Chương 92: Hứa Không Đụng
Đế Tư Phù Ni
15/09/2023
Mặc Lăng Vũ sau khi cướp xe thành công thì đi thẳng tới chỗ Mặc Lăng Tần. Vì lần này là chuyện riêng của anh nên anh mới không để Tần Gia Luân đi cùng.
Mặc Lăng Vũ đối với căn nhà không có chút tình thương kia, khuôn mặt lại không chút cam tâm tình nguyện mà bước vào.
Còn Mặc Lăng Tần sau khi biết con trai lại trở về thì cười không ngớt miệng.
“Haha, thông suốt rồi sao?”
Thấy ông ta có ý thăm dò, ánh mắt anh dán lên người bố trước mặt, sau đó lại chỉ gật đầu cho có.
“Thấy con gật đầu như thế, ta cũng mong là vậy.”
Mặc Lăng Tần tuy vui vẻ khi anh trở lại, nhưng ông ta vốn là người đa nghi, miệng có thể ngọt nhưng lòng dạ lại là cả một rổ mướp đắng, chẳng tin ai thật sự đối đãi với mình. Kể cả người người con mình nuôi dạy từ bé cũng vậy, không phải ngoại lệ.
“Vậy cô ta đâu, thưa bố?”
“Cô ta? Ý con là Khả Hân ấy hả? Haha, con vẫn quan tâm cô ta đấy nhỉ?”
Mặc Lăng Vũ im lặng một hồi trước sự chế nhạo của cha mình sau đó lại mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Thưa bố, con chưa bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội mình. Cô ta chơi con một vố lớn như thế, sao con có thể để yên?”
Ông ta vốn đang cười, nghe lời này của anh thì lại cười càng lớn hơn, những nếp nhăn xếp chồng lên nhau ngày càng nhiều.
“Haha, ý con là trở về kế thừa bố của mình là một điều bất hạnh sao?”
“Bố đừng hiểu nhầm ý con thế chứ, nếu bố là con thì có lẽ cô ta đã bị băm thành trăm mảnh rồi. Con chẳng qua chỉ muốn tìm cô ta tính sổ, chẳng nhẽ chuyện này cũng không được?”
“Không không, ta rất tuân thủ giao kèo với người khác đấy. Cô ta lập công lớn cho ta là đã đưa con trở lại, ta cũng đồng ý sau đó sẽ không động chạm gì vào cô ta rồi. Làm người nói dối là không tốt đâu.”
Mặc Lăng Vũ cười nhạt, ông ta biết giữ lời hứa cơ à? Nghe thật nực cười.
“Người đồng ý không động chạm gì tới cô ta chứ không phải con. Vả lại, người biết giữ chữ tín từ bao giờ thế? Từ sau khi mẹ con chết à?”
Anh cố tình chọc tức người cha tồi tệ của mình, một người có sức chịu đựng tốt như Mặc Lăng Tần cũng không chịu được một lời này của anh.
“Con là con ta, đừng để ta cho con vào chơi với mấy con chó trong vườn.”
Đối với lời nói dọa dẫm vô giá trị này, Mặc Lăng Vũ bất giác hoài niệm rồi bật cười:
“Nếu là con của mười lăm năm trước thì chắc con sẽ sợ hãi nắm, nhưng con năm nay sắp hai mươi sáu tuổi rồi, sao có thể sợ hãi một lời dọa dẫm dành cho cậu nhóc Mặc Lăng Vũ năm mười tuổi đây?”
“Ồ, trước mặt con cũng là ông bố đã bước qua tuổi ngũ tuần rồi, so với lão già Mặc Lăng Tần năm ba mươi sáu tuổi cũng khác nhiều lắm đấy.”
Bọn họ mỗi người một câu, không ai nhường ai câu nào. Bọn họ gặp nhau hôm nay cũng chẳng có chuyện gì, vậy nên Mặc Lăng Vũ nóng vội cũng không muốn ở lại quá lâu.
“Vậy con đi trước đây.”
“Hừm, con không định gặp Nguyệt Chân à? Nếu con muốn gặp thì ta sẽ giúp con…”
Mặc Lăng Vũ có đôi chút suy tư, nhưng rồi anh khước từ lời đề nghị của ông ta.
“Không cần đâu, không gặp nhau hơn tháng rồi, có không gặp nhau thêm một ngày nữa cũng không chết đâu. Bây giờ con có việc, nếu chị ta muốn gặp con thì chắc chắn sẽ tự tìm tới thôi.”
Mặc Lăng Tần lại gật gù mỉm cười, nụ cười lần này của ông ta mang hàm ý gì đó rất khác, không giống điệu cười bình thường của ông ta.
“Haha, con cho là vậy thì nó là vậy đi.”
Anh không rảnh rỗi phân tích độ khó hiểu của ông ta, anh nói một câu như thông báo như vậy, xong lại ngay lập tức rời đi.
“Chậc, không biết khi nó biết ‘chuyện đó’ thì nó sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ? Haha, chắc là sẽ thú vị lắm cho xem.”
Từ ánh mắt ông ta tia ra một ánh bạc, không biết “chuyện đó” ông ta đã nói tới là chuyện gì, nhưng nghe có vẻ như tầm nghiêm trọng của nó rất lớn, giống như họa đổ máu, hay đang vẽ tranh mà hết màu…
Mặc Lăng Vũ hôm nay không có việc làm, nếu là bình thường đều sẽ chôn đầu vào đống công việc vô nghĩa kia. Một tên cuồng công việc như anh bây giờ bắt đầu thấy chán vô cùng.
Lúc này lại có người gọi tới, là trợ lý kiêm người cai quản Hoa Nghệ - Thuấn Dư.
“Alo, ông chủ hả?”
“Gọi tôi có chuyện gì? Mà đừng có gọi tôi là ông chủ, tôi vốn trắng tay rồi.”
Thuấn Dư không nghe, lại cứ một hai gọi anh là ông chủ. Nhưng đó không phải do thuận miệng…
“Không đâu ông chủ, anh vẫn còn công ty giải trí Hoa Nghệ đấy.”
“!”
Phải rồi, hồi đầu vì muốn toàn tâm toàn ý lập nghiệp mới, anh đã giao hết cổ phần cho Thuấn Dư để cai quản Hoa Nghệ. Tuy trên mặt ý nghĩa nó vẫn là của anh, nhưng trên mặt giấy tờ thì đây lại chẳng phải tài sản của anh. Nói trắng ra, nơi này là nơi Mặc Lăng Tần muốn thu cũng không được.
“Ừ, cậu không nhắc tôi cũng quên mất.”
“Ông chủ có cần tôi chuyển lại cổ phần của mình trong công ty sang tên anh không? Tôi có thể ngay lập tức…”
Mặc Lăng Vũ hiểu ý của Thuấn Dư, thế nên chưa nghe hết cầu liền lập tức lại từ chối.
“Không cần, cậu cứ tiếp tục làm đi, chuyện lấy lại công ty tôi chưa có ý định đó.”
“Nếu anh muốn vậy cũng được… Tôi nghe nói anh bị bố mình thu tịch gia sản rồi, có cần tôi cho người tới đón anh không? “
“Không cần.”
“Gì? Đừng nói rằng anh định cuốc bộ nha?”
“Không, tôi cướp được xe của người khác rồi nên chưa cần đến.” Sau đó Mặc Lăng Vũ lại ngập ngừng một chút, “Chuyện tôi nhờ cậu điều tra thế nào rồi?”
Thuấn Dư đến giờ trả bài, anh ta nâng giọng trả lời đầy tự tin.
“Ông chủ yên tâm, mấy chuyện cỏn con đó tôi sớm điều tra ra hết rồi, hay để tôi gửi chi tiết thứ tôi điều tra được qua cho anh nhé?”
“Ừ, được.” Sau đó Mặc Lăng Vũ tắt máy.
Quả nhiên như lời Thuấn Dư đã nói, anh gửi chi tiết những thứ mình điều tra được cho Mặc Lăng Vũ. Và sau khi anh đọc hết thì tay run lên, khuôn mặt cũng trở nên khó coi.
“Tần Gia Luân cậu được lắm, lại còn dám lừa cả tôi. Tới khi gặp lại cậu tôi sẽ cho cậu biết tay.”
Lúc này Tần Gia Luân bị réo tên cũng hắt xì liên tục.
“Hừ, lại hắt xì nữa rồi, hẳn là lại có ai đó ngưỡng mộ vẻ đẹp trai của minh đây mà haha.”
Nói xong anh lại quay ra chửi Mặc Lăng Vũ:
“Mặc Lăng Vũ khốn nạn, để ông đây mà về tới nhà ông đây nhất định sẽ cho cậu một trận cho xem.”
Với tinh thần nhiệt huyết nhất định muốn đánh Mặc Lăng Vũ kia, anh ta lại có thêm sức lực đẩy xe kéo mà chạy về. Mà anh ta lại không biết, Mặc Lăng Vũ cũng máu chó nổi lên, muốn đánh cho anh ta một trận….
Mặc Lăng Vũ đối với căn nhà không có chút tình thương kia, khuôn mặt lại không chút cam tâm tình nguyện mà bước vào.
Còn Mặc Lăng Tần sau khi biết con trai lại trở về thì cười không ngớt miệng.
“Haha, thông suốt rồi sao?”
Thấy ông ta có ý thăm dò, ánh mắt anh dán lên người bố trước mặt, sau đó lại chỉ gật đầu cho có.
“Thấy con gật đầu như thế, ta cũng mong là vậy.”
Mặc Lăng Tần tuy vui vẻ khi anh trở lại, nhưng ông ta vốn là người đa nghi, miệng có thể ngọt nhưng lòng dạ lại là cả một rổ mướp đắng, chẳng tin ai thật sự đối đãi với mình. Kể cả người người con mình nuôi dạy từ bé cũng vậy, không phải ngoại lệ.
“Vậy cô ta đâu, thưa bố?”
“Cô ta? Ý con là Khả Hân ấy hả? Haha, con vẫn quan tâm cô ta đấy nhỉ?”
Mặc Lăng Vũ im lặng một hồi trước sự chế nhạo của cha mình sau đó lại mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Thưa bố, con chưa bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội mình. Cô ta chơi con một vố lớn như thế, sao con có thể để yên?”
Ông ta vốn đang cười, nghe lời này của anh thì lại cười càng lớn hơn, những nếp nhăn xếp chồng lên nhau ngày càng nhiều.
“Haha, ý con là trở về kế thừa bố của mình là một điều bất hạnh sao?”
“Bố đừng hiểu nhầm ý con thế chứ, nếu bố là con thì có lẽ cô ta đã bị băm thành trăm mảnh rồi. Con chẳng qua chỉ muốn tìm cô ta tính sổ, chẳng nhẽ chuyện này cũng không được?”
“Không không, ta rất tuân thủ giao kèo với người khác đấy. Cô ta lập công lớn cho ta là đã đưa con trở lại, ta cũng đồng ý sau đó sẽ không động chạm gì vào cô ta rồi. Làm người nói dối là không tốt đâu.”
Mặc Lăng Vũ cười nhạt, ông ta biết giữ lời hứa cơ à? Nghe thật nực cười.
“Người đồng ý không động chạm gì tới cô ta chứ không phải con. Vả lại, người biết giữ chữ tín từ bao giờ thế? Từ sau khi mẹ con chết à?”
Anh cố tình chọc tức người cha tồi tệ của mình, một người có sức chịu đựng tốt như Mặc Lăng Tần cũng không chịu được một lời này của anh.
“Con là con ta, đừng để ta cho con vào chơi với mấy con chó trong vườn.”
Đối với lời nói dọa dẫm vô giá trị này, Mặc Lăng Vũ bất giác hoài niệm rồi bật cười:
“Nếu là con của mười lăm năm trước thì chắc con sẽ sợ hãi nắm, nhưng con năm nay sắp hai mươi sáu tuổi rồi, sao có thể sợ hãi một lời dọa dẫm dành cho cậu nhóc Mặc Lăng Vũ năm mười tuổi đây?”
“Ồ, trước mặt con cũng là ông bố đã bước qua tuổi ngũ tuần rồi, so với lão già Mặc Lăng Tần năm ba mươi sáu tuổi cũng khác nhiều lắm đấy.”
Bọn họ mỗi người một câu, không ai nhường ai câu nào. Bọn họ gặp nhau hôm nay cũng chẳng có chuyện gì, vậy nên Mặc Lăng Vũ nóng vội cũng không muốn ở lại quá lâu.
“Vậy con đi trước đây.”
“Hừm, con không định gặp Nguyệt Chân à? Nếu con muốn gặp thì ta sẽ giúp con…”
Mặc Lăng Vũ có đôi chút suy tư, nhưng rồi anh khước từ lời đề nghị của ông ta.
“Không cần đâu, không gặp nhau hơn tháng rồi, có không gặp nhau thêm một ngày nữa cũng không chết đâu. Bây giờ con có việc, nếu chị ta muốn gặp con thì chắc chắn sẽ tự tìm tới thôi.”
Mặc Lăng Tần lại gật gù mỉm cười, nụ cười lần này của ông ta mang hàm ý gì đó rất khác, không giống điệu cười bình thường của ông ta.
“Haha, con cho là vậy thì nó là vậy đi.”
Anh không rảnh rỗi phân tích độ khó hiểu của ông ta, anh nói một câu như thông báo như vậy, xong lại ngay lập tức rời đi.
“Chậc, không biết khi nó biết ‘chuyện đó’ thì nó sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ? Haha, chắc là sẽ thú vị lắm cho xem.”
Từ ánh mắt ông ta tia ra một ánh bạc, không biết “chuyện đó” ông ta đã nói tới là chuyện gì, nhưng nghe có vẻ như tầm nghiêm trọng của nó rất lớn, giống như họa đổ máu, hay đang vẽ tranh mà hết màu…
Mặc Lăng Vũ hôm nay không có việc làm, nếu là bình thường đều sẽ chôn đầu vào đống công việc vô nghĩa kia. Một tên cuồng công việc như anh bây giờ bắt đầu thấy chán vô cùng.
Lúc này lại có người gọi tới, là trợ lý kiêm người cai quản Hoa Nghệ - Thuấn Dư.
“Alo, ông chủ hả?”
“Gọi tôi có chuyện gì? Mà đừng có gọi tôi là ông chủ, tôi vốn trắng tay rồi.”
Thuấn Dư không nghe, lại cứ một hai gọi anh là ông chủ. Nhưng đó không phải do thuận miệng…
“Không đâu ông chủ, anh vẫn còn công ty giải trí Hoa Nghệ đấy.”
“!”
Phải rồi, hồi đầu vì muốn toàn tâm toàn ý lập nghiệp mới, anh đã giao hết cổ phần cho Thuấn Dư để cai quản Hoa Nghệ. Tuy trên mặt ý nghĩa nó vẫn là của anh, nhưng trên mặt giấy tờ thì đây lại chẳng phải tài sản của anh. Nói trắng ra, nơi này là nơi Mặc Lăng Tần muốn thu cũng không được.
“Ừ, cậu không nhắc tôi cũng quên mất.”
“Ông chủ có cần tôi chuyển lại cổ phần của mình trong công ty sang tên anh không? Tôi có thể ngay lập tức…”
Mặc Lăng Vũ hiểu ý của Thuấn Dư, thế nên chưa nghe hết cầu liền lập tức lại từ chối.
“Không cần, cậu cứ tiếp tục làm đi, chuyện lấy lại công ty tôi chưa có ý định đó.”
“Nếu anh muốn vậy cũng được… Tôi nghe nói anh bị bố mình thu tịch gia sản rồi, có cần tôi cho người tới đón anh không? “
“Không cần.”
“Gì? Đừng nói rằng anh định cuốc bộ nha?”
“Không, tôi cướp được xe của người khác rồi nên chưa cần đến.” Sau đó Mặc Lăng Vũ lại ngập ngừng một chút, “Chuyện tôi nhờ cậu điều tra thế nào rồi?”
Thuấn Dư đến giờ trả bài, anh ta nâng giọng trả lời đầy tự tin.
“Ông chủ yên tâm, mấy chuyện cỏn con đó tôi sớm điều tra ra hết rồi, hay để tôi gửi chi tiết thứ tôi điều tra được qua cho anh nhé?”
“Ừ, được.” Sau đó Mặc Lăng Vũ tắt máy.
Quả nhiên như lời Thuấn Dư đã nói, anh gửi chi tiết những thứ mình điều tra được cho Mặc Lăng Vũ. Và sau khi anh đọc hết thì tay run lên, khuôn mặt cũng trở nên khó coi.
“Tần Gia Luân cậu được lắm, lại còn dám lừa cả tôi. Tới khi gặp lại cậu tôi sẽ cho cậu biết tay.”
Lúc này Tần Gia Luân bị réo tên cũng hắt xì liên tục.
“Hừ, lại hắt xì nữa rồi, hẳn là lại có ai đó ngưỡng mộ vẻ đẹp trai của minh đây mà haha.”
Nói xong anh lại quay ra chửi Mặc Lăng Vũ:
“Mặc Lăng Vũ khốn nạn, để ông đây mà về tới nhà ông đây nhất định sẽ cho cậu một trận cho xem.”
Với tinh thần nhiệt huyết nhất định muốn đánh Mặc Lăng Vũ kia, anh ta lại có thêm sức lực đẩy xe kéo mà chạy về. Mà anh ta lại không biết, Mặc Lăng Vũ cũng máu chó nổi lên, muốn đánh cho anh ta một trận….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.