Chương 21
Omi Olala
03/12/2013
Gia Nguyên đứng đợi Tiểu Mạn ở cổng trường, hẹn sẽ đưa cô đi mua quà sinh
nhật cho Minh Kha. Đợi mãi, đợi mãi không thấy cô ra, hắn lại quay vào
trường. Đã trễ lắm rồi, phòng văn thư chắc cũng đã đóng cửa, cô bé làm
gì lâu vậy?...
Gia Nguyên bước đi giữa sân trường không một bóng người, ánh nắng chập choạng buổi chiều tối trườn dài trên vai hắn, khắc tạc lên một bóng hình cô độc. Cái bóng mảnh khảnh của hắn đổ dưới sân trường, từng bước đi nhẹ nhàng, thong dong càng làm hình ảnh hắn trở nên yếu đuối, cô lẻ lạ thường…
Hắn đi loanh quoanh lên phòng văn thư, qua dãy phòng học có lớp của Tiểu Mạn, vẫn chẳng thấy cô bé đâu. Gia Nguyên gọi tên cô, không có tiếng trả lời nào, hắn vòng lại, định đi xuống cầu thang phía tây, vẫn gọi tên Tiểu Mạn. Khi hắn đi xuống cầu thang, hắn chợt thấy cô bé đang đứng yên như phỗng giữa một đám người toàn nữ. Hắn lên tiếng:
Tiểu Mạn?Ai vậy? Bạn trai của em hả? – Cô gái tóc vàng vuốt vai Tiểu Mạn đầy thân tình, mỉm cười ngọt ngào. Nhưng phía sau thì đang cắm chặt những móng tay nhọn hoắt vào lưng cô bé, chỉ cần Tiểu Mạn hé răng nửa lời thì chúng sẽ cắm vào da thịt cô ngay lập tức. Ả nhìn Gia Nguyên, nở nụ cười hiền hậu, giọng vang lên ngọt xớt – Bạn em đẹp trai thật đấy!Đúng rồi. Tiểu Mạn may mắn thật! – Mấy cô gái kia cũng mỉm cười, những nụ cười thật tự nhiên, không chút gượng gạo.
Gia Nguyên lướt nhìn đám người nọ bằng ánh mắt dửng dưng, hắn nhướn mày lên:
Đây là ai, Tiểu Mạn?Em… - Tiểu Mạn ngước đôi mắt đầy vẻ hãi hùng lên nhìn Gia Nguyên, giọng cô run rẫy, chợt những móng tay phía sau bắt đầu cắm mạnh vào lưng cô, đau điếng – Đây… đây là bạn em…bạn của em đó!Sao em lại ấp úng kiểu đó chứ! Chúng ta là bạn rất thân mà! – Cô gái có mái tóc đỏ rực lên giọng trách móc.Đi thôi. Tôi đợi em lâu quá! – Gia Nguyên kéo Tiểu Mạn về phía mình. Rồi rời hẳn khỏi chỗ đó.
Chúng vuốt ngực, thở phào nhẹ nhỏm, ả tóc đỏ cất cái giọng chanh chua lên đầy vẻ khinh miệt:
May mà hắn gọi tên Tiểu Mạn lớn vậy chúng ta mới biết hắn đang đến. Con bé đó thật biết nghe lời, bảo nó im thì nó im ngay, chẳng hiểu sao Vĩnh Huy lại mê nó nữa. Tớ tưởng anh ta chỉ hứng thú với thể loại như cậu thôi chứ! - Ả đánh mắt về cô nàng tóc vàng.Tức thật, tớ chưa kịp rạch nát cái bộ mặt giả tạo của nó! Mới cho có vài cái tát thì chẳng bõ bằng gì.
Ả tóc vàng châm một điếu thuốc, hơi khói rít qua kẽ răng, phả vào không khí một làn trắng nhạt…
…
Gia Nguyên liếc nhìn gương mặt trắng hắt của Tiểu Mạn, mái tóc rối bù vừa được vút lại cách xơ xài, để ý kĩ thì hắn còn thấy váy cô bé lấm tấm những vết bẩn, lưng áo cũng phớt qua một chút bột đỏ của mảng sơn tường và dù đã được che cách khéo léo, hắn vẫn nhận ra những dấu móng tay sâu hoắm nơi cổ cô bé. Hắn dẫn Tiểu Mạn ra ngoài cổng, cô bé cứ đi theo như người vô hồn, đôi mắt cô mở to, trống rỗng, nỗi sợ hãi choán ngợp tâm trí không để Tiểu Mạn chú ý thêm bất cứ điều gì, kể cả lời Gia Nguyên đang văng vẳng bên tai:
Xem ra trễ quá rồi, không đi mua quà được nữa, hay là ngày mai rồi đi? Tôi gọi taxi đưa em về nhé?
Tiểu Mạn vẫn không phản ứng gì. Gia Nguyên lay nhẹ vai cô, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cô bé giật mình, lúc này mới tỉnh táo lại, giọng cô vẫn phản phất nét bần thần:
Anh vừa nói gì?Em về taxi được chứ? Tôi có chút chuyện cần giải quyết!Được rồi, em có thể tự về, anh đi đi! – Tiểu Mạn mỉm cười yếu ớt, một nụ cười rất gượng.
…
Chiếc xe taxi màu vàng vừa đi khuất, đôi mắt Cao Gia Nguyên bỗng tối sầm lại, nắm tay hắn siết chặt, cuộn lên những đường gân xanh. Hắn lao nhanh lại vào trường, từng bước đi lạnh lẽo đến đáng sợ…
Gia Nguyên bước đi giữa sân trường không một bóng người, ánh nắng chập choạng buổi chiều tối trườn dài trên vai hắn, khắc tạc lên một bóng hình cô độc. Cái bóng mảnh khảnh của hắn đổ dưới sân trường, từng bước đi nhẹ nhàng, thong dong càng làm hình ảnh hắn trở nên yếu đuối, cô lẻ lạ thường…
Hắn đi loanh quoanh lên phòng văn thư, qua dãy phòng học có lớp của Tiểu Mạn, vẫn chẳng thấy cô bé đâu. Gia Nguyên gọi tên cô, không có tiếng trả lời nào, hắn vòng lại, định đi xuống cầu thang phía tây, vẫn gọi tên Tiểu Mạn. Khi hắn đi xuống cầu thang, hắn chợt thấy cô bé đang đứng yên như phỗng giữa một đám người toàn nữ. Hắn lên tiếng:
Tiểu Mạn?Ai vậy? Bạn trai của em hả? – Cô gái tóc vàng vuốt vai Tiểu Mạn đầy thân tình, mỉm cười ngọt ngào. Nhưng phía sau thì đang cắm chặt những móng tay nhọn hoắt vào lưng cô bé, chỉ cần Tiểu Mạn hé răng nửa lời thì chúng sẽ cắm vào da thịt cô ngay lập tức. Ả nhìn Gia Nguyên, nở nụ cười hiền hậu, giọng vang lên ngọt xớt – Bạn em đẹp trai thật đấy!Đúng rồi. Tiểu Mạn may mắn thật! – Mấy cô gái kia cũng mỉm cười, những nụ cười thật tự nhiên, không chút gượng gạo.
Gia Nguyên lướt nhìn đám người nọ bằng ánh mắt dửng dưng, hắn nhướn mày lên:
Đây là ai, Tiểu Mạn?Em… - Tiểu Mạn ngước đôi mắt đầy vẻ hãi hùng lên nhìn Gia Nguyên, giọng cô run rẫy, chợt những móng tay phía sau bắt đầu cắm mạnh vào lưng cô, đau điếng – Đây… đây là bạn em…bạn của em đó!Sao em lại ấp úng kiểu đó chứ! Chúng ta là bạn rất thân mà! – Cô gái có mái tóc đỏ rực lên giọng trách móc.Đi thôi. Tôi đợi em lâu quá! – Gia Nguyên kéo Tiểu Mạn về phía mình. Rồi rời hẳn khỏi chỗ đó.
Chúng vuốt ngực, thở phào nhẹ nhỏm, ả tóc đỏ cất cái giọng chanh chua lên đầy vẻ khinh miệt:
May mà hắn gọi tên Tiểu Mạn lớn vậy chúng ta mới biết hắn đang đến. Con bé đó thật biết nghe lời, bảo nó im thì nó im ngay, chẳng hiểu sao Vĩnh Huy lại mê nó nữa. Tớ tưởng anh ta chỉ hứng thú với thể loại như cậu thôi chứ! - Ả đánh mắt về cô nàng tóc vàng.Tức thật, tớ chưa kịp rạch nát cái bộ mặt giả tạo của nó! Mới cho có vài cái tát thì chẳng bõ bằng gì.
Ả tóc vàng châm một điếu thuốc, hơi khói rít qua kẽ răng, phả vào không khí một làn trắng nhạt…
…
Gia Nguyên liếc nhìn gương mặt trắng hắt của Tiểu Mạn, mái tóc rối bù vừa được vút lại cách xơ xài, để ý kĩ thì hắn còn thấy váy cô bé lấm tấm những vết bẩn, lưng áo cũng phớt qua một chút bột đỏ của mảng sơn tường và dù đã được che cách khéo léo, hắn vẫn nhận ra những dấu móng tay sâu hoắm nơi cổ cô bé. Hắn dẫn Tiểu Mạn ra ngoài cổng, cô bé cứ đi theo như người vô hồn, đôi mắt cô mở to, trống rỗng, nỗi sợ hãi choán ngợp tâm trí không để Tiểu Mạn chú ý thêm bất cứ điều gì, kể cả lời Gia Nguyên đang văng vẳng bên tai:
Xem ra trễ quá rồi, không đi mua quà được nữa, hay là ngày mai rồi đi? Tôi gọi taxi đưa em về nhé?
Tiểu Mạn vẫn không phản ứng gì. Gia Nguyên lay nhẹ vai cô, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cô bé giật mình, lúc này mới tỉnh táo lại, giọng cô vẫn phản phất nét bần thần:
Anh vừa nói gì?Em về taxi được chứ? Tôi có chút chuyện cần giải quyết!Được rồi, em có thể tự về, anh đi đi! – Tiểu Mạn mỉm cười yếu ớt, một nụ cười rất gượng.
…
Chiếc xe taxi màu vàng vừa đi khuất, đôi mắt Cao Gia Nguyên bỗng tối sầm lại, nắm tay hắn siết chặt, cuộn lên những đường gân xanh. Hắn lao nhanh lại vào trường, từng bước đi lạnh lẽo đến đáng sợ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.