Chương 50: Vô Lý Kiếm Chuyện
Đế Tư Phù Ni
15/09/2023
Trời ngả tối, Nguyệt Chân mang tâm tư nghi ngờ đi tới phía nam thành phố, cô vẫn chưa hiểu Khả Hân làm cái trò gì mà đi tới tận nơi đó. Đã vậy còn hẹn gặp nhau ở nghĩa địa, rốt cuộc là chuyện gì?
Nguyệt Chân dừng xe lại trước tấm cửa sắt cũ kĩ, bước xuống xe cô đứng ngắm xung quanh một hồi, phía xa xa trồi lên rất nhiều cây thánh giá ẩn hiện, vẻ hiu hắt im ắng mà trang nghiêm khiến cho cô có chút trầm lại. Nguyệt Chân bất giác nghĩ về những điều sắp tới, những mảnh đất trống khiến cô ấy nghĩ tới những điều đen tối kinh khủng đang bạo động trong lòng.
Nguyệt Chân đứng ở đó lặng người một cách gì đó rất không ổn. Khả Hân vừa bước ra đã thấy Nguyệt Chân đứng đó như trời trồng, cô tới gần nhưng Nguyệt Chân cũng không có phản ứng, cô ấy hình như đang suy nghĩ một chuyện gì đó tới mức không thoát ra được chăng?
“Nguyệt Chân, chị làm sao vậy?”
Khả Hân đánh thức Nguyệt Chân ra khỏi mộng tưởng trong lòng, trời khá tối, dường như Khả Hân thấy gì đó long lanh giữa làn bóng tối đang chảy xuống.
“Chị… khóc à?”
“Khóc con khỉ, lên xe nhanh.”
Giọng Nguyệt Chân hơi khàn đi, mắng Khả Hân vì ăn nói xằng bậy.
Khả Hân thấy Nguyệt Chân có vẻ hơi lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều. Muộn rồi, bọn họ còn không về nữa thì sẽ trễ giờ ăn mất.
Cả hai người bọn họ đều có tâm tư riêng nên trên đường về nhà Mặc Lăng Vũ không ai nói một lời nào.
Nguyệt Chân như thường lệ sẽ trở về nhà sau khi đưa Khả Hân trở về, nhưng hôm nay cô lại không làm vậy, trực tiếp đi cùng Khả Hân vào trong.
Tiếng bước chân lộp cộp đi vào trong, Khả Hân vẫn chưa nhận ra được vấn đề nghiêm trọng mà thản nhiên bước vào. Xong cô còn tháo đôi giày cao guốc ra như không có chuyện gì. Cô lại không chú ý tới có người đang dùng ánh mắt căm phẫn nhìn cô.
“Đi đâu?”
Mặc Lăng Vũ ngồi trên ghế sofa, tay anh ta đan lại đặt lên trán che đi những gân xanh đang nổi lên. Anh ta lại tức giận tới vậy rồi.
“Có chuyện về muộn chút, anh có thấy Huyền Giai Mẫn đâu không? Lúc sáng tôi nhớ hai người ở cùng nhau.”
Cô còn chẳng hề quan tâm tới tên đàn ông nóng giận trước mắt, sỏ dép đi trong nhà rồi bắt đầu ngó tứ phía xem Huyền Giai Mẫn đang ở nơi nào. Hôm nay cô có chuyện bắt buộc phải tìm cô ta.
“Mặc Lăng Vũ cậu làm sao mà mặt mày trông ghê thế? Hôm nay ai chọc con chó điên lên vậy?”
Nguyệt Chân theo sau cũng bước vào tới nơi, chưa gì đã gặp Mặc Lăng Vũ cảm xúc hỗn độn hiện trên mặt kia, cô không biết ai lại trêu hắn ta điên thế này.
“Khả Hân cô là nghe không hiểu hay câm rồi? Tôi hỏi cô đi đâu?”
Mặc Lăng Vũ đang bận hỏi tội Khả Hân nên không hề quan tâm tới Nguyệt Chân đứng đó nói gì. Thế nhưng Khả Hân cũng chẳng màng lời hỏi tội của anh, trực tiếp đi vào phòng bếp tìm người.
Mặc Lăng Vũ không chịu đựng được sự phớt lờ này lên cáu giận đứng phất dậy, chạy vào trong phòng bếp hung bạo kéo Khả Hân ra bắt ép trả lời câu nói của anh.
“Buông tay ra, anh bị điên à?”
Khả Hân giật phắt tay mình ra, cô gấp gáp định rời đi. Nhưng Mặc Lăng Vũ nào có để cô đi dễ dàng như thế, anh lần này còn mạnh bạo hơn mà giữ chặt tay cô kéo ngược lại. Khả Hân nhăn mặt giống như rất đau vậy.
“Tôi hình như quá dễ dàng với cô rồi. Mau nói, cô rốt cuộc cả ngày hôm nay đã đi đâu? Hay đi với Giang Thần Vũ? Làm chuyện gì đồi bại sau lưng tôi?”
Mặc Lăng Vũ trở lên gay gắt vô cùng, trong ánh mắt anh ta còn có chút coi thường cô, như thể đang nhìn thấy một vật không sạch sẽ.
Khả Hân vốn không thích hành động của anh ta, một câu hai câu liền gán cho cô cái tội bất minh. Vả lại cô đi đâu thì liên quan gì tới anh chứ, chuyện của cô đâu tới lượt anh quản. Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, lửa hận bùng cháy.
“Mặc Lăng Vũ cậu mau bỏ tay ra, có gì từ từ nói.”
Nguyệt Chân bước lên hòa hoãn, nhưng Mặc Lăng Vũ nào có định bỏ qua.
“Chuyện của bọn tôi chị xen vào làm gì? Vậy cả chiều nay chị đi đâu? Không phải nói rằng đi theo trông chừng cô ta sao?”
Mặc Lăng Vũ anh càng nói càng hăng, anh ta cứ khăng khăng mọi suy nghĩ của bản thân là đúng, không màng thế sự trước mắt thế nào mà suy xét cho kĩ.
Nguyệt Chân có chút chột dạ, nếu cô nói ra rằng bản thân ở biệt thự của Mặc Lăng Tần thì không biết Mặc Lăng Vũ còn suy nghĩ gì nữa. Nên cô không hề do dự mà viện bừa một cái cớ.
“Cậu điên à? Không thấy tôi cùng Khả Hân vừa mới đi vào? Cậu coi tôi như không khí rồi trực tiếp xông vào gán cho Khả Hân cái tội danh, cậu sai nhè còn thái độ cái gì, lòi lõm với ai?”
Câu này vừa giúp Nguyệt Chân viện cớ, vừa giúp Khả Hân thoát nạn, đứng cái nhau thế này vừa mất thời gian lại đau đầu, chẳng thà dẹp hết mọi chuyện đi.
“Anh còn muốn gây sự nữa à? Chuyện ban sáng tôi còn chưa hỏi tội anh bó hoa hồng kia đâu, tôi bị dị ứng tới mức phải chạy ra ngoài trước mà anh lại đứng đây vô cớ mắng chửi tôi, nào có lý đó.”
Khả Hân hiểu ý cũng phối hợp với Nguyệt Chân, không chỉ vậy cô còn cáu gắt mắng thẳng vào mặt anh:
“Còn nữa, tôi về muộn là vì có việc, anh điên khùng đứng đây cãi tay đôi với tôi làm gì? Mồm miệng có khác gì con đàn bà không?”
Mặc Lăng Vũ có cảm giác hai người bọn cô một người hát một người đang diễn tuồng, anh vẫn nhất quyết tin vào trực giác của mình.
“Tôi không tin, vậy sao chiều tôi gọi cho chị không được? Hay vốn dĩ chị đang làm chuyện khác?”
Nguyệt Chân cạn lời không biết nói gì hơn, cô vẫn chưa nghĩ ra lý do thích đáng để biện hộ.
“Tôi bảo chị ấy tắt điện thoại đấy, cả buổi chiều chúng tôi ở nghĩa trang phía nam, hôm nay là ngày dỗ của bố mẹ tôi, tôi không muốn ai làm phiền nên bảo chị ấy tắt máy, có vấn đề à? Anh rảnh thì ra chỗ khác để tôi hỏi đi hỏi tội con nhóc đó.”
Nguyệt Chân giờ mới hiểu tại sao Khả Hân lại xuất hiện tại nghĩa trang, ra hôm nay là ngày dỗ của cha mẹ cô. Còn Khả Hân thì đang tức giận vì Huyền Giai Mẫn lại vô tri không hiểu lễ nghĩa, ngày dỗ của bố mẹ cũng không biết đường tới thắp nén nhang.
“Mặc Lăng Vũ cậu nóng giận quá rồi, đừng có suốt ngày treo cái bộ dạng cáu gắt của mình lên như thế chứ.”
Mặc Lăng Vũ càng không cho là mình sai, liền đổ lên đầu Khả Hân mà trách mắng.
“Vậy sao cô không mang theo điện thoại? Báo với tôi một câu chết à?”
“Tôi có mang điện thoại đó chứ, nhưng chắc anh không biết tôi đổi điện thoại rồi nhỉ?”
Điện thoại kia bị cài định vị, cô đã sớm biết từ lâu rồi, chỉ là vẫn mang theo cho anh ta yên tâm bớt lắm chuyện. Ai biết nó lại mang lại tai họa cho cô, thế nên từ sau hôm đó cô đã liệt kê nó vào những món đồ vứt đi rồi.
Mặc Lăng Vũ im lặng không nói gì nữa, anh ta cũng biết âm thầm cài định vị trong điện thoại của Khả Hân là sai. Nhưng anh không hề có ý định xin lỗi cô mà cố ý đánh trống lảng.
“Huyền Giai Mẫn cô ta đi đâu đó rồi. Các người muốn làm gì thì làm đi, tôi đi trước.”
Sau đó Mặc Lăng Vũ không nhanh không chậm rời khỏi nhà, không biết anh ta rời đi là vì có chuyện thật hay hổ thẹn vì đổ oan cho Khả Hân nữa.
Nhưng Khả Hân vốn không quan tâm, đối với cái tên cao cao tại thượng này thì muốn anh ta hạ mình phải dùng cách khác.
Nguyệt Chân dừng xe lại trước tấm cửa sắt cũ kĩ, bước xuống xe cô đứng ngắm xung quanh một hồi, phía xa xa trồi lên rất nhiều cây thánh giá ẩn hiện, vẻ hiu hắt im ắng mà trang nghiêm khiến cho cô có chút trầm lại. Nguyệt Chân bất giác nghĩ về những điều sắp tới, những mảnh đất trống khiến cô ấy nghĩ tới những điều đen tối kinh khủng đang bạo động trong lòng.
Nguyệt Chân đứng ở đó lặng người một cách gì đó rất không ổn. Khả Hân vừa bước ra đã thấy Nguyệt Chân đứng đó như trời trồng, cô tới gần nhưng Nguyệt Chân cũng không có phản ứng, cô ấy hình như đang suy nghĩ một chuyện gì đó tới mức không thoát ra được chăng?
“Nguyệt Chân, chị làm sao vậy?”
Khả Hân đánh thức Nguyệt Chân ra khỏi mộng tưởng trong lòng, trời khá tối, dường như Khả Hân thấy gì đó long lanh giữa làn bóng tối đang chảy xuống.
“Chị… khóc à?”
“Khóc con khỉ, lên xe nhanh.”
Giọng Nguyệt Chân hơi khàn đi, mắng Khả Hân vì ăn nói xằng bậy.
Khả Hân thấy Nguyệt Chân có vẻ hơi lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều. Muộn rồi, bọn họ còn không về nữa thì sẽ trễ giờ ăn mất.
Cả hai người bọn họ đều có tâm tư riêng nên trên đường về nhà Mặc Lăng Vũ không ai nói một lời nào.
Nguyệt Chân như thường lệ sẽ trở về nhà sau khi đưa Khả Hân trở về, nhưng hôm nay cô lại không làm vậy, trực tiếp đi cùng Khả Hân vào trong.
Tiếng bước chân lộp cộp đi vào trong, Khả Hân vẫn chưa nhận ra được vấn đề nghiêm trọng mà thản nhiên bước vào. Xong cô còn tháo đôi giày cao guốc ra như không có chuyện gì. Cô lại không chú ý tới có người đang dùng ánh mắt căm phẫn nhìn cô.
“Đi đâu?”
Mặc Lăng Vũ ngồi trên ghế sofa, tay anh ta đan lại đặt lên trán che đi những gân xanh đang nổi lên. Anh ta lại tức giận tới vậy rồi.
“Có chuyện về muộn chút, anh có thấy Huyền Giai Mẫn đâu không? Lúc sáng tôi nhớ hai người ở cùng nhau.”
Cô còn chẳng hề quan tâm tới tên đàn ông nóng giận trước mắt, sỏ dép đi trong nhà rồi bắt đầu ngó tứ phía xem Huyền Giai Mẫn đang ở nơi nào. Hôm nay cô có chuyện bắt buộc phải tìm cô ta.
“Mặc Lăng Vũ cậu làm sao mà mặt mày trông ghê thế? Hôm nay ai chọc con chó điên lên vậy?”
Nguyệt Chân theo sau cũng bước vào tới nơi, chưa gì đã gặp Mặc Lăng Vũ cảm xúc hỗn độn hiện trên mặt kia, cô không biết ai lại trêu hắn ta điên thế này.
“Khả Hân cô là nghe không hiểu hay câm rồi? Tôi hỏi cô đi đâu?”
Mặc Lăng Vũ đang bận hỏi tội Khả Hân nên không hề quan tâm tới Nguyệt Chân đứng đó nói gì. Thế nhưng Khả Hân cũng chẳng màng lời hỏi tội của anh, trực tiếp đi vào phòng bếp tìm người.
Mặc Lăng Vũ không chịu đựng được sự phớt lờ này lên cáu giận đứng phất dậy, chạy vào trong phòng bếp hung bạo kéo Khả Hân ra bắt ép trả lời câu nói của anh.
“Buông tay ra, anh bị điên à?”
Khả Hân giật phắt tay mình ra, cô gấp gáp định rời đi. Nhưng Mặc Lăng Vũ nào có để cô đi dễ dàng như thế, anh lần này còn mạnh bạo hơn mà giữ chặt tay cô kéo ngược lại. Khả Hân nhăn mặt giống như rất đau vậy.
“Tôi hình như quá dễ dàng với cô rồi. Mau nói, cô rốt cuộc cả ngày hôm nay đã đi đâu? Hay đi với Giang Thần Vũ? Làm chuyện gì đồi bại sau lưng tôi?”
Mặc Lăng Vũ trở lên gay gắt vô cùng, trong ánh mắt anh ta còn có chút coi thường cô, như thể đang nhìn thấy một vật không sạch sẽ.
Khả Hân vốn không thích hành động của anh ta, một câu hai câu liền gán cho cô cái tội bất minh. Vả lại cô đi đâu thì liên quan gì tới anh chứ, chuyện của cô đâu tới lượt anh quản. Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, lửa hận bùng cháy.
“Mặc Lăng Vũ cậu mau bỏ tay ra, có gì từ từ nói.”
Nguyệt Chân bước lên hòa hoãn, nhưng Mặc Lăng Vũ nào có định bỏ qua.
“Chuyện của bọn tôi chị xen vào làm gì? Vậy cả chiều nay chị đi đâu? Không phải nói rằng đi theo trông chừng cô ta sao?”
Mặc Lăng Vũ anh càng nói càng hăng, anh ta cứ khăng khăng mọi suy nghĩ của bản thân là đúng, không màng thế sự trước mắt thế nào mà suy xét cho kĩ.
Nguyệt Chân có chút chột dạ, nếu cô nói ra rằng bản thân ở biệt thự của Mặc Lăng Tần thì không biết Mặc Lăng Vũ còn suy nghĩ gì nữa. Nên cô không hề do dự mà viện bừa một cái cớ.
“Cậu điên à? Không thấy tôi cùng Khả Hân vừa mới đi vào? Cậu coi tôi như không khí rồi trực tiếp xông vào gán cho Khả Hân cái tội danh, cậu sai nhè còn thái độ cái gì, lòi lõm với ai?”
Câu này vừa giúp Nguyệt Chân viện cớ, vừa giúp Khả Hân thoát nạn, đứng cái nhau thế này vừa mất thời gian lại đau đầu, chẳng thà dẹp hết mọi chuyện đi.
“Anh còn muốn gây sự nữa à? Chuyện ban sáng tôi còn chưa hỏi tội anh bó hoa hồng kia đâu, tôi bị dị ứng tới mức phải chạy ra ngoài trước mà anh lại đứng đây vô cớ mắng chửi tôi, nào có lý đó.”
Khả Hân hiểu ý cũng phối hợp với Nguyệt Chân, không chỉ vậy cô còn cáu gắt mắng thẳng vào mặt anh:
“Còn nữa, tôi về muộn là vì có việc, anh điên khùng đứng đây cãi tay đôi với tôi làm gì? Mồm miệng có khác gì con đàn bà không?”
Mặc Lăng Vũ có cảm giác hai người bọn cô một người hát một người đang diễn tuồng, anh vẫn nhất quyết tin vào trực giác của mình.
“Tôi không tin, vậy sao chiều tôi gọi cho chị không được? Hay vốn dĩ chị đang làm chuyện khác?”
Nguyệt Chân cạn lời không biết nói gì hơn, cô vẫn chưa nghĩ ra lý do thích đáng để biện hộ.
“Tôi bảo chị ấy tắt điện thoại đấy, cả buổi chiều chúng tôi ở nghĩa trang phía nam, hôm nay là ngày dỗ của bố mẹ tôi, tôi không muốn ai làm phiền nên bảo chị ấy tắt máy, có vấn đề à? Anh rảnh thì ra chỗ khác để tôi hỏi đi hỏi tội con nhóc đó.”
Nguyệt Chân giờ mới hiểu tại sao Khả Hân lại xuất hiện tại nghĩa trang, ra hôm nay là ngày dỗ của cha mẹ cô. Còn Khả Hân thì đang tức giận vì Huyền Giai Mẫn lại vô tri không hiểu lễ nghĩa, ngày dỗ của bố mẹ cũng không biết đường tới thắp nén nhang.
“Mặc Lăng Vũ cậu nóng giận quá rồi, đừng có suốt ngày treo cái bộ dạng cáu gắt của mình lên như thế chứ.”
Mặc Lăng Vũ càng không cho là mình sai, liền đổ lên đầu Khả Hân mà trách mắng.
“Vậy sao cô không mang theo điện thoại? Báo với tôi một câu chết à?”
“Tôi có mang điện thoại đó chứ, nhưng chắc anh không biết tôi đổi điện thoại rồi nhỉ?”
Điện thoại kia bị cài định vị, cô đã sớm biết từ lâu rồi, chỉ là vẫn mang theo cho anh ta yên tâm bớt lắm chuyện. Ai biết nó lại mang lại tai họa cho cô, thế nên từ sau hôm đó cô đã liệt kê nó vào những món đồ vứt đi rồi.
Mặc Lăng Vũ im lặng không nói gì nữa, anh ta cũng biết âm thầm cài định vị trong điện thoại của Khả Hân là sai. Nhưng anh không hề có ý định xin lỗi cô mà cố ý đánh trống lảng.
“Huyền Giai Mẫn cô ta đi đâu đó rồi. Các người muốn làm gì thì làm đi, tôi đi trước.”
Sau đó Mặc Lăng Vũ không nhanh không chậm rời khỏi nhà, không biết anh ta rời đi là vì có chuyện thật hay hổ thẹn vì đổ oan cho Khả Hân nữa.
Nhưng Khả Hân vốn không quan tâm, đối với cái tên cao cao tại thượng này thì muốn anh ta hạ mình phải dùng cách khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.