Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Chương 143: Giáo đường
Đông Cảm Siêu Nhân
09/04/2024
【 Chủ tiệm có hỷ, ngừng kinh doanh một tuần. 】
Một bảng thông báo được dán trước cửa hàng mới khai trương, trên bảng có hai trái tim dính sát nhau với nội dung cụ thể là "có hỷ".
Trong tiệm thì lại không yên lặng như tưởng tượng, những đầu bếp vẫn tất bật làm bánh, những nhân viên cũng bày trận sẵn sàng, nhận bánh ngọt rồi lẻn ra bằng cửa sau qua hẻm nhỏ để đi giao.
Có người gây rối ở ngoài cửa hàng, nên Thịnh Quang Minh dứt khoát bảo nhân viên gọi cho khách theo số điện thoại họ để lại, thông báo rằng tiệm tạm dừng bán hàng tại chỗ, tất cả đều phục vụ bằng giao tận nơi.
Nghĩ đến việc có thể mua bánh mà không cần xếp hàng, đương nhiên khách hàng vui vẻ đồng ý. Sau khi được đồng ý, nhân viên cửa hàng liền đưa thực đơn được làm khẩn cấp tới nhà khách, đồng thời tặng kèm những chiếc bánh quy nhỏ. Khi tới cửa, thỉnh thoảng cũng có hàng xóm bị hương thơm ngọt ngào và cách phục vụ chu đáo hấp dẫn, nên tò mò tìm đến hỏi thăm. Cứ như vậy, lượng khách không những không giảm mà còn tăng lên.
Cửa hàng đóng cửa hoạt động nhộn nhịp.
Hai ngày sau, những tên mặc đồ đen đứng canh cửa cũng biến mất.
Các nhân viên ngạc nhiên vui sướng hỏi Thịnh Quang Minh có muốn mở cửa trở lại hay không, Thịnh Quang Minh bác bỏ đề nghị này, "Cứ tiếp tục hình thức này cho tới kỳ nghỉ lễ đi."
Thực ra nếu Tần Vũ Bạch muốn đuổi tận giết tuyệt, thì hình thức ngầm lén lút này cũng không duy trì được bao lâu, cũng chính là kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Thịnh Quang Minh hiểu rõ trong lòng, nhưng hiện tại hắn đang tập trung vào một việc khác quan trọng hơn.
"Đẹp không?"
Tấm rèm được kéo ra, Yến Song mặc lễ phục, cười tủm tỉm mà đứng trước mặt Thịnh Quang Minh.
Thịnh Quang Minh vẫn luôn biết Yến Song rất đẹp, nhưng lúc ấy vẫn không khỏi cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Chú rể.
Chú rể nhỏ của hắn.
Mặt Thịnh Quang Minh lập tức đỏ bừng.
Dù đưa ra quyết định trong lúc bốc đồng, nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn cũng không hề hối hận.
Chuyện hai người ở bên nhau một đời một kiếp, nghe có vẻ rất khó khăn trong xã hội ngày nay, nhưng hắn vẫn muốn thử.
Với hắn mà nói, gặp được Yến Song là duyên số trời định.
Hắn muốn bắt lấy nó.
Giữ lấy một thứ xác định trong khoảng thời gian biến động nhất cuộc đời hắn.
"Đẹp lắm." Thịnh Quang Minh nhẹ giọng nói.
Yến Song nghịch chiếc nơ, "Cái nơ này em thắt không đúng lắm, hơi lệch rồi."
"Để anh."
Thịnh Quang Minh đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Yến Song, khi duỗi tay sửa lại nơ cho y, hắn mới phát hiện tay mình hơi run.
Chiếc nơ lụa màu đen trong tay dường như có ý thức riêng, mãi không thể điều chỉnh cho phù hợp. Hơn nữa, tay Thịnh Quang Minh hơi run, tim thì đập loạn, nên càng khó mà sửa sang lại được. Chiếc nơ vốn hơi lệch, dưới sự điều chỉnh của hắn thì càng ngày càng lệch hơn.
Yến Song cúi đầu, bật cười một tiếng.
Hơi thở ấm áp phả vào ngón tay hắn theo tiếng cười, Thịnh Quang Minh hơi quẫn bách nói: "Anh vụng quá."
"Bậy nào," Yến Song chắp tay sau lưng, cười nhẹ, "Anh vừa biết đấm bốc, lại còn biết làm bánh, tay anh là khéo nhất."
Thịnh Quang Minh đỏ mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, một lúc sau, rốt cuộc cũng điều chỉnh được chiếc nơ về vị trí cân đối nhất. Hắn thở phào, lùi lại nửa bước để nhìn kỹ Yến Song hơn.
...... Thực sự giống như một cậu ấm cao quý.
Thịnh Quang Minh nghĩ thầm trong lòng.
"Được rồi."
Yến Song quay mặt nhìn vào tấm gương trên tường, Thịnh Quang Minh đứng sau y, cũng mặc một bộ vest cùng màu, nhưng hắn thắt cà vạt. Chiều cao giữa hai người chênh lệch nửa cái đầu, dáng người Yến Song nhỏ gầy, Thịnh Quang Minh thì rất cường tráng, mặc vest càng lộ ra tỉ lệ dáng người hoàn hảo, nhìn trong gương trông cực kỳ xứng đôi.
Hai người đều đang cười, bỗng nhiên Yến Song nói: "Lại lệch rồi."
Thịnh Quang Minh đang mê mẩn, nghe vậy thì tập trung nhìn vào, nơ của Yến Song quả nhiên lại lệch rồi.
"Thôi, có lẽ nó không thích hợp với bộ này." Yến Song thản nhiên nói, đưa tay cởi nó ra.
Yến Song đeo nơ trông rất ngoan ngoãn đáng yêu. Không có nơ tô điểm, gương mặt đẹp đẽ phản chiếu trong gương mơ hồ phản chiếu ra chút phong lưu bạc tình.
Tim Thịnh Quang Minh đập nhanh đến khó hiểu.
Hồi hộp quá rồi, kết hôn sẽ luôn khiến mình hồi hộp mà, Thịnh Quang Minh nói với chính mình.
"Thôi vậy, đổi cái khác đi."
Yến Song đang định nhét chiếc nơ vào túi, thì Thịnh Quang Minh đã kéo nó từ tay y, "Để anh xem xem."
"Vải hai bên không đều lắm, chỉnh lại một chút là được." Thịnh Quang Minh hý hoáy một lát thì nhanh chóng tìm ra vấn đề.
Yến Song cười nhìn hắn, "Anh Thịnh, sao cái gì anh cũng biết vậy?"
"Ngày trước anh có học một chút," Thịnh Quang Minh nói, "Anh ra nhờ thợ may một lát, nhanh thôi."
Yến Song ở lại phòng thử đồ, y ngồi xuống sô pha, đối diện với mặt gương phản chiếu toàn bộ hình ảnh của mình trên bức tường đối diện. Y cởi cúc âu phục, gác chân phải lên đầu gối trái, ngón tay kẹp nhẹ điện thoại mà lắc lắc, "Hệ thống."
"Xin chào, tôi đây."
"Xem số liệu."
Hệ thống lập tức trình chiếu số liệu của các nhân vật trong thế giới này.
Yến Song còn chẳng buồn nhìn, nói: "Giỡn mặt hả? Cái này thì có gì hay? Xem số liệu mấy hành tinh trong giỏ hàng của tao ấy."
1
Hệ thống: "...... Chờ một chút."
Trong khi Yến Song say mê thưởng thức hình ảnh của hành tinh trái cây, y nghe thấy hình như bên ngoài có tiếng tranh chấp.
"...... Không thể là cái này được à?"
"Không phải, thưa anh......"
Khi Yến Song đi ra, y thấy nhân viên đang cau mày thương lượng với Thịnh Quang Minh, "Sao vậy, xảy ra chuyện gì thế?"
Nhân viên bán hàng mang vẻ mặt cạn lời, "Thưa anh, nếu các anh không hài lòng với chiếc nơ này, chúng tôi có thể đổi miễn phí cho anh, nhưng anh yêu cầu chúng tôi tháo nó ra làm lại cho anh thì làm khó chúng tôi quá ạ"
"Không phải các anh có thợ sửa quần áo sao?" Thịnh Quang Minh nói.
"Thợ sửa có rất nhiều việc phải làm, chuyện này hoàn toàn không cần thiết phải làm vậy đâu ạ"
"Rồi rồi," Yến Song hiểu ý, tiến lên ôm cánh tay Thịnh Quang Minh, nói với nhân viên bán hàng, "Vậy đổi cho chúng tôi một cái đi."
Trên đường trở về, không khí trong xe hơi nặng nề, dưới chân Yến Song là quần áo đã mua, y nhẹ giọng nói, "Anh Thịnh, anh có gì không vui à?"
Thịnh Quang Minh nói: "Không có, em nghĩ nhiều rồi."
"Vừa rồi ở trong tiệm......" Yến Song dừng một chút, quay mặt nhìn Thịnh Quang Minh đang lái xe, lông mi chớp chớp, tựa như đang do dự. Vẻ mặt của y bị Thịnh Quang Minh thu hết vào đáy mắt, hắn hơi nhíu mày, "Anh không định tranh cãi với cậu ta, anh chỉ nghĩ là...... em đã chọn trúng bộ vest đó từ đầu, nó đã được kết hợp với chiếc nơ này, vốn chúng là một bộ. Thứ có thể điều chỉnh được thì tại sao phải thay đổi chứ?"
Thịnh Quang Minh nói xong mới cảm thấy giọng điệu của mình hơi nóng nảy, lại bổ sung: "Anh chỉ thương lượng với cậu ta thôi, không phải không vui vì chuyện này đâu."
Yến Song không nói gì, y xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mãi cho đến khi xe dừng dưới khu chung cư, Yến Song mới nói: "Có phải anh hối hận rồi không?"
Thịnh Quang Minh đang nghĩ xem sao hôm nay mình lại nhạy cảm như vậy, nghe thấy lời Yến Song thì lập tức kiên quyết phủ nhận: "Anh không hề!"
Yến Song dùng một tay chạm nhẹ lên sườn mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Bây giờ đổi ý vẫn kịp đó."
"Anh không mà, Song Song, anh thật sự không hề hối hận......" Thịnh Quang Minh bối rối trong lòng, nói năng hơi lộn xộn, "Sao anh có thể hối hận chứ, điều duy nhất anh hối hận là cầu hôn quá qua loa...... Không, không phải anh nói quyết định này qua loa, ý anh là nghi thức không được trang trọng lắm......"
"Thực ra."
Yến Song trực tiếp ngắt lời hắn.
"Chúng ta mới chỉ quen nhau được vài tháng thôi."
"Kết hôn là một quyết định rất trọng đại, em nghĩ, đúng là hôm đó anh hơi bị cảm xúc lấn át, quá kích động......"
Yến Song bỗng nhiên bị ôm lấy.
Là kiểu ôm trọn một người vào vòng tay.
Thịnh Quang Minh ôm chặt y.
Sự bất an mãnh liệt lo được lo mất bộc lộ rõ ràng trong cái ôm này.
Cho dù đã nhận được lời đồng ý kết hôn, nhưng vẫn cảm thấy bất an như cũ, thậm chí ngược lại còn càng ngày càng sợ hãi hơn.....
"Là anh sợ em hối hận......"
Giọng nói trầm trầm có chút ủ dột của người đàn ông vang lên trong xe.
Yến Song im lặng, thật lâu sau mới nói: "Chuyện như kết hôn có khả năng hối hận rất cao."
Y vừa dứt lời, áp suất của người đàn ông đang ôm y lại thấp đi mấy phần.
"Có lẽ vào một ngày nào đó trong quãng đời còn lại, không biết chừng ai trong chúng ta sẽ hối hận."
"Anh không......"
"Suỵt," Yến Song nói, "Anh đừng vội phủ nhận."
Yến Song duỗi tay ôm lấy eo hắn, dịu dàng nói: "Nhưng mà ít nhất hiện tại chúng ta không hối hận, phải không?"
"Anh Thịnh, đừng nghĩ quá nhiều," Yến Song buông tay ra, hai mắt sáng trong như nước nhìn hắn, "Khi em đồng ý với anh, là khi em thật sự muốn bên anh, tin em nhé, được không?"
Sau khi nói chuyện trong xe, Thịnh Quang Minh cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Hắn tin tưởng Yến Song, cũng tin vào quyết tâm muốn kiên trì bên nhau của họ.
Điều quan trọng hơn là, ở một số phương diện, sự nhiệt tình của Yến Song cũng khiến Thịnh Quang Minh càng an tâm hơn chút.
Hắn vẫn có thứ mà Yến Song thích.
Nắm được dạ dày y, nắm được thân thể y, một ngày nào đó..... Hắn cũng sẽ hoàn toàn nắm được trái tim y.
Hai người đều là trẻ mồ côi, không có người thân, Yến Song nói: "Em không có bạn bè, nên không mời ai đâu."
Lời này vừa nói ra, Thịnh Quang Minh lại đau lòng chết đi được.
Yến Song nhìn tuyến tình cảm sắp đầy trong hậu trường thì hài lòng chết đi được.
Y đã nói y thích người tốt mà.
Thịnh Quang Minh có rất nhiều bạn bè, nhưng hắn vừa nghe Yến Song không mời ai, thì cũng không muốn buổi lễ chỉ có mỗi người bên mình là khách, vội nói: "Anh cũng không mời ai."
Như vậy cũng tốt, hôn lễ chỉ có hai người, không phải cũng là một loại lãng mạn khác ư?
Trước khi qua năm mới, Thịnh Quang Minh cho nhóm nhân viên nghỉ trước, đồng thời đặt nhà thờ vào đêm giao thừa, nhà thờ đồng ý cho mượn địa điểm, nhưng không có linh mục chủ trì. Thịnh Quang Minh nghĩ vậy thì càng tốt.
"Chỉ có ngày đó là trống thôi," Thịnh Quang Minh nói, "Anh nghĩ, ngày đó sẽ chỉ có hai chúng ta, lấy thân phận hoàn toàn mới chào đón một năm mới, sẽ có ý nghĩa lắm đó."
Yến Song mỉm cười nói: "Em nghe anh."
Vào ngày giao thừa, trên đường phố đã tràn ngập không khí Tết, lúc này Thịnh Quang Minh mới thật sự có cảm giác sắp kết hôn.
Tất cả cứ như một giấc mơ vậy.
Hắn kết hôn với một chàng trai.
Từng chi tiết gặp gỡ Yến Song từ lúc bắt đầu đang hiện lên trong đầu hắn. Vào lúc chạng vạng, Thịnh Quang Minh đến nhà thờ với nụ cười như chìm trong mộng.
Nhà thờ nhỏ của thành phố này nằm bên bờ biển.
Gió biển mùa đông buốt giá mà trong lành, Thịnh Quang Minh đứng trên bãi biển để xoa dịu trái tim hưng phấn quá mức của mình.
"Trước khi kết hôn không được gặp mặt hay liên lạc."
Yến Song có một sự kiên trì kỳ lạ với phong tục truyền thống này, cho nên hôm nay bọn họ thống nhất là một người đi từ nhà, một người đi từ trường học, gặp nhau ở nhà thờ.
Một hôn lễ đơn giản, chỉ có hai người.
Thịnh Quang Minh cúi đầu nhìn bó hoa trong lòng.
Hắn mang đến một bó hoa cát tường trắng như tuyết.
Những đóa hoa khẽ đung đưa trong gió biển, hắn đưa tay lên bảo vệ những cánh hoa.
Đứng một hồi lâu, hắn lấy điện thoại ra xem giờ, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến 6 giờ như đã hẹn.
Mùa đông trời tối rất nhanh, hải đăng bên bờ biển nhanh chóng sáng đèn, chiếu ánh sáng rực rỡ xuống mặt biển đen. Thịnh Quang Minh cầm bó hoa, đếm tiếng tim mình đập từng phút từng giây.
Chú rể nhỏ của hắn, mau tới đi.
Yến Song đang ngồi trên xe taxi, y về trường xin bảo lưu, "Em muốn kết hôn."
Giảng viên kinh ngạc, "Kết hôn cũng đâu cần bảo lưu đâu em."
"Em có một số chuyện gia đình phải giải quyết," Yến Song mỉm cười nói, "Có thể phải đi nửa học kỳ, nếu học bổng kỳ này có tên em, phiền thầy hãy thay em quyên góp cho cô nhi viện Ngôi Sao ạ."
Sắc trời đã dần ảm đạm, đèn đường lần lượt bật sáng.
Mãi đến khi xe taxi xuất hiện trên đường quốc lộ ven biển, Thịnh Quang Minh mới hoàn toàn tin rằng...... Yến Song thật sự bằng lòng gả cho hắn......
Người xuống xe mặc một bộ vest đen, dáng người mảnh khảnh giữa mùa đông. Thịnh Quang Minh cầm hoa, dưới chân giống như bị dính lại không thể nhúc nhích.
Yến Song đi đến trước mặt hắn, mỉm cười nói: "Anh không thích cái nơ mới kia, nên em không đeo nữa."
Thịnh Quang Minh tựa như hoàn toàn mất khả năng nói, chỉ nhìn chăm chú vào nụ cười trên môi Yến Song hồi lâu rồi mới vươn tay.
Cánh hoa cát tường chạm vào tai, nhiệt độ cơ thể người cực kỳ ấm áp. Yến Song dựa vào lồ.ng ngực Thịnh Quang Minh, nghe được âm thanh tim đập loạn của hắn.
"Đi ——"
Giọng Thịnh Quang Minh dường như cũng mang theo nhiệt độ, "Chúng ta đi kết hôn thôi."
Hai người cầm tay nhau, từng bước một đi về phía nhà thờ rực sáng ánh đèn.
"Đây là hoa gì vậy?"
"Cát tường," Thịnh Quang Minh nắm lấy tay y, giọng dịu dàng, "Ý nghĩa của hoa cát tường trắng là "Tình yêu vĩnh hằng"."
"Vậy sao?" Yến Song rũ lông mi, "Đẹp thật đó."
Thịnh Quang Minh nắm chặt tay y, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói thật lòng mình, "Anh còn tưởng em sẽ không tới."
"Vì sao?"
"Không biết nữa......" Thịnh Quang Minh hít nhẹ một hơi, giọng điệu mang ý cười, như là tự giễu chính mình buồn lo vô cớ, "Anh sợ em sẽ cảm thấy anh không tốt."
Yến Song mỉm cười, không tỏ ý kiến.
Ánh sáng ở cửa nhà thờ hắt chéo, kéo dài tới dưới chân hai người. Khi họ bước vào ánh sáng, lúc này Thịnh Quang Minh mới cảm thấy chân mình đã vững, bước đi thật sự. Hắn nhìn sang Yến Song bên cạnh, mỉm cười nói, "Phải kết hôn rồi."
"Dạ......" Yến Song nắm tay hắn, nụ cười cũng ấm áp không kém, "Phải kết hôn rồi."
*
"Chỗ mẹ con ta đã sắp xếp xong rồi," Kỷ Văn Tung kéo ống tay áo, "Sau Tết con có thể qua đó luôn."
Kỷ Dao im lặng đứng đó, không có phản ứng gì với lời nói của cha mình.
Kỷ Văn Tung quay đầu nhìn hắn, như thấy buồn cười mà mỉm cười, "Sao, quyết tâm làm người câm à?"
Chiếc đèn lồng trên hành lang rũ bên mặt hắn, khiến vẻ mặt hắn tối tăm đến khó hiểu.
Kỷ Văn Tung không thèm để ý mà thu ánh mắt lại, lạnh nhạt nói: "Lát nữa gặp mẹ con, nói lời nào vào tai được ấy."
Kỷ Dao vẫn trầm mặc.
Hắn im lặng lâu đến mức đã biến thành thói quen.
Lời hắn muốn nói thì không có ai nghe, lại có người ép hắn nói điều không muốn nói.
Cho nên, dứt khoát không nói nữa.
Khi hắn bước chân, điện thoại trong túi bỗng rung lên, Kỷ Dao dừng chân, lấy điện thoại ra.
"Ngày mai sang nhà họ Tiêu chúc Tết, thu cái nết của con lại, không ai muốn nhìn sắc mặt con đâu......" Kỷ Văn Tung nói một hồi thì cảm thấy có gì đó là lạ, quay đầu nhìn lại, Kỷ Dao đứng cạnh chiếc đèn lồng chạm khắc, đứng im nắm chặt điện thoại.
Kỷ Văn Tung nhíu mày, "Làm gì vậy?"
Giây tiếp theo, chiếc đèn lồng bị rung chuyển bởi luồng không khí do người xoay người chạy như điên, tua rua đung đưa trong không trung.
Kỷ Văn Tung ngẩn ra một giây mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, "Con làm gì vậy —— ngăn nó lại ——"
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên trong lối đi hẹp, Kỷ Văn Tung kìm nén cơn giận đuổi theo, lối đi nhỏ hẹp chật kín những người giúp việc ngã xuống, tất cả những mâm đồ ăn đều rơi xuống đất. Trong sự hỗn loạn, khi Kỷ Văn Tung đuổi tới cửa thì chỉ còn nhìn thấy chiếc xe chạy vút đi.
*
Từng hàng ghế bên trong giáo đường đều trống không, giáo đường rộng như vậy chỉ có hai người đang nắm tay và một quyển Kinh Thánh đặt trên bục.
Một tay Thịnh Quang Minh nắm tay Yến Song, một tay cầm hoa, hồi hộp đến độ không biết nên bắt đầu thế nào.
"Buông tay trước đã." Yến Song mỉm cười nói.
"Á?" Thịnh Quang Minh mở to miệng, trông như bị dọa vậy.
Yến Song cười nói: "Anh phải trống một tay để tuyên thệ chứ."
"À, à," Thịnh Quang Minh ngượng ngùng cười, "Anh căng thẳng quá." Hắn thả tay Yến Song ra, duỗi tay sờ hộp nhẫn trong túi, cảm thấy bình tĩnh hơn chút.
"Thế, anh tuyên thệ nhé?" Thịnh Quang Minh thận trọng nói.
Yến Song: "Vâng."
Cảnh tượng này đã được Thịnh Quang Minh luyện tập vô số lần, đến khi phải nói lại vẫn hơi ngắc ngứ. Hắn hít sâu vài lần, rồi mới chậm rãi nói: "Tôi bằng lòng nhận Yến Song làm......"
Tiếng động cơ ầm ầm cắt ngang lời hắn.
Yến Song cũng quay mặt lại, cổng giáo đường đã bị đóng lại sau khi họ tiến vào, vẻ mặt y lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại nghi hoặc, "Có xe tới sao?"
Tim Thịnh Quang Minh đập lỡ một nhịp rồi điên cuồng gia tốc, hắn quay mặt về, duỗi tay nâng mặt Yến Song, ánh mắt hơi vội vàng, "Kệ đi, chúng ta làm lễ trước đã."
"Vâng." Yến Song đồng ý, quay mặt lại.
Thịnh Quang Minh căng thẳng một cách khó hiểu, căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài rồi.
Hắn đặt tay lên cuốn Kinh Thánh lần nữa, lại nói: "Tôi bằng lòng nhận Yến Song làm người thương, từ hôm nay trở đi có được nhau, nâng đỡ nhau, cho dù tốt hay xấu, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nhan, khi bệ.nh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng nhau, đến khi cái chết chia lìa đôi ta."
Hắn đọc lời thề rất nhanh, như đang bị thứ gì đuổi theo vậy, sau khi nói xong thì lập tức nhìn Yến Song với ánh mắt ám chỉ.
Yến Song mỉm cười với hắn, lông mi chớp nhẹ. Trong mắt Thịnh Quang Minh, đôi mi dài kia chớp cực kỳ thong thả, quả thực như muốn khiến tâm hồn hắn tan nát.
"Tôi bằng lòng......"
"Ầm ——"
Tiếng cửa bị đá văng vang lên như sấm trong nhà thờ trống rỗng.
Người đang tuyên thệ đột nhiên quay mặt lại.
Cánh cửa bị đá mở lộ ra một tia sáng xiên xẹo, người con trai đứng giữa ánh sáng rực rỡ trong đêm tối, khuôn mặt thanh tú như họa, biểu cảm như một lưỡi dao sắc bén, vừa sắc vừa lạnh, "Cậu không muốn."
Những cảm xúc lẫn lộn vừa khiếp sợ vừa như đã đoán trước dâng lên trong lòng Thịnh Quang Minh.
"Song Song......" Thịnh Quang Minh hoảng sợ nói.
"Cậu không muốn."
Người ngoài cửa bước vào, hắn lặp lại lần nữa, giọng không cao không thấp, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên quyết.
Thịnh Quang Minh nhìn người đang đi đến từng bước một, hắn không thể động đậy, bàn tay nắm hoa hơi run rẩy, không biết vì sao không phản ứng được, mà chỉ có thể bất lực nhìn thiếu niên cao quý cách biệt một trời một vực với mình vươn tay về phía chú rể của hắn.
"Đi với tôi."
Một bảng thông báo được dán trước cửa hàng mới khai trương, trên bảng có hai trái tim dính sát nhau với nội dung cụ thể là "có hỷ".
Trong tiệm thì lại không yên lặng như tưởng tượng, những đầu bếp vẫn tất bật làm bánh, những nhân viên cũng bày trận sẵn sàng, nhận bánh ngọt rồi lẻn ra bằng cửa sau qua hẻm nhỏ để đi giao.
Có người gây rối ở ngoài cửa hàng, nên Thịnh Quang Minh dứt khoát bảo nhân viên gọi cho khách theo số điện thoại họ để lại, thông báo rằng tiệm tạm dừng bán hàng tại chỗ, tất cả đều phục vụ bằng giao tận nơi.
Nghĩ đến việc có thể mua bánh mà không cần xếp hàng, đương nhiên khách hàng vui vẻ đồng ý. Sau khi được đồng ý, nhân viên cửa hàng liền đưa thực đơn được làm khẩn cấp tới nhà khách, đồng thời tặng kèm những chiếc bánh quy nhỏ. Khi tới cửa, thỉnh thoảng cũng có hàng xóm bị hương thơm ngọt ngào và cách phục vụ chu đáo hấp dẫn, nên tò mò tìm đến hỏi thăm. Cứ như vậy, lượng khách không những không giảm mà còn tăng lên.
Cửa hàng đóng cửa hoạt động nhộn nhịp.
Hai ngày sau, những tên mặc đồ đen đứng canh cửa cũng biến mất.
Các nhân viên ngạc nhiên vui sướng hỏi Thịnh Quang Minh có muốn mở cửa trở lại hay không, Thịnh Quang Minh bác bỏ đề nghị này, "Cứ tiếp tục hình thức này cho tới kỳ nghỉ lễ đi."
Thực ra nếu Tần Vũ Bạch muốn đuổi tận giết tuyệt, thì hình thức ngầm lén lút này cũng không duy trì được bao lâu, cũng chính là kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Thịnh Quang Minh hiểu rõ trong lòng, nhưng hiện tại hắn đang tập trung vào một việc khác quan trọng hơn.
"Đẹp không?"
Tấm rèm được kéo ra, Yến Song mặc lễ phục, cười tủm tỉm mà đứng trước mặt Thịnh Quang Minh.
Thịnh Quang Minh vẫn luôn biết Yến Song rất đẹp, nhưng lúc ấy vẫn không khỏi cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Chú rể.
Chú rể nhỏ của hắn.
Mặt Thịnh Quang Minh lập tức đỏ bừng.
Dù đưa ra quyết định trong lúc bốc đồng, nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn cũng không hề hối hận.
Chuyện hai người ở bên nhau một đời một kiếp, nghe có vẻ rất khó khăn trong xã hội ngày nay, nhưng hắn vẫn muốn thử.
Với hắn mà nói, gặp được Yến Song là duyên số trời định.
Hắn muốn bắt lấy nó.
Giữ lấy một thứ xác định trong khoảng thời gian biến động nhất cuộc đời hắn.
"Đẹp lắm." Thịnh Quang Minh nhẹ giọng nói.
Yến Song nghịch chiếc nơ, "Cái nơ này em thắt không đúng lắm, hơi lệch rồi."
"Để anh."
Thịnh Quang Minh đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Yến Song, khi duỗi tay sửa lại nơ cho y, hắn mới phát hiện tay mình hơi run.
Chiếc nơ lụa màu đen trong tay dường như có ý thức riêng, mãi không thể điều chỉnh cho phù hợp. Hơn nữa, tay Thịnh Quang Minh hơi run, tim thì đập loạn, nên càng khó mà sửa sang lại được. Chiếc nơ vốn hơi lệch, dưới sự điều chỉnh của hắn thì càng ngày càng lệch hơn.
Yến Song cúi đầu, bật cười một tiếng.
Hơi thở ấm áp phả vào ngón tay hắn theo tiếng cười, Thịnh Quang Minh hơi quẫn bách nói: "Anh vụng quá."
"Bậy nào," Yến Song chắp tay sau lưng, cười nhẹ, "Anh vừa biết đấm bốc, lại còn biết làm bánh, tay anh là khéo nhất."
Thịnh Quang Minh đỏ mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, một lúc sau, rốt cuộc cũng điều chỉnh được chiếc nơ về vị trí cân đối nhất. Hắn thở phào, lùi lại nửa bước để nhìn kỹ Yến Song hơn.
...... Thực sự giống như một cậu ấm cao quý.
Thịnh Quang Minh nghĩ thầm trong lòng.
"Được rồi."
Yến Song quay mặt nhìn vào tấm gương trên tường, Thịnh Quang Minh đứng sau y, cũng mặc một bộ vest cùng màu, nhưng hắn thắt cà vạt. Chiều cao giữa hai người chênh lệch nửa cái đầu, dáng người Yến Song nhỏ gầy, Thịnh Quang Minh thì rất cường tráng, mặc vest càng lộ ra tỉ lệ dáng người hoàn hảo, nhìn trong gương trông cực kỳ xứng đôi.
Hai người đều đang cười, bỗng nhiên Yến Song nói: "Lại lệch rồi."
Thịnh Quang Minh đang mê mẩn, nghe vậy thì tập trung nhìn vào, nơ của Yến Song quả nhiên lại lệch rồi.
"Thôi, có lẽ nó không thích hợp với bộ này." Yến Song thản nhiên nói, đưa tay cởi nó ra.
Yến Song đeo nơ trông rất ngoan ngoãn đáng yêu. Không có nơ tô điểm, gương mặt đẹp đẽ phản chiếu trong gương mơ hồ phản chiếu ra chút phong lưu bạc tình.
Tim Thịnh Quang Minh đập nhanh đến khó hiểu.
Hồi hộp quá rồi, kết hôn sẽ luôn khiến mình hồi hộp mà, Thịnh Quang Minh nói với chính mình.
"Thôi vậy, đổi cái khác đi."
Yến Song đang định nhét chiếc nơ vào túi, thì Thịnh Quang Minh đã kéo nó từ tay y, "Để anh xem xem."
"Vải hai bên không đều lắm, chỉnh lại một chút là được." Thịnh Quang Minh hý hoáy một lát thì nhanh chóng tìm ra vấn đề.
Yến Song cười nhìn hắn, "Anh Thịnh, sao cái gì anh cũng biết vậy?"
"Ngày trước anh có học một chút," Thịnh Quang Minh nói, "Anh ra nhờ thợ may một lát, nhanh thôi."
Yến Song ở lại phòng thử đồ, y ngồi xuống sô pha, đối diện với mặt gương phản chiếu toàn bộ hình ảnh của mình trên bức tường đối diện. Y cởi cúc âu phục, gác chân phải lên đầu gối trái, ngón tay kẹp nhẹ điện thoại mà lắc lắc, "Hệ thống."
"Xin chào, tôi đây."
"Xem số liệu."
Hệ thống lập tức trình chiếu số liệu của các nhân vật trong thế giới này.
Yến Song còn chẳng buồn nhìn, nói: "Giỡn mặt hả? Cái này thì có gì hay? Xem số liệu mấy hành tinh trong giỏ hàng của tao ấy."
1
Hệ thống: "...... Chờ một chút."
Trong khi Yến Song say mê thưởng thức hình ảnh của hành tinh trái cây, y nghe thấy hình như bên ngoài có tiếng tranh chấp.
"...... Không thể là cái này được à?"
"Không phải, thưa anh......"
Khi Yến Song đi ra, y thấy nhân viên đang cau mày thương lượng với Thịnh Quang Minh, "Sao vậy, xảy ra chuyện gì thế?"
Nhân viên bán hàng mang vẻ mặt cạn lời, "Thưa anh, nếu các anh không hài lòng với chiếc nơ này, chúng tôi có thể đổi miễn phí cho anh, nhưng anh yêu cầu chúng tôi tháo nó ra làm lại cho anh thì làm khó chúng tôi quá ạ"
"Không phải các anh có thợ sửa quần áo sao?" Thịnh Quang Minh nói.
"Thợ sửa có rất nhiều việc phải làm, chuyện này hoàn toàn không cần thiết phải làm vậy đâu ạ"
"Rồi rồi," Yến Song hiểu ý, tiến lên ôm cánh tay Thịnh Quang Minh, nói với nhân viên bán hàng, "Vậy đổi cho chúng tôi một cái đi."
Trên đường trở về, không khí trong xe hơi nặng nề, dưới chân Yến Song là quần áo đã mua, y nhẹ giọng nói, "Anh Thịnh, anh có gì không vui à?"
Thịnh Quang Minh nói: "Không có, em nghĩ nhiều rồi."
"Vừa rồi ở trong tiệm......" Yến Song dừng một chút, quay mặt nhìn Thịnh Quang Minh đang lái xe, lông mi chớp chớp, tựa như đang do dự. Vẻ mặt của y bị Thịnh Quang Minh thu hết vào đáy mắt, hắn hơi nhíu mày, "Anh không định tranh cãi với cậu ta, anh chỉ nghĩ là...... em đã chọn trúng bộ vest đó từ đầu, nó đã được kết hợp với chiếc nơ này, vốn chúng là một bộ. Thứ có thể điều chỉnh được thì tại sao phải thay đổi chứ?"
Thịnh Quang Minh nói xong mới cảm thấy giọng điệu của mình hơi nóng nảy, lại bổ sung: "Anh chỉ thương lượng với cậu ta thôi, không phải không vui vì chuyện này đâu."
Yến Song không nói gì, y xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mãi cho đến khi xe dừng dưới khu chung cư, Yến Song mới nói: "Có phải anh hối hận rồi không?"
Thịnh Quang Minh đang nghĩ xem sao hôm nay mình lại nhạy cảm như vậy, nghe thấy lời Yến Song thì lập tức kiên quyết phủ nhận: "Anh không hề!"
Yến Song dùng một tay chạm nhẹ lên sườn mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Bây giờ đổi ý vẫn kịp đó."
"Anh không mà, Song Song, anh thật sự không hề hối hận......" Thịnh Quang Minh bối rối trong lòng, nói năng hơi lộn xộn, "Sao anh có thể hối hận chứ, điều duy nhất anh hối hận là cầu hôn quá qua loa...... Không, không phải anh nói quyết định này qua loa, ý anh là nghi thức không được trang trọng lắm......"
"Thực ra."
Yến Song trực tiếp ngắt lời hắn.
"Chúng ta mới chỉ quen nhau được vài tháng thôi."
"Kết hôn là một quyết định rất trọng đại, em nghĩ, đúng là hôm đó anh hơi bị cảm xúc lấn át, quá kích động......"
Yến Song bỗng nhiên bị ôm lấy.
Là kiểu ôm trọn một người vào vòng tay.
Thịnh Quang Minh ôm chặt y.
Sự bất an mãnh liệt lo được lo mất bộc lộ rõ ràng trong cái ôm này.
Cho dù đã nhận được lời đồng ý kết hôn, nhưng vẫn cảm thấy bất an như cũ, thậm chí ngược lại còn càng ngày càng sợ hãi hơn.....
"Là anh sợ em hối hận......"
Giọng nói trầm trầm có chút ủ dột của người đàn ông vang lên trong xe.
Yến Song im lặng, thật lâu sau mới nói: "Chuyện như kết hôn có khả năng hối hận rất cao."
Y vừa dứt lời, áp suất của người đàn ông đang ôm y lại thấp đi mấy phần.
"Có lẽ vào một ngày nào đó trong quãng đời còn lại, không biết chừng ai trong chúng ta sẽ hối hận."
"Anh không......"
"Suỵt," Yến Song nói, "Anh đừng vội phủ nhận."
Yến Song duỗi tay ôm lấy eo hắn, dịu dàng nói: "Nhưng mà ít nhất hiện tại chúng ta không hối hận, phải không?"
"Anh Thịnh, đừng nghĩ quá nhiều," Yến Song buông tay ra, hai mắt sáng trong như nước nhìn hắn, "Khi em đồng ý với anh, là khi em thật sự muốn bên anh, tin em nhé, được không?"
Sau khi nói chuyện trong xe, Thịnh Quang Minh cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Hắn tin tưởng Yến Song, cũng tin vào quyết tâm muốn kiên trì bên nhau của họ.
Điều quan trọng hơn là, ở một số phương diện, sự nhiệt tình của Yến Song cũng khiến Thịnh Quang Minh càng an tâm hơn chút.
Hắn vẫn có thứ mà Yến Song thích.
Nắm được dạ dày y, nắm được thân thể y, một ngày nào đó..... Hắn cũng sẽ hoàn toàn nắm được trái tim y.
Hai người đều là trẻ mồ côi, không có người thân, Yến Song nói: "Em không có bạn bè, nên không mời ai đâu."
Lời này vừa nói ra, Thịnh Quang Minh lại đau lòng chết đi được.
Yến Song nhìn tuyến tình cảm sắp đầy trong hậu trường thì hài lòng chết đi được.
Y đã nói y thích người tốt mà.
Thịnh Quang Minh có rất nhiều bạn bè, nhưng hắn vừa nghe Yến Song không mời ai, thì cũng không muốn buổi lễ chỉ có mỗi người bên mình là khách, vội nói: "Anh cũng không mời ai."
Như vậy cũng tốt, hôn lễ chỉ có hai người, không phải cũng là một loại lãng mạn khác ư?
Trước khi qua năm mới, Thịnh Quang Minh cho nhóm nhân viên nghỉ trước, đồng thời đặt nhà thờ vào đêm giao thừa, nhà thờ đồng ý cho mượn địa điểm, nhưng không có linh mục chủ trì. Thịnh Quang Minh nghĩ vậy thì càng tốt.
"Chỉ có ngày đó là trống thôi," Thịnh Quang Minh nói, "Anh nghĩ, ngày đó sẽ chỉ có hai chúng ta, lấy thân phận hoàn toàn mới chào đón một năm mới, sẽ có ý nghĩa lắm đó."
Yến Song mỉm cười nói: "Em nghe anh."
Vào ngày giao thừa, trên đường phố đã tràn ngập không khí Tết, lúc này Thịnh Quang Minh mới thật sự có cảm giác sắp kết hôn.
Tất cả cứ như một giấc mơ vậy.
Hắn kết hôn với một chàng trai.
Từng chi tiết gặp gỡ Yến Song từ lúc bắt đầu đang hiện lên trong đầu hắn. Vào lúc chạng vạng, Thịnh Quang Minh đến nhà thờ với nụ cười như chìm trong mộng.
Nhà thờ nhỏ của thành phố này nằm bên bờ biển.
Gió biển mùa đông buốt giá mà trong lành, Thịnh Quang Minh đứng trên bãi biển để xoa dịu trái tim hưng phấn quá mức của mình.
"Trước khi kết hôn không được gặp mặt hay liên lạc."
Yến Song có một sự kiên trì kỳ lạ với phong tục truyền thống này, cho nên hôm nay bọn họ thống nhất là một người đi từ nhà, một người đi từ trường học, gặp nhau ở nhà thờ.
Một hôn lễ đơn giản, chỉ có hai người.
Thịnh Quang Minh cúi đầu nhìn bó hoa trong lòng.
Hắn mang đến một bó hoa cát tường trắng như tuyết.
Những đóa hoa khẽ đung đưa trong gió biển, hắn đưa tay lên bảo vệ những cánh hoa.
Đứng một hồi lâu, hắn lấy điện thoại ra xem giờ, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến 6 giờ như đã hẹn.
Mùa đông trời tối rất nhanh, hải đăng bên bờ biển nhanh chóng sáng đèn, chiếu ánh sáng rực rỡ xuống mặt biển đen. Thịnh Quang Minh cầm bó hoa, đếm tiếng tim mình đập từng phút từng giây.
Chú rể nhỏ của hắn, mau tới đi.
Yến Song đang ngồi trên xe taxi, y về trường xin bảo lưu, "Em muốn kết hôn."
Giảng viên kinh ngạc, "Kết hôn cũng đâu cần bảo lưu đâu em."
"Em có một số chuyện gia đình phải giải quyết," Yến Song mỉm cười nói, "Có thể phải đi nửa học kỳ, nếu học bổng kỳ này có tên em, phiền thầy hãy thay em quyên góp cho cô nhi viện Ngôi Sao ạ."
Sắc trời đã dần ảm đạm, đèn đường lần lượt bật sáng.
Mãi đến khi xe taxi xuất hiện trên đường quốc lộ ven biển, Thịnh Quang Minh mới hoàn toàn tin rằng...... Yến Song thật sự bằng lòng gả cho hắn......
Người xuống xe mặc một bộ vest đen, dáng người mảnh khảnh giữa mùa đông. Thịnh Quang Minh cầm hoa, dưới chân giống như bị dính lại không thể nhúc nhích.
Yến Song đi đến trước mặt hắn, mỉm cười nói: "Anh không thích cái nơ mới kia, nên em không đeo nữa."
Thịnh Quang Minh tựa như hoàn toàn mất khả năng nói, chỉ nhìn chăm chú vào nụ cười trên môi Yến Song hồi lâu rồi mới vươn tay.
Cánh hoa cát tường chạm vào tai, nhiệt độ cơ thể người cực kỳ ấm áp. Yến Song dựa vào lồ.ng ngực Thịnh Quang Minh, nghe được âm thanh tim đập loạn của hắn.
"Đi ——"
Giọng Thịnh Quang Minh dường như cũng mang theo nhiệt độ, "Chúng ta đi kết hôn thôi."
Hai người cầm tay nhau, từng bước một đi về phía nhà thờ rực sáng ánh đèn.
"Đây là hoa gì vậy?"
"Cát tường," Thịnh Quang Minh nắm lấy tay y, giọng dịu dàng, "Ý nghĩa của hoa cát tường trắng là "Tình yêu vĩnh hằng"."
"Vậy sao?" Yến Song rũ lông mi, "Đẹp thật đó."
Thịnh Quang Minh nắm chặt tay y, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói thật lòng mình, "Anh còn tưởng em sẽ không tới."
"Vì sao?"
"Không biết nữa......" Thịnh Quang Minh hít nhẹ một hơi, giọng điệu mang ý cười, như là tự giễu chính mình buồn lo vô cớ, "Anh sợ em sẽ cảm thấy anh không tốt."
Yến Song mỉm cười, không tỏ ý kiến.
Ánh sáng ở cửa nhà thờ hắt chéo, kéo dài tới dưới chân hai người. Khi họ bước vào ánh sáng, lúc này Thịnh Quang Minh mới cảm thấy chân mình đã vững, bước đi thật sự. Hắn nhìn sang Yến Song bên cạnh, mỉm cười nói, "Phải kết hôn rồi."
"Dạ......" Yến Song nắm tay hắn, nụ cười cũng ấm áp không kém, "Phải kết hôn rồi."
*
"Chỗ mẹ con ta đã sắp xếp xong rồi," Kỷ Văn Tung kéo ống tay áo, "Sau Tết con có thể qua đó luôn."
Kỷ Dao im lặng đứng đó, không có phản ứng gì với lời nói của cha mình.
Kỷ Văn Tung quay đầu nhìn hắn, như thấy buồn cười mà mỉm cười, "Sao, quyết tâm làm người câm à?"
Chiếc đèn lồng trên hành lang rũ bên mặt hắn, khiến vẻ mặt hắn tối tăm đến khó hiểu.
Kỷ Văn Tung không thèm để ý mà thu ánh mắt lại, lạnh nhạt nói: "Lát nữa gặp mẹ con, nói lời nào vào tai được ấy."
Kỷ Dao vẫn trầm mặc.
Hắn im lặng lâu đến mức đã biến thành thói quen.
Lời hắn muốn nói thì không có ai nghe, lại có người ép hắn nói điều không muốn nói.
Cho nên, dứt khoát không nói nữa.
Khi hắn bước chân, điện thoại trong túi bỗng rung lên, Kỷ Dao dừng chân, lấy điện thoại ra.
"Ngày mai sang nhà họ Tiêu chúc Tết, thu cái nết của con lại, không ai muốn nhìn sắc mặt con đâu......" Kỷ Văn Tung nói một hồi thì cảm thấy có gì đó là lạ, quay đầu nhìn lại, Kỷ Dao đứng cạnh chiếc đèn lồng chạm khắc, đứng im nắm chặt điện thoại.
Kỷ Văn Tung nhíu mày, "Làm gì vậy?"
Giây tiếp theo, chiếc đèn lồng bị rung chuyển bởi luồng không khí do người xoay người chạy như điên, tua rua đung đưa trong không trung.
Kỷ Văn Tung ngẩn ra một giây mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, "Con làm gì vậy —— ngăn nó lại ——"
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên trong lối đi hẹp, Kỷ Văn Tung kìm nén cơn giận đuổi theo, lối đi nhỏ hẹp chật kín những người giúp việc ngã xuống, tất cả những mâm đồ ăn đều rơi xuống đất. Trong sự hỗn loạn, khi Kỷ Văn Tung đuổi tới cửa thì chỉ còn nhìn thấy chiếc xe chạy vút đi.
*
Từng hàng ghế bên trong giáo đường đều trống không, giáo đường rộng như vậy chỉ có hai người đang nắm tay và một quyển Kinh Thánh đặt trên bục.
Một tay Thịnh Quang Minh nắm tay Yến Song, một tay cầm hoa, hồi hộp đến độ không biết nên bắt đầu thế nào.
"Buông tay trước đã." Yến Song mỉm cười nói.
"Á?" Thịnh Quang Minh mở to miệng, trông như bị dọa vậy.
Yến Song cười nói: "Anh phải trống một tay để tuyên thệ chứ."
"À, à," Thịnh Quang Minh ngượng ngùng cười, "Anh căng thẳng quá." Hắn thả tay Yến Song ra, duỗi tay sờ hộp nhẫn trong túi, cảm thấy bình tĩnh hơn chút.
"Thế, anh tuyên thệ nhé?" Thịnh Quang Minh thận trọng nói.
Yến Song: "Vâng."
Cảnh tượng này đã được Thịnh Quang Minh luyện tập vô số lần, đến khi phải nói lại vẫn hơi ngắc ngứ. Hắn hít sâu vài lần, rồi mới chậm rãi nói: "Tôi bằng lòng nhận Yến Song làm......"
Tiếng động cơ ầm ầm cắt ngang lời hắn.
Yến Song cũng quay mặt lại, cổng giáo đường đã bị đóng lại sau khi họ tiến vào, vẻ mặt y lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại nghi hoặc, "Có xe tới sao?"
Tim Thịnh Quang Minh đập lỡ một nhịp rồi điên cuồng gia tốc, hắn quay mặt về, duỗi tay nâng mặt Yến Song, ánh mắt hơi vội vàng, "Kệ đi, chúng ta làm lễ trước đã."
"Vâng." Yến Song đồng ý, quay mặt lại.
Thịnh Quang Minh căng thẳng một cách khó hiểu, căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài rồi.
Hắn đặt tay lên cuốn Kinh Thánh lần nữa, lại nói: "Tôi bằng lòng nhận Yến Song làm người thương, từ hôm nay trở đi có được nhau, nâng đỡ nhau, cho dù tốt hay xấu, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nhan, khi bệ.nh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng nhau, đến khi cái chết chia lìa đôi ta."
Hắn đọc lời thề rất nhanh, như đang bị thứ gì đuổi theo vậy, sau khi nói xong thì lập tức nhìn Yến Song với ánh mắt ám chỉ.
Yến Song mỉm cười với hắn, lông mi chớp nhẹ. Trong mắt Thịnh Quang Minh, đôi mi dài kia chớp cực kỳ thong thả, quả thực như muốn khiến tâm hồn hắn tan nát.
"Tôi bằng lòng......"
"Ầm ——"
Tiếng cửa bị đá văng vang lên như sấm trong nhà thờ trống rỗng.
Người đang tuyên thệ đột nhiên quay mặt lại.
Cánh cửa bị đá mở lộ ra một tia sáng xiên xẹo, người con trai đứng giữa ánh sáng rực rỡ trong đêm tối, khuôn mặt thanh tú như họa, biểu cảm như một lưỡi dao sắc bén, vừa sắc vừa lạnh, "Cậu không muốn."
Những cảm xúc lẫn lộn vừa khiếp sợ vừa như đã đoán trước dâng lên trong lòng Thịnh Quang Minh.
"Song Song......" Thịnh Quang Minh hoảng sợ nói.
"Cậu không muốn."
Người ngoài cửa bước vào, hắn lặp lại lần nữa, giọng không cao không thấp, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên quyết.
Thịnh Quang Minh nhìn người đang đi đến từng bước một, hắn không thể động đậy, bàn tay nắm hoa hơi run rẩy, không biết vì sao không phản ứng được, mà chỉ có thể bất lực nhìn thiếu niên cao quý cách biệt một trời một vực với mình vươn tay về phía chú rể của hắn.
"Đi với tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.