Chương 53
Omi Olala
21/01/2014
Anh chàng
nhóm trưởng lặng ngắm năm con người kia đang tỏa sáng trên sân khấu. Yên hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn mọi người, rồi nở một nụ cười đầy
ắp hi vọng, giọng anh rắn rỏi:
- Nào, mọi người, hãy nhìn Gia Nguyên đã hi sinh vì chúng ta kìa! Bây giờ là lúc… tất cả chúng ta hi sinh cho cậu ấy!
Xong, anh đưa tay lên ra hiệu, những thành viên gật đầu với nhau. Bàn tay siết chặt một sự quyết tâm lớn, họ tiến từ hai bên cánh gà ra thẳng bục sân khấu, ngồi vào vị trí của mình. Bản “ Amazing Grace” chính thức được hòa tấu, cũng như chính thức làm tan vỡ trái tim cả ngàn thính giả dưới khán đài.
Một tiết mục hòa tấu trong chương trình chỉ có mười phút, nhưng bây giờ lại được kéo dài ra đến gần hai mươi phút. Một tiết mục được dự tính chỉ có duy nhất âm nhạc, nhưng bây giờ lại có cả kịch bản, cả lời dẫn. Một tiết mục chỉ dành cho các loại nhạc cụ, mà giờ đây, ai nấy đều hát, và hát bằng bốn giọng bè phối chuyên nghiệp. Một tiết mục vốn khuôn khổ đã trở nên sáng tạo đến diệu kì. Đó là ngẫu hứng, đó là đam mê! Một tiết mục quá đỗi tuyệt vời!
…
Tiếng vĩ cầm một lần nữa ngân dài, len lỏi trong không gian hội trường rộng lớn, dịu dần, dịu dần cho đến khi tắt hẳn. Tiết mục hòa tấu kết thúc.
Những thành viên lần lượt đứng dậy, xếp thành một hàng thẳng, họ nắm chặt tay nhau, rồi đồng loạt cúi đầu chào.
Bỗng chốc, từ sự im lặng đến nín thở, hàng ngàn tiếng vỗ tay tán thưởng đã vang lên, dội lại trong không gian kín, tạo hiệu ứng như tiếng sấm, làm rung chuyển cả hội trường.
Các thành viên không thể nhìn thấy những nụ cười hài lòng, những gương mặt sáng bừng niềm say mê của thính giả, bởi ánh đèn sân khấu khiến họ chói mắt, và cũng bởi mắt họ đã ướt nhòe lệ vì hạnh phúc… Họ cúi chào một lần nữa rồi nghiêm chỉnh đi vào trong. Khi những cái bóng đã khuất sau tấm rèm nhung đỏ, tiếng vỗ tay vẫn râm ran, chẳng biết khi nào mới dứt.
…
Rachel cắn môi, nắm tay cô siết chặt đến độ nổi những đường gân xanh xám. “Hồng Quân đã giúp Gia Nguyên, anh ấy đã choàng áo cho hắn một cách ân cần?” Thoáng chốc, đôi mắt tím sẫm lại với những đợt sóng cuộn lên dữ dội, tiếng nghiến răng vang lên ken két nghe rợn cả người:
- Được lắm Cao Khiết Sam, xem ra hôm nay cô may mắn. Nhưng chỉ một lần này thôi. Chỉ duy nhất một lần này thôi, nhớ lấy!
*********************************************
Tiểu Mạn ôm chầm lấy Gia Nguyên, mặc cho áo quần hắn vẫn ướt sũng mực, cả người cô bé run lên vì xúc động. Nước mắt nóng thấm qua cả lớp áo sơ mi, Gia Nguyên cứ để như thế một hồi rất lâu. Cho đến khi tiếng sụt sùi nhỏ dần, hắn mới nhẹ nhàng đẩy cô bé ra.
Tiểu Mạn ngước đôi mắt xám tro ầng ậng nước lên nhìn hắn, vẫn như mọi khi, hắn mỉm cười và xoa đầu cô bé cách trìu mến:
- Khóc đủ chưa?
- Sắp đủ rồi! – Tiểu Mạn sụt sịt đáp, chiếc mũi nhỏ của cô ửng đỏ - Tạ ơn Chúa, mọi sự vẫn ổn!
- Đúng vậy, ổn rồi nhóc! Đừng khóc nữa! – Hắn cau mày
Chợt, một bàn tay ấm áp đặt lên vai Gia Nguyên, hắn quay lại, hàng lông mày khó tính giãn ra một chút:
- Yên?
- Tôi có thể ôm cậu một cái không? – Yên nở nụ cười nồng hậu, mắt anh hơi đỏ. Anh biết Gia Nguyên sẽ không đồng ý, nhưng vẫn nhanh chóng ôm lấy hắn, tính anh vốn như vậy mà, rồi anh vỗ vỗ lên vai hắn – Cậu thật dũng cảm! Cậu đã khiến tiết mục này đi quá xa so với tưởng tượng của tôi!
- Không đâu! Suýt chút nữa tôi đã làm hỏng hết mọi chuyện, anh nên trách tôi mới đúng! – Gia Nguyên nói với giọng đều đều, hắn cựa mình ra khỏi cái ôm của Yên.
- Làm hỏng mà hỏng nghệ thuật như cậu thì còn gì bằng! – Anh chàng nghiêng đầu, lại mau mắn cười.
Gia Nguyên không đáp, chỉ lặng lẽ lướt mắt qua những người xung quanh. Họ cũng đang ôm chầm lấy nhau trong sự mãn nguyện tưởng như vô tận.
…
Mắt hắn dừng lại ở hai chàng trai đang đứng khoanh tay nơi cửa sổ. Hắn tiến đến, đứng đối diện với hai anh chàng, tay cũng bắt chước khoanh lại.
Hồng Quân nhướn mày, rồi lại nở nụ cười ma mãnh quen thuộc:
- Cảm ơn đi!
- Cảm ơn anh rất nhiều! – Gia Nguyên coi Hồng Quân như không khí, quay sang bắt tay Minh Kha, vui vẻ nói - Anh dạo piano tuyệt lắm!
Minh Kha chỉ cười, mắt đánh lãng nhìn sang hướng khác, vô tình bắt gặp cái cau mày khó chịu của Hồng Quân, mặt anh chàng nhìn rất ngộ. Anh tằng hắng một tiếng, rồi chuyển đề tài:
- Tối nay có tổ chức tiệc chúc mừng đại lễ đấy! Đến sớm nhé!
- Tôi biết rồi! – Gia Nguyên đáp – Có lẽ sẽ hoành tráng?
- Đích thân tôi tổ chức thì còn phải hỏi? – Hồng Quân chen vào, nghênh mặt kiêu hãnh – Đi cho đúng giờ đấy!
Gia Nguyên kéo chiếc áo vest trắng lúc nãy Hồng Quân choàng cho mình ra, hắn chớp mắt một cái rồi thả bộp lên đầu anh. Minh Kha đến tròn mắt vì hành động “ bất kính” đó, chỉ biết nuốt khan một cái. Còn hắn thì thản nhiên vô cùng, ngoảnh đi chỗ khác, bỏ lại cái câu nói với khẩu khí như trêu ngươi chủ tịch: “ Ai cần anh nhắc?”
***************************************
Đại lễ kỉ niệm 90 năm thành lập trường đại học Nam Kinh được cử hành buổi sáng, còn tối nay là thời gian dành cho tiệc tùng – thứ mà các sinh viên vẫn háo hức, luôn miệng gọi là “Party! Party!”. Sinh viên tất cả các khoa, các năm, tập trung lại ăn mừng đại lễ.
Buổi tối này không chỉ đơn giản là một “party” mà còn tạo cơ hội cho các sinh viên được dịp trưng diện những bộ cánh lung linh. Đã đặt chân đến đây thì ai cũng phải rực rỡ.
…Jully cười nói sung sướng như “ cá gặp nước”:
- Đêm nay tớ sẽ cưa đổ hết trai đẹp trường này cho xem! – Cô hếch mặt lên kiêu hãnh, đưa tay kéo mạnh cái vạt lụa xanh thẳm phía sau khiến nó tung lên thành một đường duyên dáng, lộ ra bờ vai thon mảnh, trắng ngần. Vừa múa may, cô nàng vừa tạo đủ các kiểu dáng như một model thực thụ, mặc cho chả có chiếc máy ảnh nào chĩa về phía mình.
Gia Nguyên nhăn mặt, hắn khịt mũi một cái rồi đưa tay lên xoa cằm, ra chiều suy nghĩ:
- Duyệt! Mai tớ dẫn cậu đi thi hoa hậu!
- Cậu làm tớ ngại chết mất! – Jully cười e thẹn, đưa tay lên che miệng làm duyên.
- Hoa hậu “sở thú”! – Gia Nguyên phán một câu như sét đánh rồi bỏ đi, hắn không thèm liếc gương mặt đang thộn ra cả thước của cô nàng.
Tiểu Mạn chạy như bay từ ngoài tiền sảnh vào, phanh kít trước mặt hắn. Cô bé xòe chiếc váy trắng dài qua gối một chút, viền những đường mềm mại bằng lông vũ, xong, xoay một vòng, mặt hớn hở:
- Thế nào? Anh thấy xinh không?
- Không! – Hắn đáp gọn lỏn
- Sao chứ? – Tiểu Mạn phồng má lên giận dỗi, hàng mi cụp xuống tội nghiệp.
Gia Nguyên cười, xoa đầu cô, hắn nhỏ nhẹ:
- Không xinh, nhưng phải gọi là đẹp! Được chưa?
Tiểu Mạn không đáp, chỉ ngước đôi mắt xám tro long lanh lên nhìn, cười khúc khích, rồi cô nắm tay hắn, kéo một mạch qua sảnh B, vừa nhún nhảy, vừa ba hoa chích chòe:
- Này nhé, em làm stylist cho Minh Kha đấy nhé! Anh sẽ phải ghen tị cho xem!
Gia Nguyên nhướn mày nghi hoặc... Nhưng rồi, hắn cũng phải thừa nhận là Tiểu Mạn nói đúng.
- Nào, mọi người, hãy nhìn Gia Nguyên đã hi sinh vì chúng ta kìa! Bây giờ là lúc… tất cả chúng ta hi sinh cho cậu ấy!
Xong, anh đưa tay lên ra hiệu, những thành viên gật đầu với nhau. Bàn tay siết chặt một sự quyết tâm lớn, họ tiến từ hai bên cánh gà ra thẳng bục sân khấu, ngồi vào vị trí của mình. Bản “ Amazing Grace” chính thức được hòa tấu, cũng như chính thức làm tan vỡ trái tim cả ngàn thính giả dưới khán đài.
Một tiết mục hòa tấu trong chương trình chỉ có mười phút, nhưng bây giờ lại được kéo dài ra đến gần hai mươi phút. Một tiết mục được dự tính chỉ có duy nhất âm nhạc, nhưng bây giờ lại có cả kịch bản, cả lời dẫn. Một tiết mục chỉ dành cho các loại nhạc cụ, mà giờ đây, ai nấy đều hát, và hát bằng bốn giọng bè phối chuyên nghiệp. Một tiết mục vốn khuôn khổ đã trở nên sáng tạo đến diệu kì. Đó là ngẫu hứng, đó là đam mê! Một tiết mục quá đỗi tuyệt vời!
…
Tiếng vĩ cầm một lần nữa ngân dài, len lỏi trong không gian hội trường rộng lớn, dịu dần, dịu dần cho đến khi tắt hẳn. Tiết mục hòa tấu kết thúc.
Những thành viên lần lượt đứng dậy, xếp thành một hàng thẳng, họ nắm chặt tay nhau, rồi đồng loạt cúi đầu chào.
Bỗng chốc, từ sự im lặng đến nín thở, hàng ngàn tiếng vỗ tay tán thưởng đã vang lên, dội lại trong không gian kín, tạo hiệu ứng như tiếng sấm, làm rung chuyển cả hội trường.
Các thành viên không thể nhìn thấy những nụ cười hài lòng, những gương mặt sáng bừng niềm say mê của thính giả, bởi ánh đèn sân khấu khiến họ chói mắt, và cũng bởi mắt họ đã ướt nhòe lệ vì hạnh phúc… Họ cúi chào một lần nữa rồi nghiêm chỉnh đi vào trong. Khi những cái bóng đã khuất sau tấm rèm nhung đỏ, tiếng vỗ tay vẫn râm ran, chẳng biết khi nào mới dứt.
…
Rachel cắn môi, nắm tay cô siết chặt đến độ nổi những đường gân xanh xám. “Hồng Quân đã giúp Gia Nguyên, anh ấy đã choàng áo cho hắn một cách ân cần?” Thoáng chốc, đôi mắt tím sẫm lại với những đợt sóng cuộn lên dữ dội, tiếng nghiến răng vang lên ken két nghe rợn cả người:
- Được lắm Cao Khiết Sam, xem ra hôm nay cô may mắn. Nhưng chỉ một lần này thôi. Chỉ duy nhất một lần này thôi, nhớ lấy!
*********************************************
Tiểu Mạn ôm chầm lấy Gia Nguyên, mặc cho áo quần hắn vẫn ướt sũng mực, cả người cô bé run lên vì xúc động. Nước mắt nóng thấm qua cả lớp áo sơ mi, Gia Nguyên cứ để như thế một hồi rất lâu. Cho đến khi tiếng sụt sùi nhỏ dần, hắn mới nhẹ nhàng đẩy cô bé ra.
Tiểu Mạn ngước đôi mắt xám tro ầng ậng nước lên nhìn hắn, vẫn như mọi khi, hắn mỉm cười và xoa đầu cô bé cách trìu mến:
- Khóc đủ chưa?
- Sắp đủ rồi! – Tiểu Mạn sụt sịt đáp, chiếc mũi nhỏ của cô ửng đỏ - Tạ ơn Chúa, mọi sự vẫn ổn!
- Đúng vậy, ổn rồi nhóc! Đừng khóc nữa! – Hắn cau mày
Chợt, một bàn tay ấm áp đặt lên vai Gia Nguyên, hắn quay lại, hàng lông mày khó tính giãn ra một chút:
- Yên?
- Tôi có thể ôm cậu một cái không? – Yên nở nụ cười nồng hậu, mắt anh hơi đỏ. Anh biết Gia Nguyên sẽ không đồng ý, nhưng vẫn nhanh chóng ôm lấy hắn, tính anh vốn như vậy mà, rồi anh vỗ vỗ lên vai hắn – Cậu thật dũng cảm! Cậu đã khiến tiết mục này đi quá xa so với tưởng tượng của tôi!
- Không đâu! Suýt chút nữa tôi đã làm hỏng hết mọi chuyện, anh nên trách tôi mới đúng! – Gia Nguyên nói với giọng đều đều, hắn cựa mình ra khỏi cái ôm của Yên.
- Làm hỏng mà hỏng nghệ thuật như cậu thì còn gì bằng! – Anh chàng nghiêng đầu, lại mau mắn cười.
Gia Nguyên không đáp, chỉ lặng lẽ lướt mắt qua những người xung quanh. Họ cũng đang ôm chầm lấy nhau trong sự mãn nguyện tưởng như vô tận.
…
Mắt hắn dừng lại ở hai chàng trai đang đứng khoanh tay nơi cửa sổ. Hắn tiến đến, đứng đối diện với hai anh chàng, tay cũng bắt chước khoanh lại.
Hồng Quân nhướn mày, rồi lại nở nụ cười ma mãnh quen thuộc:
- Cảm ơn đi!
- Cảm ơn anh rất nhiều! – Gia Nguyên coi Hồng Quân như không khí, quay sang bắt tay Minh Kha, vui vẻ nói - Anh dạo piano tuyệt lắm!
Minh Kha chỉ cười, mắt đánh lãng nhìn sang hướng khác, vô tình bắt gặp cái cau mày khó chịu của Hồng Quân, mặt anh chàng nhìn rất ngộ. Anh tằng hắng một tiếng, rồi chuyển đề tài:
- Tối nay có tổ chức tiệc chúc mừng đại lễ đấy! Đến sớm nhé!
- Tôi biết rồi! – Gia Nguyên đáp – Có lẽ sẽ hoành tráng?
- Đích thân tôi tổ chức thì còn phải hỏi? – Hồng Quân chen vào, nghênh mặt kiêu hãnh – Đi cho đúng giờ đấy!
Gia Nguyên kéo chiếc áo vest trắng lúc nãy Hồng Quân choàng cho mình ra, hắn chớp mắt một cái rồi thả bộp lên đầu anh. Minh Kha đến tròn mắt vì hành động “ bất kính” đó, chỉ biết nuốt khan một cái. Còn hắn thì thản nhiên vô cùng, ngoảnh đi chỗ khác, bỏ lại cái câu nói với khẩu khí như trêu ngươi chủ tịch: “ Ai cần anh nhắc?”
***************************************
Đại lễ kỉ niệm 90 năm thành lập trường đại học Nam Kinh được cử hành buổi sáng, còn tối nay là thời gian dành cho tiệc tùng – thứ mà các sinh viên vẫn háo hức, luôn miệng gọi là “Party! Party!”. Sinh viên tất cả các khoa, các năm, tập trung lại ăn mừng đại lễ.
Buổi tối này không chỉ đơn giản là một “party” mà còn tạo cơ hội cho các sinh viên được dịp trưng diện những bộ cánh lung linh. Đã đặt chân đến đây thì ai cũng phải rực rỡ.
…Jully cười nói sung sướng như “ cá gặp nước”:
- Đêm nay tớ sẽ cưa đổ hết trai đẹp trường này cho xem! – Cô hếch mặt lên kiêu hãnh, đưa tay kéo mạnh cái vạt lụa xanh thẳm phía sau khiến nó tung lên thành một đường duyên dáng, lộ ra bờ vai thon mảnh, trắng ngần. Vừa múa may, cô nàng vừa tạo đủ các kiểu dáng như một model thực thụ, mặc cho chả có chiếc máy ảnh nào chĩa về phía mình.
Gia Nguyên nhăn mặt, hắn khịt mũi một cái rồi đưa tay lên xoa cằm, ra chiều suy nghĩ:
- Duyệt! Mai tớ dẫn cậu đi thi hoa hậu!
- Cậu làm tớ ngại chết mất! – Jully cười e thẹn, đưa tay lên che miệng làm duyên.
- Hoa hậu “sở thú”! – Gia Nguyên phán một câu như sét đánh rồi bỏ đi, hắn không thèm liếc gương mặt đang thộn ra cả thước của cô nàng.
Tiểu Mạn chạy như bay từ ngoài tiền sảnh vào, phanh kít trước mặt hắn. Cô bé xòe chiếc váy trắng dài qua gối một chút, viền những đường mềm mại bằng lông vũ, xong, xoay một vòng, mặt hớn hở:
- Thế nào? Anh thấy xinh không?
- Không! – Hắn đáp gọn lỏn
- Sao chứ? – Tiểu Mạn phồng má lên giận dỗi, hàng mi cụp xuống tội nghiệp.
Gia Nguyên cười, xoa đầu cô, hắn nhỏ nhẹ:
- Không xinh, nhưng phải gọi là đẹp! Được chưa?
Tiểu Mạn không đáp, chỉ ngước đôi mắt xám tro long lanh lên nhìn, cười khúc khích, rồi cô nắm tay hắn, kéo một mạch qua sảnh B, vừa nhún nhảy, vừa ba hoa chích chòe:
- Này nhé, em làm stylist cho Minh Kha đấy nhé! Anh sẽ phải ghen tị cho xem!
Gia Nguyên nhướn mày nghi hoặc... Nhưng rồi, hắn cũng phải thừa nhận là Tiểu Mạn nói đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.