Chương 35: Tự Do Ngôn Luận
Đế Tư Phù Ni
15/09/2023
“Tần Gia Luân cậu mau bỏ súng xuống cho tôi!”
Mặc Lăng Vũ giọng điệu khẩn trương để ngăn cản cậu bạn ngu dốt. Còn anh ta thì giật mình vì có sự xuất hiện của anh ở đây. Đã trốn tới tận đây rồi mà còn bị tóm thì Mặc Lăng Vũ cũng có khiếu tìm người quá rồi.
“Tôi là muốn giết chết con nhỏ này đấy, cậu còn muốn ngăn cản tôi sao?”
“Tôi tới là ngăn cậu đấy, còn muốn làm càn nữa sao? Cô ta là của tôi, có giết cũng là do tôi giết. Cậu động tay động chân để làm gì?”
Mặc Lăng Vũ la rầy Tần Gia Luân một trận, khổ nỗi những lời anh nói không hề lọt tai anh ta.
“Không cần biết, ả ta hại em tôi thân bại danh liệt như thế tôi lại không được tính toán, món nợ này tôi nuốt không trôi!”
Mặc Lăng Vũ tới gần anh ta hạ tay cầm súng xuống, mũi súng hướng xuống đất không còn chỉ vào đầu của Khả Hân nữa. Áp lực trong lòng cô cũng được giảm đi vài phần.
“Cậu là muốn tính nợ hay muốn ép tôi phải lấy em cậu? Tôi nói từ đầu rồi, người trong video đó không phải tôi.”
Video giường chiếu kia của Huyền Giai Mẫn, nhân vật nam chính đã bị làm mờ không rõ mặt. Mà trong bữa tiệc kia ả Giai Mẫn cứ khăng khăng khẳng định người ở cùng cô làm chuyện đó chính là Mặc Lăng Vũ. Lúc đó cha anh Mặc Lăng Tần vừa hay tới bữa tiệc đó thì bị Tần Gia Luân vứt một xấp ảnh hai người bọn họ ôm ấp tình tứ bên nhau trong phòng làm việc của Mặc Lăng Vũ ngày hôm trước. Anh đã giải thích nhưng chẳng có ai tin, bọn họ chỉ tin hàng nước mắt cá sấu của Huyền Giai Mẫn.
“Bằng chứng rõ ràng như thế cậu còn muốn chối? Mặc Lăng Vũ từ bao giờ cậu trở lên vô trách nhiệm như thế?”
“Trách nhiệm? Được, tôi nhận là được chứ gì? Cậu tốt nhất nên mở to cái mắt mình ra mà nhìn, xem ai mới là thật là giả, tôi đếch quan tâm cậu nữa. Mấy ngày tới đừng có tới tìm tôi!”
Xong Mặc Lăng Vũ cứ thế kéo Khả Hân rời đi. Sau khi đạt được mục đích đáng ra Tần Gia Luân phải cảm thấy vui mới đúng, nhưng anh ta cứ đứng đực ra như trời trồng, không thể nhúc nhích nổi thân mình…
Còn Mặc Lăng Vũ vừa kéo Khả Hân ra thì cô lại ngồi xuống đất không di chuyển.
“Còn muốn ở lại cho hắn bắn nát sọ à? Còn không mau…”
Chưa nói hết câu thì ánh mắt của Mặc Lăng Vũ đã lướt xuống dưới đôi chân đang chảy máu sau lớp vải trắng được sơ cứu sơ sài kia, thấy cô thế này anh lại có chút chạnh lòng.
“Đau rồi không biết kêu à?” Sau đó anh liền bế cô lên tiếp tục đi.
“Nếu kêu đau bọn họ sẽ lại khiến tôi đau hơn, cứng cỏi không phải khiến bọn họ bất lực hơn sao?”
“Cô nói triết lý thì hay lắm, trước mặt tôi cô cần gì phải che giấu? Đau thì nói là đau đi.” Lời anh nói chó chút trách móc cô.
Khả Hân khoác tay lên cô anh, trêu đùa một cách vô tư.
“Tôi chút nữa thì tưởng anh yêu tôi rồi đấy.”
Mặc Lăng Vũ không vừa lòng liền lạt cô một trận:
“Suy nghĩ vớ vẩn, tôi biết diễn viên các cô có suy nghĩ phong phú nhưng tôi không nghĩ nó lại phong phú tới ảo thể này.”
“Tôi không ảo nhé. Mà chuyện hồi nãy là sao? Cái gì mà chịu trách nhiệm với Huyền Giai Mẫn, nếu anh bị ép hay đưa ra tín hiệu cầu cứu.”
Khả Hân hồi này nghe hai người nói chuyện đã sớm ghi nhớ lại để đặt câu hỏi cho anh. Nhưng anh lại không nói gì mà đưa cô lên xe.
Trên xe cô vẫn không quên nói:
“Anh mau trả lời tôi đi chứ, tôi là lo cho anh bị đổ vỏ đấy.”
Đối với chuyện này Khả Hân vô cùng khó hiểu, nếu là Mặc Lăng Vũ anh ta không ép người thì thôi, vậy mà lần này anh ta lại bị ép phải chịu trách nhiệm. Vả lại anh ta cũng không phải loại người thích chơi lại đồ cũ, một tháng anh ta ít nhất cũng thay bốn năm cái ô tô, cái gì bị bẩn một chút là liền quăng vào sọt rác mà vứt. Cô chợt nghĩ ra một điều nghe tưởng chừng là vô lý: “Anh ta lại yêu ả tới mức đó sao? Không chừng lý do anh ta không động vào mình cũng là do ả ta.”
Mặc Lăng Vũ nghe mà phát cáu, anh bực bội dọa cô:
“Cô còn nói vớ vẫn nữa thì tôi sẽ dùng cách khác để khóa miệng cô lại đấy.”
“Chắc tôi sợ, tôi có quyền tự do ngôn luận, anh làm gì được tôi, tính giết người diệt khẩu?” Khả Hân không chút sợ hãi mà vênh mặt lên trước anh.
Ai dè, anh thực sự đã khiến cô câm miệng lại. Không có cái ổ khóa nào ở đây cả, anh chính là dùng miệng mình để khóa miệng cô lại.
“Anh… anh!”
Bị Mặc Lăng Vũ cưỡng hôn lần nữa Khả Hân lại tức bực. Không nói lên lời.
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi. Đây là do cô không nghe lời đấy.”
Khả Hân không nói thêm điều gì nữa, cô im lặng đợi anh đưa về không nói một lời nào. Không gian trong xe tĩnh lặng như tờ, không một ai nói, bọn họ trong đầu đều có những suy nghĩ riêng của mình.
Sau khi đưa Khả Hân trở về chỗ Nguyệt Chân thì cô mới bày ra bộ mặt kinh tởm:
“Nguyệt Chân chị có chai nước nào không?”
Chị ta không hiểu chuyện gì, chỉ đưa cho cô chai nước lọc trong túi.
Giữa đường Khả Hân dùng nước rửa sạch sẽ những nơi anh ta động vào mình. Đối với người chung chăn gối với em gái, cô thấy những hành động ấy là cực kì kinh tởm. Cô em gái đã là rác phẩm, nếu Mặc Lăng Vũ đã chạm vào thì đối với cô anh ta chẳng khác gì một đống rác thối nát đẹp mã.
Đằng khác, Mặc Lăng Vũ lái xe đi không biết chuyện này, anh ta đang suy nghĩ một đống chuyện trong đầu thì bỗng nhiên điện thoại vang lên. Anh nghe máy thì giọng nói bên đầu dây bên kia cũng mau chóng thưa dạ:
“Ông chủ, đã tìm thấy người đàn ông trong clip đó rồi, có cần tôi mang tới chỗ ngài không?”
“Không cần, cứ nhốt hắn lại, tôi tự có sắp xếp của tôi.”
“Vâng.”
Trong đầu anh vẫn đang tính toán mọi chuyện, giờ vẫn chưa phải lúc để anh vạch trần sự thật…
Mặc Lăng Vũ giọng điệu khẩn trương để ngăn cản cậu bạn ngu dốt. Còn anh ta thì giật mình vì có sự xuất hiện của anh ở đây. Đã trốn tới tận đây rồi mà còn bị tóm thì Mặc Lăng Vũ cũng có khiếu tìm người quá rồi.
“Tôi là muốn giết chết con nhỏ này đấy, cậu còn muốn ngăn cản tôi sao?”
“Tôi tới là ngăn cậu đấy, còn muốn làm càn nữa sao? Cô ta là của tôi, có giết cũng là do tôi giết. Cậu động tay động chân để làm gì?”
Mặc Lăng Vũ la rầy Tần Gia Luân một trận, khổ nỗi những lời anh nói không hề lọt tai anh ta.
“Không cần biết, ả ta hại em tôi thân bại danh liệt như thế tôi lại không được tính toán, món nợ này tôi nuốt không trôi!”
Mặc Lăng Vũ tới gần anh ta hạ tay cầm súng xuống, mũi súng hướng xuống đất không còn chỉ vào đầu của Khả Hân nữa. Áp lực trong lòng cô cũng được giảm đi vài phần.
“Cậu là muốn tính nợ hay muốn ép tôi phải lấy em cậu? Tôi nói từ đầu rồi, người trong video đó không phải tôi.”
Video giường chiếu kia của Huyền Giai Mẫn, nhân vật nam chính đã bị làm mờ không rõ mặt. Mà trong bữa tiệc kia ả Giai Mẫn cứ khăng khăng khẳng định người ở cùng cô làm chuyện đó chính là Mặc Lăng Vũ. Lúc đó cha anh Mặc Lăng Tần vừa hay tới bữa tiệc đó thì bị Tần Gia Luân vứt một xấp ảnh hai người bọn họ ôm ấp tình tứ bên nhau trong phòng làm việc của Mặc Lăng Vũ ngày hôm trước. Anh đã giải thích nhưng chẳng có ai tin, bọn họ chỉ tin hàng nước mắt cá sấu của Huyền Giai Mẫn.
“Bằng chứng rõ ràng như thế cậu còn muốn chối? Mặc Lăng Vũ từ bao giờ cậu trở lên vô trách nhiệm như thế?”
“Trách nhiệm? Được, tôi nhận là được chứ gì? Cậu tốt nhất nên mở to cái mắt mình ra mà nhìn, xem ai mới là thật là giả, tôi đếch quan tâm cậu nữa. Mấy ngày tới đừng có tới tìm tôi!”
Xong Mặc Lăng Vũ cứ thế kéo Khả Hân rời đi. Sau khi đạt được mục đích đáng ra Tần Gia Luân phải cảm thấy vui mới đúng, nhưng anh ta cứ đứng đực ra như trời trồng, không thể nhúc nhích nổi thân mình…
Còn Mặc Lăng Vũ vừa kéo Khả Hân ra thì cô lại ngồi xuống đất không di chuyển.
“Còn muốn ở lại cho hắn bắn nát sọ à? Còn không mau…”
Chưa nói hết câu thì ánh mắt của Mặc Lăng Vũ đã lướt xuống dưới đôi chân đang chảy máu sau lớp vải trắng được sơ cứu sơ sài kia, thấy cô thế này anh lại có chút chạnh lòng.
“Đau rồi không biết kêu à?” Sau đó anh liền bế cô lên tiếp tục đi.
“Nếu kêu đau bọn họ sẽ lại khiến tôi đau hơn, cứng cỏi không phải khiến bọn họ bất lực hơn sao?”
“Cô nói triết lý thì hay lắm, trước mặt tôi cô cần gì phải che giấu? Đau thì nói là đau đi.” Lời anh nói chó chút trách móc cô.
Khả Hân khoác tay lên cô anh, trêu đùa một cách vô tư.
“Tôi chút nữa thì tưởng anh yêu tôi rồi đấy.”
Mặc Lăng Vũ không vừa lòng liền lạt cô một trận:
“Suy nghĩ vớ vẩn, tôi biết diễn viên các cô có suy nghĩ phong phú nhưng tôi không nghĩ nó lại phong phú tới ảo thể này.”
“Tôi không ảo nhé. Mà chuyện hồi nãy là sao? Cái gì mà chịu trách nhiệm với Huyền Giai Mẫn, nếu anh bị ép hay đưa ra tín hiệu cầu cứu.”
Khả Hân hồi này nghe hai người nói chuyện đã sớm ghi nhớ lại để đặt câu hỏi cho anh. Nhưng anh lại không nói gì mà đưa cô lên xe.
Trên xe cô vẫn không quên nói:
“Anh mau trả lời tôi đi chứ, tôi là lo cho anh bị đổ vỏ đấy.”
Đối với chuyện này Khả Hân vô cùng khó hiểu, nếu là Mặc Lăng Vũ anh ta không ép người thì thôi, vậy mà lần này anh ta lại bị ép phải chịu trách nhiệm. Vả lại anh ta cũng không phải loại người thích chơi lại đồ cũ, một tháng anh ta ít nhất cũng thay bốn năm cái ô tô, cái gì bị bẩn một chút là liền quăng vào sọt rác mà vứt. Cô chợt nghĩ ra một điều nghe tưởng chừng là vô lý: “Anh ta lại yêu ả tới mức đó sao? Không chừng lý do anh ta không động vào mình cũng là do ả ta.”
Mặc Lăng Vũ nghe mà phát cáu, anh bực bội dọa cô:
“Cô còn nói vớ vẫn nữa thì tôi sẽ dùng cách khác để khóa miệng cô lại đấy.”
“Chắc tôi sợ, tôi có quyền tự do ngôn luận, anh làm gì được tôi, tính giết người diệt khẩu?” Khả Hân không chút sợ hãi mà vênh mặt lên trước anh.
Ai dè, anh thực sự đã khiến cô câm miệng lại. Không có cái ổ khóa nào ở đây cả, anh chính là dùng miệng mình để khóa miệng cô lại.
“Anh… anh!”
Bị Mặc Lăng Vũ cưỡng hôn lần nữa Khả Hân lại tức bực. Không nói lên lời.
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi. Đây là do cô không nghe lời đấy.”
Khả Hân không nói thêm điều gì nữa, cô im lặng đợi anh đưa về không nói một lời nào. Không gian trong xe tĩnh lặng như tờ, không một ai nói, bọn họ trong đầu đều có những suy nghĩ riêng của mình.
Sau khi đưa Khả Hân trở về chỗ Nguyệt Chân thì cô mới bày ra bộ mặt kinh tởm:
“Nguyệt Chân chị có chai nước nào không?”
Chị ta không hiểu chuyện gì, chỉ đưa cho cô chai nước lọc trong túi.
Giữa đường Khả Hân dùng nước rửa sạch sẽ những nơi anh ta động vào mình. Đối với người chung chăn gối với em gái, cô thấy những hành động ấy là cực kì kinh tởm. Cô em gái đã là rác phẩm, nếu Mặc Lăng Vũ đã chạm vào thì đối với cô anh ta chẳng khác gì một đống rác thối nát đẹp mã.
Đằng khác, Mặc Lăng Vũ lái xe đi không biết chuyện này, anh ta đang suy nghĩ một đống chuyện trong đầu thì bỗng nhiên điện thoại vang lên. Anh nghe máy thì giọng nói bên đầu dây bên kia cũng mau chóng thưa dạ:
“Ông chủ, đã tìm thấy người đàn ông trong clip đó rồi, có cần tôi mang tới chỗ ngài không?”
“Không cần, cứ nhốt hắn lại, tôi tự có sắp xếp của tôi.”
“Vâng.”
Trong đầu anh vẫn đang tính toán mọi chuyện, giờ vẫn chưa phải lúc để anh vạch trần sự thật…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.