Chương 50
Omi Olala
16/01/2014
Khi Jully, Tiểu Mạn và Minh Kha đi rồi, một người khác xuất
hiện, bất ngờ đứng trước mặt Gia Nguyên từ lúc nào, hệt như bóng ma.
Rachel đưa tay ra bắt, trên môi nở nụ cười khoan hòa, ánh mắt thân tình nhìn Gia Nguyên:
- Nào! Để tôi chúc cậu hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao nhé!
Gia Nguyên nhướn mày, đôi mắt xanh nhìn Rachel lạnh lẽo, gương mặt vô cảm như vốn có. Hắn quay lưng bỏ đi, mặc cho bàn tay cô gái kia vẫn lơ lững giữa không trung, đó là một cách cự tuyệt thẳng thừng.
Đôi mắt tím của Rachel nhắm lại, cô hít một hơi thật sâu rồi chợt bật cười khoan khoái:
- Ái chà! Còn lạnh lùng thế cơ đấy! – Xong, bờ môi hồng khép lại, từ từ cong lên thành một nụ cười ma quỷ, màu tím trong của mắt thoáng chốc đã trở nên tối sầm, sắc đục lan tỏa dần trong đáy mắt tựa khi người ta nhỏ mực vào nước – Được rồi Sam! Thế thì tôi đành phải nói “ chúc cậu MAY MẮN” vậy!
… Đại lễ chính thức bắt đầu…
Trong hội trường tất cả đã yên vị, chất giọng trầm tịch của Hồng Quân lan tỏa khắp không gian rộng lớn. Bài diễn văn kết thúc, anh điềm tĩnh bước xuống trong tiếng vỗ tay của mọi người. Sau đoạn cắt băng khai mạc sẽ là tiết mục hòa tấu…
Người cuối cùng rời khỏi phòng chuẩn bị là Gia Nguyên. Hắn hít một hơi thật sâu, đồng tử vẫn mang sắc xanh lạnh lùng, không chút xao động, bàn tay cầm cây vĩ siết chặt.
Hắn bước lên cầu thang… Ở tầng hai, tất cả thành viên trong câu lạc bộ Âm Nhạc đã sẵn sàng, đợi chờ từng giây phút cắt băng khai mạc trôi qua.
…
Trên đầu cầu thang tầng hai, đôi mắt tím sáng lên kì lạ. Cô gái dõi theo từng
bước chân của Gia Nguyên, sự ma quái toát ra từ nụ cười mỉm bí ẩn. Bàn tay trắng như ngọc cẩn thận vặn nắp bình mực. Tim cô đập từng nhịp kiêu hãnh…1…2…3…thứ nước đen ngòm từ bình mực trút ào xuống dưới. Tiếng cười khục khặc phát ra trong cuốn họng, nháy mắt, cô gái đã lẫn mình vào bóng tối sau góc khuất cầu thang, mái tóc hạt dẻ bồng lên như mây rồi vụt biến. Tiếng rơi bộp của vỏ bình mực vào sọt rác êm như không…
…
Những thành viên trong giàn hòa tấu nhìn nhau bằng ánh mắt khích lệ. Nghe thấy tiếng giày lên cầu thang, đoán chắc Cao Gia Nguyên đến, họ đồng loạt quay lại, định nở nụ cười thật tươi. Nhưng, ngay lập tức, nụ cười trên môi họ đông cứng lại…
Cái dáng mảnh khảnh ấy tiến dần đến, từ trên đầu hắn, một dòng mực đen làm ướt cả tóc, chảy xuống khuôn mặt, loan lỗ trên chiếc áo vest và áo sơ mi trắng. Những giọt mực đen tuyền chảy dọc theo cánh tay, đọng lại ở mu những ngón tay đang siết chặt lấy cây vĩ cầm những giọt lớn, đánh tong tong xuống đôi giày cũng màu trắng của hắn.
Gia Nguyên ngước nhìn họ bằng đôi mắt xanh lạnh lẽo, không tồn tại một chút sinh khí nào, gương mặt trắng hắt của hắn làm cho thứ nước bâu đầy hai bên thái dương càng sẫm màu, bờ môi nhạt thết cũng đọng mực… Còn họ đáp lại hắn bằng ánh mắt sững sốt và sự nín thở trong câm lặng.
Yên tiến đến, anh nhìn Gia Nguyên như không tin nỗi vào mắt mình:
- Lạy Chúa! Chuyện gì thế này?
- Ôi Gia Nguyên, cái quái gì thế? Thứ mực này ở đâu ra vậy? – Những tiếng xôn xao khác chen vào – Ai đã làm thế? Ai khiến bộ dạng cậu thành ra như vậy? Khiếp quá!
Gia Nguyên vẫn nhìn họ bằng ánh mắt vô hồn, hắn đọc thấy nơi mắt họ đang phản chiếu điều gì - một hình ảnh gớm ghiếc, bộ đồ vest vốn trắng tinh đã nhuộm loan lỗ bởi một thứ mực đặc quánh và nồng nặc mùi, mái tóc đen bết lại, gương mặt ướt sũng mực…miệng hắn khô cứng không một lời giải thích.
Yên thực sự mất bình tĩnh, giọng anh run run:
- Cậu không thể diễn với bộ dạng thế này được. Không thể!... Nhưng nếu không có cậu mở đầu thì tiết mục này còn gì nữa?
- Phải! Chúng ta không thể chơi nếu không có tiền tấu bằng vĩ cầm. Bản hòa tấu chỉ có giá trị đặc biệt ở khúc ấy.
- Vậy…chẳng lẽ chúng ta phải… - một người khác khó nhọc nói từng chữ.
Những ánh mắt hoảng sợ và thiếu thiện cảm bắt đầu dồn vào Gia Nguyên. Hắn vẫn bất động như một pho tượng…
…
Bất ngờ, một thân ảnh xuất hiện sau lưng hắn, mọi người chuyển tiêu điểm nhìn, họ bắt gặp một cô gái hết sức xinh đẹp. Cô bước nhanh đến, sững sốt nhìn Gia Nguyên. Cô run rẫy:
- Gia Nguyên…có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Bộ dạng này…
Hắn quay lại nhìn cô, đôi mắt xanh không một chút xao động. Chất giọng ngọt ngào ấy đi với điệu bộ lo lắng kia thật là một sự kết hợp hoàn hảo, cô gái rút chiếc khăn tay ra, ân cần lau mực trên mặt hắn, đôi mắt tím của cô rưng rưng nước như sắp khóc:
- Ai đã bày ra trò ác độc này chứ?...Thật xấu xa!
Cô như sực nhớ ra điều gì đó, nhìn quanh mọi người một lượt, thản thốt kêu lên:
- Sắp đến tiết mục hòa tấu rồi... phải làm sao đây?
Họ cắn môi, im lặng nhìn Gia Nguyên. Trưởng nhóm Yên lắc đầu, anh thở hắt ra:
- Tôi không biết…thực sự không biết nên làm gì! Tiết mục này không có Gia Nguyên thì hỏng. Nhưng cậu ấy không thể ra sân khấu với hình ảnh này.
- Vậy là không diễn được sao? – Cô gái cố tình nhấn nhá cụm từ “ không diễn được” khẽ đánh mắt về Gia Nguyên. Không ai nói gì, nhưng họ thừa biết lời buộc tội ấy hướng vào ai, đầu óc họ xáo trộn.
Cô lại cẩn thận lau mực trên mặt hắn, nói với một vẻ thơ ngây lạ lùng:
- Chắc có ai đó ghét cậu lắm mới chơi trò này. Cậu có kẻ thù sao?
Gia Nguyên vẫn im lặng, đôi mắt xanh của hắn đanh lại nhìn cô cách lạnh lẽo. Mọi người không biết, chứ hắn thì biết rất rõ, kẻ thù mà cô ta nhắc đến là ai. Gương mặt kia ngây thơ thật, ánh mắt kia đang căng thẳng thật…nhưng nhìn sâu vào mà xem… sau cái mặt nạ ấy, chắc hẳn lại là một nụ cười điêu trá, thỏa mãn hệt như trong quá khứ.
…
Giọng người dẫn chương trình vang lên đầy hứng khởi:
- Vâng, tiết mục quý vị đang chờ đợi nhất sẽ được trình diễn ngay sau đây! Xin mời giàn hợp xướng với tiết mục hòa tấu “ Amazing Grace”!
…
Trong đầu Gia Nguyên đang xoay vần với những câu hỏi. Bây giờ bỏ cuộc ư? Không thể ra diễn với bộ dạng này ư? Những buổi luyện tập trước đây vứt đi ư? Công sức của mọi người đổ ào ra bể ư? Kẻ thù ư? Bị ghét ư?...
Gia Nguyên gạt mạnh bàn tay ân cần của Rachel, hắn thở ra một hơi, nhướn mày nhìn cô và nở một nụ cười nhạt, giọng hắn vang lên băng lãnh, ánh nhìn hắn cao ngạo đến khác thường:
- Một người bị mười người ghét thì đáng sợ…nhưng, một người được cả mười người yêu mới thật gớm ghiếc!
Bàn tay hắn siết chặt lấy cây vĩ, nhìn mọi người trấn tĩnh, hắn gật đầu chào và nở một nụ cười nửa miệng:
- Tôi ra trước…
Nói rồi, hắn thản nhiên bước ra sân khấu. Tóc hắn phất mạnh, lưng thẳng, đầu ngẩn cao. Từng bước chân mạnh mẽ, không một chút nề hà, không quay đầu lại. Cái tư thế thật sự cao ngạo, thách thức, như muốn nói “ hãy mở mắt to ra mà xem, hỡi kẻ được mười người yêu!”…
Rachel đưa tay ra bắt, trên môi nở nụ cười khoan hòa, ánh mắt thân tình nhìn Gia Nguyên:
- Nào! Để tôi chúc cậu hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao nhé!
Gia Nguyên nhướn mày, đôi mắt xanh nhìn Rachel lạnh lẽo, gương mặt vô cảm như vốn có. Hắn quay lưng bỏ đi, mặc cho bàn tay cô gái kia vẫn lơ lững giữa không trung, đó là một cách cự tuyệt thẳng thừng.
Đôi mắt tím của Rachel nhắm lại, cô hít một hơi thật sâu rồi chợt bật cười khoan khoái:
- Ái chà! Còn lạnh lùng thế cơ đấy! – Xong, bờ môi hồng khép lại, từ từ cong lên thành một nụ cười ma quỷ, màu tím trong của mắt thoáng chốc đã trở nên tối sầm, sắc đục lan tỏa dần trong đáy mắt tựa khi người ta nhỏ mực vào nước – Được rồi Sam! Thế thì tôi đành phải nói “ chúc cậu MAY MẮN” vậy!
… Đại lễ chính thức bắt đầu…
Trong hội trường tất cả đã yên vị, chất giọng trầm tịch của Hồng Quân lan tỏa khắp không gian rộng lớn. Bài diễn văn kết thúc, anh điềm tĩnh bước xuống trong tiếng vỗ tay của mọi người. Sau đoạn cắt băng khai mạc sẽ là tiết mục hòa tấu…
Người cuối cùng rời khỏi phòng chuẩn bị là Gia Nguyên. Hắn hít một hơi thật sâu, đồng tử vẫn mang sắc xanh lạnh lùng, không chút xao động, bàn tay cầm cây vĩ siết chặt.
Hắn bước lên cầu thang… Ở tầng hai, tất cả thành viên trong câu lạc bộ Âm Nhạc đã sẵn sàng, đợi chờ từng giây phút cắt băng khai mạc trôi qua.
…
Trên đầu cầu thang tầng hai, đôi mắt tím sáng lên kì lạ. Cô gái dõi theo từng
bước chân của Gia Nguyên, sự ma quái toát ra từ nụ cười mỉm bí ẩn. Bàn tay trắng như ngọc cẩn thận vặn nắp bình mực. Tim cô đập từng nhịp kiêu hãnh…1…2…3…thứ nước đen ngòm từ bình mực trút ào xuống dưới. Tiếng cười khục khặc phát ra trong cuốn họng, nháy mắt, cô gái đã lẫn mình vào bóng tối sau góc khuất cầu thang, mái tóc hạt dẻ bồng lên như mây rồi vụt biến. Tiếng rơi bộp của vỏ bình mực vào sọt rác êm như không…
…
Những thành viên trong giàn hòa tấu nhìn nhau bằng ánh mắt khích lệ. Nghe thấy tiếng giày lên cầu thang, đoán chắc Cao Gia Nguyên đến, họ đồng loạt quay lại, định nở nụ cười thật tươi. Nhưng, ngay lập tức, nụ cười trên môi họ đông cứng lại…
Cái dáng mảnh khảnh ấy tiến dần đến, từ trên đầu hắn, một dòng mực đen làm ướt cả tóc, chảy xuống khuôn mặt, loan lỗ trên chiếc áo vest và áo sơ mi trắng. Những giọt mực đen tuyền chảy dọc theo cánh tay, đọng lại ở mu những ngón tay đang siết chặt lấy cây vĩ cầm những giọt lớn, đánh tong tong xuống đôi giày cũng màu trắng của hắn.
Gia Nguyên ngước nhìn họ bằng đôi mắt xanh lạnh lẽo, không tồn tại một chút sinh khí nào, gương mặt trắng hắt của hắn làm cho thứ nước bâu đầy hai bên thái dương càng sẫm màu, bờ môi nhạt thết cũng đọng mực… Còn họ đáp lại hắn bằng ánh mắt sững sốt và sự nín thở trong câm lặng.
Yên tiến đến, anh nhìn Gia Nguyên như không tin nỗi vào mắt mình:
- Lạy Chúa! Chuyện gì thế này?
- Ôi Gia Nguyên, cái quái gì thế? Thứ mực này ở đâu ra vậy? – Những tiếng xôn xao khác chen vào – Ai đã làm thế? Ai khiến bộ dạng cậu thành ra như vậy? Khiếp quá!
Gia Nguyên vẫn nhìn họ bằng ánh mắt vô hồn, hắn đọc thấy nơi mắt họ đang phản chiếu điều gì - một hình ảnh gớm ghiếc, bộ đồ vest vốn trắng tinh đã nhuộm loan lỗ bởi một thứ mực đặc quánh và nồng nặc mùi, mái tóc đen bết lại, gương mặt ướt sũng mực…miệng hắn khô cứng không một lời giải thích.
Yên thực sự mất bình tĩnh, giọng anh run run:
- Cậu không thể diễn với bộ dạng thế này được. Không thể!... Nhưng nếu không có cậu mở đầu thì tiết mục này còn gì nữa?
- Phải! Chúng ta không thể chơi nếu không có tiền tấu bằng vĩ cầm. Bản hòa tấu chỉ có giá trị đặc biệt ở khúc ấy.
- Vậy…chẳng lẽ chúng ta phải… - một người khác khó nhọc nói từng chữ.
Những ánh mắt hoảng sợ và thiếu thiện cảm bắt đầu dồn vào Gia Nguyên. Hắn vẫn bất động như một pho tượng…
…
Bất ngờ, một thân ảnh xuất hiện sau lưng hắn, mọi người chuyển tiêu điểm nhìn, họ bắt gặp một cô gái hết sức xinh đẹp. Cô bước nhanh đến, sững sốt nhìn Gia Nguyên. Cô run rẫy:
- Gia Nguyên…có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Bộ dạng này…
Hắn quay lại nhìn cô, đôi mắt xanh không một chút xao động. Chất giọng ngọt ngào ấy đi với điệu bộ lo lắng kia thật là một sự kết hợp hoàn hảo, cô gái rút chiếc khăn tay ra, ân cần lau mực trên mặt hắn, đôi mắt tím của cô rưng rưng nước như sắp khóc:
- Ai đã bày ra trò ác độc này chứ?...Thật xấu xa!
Cô như sực nhớ ra điều gì đó, nhìn quanh mọi người một lượt, thản thốt kêu lên:
- Sắp đến tiết mục hòa tấu rồi... phải làm sao đây?
Họ cắn môi, im lặng nhìn Gia Nguyên. Trưởng nhóm Yên lắc đầu, anh thở hắt ra:
- Tôi không biết…thực sự không biết nên làm gì! Tiết mục này không có Gia Nguyên thì hỏng. Nhưng cậu ấy không thể ra sân khấu với hình ảnh này.
- Vậy là không diễn được sao? – Cô gái cố tình nhấn nhá cụm từ “ không diễn được” khẽ đánh mắt về Gia Nguyên. Không ai nói gì, nhưng họ thừa biết lời buộc tội ấy hướng vào ai, đầu óc họ xáo trộn.
Cô lại cẩn thận lau mực trên mặt hắn, nói với một vẻ thơ ngây lạ lùng:
- Chắc có ai đó ghét cậu lắm mới chơi trò này. Cậu có kẻ thù sao?
Gia Nguyên vẫn im lặng, đôi mắt xanh của hắn đanh lại nhìn cô cách lạnh lẽo. Mọi người không biết, chứ hắn thì biết rất rõ, kẻ thù mà cô ta nhắc đến là ai. Gương mặt kia ngây thơ thật, ánh mắt kia đang căng thẳng thật…nhưng nhìn sâu vào mà xem… sau cái mặt nạ ấy, chắc hẳn lại là một nụ cười điêu trá, thỏa mãn hệt như trong quá khứ.
…
Giọng người dẫn chương trình vang lên đầy hứng khởi:
- Vâng, tiết mục quý vị đang chờ đợi nhất sẽ được trình diễn ngay sau đây! Xin mời giàn hợp xướng với tiết mục hòa tấu “ Amazing Grace”!
…
Trong đầu Gia Nguyên đang xoay vần với những câu hỏi. Bây giờ bỏ cuộc ư? Không thể ra diễn với bộ dạng này ư? Những buổi luyện tập trước đây vứt đi ư? Công sức của mọi người đổ ào ra bể ư? Kẻ thù ư? Bị ghét ư?...
Gia Nguyên gạt mạnh bàn tay ân cần của Rachel, hắn thở ra một hơi, nhướn mày nhìn cô và nở một nụ cười nhạt, giọng hắn vang lên băng lãnh, ánh nhìn hắn cao ngạo đến khác thường:
- Một người bị mười người ghét thì đáng sợ…nhưng, một người được cả mười người yêu mới thật gớm ghiếc!
Bàn tay hắn siết chặt lấy cây vĩ, nhìn mọi người trấn tĩnh, hắn gật đầu chào và nở một nụ cười nửa miệng:
- Tôi ra trước…
Nói rồi, hắn thản nhiên bước ra sân khấu. Tóc hắn phất mạnh, lưng thẳng, đầu ngẩn cao. Từng bước chân mạnh mẽ, không một chút nề hà, không quay đầu lại. Cái tư thế thật sự cao ngạo, thách thức, như muốn nói “ hãy mở mắt to ra mà xem, hỡi kẻ được mười người yêu!”…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.