã làm lành.
Chủ nhật, lặng lẽ trôi qua.
Bảy giờ tối, sau bữa tối, Cố Yến Từ dẫn Chi Chi vào thư phòng, dì Lý thay anh để trợ lý cuộc sống mang quần áo, phụ kiện vào nhà.
Chi Chi nghe nói quần áo của mình đã đến, phấn khích mãi.
Đợi dì giúp việc xếp từng món đồ vào tủ quần áo, đôi mắt hạnh của bé mở to.
Bé đứng trước tủ quần áo, không tin vào mắt mình, hỏi đi hỏi lại.
"Ba, đây là quần áo mới sao?"
"Ừ."
"Là quần áo của con sao?"
"Là của con."
"Ba ơi.” Chi Chi cầm một chiếc váy ngắn bằng nhung, cẩn thận hỏi: "Có thể mặc hàng ngày không ạ?"
"Có thể."
Đứa trẻ vui mừng reo hò, Cố Yến Từ suy nghĩ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.