Chương 59: Tư Tình Lấn Át Lý Trí
Đế Tư Phù Ni
15/09/2023
Mặc dù Khả Hân nói không sợ vì không làm sai chuyện gì, nhưng cô không thể ngồi ở thế bị động như thế. Đối mặt với vị cảnh sát trước mặt, cô không chút lo ngại mà nói:
“Tôi có thể gọi điện cho người tới được chứ?”
Đối diện cô cách một cái bàn gỗ là một vị cảnh sát có quân hàm Thượng Úy ba sao và một vạch kẻ. Anh ta khuôn mặt hằm hằm không dễ gần chút nào.
“Người nhà sao?”
Khả Hân không muốn nói nhiều nên liền gật đầu.
“Đưa số đi, chúng tôi có thể liên lạc người tới cho cô.”
Nét mặt của vị cảnh sát trông có vẻ không thoải mái lắm, biểu cảm đó của anh ta giống như cảm thấy Khả Hân rất phiền toái. Vả lại anh ta được đích thân Tần Gia Luân gọi điện “nhờ vả”, nên anh ta cũng chẳng cần phải giữ thái độ tử tế với cô.
“Không tiện lắm thì phải, tôi có thể mượn điện thoại của anh một chút không?”
Điện thoại của cô đang ở trong cái túi có chứa chất cấm kia, nó cũng coi như bị quy vào món đồ bị cất giữ chưa thể hoàn trả, thế nên cô đành phải mượn điện thoại của vị cảnh sát.
“Nếu không đưa số, chúng tôi xin từ chối liên hệ với gia đình cô.”
Lý do của cô đương nhiên không thể thuyết phục vị cảnh sát trước mặt. Thỏa hiệp cũng được, nhưng cô vẫn phải dám chắc chắn một vấn đề đã…
“Số người đó tôi có thể đưa, nhưng anh chắc chắn dám nói chuyện với người kia chứ?”
“Chắc chắn, tôi lại có gì phải sợ chứ?”
Cô gật đầu, liền tuân theo lời nói của vị cảnh sát, Khả Hân đọc số điện thoại của “người kia” cho vị cảnh sát liên lạc.
Anh ta gọi điện thoại, chưa nói được vài câu anh ta đã chảy mồ hôi hộp, sau khi tắt máy thì anh ta không dám giữ cái thái độ như hồi nãy nữa.
“Tôi nói đúng chứ?”
Anh ta không nói, nhưng chính nét mặt sợ sệt của anh ta đã cho cô biết câu trả lời.
[...]
Nguyệt Chân vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cô vẫn đang giải quyết vấn đề với Mạnh Thành Lang.
“Cậu không nên xuất hiện ở đây, biết không?”
Người trước mặt không ai khác chính là Mạnh Thành Lang, đối với ánh mắt dò xét của Nguyệt Chân anh như không biết gì mà ngửa bàn tay ra nói:
“Em biết tôi chưa làm gì cả mà đúng chứ? Tôi vô tội mà.”
“Thứ nhất, cậu tốt nhất nên kính lão đắc thọ, tôi lớn hơn anh 5 tuổi nên anh ăn nói cho tử tế. Thứ hai, tôi không tin điều đó.”
“Hình như em chưa bao giờ tin tôi nhỉ?” Bỏ mặc lời nói của Nguyệt Chân, anh ta vẫn thoải mái xưng hô như thường.
Nguyệt Chân mím môi nói không thành lời có lẽ anh ta đã nói đúng, cô chưa bao giờ tin anh ta cả.
Mạnh Thành Lang có chút thất vọng, anh thở dài vài hơi rồi lắc đầu bất lực.
“Cũng chẳng sao cả, em tin hay không tôi vẫn sẽ…”
“Tôi tin cậu yêu tôi.”
Nguyệt Chân bất chợt cắt lời, mà lời nói dường như không tưởng này lại khiến Mạnh Thành Lang đờ ra một hồi.
“Cái gì? Em có thể nói lại một lần nữa không? Tai tôi không nghe rõ.”
Anh ta không dám tin tưởng sự thật không tưởng đó.
“Tôi tin rằng anh thật sự yêu tôi...” Nguyệt Chân không ngần ngại lập lại lời nói.
“Vậy nên anh có nguyện ý bỏ qua hết mọi thứ để đi theo tôi không?”
Dường như Mạnh Thành Lang đã không vui như cô đã tưởng tượng, anh ta lại cười khổ trả lời:
“Tôi được sinh ra đã một công cụ biết nghe lời, chủ nhân nói gì thì nghe thứ đó. Tôi thích em, nhưng chủ nhân không cho phép, tôi cũng sẽ bỏ qua em.”
Lời này khiến Nguyệt Chân vô cùng tức giận, cô thẳng tay tát anh một cái.
“Được! Vậy anh cứ tiếp tục tuân theo lời chủ nhân mình như một con chó đi, tôi không cần lo cho anh nữa, ngay bây giờ tôi có thể nói cho Mặc Lăng Vũ biết anh mới chính là nội gián.”
Nguyệt Chân chất chứa sự thất vọng, cô đã dùng tất cả niềm tin của mình để khuyên anh quay đầu, nhưng đáp án nhận lại thật quá bất ngờ.
“Tôi biết em sẽ không nói đâu, nếu thật sự em nói, hà cớ gì phải đợi tới bây giờ?”
Đúng vậy, từ trước đó Nguyệt Chân đã biết Mạnh Thành Lang chính là nội gián, nhưng sau bao lần đắn đo cô vẫn không quyết định nói ra, bởi anh đã thật sự trở thành một thứ gì đó khiến cho cô phải tiếc, là một người quan trọng rồi…
“Anh đánh giá cao bản thân quá rồi, tôi với anh quen nhau còn chưa tới 5 năm, còn tôi với Mặc Lăng Vũ đã quen biết nhau từ hồi nhỏ, cả thanh xuân của tôi đều dính với cậu ta cả… Tôi lại không biết bên nào nặng bên nào nhẹ để lựa chọn sao?’
Lời nói của Nguyệt Chân dứt khoát không chút do dự, lòng cô thật sự đã quyết rồi sao?
Manh Thành Lang mỉm cười, lại thử nói lời khiêu khích:
“Thật sao? Chắc chắn chứ?”
Anh ta quá tự tin, mà sự tự tin nay lại càng khiến tình cảm của cô dành cho anh ta trở nên rẻ rúng lạ thường. Nếu anh đã không coi trọng thì Nguyệt Chân cũng không để trong lòng nữa.
“Tôi nói cho anh biết, nếu Mặc Lăng Vũ có ở đây, tôi chắc chắn không ngại ngùng mà nói cho anh ta biết đâu.”
“Chị muốn cho tôi biết cái gì vậy Nguyệt Chân?”
Mặc Lăng Vũ không biết từ đâu xuất hiện khiến cho Nguyệt Chân có chút giật mình, sau đó cô lại đưa ánh mắt mình để lườm Mạnh Thành Lang, lần này xem ra là cô bị gài rồi.
“Cô ấy muốn nói gì với ngài đó, tôi cũng đang thắc mắc lắm.”
Mặc Lăng Vũ nhìn Nguyệt Chân với ánh nhìn nghi hoặc, anh cũng đang thắc mắc không biết cô muốn nói gì với mình.
“Có chuyện gì sao Nguyệt Chân?”
Nguyệt Chân hít một hơi rồi đánh ánh mắt, cố gắng rời sự chú ý của Mặc Lăng Vũ đi.
“Không có gì… tôi chỉ muốn báo cho cậu biết Khả Hân đã ra ngoài rồi thôi.” Nguyệt Chân nhìn điện thoại. “Bây giờ cũng 10 giờ rồi đấy, cô ấy đi được một tiếng rưỡi rồi.”
Cuối cùng Nguyệt Chân cũng không thể bỏ qua tình cảm cá nhân mà suy nghĩ cho đại cục.
Thấy cái biểu cảm sượng chân này của Nguyệt Chân khiến Mạnh Thành Lang có chút không thể nhịn cười, bởi vậy anh ta định rời đi trước.
“Haha, hai vị cứ tiếp tục, tôi đi trước đây”
Mặc Lăng Vũ chỉ quan tâm tới lời của Nguyệt Chân nên cũng chẳng để ý cậu ta rời đi.
Nguyệt Chân tự biết bản thân mình tệ thế nào, cô không phải đã nói cho cậu biết hết sao? Nhưng cô không dám nói, cô sợ anh biết sự thật sẽ không tha cho người cô yêu. Cô có chết cũng không thể nào để Mặc Lăng Vũ thực sự trút cơn thịnh lộ vào Mạnh Thành Lang được.
Mặc Lăng vũ rõ là đã nhìn ra điểm bất thường, nhưng anh không hề định vạch trần Nguyệt Chân, bởi anh biết nếu có ép cô cô cũng sẽ không nói. Vậy nên anh cũng đành giả vờ không quan tâm.
“Cô ấy không gây chuyện là được.”
Vừa nói xong điện thoại trong túi anh vang lên vài hồi, anh vội lấy ra và biết đó là Khả Hân gọi tới.
“Gọi tôi có chuyện gì?”
“Mau tới đón tôi đi, kẻo tôi mất xác bên đường vì đám fan não tàn của anh đây.”
Anh nghe không hiểu, cái gì mà fan não tàn với chẳng mất xác,chẳng nhẽ cô lại xảy ra chuyện gì?
“Nói địa điểm, tôi tới đón cô.”
Không nói không rằng, Mặc Lăng Vũ liền rời đi ngay tức khắc.
Nguyệt Chân vẫn chưa thôi cảm thấy chán nản bản thân mình, cô muốn nói thẳng cho Mặc Lăng Vũ biết, nhưng rồi lại chỉ vì chút tình cảm ngu ngốc làm cho cô không thể nói nên lời. Cô thật yếu đuối, lại để tư tình lấn át lý trí mất rồi…
[...]
“Haha, lần này để xem cô làm gì để thoát khỏi chuyện này, chắc chắn sự nghiệp lần này của cô sẽ bị tiêu hủy hoàn toàn.”
Huyền Giai Mẫn đã vội vui mừng vì thành công đưa Khả Hân vào tròng, thêm cả sự trợ giúp của Tần Gia Luân nữa thì cô ta chắc chắn rằng Khả Hân khó lòng thoát được cơn giông này.
“Bây giờ vừa lòng em rồi chứ?”
Thiệu Lân đứng trước mặt Huyền Giai Mẫn, dùng ánh mắt mong chờ câu trả lời của cô ta. Nhưng…
“Vừa? Không bao giờ, em còn chưa đủ thỏa mãn, với những gì em phải chịu bây giờ, cô ta vẫn chưa chịu đủ đâu.” Lật mặt đã thành thói, Huyền Giai Mẫn không chút xấu hổ mà nói.
Bấy nhiêu đó cô ta vẫn thấy chưa đủ, cô muốn khiến cho Khả Hân phải đau khổ hơn nữa, mục đích cuối cùng của cô ta chính là khiến Khả Hân chết như cách bố mẹ cô ta đã chết.
“Không phải em đã nói sẽ buông bỏ sao? Em lừa anh à?”
“Ừ, tôi lừa anh đấy. Giờ anh có thể đi đâu tùy thích, không gặp thì không gặp, tôi không quản anh nữa.”
“Được! Tôi cũng chẳng thèm quan tâm em nữa, em muốn làm gì thì làm đi. Tôi ngay từ lúc này sẽ không còn bất cứ quan hệ với em nữa.”
Nói xong anh ta thất vọng rời đi, nhưng chuyện đó chẳng đả động gì tới Huyền Giai Mẫn cả, cô ta không cho mình rằng mình sai.
Cô ta sau khi soạn một bài đăng dài thì nhấp chuột đăng lên, dù bây giờ Mặc Lăng Vũ có muốn tẩy trắng giúp cho Khả Hân cũng khó, bởi đám người tự cho mình là đúng đằng sau màn hình chỉ muốn thỏa cái lòng độc ác của mình, vả lại nhờ buổi livestream ấy, đã chẳng còn ai tin Khả Hân nữa rồi.
Quả nhiên sau khi đăng bài lên đã gây sự chú ý rất lớn cho những người đang hóng chuyện, bọn họ liên tục buông ra những lời công kích Khả Hân, đa phần là chê trách nhân phẩm cô tồi tàn, còn lại chính là những dòng bình luận tẩy chay những bộ phim Khả Hân tham gia và những lời thông cảm với Huyền Giai Mẫn. Mà tất cả những thứ đó khiến Huyền Giai Mẫn lại cực kỳ thỏa mãn, hiếm khi cô có dịp hạ bệ chị gái, sao không vui cho được?
“Tôi có thể gọi điện cho người tới được chứ?”
Đối diện cô cách một cái bàn gỗ là một vị cảnh sát có quân hàm Thượng Úy ba sao và một vạch kẻ. Anh ta khuôn mặt hằm hằm không dễ gần chút nào.
“Người nhà sao?”
Khả Hân không muốn nói nhiều nên liền gật đầu.
“Đưa số đi, chúng tôi có thể liên lạc người tới cho cô.”
Nét mặt của vị cảnh sát trông có vẻ không thoải mái lắm, biểu cảm đó của anh ta giống như cảm thấy Khả Hân rất phiền toái. Vả lại anh ta được đích thân Tần Gia Luân gọi điện “nhờ vả”, nên anh ta cũng chẳng cần phải giữ thái độ tử tế với cô.
“Không tiện lắm thì phải, tôi có thể mượn điện thoại của anh một chút không?”
Điện thoại của cô đang ở trong cái túi có chứa chất cấm kia, nó cũng coi như bị quy vào món đồ bị cất giữ chưa thể hoàn trả, thế nên cô đành phải mượn điện thoại của vị cảnh sát.
“Nếu không đưa số, chúng tôi xin từ chối liên hệ với gia đình cô.”
Lý do của cô đương nhiên không thể thuyết phục vị cảnh sát trước mặt. Thỏa hiệp cũng được, nhưng cô vẫn phải dám chắc chắn một vấn đề đã…
“Số người đó tôi có thể đưa, nhưng anh chắc chắn dám nói chuyện với người kia chứ?”
“Chắc chắn, tôi lại có gì phải sợ chứ?”
Cô gật đầu, liền tuân theo lời nói của vị cảnh sát, Khả Hân đọc số điện thoại của “người kia” cho vị cảnh sát liên lạc.
Anh ta gọi điện thoại, chưa nói được vài câu anh ta đã chảy mồ hôi hộp, sau khi tắt máy thì anh ta không dám giữ cái thái độ như hồi nãy nữa.
“Tôi nói đúng chứ?”
Anh ta không nói, nhưng chính nét mặt sợ sệt của anh ta đã cho cô biết câu trả lời.
[...]
Nguyệt Chân vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cô vẫn đang giải quyết vấn đề với Mạnh Thành Lang.
“Cậu không nên xuất hiện ở đây, biết không?”
Người trước mặt không ai khác chính là Mạnh Thành Lang, đối với ánh mắt dò xét của Nguyệt Chân anh như không biết gì mà ngửa bàn tay ra nói:
“Em biết tôi chưa làm gì cả mà đúng chứ? Tôi vô tội mà.”
“Thứ nhất, cậu tốt nhất nên kính lão đắc thọ, tôi lớn hơn anh 5 tuổi nên anh ăn nói cho tử tế. Thứ hai, tôi không tin điều đó.”
“Hình như em chưa bao giờ tin tôi nhỉ?” Bỏ mặc lời nói của Nguyệt Chân, anh ta vẫn thoải mái xưng hô như thường.
Nguyệt Chân mím môi nói không thành lời có lẽ anh ta đã nói đúng, cô chưa bao giờ tin anh ta cả.
Mạnh Thành Lang có chút thất vọng, anh thở dài vài hơi rồi lắc đầu bất lực.
“Cũng chẳng sao cả, em tin hay không tôi vẫn sẽ…”
“Tôi tin cậu yêu tôi.”
Nguyệt Chân bất chợt cắt lời, mà lời nói dường như không tưởng này lại khiến Mạnh Thành Lang đờ ra một hồi.
“Cái gì? Em có thể nói lại một lần nữa không? Tai tôi không nghe rõ.”
Anh ta không dám tin tưởng sự thật không tưởng đó.
“Tôi tin rằng anh thật sự yêu tôi...” Nguyệt Chân không ngần ngại lập lại lời nói.
“Vậy nên anh có nguyện ý bỏ qua hết mọi thứ để đi theo tôi không?”
Dường như Mạnh Thành Lang đã không vui như cô đã tưởng tượng, anh ta lại cười khổ trả lời:
“Tôi được sinh ra đã một công cụ biết nghe lời, chủ nhân nói gì thì nghe thứ đó. Tôi thích em, nhưng chủ nhân không cho phép, tôi cũng sẽ bỏ qua em.”
Lời này khiến Nguyệt Chân vô cùng tức giận, cô thẳng tay tát anh một cái.
“Được! Vậy anh cứ tiếp tục tuân theo lời chủ nhân mình như một con chó đi, tôi không cần lo cho anh nữa, ngay bây giờ tôi có thể nói cho Mặc Lăng Vũ biết anh mới chính là nội gián.”
Nguyệt Chân chất chứa sự thất vọng, cô đã dùng tất cả niềm tin của mình để khuyên anh quay đầu, nhưng đáp án nhận lại thật quá bất ngờ.
“Tôi biết em sẽ không nói đâu, nếu thật sự em nói, hà cớ gì phải đợi tới bây giờ?”
Đúng vậy, từ trước đó Nguyệt Chân đã biết Mạnh Thành Lang chính là nội gián, nhưng sau bao lần đắn đo cô vẫn không quyết định nói ra, bởi anh đã thật sự trở thành một thứ gì đó khiến cho cô phải tiếc, là một người quan trọng rồi…
“Anh đánh giá cao bản thân quá rồi, tôi với anh quen nhau còn chưa tới 5 năm, còn tôi với Mặc Lăng Vũ đã quen biết nhau từ hồi nhỏ, cả thanh xuân của tôi đều dính với cậu ta cả… Tôi lại không biết bên nào nặng bên nào nhẹ để lựa chọn sao?’
Lời nói của Nguyệt Chân dứt khoát không chút do dự, lòng cô thật sự đã quyết rồi sao?
Manh Thành Lang mỉm cười, lại thử nói lời khiêu khích:
“Thật sao? Chắc chắn chứ?”
Anh ta quá tự tin, mà sự tự tin nay lại càng khiến tình cảm của cô dành cho anh ta trở nên rẻ rúng lạ thường. Nếu anh đã không coi trọng thì Nguyệt Chân cũng không để trong lòng nữa.
“Tôi nói cho anh biết, nếu Mặc Lăng Vũ có ở đây, tôi chắc chắn không ngại ngùng mà nói cho anh ta biết đâu.”
“Chị muốn cho tôi biết cái gì vậy Nguyệt Chân?”
Mặc Lăng Vũ không biết từ đâu xuất hiện khiến cho Nguyệt Chân có chút giật mình, sau đó cô lại đưa ánh mắt mình để lườm Mạnh Thành Lang, lần này xem ra là cô bị gài rồi.
“Cô ấy muốn nói gì với ngài đó, tôi cũng đang thắc mắc lắm.”
Mặc Lăng Vũ nhìn Nguyệt Chân với ánh nhìn nghi hoặc, anh cũng đang thắc mắc không biết cô muốn nói gì với mình.
“Có chuyện gì sao Nguyệt Chân?”
Nguyệt Chân hít một hơi rồi đánh ánh mắt, cố gắng rời sự chú ý của Mặc Lăng Vũ đi.
“Không có gì… tôi chỉ muốn báo cho cậu biết Khả Hân đã ra ngoài rồi thôi.” Nguyệt Chân nhìn điện thoại. “Bây giờ cũng 10 giờ rồi đấy, cô ấy đi được một tiếng rưỡi rồi.”
Cuối cùng Nguyệt Chân cũng không thể bỏ qua tình cảm cá nhân mà suy nghĩ cho đại cục.
Thấy cái biểu cảm sượng chân này của Nguyệt Chân khiến Mạnh Thành Lang có chút không thể nhịn cười, bởi vậy anh ta định rời đi trước.
“Haha, hai vị cứ tiếp tục, tôi đi trước đây”
Mặc Lăng Vũ chỉ quan tâm tới lời của Nguyệt Chân nên cũng chẳng để ý cậu ta rời đi.
Nguyệt Chân tự biết bản thân mình tệ thế nào, cô không phải đã nói cho cậu biết hết sao? Nhưng cô không dám nói, cô sợ anh biết sự thật sẽ không tha cho người cô yêu. Cô có chết cũng không thể nào để Mặc Lăng Vũ thực sự trút cơn thịnh lộ vào Mạnh Thành Lang được.
Mặc Lăng vũ rõ là đã nhìn ra điểm bất thường, nhưng anh không hề định vạch trần Nguyệt Chân, bởi anh biết nếu có ép cô cô cũng sẽ không nói. Vậy nên anh cũng đành giả vờ không quan tâm.
“Cô ấy không gây chuyện là được.”
Vừa nói xong điện thoại trong túi anh vang lên vài hồi, anh vội lấy ra và biết đó là Khả Hân gọi tới.
“Gọi tôi có chuyện gì?”
“Mau tới đón tôi đi, kẻo tôi mất xác bên đường vì đám fan não tàn của anh đây.”
Anh nghe không hiểu, cái gì mà fan não tàn với chẳng mất xác,chẳng nhẽ cô lại xảy ra chuyện gì?
“Nói địa điểm, tôi tới đón cô.”
Không nói không rằng, Mặc Lăng Vũ liền rời đi ngay tức khắc.
Nguyệt Chân vẫn chưa thôi cảm thấy chán nản bản thân mình, cô muốn nói thẳng cho Mặc Lăng Vũ biết, nhưng rồi lại chỉ vì chút tình cảm ngu ngốc làm cho cô không thể nói nên lời. Cô thật yếu đuối, lại để tư tình lấn át lý trí mất rồi…
[...]
“Haha, lần này để xem cô làm gì để thoát khỏi chuyện này, chắc chắn sự nghiệp lần này của cô sẽ bị tiêu hủy hoàn toàn.”
Huyền Giai Mẫn đã vội vui mừng vì thành công đưa Khả Hân vào tròng, thêm cả sự trợ giúp của Tần Gia Luân nữa thì cô ta chắc chắn rằng Khả Hân khó lòng thoát được cơn giông này.
“Bây giờ vừa lòng em rồi chứ?”
Thiệu Lân đứng trước mặt Huyền Giai Mẫn, dùng ánh mắt mong chờ câu trả lời của cô ta. Nhưng…
“Vừa? Không bao giờ, em còn chưa đủ thỏa mãn, với những gì em phải chịu bây giờ, cô ta vẫn chưa chịu đủ đâu.” Lật mặt đã thành thói, Huyền Giai Mẫn không chút xấu hổ mà nói.
Bấy nhiêu đó cô ta vẫn thấy chưa đủ, cô muốn khiến cho Khả Hân phải đau khổ hơn nữa, mục đích cuối cùng của cô ta chính là khiến Khả Hân chết như cách bố mẹ cô ta đã chết.
“Không phải em đã nói sẽ buông bỏ sao? Em lừa anh à?”
“Ừ, tôi lừa anh đấy. Giờ anh có thể đi đâu tùy thích, không gặp thì không gặp, tôi không quản anh nữa.”
“Được! Tôi cũng chẳng thèm quan tâm em nữa, em muốn làm gì thì làm đi. Tôi ngay từ lúc này sẽ không còn bất cứ quan hệ với em nữa.”
Nói xong anh ta thất vọng rời đi, nhưng chuyện đó chẳng đả động gì tới Huyền Giai Mẫn cả, cô ta không cho mình rằng mình sai.
Cô ta sau khi soạn một bài đăng dài thì nhấp chuột đăng lên, dù bây giờ Mặc Lăng Vũ có muốn tẩy trắng giúp cho Khả Hân cũng khó, bởi đám người tự cho mình là đúng đằng sau màn hình chỉ muốn thỏa cái lòng độc ác của mình, vả lại nhờ buổi livestream ấy, đã chẳng còn ai tin Khả Hân nữa rồi.
Quả nhiên sau khi đăng bài lên đã gây sự chú ý rất lớn cho những người đang hóng chuyện, bọn họ liên tục buông ra những lời công kích Khả Hân, đa phần là chê trách nhân phẩm cô tồi tàn, còn lại chính là những dòng bình luận tẩy chay những bộ phim Khả Hân tham gia và những lời thông cảm với Huyền Giai Mẫn. Mà tất cả những thứ đó khiến Huyền Giai Mẫn lại cực kỳ thỏa mãn, hiếm khi cô có dịp hạ bệ chị gái, sao không vui cho được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.