Chương 68: Nhận Tội Không Chần Chừ
Đế Tư Phù Ni
15/09/2023
Như Tần Gia Luân đã báo trước, bố của anh ta Tần Gia Hạo nhanh chóng xuất hiện tại nơi giam giữ Khả Hân.
Ông ta không đi một mình, theo cạnh ông còn có cả vợ mình - Lưu Ân. Hai người bọn họ nắm tay nhau đi dần tới nơi cần đến. Bỗng vợ ông ta quay sang nói chuyện:
“Ông đã hứa với tôi rồi đấy, ông không được hở tí là đòi chém đòi giết người khác. Hôm nay tôi chỉ muốn hỏi con bé kia một vài điều thôi.”
Lưu Ân mang danh là người nhân hậu, tâm hướng thiện không thích làm cũng như chứng kiến những điều ác. Con gái mình chết còn chưa biết vì sao lại chết, nhưng bà ấy lại có chút lòng tin với cô gái cùng chung sống với con gái mình, bà không nghĩ rằng Khả Hân có thể xuống tay độc ác như thế. Tình không có ít nhất nghĩa vẫn còn, nói giết là giết nào ai tin?
“Được tôi đồng ý với bà.”
Tần Gia Hạo mềm giọng, ánh mắt trìu mến nhìn Lưu Ân, ông ta yêu vợ mình, nên bất kỳ yêu cầu gì của bà cũng đều dễ dàng được ông chấp thuận.
Căn phòng được chỉ định dần hiện ra, bọn họ bước chân chậm rãi đi tới, không chút gấp gáp. Tới khi mở cửa chỉ thấy một cô gái đang ngồi sụp dưới đất bần thần không cử động.
Bọn họ cảm thấy kì lạ vô cùng, Tần Gia Hạo quay đầu nhìn thì thấy con trai mình đang đứng ở một bên tức giận nhìn Khả Hân.
Lưu Ân rời khỏi chồng mình rồi đi từng bước tiếp cận với cô gái trước mặt. Bà ngồi xuống trước mặt cô rồi bắt đầu hỏi:
“Cô là Khả Hân?”
Khả Hân không nói gì, cô chỉ gật đầu coi lấy làm lệ.
“Cô biết ta chứ?”
Khả Hân lắc đầu.
“Ta muốn hỏi cô một vài câu, được chứ?”
Đối với thái độ hiền lành của mình, Lưu Ân dễ dàng khiến cho một cô gái cứng đầu cứng cổ như Khả Hân nghe lời.
“Con làm gì cô ta vậy?” Tần Gia Hạo hỏi con trai.
Ông ta trước đó cũng đã từng thấy cô đi bên cạnh Mặc Lăng Vũ rồi, ấn tượng của cô trong đầu ông không phải là một người mềm yếu thế này.
“Con có làm gì đâu, con chỉ nói sự thật thôi. Con nói cô ta giết em gái mình là đúng, cô ta đang cảm thấy hổ thẹn vì những việc mình đã làm thôi.”
Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng là vậy, nhưng trong khoảng thời gian đợi hai người tới đây, Tần Gia Luân thật sự không hề dùng giọng điệu dễ nghe này nói chuyện với cô. Anh ta chửi mắng cô một cách thậm tệ về cái chết của em gái mình. Không biết thế nào, nhưng có vẻ anh ta đã thành công tẩy não Khả Hân rồi…
Lưu Ân ân cần vuốt mái tóc buông xõa của cô một cách nâng niu, bà lại nói:
“Tôi chỉ muốn biết một điều thôi, có phải chuyện Giai Mẫn chết chỉ là một sự cố thôi không? Cứ nói thật đi, tôi chắc chắn sẽ tin cô.”
Khả Hân cười nhạt, lòng tin của người khác sẽ có giá trị khi chính bản thân họ còn không tin mình sao? Cô sau khi nghe những lời nói của Tần Gia Luân nói xong cũng nghi ngờ bản thân, thật sự là em cô buông tay cô, hay là cô buông tay em mình ra…? Khả Hân ngẩng đầu lên nhìn đám người trước mặt, trực tiếp thừa nhận không hề chối cãi:
“Là tôi, tôi giết người đấy. Các người muốn trả thù tôi sao? Vậy hành động nhanh chút, nhanh chóng trừng phạt tôi đi.”
“Đây…” Câu trả lời của Khả Hân nằm ngoài tầm dự đoán của Lưu Ân, bà ấy không tin thật sự lời cô nói là vậy.
“Mẹ coi đi, cô ta đã thừa nhận tội trạng rồi, chúng ta nên làm gì để cô ta đền bù đủ những tội lỗi cô ta đã gây ra?”
Lưu Ân giơ tay ra chặn họng con trai mình, sau đó bà ấy lại nói với Khả Hân:
“Hừm, lời nói của cô tôi không tin một chút nào.”
Lời nói của bà cũng nằm ngoài tầm dự đoán của Khả Hân, không phải bà nên lao vào giật tóc đánh đầu cô sao?
“Sao bà lại không tin? Tất thảy những lời tôi vừa nói là một lời thú tội, sao một người làm mẹ như bà lại có thể thờ ơ đối với kẻ đã giết con gái mình vậy hả?”
Điều cô mong muốn khi nói ra những điều đó không phải để người khác tin tưởng về nhân phẩm của mình, cô muốn có người trách mắng, thậm chí là đánh cô một trận ra trò…
“Cô gái à, đừng nói dối trước mặt tôi, bởi vì cô giống tôi, có một đôi mắt không biết nói dối.”
Khả Hân cười nhạt, không phải cô chưa bao giờ nói dối, nếu lời nói dối của cô dễ lật tẩy tới vậy thì không biết đã mang tới biết bao rắc rối rồi.
“Cảm ơn sự tin tưởng vô nghĩa của bà, nhưng tôi không cần. Tần Gia Luân anh muốn làm gì tôi thì làm đi. Mau chóng trả thù tôi trước khi tôi đổi ý.”
Khả Hân hoàn toàn buông thả, cô mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm. Coi như những chuyện bọn họ làm với cô là sự trừng phạt thay cho em cô đi…
“Được, nếu cô muốn vậy thì tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ.” Tần Gia Luân bước tới, định đánh cô, nhưng bị mẹ mình ngăn chặn.
“Nghe mẹ, chuyện này con không thể dùng vũ lực được.”
“Mẹ con nói đúng đấy, chuyện này con không dùng vũ lực được đâu.”
Tần Gia Hạo cũng ra mặt, lời ông ta nói cũng là điều Tần Gia Luân không ngờ tới. Ông là người đầu tiên nói muốn trả thù cô, sao có thể nói tha là tha được.
“Bố, sao bố cũng hùa theo mẹ vậy? Không thể vì mẹ muốn tha cho cô ta thì bố cũng có thể dễ dàng bỏ qua như thế. Bố phải làm gì đi chứ?”
Tần Gia Hạo lắc đầu rồi đưa một đoạn tin nhắn cho thằng con trai của mình.
“Không thể, Mặc Lăng Tần chỉ đích danh con phải mang trả người. Ta cũng chẳng hề muốn tha cho cô ta đâu.”
“Tại sao Mặc Lăng Tần lại phải giúp cô ta chứ? Ông ta không phải nên ghét cô ta sao?”
Tần Gia Hạo mờ ám nhìn Khả Hân, ông nói:
“Có thể Mặc Lăng Vũ nhờ vả…”
Ông ta chưa nói hết thì Tần Gia Luân đã chen miệng vào:
“Không thể, Mặc Lăng Vũ sẽ không bao giờ nhờ vả ông ta. Con dám chắc điều đó.”
Tần Gia Luân là bạn thân của Mặc Lăng Vũ, nên cậu ta thừa hiểu được tâm tính của Mặc Lăng Vũ. Trong trường hợp này việc đầu tiên Mặc Lăng Vũ làm sẽ là gọi điện cho anh chứ không thể nào đi nhờ vả Mặc Lăng Tần được. Nếu có nhờ thì cũng là khi bọn họ đã làm lành với nhau, mà chuyện làm lành trong giây phút này là không thể.
“Nếu không thì cô ta không đơn giản chút nào…”
Độ hiểu biết của Tần Gia Luân đối với bạn thân anh ta nhiều bao nhiêu thì độ hiểu biết của Tần Gia Hạo với Mặc Lăng Tần cũng nhiều bấy nhiêu. Ông ta hiểu rõ, Mặc Lăng Tần sẽ không bao giờ làm những chuyện vô nghĩa.
“Bây giờ thì các người còn chẳng có cơ hội đụng vào tôi nữa rồi, tiệc thật đấy.” Khả Hân buông lời thách thức.
Tần Gia Luân bước tới không nói gì liềng tặng cô một bạt tay, trên mặt cô in một vết hằn lớn, miệng cũng rỉ một chút máu tươi. Xem ra cú tát này không đau một chút nào.
“Ông ta kêu trả người cũng không nói là có được đánh hay không. Bây giờ tôi tạm thời tặng cô một cái tát cũng không phải là vấn đề chứ nhỉ?”
“Tuyệt, ít ra cũng phải được như vậy chứ.”
Nhưng cô lại chẳng thấy đau, bởi lòng cô phần nào đã được xoa dịu rồi.
Ông ta không đi một mình, theo cạnh ông còn có cả vợ mình - Lưu Ân. Hai người bọn họ nắm tay nhau đi dần tới nơi cần đến. Bỗng vợ ông ta quay sang nói chuyện:
“Ông đã hứa với tôi rồi đấy, ông không được hở tí là đòi chém đòi giết người khác. Hôm nay tôi chỉ muốn hỏi con bé kia một vài điều thôi.”
Lưu Ân mang danh là người nhân hậu, tâm hướng thiện không thích làm cũng như chứng kiến những điều ác. Con gái mình chết còn chưa biết vì sao lại chết, nhưng bà ấy lại có chút lòng tin với cô gái cùng chung sống với con gái mình, bà không nghĩ rằng Khả Hân có thể xuống tay độc ác như thế. Tình không có ít nhất nghĩa vẫn còn, nói giết là giết nào ai tin?
“Được tôi đồng ý với bà.”
Tần Gia Hạo mềm giọng, ánh mắt trìu mến nhìn Lưu Ân, ông ta yêu vợ mình, nên bất kỳ yêu cầu gì của bà cũng đều dễ dàng được ông chấp thuận.
Căn phòng được chỉ định dần hiện ra, bọn họ bước chân chậm rãi đi tới, không chút gấp gáp. Tới khi mở cửa chỉ thấy một cô gái đang ngồi sụp dưới đất bần thần không cử động.
Bọn họ cảm thấy kì lạ vô cùng, Tần Gia Hạo quay đầu nhìn thì thấy con trai mình đang đứng ở một bên tức giận nhìn Khả Hân.
Lưu Ân rời khỏi chồng mình rồi đi từng bước tiếp cận với cô gái trước mặt. Bà ngồi xuống trước mặt cô rồi bắt đầu hỏi:
“Cô là Khả Hân?”
Khả Hân không nói gì, cô chỉ gật đầu coi lấy làm lệ.
“Cô biết ta chứ?”
Khả Hân lắc đầu.
“Ta muốn hỏi cô một vài câu, được chứ?”
Đối với thái độ hiền lành của mình, Lưu Ân dễ dàng khiến cho một cô gái cứng đầu cứng cổ như Khả Hân nghe lời.
“Con làm gì cô ta vậy?” Tần Gia Hạo hỏi con trai.
Ông ta trước đó cũng đã từng thấy cô đi bên cạnh Mặc Lăng Vũ rồi, ấn tượng của cô trong đầu ông không phải là một người mềm yếu thế này.
“Con có làm gì đâu, con chỉ nói sự thật thôi. Con nói cô ta giết em gái mình là đúng, cô ta đang cảm thấy hổ thẹn vì những việc mình đã làm thôi.”
Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng là vậy, nhưng trong khoảng thời gian đợi hai người tới đây, Tần Gia Luân thật sự không hề dùng giọng điệu dễ nghe này nói chuyện với cô. Anh ta chửi mắng cô một cách thậm tệ về cái chết của em gái mình. Không biết thế nào, nhưng có vẻ anh ta đã thành công tẩy não Khả Hân rồi…
Lưu Ân ân cần vuốt mái tóc buông xõa của cô một cách nâng niu, bà lại nói:
“Tôi chỉ muốn biết một điều thôi, có phải chuyện Giai Mẫn chết chỉ là một sự cố thôi không? Cứ nói thật đi, tôi chắc chắn sẽ tin cô.”
Khả Hân cười nhạt, lòng tin của người khác sẽ có giá trị khi chính bản thân họ còn không tin mình sao? Cô sau khi nghe những lời nói của Tần Gia Luân nói xong cũng nghi ngờ bản thân, thật sự là em cô buông tay cô, hay là cô buông tay em mình ra…? Khả Hân ngẩng đầu lên nhìn đám người trước mặt, trực tiếp thừa nhận không hề chối cãi:
“Là tôi, tôi giết người đấy. Các người muốn trả thù tôi sao? Vậy hành động nhanh chút, nhanh chóng trừng phạt tôi đi.”
“Đây…” Câu trả lời của Khả Hân nằm ngoài tầm dự đoán của Lưu Ân, bà ấy không tin thật sự lời cô nói là vậy.
“Mẹ coi đi, cô ta đã thừa nhận tội trạng rồi, chúng ta nên làm gì để cô ta đền bù đủ những tội lỗi cô ta đã gây ra?”
Lưu Ân giơ tay ra chặn họng con trai mình, sau đó bà ấy lại nói với Khả Hân:
“Hừm, lời nói của cô tôi không tin một chút nào.”
Lời nói của bà cũng nằm ngoài tầm dự đoán của Khả Hân, không phải bà nên lao vào giật tóc đánh đầu cô sao?
“Sao bà lại không tin? Tất thảy những lời tôi vừa nói là một lời thú tội, sao một người làm mẹ như bà lại có thể thờ ơ đối với kẻ đã giết con gái mình vậy hả?”
Điều cô mong muốn khi nói ra những điều đó không phải để người khác tin tưởng về nhân phẩm của mình, cô muốn có người trách mắng, thậm chí là đánh cô một trận ra trò…
“Cô gái à, đừng nói dối trước mặt tôi, bởi vì cô giống tôi, có một đôi mắt không biết nói dối.”
Khả Hân cười nhạt, không phải cô chưa bao giờ nói dối, nếu lời nói dối của cô dễ lật tẩy tới vậy thì không biết đã mang tới biết bao rắc rối rồi.
“Cảm ơn sự tin tưởng vô nghĩa của bà, nhưng tôi không cần. Tần Gia Luân anh muốn làm gì tôi thì làm đi. Mau chóng trả thù tôi trước khi tôi đổi ý.”
Khả Hân hoàn toàn buông thả, cô mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm. Coi như những chuyện bọn họ làm với cô là sự trừng phạt thay cho em cô đi…
“Được, nếu cô muốn vậy thì tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ.” Tần Gia Luân bước tới, định đánh cô, nhưng bị mẹ mình ngăn chặn.
“Nghe mẹ, chuyện này con không thể dùng vũ lực được.”
“Mẹ con nói đúng đấy, chuyện này con không dùng vũ lực được đâu.”
Tần Gia Hạo cũng ra mặt, lời ông ta nói cũng là điều Tần Gia Luân không ngờ tới. Ông là người đầu tiên nói muốn trả thù cô, sao có thể nói tha là tha được.
“Bố, sao bố cũng hùa theo mẹ vậy? Không thể vì mẹ muốn tha cho cô ta thì bố cũng có thể dễ dàng bỏ qua như thế. Bố phải làm gì đi chứ?”
Tần Gia Hạo lắc đầu rồi đưa một đoạn tin nhắn cho thằng con trai của mình.
“Không thể, Mặc Lăng Tần chỉ đích danh con phải mang trả người. Ta cũng chẳng hề muốn tha cho cô ta đâu.”
“Tại sao Mặc Lăng Tần lại phải giúp cô ta chứ? Ông ta không phải nên ghét cô ta sao?”
Tần Gia Hạo mờ ám nhìn Khả Hân, ông nói:
“Có thể Mặc Lăng Vũ nhờ vả…”
Ông ta chưa nói hết thì Tần Gia Luân đã chen miệng vào:
“Không thể, Mặc Lăng Vũ sẽ không bao giờ nhờ vả ông ta. Con dám chắc điều đó.”
Tần Gia Luân là bạn thân của Mặc Lăng Vũ, nên cậu ta thừa hiểu được tâm tính của Mặc Lăng Vũ. Trong trường hợp này việc đầu tiên Mặc Lăng Vũ làm sẽ là gọi điện cho anh chứ không thể nào đi nhờ vả Mặc Lăng Tần được. Nếu có nhờ thì cũng là khi bọn họ đã làm lành với nhau, mà chuyện làm lành trong giây phút này là không thể.
“Nếu không thì cô ta không đơn giản chút nào…”
Độ hiểu biết của Tần Gia Luân đối với bạn thân anh ta nhiều bao nhiêu thì độ hiểu biết của Tần Gia Hạo với Mặc Lăng Tần cũng nhiều bấy nhiêu. Ông ta hiểu rõ, Mặc Lăng Tần sẽ không bao giờ làm những chuyện vô nghĩa.
“Bây giờ thì các người còn chẳng có cơ hội đụng vào tôi nữa rồi, tiệc thật đấy.” Khả Hân buông lời thách thức.
Tần Gia Luân bước tới không nói gì liềng tặng cô một bạt tay, trên mặt cô in một vết hằn lớn, miệng cũng rỉ một chút máu tươi. Xem ra cú tát này không đau một chút nào.
“Ông ta kêu trả người cũng không nói là có được đánh hay không. Bây giờ tôi tạm thời tặng cô một cái tát cũng không phải là vấn đề chứ nhỉ?”
“Tuyệt, ít ra cũng phải được như vậy chứ.”
Nhưng cô lại chẳng thấy đau, bởi lòng cô phần nào đã được xoa dịu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.