Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ
Chương 1: Sao có thể không khuynh thành được?
Cửu Lam
24/09/2020
Editor: Cần động lực làm luận văn (Yuri 318)
Beta: HungNguyen076213
Lúc trước Lâm Huệ có xem qua một quyển sách, trong đó nữ chính là con riêng, sau này được phụ thân đón về, nhưng lại bị đích tỷ oán hận, coi là cái gai trong mắt, vì muốn giữ lại đường sống nàng ta mới rời khỏi phủ, kết quả khi ở bên ngoài lại có một mối tình cấm đoán với Đoan Vương, cuối cùng thì chết thảm.
Sau này nữ chính trọng sinh, đại sát tứ phương, gả cho Võ Định Hầu Tiêu Thì Viễn, từ đây bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Mà đích tỷ của nàng ta là Ung Vương Phi, cuộc sống lại trở nên rối tinh rối mù, vì thế càng thêm oán hận nữ chính, nghĩ mọi cách đối phó nữ chính, nhưng lại tự đâm đầu vào chỗ chết. Sau này lại cùng Ngũ hoàng tử thông đồng tính kế, bị Ngũ hoàng tử xúi giục, vu oan Ung Vương và Định Vương thư từ qua lại chuẩn bị tạo phản, dẫn đến hậu quả phải tự sát.
Lâm Huệ đọc đến đây liền dừng.
Trong mắt cô, đích tỷ có làm gì sai? Vốn dĩ vị đích tỷ này có được một gia đình hạnh phúc, ở trong lòng đích tỷ, phụ thân vô cùng yêu thương nàng, đối với mẫu thân nàng cũng một lòng một dạ. Nhưng có một ngày, phụ thân lại đột nhiên mang về một nữ nhi khác, nói nàng ta là thứ muội, buộc nàng phải tiếp nhận.
Vì cái gì mà nàng không thể tức giận? Vì cái gì mà muốn nàng phải tiếp thu?
Đích tỷ đối với tình huống này bất mãn là điều bình thường, chỉ là tác giả càng viết càng thái quá, biến một tài nữ từ nhỏ được danh sư dạy dỗ thành một nữ phụ ác độc mà không có điểm mấu chốt, đối với Lâm Huệ đây là điều không hợp lý, cho nên cô liền không xem tiếp nữa.
Ai ngờ qua mấy ngày, dì hai đột nhiên chạy tới nói, cha cô muốn gặp cô.
Khi Lâm Huệ 12 tuổi, thì cha cô ngoại tình, muốn ly hôn với mẹ cô, mẹ cô đau lòng muốn chết, chưa tranh thủ gì liền đồng ý, sau này lại bị bệnh nặng mà qua đời.
Người đàn ông này, Lâm Huệ không xem ông ta là cha thì sao có thể đi gặp.
Thế nhưng dì hai lại nói: " Đứa nhỏ ngốc, con không đi gặp cha mình thì làm sao mà giành được tài sản, con muốn làm gì thì đều cần có tiền! Công ty của cha con, mẹ con cũng có phần, hiện giờ kiếm được khoản tiền lớn, một nhà sống ở biệt thự, mà con thì sao, lại phải ăn mặc, sống một cách cần kiệm còn thêm khoản vay khi mua nhà nữa ...".
Cô nghe không muốn nghe nữa, nên lái xe rời đi, kết quả thời điểm đi trên cầu gặp phải một chiếc xe tải mất khống chế, bị tông rớt xuống sông, lúc tỉnh lại liền trở thành đích tỷ của nữ chính trong quyển sách, Lâm Huệ.
Vì cùng tên với vị đích tỷ này nên có lẽ vào thời điểm xem quyển sách, cô mới cảm thấy khó chịu đi? Lâm Huệ cười cười, thật là ngốc, cô tính toán không muốn nhìn thấy người kia, cũng không nên tức giận với dì hai, như vậy, hẳn sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết.
Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, hết thảy đều không thể quay trở lại.
Lâm Huệ ngây người trong chốc lát, đột nhiên sờ sờ mặt chính mình nói: "Ma ma, mang gương tới đây cho ta xem thử".
Đến bây giờ cô còn không biết nguyên chủ có bộ dáng ra sao đâu.
"Vương phi", Phương ma ma lại vui mừng không thôi, "Thân thể người tốt rồi sao? Có thể xuống giường được chưa?"
Đừng tưởng rằng đây là quan tâm cô.
Phương ma ma là người trong cung phái tới, bà ta chỉ quan tâm tới việc, khi nào Lâm Huệ có thể cùng Ung Vương viên phòng, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoàng Thượng lại tứ hôn. Bởi vì Lâm Huệ lớn lên xuất chúng, lại giỏi thư pháp, Hoàng Thượng cho rằng cô nương như vậy mới có thể làm cho Ung Vương yêu thích, chỉ là ông ta lại xem nhẹ bệnh của nhi tử, thực ra đây là một loại bệnh tâm lý.
Loại bệnh này làm cho Ung Vương tuấn tú vô song toàn thân tràn ngập cảm giác cấm dục, nhìn thấy nhưng không với tới được, làm thê tử của hắn, cầu mà không được tất nhiên như bị tra tấn. Cho nên Hoàng Thượng mới ban thánh chỉ nhưng thực chất lại hại nguyên chủ.
Mà sau đó, vì trợ giúp nữ chính, nguyên chủ bị viết đến càng ngày càng vô lý.
Đáng tiếc một cô nương có điều kiện tốt như vậy... Lâm Huệ tiếp nhận gương soi mặt, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, nguyên chủ cùng cô lớn lên quá mức giống nhau.
Khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, mi thanh mục tú, một đôi mắt hạnh sáng ngời trong trẻo, làn da trắng như tuyết, so với cô còn muốn tốt hơn. Có lẽ cô đối với sự nghiệp liều mạng quá mức, ngủ không đủ giấc, lần trước trên mặt còn nổi lên mấy cục mụn, vì thế còn bị dì hai cô nói không biết chú ý đến bản thân, buộc cô phải nghỉ ngơi cho thật tốt, nhanh chóng tìm một người bạn trai rồi gả đi.
Cô nói bạn trai sao đáng tin cậy bằng sự nghiệp?
Trên đời này chỉ có sự nghiệp là sẽ không bao giờ ruồng bỏ cô, chỉ có nỗ lực mới đạt được thành quả, mà sẽ không nói biến mất thì liền biến mất.
Cô đặt gương xuống, thở dài.
Hiện giờ sự nghiệp của cô đã tan thành tro bụi, phòng ở cũng mất trắng, đó là nơi mà cô đã phải xem xét hơn mười lần mới chọn được.
Vương phi buồn bực không vui, Phương ma ma tưởng vì Ung Vương, nên khuyên giải: "Vương phi, điện hạ cũng không phải là không thích người, chỉ cần người chủ động một chút, thì có thể đả động được điện hạ, người không cần phải nản lòng."
Nguyên chủ bởi vì không hiểu được dụng ý của Hoàng Thượng, nên cảm thấy bản thân bị lừa gạt. Nàng ta lúc đầu còn tưởng rằng Ung Vương coi trọng mình, nên mới cầu Hoàng Thượng tứ hôn, nhưng sau khi thành thân mới phát hiện hắn đối với nàng ta không hề có hứng thú, trong lòng liền nảy sinh oán hận đối với Ung Vương.
Cho nên lời nói lúc nãy của Phương ma ma không khỏi quá mức nhẹ nhàng, cô nương gia đêm động phòng lại bị ghét bỏ, ai mà có thể bình tĩnh được? Tuy nhiên đối với cô mà nói đây lại là chuyện tốt, cô nhất thời không nghĩ tới việc cùng một nam tử xa lạ xảy ra quan hệ. Lâm Huệ nói: "Ma ma, nếu điện hạ không thích ta, ta và điện hạ nước sông không phạm nước giếng."
Cái gì? Phương ma ma sửng sốt, vội nói : "Vương phi người ngàn vạn lần đừng suy nghĩ như vậy, người đây là bất chấp tất cả đó ! Nơi nào lại có phu thê không viên phòng ? Đến lúc đó việc này truyền ra ngoài ... "
Lâm Huệ liếc nhìn bà ta.
Phương ma ma vội sửa miệng: "Nô tỳ nói là lỡ như, hiện giờ đương nhiên không có bị tiết lộ, Vương phi không cần lo lắng, nhưng việc này không thể kéo dài, vì thế vẫn nên là người nỗ lực khiến điện hạ động tâm với người thì tốt hơn."
Trên thực tế, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ có người biết, sau đó còn tuyệt đối quan tâm đến việc sinh hoạt giường chiếu của nguyên chủ, muốn đi tìm một lão vương sát vách ... Nói đến việc nỗ lực gì đó, đây không phải là chuyện một nam nhân nên làm sao? Hoàng Thượng cũng thiệt là tưởng bở, nhi tử của mình bị bệnh, lại không biết xấu hổ muốn để cho một cô nương trị cho hết.
Lâm Huệ xốc chăn lên, bước xuống giường: "Ta không muốn nói đến việc này nữa".
Phương ma ma bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa cây lược cho cô trang điểm chải chuốt.
Trong cuộc sống hiện thực, cô luôn hướng tới dáng vẻ trưởng thành, có vẻ ngoài thành thục, khí thế bức người, nhưng nha hoàn này lại trang điểm cho cô thành dáng vẻ thanh lệ thoát tục, cực kỳ đơn thuần.
Giống như bộ dáng khi cô còn học đại học.
Lâm Huệ thoáng hoảng hốt, đúng lúc này, lại nghe được Quế Tâm đến bẩm báo: "Vương phi, điện hạ đã trở lại ..."
Phương ma ma vội nói: "Vương phi, người mau đi nghênh đón điện hạ đi", lại nói: "Thân thể người hẳn là đã tốt hơn rồi?"
Xuyên qua có thể giải quyết tất cả bệnh tật, tất nhiên là tốt.
Chỉ là Lâm Huệ không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải gặp Ung Vương, nên thoáng do dự, nhưng Phương ma ma lại kéo nàng ra ngoài.
Tất cả điều này tựa hồ rất quen thuộc, trong sách cũng có nhắc tới, cô từ từ nhớ lại, đang lúc đi tới cửa viện liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu tím thêu hoa đang đi tới.
Màu da của hắn trắng nõn, lông mi cong dài, ánh mắt nhợt nhạt, mang vẻ kiều diễm, chỉ riêng khuôn mặt xuất chúng này không khỏi làm người khác giật mình, Lâm Huệ thầm nghĩ, khó trách lại nói mẹ đẻ của Ung Vương Mục Liễn là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, hắn lại giống mẫu thân thế này, sao không thể khuynh thành được chứ?
Đáng tiếc cho dáng vẻ ngọc thụ lâm phong này, khi Mục Liễn còn nhỏ bị tổn thương, hôn mê mấy ngày mới tỉnh, sau này tai trái lại bị điếc, thính lực không được tốt.
Trong lúc cô đang bị Phương ma ma thúc giục tiến lên chào hỏi, lại nhìn thấy đằng sau Mục Liễn còn có một người đi theo, ông ta mặc trường bào màu nâu sẫm, dáng người đĩnh bạt như mỹ ngọc, dưới cằm có một chòm râu ngắn, khí vũ hiên ngang.
Cô dám chắc, người kia hẳn là phụ thân của nguyên chủ, Lại Bộ Tả Thị Lang - Lâm Ngọc Phong!
Nếu cô nhớ không lầm, ông ta hẳn là tới để đưa cô về Lâm gia một chuyến, bởi vì lần trước thứ muội của cô xuất hiện ở Lâm gia. Nguyên chủ không chịu tiếp nhận người muội muội này, đối với nàng ta cũng không hòa ái, khiến vị muội muội này đau lòng, cũng khiến Lâm Ngọc Phong thất vọng.
Ông ta hy vọng Lâm Huệ có thể bảo trì hình tượng của một người đích tỷ, chân chính tiếp nhận Lâm Hạm.
Bởi vì Lâm Hạm quá đáng thương, thân mẫu của nàng ta Từ thị bị Lâm Ngọc Phong coi trọng, một công tử phú quý lại không từ thủ đoạn chiếm đoạt bà ta, khiến Từ thị trong lúc mang thai giận dữ bỏ trốn. Nhiều năm trôi qua, Lâm Ngọc Phong mới tìm được người nữ nhi này, còn Từ thị thì đã qua đời, Lâm Hạm trải qua cuộc sống khốn khổ, nhưng nhờ vào một miếng ngọc bội mà hành tung bại lộ.
Lâm Ngọc Phong nhìn Lâm Huệ nói: "A Huệ, điện hạ nói thân thể con đã tốt hơn một chút, cho nên lúc này vi phụ mới tới đây, con khi nào ..."
Giọng nói trầm thấp này vậy mà cực kì giống người kia.
Mười lăm năm trước, ông ta đã nói: "Huệ Huệ, con không nên hiểu lầm, con đi cùng ba đi, ba vẫn yêu con, cũng yêu mẹ con ...".
Cô đánh gãy lời ông ta: "Thế nhưng ông vẫn yêu người phụ nữ kia hơn, phải không? Ông không cần phải diễn kịch, tôi biết ông đã có đứa con khác rồi. Cha, sau này tôi sẽ không kêu ông là cha nữa, tôi cũng sẽ không đi theo ông, ông cút đi!"
Cô thấy người kia nghẹn họng, trân trối nhìn, một bộ dáng chật vật.
Hình tượng cao lớn của ông ta sụp đổ ầm ầm.
Sau này, ông ta lại tới tìm cô.
Ông ta say khướt nói: "Huệ Huệ, nhìn xem con đi theo mẹ con sống tốt được mấy ngày? Cha sớm bảo con đi theo cha, con lại cố tình không muốn, mẹ con đã chết, con sống nhờ gia đình của dì hai, có phải thật sự sung sướng hay không? Ha hả, kêu cha biến, không nhận cha, cha nói cho con biết, nếu con không có người cha này, thì sống cũng không bằng con chó!"
Mấy năm nay, đều vì những lời này, cô so với bất kì ai đều vô cùng nỗ lực, nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc, nỗ lực hướng về lý tưởng một bước lên trời.
Thế nhưng vận mệnh lại tàn khốc như vậy.
Trong một đêm bất kì cái gì cũng không còn, những thứ cô nỗ lực tạo nên liền hóa thành hư ảo.
Lâm Huệ không nghe thấy Lâm Ngọc Phong đang nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lồng ngực bỗng nhiên truyền đến một cơn đau bén nhọn, giống như trái tim bị người ta hung hăng giày xé.
Cô không biết đây là cảm giác của cô, hay của nguyên chủ lưu lại, cô kêu lên rồi ngã quỵ về phía trước. Lại chạm phải cánh tay của một người, cô duỗi tay nắm chặt.
Đột nhiên tiếp xúc, Mục Liễn theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng tay Lâm Huệ lại nắm thật chặt, làm cho hắn thấy đau một chút. Hắn rũ mắt nhìn cô, nhìn thấy giữa trán cô đầy mồ hôi, hình như thật sự phát bệnh, trong lòng vừa động, thấp giọng nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Âm thanh réo rắt như nước suối chảy róc rách, làm động lòng người, Lâm Huệ mơ hồ nói: "Tôi, ngực, đau ..."
Vô cùng đau đớn, bên tai hình như còn nghe được âm thanh ồn ào, cô thế nhưng lại loáng thoáng cảm thấy bên trong còn có giọng nói của dì hai cô, đang gọi nhũ danh của cô.
Cô đang nằm mơ sao? Nếu hiện tại tất cả đều là mộng, thì tốt rồi.
Lâm Huệ lẩm bẩm nói nhỏ "Dì hai", trước mắt liền tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Thấy nữ nhi như vậy, Lâm Ngọc Phong cũng luống cuống, giọng điệu gấp gáp nói: "Điện hạ, không phải người nói thân thể A Huệ đã tốt hơn rồi sao? Tại sao lại như vậy? Việc này như thế nào mới đúng?"
Nhưng Mục Liễn vẫn không hề nhúc nhích, như là đang ngẩn người.
Lâm Ngọc Phong lại gọi một tiếng, hắn mới lấy lại tinh thần, nói: "Bị bệnh thì mời thái y, nhạc phụ đại nhân chớ nên hoảng loạn".
"Đúng, đúng, đúng" Lâm Ngọc Phong nhanh chóng lấy lại tinh thần, liếc Mục Liễn một cái, phát hiện ánh mắt hắn có điểm kì quái, ánh mắt vốn dĩ hờ hững bỗng nhiên trở nên thập phần sâu thẳm.
Trong lúc đang suy nghĩ, liền thấy hắn khom lưng bế nữ nhi đã té xỉu lên.
Không nói Lâm Ngọc Phong có phản ứng gì, nô tỳ và tùy tùng bên cạnh đôi mắt đều muốn rớt ra, đặc biệt là Phương ma ma, thầm nghĩ, vị Ung Vương này không phải không chịu viên phòng sao, còn phân giường ngủ nữa, hôm nay sao lại ôm vương phi trước mặt mọi người đây!
Beta: HungNguyen076213
Lúc trước Lâm Huệ có xem qua một quyển sách, trong đó nữ chính là con riêng, sau này được phụ thân đón về, nhưng lại bị đích tỷ oán hận, coi là cái gai trong mắt, vì muốn giữ lại đường sống nàng ta mới rời khỏi phủ, kết quả khi ở bên ngoài lại có một mối tình cấm đoán với Đoan Vương, cuối cùng thì chết thảm.
Sau này nữ chính trọng sinh, đại sát tứ phương, gả cho Võ Định Hầu Tiêu Thì Viễn, từ đây bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Mà đích tỷ của nàng ta là Ung Vương Phi, cuộc sống lại trở nên rối tinh rối mù, vì thế càng thêm oán hận nữ chính, nghĩ mọi cách đối phó nữ chính, nhưng lại tự đâm đầu vào chỗ chết. Sau này lại cùng Ngũ hoàng tử thông đồng tính kế, bị Ngũ hoàng tử xúi giục, vu oan Ung Vương và Định Vương thư từ qua lại chuẩn bị tạo phản, dẫn đến hậu quả phải tự sát.
Lâm Huệ đọc đến đây liền dừng.
Trong mắt cô, đích tỷ có làm gì sai? Vốn dĩ vị đích tỷ này có được một gia đình hạnh phúc, ở trong lòng đích tỷ, phụ thân vô cùng yêu thương nàng, đối với mẫu thân nàng cũng một lòng một dạ. Nhưng có một ngày, phụ thân lại đột nhiên mang về một nữ nhi khác, nói nàng ta là thứ muội, buộc nàng phải tiếp nhận.
Vì cái gì mà nàng không thể tức giận? Vì cái gì mà muốn nàng phải tiếp thu?
Đích tỷ đối với tình huống này bất mãn là điều bình thường, chỉ là tác giả càng viết càng thái quá, biến một tài nữ từ nhỏ được danh sư dạy dỗ thành một nữ phụ ác độc mà không có điểm mấu chốt, đối với Lâm Huệ đây là điều không hợp lý, cho nên cô liền không xem tiếp nữa.
Ai ngờ qua mấy ngày, dì hai đột nhiên chạy tới nói, cha cô muốn gặp cô.
Khi Lâm Huệ 12 tuổi, thì cha cô ngoại tình, muốn ly hôn với mẹ cô, mẹ cô đau lòng muốn chết, chưa tranh thủ gì liền đồng ý, sau này lại bị bệnh nặng mà qua đời.
Người đàn ông này, Lâm Huệ không xem ông ta là cha thì sao có thể đi gặp.
Thế nhưng dì hai lại nói: " Đứa nhỏ ngốc, con không đi gặp cha mình thì làm sao mà giành được tài sản, con muốn làm gì thì đều cần có tiền! Công ty của cha con, mẹ con cũng có phần, hiện giờ kiếm được khoản tiền lớn, một nhà sống ở biệt thự, mà con thì sao, lại phải ăn mặc, sống một cách cần kiệm còn thêm khoản vay khi mua nhà nữa ...".
Cô nghe không muốn nghe nữa, nên lái xe rời đi, kết quả thời điểm đi trên cầu gặp phải một chiếc xe tải mất khống chế, bị tông rớt xuống sông, lúc tỉnh lại liền trở thành đích tỷ của nữ chính trong quyển sách, Lâm Huệ.
Vì cùng tên với vị đích tỷ này nên có lẽ vào thời điểm xem quyển sách, cô mới cảm thấy khó chịu đi? Lâm Huệ cười cười, thật là ngốc, cô tính toán không muốn nhìn thấy người kia, cũng không nên tức giận với dì hai, như vậy, hẳn sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết.
Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, hết thảy đều không thể quay trở lại.
Lâm Huệ ngây người trong chốc lát, đột nhiên sờ sờ mặt chính mình nói: "Ma ma, mang gương tới đây cho ta xem thử".
Đến bây giờ cô còn không biết nguyên chủ có bộ dáng ra sao đâu.
"Vương phi", Phương ma ma lại vui mừng không thôi, "Thân thể người tốt rồi sao? Có thể xuống giường được chưa?"
Đừng tưởng rằng đây là quan tâm cô.
Phương ma ma là người trong cung phái tới, bà ta chỉ quan tâm tới việc, khi nào Lâm Huệ có thể cùng Ung Vương viên phòng, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoàng Thượng lại tứ hôn. Bởi vì Lâm Huệ lớn lên xuất chúng, lại giỏi thư pháp, Hoàng Thượng cho rằng cô nương như vậy mới có thể làm cho Ung Vương yêu thích, chỉ là ông ta lại xem nhẹ bệnh của nhi tử, thực ra đây là một loại bệnh tâm lý.
Loại bệnh này làm cho Ung Vương tuấn tú vô song toàn thân tràn ngập cảm giác cấm dục, nhìn thấy nhưng không với tới được, làm thê tử của hắn, cầu mà không được tất nhiên như bị tra tấn. Cho nên Hoàng Thượng mới ban thánh chỉ nhưng thực chất lại hại nguyên chủ.
Mà sau đó, vì trợ giúp nữ chính, nguyên chủ bị viết đến càng ngày càng vô lý.
Đáng tiếc một cô nương có điều kiện tốt như vậy... Lâm Huệ tiếp nhận gương soi mặt, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, nguyên chủ cùng cô lớn lên quá mức giống nhau.
Khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, mi thanh mục tú, một đôi mắt hạnh sáng ngời trong trẻo, làn da trắng như tuyết, so với cô còn muốn tốt hơn. Có lẽ cô đối với sự nghiệp liều mạng quá mức, ngủ không đủ giấc, lần trước trên mặt còn nổi lên mấy cục mụn, vì thế còn bị dì hai cô nói không biết chú ý đến bản thân, buộc cô phải nghỉ ngơi cho thật tốt, nhanh chóng tìm một người bạn trai rồi gả đi.
Cô nói bạn trai sao đáng tin cậy bằng sự nghiệp?
Trên đời này chỉ có sự nghiệp là sẽ không bao giờ ruồng bỏ cô, chỉ có nỗ lực mới đạt được thành quả, mà sẽ không nói biến mất thì liền biến mất.
Cô đặt gương xuống, thở dài.
Hiện giờ sự nghiệp của cô đã tan thành tro bụi, phòng ở cũng mất trắng, đó là nơi mà cô đã phải xem xét hơn mười lần mới chọn được.
Vương phi buồn bực không vui, Phương ma ma tưởng vì Ung Vương, nên khuyên giải: "Vương phi, điện hạ cũng không phải là không thích người, chỉ cần người chủ động một chút, thì có thể đả động được điện hạ, người không cần phải nản lòng."
Nguyên chủ bởi vì không hiểu được dụng ý của Hoàng Thượng, nên cảm thấy bản thân bị lừa gạt. Nàng ta lúc đầu còn tưởng rằng Ung Vương coi trọng mình, nên mới cầu Hoàng Thượng tứ hôn, nhưng sau khi thành thân mới phát hiện hắn đối với nàng ta không hề có hứng thú, trong lòng liền nảy sinh oán hận đối với Ung Vương.
Cho nên lời nói lúc nãy của Phương ma ma không khỏi quá mức nhẹ nhàng, cô nương gia đêm động phòng lại bị ghét bỏ, ai mà có thể bình tĩnh được? Tuy nhiên đối với cô mà nói đây lại là chuyện tốt, cô nhất thời không nghĩ tới việc cùng một nam tử xa lạ xảy ra quan hệ. Lâm Huệ nói: "Ma ma, nếu điện hạ không thích ta, ta và điện hạ nước sông không phạm nước giếng."
Cái gì? Phương ma ma sửng sốt, vội nói : "Vương phi người ngàn vạn lần đừng suy nghĩ như vậy, người đây là bất chấp tất cả đó ! Nơi nào lại có phu thê không viên phòng ? Đến lúc đó việc này truyền ra ngoài ... "
Lâm Huệ liếc nhìn bà ta.
Phương ma ma vội sửa miệng: "Nô tỳ nói là lỡ như, hiện giờ đương nhiên không có bị tiết lộ, Vương phi không cần lo lắng, nhưng việc này không thể kéo dài, vì thế vẫn nên là người nỗ lực khiến điện hạ động tâm với người thì tốt hơn."
Trên thực tế, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ có người biết, sau đó còn tuyệt đối quan tâm đến việc sinh hoạt giường chiếu của nguyên chủ, muốn đi tìm một lão vương sát vách ... Nói đến việc nỗ lực gì đó, đây không phải là chuyện một nam nhân nên làm sao? Hoàng Thượng cũng thiệt là tưởng bở, nhi tử của mình bị bệnh, lại không biết xấu hổ muốn để cho một cô nương trị cho hết.
Lâm Huệ xốc chăn lên, bước xuống giường: "Ta không muốn nói đến việc này nữa".
Phương ma ma bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa cây lược cho cô trang điểm chải chuốt.
Trong cuộc sống hiện thực, cô luôn hướng tới dáng vẻ trưởng thành, có vẻ ngoài thành thục, khí thế bức người, nhưng nha hoàn này lại trang điểm cho cô thành dáng vẻ thanh lệ thoát tục, cực kỳ đơn thuần.
Giống như bộ dáng khi cô còn học đại học.
Lâm Huệ thoáng hoảng hốt, đúng lúc này, lại nghe được Quế Tâm đến bẩm báo: "Vương phi, điện hạ đã trở lại ..."
Phương ma ma vội nói: "Vương phi, người mau đi nghênh đón điện hạ đi", lại nói: "Thân thể người hẳn là đã tốt hơn rồi?"
Xuyên qua có thể giải quyết tất cả bệnh tật, tất nhiên là tốt.
Chỉ là Lâm Huệ không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải gặp Ung Vương, nên thoáng do dự, nhưng Phương ma ma lại kéo nàng ra ngoài.
Tất cả điều này tựa hồ rất quen thuộc, trong sách cũng có nhắc tới, cô từ từ nhớ lại, đang lúc đi tới cửa viện liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu tím thêu hoa đang đi tới.
Màu da của hắn trắng nõn, lông mi cong dài, ánh mắt nhợt nhạt, mang vẻ kiều diễm, chỉ riêng khuôn mặt xuất chúng này không khỏi làm người khác giật mình, Lâm Huệ thầm nghĩ, khó trách lại nói mẹ đẻ của Ung Vương Mục Liễn là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, hắn lại giống mẫu thân thế này, sao không thể khuynh thành được chứ?
Đáng tiếc cho dáng vẻ ngọc thụ lâm phong này, khi Mục Liễn còn nhỏ bị tổn thương, hôn mê mấy ngày mới tỉnh, sau này tai trái lại bị điếc, thính lực không được tốt.
Trong lúc cô đang bị Phương ma ma thúc giục tiến lên chào hỏi, lại nhìn thấy đằng sau Mục Liễn còn có một người đi theo, ông ta mặc trường bào màu nâu sẫm, dáng người đĩnh bạt như mỹ ngọc, dưới cằm có một chòm râu ngắn, khí vũ hiên ngang.
Cô dám chắc, người kia hẳn là phụ thân của nguyên chủ, Lại Bộ Tả Thị Lang - Lâm Ngọc Phong!
Nếu cô nhớ không lầm, ông ta hẳn là tới để đưa cô về Lâm gia một chuyến, bởi vì lần trước thứ muội của cô xuất hiện ở Lâm gia. Nguyên chủ không chịu tiếp nhận người muội muội này, đối với nàng ta cũng không hòa ái, khiến vị muội muội này đau lòng, cũng khiến Lâm Ngọc Phong thất vọng.
Ông ta hy vọng Lâm Huệ có thể bảo trì hình tượng của một người đích tỷ, chân chính tiếp nhận Lâm Hạm.
Bởi vì Lâm Hạm quá đáng thương, thân mẫu của nàng ta Từ thị bị Lâm Ngọc Phong coi trọng, một công tử phú quý lại không từ thủ đoạn chiếm đoạt bà ta, khiến Từ thị trong lúc mang thai giận dữ bỏ trốn. Nhiều năm trôi qua, Lâm Ngọc Phong mới tìm được người nữ nhi này, còn Từ thị thì đã qua đời, Lâm Hạm trải qua cuộc sống khốn khổ, nhưng nhờ vào một miếng ngọc bội mà hành tung bại lộ.
Lâm Ngọc Phong nhìn Lâm Huệ nói: "A Huệ, điện hạ nói thân thể con đã tốt hơn một chút, cho nên lúc này vi phụ mới tới đây, con khi nào ..."
Giọng nói trầm thấp này vậy mà cực kì giống người kia.
Mười lăm năm trước, ông ta đã nói: "Huệ Huệ, con không nên hiểu lầm, con đi cùng ba đi, ba vẫn yêu con, cũng yêu mẹ con ...".
Cô đánh gãy lời ông ta: "Thế nhưng ông vẫn yêu người phụ nữ kia hơn, phải không? Ông không cần phải diễn kịch, tôi biết ông đã có đứa con khác rồi. Cha, sau này tôi sẽ không kêu ông là cha nữa, tôi cũng sẽ không đi theo ông, ông cút đi!"
Cô thấy người kia nghẹn họng, trân trối nhìn, một bộ dáng chật vật.
Hình tượng cao lớn của ông ta sụp đổ ầm ầm.
Sau này, ông ta lại tới tìm cô.
Ông ta say khướt nói: "Huệ Huệ, nhìn xem con đi theo mẹ con sống tốt được mấy ngày? Cha sớm bảo con đi theo cha, con lại cố tình không muốn, mẹ con đã chết, con sống nhờ gia đình của dì hai, có phải thật sự sung sướng hay không? Ha hả, kêu cha biến, không nhận cha, cha nói cho con biết, nếu con không có người cha này, thì sống cũng không bằng con chó!"
Mấy năm nay, đều vì những lời này, cô so với bất kì ai đều vô cùng nỗ lực, nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc, nỗ lực hướng về lý tưởng một bước lên trời.
Thế nhưng vận mệnh lại tàn khốc như vậy.
Trong một đêm bất kì cái gì cũng không còn, những thứ cô nỗ lực tạo nên liền hóa thành hư ảo.
Lâm Huệ không nghe thấy Lâm Ngọc Phong đang nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lồng ngực bỗng nhiên truyền đến một cơn đau bén nhọn, giống như trái tim bị người ta hung hăng giày xé.
Cô không biết đây là cảm giác của cô, hay của nguyên chủ lưu lại, cô kêu lên rồi ngã quỵ về phía trước. Lại chạm phải cánh tay của một người, cô duỗi tay nắm chặt.
Đột nhiên tiếp xúc, Mục Liễn theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng tay Lâm Huệ lại nắm thật chặt, làm cho hắn thấy đau một chút. Hắn rũ mắt nhìn cô, nhìn thấy giữa trán cô đầy mồ hôi, hình như thật sự phát bệnh, trong lòng vừa động, thấp giọng nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Âm thanh réo rắt như nước suối chảy róc rách, làm động lòng người, Lâm Huệ mơ hồ nói: "Tôi, ngực, đau ..."
Vô cùng đau đớn, bên tai hình như còn nghe được âm thanh ồn ào, cô thế nhưng lại loáng thoáng cảm thấy bên trong còn có giọng nói của dì hai cô, đang gọi nhũ danh của cô.
Cô đang nằm mơ sao? Nếu hiện tại tất cả đều là mộng, thì tốt rồi.
Lâm Huệ lẩm bẩm nói nhỏ "Dì hai", trước mắt liền tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Thấy nữ nhi như vậy, Lâm Ngọc Phong cũng luống cuống, giọng điệu gấp gáp nói: "Điện hạ, không phải người nói thân thể A Huệ đã tốt hơn rồi sao? Tại sao lại như vậy? Việc này như thế nào mới đúng?"
Nhưng Mục Liễn vẫn không hề nhúc nhích, như là đang ngẩn người.
Lâm Ngọc Phong lại gọi một tiếng, hắn mới lấy lại tinh thần, nói: "Bị bệnh thì mời thái y, nhạc phụ đại nhân chớ nên hoảng loạn".
"Đúng, đúng, đúng" Lâm Ngọc Phong nhanh chóng lấy lại tinh thần, liếc Mục Liễn một cái, phát hiện ánh mắt hắn có điểm kì quái, ánh mắt vốn dĩ hờ hững bỗng nhiên trở nên thập phần sâu thẳm.
Trong lúc đang suy nghĩ, liền thấy hắn khom lưng bế nữ nhi đã té xỉu lên.
Không nói Lâm Ngọc Phong có phản ứng gì, nô tỳ và tùy tùng bên cạnh đôi mắt đều muốn rớt ra, đặc biệt là Phương ma ma, thầm nghĩ, vị Ung Vương này không phải không chịu viên phòng sao, còn phân giường ngủ nữa, hôm nay sao lại ôm vương phi trước mặt mọi người đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.