Vai Diễn Định Mệnh

Chương 29

Omi Olala

20/12/2013

Tiểu Mạn không phải chỉ gục xuống theo kịch bản mà thực sự thì cô nàng đã ngất xỉu hẳn. Cơn đau phải chịu đựng như rút kiệt sinh lực của cô bé, khi làn khói vừa nhả ra trong không trung, cơn đau dạ dày lên đến đỉnh điểm và Tiểu Mạn đã ngất ngay trên sân khấu. Có điều dường như không ai nhận ra điều đó, nếu có nghĩ thì họ chỉ nghĩ rằng Tiểu Mạn diễn quá đạt, Eva ngất đi nhìn cứ y như thật....

Không phải Eva ngất mà là Tiểu Mạn ngất. Gia Nguyên đóng vai cận vệ, lúc nào cũng đứng cạnh cô nên có thể nhìn rõ từng biểu hiện một trên gương mặt ấy, và hắn nhận ra cơn đau của Tiểu Mạn nghiêm trọng thế nào. Cô không thể diễn tiếp nữa, có lẽ đành bỏ cuộc cho rồi, vở kịch này cô bé có cố gắng đến đâu cũng không hoàn thành trọn vẹn được…

Gia Nguyên nhanh chóng đưa cô nàng đến phòng y tế, Tiểu Mạn lên cơn sốt tức thì. Ngoài kia, khoa quản trị kinh doanh đang tá hỏa vì người đóng vai chính gặp sự cố. Tất nhiên người đang sốt vó nhất là Dương Minh Kha. Anh biết rõ Tiểu Mạn bị đau dạ dày bẩm sinh, những cơn đau thường xuất hiện bất ngờ, và mỗi lần nó đến là cô bé lại sống dở chết dở. Vừa lo cho em gái, vừa gánh trách nhiệm xử lí vụ lộn xộn này, Minh Kha như muốn nổ tung cái đầu. Tiểu Mạn nằm cụp giường rồi, anh không thể để cô bé tiếp tục diễn, hơn nữa ở đây chỉ có mỗi mình Tiểu Mạn giữ cặp lense màu xanh, không ai có kính áp tròng màu xanh để có thể đóng thế. Màn ảnh LED to tướng ngoài sân khấu quay cận cảnh khuôn mặt nên không có mắt xanh thì nhất định không được. Đã vậy vai nữ hoàng còn khó kinh khủng, cái vẻ lạnh lùng cao ngạo đó thì biết ai đóng cho xứng, cũng chẳng ai trong vòng bọn họ thuộc lời thoại của nữ hoàng,…Tóm lại lúc này đội kịch đang rối beng cả lên vì không có ai chịu trách nhiệm vai nữ hoàng Eva được cả, nếu vậy thì công sức mọi người chuẩn bị, mọi người háo hức tập luyện, mọi người hăng hái tham gia đem đổ sông đổ biển hết chắc?

…Gia Nguyên đi ra, định lấy chai nước khoáng cho Tiểu Mạn, hắn biết cái phòng kịch đang sắp nổ bùm vì những lời ta thán và sự thất vọng tràn trề kia. Không có Tiểu Mạn thì còn diễn cái quái gì nữa? Dù vậy hắn vẫn tỏ ra dửng dưng, chẳng chút quan tâm đến tình hình. Minh Kha đang suy tính nát óc, bỗng anh khựng lại khi bắt gặp Cao Gia Nguyên đứng uống nước gần đó. Một hình ảnh đập vào trí nhớ anh, Cao Gia Nguyên đứng dưới ánh nắng, gương mặt sắc lạnh, kiêu bạc, đôi mắt phản màu nắng xanh thẳm, thần thái băng lãnh, uy linh nghiêng trời… Đúng rồi, vẫn còn một người có thể đóng Eva. Minh Kha búng tay cái phóc, anh cười phá lên:

Tôi đã chọn được người đóng thế rồi!

Ai? Ai vậy? – Cả phòng nhốn nháo, mọi người vây kín lấy anh.

Cao Gia Nguyên! – Minh Kha chỉ thẳng vào mặt đứa đang uống nước phía bên phải mình. Ai cũng đồng loạt quay sang nhìn.

Gia Nguyên nghe nhắc đến tên mình, sặc nước, kéo theo một tràng ho sù sụ. Hắn cố vút ngực để thở, rồi quay sang nhìn Minh Kha bằng ánh mắt đe dọa:

Đùa có giới hạn thôi, chỉ có những tên điên mới phát ngôn kiểu đó

..Tự dưng bao trùm lên cả phòng tập là một sự im lặng đáng ngờ. Gia Nguyên nhìn quanh, hắn giật thốt mình khi hàng chục cặp mắt long lanh đang chĩa thẳng vào hắn, hắn cau mày giận dữ - này, sao không ai phản đối thế? Chẳng lẽ mấy người nghe lời tên Minh Kha này hả?

Không ai đáp trả, chỉ có những ánh mắt hướng vào Gia Nguyên mỗi lúc lại càng long lanh hơn, long lanh đến đáng sợ. Hắn nuốt khan, giọng gằn xuống cố tỏ ra lạnh lùng:

Này nhé, tôi không phải là thằng biến thái đến độ đóng vai phụ nữ đâu nhé. Chọn người khác đi, tôi không muốn dính vào mấy thứ vớ vẩn này đâu!

Gia Nguyên ơi… - những ánh mắt chớp chớp cảm động – sao tụi này không nghĩ tới cậu sớm hơn nhỉ? Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cậu, đôi mắt ánh xanh của cậu, thần thái của cậu, giọng nói của cậu,…ôi, một Eva thực sự - chúng thở dài sung sướng.



Gia Nguyên nghe thế, da gà da vịt sừng lên lớp lớp, chúng tả hắn cứ như tả một quí bà vậy. Hắn quay phắt đi, định bỏ ra ngoài, nhưng chưa kịp làm gì đã bị một tiếng hét tập thể làm giật mình:

Đứng lại đó! Ai cho cậu đi hả?

Hắn cau có quay lại. Rẽ đám người, Dương Minh Kha bước đến, gương mặt hết sức nghiêm trọng:

Ngoài cậu ra thì không ai ở đây có thể đóng Eva được cả. Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm đem công sức của mọi người đi đổ sông đổ bể à?

Thôi đi! Đừng có nói mấy chuyện nực cười đó nữa, tôi nhất định không đóng đâu! – Gia Nguyên gằn giọng, ánh mắt hắn đanh lại đầy giận dữ, nắm tay hắn siết chặt.

Minh Kha nhìn hắn, im lặng một lúc, rồi dịu giọng:

Thế Tiểu Mạn thì sao? Cậu chẳng phải đã hứa với tôi rồi sao? Cậu sẽ không làm tổn thương con bé mà!

Chuyện đó thì có liên quan gì chứ? Đừng có đem Tiểu Mạn ra để ép tôi!

Cậu nghĩ tôi ép cậu sao? Con bé sẽ nghĩ thế nào nếu nó biết vì nó mà vở kịch của toàn khoa bị bể? Cậu không nghĩ điều đó sẽ làm nó tổn thương sao? Tiểu Mạn vốn rất nhạy cảm mà, chẳng lẽ cậu không biết? Hơn nữa cậu còn hoàn toàn có khả năng giúp Tiểu Mạn, cậu định bỏ mặc con bé à? Cậu nghĩ điều gì sẽ khiến con bé thực sự hạnh phúc?...Tiểu Mạn chỉ hạnh phúc khi vở kịch nó tham gia thành công trọn vẹn.

… - Gia Nguyên thực sự bối rối, lí lẽ Minh Kha đưa ra làm hắn không còn đường bao biện, hắn liếc nhìn mọi người, ánh mắt họ đang nhìn hắn đầy van lơn, đầy khẩn nài. Gia Nguyên cố gắng điềm tĩnh, hắn phải tìm cho ra một lí do gì đó để bào chữa – Tôi đâu có thuộc lời thoại của Eva!

Đồ ba xạo! – Cả đám hét lên – lí sự cùn à? Suốt ngày nhắc thoại cho Tiểu Mạn mà bảo không thuộc là thế nào?

Váy của Eva may theo kích thước Tiểu Mạn sao tôi có thế mặc vừa chứ? – Gia Nguyên vẫn ngoan cố tìm lí do khác.



Chuyện đó thì cậu không phải lo. Váy của Tiểu Mạn có độ co giãn, dáng cậu mảnh khảnh thế này chui vừa là cái chắc!

Nhưng mà tôi là con trai thì giả Eva thế nào được? – Lí do cuối cùng hắn có thể đưa ra là đây.

Trên đời làm gì có từ “ không thể” chứ! – Một chất giọng tiếng Trung lơ lớ bất ngờ vang lên. Gia Nguyên quay phắt lại…quả nhiên là Jully! Gương mặt cô nàng tỉnh rụi, trên môi nở một nụ cười ranh ma – để tớ giúp cậu. Bộ cậu không nhớ tớ là ai à?

Gia Nguyên kéo đầu Jully ra ngoài, đến nơi khuất người, hắn gầm lên:

Cậu bị điên rồi hả?

Điên là điên cái gì? – jully chớp mắt

Làm như vậy không phải dán cái mác “tôi là con gái” lên mặt tớ sao? Cậu định giết tớ à?

Trời ơi…tưởng gì, chuyện nhỏ như con thỏ! – Jully cười phá lên – Cậu mà vào tay tớ thì sẽ khác hẳn nghe chưa! Cậu tưởng tài trang điểm của tớ tầm thường lắm chắc? Tớ đảm bảo không ai nhận ra đâu! Với lại ở đây ai chả nghĩ cậu là con trai. Lo xa vừa vừa thôi chứ!

Không được đâu! – Gia Nguyên cứng đầu

Jully nhìn hắn mơ màng, đôi mắt cô lấp lánh như những cô thiếu nữ được chiêm ngưỡng thần tượng của mình:

Ôi Sam! Tớ muốn nhìn lại cậu khi là con gái…xinh đẹp biết bao!

Gia Nguyên đến nước này thì đành câm như hến, chẳng còn lí do gì để hắn có thế không bị lôi vào vụ dở hơi này nữa. Ngay cả đến Jully mà còn không đứng về phe hắn thì trên quả địa cầu này còn ai có thể cảm thông cho hắn được. Hết cách thực rồi, bế tắc thực rồi, bước đường cùng thực rồi!

…Gia Nguyên bị Jully lôi xoành xoạch vào phòng trang điểm. Ngoài kia, dàn hợp xướng sắp chấm dứt khúc hòa tấu , màn hai của vở kịch chuẩn bị kéo lên…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vai Diễn Định Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook