Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 2: Thế Thân

Đông Cảm Siêu Nhân

08/02/2022

"Tắt thông báo tiến độ đi."

Có tí gió thổi cỏ lay là lại leng ka leng keng, quá ảnh hưởng phát huy của y.

"Đã hiểu."

Yến Song cầm lấy thực đơn, "Ngụy tiên sinh, tôi còn chưa có ăn cơm trưa, anh không phiền chứ?"

Tới nhà ăn cao cấp nói chuyện cũng không phải không có lời, có thể ăn chực một bữa thì cứ ăn chực một bữa.

Ngụy Dịch Trần thần sắc phức tạp.

Thoạt nhìn sinh viên phúc hậu và vô hại thì ra chỉ là ngụy trang, lần này không riêng hắn nhìn nhầm, Tần Vũ Bạch cũng nhìn nhầm.

Yến Song không coi ai ra gì mà chọn phần bò bít tết.

"Medium rare, cảm ơn."

Thiếu niên động tác ưu nhã, như thể đã được huấn luyện về nghi thức ăn uống kiểu Tây, thành thạo mà sử dụng dao nĩa, thong dong thưởng thức miếng beef steak mang theo tơ máu, cánh môi đầy đặn dần dần bị nhiễm đến càng ngày càng đỏ, cùng màu máu hòa làm một thể.

Đây không phải người đơn giản, Ngụy Dịch Trần quyết đoán đứng dậy, "Chờ một lát."

Yến Song cười cười, "Anh có thời gian một phần đồ ngọt."

(Dưa: giống kiểu thời gian một chén trà ấy)

Ngụy Dịch Trần ở ghế lô ngoài hành lang gọi điện chi Tần Vũ Bạch thuyết minh tình huống.

"Cậu ta chê ít?"

Tần Vũ Bạch cười lạnh một tiếng, "Một cái đồ dỏm cũng dám rao giá tận trời."

Không chút nào che giấu tính toán muốn xem Yến Song như thế thân.

"Nói cho cậu ta biết, cậu ta có thể không ký, chờ nhặt xác cho cha nuôi đi."

Điện thoại cắt đứt.

Ngụy Dịch Trần trở lại ghế lô.

Bóng dáng mảnh khảnh khom người, ngay ngắn cúi đầu ăn đồ ngọt.

"Yến tiên sinh," Ngụy Dịch Trần rốt cuộc cho Yến Song một cái xưng hô, hắn ngồi trở lại đối diện Yến Song, truyền đạt lại ý của Tần Vũ Bạch, "Cha nuôi cậu chỉ sợ không có thời gian chờ cậu cò kè mặc cả."

Tần Vũ Bạch cho Yến Song khoản nợ này cũng không phải là chính cậu thiếu, mà là người cha nuôi thích đánh bạc kia của Yến Song.

Đương nhiên, trong đó không thể thiếu Tần Vũ Bạch quạt gió thêm củi.

Yến Quốc Phú bình thường bài bạc cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, thắng thua hơn một ngàn là cùng.

Sau khi Tần Vũ Bạch coi trọng Yến Song, phát hiện cha nuôi cậu thích đánh bạc, lập tức lợi dụng cái nhược điểm cha nuôi này.

Một màn Yến Quốc Phú thiếu nợ trăm vạn tiền cờ bạc từ đầu tới đuôi đều từ một tay Tần Vũ Bạch thiết kế.

Yến Song cầm số tiền bán thân trả nợ cho cha nuôi, đối Tần Vũ Bạch mà nói, một trăm vạn này chẳng qua là chuyển từ tay trái sang tay phải, một phân tiền hắn cũng không mất, liền miễn phí mua được một thế thân tương tự Tần Khanh.

Quả nhiên không có thương nhân nào không gian dối.

Đây mới là ăn chực chân chính.

Học được rồi.

Yến Song liếm liếm cái muỗng kem, "Leng keng" một tiếng dứt khoát lưu loát mà buông cái muỗng xuống, đứng dậy đeo cái túi cũ đặt ở bên cạnh lên, "Cảm ơn đã chiêu đã, ta ăn no rồi."

Cha nuôi mẹ gì, con nghiện cờ bạc thì có, chết cho bố xem, trượt chân chết, xe tông chết.

Yến Song cũng không quay đầu lại đi về phía cửa, tay kéo mở cửa một chút, y quay đầu lại nhoẻn miệng cười với Ngụy Dịch Trần, tươi cười thuần khiết không tì vết, "Nếu đổi ý, tùy thời gọi cho tôi, bất kể là Tần tiên sinh, hay là Ngụy tiên sinh, ta đều hoan nghênh" ngón tay y dán ở môi cho Ngụy Dịch Trần một cái hôn gió, nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, "Tôi vẫn là xử nam đó."

Có cái nịt.

Yến Song vốn đã có cuộc sống tình dục vô cùng phong phú trong những thế giới xuyên thư nên y chẳng sợ gì cả.

Đừng tưởng rằng loại kịch bản quê mùa này có thể dọa sợ y, không có chuyện đó đâu.

Vì về hưu, mọi chuyện khác đều không quan trọng!

Ăn uống no đủ, Yến Song trở về cửa hàng tiện lợi tiếp tục làm thêm.

Tiền kiếm được trong thế giới nhiệm vụ đi ra ngoài là có thể đổi thành tiền hưu, làm thêm làm thêm nhất định phải làm thêm, kiếm tiền thật nhiều mới có thể hưởng thụ cuộc sống về hưu tốt đẹp.

Yến Song đã sớm nhìn trúng hành tinh GKD số 43, khí hậu độ ấm đều cực kỳ thích hợp, giao thông cũng thuận tiện, y đã tích cóp đủ tiền mua hành tinh.

Chờ sau khi y về hưu, y sẽ thổi gió biển uống nước trái cây trên hành tinh số 43, mỹ mãn hưởng thụ cuộc sống.

"Ngây ngô cười cái gì đó?"

Đồng nghiệp trêu chọc Yến Song đang sắp xếp lại kệ để hàng.

Yến Song cười nhẹ, "Hôm nay phát tiền lương, em cao hứng đó."

Một tháng ở cửa hàng tiện lợi làm thêm có thể kiếm 900 tệ.

Tiết kiệm chút là đủ hai ba tháng tiền cơm của Yến Song.

Yến Song quý trọng mà cầm chín tờ tiền giấy.

Đồng nghiệp biết tình huống nhà y, ân cần nhắc nhở, "Tiền em cất cho tốt, đừng cho ngươi em nữa, đó là cái động không đáy, em không lấp nổi đâu."

Yến Quốc Phú là một con bạc, thua hết liền đòi tiền Yến Song đi đánh cược.



Đồng nghiệp từng chính mắt thấy, ở trong hẻm nhỏ, Yến Song khóc lóc vừa đưa tiền vừa cầu xin cha đừng đi đánh bạc nữa.

Đáng thương Yến Song một hài tử thành thật thiện lương như vậy, sao lại có thể có một người cha như thế.

Yến Song cười ngọt ngào với đồng nghiệp, "Sẽ không."

Ai cũng đừng nghĩ cướp đi được một xu từ trong tay hắn.

Buổi tối trước khi tan tầm, Yến Song đi hẻm nhỏ đổ rác, một cái bóng đen bỗng nhiên lao ra từ chỗ tối ôm chặt lấy đùi Yến Song.

"Tiểu Song, ba xin con," Yến Quốc Phú quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, "Đây là lần cuối cùng, con đồng ý với Tần tổng đi, nếu còn không có tiền, bọn họ sẽ chém chết ba! Tiểu Song, ba cầu xin con ba cầu xin con, cứu ba một lần cuối cùng đi...... Ba về sau không bao giờ đánh bạc nữa!"

Yến Song một tay xách theo túi đựng rác to đùng to gần bằng nửa người y, thân người gầy yếu phải chịu túi rác rưởi với người rác rưởi cùng nhau lôi lôi kéo kéo, nhìn như sắp sụp đổ đến nơi.

Cách đó không xa, bên trong chiếc xe xa hoa, Tần Vũ Bạch hút một điếu thuốc cười lạnh, "Cũng cứn miệng thật đấy."

Có ích lợi gì đâu?

Cuối cùng không phải là ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?

Bản tính yếu đuối, lại vô cùng dung túng cho người cha nghiện bài bạc, người như vậy, ngoại trừ bị lợi dụng bị bóc lột, không có con đường khác.

Y còn lâu mới bằng Tần Khanh thông minh thanh khiết, mọi chuyện thông thấu.

Thôi, chỉ là vật thay thế, lớn lên giống là được, có chút ít còn hơn không.

Hắn cũng thật sự nhịn lâu lắm rồi.

Hắn không muốn tổn thương Tần Khanh, cho nên muốn tìm một chỗ phát tiết dục vọng.

Tần Vũ Bạch hút điếu thuốc, sắc mặt thâm trầm, "Xuống xe."

Ngụy Dịch Trần xuống xe giúpTần Vũ Bạch mở cửa xe, ánh mắt đảo qua Yến Song bị cha nuôi bám trụ góc tường.

Quả nhiên chỉ là cậy mạnh sao?

Đáng tiếc thủ đoạn nhỏ đó thế giới người trưởng thành vẫn còn non lắm.

"Ba," Yến Song mở miệng, y buông túi đựng rác, từ trong túi lấy ra 900 tệ, "Đây là tiền lương con vừa được phát, tổng cộng 900."

Tần Vũ Bạch không tiếng động mà cười lạnh một chút, 900 so với tiền nợ một trăm vạn, không khác gì muối bỏ biển.

Thật là ngây thơ đến nực cười.

Yến Quốc Phú gấp đến đỏ cả mắt, "Tiểu Song, chuyện lần này không phải mấy trăm tệ giải quyết được, là......"

Yến Song cầm chín tờ tiền giấy run run trước mặt Yến Quốc Phú, tiền mặt phát ra tiếng vang thanh thúy, "Con," hắn hơi hơi mỉm cười, "Không cho đâu."

Muốn 900 đồng của y? Tôi, không cho ông đấy.

Yến Quốc Phú ngây dại.

Yến Song cẩn thận cất kỹ tiền, ôn nhu nói: "Bọn họ muốn chém chết ông, vậy thì chém chết ông là được rồi."

Tần Vũ Bạch dừng bước chân lại.

Rút đùi chính mình ra, Yến Song kéo túi đựng rác hướng về phía thùng rác, cố sức mà đem túi rác ném vào thùng rác gần như cao bằng một người, Yến Song vỗ vỗ tay, quay đầu lại, Tần Vũ Bạch đứng ở cuối hẻm nhỏ, Yến Quốc Phú quỳ gối bên chân hắn dập đầu.

"Tần tổng, tôi là ba nó, tôi là người giám hộ, tôi ký tên thay nó...... Cầu xin ngài giúp đỡ......"

Âm thanh nam nhân khóc thét quanh quẩn trong hẻm nhỏ yên tĩnh.

Yến Song một người, đối diện một đám người.

Yến Quốc Phú muốn tới ôm chân Tần Vũ Bạch, bị bảo tiêu tay mắt lanh lẹ đá sang một bên.

Yến Quốc Phú kêu rên một tiếng, khóc càng thảm hại hơn, chưa từ bỏ ý định loạng choạng vươn tay về phía Yến Song đối diện, "Tiểu Song...... Cứu ba......"

Tần Vũ Bạch chậm rãi về phía trước, hắn đi đến trước mặt Yến Song, rút tay từ trong túi ra bóp chặt cằm Yến Song, nghiền ngẫm nói: "Thật sự muốn nhìn hắn chết?"

Yến Song đang nhìn Tần Vũ Bạch.

Diện mạo Tần Vũ Bạch là nồng nhan hệ*, mày cao mắt sâu, mũi vừa cao vừa thẳng, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, có chút giống con lai.

Soái.

Cho 9,5 trên 10 điểm.

Trừ 0,5 tội quá keo kiệt, tổn hại mị lực giống đực.

Tổng thể mà nói có tư cách cùng y làm cốt truyện không thể miêu tả.

Tần Vũ Bạch cũng đang nhìn Yến Song.

Kiểu tóc úp nồi xấu xí và đôi mắt kính to phong ấn gương mặt mỹ lệ này của y, nhưng chỉ cần tận mắt nhìn thấy dáng vẻ lúc y tháo kính mắt xuống, liền sẽ không thể quên được loại kinh diễm này.

Huống chi, y giống Tần Khanh đến thế.

Tần Vũ Bạch hơi dùng sức, "Nói chuyện."

"Không muốn." Yến Song mở miệng.

Tần Vũ Bạch lạnh lùng cười, "Không muốn nhìn hắn chết, ngươi hẳn là biết làm như thế nào."

"Nếu các người một hai phải chém chết ông ta ở trước mặt tôi," Yến Song nghiêm túc nói, "Tôi đây đành phải nhắm mắt lại."

Không phải không muốn ông ta chết, là không muốn nhìn ông ta chết.

Trọng điểm ở chữ nhìn.

Tần Vũ Bạch nhìn chằm chằm đôi mắt Yến Song, đôi mắt này sạch sẽ trong suốt thuần khiết không tì vết, là điểm giống Tần Khanh nhất.



"Chặt một ngón tay hắn."

"Đừng mà ——"

Tiếng khóc nháy mắt thảm thiết lên.

Tần Vũ Bạch chăm chú nhìn chằm chằm đôi mắt Yến Song, hắn không tin Yến Song sẽ thờ ơ.

Quả nhiên, cặp mắt kia rung động một chút.

Nếu Yến Song biết ý nghĩ hiện tại của Tần Vũ Bạch, y nhất định sẽ nói cho hắn: fun fact, con người bình quân mỗi 2 giây sẽ phải chớp mắt một lần.

Yến Song: "Tôi phải đi về giao ban."

"Tiểu Song ——"

Chậc, khóc như heo bị chọc tiết vậy.

Yến Song quay đầu đi, hất cằm ra khỏi tay hắn, đi qua người Tần Vũ Bạch, khi ngang qua Yến Quốc Phú, ông bị bảo tiêu đè lại, giãy giụa cầu cứu Yến Song.

"Chặt ngón trỏ ấy," Yến Song tri kỷ về phía Ngụy Dịch Trần kiến nghị, "Ổng chơi mạt chược thích dùng ngón trỏ xoa bài."

Ngụy Dịch Trần nhìn y một cái thật sâu, Yến Song lặng lẽ chớp chớp mắt với hắn.

Ngụy Dịch Trần nheo mắt, trong đầu không đúng lúc mà bay qua sáu chữ.

—— "Tôi vẫn là xử nam đó".

Nghiêm túc lại ngả ngớn, không thèm che giấu phóng đãng.

Yến Quốc Phú khóc thật sự thê thảm, mãi cho đến lúc Yến Song thu thập xong tan tầm, vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng khóc truyền đến.

Này không phải chặt ngón trỏ, đây là thiến luôn phải không?

Yến Song đeo cái túi cũ đi ra, bị siêu xe cản lại.

"Lên xe."

Bên trong xe ngoại trừ tài xế chỉ có Tần Vũ Bạch, Ngụy Dịch Trần đoán chừng đi xử lý Yến Quốc Phú.

Yến Song: Xe miễn phí, không ngồi là thiệt.

Tin tưởng Tần Vũ Bạch hẳn là suy xét rõ ràng rốt cuộc nên ra điều kiện như thế nào với y.

Bên trong xe, Yến Song ôm túi vải cũ cách Tần Vũ Bạch rất xa, y sợ mùi biến thái ám vào người.

"Tôi giúp cậu xử lý Yến Quốc Phú, lại cho cậu thêm một trăm vạn."

Có tiến bộ.

Ít nhất không gian thương.

"Anh tính xử lý Yến Quốc Phú thế nào?" Yến Song hỏi, xem như cam chịu đáp ứng điều kiện của Tần Vũ Bạch.

Nguyên tác chỉ có một trăm vạn, dựa theo cá tính keo kiệt của trạm xuyên thư, không có khả năng sản xuất tiền tài dư thừa, một trăm vạn này nếu thật sự có thể vào túi mình, xem như đã săn được ưu đãi của đơn vị rồi*.

Yến Song ăn lợi liền ngưng, không hề lãng phí thời gian và miệng lưỡi.

"Cậu muốn xử lý như thế nào?"

Vừa rồi đã nhìn Yến Song quyết tuyệt, nếu hiện tại Yến Song lại khẩn cầu hắn buông tha Yến Quốc Phú, Tần Vũ Bạch sẽ thật thất vọng.

Vậy nghĩa là Yến Song trước đó chẳng qua đều là diễn kịch, giả giờ tàn nhẫn vì cứu cha nuôi cặn bã của mình.

Kể cả là đồ dỏm, phẩm chất tốt một chút mới có hứng thú thưởng thức lâu dài không phải sao?

"Ông ta trả nợ cờ bạc thế nào, là chặt tay hay dẫm chân tôi mặc kệ, nhưng thỉnh giữ cho ông ta một cái mạng."

Nợ cờ bạc vốn dĩ chính là bị gài bẫy, Tần Vũ Bạch nói: "Cái này cậu yên tâm, ông ta sẽ không chết."

Trong lòng Tần Vũ Bạch đã dần dần thất vọng với Yến Song.

Phô trương thanh thế giương nanh múa vuốt, rốt cuộc vẫn là không bỏ xuống được cha nuôi cặn bã.

Thiếu quyết đoán từ trong xương cốt.

"Phiền anh lại an bài cho ông ấy một công việc."

Đây là hướng đi vốn dĩ của cốt truyện.

Sau này vì để khống chế Yến Song lâu dài, Tần Vũ Bạch sắp xếp cho Yến Quốc Phú một công việc trông hàng trong nhà kho, chỉ cần nắm chặt Yến Quốc Phú trong tay, sẽ không sợ Yến Song không nghe lời.

Cốt truyện đương nhiên phải đi, Yến Song cảm thấy chuyện này cốt truyện thiết lập khá tốt! Hoàn toàn có thể dời lên trước!

Khóe miệng Tần Vũ Bạch hơi nhếch, ánh đèn ngoài cửa sổ hiện lên, chiếu sáng vẻ khinh thường nơi khóe mắt.

"Có thể," Tần Vũ Bạch nhàn nhạt nói, "Tôi sẽ dàn xếp ổn thỏa cho ông ta."

Có con bài Yến Quốc Phú này, Yến Song sẽ rất khó thoát lòng bàn tay hắn, chỉ là đáng tiếc thế phẩm này chất lượng chỉ được như vậy.

"Tôi còn một yêu cầu."

Tần Vũ Bạch cười nhạo, có thể có cái yêu cầu gì, đơn giản lại là vây quanh tên cha nuôi nghiện bài bạc kia, "Nói đi."

"Đến lúc đó...... Thỉnh đem tiền lương của ông ta chuyển cho tôi."

*Nồng nhan/nùng nhan: chỉ dung mạo đậm sắc nét, không trang điểm nhưng nhìn như đã trang điểm.

*cụm săn được ưu đãi nguyên bản là 薅羊毛: tạm dịch kéo lông dê, lại là tiếng lóng, đại khái là chỉ việc thu được hàng hóa hoặc dịch vụ với chi phí thấp hơn hoặc thậm chí miễn phí trên cơ sở ban đầu. Nguyên bản là hành động lén cắt xén của công thu lợi về mình, hiện tại dùng cho việc săn lùng và tận dụng triệt để các loại ưu đãi, giảm giá, chiết khấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook