Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi Và Sếp
Chương 28
Băng Đường R
05/08/2021
Tôi cúi mặt đi theo sau Bách Vũ, tùy ý để anh ấy dắt đến bãi đậu xe.
Mắt tôi rơi vào cái nắm tay của Bách Vũ, rất lạ là lòng bàn tay khô ráp và ấm áp này khiến tôi đặc biệt thoải mái, giống như chú mèo nhỏ đi lạc có thể tìm về nhà, tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này, nó khiến trái tim tôi rất thoải mái và ấm áp.
Lúc ngồi trên ghế phó lái, Bách Vũ cúi người giúp tôi thắt dây an toàn, tôi nghiêng đầu sang nhưng vô tình sượt qua lỗ tai của anh ấy, Bách Vũ hơi sững sờ, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì.
Tôi chỉ cảm thấy khuôn mặt mình đang nóng bừng lên, tôi ngượng ngùng siết chặt dây an toàn, nhẹ giọng giải thích: "Em không phải cố ý."
Đáy mắt Bách Vũ thoáng hiện ý cười khiến cho đôi mắt anh trở nên trong veo sáng ngời, sau khi nghe tôi nói, anh đặt ngón tay lên môi tôi, nhẹ nhàng nói: "Anh không ngại nếu như em cố ý."
Dứt lời Bách Vũ giúp tôi đóng cửa xe sau đó đi đến ngồi trên ghế lái.
Tôi chạm vào môi, xoa má, tai cũng theo đó mà đỏ lên, đầu óc không ngừng nghĩ về những gì anh vừa nói nên không phát hiện ra xe đang chạy theo hướng không phải về nhà tôi.
Xe đang chạy vào trung tâm thành phố, đêm cũng dần khuya, tôi nhìn ánh đèn trên đường phố, nhìn màn hình quảng cáo khổng lồ đang nhấp nháy, tôi hà hơi trên kính xe suy nghĩ liệu mùa đông năm nay tuyết có rơi không?
Trong xe mở nhạc rất êm tai, điều hòa mở ở nhiệt độ rất thích hợp, tôi ngáp một cái sau đó điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Lúc tỉnh dậy phát hiện chiếc áo khoác của Bách Vũ đang đắp trên người tôi, dụi mắt thì nhận ra xe đã chạy vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, nhưng mà nơi này sao quen thuộc thế nhỉ?
Lúc đó tôi mới kịp phản ứng, đây là khi nhà của Bách Vũ.
Chờ tới lúc Bách Vũ mở cửa giúp, tôi vẫn cứ ngồi yên trên ghế không chịu nhúc nhích, ngập ngừng nhìn anh, nói: "Không phải nói là đưa em về nhà sao, đây là nhà anh mà......"
Bách Vũ khẽ nói "à", âm giọng phát ra có hơi cao, lộ ra vẻ vui sướng khó che giấu được.
Nhìn thấy khuôn mặt tôi nhăn lại, Bách Vũ âm thầm đổi chủ đề, không mặn không nhạt nói: "Em muốn tự đi lên hay muốn anh bế em lên đó??"
Sau khi nghe Bách Vũ nói, đầu óc tôi như chậm nữa nhịp, bỗng nhiên quên bén trước đó còn muốn kháng nghị đòi về nhà, tôi lập tức lắc đầu, tầm mắt rơi vào khớp tay rắn chắc của Bách Vũ, tôi mạnh dạn chìa tay ra khẽ nắm lấy ngón út của anh quơ quơ, ý nói tôi muốn được ôm lên.
Bách Vũ nhẹ nhàng cong khóe miệng chăm chú dõi theo mọi hành động của tôi, đôi mắt anh vẫn luôn dịu dàng trầm tĩnh và đầy sự cưng chiều. Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng bàn tay tôi, sau đó kéo tôi sát vào lồng ngực của anh.
***
Đi vào nhà, Bách Vũ quen cửa quen nẻo lấy dép ra thay. Sau đó Bách Vũ cởi giày và mang dép lê vào giúp tôi, một đường đi thẳng đến phòng khách mở TV, tôi uể oải nằm trên sofa.
Nhiệt độ máy điều hòa trong phòng khách rất vừa phải, hẳn là lúc nãy về Bách Vũ đã bật điều hòa, nhàm chán xem chương trình trên TV, tôi cũng lười chuyển kênh, cầm gối ôm vào ngực nằm trên sofa, đưa mắt nhìn Bách Vũ đang bận rộn trong bếp.
Ngay sau đó Bách Vũ cầm ly nước trên tay đứng trước mặt, nhìn tôi nói: "Em có muốn uống nước không."
Tôi gật đầu, Bách Vũ đưa ly nước kề vào môi tôi, sau đó cứ như vậy, tôi mở miệng nhấp một ngụm nhỏ.
Ngọt....
Tôi hé mắt mỉm cười, ngước lên nhìn anh, nhanh chóng nói: "Là nước mật ong sao?"
Nghe vậy Bách Vũ cong môi, khẽ cười nói, "Có thể giải rượu giúp em tỉnh táo hơn."
Tôi sững sờ "Ồ" một tiếng, cúi đầu uống một ngụm lớn rồi để ly sang một bên.
Bách Vũ cúi xuống cái ly trên bàn, nhìn tôi nói: "Em có muốn đi tắm trước không?"
"Muốn!" Sau đó, tôi cúi đầu ngửi quần áo, ngửi thấy toàn mùi rượu.
Có lẽ là vì cuộn người nằm trên sofa hơi lâu nên vừa mới động đậy cảm chân không có tí sức lực nào, thế nên tôi bĩu môi, duỗi chân ra trước mặt Bách Vũ nói: "Chân em tê..."
Ánh mắt Bách Vũ nhìn vào bắp đùi của tôi, sau đó cười khẽ, nhẹ nhàng kéo cầm tay nhấc tôi lên.
Thực sự là ngượng quá đi......
Đứng lên rồi tôi vẫn đứng im không chịu nhúc nhích, bàn tay Bách Vũ đang nắm cánh tay tôi dời xuống nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng nói: "Có thể đi được không?"
Thấy tôi gật đầu Bách Vũ đưa tôi đến phòng tắm, giọng điệu vui vẻ nói: "Muốn anh tắm cùng không?"
Đến cửa phòng tắm, tôi mới kịp phải ứng lại, nhìn Bách Vũ đang nắm tay tôi, vội vàng nói: "Không, không, không muốn."
Dứt lời, không đợi Bách Vũ nói, tôi nhanh chóng hất tay anh ra, xông vào phòng tắm đóng cửa lại.
Nhìn một lượt phòng tắm, trên bồn rửa tay đã để sẵn đồ dùng cùng máy sấy tóc, bộ quần áo cũng được để gọn gàng trong chiếc giỏ đặt ở bên cạnh, còn có quần lót nhỏ xếp ngăn nắp đựng trong chiếc túi. Tôi chớp mắt hai cái, đứng sửng sốt rất lâu, trong lúc đó tâm trí tôi nhớ lại khoảng khắc quen thuộc trước kia.
Tôi cúi đầu ngửi quần áo đang mặc trên người, cảm nhận được hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu. Lấy máy sấy tóc cắm vào ổ điện, sau đó lấy tay quơ quơ lớp hơi nước đọng trên gương cho đến khi có thể nhìn thấy rõ gương mặt mình mới hài lòng sấy tóc.
Sau khi sấy tóc xong, tôi hất nhẹ vài cái trên mái đầu, mới gội xong nên tóc trông mềm mại và bồng bềnh, tôi lắc lắc đầu, nghiêng người nhìn mình trong gương.
Không biết là do say hay là vì mới tắm xong mà sắc mặt của tôi ửng đỏ, hai mắt như có một tầng sương, nhìn tươi sáng lấp lánh, nhẹ nhàng nhấp nháy.
Tôi xoa xoa mặt đi tới mở cửa phòng tắm, liếc mắt lập tức nhìn thấy Bách Vũ đang dựa vào vách tường, cổ áo sơ mi hơi mở rộng, tay tùy ý đút vào túi quần, tay áo được xắn lên lộ ra bắp tay săn chắc hoàn hảo, nhìn anh đang cúi đầu cũng không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì.
Nghe thấy động tĩnh nên anh ngẩng đầu lên nhìn về hướng tôi, anh đột nhiên sửng sốt nhìn tôi rất lâu, quét nhìn từ trên xuống dưới, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại che đi đáy mắt thâm thúy.
Đằng sau phòng tắm là sương mù dày đặc, giây phút này tôi giống như một con thỏ vừa mới nướng xong còn nóng hổi chỉ chờ bị xơi.
Tôi lo lắng nuốt nước bọt, cố nở nụ cười, nói: "Sếp Bách sao anh lại đứng ở đây?" Tôi vừa nói vừa lén di chuyển sang bên cạnh một chút.
"Sợ em ngất xỉu." Bách Vũ thấy động tác của tôi thì nhướng mày im lặng cười cười.
Ánh mắt của anh lúc này sáng ngời như ngôi sao lấp lánh trên trời.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên không biết phải nói gì, lồng ngực dâng lên từng đợt sóng đánh thẳng vào tim.
Hai má lại bắt đầu nóng bừng....
Tôi dời mắt không dám nhìn, muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, tôi hắng giọng che đậy sự bối rối, giọng điệu khẩn trương: "Em tắm xong rồi anh có thể đi tắm rồi đó."
Sau đó, tôi đi về phía trước, kém một bước là có thể đi qua Bách Vũ thì đột nhiên anh đứng thẳng người bước đến chặn trước người tôi, dáng người anh từ từ bao phủ xuống.
Cảm giác bị áp chế trước mặt khiến tim tôi lại đập dữ dội hơn.
Tôi xoay người sang trái tìm lối đi nhưng Vũ cũng xoay sang trái chặn tôi lại.
Tôi lại xoay sang phải, Bách Vũ cũng theo bước tôi dịch sang phải.
Làm sao bây giờ, ah.....
Tôi thận trọng ngẩng đầu lên nhìn anh, bĩu môi, vẻ mặt giả vờ không biết, nói: "Anh đang làm gì vậy?"
"Làm gì à" Bách Vũ trầm mặc nhìn tôi, đôi mắt tù từ bùng lên ngọn lửa, sâu thẳm mà rực sáng, sau đó nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: "Làm chuyện xấu."
Giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc, ý tứ thẳng thắn không hề che đậy truyền đến bên tai tôi, trong nháy có thể xuyên đến tim tôi.
Căng thẳng, luống cuống khiến tôi chỉ biết vân vê góc áo "a" lên một tiếng, âm thanh mang theo cảm giác hồi hộp.
Có vẻ như không cảm thấy lời nói của mình có thể hù chết người, Bách Vũ thoải mái nhấc bước về phía trước, mạnh mẽ đẩy tôi về phía tường cho đến khi lưng tôi chạm vào bức tường phía sau.
"A......"
Ngay lúc đó, Bách Vũ hôn xuống, đôi môi mềm mại của anh ngậm lấy môi tôi, nhanh chóng mút vào hôn sâu, sau đó anh lùi lại, đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn tôi.
Tôi trợn tròn mắt nhìn anh, hơi thở gần như ngưng trệ, tôi mơ hồ liếm môi dưới, miệng tôi trở nên tê dại, đầu óc trống rỗng, tôi vô thức há miệng, muốn nói rồi lại thôi cứ như cứ như vậy đứng rất lâu mà không nói được gì.
Cuối cùng, Bách Vũ cũng phá vỡ sự im lặng, ngón tay chậm rãi xoa xoa dái tai của tôi, giọng nói trầm ấm vang lên: "Em ghét sao?"
Sửng sốt rất lâu, tôi cẩn thận suy nghĩ trong trạng thái đầu óc quay cuồng, xem tôi không khó chịu cũng không ghét.....
Bởi vì Bách Vũ xoa nắn dái tai nên chỗ đó ngứa ngáy vô cùng, hai má tôi lúc này đang nóng bừng, ngay cả đôi môi vừa mới được hôn cũng trở nên mềm mại hơn
Tôi vô thức lắc đầu, ngượng ngùng nói nhỏ, nhưng đảm bảo là Bách Vũ có thể nghe được: "Em không ghét."
"Nếu như vậy, cùng anh thử một lần được chứ? Có lẽ em sẽ cảm thấy có một người bạn trai cũng không tồi. Bách Vũ vừa nói vừa nghiêng người một chút, anh di chuyển bàn tay đang vân vê bên tai ra sau gáy, một tay khác đặt ở dưới eo, dùng sức ôm tôi vào lồng ngực, cụp mắt xuống nhìn tôi.
Rời khỏi bức tường lạnh lẽo, dán chặt vào ngực anh ấy, tôi cảm thấy không thể kiểm soát được hơi thở của chính mình.
Bách Vũ dường như vô cùng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của tôi, anh ấy cứ như vậy chăm chú nhìn tôi, đôi mắt rạng ngời nét cười, đôi mắt như mặt hồ gợn sóng dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng.
Trầm mê rất lâu trong đôi mắt ấy, tôi chậm rãi thở ra, ngập ngừng hỏi: "Nếu anh không hài lòng về em thì phải làm sao."
"Nếu không hài lòng thì anh sẽ nói cho em biết." Cánh tay Bách Vũ ôm eo của tôi càng ôm chặt hơn, giọng nói nhẹ nhàng, điềm tĩnh nói tiếp: "Nhưng anh nghĩ không bao giờ có khả năng đó."
Cảm xúc bối rối trong lòng vì lời nói của Bách Vũ mà dần trở nên bình tĩnh hơn, tôi thích được Bách Vũ gần gũi, tôi không thể cưỡng lại sự dịu dàng của anh, cảm giác này giống như ánh sáng duy nhất chiếu vào bóng tối vô tận, nhẹ nhàng mang đến sự ấm áp.
Ngón tay theo bản năng nắm lấy góc áo sơ mi của Bách Vũ, nhẹ nhàng kéo.
Có vẻ như động tác của tôi khiến cho anh nhìn thấu được tâm ý của tôi, Bách Vũ cười rạng rỡ, giọng điệu vui vẻ nói: "Em có nguyện ý ở bên anh không?"
Anh nói rất tự nhiên và nhẹ nhàng nhưng ánh mắt vẫn luôn nghiêm túc chăm chú nhìn tôi.
Những điều sợ hãi trong tôi vào lúc này theo hơi thở chậm rãi tiêu tán, trong đáy lòng dâng lên cảm xúc vô cùng ngọt ngào.
Một lúc sau, tôi buông góc áo đang nắm, đưa tay xoa mặt đang nóng bừng, chậm rãi gật đầu, nói "Vâng, vâng" hai tiếng
Có câu trả lời của tôi, đôi mắt tràn ngập ý cười của Bách Vũ như bị đốt lên ngọn lửa, bàn tay đặt ở sau gáy dùng sức đè tôi sát vào, tay trên thắt lưng siết chặt hơn, sau đó anh cúi đầu hôn lên.
Lời tác giả: Đêm giáng sinh vui vẻ ~
Mắt tôi rơi vào cái nắm tay của Bách Vũ, rất lạ là lòng bàn tay khô ráp và ấm áp này khiến tôi đặc biệt thoải mái, giống như chú mèo nhỏ đi lạc có thể tìm về nhà, tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này, nó khiến trái tim tôi rất thoải mái và ấm áp.
Lúc ngồi trên ghế phó lái, Bách Vũ cúi người giúp tôi thắt dây an toàn, tôi nghiêng đầu sang nhưng vô tình sượt qua lỗ tai của anh ấy, Bách Vũ hơi sững sờ, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì.
Tôi chỉ cảm thấy khuôn mặt mình đang nóng bừng lên, tôi ngượng ngùng siết chặt dây an toàn, nhẹ giọng giải thích: "Em không phải cố ý."
Đáy mắt Bách Vũ thoáng hiện ý cười khiến cho đôi mắt anh trở nên trong veo sáng ngời, sau khi nghe tôi nói, anh đặt ngón tay lên môi tôi, nhẹ nhàng nói: "Anh không ngại nếu như em cố ý."
Dứt lời Bách Vũ giúp tôi đóng cửa xe sau đó đi đến ngồi trên ghế lái.
Tôi chạm vào môi, xoa má, tai cũng theo đó mà đỏ lên, đầu óc không ngừng nghĩ về những gì anh vừa nói nên không phát hiện ra xe đang chạy theo hướng không phải về nhà tôi.
Xe đang chạy vào trung tâm thành phố, đêm cũng dần khuya, tôi nhìn ánh đèn trên đường phố, nhìn màn hình quảng cáo khổng lồ đang nhấp nháy, tôi hà hơi trên kính xe suy nghĩ liệu mùa đông năm nay tuyết có rơi không?
Trong xe mở nhạc rất êm tai, điều hòa mở ở nhiệt độ rất thích hợp, tôi ngáp một cái sau đó điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Lúc tỉnh dậy phát hiện chiếc áo khoác của Bách Vũ đang đắp trên người tôi, dụi mắt thì nhận ra xe đã chạy vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, nhưng mà nơi này sao quen thuộc thế nhỉ?
Lúc đó tôi mới kịp phản ứng, đây là khi nhà của Bách Vũ.
Chờ tới lúc Bách Vũ mở cửa giúp, tôi vẫn cứ ngồi yên trên ghế không chịu nhúc nhích, ngập ngừng nhìn anh, nói: "Không phải nói là đưa em về nhà sao, đây là nhà anh mà......"
Bách Vũ khẽ nói "à", âm giọng phát ra có hơi cao, lộ ra vẻ vui sướng khó che giấu được.
Nhìn thấy khuôn mặt tôi nhăn lại, Bách Vũ âm thầm đổi chủ đề, không mặn không nhạt nói: "Em muốn tự đi lên hay muốn anh bế em lên đó??"
Sau khi nghe Bách Vũ nói, đầu óc tôi như chậm nữa nhịp, bỗng nhiên quên bén trước đó còn muốn kháng nghị đòi về nhà, tôi lập tức lắc đầu, tầm mắt rơi vào khớp tay rắn chắc của Bách Vũ, tôi mạnh dạn chìa tay ra khẽ nắm lấy ngón út của anh quơ quơ, ý nói tôi muốn được ôm lên.
Bách Vũ nhẹ nhàng cong khóe miệng chăm chú dõi theo mọi hành động của tôi, đôi mắt anh vẫn luôn dịu dàng trầm tĩnh và đầy sự cưng chiều. Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng bàn tay tôi, sau đó kéo tôi sát vào lồng ngực của anh.
***
Đi vào nhà, Bách Vũ quen cửa quen nẻo lấy dép ra thay. Sau đó Bách Vũ cởi giày và mang dép lê vào giúp tôi, một đường đi thẳng đến phòng khách mở TV, tôi uể oải nằm trên sofa.
Nhiệt độ máy điều hòa trong phòng khách rất vừa phải, hẳn là lúc nãy về Bách Vũ đã bật điều hòa, nhàm chán xem chương trình trên TV, tôi cũng lười chuyển kênh, cầm gối ôm vào ngực nằm trên sofa, đưa mắt nhìn Bách Vũ đang bận rộn trong bếp.
Ngay sau đó Bách Vũ cầm ly nước trên tay đứng trước mặt, nhìn tôi nói: "Em có muốn uống nước không."
Tôi gật đầu, Bách Vũ đưa ly nước kề vào môi tôi, sau đó cứ như vậy, tôi mở miệng nhấp một ngụm nhỏ.
Ngọt....
Tôi hé mắt mỉm cười, ngước lên nhìn anh, nhanh chóng nói: "Là nước mật ong sao?"
Nghe vậy Bách Vũ cong môi, khẽ cười nói, "Có thể giải rượu giúp em tỉnh táo hơn."
Tôi sững sờ "Ồ" một tiếng, cúi đầu uống một ngụm lớn rồi để ly sang một bên.
Bách Vũ cúi xuống cái ly trên bàn, nhìn tôi nói: "Em có muốn đi tắm trước không?"
"Muốn!" Sau đó, tôi cúi đầu ngửi quần áo, ngửi thấy toàn mùi rượu.
Có lẽ là vì cuộn người nằm trên sofa hơi lâu nên vừa mới động đậy cảm chân không có tí sức lực nào, thế nên tôi bĩu môi, duỗi chân ra trước mặt Bách Vũ nói: "Chân em tê..."
Ánh mắt Bách Vũ nhìn vào bắp đùi của tôi, sau đó cười khẽ, nhẹ nhàng kéo cầm tay nhấc tôi lên.
Thực sự là ngượng quá đi......
Đứng lên rồi tôi vẫn đứng im không chịu nhúc nhích, bàn tay Bách Vũ đang nắm cánh tay tôi dời xuống nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng nói: "Có thể đi được không?"
Thấy tôi gật đầu Bách Vũ đưa tôi đến phòng tắm, giọng điệu vui vẻ nói: "Muốn anh tắm cùng không?"
Đến cửa phòng tắm, tôi mới kịp phải ứng lại, nhìn Bách Vũ đang nắm tay tôi, vội vàng nói: "Không, không, không muốn."
Dứt lời, không đợi Bách Vũ nói, tôi nhanh chóng hất tay anh ra, xông vào phòng tắm đóng cửa lại.
Nhìn một lượt phòng tắm, trên bồn rửa tay đã để sẵn đồ dùng cùng máy sấy tóc, bộ quần áo cũng được để gọn gàng trong chiếc giỏ đặt ở bên cạnh, còn có quần lót nhỏ xếp ngăn nắp đựng trong chiếc túi. Tôi chớp mắt hai cái, đứng sửng sốt rất lâu, trong lúc đó tâm trí tôi nhớ lại khoảng khắc quen thuộc trước kia.
Tôi cúi đầu ngửi quần áo đang mặc trên người, cảm nhận được hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu. Lấy máy sấy tóc cắm vào ổ điện, sau đó lấy tay quơ quơ lớp hơi nước đọng trên gương cho đến khi có thể nhìn thấy rõ gương mặt mình mới hài lòng sấy tóc.
Sau khi sấy tóc xong, tôi hất nhẹ vài cái trên mái đầu, mới gội xong nên tóc trông mềm mại và bồng bềnh, tôi lắc lắc đầu, nghiêng người nhìn mình trong gương.
Không biết là do say hay là vì mới tắm xong mà sắc mặt của tôi ửng đỏ, hai mắt như có một tầng sương, nhìn tươi sáng lấp lánh, nhẹ nhàng nhấp nháy.
Tôi xoa xoa mặt đi tới mở cửa phòng tắm, liếc mắt lập tức nhìn thấy Bách Vũ đang dựa vào vách tường, cổ áo sơ mi hơi mở rộng, tay tùy ý đút vào túi quần, tay áo được xắn lên lộ ra bắp tay săn chắc hoàn hảo, nhìn anh đang cúi đầu cũng không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì.
Nghe thấy động tĩnh nên anh ngẩng đầu lên nhìn về hướng tôi, anh đột nhiên sửng sốt nhìn tôi rất lâu, quét nhìn từ trên xuống dưới, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại che đi đáy mắt thâm thúy.
Đằng sau phòng tắm là sương mù dày đặc, giây phút này tôi giống như một con thỏ vừa mới nướng xong còn nóng hổi chỉ chờ bị xơi.
Tôi lo lắng nuốt nước bọt, cố nở nụ cười, nói: "Sếp Bách sao anh lại đứng ở đây?" Tôi vừa nói vừa lén di chuyển sang bên cạnh một chút.
"Sợ em ngất xỉu." Bách Vũ thấy động tác của tôi thì nhướng mày im lặng cười cười.
Ánh mắt của anh lúc này sáng ngời như ngôi sao lấp lánh trên trời.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên không biết phải nói gì, lồng ngực dâng lên từng đợt sóng đánh thẳng vào tim.
Hai má lại bắt đầu nóng bừng....
Tôi dời mắt không dám nhìn, muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, tôi hắng giọng che đậy sự bối rối, giọng điệu khẩn trương: "Em tắm xong rồi anh có thể đi tắm rồi đó."
Sau đó, tôi đi về phía trước, kém một bước là có thể đi qua Bách Vũ thì đột nhiên anh đứng thẳng người bước đến chặn trước người tôi, dáng người anh từ từ bao phủ xuống.
Cảm giác bị áp chế trước mặt khiến tim tôi lại đập dữ dội hơn.
Tôi xoay người sang trái tìm lối đi nhưng Vũ cũng xoay sang trái chặn tôi lại.
Tôi lại xoay sang phải, Bách Vũ cũng theo bước tôi dịch sang phải.
Làm sao bây giờ, ah.....
Tôi thận trọng ngẩng đầu lên nhìn anh, bĩu môi, vẻ mặt giả vờ không biết, nói: "Anh đang làm gì vậy?"
"Làm gì à" Bách Vũ trầm mặc nhìn tôi, đôi mắt tù từ bùng lên ngọn lửa, sâu thẳm mà rực sáng, sau đó nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: "Làm chuyện xấu."
Giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc, ý tứ thẳng thắn không hề che đậy truyền đến bên tai tôi, trong nháy có thể xuyên đến tim tôi.
Căng thẳng, luống cuống khiến tôi chỉ biết vân vê góc áo "a" lên một tiếng, âm thanh mang theo cảm giác hồi hộp.
Có vẻ như không cảm thấy lời nói của mình có thể hù chết người, Bách Vũ thoải mái nhấc bước về phía trước, mạnh mẽ đẩy tôi về phía tường cho đến khi lưng tôi chạm vào bức tường phía sau.
"A......"
Ngay lúc đó, Bách Vũ hôn xuống, đôi môi mềm mại của anh ngậm lấy môi tôi, nhanh chóng mút vào hôn sâu, sau đó anh lùi lại, đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn tôi.
Tôi trợn tròn mắt nhìn anh, hơi thở gần như ngưng trệ, tôi mơ hồ liếm môi dưới, miệng tôi trở nên tê dại, đầu óc trống rỗng, tôi vô thức há miệng, muốn nói rồi lại thôi cứ như cứ như vậy đứng rất lâu mà không nói được gì.
Cuối cùng, Bách Vũ cũng phá vỡ sự im lặng, ngón tay chậm rãi xoa xoa dái tai của tôi, giọng nói trầm ấm vang lên: "Em ghét sao?"
Sửng sốt rất lâu, tôi cẩn thận suy nghĩ trong trạng thái đầu óc quay cuồng, xem tôi không khó chịu cũng không ghét.....
Bởi vì Bách Vũ xoa nắn dái tai nên chỗ đó ngứa ngáy vô cùng, hai má tôi lúc này đang nóng bừng, ngay cả đôi môi vừa mới được hôn cũng trở nên mềm mại hơn
Tôi vô thức lắc đầu, ngượng ngùng nói nhỏ, nhưng đảm bảo là Bách Vũ có thể nghe được: "Em không ghét."
"Nếu như vậy, cùng anh thử một lần được chứ? Có lẽ em sẽ cảm thấy có một người bạn trai cũng không tồi. Bách Vũ vừa nói vừa nghiêng người một chút, anh di chuyển bàn tay đang vân vê bên tai ra sau gáy, một tay khác đặt ở dưới eo, dùng sức ôm tôi vào lồng ngực, cụp mắt xuống nhìn tôi.
Rời khỏi bức tường lạnh lẽo, dán chặt vào ngực anh ấy, tôi cảm thấy không thể kiểm soát được hơi thở của chính mình.
Bách Vũ dường như vô cùng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của tôi, anh ấy cứ như vậy chăm chú nhìn tôi, đôi mắt rạng ngời nét cười, đôi mắt như mặt hồ gợn sóng dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng.
Trầm mê rất lâu trong đôi mắt ấy, tôi chậm rãi thở ra, ngập ngừng hỏi: "Nếu anh không hài lòng về em thì phải làm sao."
"Nếu không hài lòng thì anh sẽ nói cho em biết." Cánh tay Bách Vũ ôm eo của tôi càng ôm chặt hơn, giọng nói nhẹ nhàng, điềm tĩnh nói tiếp: "Nhưng anh nghĩ không bao giờ có khả năng đó."
Cảm xúc bối rối trong lòng vì lời nói của Bách Vũ mà dần trở nên bình tĩnh hơn, tôi thích được Bách Vũ gần gũi, tôi không thể cưỡng lại sự dịu dàng của anh, cảm giác này giống như ánh sáng duy nhất chiếu vào bóng tối vô tận, nhẹ nhàng mang đến sự ấm áp.
Ngón tay theo bản năng nắm lấy góc áo sơ mi của Bách Vũ, nhẹ nhàng kéo.
Có vẻ như động tác của tôi khiến cho anh nhìn thấu được tâm ý của tôi, Bách Vũ cười rạng rỡ, giọng điệu vui vẻ nói: "Em có nguyện ý ở bên anh không?"
Anh nói rất tự nhiên và nhẹ nhàng nhưng ánh mắt vẫn luôn nghiêm túc chăm chú nhìn tôi.
Những điều sợ hãi trong tôi vào lúc này theo hơi thở chậm rãi tiêu tán, trong đáy lòng dâng lên cảm xúc vô cùng ngọt ngào.
Một lúc sau, tôi buông góc áo đang nắm, đưa tay xoa mặt đang nóng bừng, chậm rãi gật đầu, nói "Vâng, vâng" hai tiếng
Có câu trả lời của tôi, đôi mắt tràn ngập ý cười của Bách Vũ như bị đốt lên ngọn lửa, bàn tay đặt ở sau gáy dùng sức đè tôi sát vào, tay trên thắt lưng siết chặt hơn, sau đó anh cúi đầu hôn lên.
Lời tác giả: Đêm giáng sinh vui vẻ ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.