Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 117: Quần hùng hội tụ

Đông Cảm Siêu Nhân

09/04/2024

"Yến Song bị bệnh? Sao cậu ấy lại bị bệnh?"

Bàn tay vốn đang nắm khung cửa của Thịnh Quang Minh trượt xuống, bả vai phòng bị nấp sau cánh cửa cũng nhô ra phân nửa, dù là ai thì cũng nhìn ra sự lo lắng và quan tâm của hắn lúc này.

Ngay cả chính hắn cũng nhận ra điều này.

Nhưng Thịnh Quang Minh không quan tâm nhiều vậy nữa, vốn dĩ hắn cũng không thích giả bộ, đôi mắt nhìn thẳng vào Thích Phỉ Vân, giọng điệu cũng thay đổi, "Bác sĩ Thích, anh mau nói đi."

Cuộc trò chuyện trên sân thể dục chiều tối hôm qua đã khiến tinh thần hắn hốt hoảng không kiềm chế được, khi hắn trở về là hoa mắt chóng mặt, gần như cả đêm không ngủ, may mà cơ thể hắn khỏe mạnh, chứ không thì cũng gục rồi.

Yến Song trông thì nhỏ bé, miệng toàn nói lời tàn nhẫn, nhưng chưa chắc trong lòng cũng cứng rắn như thế, người ta thường nói "miệng dao găm, tâm đậu hũ" mà. Thịnh Quang Minh thầm nghĩ đáng ra hôm qua hắn không nên bị Yến Song dọa sợ, thế nào lại còn cắt đứt liên hệ, trong lòng Yến Song sẽ khó chịu biết bao?

"Bác sĩ Thích......"

Thích Phỉ Vân im lặng càng lâu, vẻ mặt Thịnh Quang Minh càng sốt ruột, Tần Vũ Bạch cũng càng ngày càng cáu.

"Cậu ấy bị cảm." Thích Phỉ Vân nhàn nhạt nói.

Thịnh Quang Minh: "......"

Thịnh Quang Minh lập tức đáp lại: "Có nặng lắm không?"

"Vẫn ổn," Thích Phỉ Vân hướng tay về phía Tần Vũ Bạch, "Giới thiệu với anh, anh trai của Yến Song."

Thịnh Quang Minh hoàn toàn không thể khống chế được biểu cảm của mình, khuôn mặt hắn cứng đờ vì quá sốc, hắn nhìn giương mặt mũi cao mắt sâu như con lai của Tần Vũ Bạch, đầu óc trống rỗng, cố gắng hết sức nhớ lại tất cả những lần gặp người này.

Càng những lúc quan trọng lại càng không nghĩ ra nổi, Thịnh Quang Minh bối rối "A" một tiếng, thu lại sự thù địch của mình, "...... Chào anh."

Tần Vũ Bạch hừ lạnh một tiếng, "Không dám."

"Yến Song nói bị đắng miệng." Thích Phỉ Vân giải thích lý do đến đây.

Thịnh Quang Minh lập tức hiểu ý, "Tôi đi làm bánh kem ngay, nhanh lắm."

Hắn hơi lúng túng gật đầu với Tần Vũ Bạch, xoay người vào trong phòng.

Chờ tới khi cửa đóng lại, Tần Vũ Bạch chậm rãi nhìn về phía Thích Phỉ Vân, ánh mắt bức người.

Thích Phỉ Vân hờ hững nói: "Không phải như anh nghĩ đâu."

Tần Vũ Bạch cười gằn, "Anh tưởng tôi mù à?"

Tên đầu bếp bánh ngọt kia chỉ còn thiếu nước viết chữ "rất quan tâm Yến Song" lên mặt thôi.

Tần Vũ Bạch nắm chặt nắm tay muốn gõ cửa lần nữa.

Thích Phỉ Vân nói: "Anh Tần, đừng xúc động."

Tần Vũ Bạch thầm nghĩ mẹ nó hai thằng chó, đừng thằng nào hòng thoát được, đợi mình dỗ được Yến Song về nhà thì sẽ xử lý từng thằng một!

"Cậu Thịnh là một võ sĩ quyền anh vừa giải nghệ."

Nắm tay dừng lại khi cách cửa 1 cm.

"Anh Tần," Thích Phỉ Vân liếc hắn một cái, "Xin hãy bình tĩnh."

Tần Vũ Bạch chậm rãi thu tay về, sắc mặt xanh mét, "...... Đợi anh ta làm xong bánh kem rồi nói."

Thịnh Quang Minh vội vã làm bánh kem trong phòng bếp.

Nguyên liệu đều đã có sẵn, mỗi ngày cửa tiệm đều giao tới để hắn tiện nghiên cứu hương vị mới ngay tại nhà. Những ý tưởng độc đáo mà hắn chưa từng công khai đều để cho mình Yến Song thưởng thức, nó gần như đã thành một thói quen của hắn.

Khi lấy bơ từ trong tủ lạnh ra, động tác của Thịnh Quang Minh đột nhiên chậm lại.

Bộ phận quản lý ký ức gửi cho hắn một hình ảnh.

Dưới lầu chung cư, trước rừng cây, ôm hôn triền miên.

Anh trai?

Anh trai kiểu gì?

Hơi lạnh của tủ lạnh phả vào mặt, Thịnh Quang Minh nháy mắt tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn miếng bơ trong tay, cảm giác phấn khởi như gió mát thổi qua đời ban nãy đã biến mất không còn tăm hơi.

Hắn còn tưởng rằng...... thật sự từ đầu tới cuối Yến Song chỉ trêu chọc hắn mà thôi, tất cả đều chỉ là câu chuyện Yến Song bịa ra để đùa hắn, không có bán thân, không có khách hàng, vậy thì tốt biết bao.

Chậm rãi cúi đầu xuống, mái tóc dài che khuất gương mặt.

Chiếc điện thoại trong túi rung lên.

Là Thích Phỉ Vân.

"Yến Song muốn ăn vị dâu tây."

Chiếc bánh kem màu hồng nhạt không hề vì làm vội mà cẩu thả chút nào, từ vẻ ngoài đến mùi vị đều là hàng cao cấp. Dù là Tần Vũ Bạch kén ăn cũng tạm thời không moi ra được chỗ nào để chê, trong lòng lại hiện lên ý nghĩ: Nói không chừng Yến Song thật sự chỉ thích bánh kem của cậu ta thôi.

Chỉ là một tên đầu bếp bánh ngọt quèn, gu của Yến Song chắc không tuột dốc đến thế đâu.

"Bao nhiêu tiền?" Tần Vũ Bạch vươn tay ra từ cánh cửa khép hờ, nghe chừng không định để Thịnh Quang Minh vào trong.

Thịnh Quang Minh không rõ rốt cuộc mối quan hệ giữa hắn ta và Yến Song là gì, tóm lại là hắn tận mắt nhìn thấy hai người ôm hôn dưới lầu, lập tức khôi phục lại sắc mặt khó ở khi mới nhìn thấy Tần Vũ Bạch, lạnh lùng nói: "Tôi làm cho Yến Song ăn, không tới lượt anh hỏi giá."

Tần Vũ Bạch vừa nghe vậy thì lập tức giận tím mặt, bàn tay sau lưng cuộn lại rồi mở ra, mở ra lại cuộn vào, trong lòng hối hận vì ban nãy đi gấp quá, không kịp đưa theo một vệ sĩ nào, nếu không thì làm gì có chuyện hắn để Thịnh Quang Minh láo nháo trước mặt mình như vậy.

1

"Anh là một đầu bếp bánh ngọt, còn quan tâm ai mua bánh của anh à?"

"Đúng thì làm sao?"

Tần Vũ Bạch thật sự muốn trở mặt ngay tại chỗ, Thích Phỉ Vân bước tới phía sau lưng hắn, "Bánh kem xong rồi sao?"

Thái độ của Thịnh Quang Minh với Thích Phỉ Vân thì không gay gắt như vậy.

Quan hệ giữa Yến Song và Thích Phỉ Vân tuy không thể nói là quang minh, nhưng cũng là chính đáng, huống chi Thích Phỉ Vân còn bị Yến Song che giấu, thật sự cho rằng người đàn ông kiêu căng ngạo mạn này là anh trai của Yến Song......

Thịnh Quang Minh lạnh lùng liếc Tần Vũ Bạch một cái, sau đó nhẹ nhàng hỏi Thích Phỉ Vân, "Đúng vậy, cậu ấy muốn ăn ngay chưa?"

"Muốn," Thích Phỉ Vân đưa tay ra từ bên cạnh, "Vẫn đang luôn miệng đòi ăn."

Hắn diễn đạt thẳng thắn, nhưng trước mắt Thịnh Quang Minh lại hiện lên suy nghĩ.

Luôn miệng đòi.

Đòi cái gì? Đòi cái bánh kem này của hắn sao?

Cả thành phố có biết bao nhiêu tiệm bánh kem, muốn ăn một cái bánh kem dâu tây chẳng phải dễ như bỡn à? Sao lại cứ phải chờ hắn?

Thịnh Quang Minh chua xót trong lòng, yên lặng đưa chiếc bánh qua.

Thích Phỉ Vân lịch sự cảm ơn một tiếng, đồng thời nhìn Tần Vũ Bạch mặt mày xanh mét đứng một bên, lễ độ nói: "Anh Tần, anh mang vào nhé?"

Tần Vũ Bạch lạnh mặt nhận chiếc bánh từ tay Thích Phỉ Vân, đồng thời nhìn Thịnh Quang Minh một cái đầy ẩn ý, lần này thì đến lượt sắc mặt Thịnh Quang Minh khó coi.

Chờ khi Tần Vũ Bạch đi vào phòng ngủ, Thịnh Quang Minh mới nhìn về phía Thích Phỉ Vân.

Thích Phỉ Vân vẫn chưa đóng cửa, giống như đang chờ Thịnh Quang Minh nói gì đó với mình vậy.

Thịnh Quang Minh thấy khó chịu như thể mọc gai khắp người.

Nếu nói thẳng ra rằng hắn từng chính mắt nhìn thấy Yến Song và người "anh trai" này hôn nhau nhiệt tình ở dưới lầu, thế thì sẽ làm lộ chuyện riêng tư của Yến Song, hơn nữa Yến Song đã nghiêm khắc quở trách hắn như vậy, bảo hắn đừng xen vào chuyện của người khác...... Nhưng lại đòi ăn bánh kem hắn làm......

Thịnh Quang Minh lo lắng bất an, nhịn một lúc lâu mới hỏi: "Sao anh của Yến Song lại mang họ Tần vậy?"

Thích Phỉ Vân nói: "Không phải ruột thịt."

Thịnh Quang Minh cứng họng, nghĩ thầm không phải ruột thịt thì sao có thể gọi là anh trai chứ? Lại nghĩ đến Yến Song cũng gọi mình "anh Thịnh anh Thịnh", mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, "Anh Tần này thoạt nhìn không dễ gần lắm."

"Đúng vậy," Thích Phỉ Vân cũng không bênh vực Tần Vũ Bạch, "Anh Tần là đại gia hàng đầu thành phố, anh ta không cần tốn công học cách thiện chí giúp người."

Thịnh Quang Minh nhíu chặt mày, "Có tiền chưa chắc đã có đức."

Thích Phỉ Vân không nói gì.

Thịnh Quang Minh thoáng nhìn vào trong qua cánh cửa khép hờ, hắn muốn vào thăm Yến Song, lại cảm thấy không thích hợp lắm.

"Anh muốn vào thăm Yến Song không?"

"Có, có thể sao?"

Thích Phỉ Vân nhướng một bên mày, "Có gì mà không thể?"

Thịnh Quang Minh vào trong phòng khách, bố cục phòng khách này cũng giống nhà hắn, nhưng phong cách trang chí thì hoàn toàn trái ngược. Bên trong nhà sạch sẽ ngăn nắp quá mức, theo Thịnh Quang Minh thấy thì nó thiếu không khí gia đình, đi vào căn nhà như vậy, bước chân hắn không khỏi chậm lại.

Càng tới gần phòng ngủ, bước chân Thịnh Quang Minh càng nhẹ hơn. Hắn cảm thấy như thể mình đang sợ gì đó, như thể phía trước không phải một phòng ngủ bình thường, nói không chừng vừa mở cửa là sẽ có quái vật nhào ra.

Thịnh Quang Minh bỗng nhiên dừng lại, nói với Thích Phỉ Vân phía trước: "Hay là thôi...... có lẽ Yến Song không muốn gặp tôi lắm đâu."

Đây cũng là một câu nói thật.

Hôm qua trên sân thể dục, Yến Song gần như đã nói cắt đứt rồi, cho dù Thịnh Quang Minh có thiếu tinh tế tới đâu thì cũng biết lúc này không thích hợp để gặp Yến Song.

Nhưng không biết vì sao, những lời khó nghe đó hắn đều đã quên gần hết, chỉ có bốn chữ kia của Yến Song cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn —— "Dừng lại ở đây".



Ở đây —— bọn họ đã đi tới đâu?

Dừng lại —— vì sao phải dừng?

Là một người dùng nắm đấm để giải quyết hầu hết mọi vấn đề, lúc này Thịnh Quang Minh không thể không dừng lại mà suy xét, nghiền ngẫm mẫy chữ ngắn gọn này của Yến Song, càng suy nghĩ thì trong lòng lại càng khó chịu.

Ngu ngốc thật, hắn khó chịu vì không thể nói ra mà cũng không thể hiểu được.

Thích Phỉ Vân thấy bộ dạng ủ rũ cụp đuôi của hắn thì mỉm cười, nói: "Anh có thể lén nhìn cậu ấy, cậu ấy không nhìn thấy anh, không sao đâu."

Hắn nói, tay đã nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.

Thịnh Quang Minh miệng thì từ chối, mắt lại không khống chế được mà vội nhìn vào trong như một tên trộm.

Yến Song đang ăn chiếc bánh kem mà hắn vừa làm —— dựa vào lồ.ng ngực Tần Vũ Bạch.

Sắc mặt và biểu cảm của y đều uể oải, gò má hơi ửng đỏ vì bệnh, nửa người dựa vào lòng Tần Vũ Bạch. Tần Vũ Bạch một tay ôm y, một tay cầm thìa đút từng miếng cho y.

"Ngọt không?"

"Cũng vừa."

"Có bị ngấy không?"

"Không ngấy."

Dường như Yến Song bị hắn hỏi tới phiền, miệng hơi bĩu lên, bất mãn nói: "Anh phiền quá à."

Tần Vũ Bạch bị y dỗi một câu, lại chỉ cười, cúi đầu hôn lên trán y một cái, "...... Đồ vô lương tâm."

Cửa phòng ngủ yên lặng đóng lại, Thích Phỉ Vân xoay người, "Xem ra cậu ấy vẫn ổn."

Biểu cảm trên mặt Thịnh Quang Minh chỉ có thể nói là u ám.

Đến bây giờ hắn cũng không chắc hai người trong phòng có quan hệ gì, chuyện duy nhất hắn có thể khẳng định là chắc chẵn giữa hai người có tình cảm sâu đậm.

Bầu không khí như vậy, không thể nói là người yêu, cũng tuyệt đối không thể là quan hệ "mua bán" bình thường được.

"Anh Thịnh, anh sao vậy?" Thích Phỉ Vân nhàn nhạt hỏi.

Thịnh Quang Minh cả đêm không ngủ, đầu óc đã sớm choáng váng rồi, buột miệng thốt ra: "Hai người họ thật sự chỉ là anh em sao?"

Thích Phỉ Vân cười, hỏi ngược lại: "Anh thấy thế nào?"

Thịnh Quang Minh nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, "Bác sĩ Thích, chẳng lẽ anh......" không để bụng một chút nào sao?

"Nói ra thì rất dài," Thích Phỉ Vân nói, "Nếu như anh Thịnh tò mò, thì vẫn nên tự hỏi Yến Song thôi."

Thịnh Quang Minh ngẩn ngơ, có vẻ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Thích Phỉ Vân dừng một chút, lại nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tôi nghĩ hẳn là anh Thịnh cũng chưa tò mò về Yến Song tới vậy."

Thịnh Quang Minh chấn động, đúng vậy, vì sao hắn lại tò mò, để ý về Yến Song nhiều như vậy chứ?

Trong phòng ngủ, Yến Song thỏa thê ăn nửa cái bánh kem, lại uống vài ngụm nước. Tần Vũ Bạch lau miệng cho y, giọng thương tiếc nói: "Thích Phỉ Vân không thể chăm sóc tốt cho em đâu, về nhà với anh đi."

Yến Song từ chối không chút do dự, "Không, tôi muốn ở đây."

Tần Vũ Bạch nhói nhói trong lòng, nhưng cũng không vạch ra chuyện gì, nhẫn nại nói: "Ở nhà nhiều người hầu......"

"Tôi cũng đâu phải chủ của họ."

"Sao em lại không phải chứ?" Tần Vũ Bạch cầm tay y, "Em là cậu chủ nhỏ trong nhà mà."

Yến Song cười mỉa, "Nói dễ nghe thật đấy, thế sổ hộ khẩu có tên tôi không?"

Tần Vũ Bạch đáp không chút do dự: "Chỉ cần em muốn."

Yến Song ngơ ngẩn, nhưng cũng lập tức khôi phục vẻ mặt đầy đủ võ trang, "Vậy di chúc của anh thì sao?"

Tần Vũ Bạch nói thẳng: "Đã có từ lâu rồi."

Lần này Yến Song giật mình thật.

Tần Vũ Bạch kiệt sỉ chịu chi thật à?

Với tình hình này, y không thể không cân nhắc chuyện quay lại nghề cũ, có thể thủ tiêu tên này sau khi xong nhiệm vụ.

1

Tần Vũ Bạch nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Yến Song, lòng hắn hơi vui vẻ, nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay, nhỏ giọng nói: "Nếu em muốn, công ty cũng có thể thêm tên em luôn."

Yến Song: Tốt lắm, đồng chí, anh giữ được mạng rồi.

"Cảm ơn," Yến Song nhẹ giọng nói, "Vậy anh thêm ngay đi."

Tần Vũ Bạch cười hôn xuống bàn tay y, "Ừ."

Yến Song cũng cười, "Vậy còn không mau đi đi? Ở đây làm gì nữa?"

Tần Vũ Bạch: "......"

Bưng trà rót nước không cần đến hắn, hơn nữa tay chân còn vụng về, đút có cái bánh kem cũng lề mà lề mề, ngoại trừ kiếm tiền với đôi chút sắc đẹp, quả thực chả được cái nước gì.

Tần Vũ Bạch cũng đành chịu, sai một ly đi một dặm, dù sao hắn cũng phải chuộc lỗi.

Hơn nữa thêm tên Yến Song vào công ty cũng có thể coi là thêm một liên kết không thể phá vỡ giữa hai người.

Đối với gia đình hào môn ngày nay, chẳng phải hôn nhân cũng như vậy sao?

Chín bỏ làm mười, chẳng khác nào hắn cầu hôn thành công rồi.

3

Ngay lúc Tần Vũ Bạch định thừa dịp nhắc lại chuyện đưa Yến Song về nhà, điện thoại trong túi bỗng rung lên, "Anh nghe điện thoại đã."

Là điện thoại ở nhà gọi tới.

" Thưa ngài, có vẻ cậu Tần Khanh bị cảm mạo rồi......"

Tần Vũ Bạch nghe vậy thì nhíu mày, "Sao lại thế? Có nặng không?"

"Khó nói lắm, ngài biết đó, cậu Tần Khanh không thích gặp người, chỉ là mãi không chịu ăn gì cả, nói là không muốn ăn......"

Tần Vũ Bạch liếc nhìn Yến Song một cái, Yến Song cũng đang nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Có phải Tần Khanh xảy ra chuyện gì không?"

Tim Tần Vũ Bạch đập lỡ một nhịp, vô thức cúp máy cuôn.

"Anh về đi,"  Yến Song chu đáo nói, "Thường xuyên về thăm nhà một chút."

Tần Vũ Bạch đau lòng nói: "Song Song......"

"Không sao, tôi không để ý đâu," Yến Song nằm xuống, "Có thời gian thì dắt cậu ấy đi kiểm tra thận, nam giới hay ốm yếu thì phần lớn là do thận hư."

Tần Vũ Bạch: "......"

"Anh không đi......" Tần Vũ Bạch nằm xuống cùng y, ôm lấy cả chăn cả người từ đằng sau, dịu dàng nói, "Anh ở đây với em, được không?"

"Nếu anh không về nhà thì về công ty đi, sớm làm chuyện nên làm, tránh cho sau này anh lại lật lọng."

"Sao mà thế được, chẳng lẽ em không tin anh à?"

Yến Song quay mặt qua, cho Tần Vũ Bạch một ánh mắt "da mặt anh dày thật đấy".

Tần Vũ Bạch dứt khoát mặt dày hẳn luôn, rướn qua hôn một cái lên má y, mạnh dạn hỏi: "Song Song, em có biết việc anh ghi tên em vào danh sách cổ đông công ty có ý nghĩa gì không?"

"Nghĩa là...... tôi trở nên rất giàu?"

"Đương nhiên rồi, còn gì nữa không?"

Yến Song nghĩ một chốc, nói: "À, anh yên tâm, tôi tin vào năng lực của anh, sẽ không bỏ phiếu chống lại quyết sách của anh đâu."

Tần Vũ Bạch cười, "Không phải chuyện này" ánh mắt hắn thâm thúy, nói: "Điều đó có nghĩa là từ nay chúng ta cùng hội cùng thuyền, cho dù là giàu sang hay nghèo khó, đều phải cùng nhau gánh vác."

Yến Song hết hồn hết vía, lập tức phân chia rạch ròi: "Anh mà thua lỗ thì phải nói trước với tôi một tiếng, đừng có liên lụy tôi."

Có thể cùng giàu sang, nhưng mẹ nó đừng có cùng nghèo hèn.

3

Tần Vũ Bạch bật cười, "Ok, hiểu ý em rồi."

Tần Vũ Bạch bất chấp bỏ qua cuộc gọi trong nhà, trong lòng cũng lo lắng cho Tần Khanh, thế nhưng không tiện tỏ ra quan tâm trước mặt Yến Song. Hắn thầm nghĩ mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, vạn sự khởi đầu nan, chờ đến khi về một nhà tồi tính sau, chung quy thì chị dâu em chồng chắc không đến nỗi như nước với lửa đâu...... Hắn tính toán trong lòng không biết bao lâu, thấy Yến Song ngủ mà gương mặt càng ngày càng đỏ lên, hắn vươn tay sờ thử, mà vừa sờ thì lập tức giật mình.

1

Yến Song sốt rồi.

Tần Vũ Bạch bế người đá cửa phòng ngủ bước ra, nhìn thấy hai người ngồi trong phòng khách, trước tiên nói: "Sao anh ta vẫn còn ở đây?!" rồi lại nói: "Yến Song phát sốt rồi!"

"Con đã nói không đi là không đi mà, xem mắt á? Chẳng thà giết con đi......" Thôi Trịnh không kiên nhẫn mà dẫm phanh, "Mẹ cứ để ông thích nói gì thì nói đi, chẳng phải ông kêu con học tập Tần Vũ Bạch đấy sao? Tần Vũ Bạch...... Tần Vũ Bạch...... Vãi lều!...... Không phải, mẹ đừng chửi con, không phải nói mẹ đâu, con không có chửi thề...... Con cúp máy trước đã, về rồi nói sau nhé ạ --"

2



Thôi Trịnh kéo kính râm xuống, trợn mắt há mồm nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, nhìn Tần Vũ Bạch bế một người vọt vào trong xe, sau đó là hai tên đẹp trai - anh biết một người - cũng lên xe theo.

Bốn người một xe, lao vút đi, khói xe để lại một đường cong dài màu trắng trong không khí.

Thôi Trịnh vẫn cứ há miệng như thế chừng hơn nửa phút.

Vãi ò.

Không hổ là đại sư, lần nào cũng cho anh ta một trải nghiệm mới.

Trùng hợp lúc này chuông điện thoại lại vang lên, Thôi Trịnh nhìn -- Lưỡi cưa xanh*.

3

Đậu má, không đúng lúc dữ vậy?

Thôi Trịnh bấm nghe, trong lòng còn đang phân vân, nhưng lại nghe thấy Kỷ Dao "thông báo" trưa nay anh buộc phải tới gặp mặt em họ hắn với cái giọng điệu càng ngày càng giống Kỷ Văn Tung, con quỷ trong lòng Thôi Trịnh lập tức chiếm thế thượng phong, "Kỷ Dao, mày biết tao đang ở đâu không?"

Đầu kia điện thoại nói giọng đều đều, "Em hy vọng anh đang trên đường tới khu Vườn Hồng."

"Chà, tao đang ở bên dưới cái khu chung cư đó đó, mày cũng từng tới ở rồi, nhớ không?"

Bên kia im lặng một lát, nói: "Anh còn nửa tiếng, là quý ông thì chớ nên trễ hẹn."

Thôi Trịnh cười, "Vâng quý ông, mày đoán xem tao vừa nhìn thấy ai? Thôi tao nói thẳng cho mày biết, vừa mới đây thôi, nửa phút trước, tao nhìn thấy Tần Vũ Bạch bế Yến Song lên xe."

"Anh còn 29 phút."

Thôi Trịnh cười khẩy, cứ ở đấy mà giả vờ.

Một mảng cây lớn phía sau khu trại nuôi ngựa của Tiêu Thanh Dương sắp bị chặt sạch rồi, thật sự cho rằng không ai biết chắc.

1

"Tao có ý tốt nhắc nhở mày, trông có vẻ cậu ta hoàn toàn mất ý thức rồi, tay chân đều buông thõng xuống, phía sau còn có hai tên cao to nữa đi theo, chậc chậc, thủ đoạn của Tần Vũ Bạch tàn nhẫn thật đấy......"

1

"Cạch --"

Ngụy Dịch Trần nhìn sang Kỷ Dao, "Kỷ thiếu?"

Kỷ Dao đưa chiếc điện thoại bị bẻ gãy cho hắn, "Lấy sim ra."

1

Ngụy Dịch Trần không hỏi nhiều, nhận lấy rồi nhanh chóng lấy sim ra khỏi xác điện thoại.

Kỷ Dao quay mặt đi, ngồi thẳng dậy cầm lấy bút máy, vừa lật được một trang hợp đồng thì lại đập bút xuống bàn.

Lần đó sau khi trở lại từ viện phúc lợi, Kỷ Dao gần như nhốt mình lại, lao đầu vào dự án mà Kỷ Văn Tung giao cho hắn, gần như tăng ca làm việc không biết ngày đêm.

Công việc vắt kiệt toàn bộ thời gian và tâm trí, khiến hắn không thể nghĩ tới gì khác.

Đây là một kiểu tự cứu.

"Xong rồi," Ngụy Dịch Trần nói, "Tôi đi lấy điện thoại mới cho cậu."

Hắn khẽ cúi đầu, khi xoay người đi thì lại bị gọi lại.

"Đứng lại."

Ngón tay Kỷ Dao gõ trên mặt bàn vài cái, nói: "Hỏi người của anh, hôm nay cậu ta làm sao vậy, xảy ra chuyện gì."

Ngụy Dịch Trần hơi cúi người mà không đáp lại, Kỷ Dao lạnh lùng liếc hắn một cái, giọng nghiêm nghị hơn, "Đừng tưởng là tôi không biết anh lén cho người theo dõi cậu ta."

Ngụy Dịch Trần trầm mặc hồi lâu mới nói, "Cậu chờ một lát."

Hắn đứng thẳng lấy điện thoại ra, sau khi gọi đi, nghe được vài chữ, sắc mặt hắn thay đổi rõ rệt, vội cúp máy rồi nhìn về phía Kỷ Dao. Kỷ Dao thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại cầm bút máy lên, xoay nhẹ nắp bút, "Cái biểu cảm đó của anh là sao?"

"Cậu ấy bị bệnh."

Chiếc bút máy trong tay rơi xuống đất.

Bệnh viện St. Peter, y tá tại quầy lễ tân khiếp sợ nhìn người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu với khuôn mặt lạnh đến dọa người trước mặt, mở miệng nhưng không lời nào, hắng giọng rồi mới chậm rãi nói: "...... Anh là người nhà sao?"

Sắc mặt Kỷ Dao khó coi: "Tôi không phải người nhà."

Y tá: "Vậy thì theo quy định, tôi không thể tiết lộ thông tin......"

"Tôi là nhà đầu tư cho cái bệnh viện này."

Y tá: "......"

Sau khi xác nhận danh tính của đối phương, y tá gọi điện thoại, sau đó nở một nụ cười thanh lịch, "Chào anh, người bệnh đang được theo dõi tại phòng chăm sóc tích cực ở tầng cao nhất ạ."

Tai Kỷ Dao hơi ù đi, Ngụy Dịch Trần phía sau hắn bước lên nửa bước, vẻ mặt kinh hãi vô cùng, "Cậu ấy bị sao vậy?!"

Y tá mỉm cười nói: "Người bệnh phát sốt ạ."

"Phát sốt?" Kỷ Dao chống tay lên mặt bàn cẩm thạch, gấp gáp hỏi, "Sao cậu ấy lại sốt? Cậu ấy bị sao? Mắc bệnh gì vậy?"

"Ghi chú ở đây là......" Y tá kiểm tra cẩn thận, tiếp tục mỉm cười nói, "Người bệnh bị cảm mạo nên phát sốt."

"......"

"......"

Nhìn hai người đàn ông từ cực kỳ hoảng sợ đến vẻ mặt táo bón, y tá thầm nghĩ: Có tiền ghê gớm lắm à? Hung dữ thế làm gì, thiệt là.

"Bởi vì bệnh nhân là người nhà của bác sĩ Thích," y tá mỉm cười nhấn mạnh vào hai chữ "người nhà", "Đúng lúc giường bệnh lại đang trống, cho nên bệnh viện đã sắp xếp cho bệnh nhân ở phòng chăm sóc tích cực của bác sĩ Thích trên tầng cao nhất."

Sau khi hỏi tình hình, Kỷ Dao vừa nghe thấy bốn chữ "cậu ấy bị bệnh" liền chạy tới bệnh viện mà không thèm suy nghĩ, vừa rồi lại vì bốn chữ "Chăm sóc tích cực" mà bủn rủn chân tay, hắn cảm thấy mình nực cười vô cùng.

Người nhà?

Tuyệt đấy.

"Đi --" Kỷ Dao lạnh mặt nói.

"Kỷ thiếu," Ngụy Dịch Trần không nhúc nhích, "Tôi muốn xin nghỉ phép."

Kỷ Dao quay đầu lại, ánh mắt nghiêm khắc, "Anh nói gì cơ?"

"Tôi muốn xin nghỉ phép," Ngụy Dịch Trần hơi cúi người, "Kể từ bây giờ."

Kỷ Dao tức đến bật cười, "Nghỉ đến lúc cậu ta khỏi bệnh à?"

"Đúng vậy."

"Nếu tôi không cho phép thì sao?"

"Kỷ thiếu," Ngụy Dịch Trần đứng thẳng người, bình tĩnh nói: "Khoa tâm thần ở đây rất nổi tiếng."

Kỷ Dao giận tới đỉnh điểm lại lạnh xuống, "Tự đặt lịch cho mình đi."

"Nếu như hai anh muốn đăng ký," y tá cười tít mắt xen lời, "Người thứ hai được giảm nửa giá đó ạ."

Bên trong phòng chăm sóc tích cực, anh trợ lý lần lượt rót trà cho ba người trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Tần Vũ Bạch một lát.

Vừa rồi sao lại là người này ôm Yến Song vào chứ?

"Tôi gửi gắm em ấy cho anh, mà anh chăm sóc thế này đấy à?" Tần Vũ Bạch lạnh lùng nói.

Thích Phỉ Vân im lặng.

"Là lỗi của tôi," Thịnh Quang Minh không nhìn được nữa, chủ động thừa nhận, "Chiều hôm qua tôi đã nói chuyện với Yến Song trên sân thể dục, chắc là cậu ấy trúng gió rồi cảm lạnh từ lúc đó."

Tần Vũ Bạch đã sớm không vừa mắt hắn, nên cũng chẳng thèm để ý nữa, cầm ngay điện thoại lên, "Đúng vậy, tới đây hết đi, không cần...... cho các anh mười phút, nhanh lên!"

Trợ lý nghĩ thầm người này phô trương thật sự, ở địa bàn của bác sĩ Thích mà còn ngang ngược như vậy, mụ nội nó chứ, sao mà khó chịu thế không biết.

Trợ lý âm thầm lườm Tần Vũ Bạch một cái rồi ôm khay đi ra ngoài, vừa đẩy cửa ra thì thấy hai người đi tới từ cuối hành lang.

Khi đến gần, trợ lý cảm thấy hơi hơi quen mắt, nói: "Các anh là......"

"Có phải Yến Song ở đây không?"

Trợ lý bình tĩnh nói: "...... Không phải."

Kỷ Dao không thèm quan tâm, thẳng tay đẩy cửa vào.

Cửa phòng bệnh đập vào tường cái "rầm", ba người đàn ông trong phòng bệnh đồng thời đứng lên, cùng ném ánh mắt không hài lòng về phía cửa.

Ồn ào gì thế?!

Yến Song đang ngủ!

Đẩy cửa mạnh thế làm gì? Đầu có vấn đề à?!

Sự lên án trong im lặng ập thẳng vào mặt Kỷ Dao, Kỷ Dao nhướng mày, đang định nói gì đó thì Ngụy Dịch Trần phía sau hắn yên lặng chen vào phòng bệnh, quay đầu lại rồi cũng ném cho hắn một ánh mắt lên án y như vậy.

Kỷ Dao: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook