Chương 61
Omi Olala
06/02/2014
Cơn nhức đầu kinh khủng ập đến bất ngờ khiến Gia Nguyên choáng váng cả người, ngay
lập tức, không gian trước mắt hắn trắng xóa, cả một chút dấu vết của
người phía trước mặt cũng không hề lưu lại trên võng mạc hắn.
Khi hắn cảm nhận được bờ vai mình thõng xuống và chân không còn trụ được trên đất cũng là lúc hai âm thanh ấy đập vào tai – tiếng “xoảng” của thứ gì bị vỡ vô cùng gần và tiếng thét của Hồng Quân.
“KHIẾT SAM, cẩn thận!” – từng chữ rót vào tai hắn rõ mồn một.
Gia Nguyên hết sức sửng sốt nhưng hắn thậm chí không đủ sức để định thần được chuyện gì. Một giây sau, hắn nhận ra mình đã nằm dài trên sân bê tông bởi cảm giác lạnh lẽo thấu qua làn da.
Hắn nghe tiếng giày gấp gáp nện cồm cộp trên sân và hắn biết Hồng Quân đang tiến đến chỗ mình.
…Gia Nguyên đã bấu chặt lấy tay anh và hỏi “ anh biết tôi là ai?”. Hắn ước rằng mình nghe nhầm, nhưng anh trả lời hắn bằng một sự im lặng.
Ruột gan hắn gào thét những nỗi bồn chồn, hoang man, hoảng sợ. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt đen lạnh của anh, cố dò xét ra một sự hiểu lầm. Anh vẫn im lặng.
- Nói đi…anh biết tôi là ai đúng không? – Gia Nguyên khó nhọc nặn ra từng chữ, lòng thầm khấn anh sẽ lại nở nụ cười ranh mãnh, đểu cáng quen thuộc mà nói “thì là Cao Gia Nguyên chứ là ai?”.
Tất nhiên, hắn đã lầm.
Quân hít một hơi thật sâu, anh đáp trả hắn bằng một cái nhìn không hề nao núng, đôi mắt anh lúc ấy trông cương nghị đến lạ lùng, giọng anh trầm hơn bình thường, từng chữ một vang lên rõ ràng, rành mạch, không thể lẫn vào đâu:
- Đúng vậy! Ngay từ đầu tôi đã biết em là ai rồi, em gái song sinh của Cao Gia Nguyên! Em là Cao Khiết Sam!
… Anh là ai? Tại sao anh biết hắn?... Anh là quá khứ, anh là một cậu ấm hách dịch, anh là một cái đuôi, anh là người được hắn khắc tặng nhánh anh đào kỉ niệm… Anh là Đỗ Hồng Quân!
******************************************
Gia Nguyên cứ lừng khừng mãi trước phòng chủ tịch, hắn định gõ cửa nhưng rồi vội vàng rụt tay lại. Lòng dạ hắn bồn chồn đủ thứ cảm xúc.
Cuối cùng, hắn tự trấn tĩnh bằng cách cố hít một hơi thật sâu. Được thôi, gặp thì gặp, có gì phải sợ?...bàn tay hắn run run đặt lên nắm cửa.
Kinh ngạc, chưa vặn nhưng nắm cửa đã tự nhiên xoay tròn, rồi kêu lên một tiếng khe khẽ làm hắn hết hồn. Gia Nguyên cắn chặt môi từ từ ngẩng lên…ôi, biết ngay là ai mà. Hắn thở ra một hơi dài thườn thượt:
- Tôi…
Hồng Quân kéo đầu hắn vào rồi đóng sầm cửa lại. Anh chộp lấy cả chồng hồ sơ đang khệ nệ trên tay Gia Nguyên, ấn hắn ngồi xuống chiếc sofa trắng.
Rút cây bút cài trên túi áo vest, những chữ kí gọn ghẽ của anh vùn vụt hiện lên trên bìa của những tập xanh nhạt. Gia Nguyên đến tròn mắt vì ngạc nhiên, Quân đào đâu ra “tinh thần tự giác” khủng khiếp này nhỉ? Mọi khi anh bắt hắn năn nỉ gãy lưỡi mới chảnh chọe đặt bút kí một chữ. Vậy mà…
Một loáng đã kết thúc, Hồng Quân sắp xếp mớ hồ sơ lại cẩn thận, vuông vắn, cân chỉnh như lúc đầu. Xong, anh rót cà phê đen ra một tách sứ, khói bay lên nghi ngút. Quân nhấp một ngụm thứ chất lỏng đen tuyền, rồi anh ngẩng lên nhìn hắn:
- Khỏi lo chuyện hồ sơ nhé! Nếu tôi không nhầm thì em đến đây vì chuyện khác.
Gia Nguyên tự dưng cảm thấy hơi kì kì khi Quân đổi cách xưng hô, hắn nheo mắt nhìn anh, mặt khinh khỉnh:
- Quen biết gì không mà “em” với chả “tôi”?
- Thì bé hơn mà chả lẽ lại gọi là chị? – Quân đáp gọn lỏn, chống cằm liếc nhìn gương mặt nhăn nhó của người đối diện bằng ánh mắt thích thú, anh không định nói thẳng ra rằng mình đang sung sướng như điên vì được xưng hô như thế.
- Jully mời anh đi cắm trại nhân dịp sinh nhật cô ấy – Hắn lằm bằm trong miệng.
Hồng Quân lại nhấp một ngụm cà phê nữa, anh nghiêng đầu:
- Jully? Không phải em mời tôi sao?
- Anh điên à? Tôi có rảnh rỗi sinh nông nổi mới làm chuyện ấy! ( đã bảo đừng có gọi “em em” – “ tôi tôi” nữa mà?)
- Vậy thì tôi không đi! – Anh chàng nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng ranh mãnh.
- Này này, lại đến lúc giở trò hành hạ người vô tội nữa đấy à? – Hắn gắt lên, định nhanh chóng gom hết hồ sơ về phía mình.
Nhưng Hồng Quân đích thực giở trò, anh giữ khư khư chúng trong tay. Gia Nguyên khó chịu lườm cái vẻ hí ha hí hửng đáng ghét kia, hắn gằn từng chữ:
- Anh lại muốn cái gì nữa? Thưa chủ tịch?
- “Sam ngố” mời “Quân đại ca” đi cắm trại, nói đi! – Anh cũng bắt chước gằn từng chữ hệt như hắn.
Gia Nguyên điên tiết đứng phắt dậy, hắn lao ra khỏi cửa phòng, Hồng Quân cười sặc:
- Tài liệu đây thì bỏ đi đâu được? Mà hình như Jully cũng có “hiền từ” gì đâu nhỉ?
Đúng như anh đoán, một giây sau hắn đã quay lại, nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn. Cái tên khốn hách dịch này đã bao năm trôi qua mà một chút thay đổi cũng không có, gương mặt cao ngạo ấy so với quá khứ vẫn giống nhau như tạc, chỉ giỏi chọc điên người khác. Gia Nguyên cắn môi, từng chữ nặn ra thật khó khăn biết mấy:
- Vậy cứ coi như tôi mời anh đi! Giờ thì đưa hồ sơ đây!
- Không! “Sam ngố” mời “Quân đại ca” đi cắm trại, nói đi! – Nụ cười trên môi anh dường như mỗi lúc lại càng đậm chất đểu cáng.
Sau một hồi vật vã với mớ tư tưởng đang chiến tranh trong đầu, Gia Nguyên thở hắt ra, rồi ngẩng lên. Hắn cố kìm cho mình không gào thét vào mặt anh, giọng hắn run rẩy đến đáng thương:
- “Sam ngố” mời “Quân đại ca” đi cắm trại!
- Rồi, hồ sơ đây! – Quân thản nhiên đáp, đẩy chồng hồ sơ dày cuộm về phía hắn.
Chớp mắt, hắn đã lao đến chộp lấy vì sợ tên chủ tịch điên rồ kia giở trò, rồi cũng chớp mắt, hắn biến mất như làn bụi khí, bỏ lại Hồng Quân gục mặt với trận cười nắc nẻ.
…
Gia Nguyên nện từng bước xuống nền đầy giận dữ, tính khí của tên điên đó bao năm rồi cũng vẫn chẳng đổi chút nào hết:
- Đúng là đồ hách dịch! Chủ tịch cái gì chứ? Thật là tội nghiệp cho trường này, bị một tên ma vương hắc ám như thế nắm quyền thì sống được mới lạ!
Hắn bị một cô nàng Âu Mĩ ngán đường. Jully khoanh tay, mặt hếch lên ra dáng đàn chị:
- Tình hình thế nào rồi cưng? Nói “không được” đi rồi chị sẽ cho cưng thấy!
Gia Nguyên phóng tới cắn phập vào tay cô nàng một cái rõ đau, hắn ngước lên nhìn cô gườm gườm:
- Mấy người ai cũng xấu xa hết! – Xong lao đi thẳng.
Jully trợn mắt nhìn vào vết cắn tím rịm trên tay mình, mắt cô rưng rưng nước:
- Biểu hiện “chó điên” này có phải là thành công rồi không?
…Trong trường lúc này có ba kẻ điên: một người điên vì giận, một người điên vì sung sướng và người còn lại ngồi trong văn phòng riêng, thỉnh thoảng lại cười, cười, cười mãi…
**************************************
Tại một quán bar…
Nhạc xập xình cuốn theo những dáng người uốn ** đầy thác loạn, ánh đèn bảy sắc xoay vần khiến cho cả không gian trở nên rối rắm. Âm thanh là sự hỗn tạp của những tiếng cười nói, tiếng hú hét hưng phấn, tiếng gầm rú,…ồn ào khủng khiếp.
Sau tấm rèm kim sa lấp lánh, một tay đàn ông trung niên phì phèo điếu thuốc lá, xung quanh là ba bốn cô em chân dài xinh đẹp thi nhau sà vào lòng hắn, tiếng nói cười õng ẹo càng khiến cho hắn cảm thấy chếnh choáng.
Bất chợt, chiếc điện thoại rung mạnh trên bàn rượu cắt ngang cuộc vui, tay đàn ông nheo mắt thoáng liếc cái biểu tượng hiện lên sáng rực trên màn hình. Hắn bật ngay dậy, vội vã xô một cô nàng đang ôm cứng lấy mình ra và lao nhanh vào phòng vệ sinh gần đó.
…
- Vâng, tôi nghe thưa Ngài! – Tay đàn ông vừa khóa cửa phòng, vừa ríu tay bấm nút nghe.
- …
- Vâng, chuyến hàng lần này rất trót lọt ạ! Ngài cứ yên tâm, chúng tôi đảm bảo không một thằng cớm nào có thể phát hiện được.
- …
- Thế ạ? Ma túy dạng nén ép vào sau những bức tranh thủy mạc? Vâng, tôi hiểu. Còn nội tạng thì sao thưa Ngài?
- …
- Ôi Trời, tụi chó săn ấy biết bao giờ mới ngửi được vết của Ngài đây? Kín đáo thế thì thần thánh nào đoán được mới tài!
- …
- Vâng, vâng, tôi biết…được ạ.
- …
- Xin tuân lệnh!
- …
- Quả không hổ danh “DM”!
- …
- Vâng, chào Ngài!
Hắn gập máy, thở phào một hơi. Nói chuyện với con người đáng sợ này khiến tay chân hắn mềm nhũn cả ra.
Cộc cộc! – tiếng gõ cửa vang lên khô khốc làm tay đàn ông giật bắn, hắn vội vàng xả nước rồi nói vọng ra:
- Được rồi, được rồi, tôi xong ngay bây giờ!
Vừa lau hai tay, người đàn ông vừa mở khóa cửa, hắn thò đầu ra xin lỗi:
- Ngại quá, chắc đợi tôi lâu lắm hả?
Nụ cười trên môi người đàn ông chợt đông cứng lại, tròng mắt hắn giãn ra sửng sốt… Đây rõ ràng là phòng vệ sinh nam mà?
Người phụ nữ vuốt ngược mái tóc hung đỏ ra sau để lộ gương mặt đậm đà son phấn, mắt mở trừng trừng nhìn đối phương, đôi môi đỏ mọng kia khẽ cong lên tạo thành một nụ cười ma quỷ. Cô ả cất chất giọng khàn khàn còn phảng phất mùi thuốc lá làm cho tay đàn ông điếng cả người:
- đúng vậy, tôi đợi lâu lắm rồi!
Bốp! – đó là âm thanh cuối cùng tay đàn ông có thể nghe thấy. Hình ảnh người phụ nữ kia đảo qua, đảo lại, nhạt dần rồi biến mất hẳn. Phủ lên cả tầm nhìn của hắn là một bức màn đen vô tận. Hắn gục xuống chân cô gái, hơi lạnh của nền đá thẩm thấu qua da.
Tay đàn ông đã bất tỉnh.
Kaylee bóp nát điếu thuốc lá với đầu thuốc còn đỏ rực, những vòng khói luồn qua khẽ tay, tỏa vào không gian một màu trắng đục. Cô gái bật máy đàm, hạ giọng rót từng chữ một cách kính cẩn:
- Chào chủ nhân, một con cá vừa bị tóm!
Khi hắn cảm nhận được bờ vai mình thõng xuống và chân không còn trụ được trên đất cũng là lúc hai âm thanh ấy đập vào tai – tiếng “xoảng” của thứ gì bị vỡ vô cùng gần và tiếng thét của Hồng Quân.
“KHIẾT SAM, cẩn thận!” – từng chữ rót vào tai hắn rõ mồn một.
Gia Nguyên hết sức sửng sốt nhưng hắn thậm chí không đủ sức để định thần được chuyện gì. Một giây sau, hắn nhận ra mình đã nằm dài trên sân bê tông bởi cảm giác lạnh lẽo thấu qua làn da.
Hắn nghe tiếng giày gấp gáp nện cồm cộp trên sân và hắn biết Hồng Quân đang tiến đến chỗ mình.
…Gia Nguyên đã bấu chặt lấy tay anh và hỏi “ anh biết tôi là ai?”. Hắn ước rằng mình nghe nhầm, nhưng anh trả lời hắn bằng một sự im lặng.
Ruột gan hắn gào thét những nỗi bồn chồn, hoang man, hoảng sợ. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt đen lạnh của anh, cố dò xét ra một sự hiểu lầm. Anh vẫn im lặng.
- Nói đi…anh biết tôi là ai đúng không? – Gia Nguyên khó nhọc nặn ra từng chữ, lòng thầm khấn anh sẽ lại nở nụ cười ranh mãnh, đểu cáng quen thuộc mà nói “thì là Cao Gia Nguyên chứ là ai?”.
Tất nhiên, hắn đã lầm.
Quân hít một hơi thật sâu, anh đáp trả hắn bằng một cái nhìn không hề nao núng, đôi mắt anh lúc ấy trông cương nghị đến lạ lùng, giọng anh trầm hơn bình thường, từng chữ một vang lên rõ ràng, rành mạch, không thể lẫn vào đâu:
- Đúng vậy! Ngay từ đầu tôi đã biết em là ai rồi, em gái song sinh của Cao Gia Nguyên! Em là Cao Khiết Sam!
… Anh là ai? Tại sao anh biết hắn?... Anh là quá khứ, anh là một cậu ấm hách dịch, anh là một cái đuôi, anh là người được hắn khắc tặng nhánh anh đào kỉ niệm… Anh là Đỗ Hồng Quân!
******************************************
Gia Nguyên cứ lừng khừng mãi trước phòng chủ tịch, hắn định gõ cửa nhưng rồi vội vàng rụt tay lại. Lòng dạ hắn bồn chồn đủ thứ cảm xúc.
Cuối cùng, hắn tự trấn tĩnh bằng cách cố hít một hơi thật sâu. Được thôi, gặp thì gặp, có gì phải sợ?...bàn tay hắn run run đặt lên nắm cửa.
Kinh ngạc, chưa vặn nhưng nắm cửa đã tự nhiên xoay tròn, rồi kêu lên một tiếng khe khẽ làm hắn hết hồn. Gia Nguyên cắn chặt môi từ từ ngẩng lên…ôi, biết ngay là ai mà. Hắn thở ra một hơi dài thườn thượt:
- Tôi…
Hồng Quân kéo đầu hắn vào rồi đóng sầm cửa lại. Anh chộp lấy cả chồng hồ sơ đang khệ nệ trên tay Gia Nguyên, ấn hắn ngồi xuống chiếc sofa trắng.
Rút cây bút cài trên túi áo vest, những chữ kí gọn ghẽ của anh vùn vụt hiện lên trên bìa của những tập xanh nhạt. Gia Nguyên đến tròn mắt vì ngạc nhiên, Quân đào đâu ra “tinh thần tự giác” khủng khiếp này nhỉ? Mọi khi anh bắt hắn năn nỉ gãy lưỡi mới chảnh chọe đặt bút kí một chữ. Vậy mà…
Một loáng đã kết thúc, Hồng Quân sắp xếp mớ hồ sơ lại cẩn thận, vuông vắn, cân chỉnh như lúc đầu. Xong, anh rót cà phê đen ra một tách sứ, khói bay lên nghi ngút. Quân nhấp một ngụm thứ chất lỏng đen tuyền, rồi anh ngẩng lên nhìn hắn:
- Khỏi lo chuyện hồ sơ nhé! Nếu tôi không nhầm thì em đến đây vì chuyện khác.
Gia Nguyên tự dưng cảm thấy hơi kì kì khi Quân đổi cách xưng hô, hắn nheo mắt nhìn anh, mặt khinh khỉnh:
- Quen biết gì không mà “em” với chả “tôi”?
- Thì bé hơn mà chả lẽ lại gọi là chị? – Quân đáp gọn lỏn, chống cằm liếc nhìn gương mặt nhăn nhó của người đối diện bằng ánh mắt thích thú, anh không định nói thẳng ra rằng mình đang sung sướng như điên vì được xưng hô như thế.
- Jully mời anh đi cắm trại nhân dịp sinh nhật cô ấy – Hắn lằm bằm trong miệng.
Hồng Quân lại nhấp một ngụm cà phê nữa, anh nghiêng đầu:
- Jully? Không phải em mời tôi sao?
- Anh điên à? Tôi có rảnh rỗi sinh nông nổi mới làm chuyện ấy! ( đã bảo đừng có gọi “em em” – “ tôi tôi” nữa mà?)
- Vậy thì tôi không đi! – Anh chàng nhếch môi nở một nụ cười nửa miệng ranh mãnh.
- Này này, lại đến lúc giở trò hành hạ người vô tội nữa đấy à? – Hắn gắt lên, định nhanh chóng gom hết hồ sơ về phía mình.
Nhưng Hồng Quân đích thực giở trò, anh giữ khư khư chúng trong tay. Gia Nguyên khó chịu lườm cái vẻ hí ha hí hửng đáng ghét kia, hắn gằn từng chữ:
- Anh lại muốn cái gì nữa? Thưa chủ tịch?
- “Sam ngố” mời “Quân đại ca” đi cắm trại, nói đi! – Anh cũng bắt chước gằn từng chữ hệt như hắn.
Gia Nguyên điên tiết đứng phắt dậy, hắn lao ra khỏi cửa phòng, Hồng Quân cười sặc:
- Tài liệu đây thì bỏ đi đâu được? Mà hình như Jully cũng có “hiền từ” gì đâu nhỉ?
Đúng như anh đoán, một giây sau hắn đã quay lại, nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn. Cái tên khốn hách dịch này đã bao năm trôi qua mà một chút thay đổi cũng không có, gương mặt cao ngạo ấy so với quá khứ vẫn giống nhau như tạc, chỉ giỏi chọc điên người khác. Gia Nguyên cắn môi, từng chữ nặn ra thật khó khăn biết mấy:
- Vậy cứ coi như tôi mời anh đi! Giờ thì đưa hồ sơ đây!
- Không! “Sam ngố” mời “Quân đại ca” đi cắm trại, nói đi! – Nụ cười trên môi anh dường như mỗi lúc lại càng đậm chất đểu cáng.
Sau một hồi vật vã với mớ tư tưởng đang chiến tranh trong đầu, Gia Nguyên thở hắt ra, rồi ngẩng lên. Hắn cố kìm cho mình không gào thét vào mặt anh, giọng hắn run rẩy đến đáng thương:
- “Sam ngố” mời “Quân đại ca” đi cắm trại!
- Rồi, hồ sơ đây! – Quân thản nhiên đáp, đẩy chồng hồ sơ dày cuộm về phía hắn.
Chớp mắt, hắn đã lao đến chộp lấy vì sợ tên chủ tịch điên rồ kia giở trò, rồi cũng chớp mắt, hắn biến mất như làn bụi khí, bỏ lại Hồng Quân gục mặt với trận cười nắc nẻ.
…
Gia Nguyên nện từng bước xuống nền đầy giận dữ, tính khí của tên điên đó bao năm rồi cũng vẫn chẳng đổi chút nào hết:
- Đúng là đồ hách dịch! Chủ tịch cái gì chứ? Thật là tội nghiệp cho trường này, bị một tên ma vương hắc ám như thế nắm quyền thì sống được mới lạ!
Hắn bị một cô nàng Âu Mĩ ngán đường. Jully khoanh tay, mặt hếch lên ra dáng đàn chị:
- Tình hình thế nào rồi cưng? Nói “không được” đi rồi chị sẽ cho cưng thấy!
Gia Nguyên phóng tới cắn phập vào tay cô nàng một cái rõ đau, hắn ngước lên nhìn cô gườm gườm:
- Mấy người ai cũng xấu xa hết! – Xong lao đi thẳng.
Jully trợn mắt nhìn vào vết cắn tím rịm trên tay mình, mắt cô rưng rưng nước:
- Biểu hiện “chó điên” này có phải là thành công rồi không?
…Trong trường lúc này có ba kẻ điên: một người điên vì giận, một người điên vì sung sướng và người còn lại ngồi trong văn phòng riêng, thỉnh thoảng lại cười, cười, cười mãi…
**************************************
Tại một quán bar…
Nhạc xập xình cuốn theo những dáng người uốn ** đầy thác loạn, ánh đèn bảy sắc xoay vần khiến cho cả không gian trở nên rối rắm. Âm thanh là sự hỗn tạp của những tiếng cười nói, tiếng hú hét hưng phấn, tiếng gầm rú,…ồn ào khủng khiếp.
Sau tấm rèm kim sa lấp lánh, một tay đàn ông trung niên phì phèo điếu thuốc lá, xung quanh là ba bốn cô em chân dài xinh đẹp thi nhau sà vào lòng hắn, tiếng nói cười õng ẹo càng khiến cho hắn cảm thấy chếnh choáng.
Bất chợt, chiếc điện thoại rung mạnh trên bàn rượu cắt ngang cuộc vui, tay đàn ông nheo mắt thoáng liếc cái biểu tượng hiện lên sáng rực trên màn hình. Hắn bật ngay dậy, vội vã xô một cô nàng đang ôm cứng lấy mình ra và lao nhanh vào phòng vệ sinh gần đó.
…
- Vâng, tôi nghe thưa Ngài! – Tay đàn ông vừa khóa cửa phòng, vừa ríu tay bấm nút nghe.
- …
- Vâng, chuyến hàng lần này rất trót lọt ạ! Ngài cứ yên tâm, chúng tôi đảm bảo không một thằng cớm nào có thể phát hiện được.
- …
- Thế ạ? Ma túy dạng nén ép vào sau những bức tranh thủy mạc? Vâng, tôi hiểu. Còn nội tạng thì sao thưa Ngài?
- …
- Ôi Trời, tụi chó săn ấy biết bao giờ mới ngửi được vết của Ngài đây? Kín đáo thế thì thần thánh nào đoán được mới tài!
- …
- Vâng, vâng, tôi biết…được ạ.
- …
- Xin tuân lệnh!
- …
- Quả không hổ danh “DM”!
- …
- Vâng, chào Ngài!
Hắn gập máy, thở phào một hơi. Nói chuyện với con người đáng sợ này khiến tay chân hắn mềm nhũn cả ra.
Cộc cộc! – tiếng gõ cửa vang lên khô khốc làm tay đàn ông giật bắn, hắn vội vàng xả nước rồi nói vọng ra:
- Được rồi, được rồi, tôi xong ngay bây giờ!
Vừa lau hai tay, người đàn ông vừa mở khóa cửa, hắn thò đầu ra xin lỗi:
- Ngại quá, chắc đợi tôi lâu lắm hả?
Nụ cười trên môi người đàn ông chợt đông cứng lại, tròng mắt hắn giãn ra sửng sốt… Đây rõ ràng là phòng vệ sinh nam mà?
Người phụ nữ vuốt ngược mái tóc hung đỏ ra sau để lộ gương mặt đậm đà son phấn, mắt mở trừng trừng nhìn đối phương, đôi môi đỏ mọng kia khẽ cong lên tạo thành một nụ cười ma quỷ. Cô ả cất chất giọng khàn khàn còn phảng phất mùi thuốc lá làm cho tay đàn ông điếng cả người:
- đúng vậy, tôi đợi lâu lắm rồi!
Bốp! – đó là âm thanh cuối cùng tay đàn ông có thể nghe thấy. Hình ảnh người phụ nữ kia đảo qua, đảo lại, nhạt dần rồi biến mất hẳn. Phủ lên cả tầm nhìn của hắn là một bức màn đen vô tận. Hắn gục xuống chân cô gái, hơi lạnh của nền đá thẩm thấu qua da.
Tay đàn ông đã bất tỉnh.
Kaylee bóp nát điếu thuốc lá với đầu thuốc còn đỏ rực, những vòng khói luồn qua khẽ tay, tỏa vào không gian một màu trắng đục. Cô gái bật máy đàm, hạ giọng rót từng chữ một cách kính cẩn:
- Chào chủ nhân, một con cá vừa bị tóm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.