Chương 20: Nhặt Được Bảo Bối
Đế Tư Phù Ni
15/09/2023
Khả Hân cả đêm không thèm về cũng không gọi điện thoại giải thích cho Mặc Lăng Vũ, cô ở lì với Nguyệt cả một ngày. Cô cũng chẳng quan tâm Mặc Lăng Vũ có muốn biết chuyện này hay không. Khả Hân thì vẫn vô lo vô nghĩ thoải mái lướt mạng xã hội, mặc dù đâu đâu cũng là chuyện của mình nhưng cô cũng không một chút nào lo sợ. Cô còn tạo nick phụ rồi hùa với đám antifan để chửi bản thân. Cô chửi hăng tới mức Nguyệt Chân tưởng cô điên rồi.
Nguyệt Chân sợ cô “tẩu hỏa nhập ma” phát điên mà chết nên đã cố tình đưa cô đi tới ngoại ô thành phố để đi chơi. Nhưng Nguyệt Chân có vẻ lo xa rồi, Khả Hân cô không phải vì phát điên mà làm vậy, cô chỉ là quá chán rồi.
“Nguyệt Chân chị đưa tôi ra sau núi chơi đi. Tôi chán quá!”
Theo lời cô, bọn họ đưa nhau ra sau núi chơi rồi vứt hết mọi thứ trong xe, rồi như quên hết mọi chuyện mà đi chơi sau núi. Mặc dù cách mà bọn họ chơi có hơi đặc thù…
“Nguyệt Chân cô đừng lại gần đây, nếu không tôi sẽ hét lớn lên đó!”
Nguyệt Chân bắt được con sâu nên cầm rượt Khả Hân, cô vô tình phát hiện Khả Hân không sợ thứ gì lại sợ một con sâu.
“Há há, cô không ngờ lại đi sợ một con sâu bé tẹo.”
Khả Hân không thèm nghe lời Nguyệt Chân nữa mà chạy một mạch vào trong rừng, khi tới một bờ sông thì dừng lại.
“Nguyệt Chân! Mau tới đây xem, có thứ hay ho lắm!”
Nguyệt Chân nhanh chóng chạy tới xem cô phát hiện ra thứ gì, mà thưa đó quả nhiên khiến cho cả hai người bọn họ đều phải bất ngờ vô cùng.
Chuyển cảnh, Mặc Lăng Vũ đang ngồi trong phòng làm việc bỗng nổi hứng lấy điện thoại ra, anh ta thấy chuyện của Khả Hân lên hot search thì liền muốn tìm hiểu xem đây là chuyện gì. Thấy chuyện bùng beng lên thế kia thì anh liền gọi Thuấn Dư vào bên trong.
“Sếp gọi tôi có chuyện gì?”
“Từ hôm qua tới giờ… Khả Hân cô ta không có động tĩnh gì sao?”
Thấy Mặc Lăng Vũ tự nhiên quan tâm như thế thì Thuấn Dư cũng thành thật trả lời:
“Không sếp, đến cả Nguyệt Chân cũng không thấy có động thái gì. Bọn họ như tan biến rồi vậy.”
Chuyện lớn thế này rồi mà cô vẫn chưa chịu cầu xin anh khiến anh có đôi chút bất ngờ. Anh gãi đầu một lúc rồi hỏi:
“Biết cô ta đang ở đâu không? Đưa tôi tới gặp cô ta.”
Thuấn Dư nhanh chóng trả lời:
“À, Khả Hân đi chơi cùng với Nguyệt Chân rồi. Bọn họ có lẽ trưa mới về.”
Mặc Lăng Vũ gật đầu rồi cho Thuấn Dư ra ngoài. Nhưng anh ta vừa mới quay lưng lại thì Mặc Lăng Vũ lại bắt đầu gắt gỏng.
“Đi ra ngoài mua cơm về cho tiểu cẩu ăn ngay cho tôi.”
Một giây trước anh thoải mái bao nhiêu thì bây giờ anh lại bức người bấy nhiêu, Mặc Lăng Vũ đang tức thì đừng hòng Thuấn Dư yên ổn.
“Ông chủ người đừng ác với tôi như thế!”
“Nếu không nhanh con tiểu chó con đó đói đến phát rồ nhảy ra ngoài thì cậu lại phải đi bắt đấy.”
Tuy không muốn, nhưng Thuấn Dư vẫn đành nghe theo Mặc Lăng Vũ vì cậu biết con chó đó so với anh thì độ đáng sợ vẫn không bằng một nửa. Nếu để Mặc Lăng Vũ điên lên thì cậu ta còn đáng sợ hơn.
Sau khi Thuấn Dư đã rời đi thì Mặc Lăng Vũ anh lại tiếp tục nghiên cứu vụ bê bối của Khả Hân, lướt phần bình luận toàn lời mắng chửi thì anh bất giác nói ra một câu:
“Bãi rác nó to đến thế này rồi sao?”
Sau đó vẫn tiếp tục vừa xem xét tình hình vừa nhâm nhi ly cà phê đen đang đặt trên bàn.
[...]
Sau một khoảng thời gian dài thì Khả Hân trở về nhà, khuôn mặt cô đầy vui vẻ trở về như chẳng có chuyện gì trước đó. Còn Mặc Lăng Vũ thì đã tới tận câu lập bộ boxing để đợi hai người ham chơi kia về.
“Cô chắc muốn mang thứ kia về sao?”
Nguyệt Chân hỏi Khả Hân một lần nữa cho chắc. Nhưng Khả Hân lại ôm cái thứ được bọc bên trong tấm chăn mỏng kia như bảo bối.
“Tôi rất thích nó, tôi muốn có nó từ lâu lắm rồi!”
“Muốn cái gì vậy? Các cô là đang nói cái gì?”
Bọn họ nói ngay trước cửa khiến Mặc Lăng Vũ chú ý. Khả Hân thấy anh thì vội vàng giấu cái thứ kia đi.
Mặc Lăng Vũ nhướng mày để nhìn cái thứ cô đang cố che giấu kia, nhưng Khả Hân lại che che giấu giấu rồi cố ý đánh lạc hướng anh:
“Haha không có gì, anh tới đây có chuyện gì vậy?”
Mà hành động mờ ám này lại càng khiến anh thêm tò mò hơn.
“Cô có nói ra thứ trong tay là thứ gì không? Hay là để tôi tận tay thu tịch?”
“Thằng Vũ kia, đây là địa bàn của tôi! Cậu thích lên mặt không?”
Nguyệt Chân cục súc ra mặt bảo vệ Khả Hân.
“Tôi xem ra đánh giá thấp cô rồi, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà cô đã khiến cho Nguyệt Chân chị ta đứng ra bảo vệ như thế. Cô nói xem có phải dụ đàn ông coi cũng làm cách tương tự không?”
Lời này khiến Nguyệt Chân không vừa lòng, vừa định nhảy lên đánh cho anh ta một trận thì Khả Hân ngăn cô lại, nói thầm với cô rằng mình sẽ tự giải quyết chuyện này. Rồi Nguyệt Chân gật đầu rời đi để lại Khả Hân ở đó.
Mặc Lăng Vũ châm biếm cô, Khả Hân lại chẳng hề quan tâm tới anh mà bỏ vào bên trong. Cô mau chóng giấu cái thứ kia đi rồi mới ra ngoài đáp trả lời anh:
“Thưa anh, đầu tiên tôi xin phép cười vì những lời nói chúa hề anh vừa mới nói ra. Tôi khiến người khác yêu thích thì đó lại thành dụ dỗ? Anh đang coi tôi là kỹ nữ à?”
Khả Hân cũng không vui vẻ gì sau những lời châm biếm có phần sỉ nhục của anh. Vừa về tới nhà đã bị mắng chửi một cách vô cớ khiến Khả Hân cô tức điên lên mắng chửi anh đôi xả.
“Anh từ sáng hôm qua nổi điên lên bỏ đi thì thôi tôi mặc kệ, nếu điên rồi thì đi mà uống thuốc tâm thần, tới đây gây chuyện với tôi là ra dáng nam nhi đại trượng phu à? Mấy tên nhà giàu như các anh thiểu năng tới vậy sao?”
Nghe chửi một tràng dài khiến Mặc Lăng Vũ tức điên lên túm lấy cổ của Khả Hân, lớn tiếng quát tháo cô:
“Cô chán sống rồi?”
Trong ánh mắt của Mặc Lăng Vũ bỗng tỏa ra sát khí bức người, anh ta muốn Khả Hân biết sợ mà cúi đầu. Thế nhưng Khả Hân lại càng làm điều ngược lại, cô lại càng chọc tức anh hơn.
“Làm sao? Một tên đàn ông như anh muốn ra tay với một cô gái chân yếu tay mềm như tôi sao? Có giỏi thì đánh đi đồ hèn!”
Mặc Lăng Vũ biết mình đang nóng giận quá mức lên từ từ buông cổ áo cô ra rồi mau chóng rời đi. Anh không tồi tệ đến mức ra tay với một đứa con gái.
Thuấn Dư chỉ nhìn Khả Hân một cái xong lắc đầu bỏ đi.
Khả Hân thì chẳng thấy mình nói có gì sai cả, ai bắt anh ta điên trước với cô chứ…
Nguyệt Chân sợ cô “tẩu hỏa nhập ma” phát điên mà chết nên đã cố tình đưa cô đi tới ngoại ô thành phố để đi chơi. Nhưng Nguyệt Chân có vẻ lo xa rồi, Khả Hân cô không phải vì phát điên mà làm vậy, cô chỉ là quá chán rồi.
“Nguyệt Chân chị đưa tôi ra sau núi chơi đi. Tôi chán quá!”
Theo lời cô, bọn họ đưa nhau ra sau núi chơi rồi vứt hết mọi thứ trong xe, rồi như quên hết mọi chuyện mà đi chơi sau núi. Mặc dù cách mà bọn họ chơi có hơi đặc thù…
“Nguyệt Chân cô đừng lại gần đây, nếu không tôi sẽ hét lớn lên đó!”
Nguyệt Chân bắt được con sâu nên cầm rượt Khả Hân, cô vô tình phát hiện Khả Hân không sợ thứ gì lại sợ một con sâu.
“Há há, cô không ngờ lại đi sợ một con sâu bé tẹo.”
Khả Hân không thèm nghe lời Nguyệt Chân nữa mà chạy một mạch vào trong rừng, khi tới một bờ sông thì dừng lại.
“Nguyệt Chân! Mau tới đây xem, có thứ hay ho lắm!”
Nguyệt Chân nhanh chóng chạy tới xem cô phát hiện ra thứ gì, mà thưa đó quả nhiên khiến cho cả hai người bọn họ đều phải bất ngờ vô cùng.
Chuyển cảnh, Mặc Lăng Vũ đang ngồi trong phòng làm việc bỗng nổi hứng lấy điện thoại ra, anh ta thấy chuyện của Khả Hân lên hot search thì liền muốn tìm hiểu xem đây là chuyện gì. Thấy chuyện bùng beng lên thế kia thì anh liền gọi Thuấn Dư vào bên trong.
“Sếp gọi tôi có chuyện gì?”
“Từ hôm qua tới giờ… Khả Hân cô ta không có động tĩnh gì sao?”
Thấy Mặc Lăng Vũ tự nhiên quan tâm như thế thì Thuấn Dư cũng thành thật trả lời:
“Không sếp, đến cả Nguyệt Chân cũng không thấy có động thái gì. Bọn họ như tan biến rồi vậy.”
Chuyện lớn thế này rồi mà cô vẫn chưa chịu cầu xin anh khiến anh có đôi chút bất ngờ. Anh gãi đầu một lúc rồi hỏi:
“Biết cô ta đang ở đâu không? Đưa tôi tới gặp cô ta.”
Thuấn Dư nhanh chóng trả lời:
“À, Khả Hân đi chơi cùng với Nguyệt Chân rồi. Bọn họ có lẽ trưa mới về.”
Mặc Lăng Vũ gật đầu rồi cho Thuấn Dư ra ngoài. Nhưng anh ta vừa mới quay lưng lại thì Mặc Lăng Vũ lại bắt đầu gắt gỏng.
“Đi ra ngoài mua cơm về cho tiểu cẩu ăn ngay cho tôi.”
Một giây trước anh thoải mái bao nhiêu thì bây giờ anh lại bức người bấy nhiêu, Mặc Lăng Vũ đang tức thì đừng hòng Thuấn Dư yên ổn.
“Ông chủ người đừng ác với tôi như thế!”
“Nếu không nhanh con tiểu chó con đó đói đến phát rồ nhảy ra ngoài thì cậu lại phải đi bắt đấy.”
Tuy không muốn, nhưng Thuấn Dư vẫn đành nghe theo Mặc Lăng Vũ vì cậu biết con chó đó so với anh thì độ đáng sợ vẫn không bằng một nửa. Nếu để Mặc Lăng Vũ điên lên thì cậu ta còn đáng sợ hơn.
Sau khi Thuấn Dư đã rời đi thì Mặc Lăng Vũ anh lại tiếp tục nghiên cứu vụ bê bối của Khả Hân, lướt phần bình luận toàn lời mắng chửi thì anh bất giác nói ra một câu:
“Bãi rác nó to đến thế này rồi sao?”
Sau đó vẫn tiếp tục vừa xem xét tình hình vừa nhâm nhi ly cà phê đen đang đặt trên bàn.
[...]
Sau một khoảng thời gian dài thì Khả Hân trở về nhà, khuôn mặt cô đầy vui vẻ trở về như chẳng có chuyện gì trước đó. Còn Mặc Lăng Vũ thì đã tới tận câu lập bộ boxing để đợi hai người ham chơi kia về.
“Cô chắc muốn mang thứ kia về sao?”
Nguyệt Chân hỏi Khả Hân một lần nữa cho chắc. Nhưng Khả Hân lại ôm cái thứ được bọc bên trong tấm chăn mỏng kia như bảo bối.
“Tôi rất thích nó, tôi muốn có nó từ lâu lắm rồi!”
“Muốn cái gì vậy? Các cô là đang nói cái gì?”
Bọn họ nói ngay trước cửa khiến Mặc Lăng Vũ chú ý. Khả Hân thấy anh thì vội vàng giấu cái thứ kia đi.
Mặc Lăng Vũ nhướng mày để nhìn cái thứ cô đang cố che giấu kia, nhưng Khả Hân lại che che giấu giấu rồi cố ý đánh lạc hướng anh:
“Haha không có gì, anh tới đây có chuyện gì vậy?”
Mà hành động mờ ám này lại càng khiến anh thêm tò mò hơn.
“Cô có nói ra thứ trong tay là thứ gì không? Hay là để tôi tận tay thu tịch?”
“Thằng Vũ kia, đây là địa bàn của tôi! Cậu thích lên mặt không?”
Nguyệt Chân cục súc ra mặt bảo vệ Khả Hân.
“Tôi xem ra đánh giá thấp cô rồi, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà cô đã khiến cho Nguyệt Chân chị ta đứng ra bảo vệ như thế. Cô nói xem có phải dụ đàn ông coi cũng làm cách tương tự không?”
Lời này khiến Nguyệt Chân không vừa lòng, vừa định nhảy lên đánh cho anh ta một trận thì Khả Hân ngăn cô lại, nói thầm với cô rằng mình sẽ tự giải quyết chuyện này. Rồi Nguyệt Chân gật đầu rời đi để lại Khả Hân ở đó.
Mặc Lăng Vũ châm biếm cô, Khả Hân lại chẳng hề quan tâm tới anh mà bỏ vào bên trong. Cô mau chóng giấu cái thứ kia đi rồi mới ra ngoài đáp trả lời anh:
“Thưa anh, đầu tiên tôi xin phép cười vì những lời nói chúa hề anh vừa mới nói ra. Tôi khiến người khác yêu thích thì đó lại thành dụ dỗ? Anh đang coi tôi là kỹ nữ à?”
Khả Hân cũng không vui vẻ gì sau những lời châm biếm có phần sỉ nhục của anh. Vừa về tới nhà đã bị mắng chửi một cách vô cớ khiến Khả Hân cô tức điên lên mắng chửi anh đôi xả.
“Anh từ sáng hôm qua nổi điên lên bỏ đi thì thôi tôi mặc kệ, nếu điên rồi thì đi mà uống thuốc tâm thần, tới đây gây chuyện với tôi là ra dáng nam nhi đại trượng phu à? Mấy tên nhà giàu như các anh thiểu năng tới vậy sao?”
Nghe chửi một tràng dài khiến Mặc Lăng Vũ tức điên lên túm lấy cổ của Khả Hân, lớn tiếng quát tháo cô:
“Cô chán sống rồi?”
Trong ánh mắt của Mặc Lăng Vũ bỗng tỏa ra sát khí bức người, anh ta muốn Khả Hân biết sợ mà cúi đầu. Thế nhưng Khả Hân lại càng làm điều ngược lại, cô lại càng chọc tức anh hơn.
“Làm sao? Một tên đàn ông như anh muốn ra tay với một cô gái chân yếu tay mềm như tôi sao? Có giỏi thì đánh đi đồ hèn!”
Mặc Lăng Vũ biết mình đang nóng giận quá mức lên từ từ buông cổ áo cô ra rồi mau chóng rời đi. Anh không tồi tệ đến mức ra tay với một đứa con gái.
Thuấn Dư chỉ nhìn Khả Hân một cái xong lắc đầu bỏ đi.
Khả Hân thì chẳng thấy mình nói có gì sai cả, ai bắt anh ta điên trước với cô chứ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.