Vai Chính Hắc Hóa Đều Đến Tìm Ta Báo Thù
Chương 2: Sư tỷ bạch liên hoa (2)
Khuynh Nguyệt Lưu Li
24/07/2022
Vừa đi vừa nghỉ, cẩn thận vòng qua những nơi đông người.
Hạ Du miệng khô lưỡi đắng, đầu óc có chút choáng váng, nàng đoán hẳn lúc nãy quá lạnh nên đã bị cảm rồi. Nàng vừa mệt vừa khát, nhớ đến lợi ích của nội công liền không khỏi nghĩ đến mình có bao nhiêu khả năng khôi phục võ công.
"Sư huynh, phía trước có một nữ tử đang chạy nạn".
Hạ Du: "..."
"Chạy nạn? Gần đây làm gì có vùng nào gặp tai ương?"
Một nam một nữ xuất hiện trước mắt Hạ Du, hai người đều mặc thanh y đặc trưng của tiên minh, trong tay cầm trường kiếm.
Đây hẳn là người của kiếm phái Thanh Thành.
Hạ Du nhận ra một thân y phục này.
"Ấy cô nương, cô có ổn không?"
Hai người kia sao lại xuất hiện dưới chân núi Thiên Nguyệt?
Hạ Du hơi suy tư, lại nghe nam tử kia gọi mình, nàng liền loạng choạng ngã xuống đất. Thân thể có hạn mà đã đi lâu như vậy không nghỉ, nàng đã muốn gục ngã từ lâu, nay nhìn thấy hai nhân sĩ chính phái mới yên lòng.
Phải nói đúng là trớ trêu.
"Ấy ấy? Cô nương?!"
Hai người kia thấy nàng té ngã liền vội vàng bước đến, thấy nàng không ổn, nàng kia đưa nước qua: "Cô uống chậm thôi, không cần gấp".
"Cô nương, cô là người ở thôn xóm gần đây sao? Sao cô lại chật vậy như vậy?"
Hạ Du uống nước xong cơ thể mới đỡ hơn, nhìn nam tử này có hơi quen mặt, nàng sợ hắn nhận ra giọng nói của mình, trong lòng nghĩ ra một ý tưởng, nàng lắc đầu chỉ vào cổ họng a a hai tiếng nhưng không nói ra lời.
Nử tử kia ngẩng đầu nhìn nam nhân: "Sư huynh, hình như nàng bị câm".
Nam tử thấy bộ dáng Hạ Du nửa sống nửa chết, sắc mặt khó xử nói: "Đưa nàng tới trấn trên đi, chúng ta mời đại phu khám thử".
"Nhưng không phải chúng ta tới để..." Nữ tử sửng sốt, trong miệng lẩm bẩm gì đó nhưng bị nam tử trừng mắt nhìn mà nín thinh không nói tiếp.
Hai người cứu Hạ Du trước là vì đạo nghĩa, sau là vì Hạ Du không có nội lực, bước chân phù phiếm không giống người tập võ mới yên tâm cứu nàng.
Nữ tử đỡ Hạ Du chân đã mềm nhũn, đỡ nàng cùng đi, vừa đi vừa nói: "Cô nương đừng sợ, ta và sư huynh đều không phải người xấu, chúng ta bây giờ sẽ mang ngươi đi tìm đại phu".
Nam tử nói: "Cô nương, ta hỏi cô mấy vấn đề, nếu đúng, ngươi liền gật đầu, không phải thì lắc đầu".
Hạ Du gật đầu, trong lòng ngầm đoán thân phận của nam tử này, nói không chừng mình từng quen biết, nếu không thì làm sao lại cảm thấy quen mặt được.
"Cô nương là người ở thôn xóm gần đây?"
Hạ Du lắc đầu.
"Cô nương cùng người thân đi ngang qua vùng này, rồi gặp phải cướp bóc?"
Hạ Du vẫn lắc đầu.
Nam tử hơi do dự, sắc mặt cũng nghiêm hẳn: "Chẳng lẽ ngươi có quan hệ với Thiên Nguyệt Cung?"
Hạ Du nghe thấy tên này, sắc mặt thoát cái hoảng sợ, không nhịn được mà cúi đầu run bần bật.
Nữ tử hơi kinh ngạc nhìn nam tử, nói: "Sư huynh, huynh việc gì phải hỏi như tra xét thế?"
Nam tử nhìn chằm chằm Hạ Du, cười nói: "Cũng không tính là không có thu hoạch".
Phải mất chút thời gian mới đến được trấn trên, hai đệ tử phái Thanh Thành này còn không tồi, thuê một phòng trong khách điếm cho nàng rửa mặt nghỉ ngơi, còn nam tử chạy đi mời đại phu.
Hạ Du gột rửa sạch bụi bặm trên mặt, lại thay một bộ quần áo do nàng kia hữu hảo đem đến, sau đó khép nép ra ngoài, bên ngoài nữ tử kia còn đang ngồi đợi nàng.
"Cô lớn lên xinh đẹp thật đó". Nàng kia cảm khái một tiếng, trong lòng hiểu rõ mà nói: "Cô xinh đẹp thế này, thảo nào mấy tên khốn đó muốn bắt cô đi".
Thấy nữ tử khen mình đẹp, Hạ Du đỏ cả mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng cười cười với nữ tử.
Nữ tử ngồi trước bàn, một tay chống cằm tò mò hỏi: "Ngươi bẩm sinh đã không thể nói chuyện sao?"
Lớn lên xinh đẹp như thế, đáng tiếc lại là một người câm. Nữ tử cảm thấy tiếc nuối thay Hạ Du.
Hạ Du lắc đầu.
Nữ tử nhướng mày, bỗng nhiên nói: "Chẳng lẽ là do Thiên Nguyệt Cung làm?"
Hạ Du lắc đầu, ra sức khoa tay múa chân, đáng tiếc nữ tử này hoàn toàn không nghe hiểu.
Nhưng nàng vẫn nói bừa: "Ta hiểu rồi, chắc là khi còn nhỏ sinh bệnh nên bị ha?"
Hạ Du có hơi mất mát gật đầu.
Đúng vào lúc này, cửa bị mở ra, hai người đứng trước cửa, một là nam tử lúc trước ra ngoài, một người khác đúng là đại phu.
Hạ Du thấy trong mắt đại phu lóe lên tia sáng nhàn nhạt.
Nam tử đi vào vừa muốn nói gì đó liền nhìn thấy sư muội mình đang đặt tay trên vai cô nương kia, cũng thấy rõ dung nhan đã rửa sạch bụi bẩn của Hạ Du, sắc mặt đại biến.
"Ma đầu! Là ngươi? Mau thả sư muội ta ra!"
Nam tử bỗng nhiên rút kiếm khiến nữ tử đang đứng cạnh Hạ Du chả hiểu ra sao, cúi đầu nhìn Hạ Du liền thấy nàng như bị dọa đến mà trốn sau lưng nữ tử, cả người run rẩy.
Nử tử theo bản năng chắn trước nàng, không hiểu gì nói: "Sư huynh làm gì đó?"
Nam tử vội la lên: "Sư muội mau tới đây!"
"Huynh rốt cuộc đang làm gì?"
Nam tử cắn răng nhìn về phía Hạ Du, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng sát ý, nhưng sâu bên trong lại ẩn giấu chút sợ hãi: "Nàng chính là Hạ Du! Là đại ma đầu kia!"
"Hạ Du?" Nữ tử sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra cái tên này chỉ ai, không khỏi cổ quái liếc nhìn Hạ Du mà nói: "Sư huynh quên rồi sao? Ma giáo 5 năm trước xảy ra nội loạn, Hạ Du rõ ràng đã bị Diệp Nguyệt Như giết chết rồi?"
Hóa ra đã qua 5 năm rồi.
Hạ Du diễn vẻ sợ hãi vô cùng nhuần nhuyễn, khiến nữ tử cũng không cảm thấy nàng chính là nữ ma đầu đã khiến cả giang hồ long trời lở đất kia.
Nam tử chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng cũng không còn ôn hòa như trước, đôi mắt lạnh lẽo đánh giá Hạ Du như muốn tìm ra sơ hở của nàng.
"Đại phu đừng sợ, sư huynh ta hơi chập mạch, dăm ba ngày lại nổi cơn thế này đó". Nử tử hơi bất đắc dĩ nói với đại phu đã bị dọa ngây người, lại mời người vào phòng.
Nam tử không nói gì, thu kiếm lại đứng ở cửa nhìn chằm chằm Hạ Du.
Lão đại phu bắt mạch cho Hạ Du, một thời gian sau lại nói: "Khí lạnh quấn thân, tĩnh dưỡng nhiều chút là được. Ta đưa một đơn thuốc, cô nương hãy đi phân phó phòng bếp sắc thuốc đi".
"Tốt quá, đa tạ đại phu".
Nữ tử thanh toán tiền khám bệnh, lại đi tiễn đại phu, thấy nam tử không muốn ra ngoài, nàng đành vẫy tay gọi tiểu nhị đến phân phó sắc thuốc theo đơn.
Nữ tử hơi bất đắc dĩ: "Được rồi đó sư huynh à".
"Ma đầu! Ngươi còn giả vờ cái gì! Ta biết chính là ngươi! Ngươi có tan thành tro ta cũng nhận ra".
Hạ Du sợ hãi nhìn về phía nữ tử xin giúp đỡ, nữ tử cũng không cảm thấy nàng là người kia, bởi người kia 5 năm trước đã chết rồi, rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến.
Một kiếm xuyên tim, sao còn có thể sống?
"Sư huynh, muội biết huynh còn chưa buông bỏ được, nhưng Hạ Du kia cũng đã chết 5 năm. Mà cô nương này tay trói gà không chặt, một chút nội lực cũng không có, chẳng giống người tập võ chút nào, sao có thể là Hạ Du?"
"Không có võ công? Đương nhiên nàng ta không có võ công! Năm đó Nguyệt... Diệp Nguyệt Như đã cắt hết gân tay gân chân của nàng ta, một chưởng đánh nát đan điền, nàng làm gì còn nội lực?"
"Thì Diệp Nguyệt Như kia không phải cũng tự tay giết nàng rồi đó sao?"
Sắc mặt nam tử phức tạp đan xen, nhìn thấy khuôn mặt giống y đúc 5 năm trước, lửa giận của hắn lại bùng lên, căn bản không thể giữ nổi lý trí.
"Sư huynh!" Nữ tử bất đắc dĩ nói: "Nếu huynh hoài nghi nàng, vậy không bằng nhìn thử xem đan điền và gân tay gân chân của nàng ra sao".
Nam tử nghe thấy thế liền bước lên trước, sắc mặt Hạ Du sợ hãi nhìn hắn, lại trong mong nhìn nàng kia.
Nữ tử ôn hòa cười trấn an nàng: "Cô đừng sợ, không sao đâu, sư huynh ta chỉ kiếm chứng một chút thôi, cô không cần phản kháng".
Hạ Du được nữ tử trấn an mới yên tâm, cẩn thận nhìn về phía nam tử.
Nam tử dùng nội lực tra xét cơ thể Hạ Du xong liền cau mày, nói không có khả năng, trên đời sao có thể có người giống người đến vậy.
Nữ tử lại không hiếm lạ gì, nói: "Nói không chừng đây là nguyên nhân Thiên Nguyệt Cung bắt nàng đấy, nghe nói Diệp Nguyệt Như kia hận Hạ Du thấu xương".
Kinh mạch hoàn hảo, sắc mặt nam tử hết đen rồi trắng, hắn không thể ở lâu hơn được, nhìn thấy gương mặt này liền phiền chán.
"Tốt rồi, không có việc gì, ngươi đừng sợ".
Hạ Du gật gật đầu xong thì cúi đầu không dám ngẩng lên.
Nàng không tu luyện, đương nhiên không biết hệ thống đã chữa trị đan điền cho mình, kì thực vừa nãy nàng cũng hơi khẩn trương.
Trên đời này võ công có thể nhanh chóng học thành không nhiều lắm, mà trong thời gian ngắn nàng cũng không thể luyện đến lợi hại như trước đây, cho nên hiện tại Hạ Du cũng không có ý tập võ.
Hơn nữa nàng đã lọt vào tầm mắt của mấy người này, vậy tập võ căn bản không thích hợp.
Thân phận Hạ Du không thể dùng, ai ai cũng muốn giết, mà nếu dùng cũng không giải thích nổi vì sao nàng chết đi sống lại, còn không dám đến trước mặt Diệp Nguyệt Như.
Diệp Nguyệt Như so với mình trước khi chết còn tàn bạo hơn, nếu mình trục tiếp chạy đến trước mặt nàng, sợ rằng sẽ bị nàng tra tấn đến chết để giải mối hận trong lòng mất.
Hạ Du lại nhớ tới thân phận của nam tử kia, nếu nàng nhớ không nhầm, nam tử kia hẳn là nam hai ở kiếm phái Thanh Thành, còn tên gì thì chịu, đã qua lâu như vậy, nàng còn nhớ mang máng là tốt rồi.
Lúc bỏ chạy Hạ Du không nhớ ra, nhưng chỗ hầm băng kia hẳn là bị Diệp Nguyệt Như biến thành cấm địa của Thiên Nguyệt Cung, nên mới không ai dám đến đó.
Một thân y phục đỏ rực, Diệp Nguyệt Như mặt vô cảm ngồi bên quan tài băng, nhìn quan tài rỗng tuếch không biết đang suy nghĩ gì.
Thi thể trong quan tài đã biến mất.
Mặt nàng không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt sâu thẳm như kết sương lạnh ngàn năm không sao tan được.
Xem ra nàng đã quá nhân từ, nên mới có người dám dùng cách này để đối phó nàng.
Nàng biết tứ đại môn phái tụ tập dưới chân núi Thiên Nguyệt khiến cho gió nổi mây vần, nhưng nàng không để ý, rốt cuộc đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng nàng không nghĩ có người dám mò lên núi, còn lần đến nơi này.
Diệp Nguyệt Như ngẩng đầu nhìn nơi Hạ Du đã nằm 5 năm qua, nhẹ giọng nói, đáy mắt vụt qua tia máu quỷ dị: "Sư muội đừng sợ, sư tỷ sẽ mau chóng đưa muội trở về.
Ai cũng không thể chia cắt chúng ta, ai cũng không được!"
.....
Ngày hôm sau.
Tại khách điếm trong trấn nhỏ.
"Huynh nói để Ngọc cô nương giả trang làm Hạ Du?!"
Nữ tử kêu thất thanh, khó tin nhìn sư huynh mình, không nghĩ đến hắn sẽ nói ra loại chuyện này.
Nam tử lại rất bình tĩnh: "5 năm qua, Ma giáo hoành hành ngang ngược, chính đạo đã tấn công Ma giáo ba lần nhưng đều ôm thất bại mà về, chủ yếu là do địa hình núi Thiên Nguyệt dễ thủ khó công. Chỉ cần ta có thể dụ được Diệp Nguyệt Như xuống núi, vậy liền có thể diệt trừ nàng!"
Hạ Du biểu tình ngây thơ trốn ở trong góc nghe hai người nói chuyện, trong lòng có chút kinh ngạc, nam hai vậy mà xuống tay với nữ chính.
Diệp Nguyệt Như mấy năm nay đã làm gì vậy trời?
Trung khuyển vậy mà đều...
Ách...
Đúng rồi, bởi vì nàng phá đám mà quan hệ giữa Diệp Nguyệt Như và nam chính nam phụ đều xôi hỏng bỏng không, không đạt đến trạng thái đến chết còn yêu. Nếu dùng số liệu mà đong đếm, hẳn đến 70-80, 90 còn lâu mới đến.
Hóa ra đều là do mình.
Hạ Du miệng khô lưỡi đắng, đầu óc có chút choáng váng, nàng đoán hẳn lúc nãy quá lạnh nên đã bị cảm rồi. Nàng vừa mệt vừa khát, nhớ đến lợi ích của nội công liền không khỏi nghĩ đến mình có bao nhiêu khả năng khôi phục võ công.
"Sư huynh, phía trước có một nữ tử đang chạy nạn".
Hạ Du: "..."
"Chạy nạn? Gần đây làm gì có vùng nào gặp tai ương?"
Một nam một nữ xuất hiện trước mắt Hạ Du, hai người đều mặc thanh y đặc trưng của tiên minh, trong tay cầm trường kiếm.
Đây hẳn là người của kiếm phái Thanh Thành.
Hạ Du nhận ra một thân y phục này.
"Ấy cô nương, cô có ổn không?"
Hai người kia sao lại xuất hiện dưới chân núi Thiên Nguyệt?
Hạ Du hơi suy tư, lại nghe nam tử kia gọi mình, nàng liền loạng choạng ngã xuống đất. Thân thể có hạn mà đã đi lâu như vậy không nghỉ, nàng đã muốn gục ngã từ lâu, nay nhìn thấy hai nhân sĩ chính phái mới yên lòng.
Phải nói đúng là trớ trêu.
"Ấy ấy? Cô nương?!"
Hai người kia thấy nàng té ngã liền vội vàng bước đến, thấy nàng không ổn, nàng kia đưa nước qua: "Cô uống chậm thôi, không cần gấp".
"Cô nương, cô là người ở thôn xóm gần đây sao? Sao cô lại chật vậy như vậy?"
Hạ Du uống nước xong cơ thể mới đỡ hơn, nhìn nam tử này có hơi quen mặt, nàng sợ hắn nhận ra giọng nói của mình, trong lòng nghĩ ra một ý tưởng, nàng lắc đầu chỉ vào cổ họng a a hai tiếng nhưng không nói ra lời.
Nử tử kia ngẩng đầu nhìn nam nhân: "Sư huynh, hình như nàng bị câm".
Nam tử thấy bộ dáng Hạ Du nửa sống nửa chết, sắc mặt khó xử nói: "Đưa nàng tới trấn trên đi, chúng ta mời đại phu khám thử".
"Nhưng không phải chúng ta tới để..." Nữ tử sửng sốt, trong miệng lẩm bẩm gì đó nhưng bị nam tử trừng mắt nhìn mà nín thinh không nói tiếp.
Hai người cứu Hạ Du trước là vì đạo nghĩa, sau là vì Hạ Du không có nội lực, bước chân phù phiếm không giống người tập võ mới yên tâm cứu nàng.
Nữ tử đỡ Hạ Du chân đã mềm nhũn, đỡ nàng cùng đi, vừa đi vừa nói: "Cô nương đừng sợ, ta và sư huynh đều không phải người xấu, chúng ta bây giờ sẽ mang ngươi đi tìm đại phu".
Nam tử nói: "Cô nương, ta hỏi cô mấy vấn đề, nếu đúng, ngươi liền gật đầu, không phải thì lắc đầu".
Hạ Du gật đầu, trong lòng ngầm đoán thân phận của nam tử này, nói không chừng mình từng quen biết, nếu không thì làm sao lại cảm thấy quen mặt được.
"Cô nương là người ở thôn xóm gần đây?"
Hạ Du lắc đầu.
"Cô nương cùng người thân đi ngang qua vùng này, rồi gặp phải cướp bóc?"
Hạ Du vẫn lắc đầu.
Nam tử hơi do dự, sắc mặt cũng nghiêm hẳn: "Chẳng lẽ ngươi có quan hệ với Thiên Nguyệt Cung?"
Hạ Du nghe thấy tên này, sắc mặt thoát cái hoảng sợ, không nhịn được mà cúi đầu run bần bật.
Nữ tử hơi kinh ngạc nhìn nam tử, nói: "Sư huynh, huynh việc gì phải hỏi như tra xét thế?"
Nam tử nhìn chằm chằm Hạ Du, cười nói: "Cũng không tính là không có thu hoạch".
Phải mất chút thời gian mới đến được trấn trên, hai đệ tử phái Thanh Thành này còn không tồi, thuê một phòng trong khách điếm cho nàng rửa mặt nghỉ ngơi, còn nam tử chạy đi mời đại phu.
Hạ Du gột rửa sạch bụi bặm trên mặt, lại thay một bộ quần áo do nàng kia hữu hảo đem đến, sau đó khép nép ra ngoài, bên ngoài nữ tử kia còn đang ngồi đợi nàng.
"Cô lớn lên xinh đẹp thật đó". Nàng kia cảm khái một tiếng, trong lòng hiểu rõ mà nói: "Cô xinh đẹp thế này, thảo nào mấy tên khốn đó muốn bắt cô đi".
Thấy nữ tử khen mình đẹp, Hạ Du đỏ cả mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng cười cười với nữ tử.
Nữ tử ngồi trước bàn, một tay chống cằm tò mò hỏi: "Ngươi bẩm sinh đã không thể nói chuyện sao?"
Lớn lên xinh đẹp như thế, đáng tiếc lại là một người câm. Nữ tử cảm thấy tiếc nuối thay Hạ Du.
Hạ Du lắc đầu.
Nữ tử nhướng mày, bỗng nhiên nói: "Chẳng lẽ là do Thiên Nguyệt Cung làm?"
Hạ Du lắc đầu, ra sức khoa tay múa chân, đáng tiếc nữ tử này hoàn toàn không nghe hiểu.
Nhưng nàng vẫn nói bừa: "Ta hiểu rồi, chắc là khi còn nhỏ sinh bệnh nên bị ha?"
Hạ Du có hơi mất mát gật đầu.
Đúng vào lúc này, cửa bị mở ra, hai người đứng trước cửa, một là nam tử lúc trước ra ngoài, một người khác đúng là đại phu.
Hạ Du thấy trong mắt đại phu lóe lên tia sáng nhàn nhạt.
Nam tử đi vào vừa muốn nói gì đó liền nhìn thấy sư muội mình đang đặt tay trên vai cô nương kia, cũng thấy rõ dung nhan đã rửa sạch bụi bẩn của Hạ Du, sắc mặt đại biến.
"Ma đầu! Là ngươi? Mau thả sư muội ta ra!"
Nam tử bỗng nhiên rút kiếm khiến nữ tử đang đứng cạnh Hạ Du chả hiểu ra sao, cúi đầu nhìn Hạ Du liền thấy nàng như bị dọa đến mà trốn sau lưng nữ tử, cả người run rẩy.
Nử tử theo bản năng chắn trước nàng, không hiểu gì nói: "Sư huynh làm gì đó?"
Nam tử vội la lên: "Sư muội mau tới đây!"
"Huynh rốt cuộc đang làm gì?"
Nam tử cắn răng nhìn về phía Hạ Du, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng sát ý, nhưng sâu bên trong lại ẩn giấu chút sợ hãi: "Nàng chính là Hạ Du! Là đại ma đầu kia!"
"Hạ Du?" Nữ tử sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra cái tên này chỉ ai, không khỏi cổ quái liếc nhìn Hạ Du mà nói: "Sư huynh quên rồi sao? Ma giáo 5 năm trước xảy ra nội loạn, Hạ Du rõ ràng đã bị Diệp Nguyệt Như giết chết rồi?"
Hóa ra đã qua 5 năm rồi.
Hạ Du diễn vẻ sợ hãi vô cùng nhuần nhuyễn, khiến nữ tử cũng không cảm thấy nàng chính là nữ ma đầu đã khiến cả giang hồ long trời lở đất kia.
Nam tử chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng cũng không còn ôn hòa như trước, đôi mắt lạnh lẽo đánh giá Hạ Du như muốn tìm ra sơ hở của nàng.
"Đại phu đừng sợ, sư huynh ta hơi chập mạch, dăm ba ngày lại nổi cơn thế này đó". Nử tử hơi bất đắc dĩ nói với đại phu đã bị dọa ngây người, lại mời người vào phòng.
Nam tử không nói gì, thu kiếm lại đứng ở cửa nhìn chằm chằm Hạ Du.
Lão đại phu bắt mạch cho Hạ Du, một thời gian sau lại nói: "Khí lạnh quấn thân, tĩnh dưỡng nhiều chút là được. Ta đưa một đơn thuốc, cô nương hãy đi phân phó phòng bếp sắc thuốc đi".
"Tốt quá, đa tạ đại phu".
Nữ tử thanh toán tiền khám bệnh, lại đi tiễn đại phu, thấy nam tử không muốn ra ngoài, nàng đành vẫy tay gọi tiểu nhị đến phân phó sắc thuốc theo đơn.
Nữ tử hơi bất đắc dĩ: "Được rồi đó sư huynh à".
"Ma đầu! Ngươi còn giả vờ cái gì! Ta biết chính là ngươi! Ngươi có tan thành tro ta cũng nhận ra".
Hạ Du sợ hãi nhìn về phía nữ tử xin giúp đỡ, nữ tử cũng không cảm thấy nàng là người kia, bởi người kia 5 năm trước đã chết rồi, rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến.
Một kiếm xuyên tim, sao còn có thể sống?
"Sư huynh, muội biết huynh còn chưa buông bỏ được, nhưng Hạ Du kia cũng đã chết 5 năm. Mà cô nương này tay trói gà không chặt, một chút nội lực cũng không có, chẳng giống người tập võ chút nào, sao có thể là Hạ Du?"
"Không có võ công? Đương nhiên nàng ta không có võ công! Năm đó Nguyệt... Diệp Nguyệt Như đã cắt hết gân tay gân chân của nàng ta, một chưởng đánh nát đan điền, nàng làm gì còn nội lực?"
"Thì Diệp Nguyệt Như kia không phải cũng tự tay giết nàng rồi đó sao?"
Sắc mặt nam tử phức tạp đan xen, nhìn thấy khuôn mặt giống y đúc 5 năm trước, lửa giận của hắn lại bùng lên, căn bản không thể giữ nổi lý trí.
"Sư huynh!" Nữ tử bất đắc dĩ nói: "Nếu huynh hoài nghi nàng, vậy không bằng nhìn thử xem đan điền và gân tay gân chân của nàng ra sao".
Nam tử nghe thấy thế liền bước lên trước, sắc mặt Hạ Du sợ hãi nhìn hắn, lại trong mong nhìn nàng kia.
Nữ tử ôn hòa cười trấn an nàng: "Cô đừng sợ, không sao đâu, sư huynh ta chỉ kiếm chứng một chút thôi, cô không cần phản kháng".
Hạ Du được nữ tử trấn an mới yên tâm, cẩn thận nhìn về phía nam tử.
Nam tử dùng nội lực tra xét cơ thể Hạ Du xong liền cau mày, nói không có khả năng, trên đời sao có thể có người giống người đến vậy.
Nữ tử lại không hiếm lạ gì, nói: "Nói không chừng đây là nguyên nhân Thiên Nguyệt Cung bắt nàng đấy, nghe nói Diệp Nguyệt Như kia hận Hạ Du thấu xương".
Kinh mạch hoàn hảo, sắc mặt nam tử hết đen rồi trắng, hắn không thể ở lâu hơn được, nhìn thấy gương mặt này liền phiền chán.
"Tốt rồi, không có việc gì, ngươi đừng sợ".
Hạ Du gật gật đầu xong thì cúi đầu không dám ngẩng lên.
Nàng không tu luyện, đương nhiên không biết hệ thống đã chữa trị đan điền cho mình, kì thực vừa nãy nàng cũng hơi khẩn trương.
Trên đời này võ công có thể nhanh chóng học thành không nhiều lắm, mà trong thời gian ngắn nàng cũng không thể luyện đến lợi hại như trước đây, cho nên hiện tại Hạ Du cũng không có ý tập võ.
Hơn nữa nàng đã lọt vào tầm mắt của mấy người này, vậy tập võ căn bản không thích hợp.
Thân phận Hạ Du không thể dùng, ai ai cũng muốn giết, mà nếu dùng cũng không giải thích nổi vì sao nàng chết đi sống lại, còn không dám đến trước mặt Diệp Nguyệt Như.
Diệp Nguyệt Như so với mình trước khi chết còn tàn bạo hơn, nếu mình trục tiếp chạy đến trước mặt nàng, sợ rằng sẽ bị nàng tra tấn đến chết để giải mối hận trong lòng mất.
Hạ Du lại nhớ tới thân phận của nam tử kia, nếu nàng nhớ không nhầm, nam tử kia hẳn là nam hai ở kiếm phái Thanh Thành, còn tên gì thì chịu, đã qua lâu như vậy, nàng còn nhớ mang máng là tốt rồi.
Lúc bỏ chạy Hạ Du không nhớ ra, nhưng chỗ hầm băng kia hẳn là bị Diệp Nguyệt Như biến thành cấm địa của Thiên Nguyệt Cung, nên mới không ai dám đến đó.
Một thân y phục đỏ rực, Diệp Nguyệt Như mặt vô cảm ngồi bên quan tài băng, nhìn quan tài rỗng tuếch không biết đang suy nghĩ gì.
Thi thể trong quan tài đã biến mất.
Mặt nàng không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt sâu thẳm như kết sương lạnh ngàn năm không sao tan được.
Xem ra nàng đã quá nhân từ, nên mới có người dám dùng cách này để đối phó nàng.
Nàng biết tứ đại môn phái tụ tập dưới chân núi Thiên Nguyệt khiến cho gió nổi mây vần, nhưng nàng không để ý, rốt cuộc đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng nàng không nghĩ có người dám mò lên núi, còn lần đến nơi này.
Diệp Nguyệt Như ngẩng đầu nhìn nơi Hạ Du đã nằm 5 năm qua, nhẹ giọng nói, đáy mắt vụt qua tia máu quỷ dị: "Sư muội đừng sợ, sư tỷ sẽ mau chóng đưa muội trở về.
Ai cũng không thể chia cắt chúng ta, ai cũng không được!"
.....
Ngày hôm sau.
Tại khách điếm trong trấn nhỏ.
"Huynh nói để Ngọc cô nương giả trang làm Hạ Du?!"
Nữ tử kêu thất thanh, khó tin nhìn sư huynh mình, không nghĩ đến hắn sẽ nói ra loại chuyện này.
Nam tử lại rất bình tĩnh: "5 năm qua, Ma giáo hoành hành ngang ngược, chính đạo đã tấn công Ma giáo ba lần nhưng đều ôm thất bại mà về, chủ yếu là do địa hình núi Thiên Nguyệt dễ thủ khó công. Chỉ cần ta có thể dụ được Diệp Nguyệt Như xuống núi, vậy liền có thể diệt trừ nàng!"
Hạ Du biểu tình ngây thơ trốn ở trong góc nghe hai người nói chuyện, trong lòng có chút kinh ngạc, nam hai vậy mà xuống tay với nữ chính.
Diệp Nguyệt Như mấy năm nay đã làm gì vậy trời?
Trung khuyển vậy mà đều...
Ách...
Đúng rồi, bởi vì nàng phá đám mà quan hệ giữa Diệp Nguyệt Như và nam chính nam phụ đều xôi hỏng bỏng không, không đạt đến trạng thái đến chết còn yêu. Nếu dùng số liệu mà đong đếm, hẳn đến 70-80, 90 còn lâu mới đến.
Hóa ra đều là do mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.