Vài Ba Chuyện Của Mỹ Nhân Công Và Nóng Nảy Thụ
Chương 4
Cam Đường Kỉ Khứ Tư
20/02/2023
Sau khi tôi phát hiện tâm ý của mình còn chưa được bao lâu, Ngôn Mặc đã chuyển trường rồi, nghe nói là trong nhà có chuyện, ngay cả nhà cũng dọn đi luôn, khi đó tôi giống như trời sập, tìm khắp cả người không thấy hồn đâu.
Ngôn Mặc chính là hồn của tôi, cậu ấy đi rồi, bảo tôi đến nơi nào tìm hồn đây.
Ngôn Mặc đi rồi, đột nhiên biến mất, cũng không biết đi đâu, ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại. Giống như bốc hơi khỏi nhân gian, cũng giống như cậu ấy chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của tôi, nhưng sao tôi có thể dễ dàng xóa đi dấu vết của cậu ấy trong lòng tôi được?
Ngày đầu tiên Ngôn Mặc rời đi, tôi lỡ tay làm vỡ một cái ly.
Ngày thứ hai Ngôn Mặc rời đi, tôi cả đêm không ngủ, tinh thần không phấn chấn.
Ngày thứ ba Ngôn Mặc rời đi, tôi đã đánh người "nhân lúc cậu ấy không ở đây mà nói xấu cậu ấy" một trận.
Ngày thứ tư Ngôn Mặc rời đi, tôi chạy đến phòng học của cậu ấy, muốn nhìn xem nơi cậu ấy từng ngồi, nơi đó vẫn chưa có người mới ngồi.
Lại bất ngờ phát hiện một tờ giấy cậu ấy để lại trong ngăn kéo.
“Biết cậu có thể tìm tới nơi này. Học tập chăm chỉ vào, chúng ta nhất định sẽ gặp lại. – Ngôn Mặc”
Tôi nắm chặt tờ giấy đó, cố nén nước mắt rơi.
Sau này tôi tìm đủ mọi cách nghe ngóng tung tích của Ngôn Mặc, biết cậu ấy rời khỏi thị trấn của chúng tôi đến thành phố, còn học ở trường cấp 3 trọng điểm nơi đó.
Thế là tôi vốn dĩ không muốn học tập đột nhiên trở nên nghiêm túc, đi học lên trăm phần trăm tinh thần, tan học cũng ra sức học tập, chỉ vì muốn học cùng trường cấp 3 với Ngôn Mặc.
May mắn chính là, tôi vào trường số 2, mặc dù là lấy thành tích xếp cuối danh sách.
Không may chính là Ngôn Mặc rất lạnh nhạt với tôi, giả vờ giống như không quen biết tôi. Con mẹ nó, tình nghĩa bảy năm của ông đây với cậu, nói quên liền quên à?
Tôi bắt đầu văn dốt võ dát, thậm chí lên làm trùm trường, cha mẹ không ở bên cạnh, tôi càng tùy ý làm bậy hơn. Tôi hy vọng Ngôn Mặc có thể đến quản lý tôi. Tôi trước kia khó ưa, giáo viên mắng không có tác dụng, cha mẹ đánh cũng không có tác dụng, chỉ có Ngôn Mặc có thể quản lý được tôi.
Nhưng Ngôn Mặc vẫn không để ý đến tôi.
Tôi không chịu được nữa, có một lần tình cờ thấy một cô gái đưa thư tình cho cậu ấy, liền đi lên khoác tay lên vai Ngôn Mặc, vai y rất rộng, rất có cảm giác an toàn. Ngôn Mặc của tuổi mười bảy dường như càng xinh đẹp hơn, cũng lạnh nhạt hơn.
Ngôn Mặc thờ ơ liếc nhìn tôi, không nói một lời nào. Cô gái ở đối diện ngược lại không nhịn được, hỏi: “Bạn học Ngôn Mặc, đây là ai vậy?”
“Không quen biết, người xa lạ. Cậu đi đi, tôi không yêu sớm.”
Sau khi cô gái đó vừa tiếc nuối vừa buồn mà rời đi, Ngôn Mặc gạt cánh tay tôi xuống, tôi hận không thể đánh y một trận, cái người thay lòng đổi dạ này, khốn kiếp.
Nói chơi thôi, tôi nào nỡ đánh Ngôn Mặc chứ.
Tôi sắp tủi thân chết luôn.
“Ngôn Mặc, tại sao cậu không để ý đến tôi, còn muốn giả vờ không quen biết tôi?”
“Sau khi tôi đi, viết cho cậu mười hai lá thư.”
Ngôn Mặc xoa huyệt Thái Dương, rồi nói tiếp: “Mười hai lá thư, cậu không trả lời lại một lá nào.”
Cả người tôi giống như bị sét đánh.
Bởi vì tôi vốn không nhận được bức thư nào của Ngôn Mặc.
Hoá ra là... đang tức giận vì chuyện này sao? Trong lòng tôi ngày càng chua xót, không nhịn được ôm eo của Ngôn Mặc, cùng cậu ấy ôm nhau.
“Xin lỗi, tôi thật sự chưa từng nhận được một lá thư nào hết, không phải cố ý không trả lời cậu đâu.” Tôi buồn rầu nói.
Ngôn Mặc siết chặt tay, lại đột ngột thả lỏng, ngay sau đó buông tôi ra. Cậu ấy thở dài một hơi, nói: “Bỏ đi, tôi phải về ký túc xá rồi.”
Sau đó, đường đường là trùm trường lại trở thành tùy tùng nhỏ theo bên người Ngôn Mặc.
Ở bên ngoài, Ngôn Mặc đều nói tôi là em của cậu ấy, nhưng tôi không thỏa mãn, ai muốn làm em cậu ấy chứ, ông đây muốn làm bạn trai của cậu thôi.
Nhưng tôi đã rất lâu không thổ lộ tâm ý.
Tôi sợ chúng tôi ngay cả bạn bè cũng không làm được, hơn nữa, tôi cũng là đàn ông, lỡ như Ngôn Mặc thích con gái thì sao.
Nhưng hai chúng tôi tay cũng đã nắm, ôm cũng đã ôm, cũng thật sự không thể không có một chút ý về phương diện đó chứ?
Lý Nhất Hàng thấy dáng vẻ này của tôi, mỗi ngày đều cười nhạo tôi, mẹ nó, đôi khi thật muốn đá nó một cái.
Lớp chúng tôi có rất nhiều nữ, luôn luôn đi theo tôi hỏi thăm Ngôn Mặc, còn nói: “Tề Tứ, có thể giới thiệu anh của cậu cho tôi hay không.”
Trong lòng tôi rất muốn nói: Cút, đó là vợ của ông.
Ngôn Mặc chính là hồn của tôi, cậu ấy đi rồi, bảo tôi đến nơi nào tìm hồn đây.
Ngôn Mặc đi rồi, đột nhiên biến mất, cũng không biết đi đâu, ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại. Giống như bốc hơi khỏi nhân gian, cũng giống như cậu ấy chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của tôi, nhưng sao tôi có thể dễ dàng xóa đi dấu vết của cậu ấy trong lòng tôi được?
Ngày đầu tiên Ngôn Mặc rời đi, tôi lỡ tay làm vỡ một cái ly.
Ngày thứ hai Ngôn Mặc rời đi, tôi cả đêm không ngủ, tinh thần không phấn chấn.
Ngày thứ ba Ngôn Mặc rời đi, tôi đã đánh người "nhân lúc cậu ấy không ở đây mà nói xấu cậu ấy" một trận.
Ngày thứ tư Ngôn Mặc rời đi, tôi chạy đến phòng học của cậu ấy, muốn nhìn xem nơi cậu ấy từng ngồi, nơi đó vẫn chưa có người mới ngồi.
Lại bất ngờ phát hiện một tờ giấy cậu ấy để lại trong ngăn kéo.
“Biết cậu có thể tìm tới nơi này. Học tập chăm chỉ vào, chúng ta nhất định sẽ gặp lại. – Ngôn Mặc”
Tôi nắm chặt tờ giấy đó, cố nén nước mắt rơi.
Sau này tôi tìm đủ mọi cách nghe ngóng tung tích của Ngôn Mặc, biết cậu ấy rời khỏi thị trấn của chúng tôi đến thành phố, còn học ở trường cấp 3 trọng điểm nơi đó.
Thế là tôi vốn dĩ không muốn học tập đột nhiên trở nên nghiêm túc, đi học lên trăm phần trăm tinh thần, tan học cũng ra sức học tập, chỉ vì muốn học cùng trường cấp 3 với Ngôn Mặc.
May mắn chính là, tôi vào trường số 2, mặc dù là lấy thành tích xếp cuối danh sách.
Không may chính là Ngôn Mặc rất lạnh nhạt với tôi, giả vờ giống như không quen biết tôi. Con mẹ nó, tình nghĩa bảy năm của ông đây với cậu, nói quên liền quên à?
Tôi bắt đầu văn dốt võ dát, thậm chí lên làm trùm trường, cha mẹ không ở bên cạnh, tôi càng tùy ý làm bậy hơn. Tôi hy vọng Ngôn Mặc có thể đến quản lý tôi. Tôi trước kia khó ưa, giáo viên mắng không có tác dụng, cha mẹ đánh cũng không có tác dụng, chỉ có Ngôn Mặc có thể quản lý được tôi.
Nhưng Ngôn Mặc vẫn không để ý đến tôi.
Tôi không chịu được nữa, có một lần tình cờ thấy một cô gái đưa thư tình cho cậu ấy, liền đi lên khoác tay lên vai Ngôn Mặc, vai y rất rộng, rất có cảm giác an toàn. Ngôn Mặc của tuổi mười bảy dường như càng xinh đẹp hơn, cũng lạnh nhạt hơn.
Ngôn Mặc thờ ơ liếc nhìn tôi, không nói một lời nào. Cô gái ở đối diện ngược lại không nhịn được, hỏi: “Bạn học Ngôn Mặc, đây là ai vậy?”
“Không quen biết, người xa lạ. Cậu đi đi, tôi không yêu sớm.”
Sau khi cô gái đó vừa tiếc nuối vừa buồn mà rời đi, Ngôn Mặc gạt cánh tay tôi xuống, tôi hận không thể đánh y một trận, cái người thay lòng đổi dạ này, khốn kiếp.
Nói chơi thôi, tôi nào nỡ đánh Ngôn Mặc chứ.
Tôi sắp tủi thân chết luôn.
“Ngôn Mặc, tại sao cậu không để ý đến tôi, còn muốn giả vờ không quen biết tôi?”
“Sau khi tôi đi, viết cho cậu mười hai lá thư.”
Ngôn Mặc xoa huyệt Thái Dương, rồi nói tiếp: “Mười hai lá thư, cậu không trả lời lại một lá nào.”
Cả người tôi giống như bị sét đánh.
Bởi vì tôi vốn không nhận được bức thư nào của Ngôn Mặc.
Hoá ra là... đang tức giận vì chuyện này sao? Trong lòng tôi ngày càng chua xót, không nhịn được ôm eo của Ngôn Mặc, cùng cậu ấy ôm nhau.
“Xin lỗi, tôi thật sự chưa từng nhận được một lá thư nào hết, không phải cố ý không trả lời cậu đâu.” Tôi buồn rầu nói.
Ngôn Mặc siết chặt tay, lại đột ngột thả lỏng, ngay sau đó buông tôi ra. Cậu ấy thở dài một hơi, nói: “Bỏ đi, tôi phải về ký túc xá rồi.”
Sau đó, đường đường là trùm trường lại trở thành tùy tùng nhỏ theo bên người Ngôn Mặc.
Ở bên ngoài, Ngôn Mặc đều nói tôi là em của cậu ấy, nhưng tôi không thỏa mãn, ai muốn làm em cậu ấy chứ, ông đây muốn làm bạn trai của cậu thôi.
Nhưng tôi đã rất lâu không thổ lộ tâm ý.
Tôi sợ chúng tôi ngay cả bạn bè cũng không làm được, hơn nữa, tôi cũng là đàn ông, lỡ như Ngôn Mặc thích con gái thì sao.
Nhưng hai chúng tôi tay cũng đã nắm, ôm cũng đã ôm, cũng thật sự không thể không có một chút ý về phương diện đó chứ?
Lý Nhất Hàng thấy dáng vẻ này của tôi, mỗi ngày đều cười nhạo tôi, mẹ nó, đôi khi thật muốn đá nó một cái.
Lớp chúng tôi có rất nhiều nữ, luôn luôn đi theo tôi hỏi thăm Ngôn Mặc, còn nói: “Tề Tứ, có thể giới thiệu anh của cậu cho tôi hay không.”
Trong lòng tôi rất muốn nói: Cút, đó là vợ của ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.