Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ
Chương 32: Đây là cảm giác gì...
Cửu Lam
25/09/2020
Edit: Cần động lực làm luận văn
Beta: HungNguyen076213
Một đám nha hoàn trong phòng đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó đồng loạt nhìn về Lâm Huệ, biểu cảm trên khuôn mặt như đang hỏi, vương phi, sao người lại đắc tội điện hạ rồi?
Trời đất chứng giám, sao mà nàng biết được?
Không lẽ do nàng không muốn bạc của hắn, cho nên hắn muốn dọn đi? Lâm Huệ suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy không có khả năng. Ngay cả việc nàng là yêu tinh hắn còn có thể tiếp nhận được, ngay cả việc chen chúc trên một cái giường nữa, việc nàng không muốn bạc của hắn thì tính là cái gì.
Vấn đề này khẳng định không đơn giản, có điều Lâm Huệ cũng không muốn suy đoán quá nhiều, não Mục Liễn bị chập mạch chỗ nào không phải là điều mà nàng có thể lý giải được.
"Bày cơm ra đi." Lâm Huệ phân phó.
Quế Tâm sốt ruột, lúc này mà còn ăn cơm cái gì: "Người không muốn tới chỗ điện hạ để khuyên nhủ một chút sao?" Coi như không viên phòng nhưng có thể ngủ chung một chỗ thì vẫn luôn có hi vọng, "Chắc có hiểu lầm gì ở đây? Người không muốn giải thích sao?"
Thật ra Lâm Huệ đối với việc Mục Liễn cầm gối đầu đi cũng không để ý lắm, ngủ một mình trên một cái giường thật tốt biết bao, nàng cầu còn không được, chỉ là nghĩ đến việc Mục Liễn luôn "quan tâm" tới từng phương diện của nàng, cho nên vẫn nghe theo lời khuyên bảo mà quyết định đi tìm hiểu một chút.
Lâm Huệ bảo Quế Tâm cầm theo đèn lồng, đi ở phía trước dẫn đường, chủ tớ hai người tiến về Toại Sơ Đường.
Từ Bình bẩm báo với Mục Liễn: "Vương phi tới."
Cảm giác đầu tiên của hắn là không muốn gặp, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Huệ tới đây, Mục Liễn thản nhiên nói: "Để cho nàng vào đi."
Làm Hoàng tử thì muốn làm giá sao, hắn muốn đến thượng phòng thì cứ đến, còn nàng thì phải thông báo trước rồi mới được phép tiến vào, trong lòng Lâm Huệ bất bình, bảo Quế Tâm đợi ở bên ngoài, còn nàng thì thản nhiên tiến vào sảnh đường.
Mục Liễn hỏi: "Ngươi tới đây có chuyện gì?"
Chỉ cần hắn không đề cập tới yêu tinh, thì liền trở thành một nhân vật thanh lãnh cấm dục như đã được thiết lập trước đó, lần này còn toát ra khí chất cự người ngoài ngàn dặm, Lâm Huệ quan sát trong chốc lát liền nói: "Cũng không có việc gì, chỉ là ta muốn hỏi điện hạ một chút vì sao lại cầm gối đầu đi?"
"Bởi vì bản vương cảm thấy không thích hợp khi ở chung với ngươi như vậy."
"À?" Lâm Huệ dò hỏi, "Ta có chỗ nào chọc giận điện hạ rồi hả?"
Dưới ánh nến, hàng mi của nàng chớp động, trên gương mặt lại toát ra dã tính không dễ thuần phục, Mục Liễn nói: "Không liên quan gì tới ngươi hết."
Vậy thì tốt rồi, Lâm Huệ là một nữ tử dứt khoát, nên không nói thêm gì nữa, chỉ xác nhận lại: "Sau này điện hạ sẽ không chuyển tới nữa chứ."
Sau này?
Sau này . . .
Mục Liễn nghiêng người sang: "Không có chuyện gì quan trọng thì ngươi lui ra đi."
Khí chất uy nghiêm của người xuất thân trong cung đình quý tộc tản ra, khiến Lâm Huệ nhớ tới nguyên chủ từng bị đối xử lạnh nhạt, nói chung chắc là loại cảm giác này đi? Nàng nghĩ thầm, e là có cái dây thần kinh nào của Mục Liễn lại chập mạch[1] rồi, có điều như thế cũng tốt, dù sao nàng đã làm hết trách nhiệm của mình khi tới đây hỏi thăm.
[1]: Trong bản gốc là gân dựng sai: chỉ việc một người có hành động không phù hợp, không giống người bình thường hoặc đầu óc có vấn đề.
Lâm Huệ trở về thượng phòng ăn cơm.
Sau khi dùng bữa xong, nàng đi tản bộ trong phủ, sau đó lại chuyên tâm thiết kế đồ trang sức, nhưng lúc này khi nằm ở trên giường nàng lại không thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ giống như ngày thường.
Chẳng biết tại sao, nàng lại muốn trò chuyện với đồ đần Mục Liễn, cũng muốn thấy cả dáng vẻ chững chạc, đàng hoàng của hắn nữa, khóe miệng nàng cong lên, Mục Liễn trong lúc đó là đáng yêu nhất, trước giờ nàng chưa từng thân thiết với một nam nhân nào mà lại vui vẻ nhiều như vậy.
Mặc dù hắn không có thật . . .
Có điều hôm nay hắn thật kỳ quái, rốt cuộc là vì cái gì chứ, Lâm Huệ nghĩ ngợi, rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Ung vương và vương phi lại ầm ĩ đến nỗi tách nhau ra, trong phòng đầy vẻ âm u tử khí, nhưng chủ tử lại xem như không có việc gì vẫn tiếp tục chuyên tâm vẽ tranh, Quế Tâm nhịn không được thở dài, xem ra viên phòng thật sự là điều viển vông rồi.
Đời này Vương phi có khả năng trở thành quả phụ, nhưng tại sao lại không nóng nảy một chút nào chứ? Quế Tâm không tài nào hiểu nổi.
Lâm Huệ giơ bản thiết kế cây trâm hoa quế cùng mặt trăng vừa mới vẽ xong cho các nàng nhìn: "Như thế nào?"
Tết Trung Thu đều có "bái nguyệt", cây trâm này rất hợp với phong cảnh, hai nha hoàn vừa nhìn đã thích, Lâm Huệ lại lấy ra cây trâm thỏ ngọc đáng yêu, các nàng lại liên tục tán thưởng. Lâm Huệ nói: "Chờ tết Trung Thu đến, ta sẽ ban thưởng cây trâm thỏ ngọc này cho các ngươi."
Khương Hoàng và Quế Tâm lập tức hoan hô.
Làm người vui vẻ vẫn dễ dàng hơn, chỉ cần không tham lam quá mức.
Lâm Huệ lại chuyên tâm vẽ cây trâm mà Lận Ngọc Trừng đã đặt trước đó.
Thật ra trong hiện thực, bình thường ngọc lục bảo đều được dùng để khảm nạm lên nhẫn, hoặc trâm cài áo, ngoài hai thứ này ra thì không còn thứ gì khác cho nên khi phải làm một cây trâm, nàng dự định sẽ thiết kế một cây trâm khổng tước đang vươn mình lên.
Bởi vì nghe Lận Ngọc Trừng nói, Lận phu nhân rất thích khổng tước, cảm thấy nó vô cùng hoa lệ, nàng định để viên ngọc lục bảo làm bệ đỡ, khổng tước thì đứng trên bệ đỡ này, móng của nó quặp xuống cùng với cái đuôi xòe ra thành hình tròn vừa vặn hướng sự chú ý vào viên ngọc lục bảo sáng chói ở giữa, làm nổi bật lên vẻ đẹp động lòng người của nó.
Bất tri bất giác mấy ngày đã trôi qua.
Sau khi nàng vẽ xong bản thiết kế đồ trang sức thì liền đưa tới cho thợ kim hoàn để họ nhanh chóng chế tác.
Mục Liễn vẫn tiếp tục không đến dùng bữa, tất cả giống như trở về kịch bản nguyên gốc trong sách.
Đến tháng tám, mỗi cây trâm đều được chế tác hoàn mỹ, một khi bán ra thì sẽ nhanh chóng được các vị phu nhân và các cô nương yêu thích, dù giá cả có đắt đỏ đến mấy cũng được bán sạch sành sanh. Về phần cây trâm tặng cho Lận phu nhân cũng đã nhận được lời khen ngợi, Lận phu nhân cũng dựa vào đó mà mời Lâm Huệ đến uống trà.
"Mới nhìn liền biết là từ cửa hàng của vương phi làm ra." Lận phu nhân dù tuổi đã trên năm mươi, nhưng dung mạo vẫn thập phần tú lệ, bà nhìn nhi tử một chút mà trách cứ, "Ngọc Trừng cũng không nói trước, bằng không ta nào dám làm phiền vương phi chứ."
"Vốn dĩ cửa hàng của ta buôn bán những thứ này, phiền phức gì chứ, hơn nữa ta còn đang hợp tác làm ăn cùng Lận công tử."
Ung vương phi này không tỏ vẻ kiêu ngạo gì cả, lại bình dị gần gũi giống như lời nhi tử nói, có điều nàng sở hữu một đôi mắt sắc bén có thần, hắc bạch phân minh, cho nên bà cũng không thể khinh thường được.
Lận phu nhân nói: "Bất kể như thế nào, ta rất thích cây trâm này, trước đó cũng có mua một cây trâm khổng tước, nhưng không có một cây trâm nào giống cây trâm này khiến người ta nhìn đến hai mắt phát sáng."
"Chủ yếu là do phía trên khảm rất nhiều bảo thạch." Lâm Huệ nói đùa.
Lận phu nhân cười rộ lên: "Ngọc Trừng, con cũng không thể thiếu vương phi bạc được, cần phải trả đủ."
"Đã trả đủ rồi ạ, " Lận Ngọc Trừng tiếp lời, "Sau này nhi tử cũng không tiện gặp vương phi." Rồi châm trà cho Lâm Huệ, "Mấy ngày nữa thảo dân sẽ quay về Linh châu, hôm nay cũng tiện thể từ biệt vương phi luôn."
"Thật vậy à, ngươi muốn đi rồi?" Lâm Huệ lại nhíu mày, "Ngươi rời khỏi kinh thành như vậy, sau này ai sẽ thay ngươi phụ trách?"
Vị vương phi này thực chất bên trong là một thương nhân, ngay lập tức đã nghĩ đến sự tình sau này.
Lận Ngọc Trừng mỉm cười: "Thảo dân tự nhiên sẽ an bài tốt, người kia cứ cách ba tháng sẽ liên lạc với vương phi, hắn ta tên là Hách Niệm, đến lúc đó vương phi chỉ cần giao tiền bạc cho hắn ta, tự hắn ta sẽ chuyển giao lại cho thảo dân sau."
Quả nhiên là người làm việc chu đáo, Lâm Huệ nói: "Vậy thì tốt rồi, hi vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài."
Lận phu nhân ở bên cạnh thở dài: "Hài tử này, Lận gia chúng ta chẳng lẽ lại thiếu tiền sao? Không phải con muốn . . . "
"Mẫu thân, mỗi người đều có chí hướng riêng." Lận Ngọc Trừng không muốn bàn luận việc này trước mặt Lâm Huệ, nên lập tức ngắt lời.
Quả thực ở trước mặt người ngoài mà nói chuyện trong nhà cũng không thích hợp, Lận phu nhân ngậm miệng lại, không đề cập tới nữa.
Lận Ngọc Trừng chuyển sang hỏi về bảo thạch: "Vương phi quyết định đi tới Tuyết châu để thu mua sao? Thảo dân nghe nói đã có cửa hàng khác cũng phái người tới đó, chỉ sợ thương nhân ở Tuyết châu sẽ cố ý nâng giá tiền lên."
Vật vì hiếm nên quý, như vậy, chi phí sẽ phải tăng lên.
Lâm Huệ nhíu mày: "Kĩ thuật chế tácbảo thạch của nước Cao Miên vẫn do họ nắm giữ, Đại Lương không thể nào sánh nổi, vậy so với việc bị chặn ngang yết hầu, chúng ta cũng chỉ có thể để cho bọn họ tăng giá tiền thôi."
"Thật ra vương phi có thể thử những biện pháp khác một chút, " Lận Ngọc Trừng uống một ngụm trà rồi nói, "Hẳn có thể thay đổi được thế cục."
"Biện pháp gì?" Lâm Huệ hiếu kì dò hỏi.
"Tới nước Cao Miên mua những công cụ gọt giũa, như vậy bản thân người có thể tự chế tác bảo thạch." Lận Ngọc Trừng chậm rãi nói, "Bảo thạch ở Đại Lương của chúng ta có rất nhiều, so ra thì chúng ta chiếm ưu thế hơn bọn họ nhiều, vương phi có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền bạc."
Còn có loại động tác này!
Tại sao nàng lại không nghĩ tới chứ? Ánh mắt Lâm Huệ sáng lên, nhưng ánh sáng kia lại nhanh chóng bị chôn vùi, nước Cao Miên không nằm gần Tuyết châu, làm sao nàng có thể đi mua được? Dù có giao việc này cho Bùi Cảnh, e rằng cũng không xong.
Hơn nữa, nàng cảm giác việc mua những công cụ chế tác này cũng không phải là một chuyện dễ dàng, có ai sẽ vô duyên vô cớ mà đem kế sinh nhai bán cho người khác để kiếm tiền cơ chứ?
Đây là một loại kỹ thuật.
Thấy nàng trầm tư, liền biết đã nghĩ đến điểm mấu chốt, Lận Ngọc Trừng đầy hứng thú quan sát, nghĩ thầm vị vương phi này nghe nói là một tiểu thư khuê các, nhưng không biết sao nàng lại có chung suy nghĩ với mình? Có điều nghĩ lại, bản thân hắn ta cũng là đệ tử thế gia, nhưng lại thích buôn bán, vậy thì, nàng vì sao lại không được chứ?
Tựa như tìm được người có chung chí hướng, trong lòng Lận Ngọc Trừng cảm thấy hơi vui sướng, đặt chung trà xuống, nói: "Nếu như vương phi thật sự có ý này, thảo dân nguyện ý làm trung gian."
"Trung gian như thế nào?"
"Thảo dân có quen biết một người, hắn ta thường làm ăn cùng thương nhân của nước Cao Miên, hiện tại đang ở Lật huyện, nếu như vương phi nguyện ý gặp hắn ta một lần, thảo dân có thể giới thiệu cho người. Thân phận người này phức tạp, có lời đồn phụ thân của hắn ta chính là người nước Cao Miên, hai mươi mấy năm trước trong lúc hai nước đang giao chiến, phụ thân hắn ta giấu kín thân phận tới Đại Lương, sau đó lại cưới một nữ tử Đại Lương, về sau thì trở về nước Cao Miên."
Lâm Huệ có phần kinh ngạc: "Rốt cuộc là lời đồn hay là chuyện có thật?"
Lận Ngọc Trừng cười nhạt một tiếng: "Thảo dân cũng không biết là thật hay giả, với lại nếu vương phi đã nghe thấy những lời này, thì thảo dân hi vọng sẽ không bị lan truyền ra ngoài."
Hẳn có mấy phần là thật, Lâm Huệ nói: "Ngươi thật sự có thể giới thiệu người đó cho ta?"
"Vâng." Lận Ngọc Trừng nói, "Vương phi nếu muốn đi, mời người ngày mai cải trang đi cùng với thảo dân, cả lộ trình vừa đi vừa về thì mất ba ngày, khi trở về có thể kịp lúc mừng trung thu."
Lận phu nhân kỳ quái hỏi: "Vương phi có thể triệu kiến hắn ta, không thể mời hắn ta đến kinh thành được sao?"
"Không thể được, tính tình của hắn ta rất cổ quái, sẽ không đáp ứng việc này, hơn nữa, nếu truyền lời thì cũng không truyền được đến tai hắn, cho nên không thể trách tội được."
Lâm Huệ trầm ngâm: "Để ta trở về suy tính một chút."
Từ trà lâu đi ra, Lận phu nhân lắc đầu nói: "Nàng là vương phi thì sao có thể tự mình đi gặp một thương nhân được, còn mua công cụ chế tác gì nữa chứ, con nghĩ như thế nào mà lại nói ra những lời như vậy!"
Lận Ngọc Trừng cười cười không đáp.
Hắn ta cảm giác chắc chắn Lâm Huệ sẽ đi gặp, bởi vì nàng và hắn là cùng một loại người, trên người có chung năng lực mạo hiểm, nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Đúng như hắn nghĩ, Lâm Huệ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nàng nghĩ phải đi gặp người kia một lần, cho dù bàn bạc chuyện làm ăn không thành công, thì cũng muốn tìm hiểu một chút kỹ thuật chế tác của nước Cao Miên rốt cuộc lợi hại tới đâu.
Buổi tối nàng liền sai Khương Hoàng thu dọn hành lý, đồng thời chuyển lời cho Lận Ngọc Trừng, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát.
Khương Hoàng kinh ngạc nói: "Người muốn đi chỗ nào?"
"Lật huyện."
Quế Tâm kêu lên: "Vương phi, người thật sự muốn đến cái chỗ đó à?"
"Ừ, chẳng lẽ ta không thể đi được?" Nàng là vương phi, cũng đâu phải phạm nhân, luật lệ của Đại Lương cũng đâu có nói vương phi không thể rời khỏi kinh đô. Về phần Lận Ngọc Trừng, nàng cũng không ngồi chung một chiếc xe với hắn ta, ai đi đường nấy.
Quế Tâm nói không nên lời.
Mắt thấy Khương Hoàng đang ngoan ngoãn bắt đầu thu thập, nàng ta nói khẽ: "Vương phi, có nên báo trước một tiếng cho điện hạ biết hay không?"
Lâm Huệ khẽ giật mình.
Đúng vậy, phải nói với hắn sao?
Nhưng Mục Liễn đã đi rồi*, chắc chắn lại sẽ trưng ra cái vẻ tự cao tự đại, gần đây hắn vẫn luôn lãnh đạm, ngay cả việc dùng bữa cũng không muốn ăn chung với nàng, thì nói chi tới việc nói chuyện.
* Chỉ việc xách gối ra đi.
Có điều, tốt xấu gì trên danh nghĩa vẫn là phu thê, việc nàng rời khỏi kinh thành vẫn nên thông báo một chút. . .
Lâm Huệ liền đi đến Toại Sơ Đường gặp Mục Liễn.
"Ngày mai ta sẽ đi Lật huyện, sau ba ngày sẽ trở về." Nàng lời ít ý nhiều nói.
Lật huyện?
Vốn dĩ Mục Liễn không muốn đáp lời Lâm Huệ, nghe vậy không nhịn được hiếu kì: "Đi Lật huyện để làm cái gì?"
"Bàn chuyện làm ăn."
". . ." Thật cần cù, quả thật cảm thấy cực kì vô vị, Mục Liễn nói, "Vậy ngươi đi đi."
Nếu nàng muốn đi con đường hồ lô tinh của nàng, thì hắn cũng không ngăn cản.
Vẫn là bộ dáng không tỏ vẻ gì cả, Lâm Huệ nhìn hắn, bất chợp có một ý niệm dần hiện lên trong đầu, chắc hẳn hắn đã phát hiện ra nàng không phải là yêu tinh, nên cảm thấy bị lừa gạt? Không phải thì sao lại có thái độ như vậy?
Chắc là vậy rồi!
Vốn dĩ trong khoảng thời gian này, vì hắn nghĩ rằng nàng là yêu tinh, cảm thấy mới lạ cho nên mới thân cận với nàng như vậy.
Cũng được, đây là sự thật, hai người bọn họ sớm muộn gì cũng phải mỗi người một ngả.
Lâm Huệ xoay người rời đi.
Thân ảnh mặc váy sam màu xanh nhạt biến mất tại cửa ra vào, Mục Liễn ngước mắt nhìn, một lúc lâu cũng không nhúc nhích chút nào.
Từ Bình nhìn không nổi nữa, chủ tử đang tự làm khó bản thân sao, kiềm không được mà nói ra: "Điện hạ, ngài có biết vương phi đi Lật huyện cùng với ai không?"
"Cùng ai?"
"Hơn phân nửa là Lận tam công tử." Từ Bình bẩm báo, "Ám vệ nói, hôm nay Lận phu nhân và Lận tam công tử mời vương phi uống trà, lúc vương phi hồi phủ thì không lâu sau đó liền phái người đi truyền lời cho Lận tam công tử, có lẽ đã ước định ngày mai sẽ đi Lật huyện."
Ánh mắt Mục Liễn lạnh lẽo, nhìn Từ Bình.
Trong lòng Từ Bình lo sợ: "Điện hạ không muốn nghe chuyện liên quan tới vương phi, nhưng chuyện này, thì tiểu nhân không tài nào giấu nổi. . ."
"Lui ra ngoài." Mục Liễn nói.
Từ Bình không dám nói tiếp nữa, khom người cáo lui.
Mục Liễn ngồi bất động, cũng không thể ngăn được trái tim đang đập mạnh liên hồi, giống như đang phình to ra khiến lồng ngực của hắn bị đè ép mà cảm thấy hơi đau nhói.
Đây là cảm giác gì. . .
Hắn giơ tay bưng kín nó, cách lòng bàn tay, cách áo bào nó vẫn muốn nhảy ra ngoài, chẳng biết tại sao, trong đầu hắn chợt hiện lên cảnh tượng mẫu thân ôm hắn khóc nức nở.
Bà nói hắn không làm sai gì cả, thế nhưng bà không thể khống chế nổi bản thân, không thể khống chế nổi ham muốn giành lấy sủng ái của phụ hoàng, dẫu cho không tiếc bất cứ điều gì, thậm chí lợi dụng cả việc tổn thương con của bà.
Bà nói, "Liễn nhi, con phải nhớ kỹ, đừng thích bất cứ người nào, cho dù người kia có tốt đến đâu, cũng không đáng."
Từ đó, hắn không còn yêu thích ai cả.
Thậm chí cả phụ hoàng, hắn cũng không có bất kỳ mong đợi gì đối với ông.
Bỗng nhiên Mục Liễn nói vọng ra ngoài: "Bày cơm, bản vương đói bụng."
Ngay cả là người, mà hắn còn không thèm để ý, huống chi là yêu tinh chứ, hắn cũng không thèm quan tâm tới nàng, nàng muốn đi thì cứ đi đi.
Ngược lại hắn muốn nhìn xem nàng có thể không kiêng nể gì như vậy đến khi nào, sẽ có một ngày nàng gặp phải đạo sĩ hoặc cao tăng, sau đó sẽ bị thu phục, vậy thì vương phủ này cũng sẽ được thanh tịnh giống như lúc ban đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
T_T có chút đau lòng tiểu ngốc tử ~
Lâm Huệ: Đáng đời hắn ta, người với yêu tinh cũng không phân biệt được. ( • ε • )
Mục Liễn: . . . A Hồ, nàng chờ đó. (╬ ̄皿 ̄)
Beta: HungNguyen076213
Một đám nha hoàn trong phòng đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó đồng loạt nhìn về Lâm Huệ, biểu cảm trên khuôn mặt như đang hỏi, vương phi, sao người lại đắc tội điện hạ rồi?
Trời đất chứng giám, sao mà nàng biết được?
Không lẽ do nàng không muốn bạc của hắn, cho nên hắn muốn dọn đi? Lâm Huệ suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy không có khả năng. Ngay cả việc nàng là yêu tinh hắn còn có thể tiếp nhận được, ngay cả việc chen chúc trên một cái giường nữa, việc nàng không muốn bạc của hắn thì tính là cái gì.
Vấn đề này khẳng định không đơn giản, có điều Lâm Huệ cũng không muốn suy đoán quá nhiều, não Mục Liễn bị chập mạch chỗ nào không phải là điều mà nàng có thể lý giải được.
"Bày cơm ra đi." Lâm Huệ phân phó.
Quế Tâm sốt ruột, lúc này mà còn ăn cơm cái gì: "Người không muốn tới chỗ điện hạ để khuyên nhủ một chút sao?" Coi như không viên phòng nhưng có thể ngủ chung một chỗ thì vẫn luôn có hi vọng, "Chắc có hiểu lầm gì ở đây? Người không muốn giải thích sao?"
Thật ra Lâm Huệ đối với việc Mục Liễn cầm gối đầu đi cũng không để ý lắm, ngủ một mình trên một cái giường thật tốt biết bao, nàng cầu còn không được, chỉ là nghĩ đến việc Mục Liễn luôn "quan tâm" tới từng phương diện của nàng, cho nên vẫn nghe theo lời khuyên bảo mà quyết định đi tìm hiểu một chút.
Lâm Huệ bảo Quế Tâm cầm theo đèn lồng, đi ở phía trước dẫn đường, chủ tớ hai người tiến về Toại Sơ Đường.
Từ Bình bẩm báo với Mục Liễn: "Vương phi tới."
Cảm giác đầu tiên của hắn là không muốn gặp, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Huệ tới đây, Mục Liễn thản nhiên nói: "Để cho nàng vào đi."
Làm Hoàng tử thì muốn làm giá sao, hắn muốn đến thượng phòng thì cứ đến, còn nàng thì phải thông báo trước rồi mới được phép tiến vào, trong lòng Lâm Huệ bất bình, bảo Quế Tâm đợi ở bên ngoài, còn nàng thì thản nhiên tiến vào sảnh đường.
Mục Liễn hỏi: "Ngươi tới đây có chuyện gì?"
Chỉ cần hắn không đề cập tới yêu tinh, thì liền trở thành một nhân vật thanh lãnh cấm dục như đã được thiết lập trước đó, lần này còn toát ra khí chất cự người ngoài ngàn dặm, Lâm Huệ quan sát trong chốc lát liền nói: "Cũng không có việc gì, chỉ là ta muốn hỏi điện hạ một chút vì sao lại cầm gối đầu đi?"
"Bởi vì bản vương cảm thấy không thích hợp khi ở chung với ngươi như vậy."
"À?" Lâm Huệ dò hỏi, "Ta có chỗ nào chọc giận điện hạ rồi hả?"
Dưới ánh nến, hàng mi của nàng chớp động, trên gương mặt lại toát ra dã tính không dễ thuần phục, Mục Liễn nói: "Không liên quan gì tới ngươi hết."
Vậy thì tốt rồi, Lâm Huệ là một nữ tử dứt khoát, nên không nói thêm gì nữa, chỉ xác nhận lại: "Sau này điện hạ sẽ không chuyển tới nữa chứ."
Sau này?
Sau này . . .
Mục Liễn nghiêng người sang: "Không có chuyện gì quan trọng thì ngươi lui ra đi."
Khí chất uy nghiêm của người xuất thân trong cung đình quý tộc tản ra, khiến Lâm Huệ nhớ tới nguyên chủ từng bị đối xử lạnh nhạt, nói chung chắc là loại cảm giác này đi? Nàng nghĩ thầm, e là có cái dây thần kinh nào của Mục Liễn lại chập mạch[1] rồi, có điều như thế cũng tốt, dù sao nàng đã làm hết trách nhiệm của mình khi tới đây hỏi thăm.
[1]: Trong bản gốc là gân dựng sai: chỉ việc một người có hành động không phù hợp, không giống người bình thường hoặc đầu óc có vấn đề.
Lâm Huệ trở về thượng phòng ăn cơm.
Sau khi dùng bữa xong, nàng đi tản bộ trong phủ, sau đó lại chuyên tâm thiết kế đồ trang sức, nhưng lúc này khi nằm ở trên giường nàng lại không thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ giống như ngày thường.
Chẳng biết tại sao, nàng lại muốn trò chuyện với đồ đần Mục Liễn, cũng muốn thấy cả dáng vẻ chững chạc, đàng hoàng của hắn nữa, khóe miệng nàng cong lên, Mục Liễn trong lúc đó là đáng yêu nhất, trước giờ nàng chưa từng thân thiết với một nam nhân nào mà lại vui vẻ nhiều như vậy.
Mặc dù hắn không có thật . . .
Có điều hôm nay hắn thật kỳ quái, rốt cuộc là vì cái gì chứ, Lâm Huệ nghĩ ngợi, rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Ung vương và vương phi lại ầm ĩ đến nỗi tách nhau ra, trong phòng đầy vẻ âm u tử khí, nhưng chủ tử lại xem như không có việc gì vẫn tiếp tục chuyên tâm vẽ tranh, Quế Tâm nhịn không được thở dài, xem ra viên phòng thật sự là điều viển vông rồi.
Đời này Vương phi có khả năng trở thành quả phụ, nhưng tại sao lại không nóng nảy một chút nào chứ? Quế Tâm không tài nào hiểu nổi.
Lâm Huệ giơ bản thiết kế cây trâm hoa quế cùng mặt trăng vừa mới vẽ xong cho các nàng nhìn: "Như thế nào?"
Tết Trung Thu đều có "bái nguyệt", cây trâm này rất hợp với phong cảnh, hai nha hoàn vừa nhìn đã thích, Lâm Huệ lại lấy ra cây trâm thỏ ngọc đáng yêu, các nàng lại liên tục tán thưởng. Lâm Huệ nói: "Chờ tết Trung Thu đến, ta sẽ ban thưởng cây trâm thỏ ngọc này cho các ngươi."
Khương Hoàng và Quế Tâm lập tức hoan hô.
Làm người vui vẻ vẫn dễ dàng hơn, chỉ cần không tham lam quá mức.
Lâm Huệ lại chuyên tâm vẽ cây trâm mà Lận Ngọc Trừng đã đặt trước đó.
Thật ra trong hiện thực, bình thường ngọc lục bảo đều được dùng để khảm nạm lên nhẫn, hoặc trâm cài áo, ngoài hai thứ này ra thì không còn thứ gì khác cho nên khi phải làm một cây trâm, nàng dự định sẽ thiết kế một cây trâm khổng tước đang vươn mình lên.
Bởi vì nghe Lận Ngọc Trừng nói, Lận phu nhân rất thích khổng tước, cảm thấy nó vô cùng hoa lệ, nàng định để viên ngọc lục bảo làm bệ đỡ, khổng tước thì đứng trên bệ đỡ này, móng của nó quặp xuống cùng với cái đuôi xòe ra thành hình tròn vừa vặn hướng sự chú ý vào viên ngọc lục bảo sáng chói ở giữa, làm nổi bật lên vẻ đẹp động lòng người của nó.
Bất tri bất giác mấy ngày đã trôi qua.
Sau khi nàng vẽ xong bản thiết kế đồ trang sức thì liền đưa tới cho thợ kim hoàn để họ nhanh chóng chế tác.
Mục Liễn vẫn tiếp tục không đến dùng bữa, tất cả giống như trở về kịch bản nguyên gốc trong sách.
Đến tháng tám, mỗi cây trâm đều được chế tác hoàn mỹ, một khi bán ra thì sẽ nhanh chóng được các vị phu nhân và các cô nương yêu thích, dù giá cả có đắt đỏ đến mấy cũng được bán sạch sành sanh. Về phần cây trâm tặng cho Lận phu nhân cũng đã nhận được lời khen ngợi, Lận phu nhân cũng dựa vào đó mà mời Lâm Huệ đến uống trà.
"Mới nhìn liền biết là từ cửa hàng của vương phi làm ra." Lận phu nhân dù tuổi đã trên năm mươi, nhưng dung mạo vẫn thập phần tú lệ, bà nhìn nhi tử một chút mà trách cứ, "Ngọc Trừng cũng không nói trước, bằng không ta nào dám làm phiền vương phi chứ."
"Vốn dĩ cửa hàng của ta buôn bán những thứ này, phiền phức gì chứ, hơn nữa ta còn đang hợp tác làm ăn cùng Lận công tử."
Ung vương phi này không tỏ vẻ kiêu ngạo gì cả, lại bình dị gần gũi giống như lời nhi tử nói, có điều nàng sở hữu một đôi mắt sắc bén có thần, hắc bạch phân minh, cho nên bà cũng không thể khinh thường được.
Lận phu nhân nói: "Bất kể như thế nào, ta rất thích cây trâm này, trước đó cũng có mua một cây trâm khổng tước, nhưng không có một cây trâm nào giống cây trâm này khiến người ta nhìn đến hai mắt phát sáng."
"Chủ yếu là do phía trên khảm rất nhiều bảo thạch." Lâm Huệ nói đùa.
Lận phu nhân cười rộ lên: "Ngọc Trừng, con cũng không thể thiếu vương phi bạc được, cần phải trả đủ."
"Đã trả đủ rồi ạ, " Lận Ngọc Trừng tiếp lời, "Sau này nhi tử cũng không tiện gặp vương phi." Rồi châm trà cho Lâm Huệ, "Mấy ngày nữa thảo dân sẽ quay về Linh châu, hôm nay cũng tiện thể từ biệt vương phi luôn."
"Thật vậy à, ngươi muốn đi rồi?" Lâm Huệ lại nhíu mày, "Ngươi rời khỏi kinh thành như vậy, sau này ai sẽ thay ngươi phụ trách?"
Vị vương phi này thực chất bên trong là một thương nhân, ngay lập tức đã nghĩ đến sự tình sau này.
Lận Ngọc Trừng mỉm cười: "Thảo dân tự nhiên sẽ an bài tốt, người kia cứ cách ba tháng sẽ liên lạc với vương phi, hắn ta tên là Hách Niệm, đến lúc đó vương phi chỉ cần giao tiền bạc cho hắn ta, tự hắn ta sẽ chuyển giao lại cho thảo dân sau."
Quả nhiên là người làm việc chu đáo, Lâm Huệ nói: "Vậy thì tốt rồi, hi vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài."
Lận phu nhân ở bên cạnh thở dài: "Hài tử này, Lận gia chúng ta chẳng lẽ lại thiếu tiền sao? Không phải con muốn . . . "
"Mẫu thân, mỗi người đều có chí hướng riêng." Lận Ngọc Trừng không muốn bàn luận việc này trước mặt Lâm Huệ, nên lập tức ngắt lời.
Quả thực ở trước mặt người ngoài mà nói chuyện trong nhà cũng không thích hợp, Lận phu nhân ngậm miệng lại, không đề cập tới nữa.
Lận Ngọc Trừng chuyển sang hỏi về bảo thạch: "Vương phi quyết định đi tới Tuyết châu để thu mua sao? Thảo dân nghe nói đã có cửa hàng khác cũng phái người tới đó, chỉ sợ thương nhân ở Tuyết châu sẽ cố ý nâng giá tiền lên."
Vật vì hiếm nên quý, như vậy, chi phí sẽ phải tăng lên.
Lâm Huệ nhíu mày: "Kĩ thuật chế tácbảo thạch của nước Cao Miên vẫn do họ nắm giữ, Đại Lương không thể nào sánh nổi, vậy so với việc bị chặn ngang yết hầu, chúng ta cũng chỉ có thể để cho bọn họ tăng giá tiền thôi."
"Thật ra vương phi có thể thử những biện pháp khác một chút, " Lận Ngọc Trừng uống một ngụm trà rồi nói, "Hẳn có thể thay đổi được thế cục."
"Biện pháp gì?" Lâm Huệ hiếu kì dò hỏi.
"Tới nước Cao Miên mua những công cụ gọt giũa, như vậy bản thân người có thể tự chế tác bảo thạch." Lận Ngọc Trừng chậm rãi nói, "Bảo thạch ở Đại Lương của chúng ta có rất nhiều, so ra thì chúng ta chiếm ưu thế hơn bọn họ nhiều, vương phi có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền bạc."
Còn có loại động tác này!
Tại sao nàng lại không nghĩ tới chứ? Ánh mắt Lâm Huệ sáng lên, nhưng ánh sáng kia lại nhanh chóng bị chôn vùi, nước Cao Miên không nằm gần Tuyết châu, làm sao nàng có thể đi mua được? Dù có giao việc này cho Bùi Cảnh, e rằng cũng không xong.
Hơn nữa, nàng cảm giác việc mua những công cụ chế tác này cũng không phải là một chuyện dễ dàng, có ai sẽ vô duyên vô cớ mà đem kế sinh nhai bán cho người khác để kiếm tiền cơ chứ?
Đây là một loại kỹ thuật.
Thấy nàng trầm tư, liền biết đã nghĩ đến điểm mấu chốt, Lận Ngọc Trừng đầy hứng thú quan sát, nghĩ thầm vị vương phi này nghe nói là một tiểu thư khuê các, nhưng không biết sao nàng lại có chung suy nghĩ với mình? Có điều nghĩ lại, bản thân hắn ta cũng là đệ tử thế gia, nhưng lại thích buôn bán, vậy thì, nàng vì sao lại không được chứ?
Tựa như tìm được người có chung chí hướng, trong lòng Lận Ngọc Trừng cảm thấy hơi vui sướng, đặt chung trà xuống, nói: "Nếu như vương phi thật sự có ý này, thảo dân nguyện ý làm trung gian."
"Trung gian như thế nào?"
"Thảo dân có quen biết một người, hắn ta thường làm ăn cùng thương nhân của nước Cao Miên, hiện tại đang ở Lật huyện, nếu như vương phi nguyện ý gặp hắn ta một lần, thảo dân có thể giới thiệu cho người. Thân phận người này phức tạp, có lời đồn phụ thân của hắn ta chính là người nước Cao Miên, hai mươi mấy năm trước trong lúc hai nước đang giao chiến, phụ thân hắn ta giấu kín thân phận tới Đại Lương, sau đó lại cưới một nữ tử Đại Lương, về sau thì trở về nước Cao Miên."
Lâm Huệ có phần kinh ngạc: "Rốt cuộc là lời đồn hay là chuyện có thật?"
Lận Ngọc Trừng cười nhạt một tiếng: "Thảo dân cũng không biết là thật hay giả, với lại nếu vương phi đã nghe thấy những lời này, thì thảo dân hi vọng sẽ không bị lan truyền ra ngoài."
Hẳn có mấy phần là thật, Lâm Huệ nói: "Ngươi thật sự có thể giới thiệu người đó cho ta?"
"Vâng." Lận Ngọc Trừng nói, "Vương phi nếu muốn đi, mời người ngày mai cải trang đi cùng với thảo dân, cả lộ trình vừa đi vừa về thì mất ba ngày, khi trở về có thể kịp lúc mừng trung thu."
Lận phu nhân kỳ quái hỏi: "Vương phi có thể triệu kiến hắn ta, không thể mời hắn ta đến kinh thành được sao?"
"Không thể được, tính tình của hắn ta rất cổ quái, sẽ không đáp ứng việc này, hơn nữa, nếu truyền lời thì cũng không truyền được đến tai hắn, cho nên không thể trách tội được."
Lâm Huệ trầm ngâm: "Để ta trở về suy tính một chút."
Từ trà lâu đi ra, Lận phu nhân lắc đầu nói: "Nàng là vương phi thì sao có thể tự mình đi gặp một thương nhân được, còn mua công cụ chế tác gì nữa chứ, con nghĩ như thế nào mà lại nói ra những lời như vậy!"
Lận Ngọc Trừng cười cười không đáp.
Hắn ta cảm giác chắc chắn Lâm Huệ sẽ đi gặp, bởi vì nàng và hắn là cùng một loại người, trên người có chung năng lực mạo hiểm, nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Đúng như hắn nghĩ, Lâm Huệ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nàng nghĩ phải đi gặp người kia một lần, cho dù bàn bạc chuyện làm ăn không thành công, thì cũng muốn tìm hiểu một chút kỹ thuật chế tác của nước Cao Miên rốt cuộc lợi hại tới đâu.
Buổi tối nàng liền sai Khương Hoàng thu dọn hành lý, đồng thời chuyển lời cho Lận Ngọc Trừng, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát.
Khương Hoàng kinh ngạc nói: "Người muốn đi chỗ nào?"
"Lật huyện."
Quế Tâm kêu lên: "Vương phi, người thật sự muốn đến cái chỗ đó à?"
"Ừ, chẳng lẽ ta không thể đi được?" Nàng là vương phi, cũng đâu phải phạm nhân, luật lệ của Đại Lương cũng đâu có nói vương phi không thể rời khỏi kinh đô. Về phần Lận Ngọc Trừng, nàng cũng không ngồi chung một chiếc xe với hắn ta, ai đi đường nấy.
Quế Tâm nói không nên lời.
Mắt thấy Khương Hoàng đang ngoan ngoãn bắt đầu thu thập, nàng ta nói khẽ: "Vương phi, có nên báo trước một tiếng cho điện hạ biết hay không?"
Lâm Huệ khẽ giật mình.
Đúng vậy, phải nói với hắn sao?
Nhưng Mục Liễn đã đi rồi*, chắc chắn lại sẽ trưng ra cái vẻ tự cao tự đại, gần đây hắn vẫn luôn lãnh đạm, ngay cả việc dùng bữa cũng không muốn ăn chung với nàng, thì nói chi tới việc nói chuyện.
* Chỉ việc xách gối ra đi.
Có điều, tốt xấu gì trên danh nghĩa vẫn là phu thê, việc nàng rời khỏi kinh thành vẫn nên thông báo một chút. . .
Lâm Huệ liền đi đến Toại Sơ Đường gặp Mục Liễn.
"Ngày mai ta sẽ đi Lật huyện, sau ba ngày sẽ trở về." Nàng lời ít ý nhiều nói.
Lật huyện?
Vốn dĩ Mục Liễn không muốn đáp lời Lâm Huệ, nghe vậy không nhịn được hiếu kì: "Đi Lật huyện để làm cái gì?"
"Bàn chuyện làm ăn."
". . ." Thật cần cù, quả thật cảm thấy cực kì vô vị, Mục Liễn nói, "Vậy ngươi đi đi."
Nếu nàng muốn đi con đường hồ lô tinh của nàng, thì hắn cũng không ngăn cản.
Vẫn là bộ dáng không tỏ vẻ gì cả, Lâm Huệ nhìn hắn, bất chợp có một ý niệm dần hiện lên trong đầu, chắc hẳn hắn đã phát hiện ra nàng không phải là yêu tinh, nên cảm thấy bị lừa gạt? Không phải thì sao lại có thái độ như vậy?
Chắc là vậy rồi!
Vốn dĩ trong khoảng thời gian này, vì hắn nghĩ rằng nàng là yêu tinh, cảm thấy mới lạ cho nên mới thân cận với nàng như vậy.
Cũng được, đây là sự thật, hai người bọn họ sớm muộn gì cũng phải mỗi người một ngả.
Lâm Huệ xoay người rời đi.
Thân ảnh mặc váy sam màu xanh nhạt biến mất tại cửa ra vào, Mục Liễn ngước mắt nhìn, một lúc lâu cũng không nhúc nhích chút nào.
Từ Bình nhìn không nổi nữa, chủ tử đang tự làm khó bản thân sao, kiềm không được mà nói ra: "Điện hạ, ngài có biết vương phi đi Lật huyện cùng với ai không?"
"Cùng ai?"
"Hơn phân nửa là Lận tam công tử." Từ Bình bẩm báo, "Ám vệ nói, hôm nay Lận phu nhân và Lận tam công tử mời vương phi uống trà, lúc vương phi hồi phủ thì không lâu sau đó liền phái người đi truyền lời cho Lận tam công tử, có lẽ đã ước định ngày mai sẽ đi Lật huyện."
Ánh mắt Mục Liễn lạnh lẽo, nhìn Từ Bình.
Trong lòng Từ Bình lo sợ: "Điện hạ không muốn nghe chuyện liên quan tới vương phi, nhưng chuyện này, thì tiểu nhân không tài nào giấu nổi. . ."
"Lui ra ngoài." Mục Liễn nói.
Từ Bình không dám nói tiếp nữa, khom người cáo lui.
Mục Liễn ngồi bất động, cũng không thể ngăn được trái tim đang đập mạnh liên hồi, giống như đang phình to ra khiến lồng ngực của hắn bị đè ép mà cảm thấy hơi đau nhói.
Đây là cảm giác gì. . .
Hắn giơ tay bưng kín nó, cách lòng bàn tay, cách áo bào nó vẫn muốn nhảy ra ngoài, chẳng biết tại sao, trong đầu hắn chợt hiện lên cảnh tượng mẫu thân ôm hắn khóc nức nở.
Bà nói hắn không làm sai gì cả, thế nhưng bà không thể khống chế nổi bản thân, không thể khống chế nổi ham muốn giành lấy sủng ái của phụ hoàng, dẫu cho không tiếc bất cứ điều gì, thậm chí lợi dụng cả việc tổn thương con của bà.
Bà nói, "Liễn nhi, con phải nhớ kỹ, đừng thích bất cứ người nào, cho dù người kia có tốt đến đâu, cũng không đáng."
Từ đó, hắn không còn yêu thích ai cả.
Thậm chí cả phụ hoàng, hắn cũng không có bất kỳ mong đợi gì đối với ông.
Bỗng nhiên Mục Liễn nói vọng ra ngoài: "Bày cơm, bản vương đói bụng."
Ngay cả là người, mà hắn còn không thèm để ý, huống chi là yêu tinh chứ, hắn cũng không thèm quan tâm tới nàng, nàng muốn đi thì cứ đi đi.
Ngược lại hắn muốn nhìn xem nàng có thể không kiêng nể gì như vậy đến khi nào, sẽ có một ngày nàng gặp phải đạo sĩ hoặc cao tăng, sau đó sẽ bị thu phục, vậy thì vương phủ này cũng sẽ được thanh tịnh giống như lúc ban đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
T_T có chút đau lòng tiểu ngốc tử ~
Lâm Huệ: Đáng đời hắn ta, người với yêu tinh cũng không phân biệt được. ( • ε • )
Mục Liễn: . . . A Hồ, nàng chờ đó. (╬ ̄皿 ̄)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.