Chương 97: Hợp Tác
Đế Tư Phù Ni
15/09/2023
Căn nhà kia bình thường sáng đèn không bao giờ âm u thế này. Mặc Lăng Vũ từ nghi hoặc cho tới khi bước vào nhà mình, anh lúc đầu tưởng Khả Hân muốn chìm trong sự u uất mà tắt hết đèn đi. Nhưng khi bước vào, ngay trước mặt anh lại là một cái xác mặt mày trắng bệch, miệng còn vương chút bọt khí chưa tan.
Thoạt đầu anh có hơi giật mình, nhìn kẻ kia buổi sáng còn sống, bây giờ lại nằm đây chết rồi…
“Cậu về rồi à?”
Tần Gia Luân giọng điệu sảng khoái, anh ta không một chút tức giận nào, khác hoàn toàn với anh vài tiếng trước.
Nhưng Mặc Lăng Vũ không định quan tâm xem anh ta có chuyện gì vui. Thứ anh ta muốn biết là tại sao Mạnh Thành Lang lại nằm chết ở đây.
“Cậu giết anh ta à?”
Với lời tra hỏi của Mặc Lăng Vũ, Tần Gia Luân lại chỉ cười ha hả vài tiếng, sau đó lại giơ tay trước đầu, bộ dạng vô tội nói:
“Chịu chịu, hắn tự ăn thuốc ấy.”
“Không cứu hắn thì có khác gì giết hắn đâu?”
Mặc Lăng Vũ vốn không muốn bắt bẻ, nhưng nhìn mặt hắn ta lúc này này, anh lại không thể nào an tâm im lặng.
“Tôi có việc khác cần làm, người muốn chết sao tôi phải quản?”
“Việc cần làm của cậu chính khiến người khác chết?”
Tần Gia Luân nghe mà nhàm.
“Cậu lắm lời thế nhỉ? Sốt ruột thế làm gì? Người chết cũng chết rồi, cậu còn đứng đây đôi co với tôi chỉ vì một người chết à?”
Mặc Lăng Vũ im lặng, sau đó lại nhắc nhở Tần Gia Luân:
“Tôi không quản nữa, hắn chết tôi không quan tâm, cậu xử lý cậu ta tốt chút. Cẩn thận quỷ khóc thuê đêm về ám cậu.”
Mặc Lăng Vũ bình thường nói ít làm nhiều hôm nay tự nhiên lại lắm lời tới lạ thường.
Tần Gia Luân không trả lời, Mặc Lăng Vũ cũng không định nói nữa, lại chuyển chủ đề.
“Khả Hân đâu?”
“Rồi rồi, tôi sẽ xử lý chúng ổn thỏa, bây giờ tôi đi trước đây.”
Nói xong Tần Gia Luân chẳng thèm quan tâm xem Mặc Lăng Vũ có muốn nói gì nữa không, trực tiếp rời đi ngay.
Mặc Lăng Vũ định gọi anh ta lại, nhưng lại nhanh chóng bỏ đi cái ý định đó.
Anh nhẹ xoay người, nhà anh vẫn chẳng khác gì với lúc anh rời đi. Chỉ là có hơi khang khác, hình như thiếu mất thứ gì đó.
Khả Hân đâu? Anh nhận ra nơi đây thiếu đi sự hiện diện của cô. Và anh bắt đầu đi tìm bóng dáng của cô. Nhưng không thể tìm thấy…
Thứ anh có thể tìm thấy mảnh giấy cô để lại.
“Tôi sẽ đi một vài ngày… có lẽ vậy.”
Mặc Lăng Vũ vốn cũng không nghĩ nhiều như thế, anh ta chỉ nghĩ rằng cô trở lại phía Mặc Lăng Tần thôi.
Và thật sự, anh đã luôn nghĩ như vậy suốt một tuần qua…
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, Thuấn Dư cầm đống thông tin mình điều tra được, miệng không nói mắt không muốn nhìn. Lại thấy ánh mắt nghi vấn của ông chủ, không dám trình bày mà chỉ đành đưa tất thảy cho Mặc Lăng Vũ.
“Ông chủ, mong ông bình tĩnh.”
Mặc Lăng Vũ chưa hiểu ý của cậu, lại chuyển ánh mắt lại đọc từng dòng chữ bên trên tờ giấy. Thông tin tất cả gồm ba trang, nhưng lại khiến Mặc Lăng Vũ tay chân rã rời, mắt hoa mày nhíu. Xung quanh dường như còn có một luồng hắc khí u ám đến sợ…
Sắc khí sớm đã thay đổi, anh sau khi thu nạp toàn bộ thông tin thì chẳng nói chẳng rằng, nhanh chóng di chuyển tới xe dưới phòng gửi xe của Hoa Nghệ. Lại dùng tốc độ nhanh nhất của xe, rồ ga mà phóng. Với cái tốc độ đó của anh, căn bản Thuấn Dư đuổi theo không kịp. Anh ta sợ ông chủ giận quá làm bừa, thế nên cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra mà liên lạc với Tần Gia Luân.
Nhưng khổ nỗi, Thuấn Dư lại không thể gọi được cho hắn. Điện thoại rõ ràng vẫn đổ chuông, nhưng hắn lại không bắt máy của anh.
Lúc này vì không thể gọi được cho Tần Gia Luân, Thuấn Dư chỉ đành thuê taxi tới nhà anh ta, lòng còn thầm cầu nguyện bản thân sẽ tới kịp.
Nhưng lúc lời nguyện này có vẻ đã không hiệu nghiệm, Mặc Lăng Vũ không sợ chết, chạy với vận tốc cao, lại hiểu rõ cậu bản mình sẽ thường lưu tới nơi nào. Vì thế chưa tới mười phút, Mặc Lăng Vũ đã có thể trực tiếp dùng nắm đấm dán lên mặt anh ta mấy cái.
“Vũ, lần này tới cậu tới đánh tôi à?”
Sau khi bị Mặc Lăng Vũ đánh cho một cú, Tần Gia Luân lại ho ra một ngụm máu. Mặc Lăng Vũ nhìn lại tay mình, anh nhớ rằng mình không dùng nhiều lực đến thế.
“Giả vờ cái khỉ gì? Sau những điều ngu ngốc mày đã làm? Giết Mạnh Thành Lang, giết Khả Hân? Tao đã cảnh cáo mày rồi đúng chứ?”
Anh nhìn vết bầm tím trước đó trên khuôn mặt Tần Gia Luân, lại không chút thương sót gì.
“Ừm, tôi ngu thật.”
Một lời này của Tần Gia Luân kiến cho anh không ngờ tới, bình thường tên này cứng đầu cứng cổ, vốn ít tiếp thu ý kiến của người khác, hôm nay còn có chuyện nhận sai… Thật sự có chút lạ lùng.
Tần Gia Luân không thể bị anh đấm một cái mà có thể bị thương tới mức này, thật ra trước đó, anh ta đã bị Tần Gia Hạo dạy dỗ một trận vì việc làm ngu ngốc của mình.
“Cậu cứ đánh tùy thích đi, có lẽ đây là cách duy nhất để khiến tôi có thể bù đắp lỗi lầm của bản...”
Hắn còn chưa nói hết, đã bị Mặc Lăng Vũ đánh thêm vài phát nữa. Anh không thể vì mấy lời đó của anh ta mà quên đi mất mối hận trong lòng.
“Mày đừng giả vờ đáng thương nữa! Tao dẫu có băm mày thành ngàn mảnh, cũng sẽ không chút nguôi giận. Đây không phải lần đầu tiên tao nhắc mày, đúng chứ?”
“Khụ khụ, đúng… đúng vậy. Tốt nhất là cậu nên giết tôi đi.”
Tần Gia Luân có lẽ thừa biết, Mặc Lăng Vũ sẽ không làm gì cậu ta. Bởi đối với Mặc Lăng Vũ mà nói, có hai người tri kỷ quan trọng nhất, giờ chỉ còn lại duy nhất Tần Gia Luân mà thôi…
Mặc Lăng Vũ lại giơ nắm đấm nhưng anh không dứt khoát, cử chỉ ngập ngừng khó có thể xuống tay. Anh trước giờ đánh người không ghê tay, nay lại vừa run vừa tức, vừa sợ vừa bất lực. Cuối cùng cơn giận dần hạ xuống, nó không tan biến, nhưng vẫn đủ để cho Tần Gia Luân một trận đau đớn.
“Mặc Lăng Vũ, tôi xin lỗi vì đã không tin lời cậu. Nếu như bố tôi xác nhận sớm hơn, có lẽ tôi sẽ không hành động ngu ngốc như thế.”
“Câm mồm lại, và, đừng, bao, biện!”
Mặc Lăng Vũ rất muốn giết quách tên này đi cho rồi. Nhưng anh ta không thể ra tay mạnh hơn nữa, lần này quả thật Tần Gia Luân đã phạm phải lỗi quá lớn, nhưng anh cũng không thể làm gì ngoài việc nắm đầu hắn đánh cho một trận.
Tới khi đánh chán rồi, Mặc Lăng Vũ lại trầm mặc ngồi phịch xuống đất, anh ta vẫn còn tỉnh táo, nên cũng hiểu rõ bản thân không thể nào đánh chết Tần Gia Luân được. Còn Khả Hân… anh chỉ đành cắn răng chịu đựng. Ít ra xác cô vẫn chưa tìm được, ít nhất chưa ai có thể xác nhận cô đã chết…
Vả lại cuộc gọi tới đây, cũng hoàn toàn khiến Mặc Lăng Vũ anh bỏ đi ý định trả thù Tần Gia Luân.
“Lông Vũ, tôi biết cậu muốn lật đổ Mặc Lăng Tần. Và chúng tôi cũng thế, tôi và nhà họ Giang muốn hợp tác với cậu, và cả Tần Gia Luân nữa…”
Đầu dây bên kia gọi tới, kẻ ra đề nghị, chính là Giang Thần Vũ…
Thoạt đầu anh có hơi giật mình, nhìn kẻ kia buổi sáng còn sống, bây giờ lại nằm đây chết rồi…
“Cậu về rồi à?”
Tần Gia Luân giọng điệu sảng khoái, anh ta không một chút tức giận nào, khác hoàn toàn với anh vài tiếng trước.
Nhưng Mặc Lăng Vũ không định quan tâm xem anh ta có chuyện gì vui. Thứ anh ta muốn biết là tại sao Mạnh Thành Lang lại nằm chết ở đây.
“Cậu giết anh ta à?”
Với lời tra hỏi của Mặc Lăng Vũ, Tần Gia Luân lại chỉ cười ha hả vài tiếng, sau đó lại giơ tay trước đầu, bộ dạng vô tội nói:
“Chịu chịu, hắn tự ăn thuốc ấy.”
“Không cứu hắn thì có khác gì giết hắn đâu?”
Mặc Lăng Vũ vốn không muốn bắt bẻ, nhưng nhìn mặt hắn ta lúc này này, anh lại không thể nào an tâm im lặng.
“Tôi có việc khác cần làm, người muốn chết sao tôi phải quản?”
“Việc cần làm của cậu chính khiến người khác chết?”
Tần Gia Luân nghe mà nhàm.
“Cậu lắm lời thế nhỉ? Sốt ruột thế làm gì? Người chết cũng chết rồi, cậu còn đứng đây đôi co với tôi chỉ vì một người chết à?”
Mặc Lăng Vũ im lặng, sau đó lại nhắc nhở Tần Gia Luân:
“Tôi không quản nữa, hắn chết tôi không quan tâm, cậu xử lý cậu ta tốt chút. Cẩn thận quỷ khóc thuê đêm về ám cậu.”
Mặc Lăng Vũ bình thường nói ít làm nhiều hôm nay tự nhiên lại lắm lời tới lạ thường.
Tần Gia Luân không trả lời, Mặc Lăng Vũ cũng không định nói nữa, lại chuyển chủ đề.
“Khả Hân đâu?”
“Rồi rồi, tôi sẽ xử lý chúng ổn thỏa, bây giờ tôi đi trước đây.”
Nói xong Tần Gia Luân chẳng thèm quan tâm xem Mặc Lăng Vũ có muốn nói gì nữa không, trực tiếp rời đi ngay.
Mặc Lăng Vũ định gọi anh ta lại, nhưng lại nhanh chóng bỏ đi cái ý định đó.
Anh nhẹ xoay người, nhà anh vẫn chẳng khác gì với lúc anh rời đi. Chỉ là có hơi khang khác, hình như thiếu mất thứ gì đó.
Khả Hân đâu? Anh nhận ra nơi đây thiếu đi sự hiện diện của cô. Và anh bắt đầu đi tìm bóng dáng của cô. Nhưng không thể tìm thấy…
Thứ anh có thể tìm thấy mảnh giấy cô để lại.
“Tôi sẽ đi một vài ngày… có lẽ vậy.”
Mặc Lăng Vũ vốn cũng không nghĩ nhiều như thế, anh ta chỉ nghĩ rằng cô trở lại phía Mặc Lăng Tần thôi.
Và thật sự, anh đã luôn nghĩ như vậy suốt một tuần qua…
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, Thuấn Dư cầm đống thông tin mình điều tra được, miệng không nói mắt không muốn nhìn. Lại thấy ánh mắt nghi vấn của ông chủ, không dám trình bày mà chỉ đành đưa tất thảy cho Mặc Lăng Vũ.
“Ông chủ, mong ông bình tĩnh.”
Mặc Lăng Vũ chưa hiểu ý của cậu, lại chuyển ánh mắt lại đọc từng dòng chữ bên trên tờ giấy. Thông tin tất cả gồm ba trang, nhưng lại khiến Mặc Lăng Vũ tay chân rã rời, mắt hoa mày nhíu. Xung quanh dường như còn có một luồng hắc khí u ám đến sợ…
Sắc khí sớm đã thay đổi, anh sau khi thu nạp toàn bộ thông tin thì chẳng nói chẳng rằng, nhanh chóng di chuyển tới xe dưới phòng gửi xe của Hoa Nghệ. Lại dùng tốc độ nhanh nhất của xe, rồ ga mà phóng. Với cái tốc độ đó của anh, căn bản Thuấn Dư đuổi theo không kịp. Anh ta sợ ông chủ giận quá làm bừa, thế nên cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra mà liên lạc với Tần Gia Luân.
Nhưng khổ nỗi, Thuấn Dư lại không thể gọi được cho hắn. Điện thoại rõ ràng vẫn đổ chuông, nhưng hắn lại không bắt máy của anh.
Lúc này vì không thể gọi được cho Tần Gia Luân, Thuấn Dư chỉ đành thuê taxi tới nhà anh ta, lòng còn thầm cầu nguyện bản thân sẽ tới kịp.
Nhưng lúc lời nguyện này có vẻ đã không hiệu nghiệm, Mặc Lăng Vũ không sợ chết, chạy với vận tốc cao, lại hiểu rõ cậu bản mình sẽ thường lưu tới nơi nào. Vì thế chưa tới mười phút, Mặc Lăng Vũ đã có thể trực tiếp dùng nắm đấm dán lên mặt anh ta mấy cái.
“Vũ, lần này tới cậu tới đánh tôi à?”
Sau khi bị Mặc Lăng Vũ đánh cho một cú, Tần Gia Luân lại ho ra một ngụm máu. Mặc Lăng Vũ nhìn lại tay mình, anh nhớ rằng mình không dùng nhiều lực đến thế.
“Giả vờ cái khỉ gì? Sau những điều ngu ngốc mày đã làm? Giết Mạnh Thành Lang, giết Khả Hân? Tao đã cảnh cáo mày rồi đúng chứ?”
Anh nhìn vết bầm tím trước đó trên khuôn mặt Tần Gia Luân, lại không chút thương sót gì.
“Ừm, tôi ngu thật.”
Một lời này của Tần Gia Luân kiến cho anh không ngờ tới, bình thường tên này cứng đầu cứng cổ, vốn ít tiếp thu ý kiến của người khác, hôm nay còn có chuyện nhận sai… Thật sự có chút lạ lùng.
Tần Gia Luân không thể bị anh đấm một cái mà có thể bị thương tới mức này, thật ra trước đó, anh ta đã bị Tần Gia Hạo dạy dỗ một trận vì việc làm ngu ngốc của mình.
“Cậu cứ đánh tùy thích đi, có lẽ đây là cách duy nhất để khiến tôi có thể bù đắp lỗi lầm của bản...”
Hắn còn chưa nói hết, đã bị Mặc Lăng Vũ đánh thêm vài phát nữa. Anh không thể vì mấy lời đó của anh ta mà quên đi mất mối hận trong lòng.
“Mày đừng giả vờ đáng thương nữa! Tao dẫu có băm mày thành ngàn mảnh, cũng sẽ không chút nguôi giận. Đây không phải lần đầu tiên tao nhắc mày, đúng chứ?”
“Khụ khụ, đúng… đúng vậy. Tốt nhất là cậu nên giết tôi đi.”
Tần Gia Luân có lẽ thừa biết, Mặc Lăng Vũ sẽ không làm gì cậu ta. Bởi đối với Mặc Lăng Vũ mà nói, có hai người tri kỷ quan trọng nhất, giờ chỉ còn lại duy nhất Tần Gia Luân mà thôi…
Mặc Lăng Vũ lại giơ nắm đấm nhưng anh không dứt khoát, cử chỉ ngập ngừng khó có thể xuống tay. Anh trước giờ đánh người không ghê tay, nay lại vừa run vừa tức, vừa sợ vừa bất lực. Cuối cùng cơn giận dần hạ xuống, nó không tan biến, nhưng vẫn đủ để cho Tần Gia Luân một trận đau đớn.
“Mặc Lăng Vũ, tôi xin lỗi vì đã không tin lời cậu. Nếu như bố tôi xác nhận sớm hơn, có lẽ tôi sẽ không hành động ngu ngốc như thế.”
“Câm mồm lại, và, đừng, bao, biện!”
Mặc Lăng Vũ rất muốn giết quách tên này đi cho rồi. Nhưng anh ta không thể ra tay mạnh hơn nữa, lần này quả thật Tần Gia Luân đã phạm phải lỗi quá lớn, nhưng anh cũng không thể làm gì ngoài việc nắm đầu hắn đánh cho một trận.
Tới khi đánh chán rồi, Mặc Lăng Vũ lại trầm mặc ngồi phịch xuống đất, anh ta vẫn còn tỉnh táo, nên cũng hiểu rõ bản thân không thể nào đánh chết Tần Gia Luân được. Còn Khả Hân… anh chỉ đành cắn răng chịu đựng. Ít ra xác cô vẫn chưa tìm được, ít nhất chưa ai có thể xác nhận cô đã chết…
Vả lại cuộc gọi tới đây, cũng hoàn toàn khiến Mặc Lăng Vũ anh bỏ đi ý định trả thù Tần Gia Luân.
“Lông Vũ, tôi biết cậu muốn lật đổ Mặc Lăng Tần. Và chúng tôi cũng thế, tôi và nhà họ Giang muốn hợp tác với cậu, và cả Tần Gia Luân nữa…”
Đầu dây bên kia gọi tới, kẻ ra đề nghị, chính là Giang Thần Vũ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.