Chương 7: Phụng Tư Hân
Đế Tư Phù Ni
15/09/2023
Đạo diễn Hà chỉ định Khả Hân lên để diễn thử một trong những đoạn kịch bản đắt giá nhất của nhân vật Phụng Tư Hân. Trong kịch bản, nhân vật Phụng Tư Hân sẽ đứng trước gương trong phòng tắm và cầm lấy cái kéo cắt đi mái tóc dài của mình.
“Ánh sáng âm thanh chuẩn bị. Khả Hân cô đã sẵn sàng chưa?” Đạo diễn Hà nói.
“Đã sẵn sàng.” Khả Hân mau chóng đáp lời ông.
“ACTION!”
Vị đạo diễn hô lớn. Cảnh quay bắt đầu.
...
Trước tấm gương trong phòng tắm, Phụng Tư Hân ánh mắt ngập tràn thất vọng, bần thần nhìn bản thân thảm hại đến đáng thương. Đôi mắt đỏ ngầu sưng vù lên vì khóc cả đêm, cả những vết bầm không đáng có trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Mái tóc rối bời không gọn ghẽ chìa ra từng lọn một, khiến khuôn mặt diễm lệ kia ngày một tồi tàn, xấu xí. Mà cô lại biến thành một người mà đến cả cô cũng không thể tin.
Phụng Tư Hân lặng người một hồi lâu, trông vẻ mặt bất lực mệt mỏi của mình sau những chuyện đã xảy ra. Một đại tiểu thư miệng ngậm thìa vàng như cô lần đầu tiên cảm thấy bản thân chẳng ra cái gì. Cô ngu ngốc đuổi theo sau bóng lưng của Hoàng Cảnh mà nguyện hạ thấp danh dự và phẩm hạnh, bị chà đạp lên sự trong trắng, thành ra giờ đây thân tàn ma dại tới mức cô cũng không còn nhận ra bản thân cô nữa.
“Tại sao tôi lại phải chịu đựng những chuyện này thay cô ta? Tại sao anh lại đưa ly rượu đó cho tôi chứ?”
Phụng Tư Hân điên cuồng vò đầu vuốt tai khi nhớ lại mọi chuyện đêm hôm trước. Nếu không phải Hoàng Cảnh anh ta tráo hai ly rượu thì cô tuyệt không ra nông nỗi này.
Nhưng không phải chỉ duy nhất việc đó, đêm hôm qua nếu cô em gái của cô không bỏ cô lại quán bar thì giờ đây bản thân cô cũng không bị vấy bẩn nhem nhuốc...
Tuyệt vọng tới tột độ, Phụng Tư Hân nhìn thấy cái kéo trên bồn rửa mặt. Cô liền nảy ra một suy nghĩ đen tối. Cô run tay cầm cây kéo lên trước mặt, nhẹ nhàng đặt lưỡi kéo kề vào cái cổ đầy vết bầm tím kinh tởm.
Phụng Tư Hân muốn một nhát cắt đứt sinh mạng mình, nhưng rồi cô lại không có cái can đảm đó, chần chừ một lúc lâu cô lại bất giác run lên. Cô không muốn chết, cô muốn sống, muốn cho từng người từng người hại cô tới bước đường này phải trả giá. Đặc biệt là Trương Uyển Ly, kẻ gián tiếp gây ra những chuyện này. Nếu không phải Hoàng Cảnh lấy ly rượu của cô đưa cho cô, thì cô cũng không bị vấy bẩn tấm thân ngọc ngà.
Vì thế cho nên, cô đã chuyển hướng mũi kéo, một nhát cắt bay mái tóc bồng bềnh óng ả của mình. Ánh mắt cô dần chuyển đổi, dáng vẻ yếu đuối như tan biến theo những mẩu tóc rơi đầy bồn rửa tay.
Phụng Tư Hân vừa khóc vừa cười nhìn thẳng vào gương, xả nước cho những lọn tóc trôi xuống ống cống, nhìn quá khứ trôi đi, cô kiên định mà nói:
“Các người cứ đợi đấy, tôi sẽ không phải Phụng Tư Hân của trước đây nữa đâu!”
Sau đó cô trừng mắt nhìn mái tóc dài tan biến trôi theo dòng nước. Lại ngẩng mặt lên nhìn cái gương vẫn đang nhìn bản thân cô. Thấy hàng lệ yếu đuối của mình, Phụng Tư Hân không vừa ý liền cầm kéo một tay đập nát cái gương trước mặt.
“Yếu đuối? Tôi không nên như vậy!”
Sau đó cô rời khỏi phòng tắm, để lại những yếu đuối, cảm xúc không đáng có tan nát theo chiếc gương. Phụng Tư Hân giờ đây đã có một diện mạo mới, con người hoàn toàn mới.
…
“Cắt!”
Cảnh quay kết thúc, một màn thay đổi kia khiến toàn bộ những người quay ở đó ít nhiều rơi lệ, đây là quá xúc động rồi.
“Quả nhiên cô không làm tôi thất vọng.”
Đạo diễn hà vỗ tay tán thưởng cảnh quay vừa rồi của Khả Hân. Cảm xúc quá trọn vẹn, không một động tác thừa.
“Ông quá khen rồi, tôi chỉ biểu đạt cảm xúc nhân vật theo ý mình thôi… Tôi liệu quá tùy ý quá không?”
Trong cảnh quay vừa rồi, trong kịch bản không hề có phân cảnh đập nát gương, nhưng Đạo diễn Hà lại không hề tỏ ra trách móc, đã vậy còn đề cao cô:
“Không, tôi hành động đó cực kì hợp lý, nó diễn tả cảm xúc nhân vật rất tốt, tôi mong cô sẽ tiếp tục thế này mà diễn hết phim.”
“Cảm ơn ông!”
Khả Hân vui vẻ khi bản thân được công nhận, ít nhất cô cũng nghe được những lời khen thay cho những lời đàm tiếu sau lưng. Màn thể hiện vừa rồi khiến những người quay ngoắt thái độ, tất cả mọi người đều đã công nhận vai diễn này là do cô tự tay lấy, không phải dùng thân để đổi.
Thế nhưng vẫn có một số người không chịu nổi nhục nhã, đứng một bên ghen tức tới đỏ mắt.
“Chị ta diễn có gì mà hay? Tôi còn làm được tốt hơn thế nữa.”
Huyền Giai Mẫn vẫn chưa chịu chấp nhận bản thân diễn dở, bất chấp nâng bản thân mình lên. Mà chính vì thế mà bị đám người xung quanh coi như trò đùa.
“Tôi còn có nhan sắc hơn cô ta nữa. Cô nói xem, nếu tôi cũng dùng thân xác mình có khi nào cũng được làm nữ chính không?” Người nào đó cố ý xỉa xói nhan sắc của Huyền Giai Mẫn.
“Ai? Là con điên nào nói? Có giỏi thì…”
“Thôi đi, đây là đoàn làm phim không phải cái chợ.”
Huyền Giai Mẫn không kịp ra oai liền bị Đạo diễn Hà chặn họng.
“Đây… ông… được, tôi không diễn nữa. Mấy người tự diễn cho nhau xem đi.”
Huyền Giai Mẫn không làm được gì, lại giở thói ngôi sao, huênh hoang rời đi.
“Đạo diễn Hà… còn cảnh quay thì sao?”
“Cô ta muốn đi thì cứ đi, chúng ta quay cảnh khác. Nếu cô ta không về thì đổi diễn viên.”
Huyền Giai Mẫn rời đi cứ tưởng Đạo diễn Hà sẽ chạy theo năn nỉ, vậy nên cô ta đang ngồi đắc ý chờ đợi. Nhưng ả ta lại không biết, Đạo diễn Hà không phải người dễ hạ mình để rước một cô nhóc không biết trên biết dưới về để quay một bộ phim…
“Tiểu muội, em diễn cũng đỉnh thật đấy, anh xúc động chết mất!”
Từ Viễn Phong xáp lại gần Khả Hân bắt chuyện, tay còn quàng vai bá cổ cô như rất thân thiết.
“Từ Viễn Phong, anh tự trọng chút, tôi không phải kẻ biết thức thời đâu.”
Khả Hân rũ tay anh ra rồi đứng sang một bên.
“Ơ kìa, đừng bạc bẽo như thế, chúng ta kết bạn đi.”
Từ Viễn Phong cười tươi roi rói, nhưng Khả Hân còn không thèm ngó tới. Cô cần gì phải quan tâm tới một người sắp bay màu khỏi giới giải trí.
“Anh làm ơn 'cút' giúp tôi, tôi không muốn kết bạn với hạng người dơ bẩn như anh.”
Nói xong Khả Hân liền rời đi ngay, để lại Từ Viễn Phong vẫn đang ngơ ngác không hiểu.
“Cô ấy vừa chê mình bẩn sao? Rõ ràng mình tắm rửa sạch sẽ thơm tho lắm mà? Tắm ba lần trên ngày còn bị chê sao…”
[...]
Mấy giờ đồng hồ sau, cả đoàn làm phim sau khi năng nổ quay được một số cảnh quay vừa ý, bọn họ cuối cùng cũng giải tán nghỉ ngơi.
“Xe buýt không biết đã đi chưa…”
Khả Hân sốt ruột nhìn đồng hồ.
“Mình phải mau chạy đi tới đó nhanh mới được.”
Nhưng Khả Hân cô chưa kịp chạy thì lại bị người ta cản đường. Là Từ Viễn Phong.
“Cưng thấy anh vừa rồi diễn có đỉnh không? Có đáng để em học tập và làm quen chưa?”
Bên cạnh anh ta còn có người đại diện kè kè bên cạnh, đó là một người phụ nữ trông có chút già dặn và nghiêm túc với bộ đồ công sở.
Khả Hân tránh né không muốn trả lời.
“Cậu không thấy người ta vốn không muốn nói chuyện với cậu à? Tốt nhất là đi về nhà, còn buổi tập tại phòng gym, tối đi show...”
“Lạy cô, làm ơn im dùm tôi đi, lắm nhảm suốt ngày không thấy chán hả? Nhìn có khác gì bà cô già không? Chẳng giống con gái một chút nào.”
Nhân cơ hội Khả Hân rời khỏi đó mặc cho bọn họ lời qua tiếng lại.
“Diễn xuất thì không điểm nào chê, nhưng chẳng ai mà ngờ cái tên này ngoài đời lại là một kẻ tồi tệ.”
Quả thật, Từ Viễn Phong đúng là một người diễn xuất tốt, khuôn mặt lại còn ưa nhìn như thế. Thoáng nhìn cũng thấy tiền đồ hắn xa rộng, chỉ tiếc, hắn ta nhân phẩm tồi tàn, kiếp trước vì xâm hại trẻ vị thành niên mà bị cả giới giải trí phong sát, cái gọi là tương lai cũng vì thế mà tiêu tan.
Tại sao cô lại dám chắc điều ấy ư? Đúng rồi, người đẩy hắn xuống vực sâu chính là cô mà. Chính cô là người đã báo cảnh sát vào đêm hôm ấy, khiến hắn trực tiếp tống vào tù một cách công khai và nhục nhã...
“Ánh sáng âm thanh chuẩn bị. Khả Hân cô đã sẵn sàng chưa?” Đạo diễn Hà nói.
“Đã sẵn sàng.” Khả Hân mau chóng đáp lời ông.
“ACTION!”
Vị đạo diễn hô lớn. Cảnh quay bắt đầu.
...
Trước tấm gương trong phòng tắm, Phụng Tư Hân ánh mắt ngập tràn thất vọng, bần thần nhìn bản thân thảm hại đến đáng thương. Đôi mắt đỏ ngầu sưng vù lên vì khóc cả đêm, cả những vết bầm không đáng có trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Mái tóc rối bời không gọn ghẽ chìa ra từng lọn một, khiến khuôn mặt diễm lệ kia ngày một tồi tàn, xấu xí. Mà cô lại biến thành một người mà đến cả cô cũng không thể tin.
Phụng Tư Hân lặng người một hồi lâu, trông vẻ mặt bất lực mệt mỏi của mình sau những chuyện đã xảy ra. Một đại tiểu thư miệng ngậm thìa vàng như cô lần đầu tiên cảm thấy bản thân chẳng ra cái gì. Cô ngu ngốc đuổi theo sau bóng lưng của Hoàng Cảnh mà nguyện hạ thấp danh dự và phẩm hạnh, bị chà đạp lên sự trong trắng, thành ra giờ đây thân tàn ma dại tới mức cô cũng không còn nhận ra bản thân cô nữa.
“Tại sao tôi lại phải chịu đựng những chuyện này thay cô ta? Tại sao anh lại đưa ly rượu đó cho tôi chứ?”
Phụng Tư Hân điên cuồng vò đầu vuốt tai khi nhớ lại mọi chuyện đêm hôm trước. Nếu không phải Hoàng Cảnh anh ta tráo hai ly rượu thì cô tuyệt không ra nông nỗi này.
Nhưng không phải chỉ duy nhất việc đó, đêm hôm qua nếu cô em gái của cô không bỏ cô lại quán bar thì giờ đây bản thân cô cũng không bị vấy bẩn nhem nhuốc...
Tuyệt vọng tới tột độ, Phụng Tư Hân nhìn thấy cái kéo trên bồn rửa mặt. Cô liền nảy ra một suy nghĩ đen tối. Cô run tay cầm cây kéo lên trước mặt, nhẹ nhàng đặt lưỡi kéo kề vào cái cổ đầy vết bầm tím kinh tởm.
Phụng Tư Hân muốn một nhát cắt đứt sinh mạng mình, nhưng rồi cô lại không có cái can đảm đó, chần chừ một lúc lâu cô lại bất giác run lên. Cô không muốn chết, cô muốn sống, muốn cho từng người từng người hại cô tới bước đường này phải trả giá. Đặc biệt là Trương Uyển Ly, kẻ gián tiếp gây ra những chuyện này. Nếu không phải Hoàng Cảnh lấy ly rượu của cô đưa cho cô, thì cô cũng không bị vấy bẩn tấm thân ngọc ngà.
Vì thế cho nên, cô đã chuyển hướng mũi kéo, một nhát cắt bay mái tóc bồng bềnh óng ả của mình. Ánh mắt cô dần chuyển đổi, dáng vẻ yếu đuối như tan biến theo những mẩu tóc rơi đầy bồn rửa tay.
Phụng Tư Hân vừa khóc vừa cười nhìn thẳng vào gương, xả nước cho những lọn tóc trôi xuống ống cống, nhìn quá khứ trôi đi, cô kiên định mà nói:
“Các người cứ đợi đấy, tôi sẽ không phải Phụng Tư Hân của trước đây nữa đâu!”
Sau đó cô trừng mắt nhìn mái tóc dài tan biến trôi theo dòng nước. Lại ngẩng mặt lên nhìn cái gương vẫn đang nhìn bản thân cô. Thấy hàng lệ yếu đuối của mình, Phụng Tư Hân không vừa ý liền cầm kéo một tay đập nát cái gương trước mặt.
“Yếu đuối? Tôi không nên như vậy!”
Sau đó cô rời khỏi phòng tắm, để lại những yếu đuối, cảm xúc không đáng có tan nát theo chiếc gương. Phụng Tư Hân giờ đây đã có một diện mạo mới, con người hoàn toàn mới.
…
“Cắt!”
Cảnh quay kết thúc, một màn thay đổi kia khiến toàn bộ những người quay ở đó ít nhiều rơi lệ, đây là quá xúc động rồi.
“Quả nhiên cô không làm tôi thất vọng.”
Đạo diễn hà vỗ tay tán thưởng cảnh quay vừa rồi của Khả Hân. Cảm xúc quá trọn vẹn, không một động tác thừa.
“Ông quá khen rồi, tôi chỉ biểu đạt cảm xúc nhân vật theo ý mình thôi… Tôi liệu quá tùy ý quá không?”
Trong cảnh quay vừa rồi, trong kịch bản không hề có phân cảnh đập nát gương, nhưng Đạo diễn Hà lại không hề tỏ ra trách móc, đã vậy còn đề cao cô:
“Không, tôi hành động đó cực kì hợp lý, nó diễn tả cảm xúc nhân vật rất tốt, tôi mong cô sẽ tiếp tục thế này mà diễn hết phim.”
“Cảm ơn ông!”
Khả Hân vui vẻ khi bản thân được công nhận, ít nhất cô cũng nghe được những lời khen thay cho những lời đàm tiếu sau lưng. Màn thể hiện vừa rồi khiến những người quay ngoắt thái độ, tất cả mọi người đều đã công nhận vai diễn này là do cô tự tay lấy, không phải dùng thân để đổi.
Thế nhưng vẫn có một số người không chịu nổi nhục nhã, đứng một bên ghen tức tới đỏ mắt.
“Chị ta diễn có gì mà hay? Tôi còn làm được tốt hơn thế nữa.”
Huyền Giai Mẫn vẫn chưa chịu chấp nhận bản thân diễn dở, bất chấp nâng bản thân mình lên. Mà chính vì thế mà bị đám người xung quanh coi như trò đùa.
“Tôi còn có nhan sắc hơn cô ta nữa. Cô nói xem, nếu tôi cũng dùng thân xác mình có khi nào cũng được làm nữ chính không?” Người nào đó cố ý xỉa xói nhan sắc của Huyền Giai Mẫn.
“Ai? Là con điên nào nói? Có giỏi thì…”
“Thôi đi, đây là đoàn làm phim không phải cái chợ.”
Huyền Giai Mẫn không kịp ra oai liền bị Đạo diễn Hà chặn họng.
“Đây… ông… được, tôi không diễn nữa. Mấy người tự diễn cho nhau xem đi.”
Huyền Giai Mẫn không làm được gì, lại giở thói ngôi sao, huênh hoang rời đi.
“Đạo diễn Hà… còn cảnh quay thì sao?”
“Cô ta muốn đi thì cứ đi, chúng ta quay cảnh khác. Nếu cô ta không về thì đổi diễn viên.”
Huyền Giai Mẫn rời đi cứ tưởng Đạo diễn Hà sẽ chạy theo năn nỉ, vậy nên cô ta đang ngồi đắc ý chờ đợi. Nhưng ả ta lại không biết, Đạo diễn Hà không phải người dễ hạ mình để rước một cô nhóc không biết trên biết dưới về để quay một bộ phim…
“Tiểu muội, em diễn cũng đỉnh thật đấy, anh xúc động chết mất!”
Từ Viễn Phong xáp lại gần Khả Hân bắt chuyện, tay còn quàng vai bá cổ cô như rất thân thiết.
“Từ Viễn Phong, anh tự trọng chút, tôi không phải kẻ biết thức thời đâu.”
Khả Hân rũ tay anh ra rồi đứng sang một bên.
“Ơ kìa, đừng bạc bẽo như thế, chúng ta kết bạn đi.”
Từ Viễn Phong cười tươi roi rói, nhưng Khả Hân còn không thèm ngó tới. Cô cần gì phải quan tâm tới một người sắp bay màu khỏi giới giải trí.
“Anh làm ơn 'cút' giúp tôi, tôi không muốn kết bạn với hạng người dơ bẩn như anh.”
Nói xong Khả Hân liền rời đi ngay, để lại Từ Viễn Phong vẫn đang ngơ ngác không hiểu.
“Cô ấy vừa chê mình bẩn sao? Rõ ràng mình tắm rửa sạch sẽ thơm tho lắm mà? Tắm ba lần trên ngày còn bị chê sao…”
[...]
Mấy giờ đồng hồ sau, cả đoàn làm phim sau khi năng nổ quay được một số cảnh quay vừa ý, bọn họ cuối cùng cũng giải tán nghỉ ngơi.
“Xe buýt không biết đã đi chưa…”
Khả Hân sốt ruột nhìn đồng hồ.
“Mình phải mau chạy đi tới đó nhanh mới được.”
Nhưng Khả Hân cô chưa kịp chạy thì lại bị người ta cản đường. Là Từ Viễn Phong.
“Cưng thấy anh vừa rồi diễn có đỉnh không? Có đáng để em học tập và làm quen chưa?”
Bên cạnh anh ta còn có người đại diện kè kè bên cạnh, đó là một người phụ nữ trông có chút già dặn và nghiêm túc với bộ đồ công sở.
Khả Hân tránh né không muốn trả lời.
“Cậu không thấy người ta vốn không muốn nói chuyện với cậu à? Tốt nhất là đi về nhà, còn buổi tập tại phòng gym, tối đi show...”
“Lạy cô, làm ơn im dùm tôi đi, lắm nhảm suốt ngày không thấy chán hả? Nhìn có khác gì bà cô già không? Chẳng giống con gái một chút nào.”
Nhân cơ hội Khả Hân rời khỏi đó mặc cho bọn họ lời qua tiếng lại.
“Diễn xuất thì không điểm nào chê, nhưng chẳng ai mà ngờ cái tên này ngoài đời lại là một kẻ tồi tệ.”
Quả thật, Từ Viễn Phong đúng là một người diễn xuất tốt, khuôn mặt lại còn ưa nhìn như thế. Thoáng nhìn cũng thấy tiền đồ hắn xa rộng, chỉ tiếc, hắn ta nhân phẩm tồi tàn, kiếp trước vì xâm hại trẻ vị thành niên mà bị cả giới giải trí phong sát, cái gọi là tương lai cũng vì thế mà tiêu tan.
Tại sao cô lại dám chắc điều ấy ư? Đúng rồi, người đẩy hắn xuống vực sâu chính là cô mà. Chính cô là người đã báo cảnh sát vào đêm hôm ấy, khiến hắn trực tiếp tống vào tù một cách công khai và nhục nhã...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.