Chương 38
Omi Olala
30/12/2013
Hải Đăng và tụi BG đang bàn tán ỏm tỏi về một cô ca sĩ mới nổi
nào đó, chúng múa may, nhảy nhót theo điệu nhảy sexy của cô nàng. Trong lúc
hăng quá, chúng xô đẩy nhau và vô tình ngã lên cái kệ sách lớn. Gia Nguyên đang
cặm cụi xếp sách ngay phía sau nó…
Chiếc kệ kêu lên cót két và trong nháy mắt đã đổ nhào ra phía sau, những cuốn bách khoa toàn thư rơi từ trên xuống như thác. ẦM!...tiếng động gai người vang lên, tích tắc theo sau nó là một sự im lặng đáng sợ. Những chàng trai đăm đăm nhìn cái kệ và những cuốn sách nằm la liệt, sự kinh hãi choán đầy trong mắt, Hải Đăng nuốt khan:
Gia nguyên…?
****************************
Gia Nguyên co ro người lại, đưa hai tay lên che đầu, những cuốn sách thi nhau đổ ào xuống chân, mắt hắn nhắm chặt lại, thân thể bất động chỉ còn biết chờ cho cả cái giá lớn ngã lên mình.
Nhưng…1s…2s…rồi 3s, hắn vẫn chẳng cảm nhận được bất kì động tĩnh nào. Gia Nguyên từ từ mở mắt…hắn kinh ngạc.
Một thân ảnh cao lớn đứng chắn ngay trước mặt Gia Nguyên, anh chàng đang dùng tay phải đỡ cái giá lại, miệng vẫn thở hồng hộc, tráng đẫm mồ hôi, đôi mắt nhìn Gia Nguyên chằm chằm, choán đầy sự bần thần. Là Đỗ Hồng Quân…
Hải Đăng và đám bạn ngay lập tức nhào vào kéo cái giá đứng lên, gạt mớ sách hỗn độn dưới chân, cậu nhoài người ra sau xem tình hình. Thấy chủ tịch, cậu vội thụt người lại. Đám BG cũng nhao nhao tò mò, nhưng Hải Đăng suỵt một tiếng dài, ra dấu im lặng, rồi hất mặt ra phía cửa thư viện. Cả đám hiểu ý, vọt lẹ.
Hồng Quân vẫn nhìn Gia Nguyên không dứt, một lúc sau, anh mới thở hắt ra, rồi cười nhạt:
Tốt quá…cậu không sao…
Nói rồi, anh bỗng ngồi thụp xuống, lông mày cau lại. Gia Nguyên cũng ngồi, hắn liếc cánh tay vừa đỡ lấy giá sách của Hồng Quân,nó có màu đỏ bầm do những mạch máu nhỏ trên da bị vỡ:
Gãy tay rồi!
… - Hồng Quân không đáp, cánh tay anh đang rất đau.
Đồ điên! – Gia Nguyên buông một câu làm anh đớ người, mắt tròn lên, giọng hắn lại đều đều – Tại sao lại làm thế?
Tại sao à?... Thì tại tôi là một kẻ bao đồng chứ sao! Thấy người ta gặp nguy chẳng lẽ không cứu? – Hồng Quân cố nặn ra một nụ cười, tất nhiên trong mắt Gia Nguyên lại là một nụ cười đểu cáng nữa.
Gia Nguyên nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh của anh, hắn nhếch mép:
Nói dối!
Nghĩ sao tùy cậu! – Hồng Quân nhún vai một cái. Song anh đứng dậy, nhưng vết thương lại nhói đau làm anh khẽ kêu lên. Gia Nguyên lắc đầu – Đã bảo gãy tay rồi mà. Còn cố!
Hắn cũng đứng dậy, cầm lấy cánh tay không đau của Hồng Quân lôi đi, anh ngạc nhiên hỏi:
Đi đâu vậy?
Phòng y tế! Hỏi thừa! – Gia Nguyên lằm bằm. Hắn ngoảnh mặt đi chỗ khác, nói thật nhanh – coi như lần này tôi nợ anh!
Hả? Cậu vừa nói gì cơ? – Hồng Quân giả vờ không nghe thấy, ngơ ngác hỏi, dù anh biết rõ Gia Nguyên sẽ không trả lời câu hỏi này đâu, vì hắn chẳng bao giờ nói thừa nửa chữ. Anh bèn hỏi chuyện khác – vậy chồng tài liệu đó tính sao đây?
Gãy tay rồi còn kí kết cái gì nữa, tôi sẽ xin gia hạn nộp! – hắn cáu kỉnh đáp.
Hồng Quân không nói gì nữa, anh liếc nhìn Gia Nguyên đang nắm chặt lấy tay mình (chả là hắn đang lôi anh đi sền sệt), anh mỉm cười…nụ cười ấy có gì đó rất trẻ con…
*****************************
Kí đi! – giọng Gia nguyên vang lên lạnh lẽo. Hồng Quân không đáp, mỉm cười giơ cánh tay bó bột của mình lên và nhún vai một cái. Gia Nguyên bóp tráng, đau đầu thật, hắn gằn giọng:
Vậy thì đóng dấu đi!
Hồng Quân lại đưa tay lên, cười đểu như trêu ngươi hắn, và anh lắc đầu kiêu hãnh. Gia Nguyên gần như hét vào mặt anh:
Anh định chơi mèo vờn chuột đến bao giờ hả? Tôi vừa bị trừ điểm thi đua vì nộp luận văn trễ đấy. Tên xấu xa!
Chứ tay bó bột rồi thì kí gửi thế nào được? – Hồng Quân tròn mắt lên vẻ vô tội
Đóng dấu thì ảnh hưởng gì hả?
Không thích! – Anh chàng buông một câu ngắn gọn rồi lại mỉm cười. Ôi trời, anh ta đang thử độ nhẫn nại của Gia Nguyên đây mà, mặt hắn sầm lại đến đáng sợ. Gia Nguyên cắn môi, hắn cố nuốt cục giận xuống, giờ mà chủ tịch không kí thì người chịu thiệt là hắn, hắn phải khoan nhượng hơn nữa sao? Hắn thở dài một tiếng, chán nản nhìn Hồng Quân:
Anh đang cố tình hành hạ tôi đúng không?
Đâu có! Tôi làm gì ác độc thế. Tôi rất nhân ái mà!
Vậy sao không kí đi ? – Gia Nguyên gầm lên. Hồng Quân lại nhướn mày và đưa cánh tay bó bột lên, giọng anh vang lên đầy vẻ châm chích:
Tại ai?
…
Nãy giờ đã hơn cả chục lần Hồng Quân khiêu khích hắn bằng câu đó. Hắn còn biết cãi thế nào chứ, tên này rõ ràng thừa nước đục thả câu, nhưng chỉ cần Gia Nguyên manh động một chút xíu thôi, anh ta sẽ không đóng dấu hồ sơ luôn thì nguy. Hắn đang bị giáo viên dồn đến tận ngõ cụt, tên chủ tịch xấu xa này không ra tay nghĩa hiệp đã đành, còn đổ dầu vào lửa. Phiền ơi là phiền…
Cuối cùng, Gia Nguyên đành hít sâu và cố nặn ra một nụ cười mỉm gượng gạo, mắt hắn thì trừng trừng nhìn anh chàng, từng tiếng của hắn rít lên qua kẽ răng:
Giờ anh muốn gì? Thưa vị chủ tịch nhân ái? Tôi có thể làm gì cho anh đây?
Để xem nào… - Hồng Quân gõ gõ tay lên mặt kính của bàn làm việc, ra chiều suy nghĩ dữ lắm. Lát sau, anh A lên một tiếng rồi cười cười vẻ gian xảo:
Giờ nhé, tay phải gãy rồi nhé, do cậu nhé, tôi không có làm gì được với cánh tay bó bột thế này nhé? Vì thế tôi đang rất chán!
Thì sao nào? – Gia Nguyên nheo mắt đầy nghi hoặc, anh ta lại đang giở trò nữa thì phải.
Dẫn tôi đi chơi! – Hồng Quân nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đen lạnh, nở nụ cười phảng phất nét ma mãnh.
Đi chơi? – Gia Nguyên tròn mắt lên ngơ ngác, hắn tặc lưỡi – tôi không hiểu!
Thôi! Mặc kệ cậu, tôi nói rồi đấy! Muốn không bị trừ điểm oan nữa thì chiều thứ 7 dắt tôi đi chơi. Còn không thì… - Hồng Quân đưa tay trái lên xoẹt ngang cổ như người ta cắt tiết heo, mắt trợn dọc lên. Song, thản nhiên nhún vai một cái.
Tôi với anh? – Gia Nguyên lại hỏi, gương mặt hắn thản thốt thực sự.
Hồng Quân gật đầu cái rụp. Đôi mắt Gia Nguyên mở to, đồng tử màu xanh pha đen của hắn giãn rộng, môi mấp máy:
Đỗ Hồng Quân là thằng điên! – Hắn đứng phắt dậy, quẳng luôn xấp tài liệu đó, đi thẳng ra cửa. Hồng Quân gọi theo, giọng pha đầy chất cười cợt, giễu nhại – 5 giờ chiều thứ 7, tại Cánh Cổng Phương Đông. Không đi thì khỏi hồ sơ gì hết nhá, bị trừ điểm tôi không chịu trách nhiệm đâu!
…
Chiếc kệ kêu lên cót két và trong nháy mắt đã đổ nhào ra phía sau, những cuốn bách khoa toàn thư rơi từ trên xuống như thác. ẦM!...tiếng động gai người vang lên, tích tắc theo sau nó là một sự im lặng đáng sợ. Những chàng trai đăm đăm nhìn cái kệ và những cuốn sách nằm la liệt, sự kinh hãi choán đầy trong mắt, Hải Đăng nuốt khan:
Gia nguyên…?
****************************
Gia Nguyên co ro người lại, đưa hai tay lên che đầu, những cuốn sách thi nhau đổ ào xuống chân, mắt hắn nhắm chặt lại, thân thể bất động chỉ còn biết chờ cho cả cái giá lớn ngã lên mình.
Nhưng…1s…2s…rồi 3s, hắn vẫn chẳng cảm nhận được bất kì động tĩnh nào. Gia Nguyên từ từ mở mắt…hắn kinh ngạc.
Một thân ảnh cao lớn đứng chắn ngay trước mặt Gia Nguyên, anh chàng đang dùng tay phải đỡ cái giá lại, miệng vẫn thở hồng hộc, tráng đẫm mồ hôi, đôi mắt nhìn Gia Nguyên chằm chằm, choán đầy sự bần thần. Là Đỗ Hồng Quân…
Hải Đăng và đám bạn ngay lập tức nhào vào kéo cái giá đứng lên, gạt mớ sách hỗn độn dưới chân, cậu nhoài người ra sau xem tình hình. Thấy chủ tịch, cậu vội thụt người lại. Đám BG cũng nhao nhao tò mò, nhưng Hải Đăng suỵt một tiếng dài, ra dấu im lặng, rồi hất mặt ra phía cửa thư viện. Cả đám hiểu ý, vọt lẹ.
Hồng Quân vẫn nhìn Gia Nguyên không dứt, một lúc sau, anh mới thở hắt ra, rồi cười nhạt:
Tốt quá…cậu không sao…
Nói rồi, anh bỗng ngồi thụp xuống, lông mày cau lại. Gia Nguyên cũng ngồi, hắn liếc cánh tay vừa đỡ lấy giá sách của Hồng Quân,nó có màu đỏ bầm do những mạch máu nhỏ trên da bị vỡ:
Gãy tay rồi!
… - Hồng Quân không đáp, cánh tay anh đang rất đau.
Đồ điên! – Gia Nguyên buông một câu làm anh đớ người, mắt tròn lên, giọng hắn lại đều đều – Tại sao lại làm thế?
Tại sao à?... Thì tại tôi là một kẻ bao đồng chứ sao! Thấy người ta gặp nguy chẳng lẽ không cứu? – Hồng Quân cố nặn ra một nụ cười, tất nhiên trong mắt Gia Nguyên lại là một nụ cười đểu cáng nữa.
Gia Nguyên nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh của anh, hắn nhếch mép:
Nói dối!
Nghĩ sao tùy cậu! – Hồng Quân nhún vai một cái. Song anh đứng dậy, nhưng vết thương lại nhói đau làm anh khẽ kêu lên. Gia Nguyên lắc đầu – Đã bảo gãy tay rồi mà. Còn cố!
Hắn cũng đứng dậy, cầm lấy cánh tay không đau của Hồng Quân lôi đi, anh ngạc nhiên hỏi:
Đi đâu vậy?
Phòng y tế! Hỏi thừa! – Gia Nguyên lằm bằm. Hắn ngoảnh mặt đi chỗ khác, nói thật nhanh – coi như lần này tôi nợ anh!
Hả? Cậu vừa nói gì cơ? – Hồng Quân giả vờ không nghe thấy, ngơ ngác hỏi, dù anh biết rõ Gia Nguyên sẽ không trả lời câu hỏi này đâu, vì hắn chẳng bao giờ nói thừa nửa chữ. Anh bèn hỏi chuyện khác – vậy chồng tài liệu đó tính sao đây?
Gãy tay rồi còn kí kết cái gì nữa, tôi sẽ xin gia hạn nộp! – hắn cáu kỉnh đáp.
Hồng Quân không nói gì nữa, anh liếc nhìn Gia Nguyên đang nắm chặt lấy tay mình (chả là hắn đang lôi anh đi sền sệt), anh mỉm cười…nụ cười ấy có gì đó rất trẻ con…
*****************************
Kí đi! – giọng Gia nguyên vang lên lạnh lẽo. Hồng Quân không đáp, mỉm cười giơ cánh tay bó bột của mình lên và nhún vai một cái. Gia Nguyên bóp tráng, đau đầu thật, hắn gằn giọng:
Vậy thì đóng dấu đi!
Hồng Quân lại đưa tay lên, cười đểu như trêu ngươi hắn, và anh lắc đầu kiêu hãnh. Gia Nguyên gần như hét vào mặt anh:
Anh định chơi mèo vờn chuột đến bao giờ hả? Tôi vừa bị trừ điểm thi đua vì nộp luận văn trễ đấy. Tên xấu xa!
Chứ tay bó bột rồi thì kí gửi thế nào được? – Hồng Quân tròn mắt lên vẻ vô tội
Đóng dấu thì ảnh hưởng gì hả?
Không thích! – Anh chàng buông một câu ngắn gọn rồi lại mỉm cười. Ôi trời, anh ta đang thử độ nhẫn nại của Gia Nguyên đây mà, mặt hắn sầm lại đến đáng sợ. Gia Nguyên cắn môi, hắn cố nuốt cục giận xuống, giờ mà chủ tịch không kí thì người chịu thiệt là hắn, hắn phải khoan nhượng hơn nữa sao? Hắn thở dài một tiếng, chán nản nhìn Hồng Quân:
Anh đang cố tình hành hạ tôi đúng không?
Đâu có! Tôi làm gì ác độc thế. Tôi rất nhân ái mà!
Vậy sao không kí đi ? – Gia Nguyên gầm lên. Hồng Quân lại nhướn mày và đưa cánh tay bó bột lên, giọng anh vang lên đầy vẻ châm chích:
Tại ai?
…
Nãy giờ đã hơn cả chục lần Hồng Quân khiêu khích hắn bằng câu đó. Hắn còn biết cãi thế nào chứ, tên này rõ ràng thừa nước đục thả câu, nhưng chỉ cần Gia Nguyên manh động một chút xíu thôi, anh ta sẽ không đóng dấu hồ sơ luôn thì nguy. Hắn đang bị giáo viên dồn đến tận ngõ cụt, tên chủ tịch xấu xa này không ra tay nghĩa hiệp đã đành, còn đổ dầu vào lửa. Phiền ơi là phiền…
Cuối cùng, Gia Nguyên đành hít sâu và cố nặn ra một nụ cười mỉm gượng gạo, mắt hắn thì trừng trừng nhìn anh chàng, từng tiếng của hắn rít lên qua kẽ răng:
Giờ anh muốn gì? Thưa vị chủ tịch nhân ái? Tôi có thể làm gì cho anh đây?
Để xem nào… - Hồng Quân gõ gõ tay lên mặt kính của bàn làm việc, ra chiều suy nghĩ dữ lắm. Lát sau, anh A lên một tiếng rồi cười cười vẻ gian xảo:
Giờ nhé, tay phải gãy rồi nhé, do cậu nhé, tôi không có làm gì được với cánh tay bó bột thế này nhé? Vì thế tôi đang rất chán!
Thì sao nào? – Gia Nguyên nheo mắt đầy nghi hoặc, anh ta lại đang giở trò nữa thì phải.
Dẫn tôi đi chơi! – Hồng Quân nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đen lạnh, nở nụ cười phảng phất nét ma mãnh.
Đi chơi? – Gia Nguyên tròn mắt lên ngơ ngác, hắn tặc lưỡi – tôi không hiểu!
Thôi! Mặc kệ cậu, tôi nói rồi đấy! Muốn không bị trừ điểm oan nữa thì chiều thứ 7 dắt tôi đi chơi. Còn không thì… - Hồng Quân đưa tay trái lên xoẹt ngang cổ như người ta cắt tiết heo, mắt trợn dọc lên. Song, thản nhiên nhún vai một cái.
Tôi với anh? – Gia Nguyên lại hỏi, gương mặt hắn thản thốt thực sự.
Hồng Quân gật đầu cái rụp. Đôi mắt Gia Nguyên mở to, đồng tử màu xanh pha đen của hắn giãn rộng, môi mấp máy:
Đỗ Hồng Quân là thằng điên! – Hắn đứng phắt dậy, quẳng luôn xấp tài liệu đó, đi thẳng ra cửa. Hồng Quân gọi theo, giọng pha đầy chất cười cợt, giễu nhại – 5 giờ chiều thứ 7, tại Cánh Cổng Phương Đông. Không đi thì khỏi hồ sơ gì hết nhá, bị trừ điểm tôi không chịu trách nhiệm đâu!
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.