Chương 13
Omi Olala
03/12/2013
Cao Gia Nguyên băng ra phía sau trường. Nam Kinh là một ngôi trường đại học có tiếng
của Trung Quốc, không chỉ nổi trội về bề dày thành tích mà còn cả về
kiến trúc, có thể thấy rất rõ màu xanh đặc trưng của nó – xanh cây cối,
xanh ao hồ, xanh thảm cỏ, xanh bầu trời, xanh dây leo… Ngôi trường phản
phất nét cổ kính, mát dịu, hiền hòa, quả là rất tươi đẹp!
Gia Nguyên để gió vờn nhẹ tóc, hơi gió thu lạnh làm vành tai thoáng đỏ hồng, gò má cũng hồng hào hơn, hắn nhìn quang cảnh ngôi trường, môi khẽ nhếch lên:
Không hiểu sao một kẻ đầu đất như anh lại vào được ngôi trường danh tiếng này nhỉ? Cao Gia Nguyên đúng là kẻ hay gây bất ngờ, em rất ghen tị!
Nắng nhạt chảy qua bờ vai mảnh khảnh của con người ấy, sáng rực lên như một đôi cánh mềm mại, từng giọt nắng uyển chuyển làm mái tóc đen trở nên óng ánh, tựa hồ được phủ một lớp vàng mỏng. Từ khóe mắt trào ra một giọt lệ trong veo, rất mảnh, giọt lệ len theo gò má, xuống cằm rồi rơi tách lên cánh hoa sứ rụng dưới chân. Gia Nguyên ngồi xuống, mắt hướng về nơi rất xa:
Anh dám nói với bạn gái mình như thế sao? Rằng em là người tuyệt vời nhất trên thế giới…Anh không sợ tổn thương cô bé à? – Gia Nguyên nhắm mắt lại, hít một hơi sâu khí thu ẩm ướt, mát lạnh – Sao không nói rằng em là kẻ tồi tệ nhất? Anh không hiểu con người xấu xa, nhạt nhẽo như em à? Cao Gia Nguyên đúng là kẻ ngốc, ngốc nhất thế gian, chỉ có kẻ ngốc mới nói những lời như thế…
Bàn tay hắn mân mê cánh hoa sứ trắng muốt, cánh hoa thánh khiết như tâm hồn ai đó nơi xa xôi, chợt hàng mi hắn rung lên, gương mặt thắt lại nỗi đau không tả, một sự chịu đựng bao trùm lên tâm thế hắn, từng tiếng nói vang lên mệt nhoài, quặng thắt:
Anh biết không?.... Em nhớ anh lắm…nhớ không chịu được…nhớ đến ngạt thở! Em chỉ muốn được gặp anh!
Bỗng, nắm tay hắn siết chặt lại, vò nát cánh hoa mềm rũ trong nháy mắt, đôi mắt ánh lên tia xanh lạnh lẽo, đáng sợ, khuôn miệng thì thầm những tiếng rất sởn gai óc:
Em sẽ giết chết kẻ đã làm hại anh, em sẽ giết chết hắn, đồ ********, kẻ như hắn sẽ không thể sống lâu đâu, rồi anh sẽ thấy, em nhất định kéo hắn xuống địa ngục… nhất định vậy!
***************************
Gia Nguyên đang uống ngụm trà nóng, trời lạnh! Lớp học ồn ào, xôn xao đủ thứ chuyện, chợt có tiếng ai đó vang lên từ ngoài cửa, chất giọng trong và thanh ngập tràn sự hứng khởi:
Cao Gia Nguyên! Cao Gia Nguyên! – đúng như dự đoán của Gia Nguyên, là cô bé Dương Tiểu Mạn.
Gia Nguyên đặt cốc trà xuống, đi ra, trong lớp những cái đầu thò ra hóng chuyện, gương mặt Tiểu Mạn ửng hồng, dáng vẻ lí lắc, chắc là có chuyện gì rất vui:
Chuyện gì thế? – Gia Nguyên cau mày.Anh đoán xem nào! – Tiểu Mạn nhoẻn miệng cười toeĐược nhận quà à?Không!Kiểm tra được điểm cao à?Không! Đó là điều tất nhiên rồi! Em là sinh viên gương mẫu mà!Ai đó tỏ tình với em à?Anh bị cái gì vậy? Em có bị điên mới đi khoe chuyện như thế!Thế là cái gì? – Gia Nguyên sắp không chịu nổi cái vẻ bí mật thò thò thụt thụt của cô nàng.Đúng là không biết suy đoán gì hết – Tiểu Mạn tủm tỉm, nhón chân lên, thì thầm từng chữ một vào tai hắn – Anh đứng nhất toàn khoa kìa! Tin nổi không?
Thế mà cứ tưởng cái gì ghê lắm, Gia Nguyên cười khẩy trong ruột, trước giờ toàn thế còn gì, nhưng mà nghĩ lại, hắn đang là một tên đầu đất cơ mà, đành giả vờ tròn mắt sửng sốt:
Thế á? Em có chắc không?Thật mà, người ta mới dán bảng thông báo kết quả, em đi ngang qua, ghé đầu vào xem thử, đứng hình luôn!Anh không tin đâu, anh thì làm sao đứng nhất được! – Gia Nguyên phẩy phẩy tay, lông màu cau lại, thật ra đang cười thầm Tiểu Mạn.Em cũng không tin, chắc người ta dán nhầm!Đừng coi thường anh vậy chứ! – Hắn mỉm cười xoa đầu cô bé – chắc tai nạn trúng đầu nên thông minh ra! Trường này có mỗi mình anh tên Cao Gia Nguyên thôi nhé!Nhưng mà…
Tiểu Mạn chưa nói hết câu thì Gia Nguyên đã bị ai đó đánh bốp lên đầu một cái, hắn xoa đầu quay lại – là cái toán BG hôm qua, tất nhiên kẻ vừa tặng hắn cú đánh là Hải Đăng, đúng là thằng bạo lực. Hải Đăng đứng chống nạnh, cả lũ đứng sau cũng dạng hai chân chống nạnh hệt như thế, mặt thằng Hải Đăng hết sức nghiêm trọng:
Tại sao lại như vậy? Sáng nay hình như mặt trời mọc đàng Tây!Phải phải, mặt trời mọc đàng Tây – cả bọn đồng thanh lặp lạiMấy người làm trò gì thế? – Gia Nguyên khoanh tay hếch mặt nhìn khó chịuMặt trời mọc đàng Tây thì tớ tin chứ làm sao tớ tin nổi cậu đứng nhất toàn khoa trong kì kiểm tra vừa rồi chứ!Phải đấy! không thể nào tin nổi! – dàn hợp xướng cả chục giọng tiếp tục ngân lên, cộng thêm tiếng nhốn nháo trong lớp nổ bùng như đàn ong vỡ tổ - cái gì? Cái gì vậy? Cao Gia Nguyên đứng nhất khối à? Kinh thiên động địa rồi! Nói lại nghe xem nào! Có phải tao nghe nhầm không?Là chuyện đó à? Thì sao? Tôi thì không có quyền đứng nhất ?- Lông mày Gia Nguyên nhướn lênKhông phải! Chỉ là từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ tớ chưa bao giờ nghe được chuyện gì khó tin như thế! Tớ muốn phỏng vấn bằng cách nào từ học viên đứng bét lớp cậu lại có thể bay lên đỉnh Himalaya được? – Hải Đăng chớp mắt vẻ sửng sốtTớ cũng muốn phỏng vấn, tớ cũng muốn! – cái lũ kia nhổn nháo lên.Muốn biết lắm à?Tất nhiên, tụi tớ đang phỏng vấn cậu mà!Ra ngoài đường đứng cho xe đụng chấn thương đầu, qua nước ngoài điều trị hai tháng, mất hết trí nhớ, xong sẽ thành thiên tài – Gia Nguyên nở một nụ cười nửa miệng hết sức đểu cáng. Cả trong lẫn ngoài, tất cả đều nuốt khan, thôi, chúng tớ muốn được bình thường hơn.
Thực sự, sự kiện ấy làm thay đổi hẳn tầm nhìn của mọi người về Cao Gia Nguyên, trước kia, cầm tờ giấy báo điểm của hắn ai cũng chép miệng ngán ngẩm, họ nói đùa “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”, giáo viên thường lắc đầu, nói rằng chỉ muốn bổ đầu hắn ra xem thử nhét thứ gì trong đó mà nửa chữ bẻ đôi cũng làm không xong, tự vấn mình thử bằng cách nào hắn vào được trường đại học danh tiếng này. Đúng là họ cũng có nghe trên thế giới có vài trường hợp sau khi chấn thương đầu bỗng thông minh hẳn ra, có điều chẳng ai ngờ được Cao Gia Nguyên cũng là một người như thế…
Gia Nguyên vốn ghét phiền phức, sau khi đứng đầu bảng điểm mọi việc lại càng phiền phức, bạn bè cứ vây quanh, suốt ngày hỏi chuyện này chuyện nọ, rơi vào tầm ngắm của thầy cô, hở chút là bị sai tham gia hỗ trợ mấy anh chị khóa trên làm luận án, đau đầu, Gia Nguyên vẫy cờ trắng đầu hàng “ làm ơn cho tôi xin một phút bình yên!”
Giờ giải lao, hắn lẻn nhanh ra ngoài, cầu trời đừng gặp đám keo dính chuột ấy, thế mà, vừa ló đầu ra đã dính đạn, lại là đạn của một kẻ cực kì đáng ghét – Đỗ Hồng Quân – Chủ tịch hội sinh viên đại học Nam Kinh. Anh ta thản nhiên chắn đường, tư thế dàn trận đầy ngạo nghễ, nhìn vẻ mặt khó chịu của Gia nguyên, anh chàng mỉm cười:
Congratulation! Không ngờ cậu làm bài tốt đến thế, điểm tuyệt đối cơ đấy!Chẳng phải anh cũng vậy sao? Đồng hạng nhất còn gì! – Gia Nguyên bước sang một bên tránh khỏi kẻ rắc rối, ánh mắt hắn lạnh lẽo, tiếng nói sắc lại như đông đặc trong không gian – đúng là kẻ thích lo chuyện bao đồng!Tôi vốn vậy mà! – Hồng Quân thọc tay vào túi bước theo. Gia Nguyên đi nhanh, anh chàng cũng bước nhanh theo. Gia Nguyên bực bội cực kì, còn Hồng Quân thì mỉm cười đắc chí, đúng là đáng ghét!
Gia Nguyên để gió vờn nhẹ tóc, hơi gió thu lạnh làm vành tai thoáng đỏ hồng, gò má cũng hồng hào hơn, hắn nhìn quang cảnh ngôi trường, môi khẽ nhếch lên:
Không hiểu sao một kẻ đầu đất như anh lại vào được ngôi trường danh tiếng này nhỉ? Cao Gia Nguyên đúng là kẻ hay gây bất ngờ, em rất ghen tị!
Nắng nhạt chảy qua bờ vai mảnh khảnh của con người ấy, sáng rực lên như một đôi cánh mềm mại, từng giọt nắng uyển chuyển làm mái tóc đen trở nên óng ánh, tựa hồ được phủ một lớp vàng mỏng. Từ khóe mắt trào ra một giọt lệ trong veo, rất mảnh, giọt lệ len theo gò má, xuống cằm rồi rơi tách lên cánh hoa sứ rụng dưới chân. Gia Nguyên ngồi xuống, mắt hướng về nơi rất xa:
Anh dám nói với bạn gái mình như thế sao? Rằng em là người tuyệt vời nhất trên thế giới…Anh không sợ tổn thương cô bé à? – Gia Nguyên nhắm mắt lại, hít một hơi sâu khí thu ẩm ướt, mát lạnh – Sao không nói rằng em là kẻ tồi tệ nhất? Anh không hiểu con người xấu xa, nhạt nhẽo như em à? Cao Gia Nguyên đúng là kẻ ngốc, ngốc nhất thế gian, chỉ có kẻ ngốc mới nói những lời như thế…
Bàn tay hắn mân mê cánh hoa sứ trắng muốt, cánh hoa thánh khiết như tâm hồn ai đó nơi xa xôi, chợt hàng mi hắn rung lên, gương mặt thắt lại nỗi đau không tả, một sự chịu đựng bao trùm lên tâm thế hắn, từng tiếng nói vang lên mệt nhoài, quặng thắt:
Anh biết không?.... Em nhớ anh lắm…nhớ không chịu được…nhớ đến ngạt thở! Em chỉ muốn được gặp anh!
Bỗng, nắm tay hắn siết chặt lại, vò nát cánh hoa mềm rũ trong nháy mắt, đôi mắt ánh lên tia xanh lạnh lẽo, đáng sợ, khuôn miệng thì thầm những tiếng rất sởn gai óc:
Em sẽ giết chết kẻ đã làm hại anh, em sẽ giết chết hắn, đồ ********, kẻ như hắn sẽ không thể sống lâu đâu, rồi anh sẽ thấy, em nhất định kéo hắn xuống địa ngục… nhất định vậy!
***************************
Gia Nguyên đang uống ngụm trà nóng, trời lạnh! Lớp học ồn ào, xôn xao đủ thứ chuyện, chợt có tiếng ai đó vang lên từ ngoài cửa, chất giọng trong và thanh ngập tràn sự hứng khởi:
Cao Gia Nguyên! Cao Gia Nguyên! – đúng như dự đoán của Gia Nguyên, là cô bé Dương Tiểu Mạn.
Gia Nguyên đặt cốc trà xuống, đi ra, trong lớp những cái đầu thò ra hóng chuyện, gương mặt Tiểu Mạn ửng hồng, dáng vẻ lí lắc, chắc là có chuyện gì rất vui:
Chuyện gì thế? – Gia Nguyên cau mày.Anh đoán xem nào! – Tiểu Mạn nhoẻn miệng cười toeĐược nhận quà à?Không!Kiểm tra được điểm cao à?Không! Đó là điều tất nhiên rồi! Em là sinh viên gương mẫu mà!Ai đó tỏ tình với em à?Anh bị cái gì vậy? Em có bị điên mới đi khoe chuyện như thế!Thế là cái gì? – Gia Nguyên sắp không chịu nổi cái vẻ bí mật thò thò thụt thụt của cô nàng.Đúng là không biết suy đoán gì hết – Tiểu Mạn tủm tỉm, nhón chân lên, thì thầm từng chữ một vào tai hắn – Anh đứng nhất toàn khoa kìa! Tin nổi không?
Thế mà cứ tưởng cái gì ghê lắm, Gia Nguyên cười khẩy trong ruột, trước giờ toàn thế còn gì, nhưng mà nghĩ lại, hắn đang là một tên đầu đất cơ mà, đành giả vờ tròn mắt sửng sốt:
Thế á? Em có chắc không?Thật mà, người ta mới dán bảng thông báo kết quả, em đi ngang qua, ghé đầu vào xem thử, đứng hình luôn!Anh không tin đâu, anh thì làm sao đứng nhất được! – Gia Nguyên phẩy phẩy tay, lông màu cau lại, thật ra đang cười thầm Tiểu Mạn.Em cũng không tin, chắc người ta dán nhầm!Đừng coi thường anh vậy chứ! – Hắn mỉm cười xoa đầu cô bé – chắc tai nạn trúng đầu nên thông minh ra! Trường này có mỗi mình anh tên Cao Gia Nguyên thôi nhé!Nhưng mà…
Tiểu Mạn chưa nói hết câu thì Gia Nguyên đã bị ai đó đánh bốp lên đầu một cái, hắn xoa đầu quay lại – là cái toán BG hôm qua, tất nhiên kẻ vừa tặng hắn cú đánh là Hải Đăng, đúng là thằng bạo lực. Hải Đăng đứng chống nạnh, cả lũ đứng sau cũng dạng hai chân chống nạnh hệt như thế, mặt thằng Hải Đăng hết sức nghiêm trọng:
Tại sao lại như vậy? Sáng nay hình như mặt trời mọc đàng Tây!Phải phải, mặt trời mọc đàng Tây – cả bọn đồng thanh lặp lạiMấy người làm trò gì thế? – Gia Nguyên khoanh tay hếch mặt nhìn khó chịuMặt trời mọc đàng Tây thì tớ tin chứ làm sao tớ tin nổi cậu đứng nhất toàn khoa trong kì kiểm tra vừa rồi chứ!Phải đấy! không thể nào tin nổi! – dàn hợp xướng cả chục giọng tiếp tục ngân lên, cộng thêm tiếng nhốn nháo trong lớp nổ bùng như đàn ong vỡ tổ - cái gì? Cái gì vậy? Cao Gia Nguyên đứng nhất khối à? Kinh thiên động địa rồi! Nói lại nghe xem nào! Có phải tao nghe nhầm không?Là chuyện đó à? Thì sao? Tôi thì không có quyền đứng nhất ?- Lông mày Gia Nguyên nhướn lênKhông phải! Chỉ là từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ tớ chưa bao giờ nghe được chuyện gì khó tin như thế! Tớ muốn phỏng vấn bằng cách nào từ học viên đứng bét lớp cậu lại có thể bay lên đỉnh Himalaya được? – Hải Đăng chớp mắt vẻ sửng sốtTớ cũng muốn phỏng vấn, tớ cũng muốn! – cái lũ kia nhổn nháo lên.Muốn biết lắm à?Tất nhiên, tụi tớ đang phỏng vấn cậu mà!Ra ngoài đường đứng cho xe đụng chấn thương đầu, qua nước ngoài điều trị hai tháng, mất hết trí nhớ, xong sẽ thành thiên tài – Gia Nguyên nở một nụ cười nửa miệng hết sức đểu cáng. Cả trong lẫn ngoài, tất cả đều nuốt khan, thôi, chúng tớ muốn được bình thường hơn.
Thực sự, sự kiện ấy làm thay đổi hẳn tầm nhìn của mọi người về Cao Gia Nguyên, trước kia, cầm tờ giấy báo điểm của hắn ai cũng chép miệng ngán ngẩm, họ nói đùa “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”, giáo viên thường lắc đầu, nói rằng chỉ muốn bổ đầu hắn ra xem thử nhét thứ gì trong đó mà nửa chữ bẻ đôi cũng làm không xong, tự vấn mình thử bằng cách nào hắn vào được trường đại học danh tiếng này. Đúng là họ cũng có nghe trên thế giới có vài trường hợp sau khi chấn thương đầu bỗng thông minh hẳn ra, có điều chẳng ai ngờ được Cao Gia Nguyên cũng là một người như thế…
Gia Nguyên vốn ghét phiền phức, sau khi đứng đầu bảng điểm mọi việc lại càng phiền phức, bạn bè cứ vây quanh, suốt ngày hỏi chuyện này chuyện nọ, rơi vào tầm ngắm của thầy cô, hở chút là bị sai tham gia hỗ trợ mấy anh chị khóa trên làm luận án, đau đầu, Gia Nguyên vẫy cờ trắng đầu hàng “ làm ơn cho tôi xin một phút bình yên!”
Giờ giải lao, hắn lẻn nhanh ra ngoài, cầu trời đừng gặp đám keo dính chuột ấy, thế mà, vừa ló đầu ra đã dính đạn, lại là đạn của một kẻ cực kì đáng ghét – Đỗ Hồng Quân – Chủ tịch hội sinh viên đại học Nam Kinh. Anh ta thản nhiên chắn đường, tư thế dàn trận đầy ngạo nghễ, nhìn vẻ mặt khó chịu của Gia nguyên, anh chàng mỉm cười:
Congratulation! Không ngờ cậu làm bài tốt đến thế, điểm tuyệt đối cơ đấy!Chẳng phải anh cũng vậy sao? Đồng hạng nhất còn gì! – Gia Nguyên bước sang một bên tránh khỏi kẻ rắc rối, ánh mắt hắn lạnh lẽo, tiếng nói sắc lại như đông đặc trong không gian – đúng là kẻ thích lo chuyện bao đồng!Tôi vốn vậy mà! – Hồng Quân thọc tay vào túi bước theo. Gia Nguyên đi nhanh, anh chàng cũng bước nhanh theo. Gia Nguyên bực bội cực kì, còn Hồng Quân thì mỉm cười đắc chí, đúng là đáng ghét!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.