Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ
Chương 16: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Cửu Lam
25/09/2020
Hành
động này vượt quá dự kiến của bất cứ người nào, Hứa Ngọc Lâm sau khi rớt xuống nước mới phản ứng lại, hai tay quơ trên mặt sông, miệng không rõ
nói cái gì.
Lâm Huệ thưởng thức nàng ta hốt hoảng rơi xuống sông, thản nhiên nói: "Đều thất thần làm gì, còn không nhanh cứu Đoan vương phi lên."
Mọi người mới vội vàng thả dây thừng xuống, về phần nha hoàn của Hứa Ngọc Lâm, bởi vì không có một ai biết bơi nên cũng chỉ có thể ở trên bờ lo lắng suông. Ngược lại bản thân Hứa Ngọc Lâm còn biết chút ít về bơi lội, lôi kéo sợi dây thừng bơi về phía thuyền.
Lão phu nhân bị chuyện lúc nãy làm cho kinh hãi cả khuôn mặt trắng bệch, bên tai lại nghe được Mục Liễn nói: "Cho thuyền cập bờ, lại mang chút quần áo sạch tới."
Bà vội vàng nói: "Đúng, phải nhanh chóng thay quần áo ướt, coi chừng bị cảm lạnh!" Tiến lên nắm chặt tay Lâm Huệ, "Cháu vào toa thuyền trước đi, bên trong ấm hơn một chút." Mặc kệ phản ứng của Lâm Huệ, bà vội vàng kéo nàng vào trong, Cố thị không dám một mình đợi ở bên ngoài, cũng đi theo tiến vào toa thuyền, nàng ta đã được lĩnh giáo tính tình ngang ngược của Đoan vương phi, nào có ai ở trên thuyền người khác mà dám xô đẩy chủ tử chứ?
May mắn Lâm Huệ cũng không phải quả hồng mềm, tuy nhiên việc đẩy Hứa Ngọc Lâm xuống sông, có thể rước lấy phiền phức hay không? Cố thị có chút lo lắng.
Sau khi Hứa Ngọc Lâm đi lên thì tức giận đến mặt mày xanh mét, nàng ta không cố ý đẩy Lâm Huệ xuống sống, lúc đó chỉ là ngoài ý muốn, ai bảo Lâm Huệ giống như người giấy chứ?
Kết quả ngược lại rất tốt, Lâm Huệ cũng dám đẩy nàng ta!
"Lâm Huệ, ngươi đi ra đây cho ta" nàng ta quát to, "Ngươi dám mưu hại mạng người sao?"
Lâm Huệ nghe thấy mà buồn cười.
Nàng cũng không sợ Hứa Ngọc Lâm, Hứa Ngọc Lâm trong quyển sách này chỉ là một nhân vật không sống lâu, thời điểm đẩy nàng ta, nàng đã dự đoán đến chuyện sau đó, đợi một lát nữa khẳng định là phải đi gặp hoàng đế và hoàng hậu. Hứa Ngọc Lâm có thể không biết, hoàng đế đã sớm nhìn không vừa mắt một nhà Hứa gia.
Nàng đang chờ Hứa Ngọc Lâm xông tới, lại nghe Mục Liễn nói: "A Huệ đang ở bên trong thay quần áo, không bằng lát nữa gặp nhau tại thủy đình, tẩu xuống thuyền trước đi."
Hứa Ngọc Lâm sững sờ, rất không cam tâm, nhưng khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Mục Liễn rốt cuộc cũng không dám lỗ mãng, oán hận đến cắn răng một cái, mới phất tay áo rời đi.
Từ góc cửa sổ nhìn thấy nàng ta đi xa, Lâm Hạm nhẹ nhàng thở ra, nhưng ánh mắt lúc chuyển đến trên người Lâm Huệ, trong lòng lại thập phần phức tạp.
Chuyện này xem như do nàng ta dẫn tới tai hoạ, không phải vì nàng ta, Đoan vương phi cũng sẽ không lên thuyền, nàng ta nói khẽ: "Tỷ tỷ, đều do muội không tốt, sớm biết vậy muội sẽ không trốn ở nơi này, làm hại tỷ cùng Đoan vương phi phát sinh xung đột, là muội liên lụy tỷ."
"Không có quan hệ gì với muội, " Lâm Huệ nói, "Nàng ta chính là thích ăn đòn."
Trong giọng nói thể hiện sự cường ngạnh không thể nghi ngờ.
Trong ấn tượng của Lâm Hạm, Lâm Huệ lúc đầu đâu phải như vậy, quan sát nàng một lúc, trong lòng Lâm Hạm đột nhiên sinh ra mấy phần hảo cảm, nghĩ thầm một Lâm Huệ như thế này cũng không thể do trùng sinh mà tính cách liền thay đổi.
Cố thị cầm khăn lau lau thái dương: "A Huệ, vị Đoan vương phi kia thật sự đáng ghét, muội làm như vậy có thể hay không. . ."
"Sẽ bị trách phạt?" Lâm Huệ nói, "Đại tẩu không cần lo lắng, việc này muội tự có chủ trương."
Từ Bình rất nhanh mang tới váy sam sạch sẽ, mọi người lui ra ngoài, Lâm Huệ liền ở bên trong thay đồ, sau đó Mục Liễn cũng đổi bào phục.
Thu thập xong, hai người hướng tới thủy đình.
Trên đường, Mục Liễn thản nhiên nói: "Vì sao ngươi muốn đẩy nhị tẩu?"
"Nuốt không trôi cái thái độ đó." Lâm Huệ thầm nghĩ, nàng đời này đã đủ phiền não, tuổi còn trẻ liền chết, bây giờ xuyên qua trong sách nàng cũng không muốn bị người khác tùy tiện khi dễ, "Ta không ngại nói thật cho ngươi biết, ta là người có thù báo thù, có oán báo oán."
Đã được chứng kiến, Mục Liễn trầm mặc một lát: "Đợi lát nữa nếu phụ hoàng mẫu hậu có hỏi, ngươi không nên mở miệng."
"Ta không mở miệng, chẳng lẽ ngươi nói?" Lâm Huệ hỏi.
"Ừ."
Lâm Huệ sửng sốt một chút, nghĩ thầm thiết lập nhân vật Mục Liễn này sập thật rồi, hôm nay nhảy xuống sông cứu nàng không nói, thế mà còn muốn thay nàng nói chuyện, chẳng lẽ hắn thích nàng rồi?
Điều này không có khả năng?
Hơn nữa, nàng chưa từng làm chuyện gì khiến Mục Liễn yêu thích, Lâm Huệ bên cạnh, nghiêm túc hỏi: "Vì sao hôm nay ngươi cứu ta?"
"Không cứu thì ngươi sẽ chết."
"Vậy thì ngươi cứ để ta chết."
". . ." Mục Liễn cứng lại, "Ngươi muốn đi tìm cái chết?"
"Ta chỉ so sánh thôi, ý của ta là, nếu như ngươi thật sự nhìn ta chết, thì ngươi có suy nghĩ gì?"
Mục Liễn suy nghĩ một lát: "Thế gian này có khả năng không còn yêu tinh."
Tốt a, huynh đệ.
Xem ra hắn chỉ coi nàng như đồ vật kỳ lạ, ngẫm lại cũng hiểu, nếu một ngày nào đó nàng gặp được một người ngoài hành tinh vô hại đối với mình, có khả năng cũng sẽ nảy sinh lòng bảo hộ. Để ở trong nhà, không có chuyện gì thì nghe một chút chuyện bát quái ngoài hành tinh, chơi vui biết bao. Lâm Huệ nhẹ nhàng thở ra: "Bất kể như thế nào, hôm nay đa tạ điện hạ, có điều một lát nữa vẫn nên để ta tự mình giải thích cho thỏa đáng, ngươi không nên bị cuốn vào trong đó."
Thấy nàng khăng khăng như thế, Mục Liễn cũng không cưỡng cầu.
Đi vào thủy đình, liền thấy Hứa Ngọc Lâm đã ở đó, sau khi Lâm Huệ tiến lên thỉnh an hoàng đế và hoàng hậu, thì thẳng thắn nói: "Hôm nay con dâu nhất thời tức giận nên đã đẩy nhị tẩu xuống sông, con dâu cũng không phủ nhận, nhưng thật sự là bởi vì. . ."
Nhìn thấy nàng liền tức giận, Hứa Ngọc Lâm cao giọng nói: "Ngươi là muốn ta chết đuối dưới sông! Phụ hoàng, ngài nghe được chính miệng nàng ta thừa nhận?"
Tính tình Nhị nhi tức này như thế nào hoàng đế cũng hiểu rõ, chân tướng việc hôm nay cũng biết, thản nhiên nói: "Chỉ là tiểu đả tiểu nháo, các con cũng không có ai bị thương, vậy thì hoà giải đi, về sau tương kính tương ái, đừng có lại gây ra chuyện không đúng."
Cái gì, cứ giải quyết như vậy sao? Hứa Ngọc Lâm cau mày nói: "Phụ hoàng, nàng ta độc ác như thế, ngài chỉ nói dăm ba câu rồi cho qua nhẹ nhàng như vậy sao? Mẫu hậu, người nói đúng không?"
Hoàng hậu "nghe tiếng đàn biết nhã ý"*: "Các con đều không đúng, Ngọc Lâm con sai ở chỗ động tay động chân, A Huệ sai do không biết kiềm chế cảm xúc, các con bình thường đều là người hiểu lý lẽ, loại chuyện như hôm nay thật sự không nên phát sinh. Hoàng thượng đã vô cùng bao dung, đừng khiến Hoàng thượng tức giận, mau lui xuống đi."
* Hoàng hậu hiểu ý của của hoàng thượng.
Hoàng đế cùng Hoàng hậu cũng không chịu làm chủ cho mình, Hứa Ngọc Lâm chưa từng ngờ tới kết quả sẽ như thế này, hận không thể lật ngược tất cả bàn trong đình, nhưng lại vạn lần không dám, chỉ có thể đem nỗi uất ức chôn ở trong lòng, khom người lui xuống.
Lâm Huệ cũng giống như vậy cáo lui.
Nhìn bóng lưng của người con dâu này, hoàng đế sờ sờ chòm râu ngắn dưới hàm, trên mặt nhịn không được lộ ra tươi cười.
Tứ nhi tử nguyện ý xuống nước cứu nàng, đủ để chứng minh hết thảy, xem ra tâm nguyện của ông có thể đạt được rồi, chỉ bằng điều này, ông cũng không trừng phạt Lâm Huệ, hơn nữa Hứa Ngọc Lâm ở bên ngoài hành xử quá mức bá đạo. Nghe nói nữ tử ở kinh đô đa phần đều kiêng kị nàng ta, bây giờ tứ nhi tức lại dám cùng nàng ta đấu một màn, cũng coi như vừa vặn áp chế sự phách lối này xuống.
Hai vị vương phi lần lượt rơi xuống nước, chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Mục Dực.
Mục Kiêu cũng ở bên cạnh, nghe vậy kinh ngạc nói: "Việc này thật chứ? Tứ tẩu lại dám đẩy nhị tẩu xuống sông?"
"Vâng, " tùy tùng nói tiếp, "Bên trên thuyền hoa có nha hoàn của vương phi."
Mục Kiêu cảm thấy khó mà tin được, nữ tử giống như hoa lê thanh lệ kia sẽ có động tác này ư, nhưng Mục Dực lại quan tâm đến chuyện khác hơn: "Vì sao Vương phi lại đột nhiên lên thuyền hoa của Ung vương phi?"
"Cái này. . ." Tùy tùng do dự, "Hình như là muốn tìm một tiểu cô nương, cô nương kia là người Lâm gia."
Lâm Hạm?
Vừa rồi Vương Thông đã tra được cái tên Lâm Hạm này, con mắt Mục Dực híp lại, xem ra bản thân hắn không cẩn thận nên bị Hứa Ngọc Lâm phát hiện. Nữ nhân này, thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, cũng không nhìn lại bản thân một chút ngày thường có bộ dáng gì, nếu không phải do phụ thân nàng ta nắm giữ binh quyền, hắn sẽ lấy nàng ta sao?
Bây giờ để cho nàng ta trải qua mấy năm tốt lành, hắn ngay cả một trắc thất cũng chưa từng nạp, cứ như vậy, trong mắt nàng ta lại không chứa nổi một hạt cát.
Mục Dực đặt chung rượu trong tay xuống, đứng lên. Mục Kiêu nói: "Ca ca, huynh đi đâu vậy?"
Hiển nhiên là đi an ủi Hứa Ngọc Lâm, Mục Dực thầm nghĩ hiện tại hắn không thể không cần sự nâng đỡ của Hứa gia, nghĩ đến lại có chút hối hận, đã nhịn được mấy năm vì sao lại khiến Hứa Ngọc Lâm sinh nghi vào lúc này, đại khái là cô nương kia quá mức dễ nhìn, khiến tâm hắn nhịn không được bị nàng ấy hấp dẫn.
Hắn bước nhanh rời đi.
Lại nói Lâm Huệ cùng Mục Liễn ngồi trên xe ngựa trở về.
Mục Liễn hỏi: "Phụ hoàng cùng mẫu hậu đã nói cái gì?"
Chính nàng cũng đang nghi hoặc đây, mọi chuyện tiến hành quá mức thuận lợi, hoàng hậu thì cũng thôi đi, từ trước đến nay luôn là người ba phải, bởi vì nhi tử thân sinh đã mất, cho nên đắc tội với ai cũng không tốt. Kỳ quái nhất chính là hoàng đế, ông ấy quả thực một chút cũng không có ý định che giấu, rất rõ ràng nàng nghe được ông ấy thiên vị nàng, đến mức nàng không cần phải cãi lại, hay chuẩn bị lý do thoái thác.
Chẳng lẽ lại do Mục Liễn? Lâm Huệ nói: "Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều rất bao dung, chỉ dạy dỗ hai câu."
Không có trừng trị nàng, Mục Liễn yên tâm: "Lần sau ngươi đừng có lại kích động."
"Ta đây cũng không phải do kích động." Hứa Ngọc Lâm là kẻ phiền nhiễu, loại người này nhịn nàng ta một lần, về sau nàng ta sẽ càng được nước lấn tới.
Nhìn dáng vẻ không chịu khuất phục này, Mục Liễn nhếch miệng lên, nghĩ thầm tính tình cũng không nhỏ, nếu như nàng thật sự có pháp lực, chỉ sợ mạng của Hứa Ngọc Lâm khó mà giữ được, đang nghĩ ngợi, chợt nghe Lâm Huệ hắt hơi một cái, hắn nghiêng đầu, trông thấy nàng đang che mũi.
Mục Liễn lấy khăn ra đưa cho nàng: "Ngươi chẳng lẽ. . . bị phong hàn?"
Thì sao, yêu tinh không thể mắc bệnh phổ thông được à? Cứ nhất định phải mắc bệnh kì quái mới được à? Lâm Huệ tiếp nhận khăn lau mũi: "Mới rớt xuống nước một chút đã bị cảm lạnh, thân thể loài người các ngươi cũng quá kém."
Mục Liễn: ". . ."
Sự thật chứng minh, thật quá kém.
Đến buổi tối Lâm Huệ liền sốt cao, Mục Liễn mời thái y đến khám bệnh, thái y kê một toa thuốc, nói Lâm Huệ chỉ bị cảm lạnh. Mắt Mục Liễn liếc đơn thuốc, bên trên đều là dược liệu bình thường, hắn hỏi: "Uống những cái này sao?"
Không thì còn có thể uống cái gì? Thái y nói: "Điện hạ không cần phải lo lắng, vương phi uống xong thuốc này, đợi đến buổi sáng ngày mai chắc chắn sẽ khỏe lại, chỉ là tối nay hơi gian nan một chút."
Mục Liễn cám ơn, sai người đi nấu thuốc.
Dưới ánh nến, sắc mặt nàng đỏ hồng, trên trán đầy mồ hôi, hai hàng lông mày nhíu lại, có vẻ như rất khó chịu.
Bộ dạng yếu ớt này giống như loài người, Mục Liễn ngồi bên giường cẩn thận nhìn nàng chăm chú, nghĩ thầm nàng luôn nói mình là yêu tinh, nhưng lại không có đến một chứng cứ chân thực, nàng là yêu tinh thật sao? Nếu không phải, lời nói và cử chỉ của nàng vì sao lại khác biệt như thế? Nghĩ vậy, ngón tay khẽ vuốt qua gương mặt Lâm Huệ, thấp giọng nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lâm Huệ nóng đến hồ đồ, nên mới cảm thấy bên trong ánh sáng màu da cam tựa hồ nhìn thấy mẹ ngồi bên cạnh, nàng kêu lên: "Mẹ."
Mẹ, nàng suy nghĩ nhiều quá nên gặp lại bà ư!
Mẹ, người ôn nhu nhất ở thế giới kia, nhưng lại là kẻ ngốc nhất, bỏ lại nàng một mình mà rời đi, nàng khóc gọi: "Mẹ."
"Ngươi nói cái gì?" Mục Liễn cúi người, "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Nhưng không ngờ Lâm Huệ lại duỗi cánh tay ra ôm lấy cổ hắn: "Mẹ, người đừng rời đi, " nàng đem gò má dán lên cổ hắn, "Người đừng rời đi, đừng bỏ lại con."
Hắn giật mình, chậm rãi ôm eo nàng, ôn nhu nói: "Được, ta không đi."
Nàng giống như nghe được, cọ xát cổ hắn, khuôn mặt thỏa mãn.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng như thường ngày, không nói ra được yếu đuối bao nhiêu, Mục Liễn sờ tóc của nàng, cảm thán một tiếng, có thể là. . . nàng nhớ tới người nhà trên cây dây leo rồi?
Lời của editor: câu cuối cua gắt quá ლ(¯ロ¯ლ), không kịp đội mũ bảo hiểm rồi ╮(╯_╰)╭
Lâm Huệ thưởng thức nàng ta hốt hoảng rơi xuống sông, thản nhiên nói: "Đều thất thần làm gì, còn không nhanh cứu Đoan vương phi lên."
Mọi người mới vội vàng thả dây thừng xuống, về phần nha hoàn của Hứa Ngọc Lâm, bởi vì không có một ai biết bơi nên cũng chỉ có thể ở trên bờ lo lắng suông. Ngược lại bản thân Hứa Ngọc Lâm còn biết chút ít về bơi lội, lôi kéo sợi dây thừng bơi về phía thuyền.
Lão phu nhân bị chuyện lúc nãy làm cho kinh hãi cả khuôn mặt trắng bệch, bên tai lại nghe được Mục Liễn nói: "Cho thuyền cập bờ, lại mang chút quần áo sạch tới."
Bà vội vàng nói: "Đúng, phải nhanh chóng thay quần áo ướt, coi chừng bị cảm lạnh!" Tiến lên nắm chặt tay Lâm Huệ, "Cháu vào toa thuyền trước đi, bên trong ấm hơn một chút." Mặc kệ phản ứng của Lâm Huệ, bà vội vàng kéo nàng vào trong, Cố thị không dám một mình đợi ở bên ngoài, cũng đi theo tiến vào toa thuyền, nàng ta đã được lĩnh giáo tính tình ngang ngược của Đoan vương phi, nào có ai ở trên thuyền người khác mà dám xô đẩy chủ tử chứ?
May mắn Lâm Huệ cũng không phải quả hồng mềm, tuy nhiên việc đẩy Hứa Ngọc Lâm xuống sông, có thể rước lấy phiền phức hay không? Cố thị có chút lo lắng.
Sau khi Hứa Ngọc Lâm đi lên thì tức giận đến mặt mày xanh mét, nàng ta không cố ý đẩy Lâm Huệ xuống sống, lúc đó chỉ là ngoài ý muốn, ai bảo Lâm Huệ giống như người giấy chứ?
Kết quả ngược lại rất tốt, Lâm Huệ cũng dám đẩy nàng ta!
"Lâm Huệ, ngươi đi ra đây cho ta" nàng ta quát to, "Ngươi dám mưu hại mạng người sao?"
Lâm Huệ nghe thấy mà buồn cười.
Nàng cũng không sợ Hứa Ngọc Lâm, Hứa Ngọc Lâm trong quyển sách này chỉ là một nhân vật không sống lâu, thời điểm đẩy nàng ta, nàng đã dự đoán đến chuyện sau đó, đợi một lát nữa khẳng định là phải đi gặp hoàng đế và hoàng hậu. Hứa Ngọc Lâm có thể không biết, hoàng đế đã sớm nhìn không vừa mắt một nhà Hứa gia.
Nàng đang chờ Hứa Ngọc Lâm xông tới, lại nghe Mục Liễn nói: "A Huệ đang ở bên trong thay quần áo, không bằng lát nữa gặp nhau tại thủy đình, tẩu xuống thuyền trước đi."
Hứa Ngọc Lâm sững sờ, rất không cam tâm, nhưng khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Mục Liễn rốt cuộc cũng không dám lỗ mãng, oán hận đến cắn răng một cái, mới phất tay áo rời đi.
Từ góc cửa sổ nhìn thấy nàng ta đi xa, Lâm Hạm nhẹ nhàng thở ra, nhưng ánh mắt lúc chuyển đến trên người Lâm Huệ, trong lòng lại thập phần phức tạp.
Chuyện này xem như do nàng ta dẫn tới tai hoạ, không phải vì nàng ta, Đoan vương phi cũng sẽ không lên thuyền, nàng ta nói khẽ: "Tỷ tỷ, đều do muội không tốt, sớm biết vậy muội sẽ không trốn ở nơi này, làm hại tỷ cùng Đoan vương phi phát sinh xung đột, là muội liên lụy tỷ."
"Không có quan hệ gì với muội, " Lâm Huệ nói, "Nàng ta chính là thích ăn đòn."
Trong giọng nói thể hiện sự cường ngạnh không thể nghi ngờ.
Trong ấn tượng của Lâm Hạm, Lâm Huệ lúc đầu đâu phải như vậy, quan sát nàng một lúc, trong lòng Lâm Hạm đột nhiên sinh ra mấy phần hảo cảm, nghĩ thầm một Lâm Huệ như thế này cũng không thể do trùng sinh mà tính cách liền thay đổi.
Cố thị cầm khăn lau lau thái dương: "A Huệ, vị Đoan vương phi kia thật sự đáng ghét, muội làm như vậy có thể hay không. . ."
"Sẽ bị trách phạt?" Lâm Huệ nói, "Đại tẩu không cần lo lắng, việc này muội tự có chủ trương."
Từ Bình rất nhanh mang tới váy sam sạch sẽ, mọi người lui ra ngoài, Lâm Huệ liền ở bên trong thay đồ, sau đó Mục Liễn cũng đổi bào phục.
Thu thập xong, hai người hướng tới thủy đình.
Trên đường, Mục Liễn thản nhiên nói: "Vì sao ngươi muốn đẩy nhị tẩu?"
"Nuốt không trôi cái thái độ đó." Lâm Huệ thầm nghĩ, nàng đời này đã đủ phiền não, tuổi còn trẻ liền chết, bây giờ xuyên qua trong sách nàng cũng không muốn bị người khác tùy tiện khi dễ, "Ta không ngại nói thật cho ngươi biết, ta là người có thù báo thù, có oán báo oán."
Đã được chứng kiến, Mục Liễn trầm mặc một lát: "Đợi lát nữa nếu phụ hoàng mẫu hậu có hỏi, ngươi không nên mở miệng."
"Ta không mở miệng, chẳng lẽ ngươi nói?" Lâm Huệ hỏi.
"Ừ."
Lâm Huệ sửng sốt một chút, nghĩ thầm thiết lập nhân vật Mục Liễn này sập thật rồi, hôm nay nhảy xuống sông cứu nàng không nói, thế mà còn muốn thay nàng nói chuyện, chẳng lẽ hắn thích nàng rồi?
Điều này không có khả năng?
Hơn nữa, nàng chưa từng làm chuyện gì khiến Mục Liễn yêu thích, Lâm Huệ bên cạnh, nghiêm túc hỏi: "Vì sao hôm nay ngươi cứu ta?"
"Không cứu thì ngươi sẽ chết."
"Vậy thì ngươi cứ để ta chết."
". . ." Mục Liễn cứng lại, "Ngươi muốn đi tìm cái chết?"
"Ta chỉ so sánh thôi, ý của ta là, nếu như ngươi thật sự nhìn ta chết, thì ngươi có suy nghĩ gì?"
Mục Liễn suy nghĩ một lát: "Thế gian này có khả năng không còn yêu tinh."
Tốt a, huynh đệ.
Xem ra hắn chỉ coi nàng như đồ vật kỳ lạ, ngẫm lại cũng hiểu, nếu một ngày nào đó nàng gặp được một người ngoài hành tinh vô hại đối với mình, có khả năng cũng sẽ nảy sinh lòng bảo hộ. Để ở trong nhà, không có chuyện gì thì nghe một chút chuyện bát quái ngoài hành tinh, chơi vui biết bao. Lâm Huệ nhẹ nhàng thở ra: "Bất kể như thế nào, hôm nay đa tạ điện hạ, có điều một lát nữa vẫn nên để ta tự mình giải thích cho thỏa đáng, ngươi không nên bị cuốn vào trong đó."
Thấy nàng khăng khăng như thế, Mục Liễn cũng không cưỡng cầu.
Đi vào thủy đình, liền thấy Hứa Ngọc Lâm đã ở đó, sau khi Lâm Huệ tiến lên thỉnh an hoàng đế và hoàng hậu, thì thẳng thắn nói: "Hôm nay con dâu nhất thời tức giận nên đã đẩy nhị tẩu xuống sông, con dâu cũng không phủ nhận, nhưng thật sự là bởi vì. . ."
Nhìn thấy nàng liền tức giận, Hứa Ngọc Lâm cao giọng nói: "Ngươi là muốn ta chết đuối dưới sông! Phụ hoàng, ngài nghe được chính miệng nàng ta thừa nhận?"
Tính tình Nhị nhi tức này như thế nào hoàng đế cũng hiểu rõ, chân tướng việc hôm nay cũng biết, thản nhiên nói: "Chỉ là tiểu đả tiểu nháo, các con cũng không có ai bị thương, vậy thì hoà giải đi, về sau tương kính tương ái, đừng có lại gây ra chuyện không đúng."
Cái gì, cứ giải quyết như vậy sao? Hứa Ngọc Lâm cau mày nói: "Phụ hoàng, nàng ta độc ác như thế, ngài chỉ nói dăm ba câu rồi cho qua nhẹ nhàng như vậy sao? Mẫu hậu, người nói đúng không?"
Hoàng hậu "nghe tiếng đàn biết nhã ý"*: "Các con đều không đúng, Ngọc Lâm con sai ở chỗ động tay động chân, A Huệ sai do không biết kiềm chế cảm xúc, các con bình thường đều là người hiểu lý lẽ, loại chuyện như hôm nay thật sự không nên phát sinh. Hoàng thượng đã vô cùng bao dung, đừng khiến Hoàng thượng tức giận, mau lui xuống đi."
* Hoàng hậu hiểu ý của của hoàng thượng.
Hoàng đế cùng Hoàng hậu cũng không chịu làm chủ cho mình, Hứa Ngọc Lâm chưa từng ngờ tới kết quả sẽ như thế này, hận không thể lật ngược tất cả bàn trong đình, nhưng lại vạn lần không dám, chỉ có thể đem nỗi uất ức chôn ở trong lòng, khom người lui xuống.
Lâm Huệ cũng giống như vậy cáo lui.
Nhìn bóng lưng của người con dâu này, hoàng đế sờ sờ chòm râu ngắn dưới hàm, trên mặt nhịn không được lộ ra tươi cười.
Tứ nhi tử nguyện ý xuống nước cứu nàng, đủ để chứng minh hết thảy, xem ra tâm nguyện của ông có thể đạt được rồi, chỉ bằng điều này, ông cũng không trừng phạt Lâm Huệ, hơn nữa Hứa Ngọc Lâm ở bên ngoài hành xử quá mức bá đạo. Nghe nói nữ tử ở kinh đô đa phần đều kiêng kị nàng ta, bây giờ tứ nhi tức lại dám cùng nàng ta đấu một màn, cũng coi như vừa vặn áp chế sự phách lối này xuống.
Hai vị vương phi lần lượt rơi xuống nước, chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Mục Dực.
Mục Kiêu cũng ở bên cạnh, nghe vậy kinh ngạc nói: "Việc này thật chứ? Tứ tẩu lại dám đẩy nhị tẩu xuống sông?"
"Vâng, " tùy tùng nói tiếp, "Bên trên thuyền hoa có nha hoàn của vương phi."
Mục Kiêu cảm thấy khó mà tin được, nữ tử giống như hoa lê thanh lệ kia sẽ có động tác này ư, nhưng Mục Dực lại quan tâm đến chuyện khác hơn: "Vì sao Vương phi lại đột nhiên lên thuyền hoa của Ung vương phi?"
"Cái này. . ." Tùy tùng do dự, "Hình như là muốn tìm một tiểu cô nương, cô nương kia là người Lâm gia."
Lâm Hạm?
Vừa rồi Vương Thông đã tra được cái tên Lâm Hạm này, con mắt Mục Dực híp lại, xem ra bản thân hắn không cẩn thận nên bị Hứa Ngọc Lâm phát hiện. Nữ nhân này, thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, cũng không nhìn lại bản thân một chút ngày thường có bộ dáng gì, nếu không phải do phụ thân nàng ta nắm giữ binh quyền, hắn sẽ lấy nàng ta sao?
Bây giờ để cho nàng ta trải qua mấy năm tốt lành, hắn ngay cả một trắc thất cũng chưa từng nạp, cứ như vậy, trong mắt nàng ta lại không chứa nổi một hạt cát.
Mục Dực đặt chung rượu trong tay xuống, đứng lên. Mục Kiêu nói: "Ca ca, huynh đi đâu vậy?"
Hiển nhiên là đi an ủi Hứa Ngọc Lâm, Mục Dực thầm nghĩ hiện tại hắn không thể không cần sự nâng đỡ của Hứa gia, nghĩ đến lại có chút hối hận, đã nhịn được mấy năm vì sao lại khiến Hứa Ngọc Lâm sinh nghi vào lúc này, đại khái là cô nương kia quá mức dễ nhìn, khiến tâm hắn nhịn không được bị nàng ấy hấp dẫn.
Hắn bước nhanh rời đi.
Lại nói Lâm Huệ cùng Mục Liễn ngồi trên xe ngựa trở về.
Mục Liễn hỏi: "Phụ hoàng cùng mẫu hậu đã nói cái gì?"
Chính nàng cũng đang nghi hoặc đây, mọi chuyện tiến hành quá mức thuận lợi, hoàng hậu thì cũng thôi đi, từ trước đến nay luôn là người ba phải, bởi vì nhi tử thân sinh đã mất, cho nên đắc tội với ai cũng không tốt. Kỳ quái nhất chính là hoàng đế, ông ấy quả thực một chút cũng không có ý định che giấu, rất rõ ràng nàng nghe được ông ấy thiên vị nàng, đến mức nàng không cần phải cãi lại, hay chuẩn bị lý do thoái thác.
Chẳng lẽ lại do Mục Liễn? Lâm Huệ nói: "Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều rất bao dung, chỉ dạy dỗ hai câu."
Không có trừng trị nàng, Mục Liễn yên tâm: "Lần sau ngươi đừng có lại kích động."
"Ta đây cũng không phải do kích động." Hứa Ngọc Lâm là kẻ phiền nhiễu, loại người này nhịn nàng ta một lần, về sau nàng ta sẽ càng được nước lấn tới.
Nhìn dáng vẻ không chịu khuất phục này, Mục Liễn nhếch miệng lên, nghĩ thầm tính tình cũng không nhỏ, nếu như nàng thật sự có pháp lực, chỉ sợ mạng của Hứa Ngọc Lâm khó mà giữ được, đang nghĩ ngợi, chợt nghe Lâm Huệ hắt hơi một cái, hắn nghiêng đầu, trông thấy nàng đang che mũi.
Mục Liễn lấy khăn ra đưa cho nàng: "Ngươi chẳng lẽ. . . bị phong hàn?"
Thì sao, yêu tinh không thể mắc bệnh phổ thông được à? Cứ nhất định phải mắc bệnh kì quái mới được à? Lâm Huệ tiếp nhận khăn lau mũi: "Mới rớt xuống nước một chút đã bị cảm lạnh, thân thể loài người các ngươi cũng quá kém."
Mục Liễn: ". . ."
Sự thật chứng minh, thật quá kém.
Đến buổi tối Lâm Huệ liền sốt cao, Mục Liễn mời thái y đến khám bệnh, thái y kê một toa thuốc, nói Lâm Huệ chỉ bị cảm lạnh. Mắt Mục Liễn liếc đơn thuốc, bên trên đều là dược liệu bình thường, hắn hỏi: "Uống những cái này sao?"
Không thì còn có thể uống cái gì? Thái y nói: "Điện hạ không cần phải lo lắng, vương phi uống xong thuốc này, đợi đến buổi sáng ngày mai chắc chắn sẽ khỏe lại, chỉ là tối nay hơi gian nan một chút."
Mục Liễn cám ơn, sai người đi nấu thuốc.
Dưới ánh nến, sắc mặt nàng đỏ hồng, trên trán đầy mồ hôi, hai hàng lông mày nhíu lại, có vẻ như rất khó chịu.
Bộ dạng yếu ớt này giống như loài người, Mục Liễn ngồi bên giường cẩn thận nhìn nàng chăm chú, nghĩ thầm nàng luôn nói mình là yêu tinh, nhưng lại không có đến một chứng cứ chân thực, nàng là yêu tinh thật sao? Nếu không phải, lời nói và cử chỉ của nàng vì sao lại khác biệt như thế? Nghĩ vậy, ngón tay khẽ vuốt qua gương mặt Lâm Huệ, thấp giọng nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lâm Huệ nóng đến hồ đồ, nên mới cảm thấy bên trong ánh sáng màu da cam tựa hồ nhìn thấy mẹ ngồi bên cạnh, nàng kêu lên: "Mẹ."
Mẹ, nàng suy nghĩ nhiều quá nên gặp lại bà ư!
Mẹ, người ôn nhu nhất ở thế giới kia, nhưng lại là kẻ ngốc nhất, bỏ lại nàng một mình mà rời đi, nàng khóc gọi: "Mẹ."
"Ngươi nói cái gì?" Mục Liễn cúi người, "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Nhưng không ngờ Lâm Huệ lại duỗi cánh tay ra ôm lấy cổ hắn: "Mẹ, người đừng rời đi, " nàng đem gò má dán lên cổ hắn, "Người đừng rời đi, đừng bỏ lại con."
Hắn giật mình, chậm rãi ôm eo nàng, ôn nhu nói: "Được, ta không đi."
Nàng giống như nghe được, cọ xát cổ hắn, khuôn mặt thỏa mãn.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng như thường ngày, không nói ra được yếu đuối bao nhiêu, Mục Liễn sờ tóc của nàng, cảm thán một tiếng, có thể là. . . nàng nhớ tới người nhà trên cây dây leo rồi?
Lời của editor: câu cuối cua gắt quá ლ(¯ロ¯ლ), không kịp đội mũ bảo hiểm rồi ╮(╯_╰)╭
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.