Chương 63
Omi Olala
09/02/2014
… Bất ngờ, một giỏ ớt chuông thả bịch xuống trước mặt Gia Nguyên. Miếng táo như nghẹn lại nơi cổ họng, hắn cau mày ngẩng lên:
- Thái thành từng miếng vuông rồi xiên vào que này! – Hồng Quân nhếch môi ra lệnh.
- Tại sao tôi phải làm? – Gia Nguyên khó chịu.
- Ở đây không có chỗ cho kẻ ngồi không! Làm thì có ăn, không làm thì đói!
- Này, chứ anh không phải là kẻ ngồi không hả?
- Tôi dựng lều rồi, Sam “ngố” ạ! – Hồng Quân nói khe khẽ, môi cong lên tạo thành nụ cười ma mãnh quen thuộc.
- Tôi cũng dựng lều mà! – Hắn tức tối, gạt cái giỏ qua một bên.
- Don’t care ! – Quân thọc tay vào túi, huýt sáo vui vẻ. Anh bỏ mặc hắn với một giỏ đầy ự những trái ớt chuông xanh, vàng và đỏ.
Gia Nguyên nuốt khan một cái … nói nhỏ nè, sự thật là hắn không biết cầm dao.
Hải Đăng đâu rồi nhỉ? Gia Nguyên đứng dậy nhìn quanh quất, nhưng chẳng thấy thằng ngố ấy ở đâu, cậu ta trốn biệt ở cái chốn quái quỷ nào rồi không biết.
Vậy…rốt cuộc hắn cũng phải làm chuyện này sao?
Gia Nguyên khổ sở cầm con dao lên, lưỡi dao bén ngót hắt ánh sáng, ánh lên một đường sắc lẻm làm da gà hắn nổi lên từng bận. Hình như mấy cô người hầu nhà hắn làm thế này…
Bập bập bập! – Gia Nguyên băm lia lịa như băm thịt gà, hắn nện dao cật lực xuống thớt. Trái ớt chuông thoáng chốc đã nát nghiền như tương.
Bất ngờ, một bàn tay rắn chắc giữ chặt tay hắn lại. Gia Nguyên giật mình ngoái đầu… Minh Kha cúi xuống nhìn mớ sản phẩm xanh đỏ nát bét của hắn, anh khẽ lắc đầu:
- Cậu định băm cám cho lợn đấy à? Chút nữa cậu xiên nó vào que bằng cách nào?
Ừ nhỉ, nhão nhoét thế này thì ăn thế nào đây? Hắn quên khuấy mất.
Minh Kha nhẹ nhàng rút con dao ra khỏi tay Gia Nguyên, anh đưa tay với một chiếc tạp dề khác trên bàn bếp, mang thật nhanh và đứng vào vị trí của hắn.
Trái ớt được đặt cân chỉnh trên thớt. Cạch – cạch – cạch! – Gia Nguyên tròn mắt kinh ngạc nhìn những miếng ớt chuông vuông vắn đều tăm tắp. Bàn tay Minh Kha điêu luyện nhấc từng đường dao ngọt xớt, lia lịa hết trái này đến trái khác. Một loáng cái khay đựng đã đầy những miếng xinh xắn, vừa vặn, ba gam màu đỏ, xanh, vàng trộn lẫn vào nhau trông cực kì bắt mắt.
- Anh biết làm cả những thứ này sao Kha? - Sự thảng thốt trên gương mặt hắn mỗi lúc càng thêm rõ nét.
- Đơn giản thôi mà! – tay vẫn thái đều đều, anh nhìn Gia Nguyên mỉm cười dịu dàng – Bố dạy tôi làm đấy!
- Bố anh? Đàn ông mà thạo việc bếp núc vậy sao? – đôi mắt xanh tròn lên long lanh lạ thường.
- Ngạc nhiên hả?
Gia Nguyên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, quá ngạc nhiên ấy chứ. Minh Kha nghiêng đầu, anh thủ thỉ tâm sự:
- Từ nhỏ bố đã bắt tôi tự vào bếp lo bữa ăn cho mình rồi. Bố không cho bất kì người hầu nào nấu ăn cả, bữa ăn nào ở nhà cũng đều do tôi tự nấu.
- Tại sao vậy? Nữ công gia chánh là việc của phụ nữ chứ?
Minh Kha bật cười, anh ngừng tay, ngước lên nhìn khoảng trời ráng cam trước mắt. Vầng dương đang lặng lẽ xuống núi, cây cối dường như bớt xanh, vài vệt nắng yếu ớt cuối ngày trải dài trên sườn đồi, lan tỏa vào không gian một nỗi buồn dịu nhẹ, dịu êm. Anh cất giọng trầm ấm:
- Bố dạy tôi rằng “ không chỉ có cổ phiếu, chứng khoán mới là chiến trường. Cái bếp cũng là một chiến trường vậy. Thậm chí còn khắc nghiệt hơn cả những nơi khác, bởi vì ở những chiến trường kia, mình chỉ việc vật lộn với những kẻ khác, còn ở chiến trường này mình phải vật lộn với chính bản thân. Mớ dao – chén – bát – nĩa kia cũng là một kẻ thù đáng kính nể đấy! Đàn ông là kẻ chinh phục, nếu chịu thua cái bếp thì chẳng phải là đàn ông!”
Gia Nguyên lắng nghe chăm chú, hắn nhìn anh ngưỡng mộ:
- Anh có ông bố tuyệt vời nhỉ?
- Phải, đó là người tôi kính trọng nhất, là thầy và là thần tượng của tôi! – Minh Kha xếp hết những miếng ớt còn lại vào khay. Đập vào mắt anh một cái xoong đầy nhọ nồi.
- A… - Gia Nguyên kêu lên khe khẽ khi bị anh chàng quẹt một đường nhọ nồi đen thui trên mặt. Nhìn cái má nhem nhuốc của hắn, anh phì cười:
- Để thế này trông đẹp trai đấy!
Gia Nguyên sững lại một giây…Đùa à? Này thì quẹt! Cả năm ngón tay đầy nhọ nồi của hắn quẹt mạnh lên má anh. Minh Kha trợn mắt, mặt anh lem nhem như thổ dân da đỏ. Gia Nguyên cười phá lên.
Nụ cười đến bất ngờ làm Minh Kha thoáng khựng lại, gương mặt rạng rỡ, thanh quý kia khiến anh cảm nhận được từng nhịp đập kì lạ trong lồng ngực mình. Anh bồi hồi nhìn hắn, cái dáng ấy trông thấp bé, trắng trẻo hơn trong chiếc áo phông xanh dương rộng thùng thình, thật sự nữ tính…tim mỗi lúc lại đập càng nhanh thì phải?
Minh Kha lúng túng cúi gằm mặt, anh bê vội cái khay ớt chuông đi đến chỗ nhóm lửa, được mấy bước, anh dừng lại, cố điềm tĩnh nặn ra một câu cụt lủn:
- Đi nướng thịt chứ?
Nụ cười nghịch ngợm trên môi hắn vụt tắt, Gia Nguyên nghiêng đầu, chớp mắt một cái. Hắn lùa hết xiên, rổ, ly,bát vào một cái thùng giấy rồi khệ nệ bê về phía anh.
Một người xăm xăm đi trước, một người lẽo đẽo theo sau. Cả hai người đều mỉm cười khó hiểu…
Vầng dương đã mất dạng sau ngọn đồi từ bao giờ, bóng tối và sương giăng bủa khắp nơi. Ánh lửa bập bùng và tiếng những thanh củi nổ tanh tách dường như thôi miên khiến cho trái tim đập những nhịp kì lạ, sự ấm áp lan tỏa dịu nhẹ trong từng thớ thịt…
*********************************************
Khi nhìn thấy gương mặt lem nhem nhọ nồi của Minh Kha và Gia Nguyên, Hải Đăng lăn ra cười phá lên như bị động kinh, cậu ôm bụng ngặt nghẽo:
- Ôi Trời, ở đồi phía nam có thổ dân da đỏ!
Gia Nguyên không nói gì, thoáng liếc gương mặt rạng rỡ của Minh Kha, hai người trao đổi bằng mắt rồi lại cười cười khó hiểu…
Lửa đã bén trên các thanh củi, cháy rừng rực, từng mảng bập bùng hòa lẫn hai gam màu xanh đỏ phất lên như dải lụa uyển chuyển, tiếng nổ tanh tách nghe thật giòn tai.
Gia Nguyên loay hoay với cái xiên lộn xộn thịt, ớt chuông, dưa chuột. Hơi nóng của ngọn lửa lớn làm hắn cảm thấy da mặt ran rát, Gia Nguyên đưa tay ra rồi vội rụt lại. Lửa cứ phất lên thế này trông sợ sợ sao ấy…Mãi mà cái xiên thịt của hắn vẫn sống nhăn. Gia Nguyên chán nản thở dài…
Bất ngờ có ai đó ngồi thụp xuống bên cạnh khiến hắn giật mình. Gia Nguyên ngẩng lên, đôi lông mày gọn ghẽ lập tức cau lại.
Hồng Quân chìa xiên thịt nướng vàng ươm, thơm phức ra trước mặt hắn, giọng anh trầm trầm:
- Này, ăn đi!
Gia Nguyên hứ một cái rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác. Anh chàng khinh khỉnh liếc miếng thịt đỏ hồng còn sống nhăn của hắn, môi nhếch lên ranh mãnh:
- Em định ăn thứ này à? Xong rồi chết bất đắc kỉ tử vì ngộ độc thực phẩm?
- Đã bảo đừng có gọi tôi như thế, nghe chướng tai lắm! – hắn cáu bẳn đưa cái xiên lên vĩ, một giây sau đã rút bắn tay lại, rên khe khẽ vì nóng.
Hồng Quân thích thú nhìn hắn nhăn nhăn nhó nhó để vật lộn với cái xiên thịt như một tên tự kỉ, anh cất giọng mỉa mai:
- Vậy tôi gọi là “Sam Ngố” nhé?
- Điên, đi chỗ khác mà… - Gia Nguyên gắt ầm lên nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Quân nhét hết thịt, ớt, dưa chuột vào một mồm đầy nhóc.
Gia Nguyên lúng búng với một mồm ngồn ngộn thức ăn, hắn vừa đau khổ nuốt, vừa lườm Hồng Quân bằng ánh mắt đại bác. Nếu ánh mắt có thể giết được người ta thì không biết Quân đã chết bao nhiêu lần rồi. Tất nhiên là hắn đành phải bất lực thộn mặt ra nhìn nụ cười đểu cáng của anh…
Gia Nguyên đi vòng qua chỗ Minh Kha, cùng một lúc, Tiểu Mạn và anh chìa hai xiên thịt đầy nhóc ra trước mặt hắn. Minh Kha mỉm cười dịu dàng:
- Tôi nướng cho cậu này, ăn đi!
- Không, Gia Nguyên phải ăn của em chứ? – Tiểu Mạn thúc anh trai một cái, cô quay sang Gia Nguyên cười niềm nở - Phải không Gia Nguyên?
- Nhưng anh mất công ngồi nướng cho cậu ấy rồi! – Minh Kha cau mày không chịu nhượng bộ, anh dúi cái xiên vào tay hắn - Gia Nguyên, ăn đi!
- Không, Gia Nguyên phải ăn cái của em! – Tiểu Mạn bướng bỉnh dúi nốt cái xiên cô nướng vào tay còn lại của hắn.
Gia Nguyên nhìn hai cái xiên trong tay mình, rồi ngẩng lên nhìn hai con người kia đang căng mặt ra theo dõi sự lựa chọn của hắn, khẽ nuốt khan một cái:
- Được rồi…tôi ăn hết!
Jully ngồi gần đó, lặng lẽ quan sát hắn, hết Hồng Quân rồi đến Minh Kha thậm chí cả Tiểu Mạn đều sốt sắng phục vụ cho Gia Nguyên, cảm thấy tủi thân, cô giãy nảy lên:
- Hôm nay là sinh nhật của tớ mà, tại sao không có ai nướng thịt cho tớ hết vậy? Mọi người bỏ mặt tớ đấy à?
- Này! – một xiên thơm phức chìa ra trước mặt cô, Jully giật mình ngẩng lên.
Anh chàng khẽ mỉm cười, gương mặt nam tính thêm sắc nét khi ánh sáng từ đám lửa hắt lên, tô đậm hàng lông mày rậm và đôi mắt đen sâu hun hút. Hải Đăng nhẹ nhàng đặt cái xiên vào tay cô rồi đứng lên bỏ đi, cậu không quên để lại một câu ngắn gọn:
- Tuổi mới trông xinh đẹp hơn đấy!
Jully nhìn theo, ngơ ngẩn, một thoáng trái tim của cô nàng đa tình bỗng đập mạnh đến kì lạ. Hải Đăng – đội trưởng đội bóng rổ…
- Thái thành từng miếng vuông rồi xiên vào que này! – Hồng Quân nhếch môi ra lệnh.
- Tại sao tôi phải làm? – Gia Nguyên khó chịu.
- Ở đây không có chỗ cho kẻ ngồi không! Làm thì có ăn, không làm thì đói!
- Này, chứ anh không phải là kẻ ngồi không hả?
- Tôi dựng lều rồi, Sam “ngố” ạ! – Hồng Quân nói khe khẽ, môi cong lên tạo thành nụ cười ma mãnh quen thuộc.
- Tôi cũng dựng lều mà! – Hắn tức tối, gạt cái giỏ qua một bên.
- Don’t care ! – Quân thọc tay vào túi, huýt sáo vui vẻ. Anh bỏ mặc hắn với một giỏ đầy ự những trái ớt chuông xanh, vàng và đỏ.
Gia Nguyên nuốt khan một cái … nói nhỏ nè, sự thật là hắn không biết cầm dao.
Hải Đăng đâu rồi nhỉ? Gia Nguyên đứng dậy nhìn quanh quất, nhưng chẳng thấy thằng ngố ấy ở đâu, cậu ta trốn biệt ở cái chốn quái quỷ nào rồi không biết.
Vậy…rốt cuộc hắn cũng phải làm chuyện này sao?
Gia Nguyên khổ sở cầm con dao lên, lưỡi dao bén ngót hắt ánh sáng, ánh lên một đường sắc lẻm làm da gà hắn nổi lên từng bận. Hình như mấy cô người hầu nhà hắn làm thế này…
Bập bập bập! – Gia Nguyên băm lia lịa như băm thịt gà, hắn nện dao cật lực xuống thớt. Trái ớt chuông thoáng chốc đã nát nghiền như tương.
Bất ngờ, một bàn tay rắn chắc giữ chặt tay hắn lại. Gia Nguyên giật mình ngoái đầu… Minh Kha cúi xuống nhìn mớ sản phẩm xanh đỏ nát bét của hắn, anh khẽ lắc đầu:
- Cậu định băm cám cho lợn đấy à? Chút nữa cậu xiên nó vào que bằng cách nào?
Ừ nhỉ, nhão nhoét thế này thì ăn thế nào đây? Hắn quên khuấy mất.
Minh Kha nhẹ nhàng rút con dao ra khỏi tay Gia Nguyên, anh đưa tay với một chiếc tạp dề khác trên bàn bếp, mang thật nhanh và đứng vào vị trí của hắn.
Trái ớt được đặt cân chỉnh trên thớt. Cạch – cạch – cạch! – Gia Nguyên tròn mắt kinh ngạc nhìn những miếng ớt chuông vuông vắn đều tăm tắp. Bàn tay Minh Kha điêu luyện nhấc từng đường dao ngọt xớt, lia lịa hết trái này đến trái khác. Một loáng cái khay đựng đã đầy những miếng xinh xắn, vừa vặn, ba gam màu đỏ, xanh, vàng trộn lẫn vào nhau trông cực kì bắt mắt.
- Anh biết làm cả những thứ này sao Kha? - Sự thảng thốt trên gương mặt hắn mỗi lúc càng thêm rõ nét.
- Đơn giản thôi mà! – tay vẫn thái đều đều, anh nhìn Gia Nguyên mỉm cười dịu dàng – Bố dạy tôi làm đấy!
- Bố anh? Đàn ông mà thạo việc bếp núc vậy sao? – đôi mắt xanh tròn lên long lanh lạ thường.
- Ngạc nhiên hả?
Gia Nguyên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, quá ngạc nhiên ấy chứ. Minh Kha nghiêng đầu, anh thủ thỉ tâm sự:
- Từ nhỏ bố đã bắt tôi tự vào bếp lo bữa ăn cho mình rồi. Bố không cho bất kì người hầu nào nấu ăn cả, bữa ăn nào ở nhà cũng đều do tôi tự nấu.
- Tại sao vậy? Nữ công gia chánh là việc của phụ nữ chứ?
Minh Kha bật cười, anh ngừng tay, ngước lên nhìn khoảng trời ráng cam trước mắt. Vầng dương đang lặng lẽ xuống núi, cây cối dường như bớt xanh, vài vệt nắng yếu ớt cuối ngày trải dài trên sườn đồi, lan tỏa vào không gian một nỗi buồn dịu nhẹ, dịu êm. Anh cất giọng trầm ấm:
- Bố dạy tôi rằng “ không chỉ có cổ phiếu, chứng khoán mới là chiến trường. Cái bếp cũng là một chiến trường vậy. Thậm chí còn khắc nghiệt hơn cả những nơi khác, bởi vì ở những chiến trường kia, mình chỉ việc vật lộn với những kẻ khác, còn ở chiến trường này mình phải vật lộn với chính bản thân. Mớ dao – chén – bát – nĩa kia cũng là một kẻ thù đáng kính nể đấy! Đàn ông là kẻ chinh phục, nếu chịu thua cái bếp thì chẳng phải là đàn ông!”
Gia Nguyên lắng nghe chăm chú, hắn nhìn anh ngưỡng mộ:
- Anh có ông bố tuyệt vời nhỉ?
- Phải, đó là người tôi kính trọng nhất, là thầy và là thần tượng của tôi! – Minh Kha xếp hết những miếng ớt còn lại vào khay. Đập vào mắt anh một cái xoong đầy nhọ nồi.
- A… - Gia Nguyên kêu lên khe khẽ khi bị anh chàng quẹt một đường nhọ nồi đen thui trên mặt. Nhìn cái má nhem nhuốc của hắn, anh phì cười:
- Để thế này trông đẹp trai đấy!
Gia Nguyên sững lại một giây…Đùa à? Này thì quẹt! Cả năm ngón tay đầy nhọ nồi của hắn quẹt mạnh lên má anh. Minh Kha trợn mắt, mặt anh lem nhem như thổ dân da đỏ. Gia Nguyên cười phá lên.
Nụ cười đến bất ngờ làm Minh Kha thoáng khựng lại, gương mặt rạng rỡ, thanh quý kia khiến anh cảm nhận được từng nhịp đập kì lạ trong lồng ngực mình. Anh bồi hồi nhìn hắn, cái dáng ấy trông thấp bé, trắng trẻo hơn trong chiếc áo phông xanh dương rộng thùng thình, thật sự nữ tính…tim mỗi lúc lại đập càng nhanh thì phải?
Minh Kha lúng túng cúi gằm mặt, anh bê vội cái khay ớt chuông đi đến chỗ nhóm lửa, được mấy bước, anh dừng lại, cố điềm tĩnh nặn ra một câu cụt lủn:
- Đi nướng thịt chứ?
Nụ cười nghịch ngợm trên môi hắn vụt tắt, Gia Nguyên nghiêng đầu, chớp mắt một cái. Hắn lùa hết xiên, rổ, ly,bát vào một cái thùng giấy rồi khệ nệ bê về phía anh.
Một người xăm xăm đi trước, một người lẽo đẽo theo sau. Cả hai người đều mỉm cười khó hiểu…
Vầng dương đã mất dạng sau ngọn đồi từ bao giờ, bóng tối và sương giăng bủa khắp nơi. Ánh lửa bập bùng và tiếng những thanh củi nổ tanh tách dường như thôi miên khiến cho trái tim đập những nhịp kì lạ, sự ấm áp lan tỏa dịu nhẹ trong từng thớ thịt…
*********************************************
Khi nhìn thấy gương mặt lem nhem nhọ nồi của Minh Kha và Gia Nguyên, Hải Đăng lăn ra cười phá lên như bị động kinh, cậu ôm bụng ngặt nghẽo:
- Ôi Trời, ở đồi phía nam có thổ dân da đỏ!
Gia Nguyên không nói gì, thoáng liếc gương mặt rạng rỡ của Minh Kha, hai người trao đổi bằng mắt rồi lại cười cười khó hiểu…
Lửa đã bén trên các thanh củi, cháy rừng rực, từng mảng bập bùng hòa lẫn hai gam màu xanh đỏ phất lên như dải lụa uyển chuyển, tiếng nổ tanh tách nghe thật giòn tai.
Gia Nguyên loay hoay với cái xiên lộn xộn thịt, ớt chuông, dưa chuột. Hơi nóng của ngọn lửa lớn làm hắn cảm thấy da mặt ran rát, Gia Nguyên đưa tay ra rồi vội rụt lại. Lửa cứ phất lên thế này trông sợ sợ sao ấy…Mãi mà cái xiên thịt của hắn vẫn sống nhăn. Gia Nguyên chán nản thở dài…
Bất ngờ có ai đó ngồi thụp xuống bên cạnh khiến hắn giật mình. Gia Nguyên ngẩng lên, đôi lông mày gọn ghẽ lập tức cau lại.
Hồng Quân chìa xiên thịt nướng vàng ươm, thơm phức ra trước mặt hắn, giọng anh trầm trầm:
- Này, ăn đi!
Gia Nguyên hứ một cái rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác. Anh chàng khinh khỉnh liếc miếng thịt đỏ hồng còn sống nhăn của hắn, môi nhếch lên ranh mãnh:
- Em định ăn thứ này à? Xong rồi chết bất đắc kỉ tử vì ngộ độc thực phẩm?
- Đã bảo đừng có gọi tôi như thế, nghe chướng tai lắm! – hắn cáu bẳn đưa cái xiên lên vĩ, một giây sau đã rút bắn tay lại, rên khe khẽ vì nóng.
Hồng Quân thích thú nhìn hắn nhăn nhăn nhó nhó để vật lộn với cái xiên thịt như một tên tự kỉ, anh cất giọng mỉa mai:
- Vậy tôi gọi là “Sam Ngố” nhé?
- Điên, đi chỗ khác mà… - Gia Nguyên gắt ầm lên nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Quân nhét hết thịt, ớt, dưa chuột vào một mồm đầy nhóc.
Gia Nguyên lúng búng với một mồm ngồn ngộn thức ăn, hắn vừa đau khổ nuốt, vừa lườm Hồng Quân bằng ánh mắt đại bác. Nếu ánh mắt có thể giết được người ta thì không biết Quân đã chết bao nhiêu lần rồi. Tất nhiên là hắn đành phải bất lực thộn mặt ra nhìn nụ cười đểu cáng của anh…
Gia Nguyên đi vòng qua chỗ Minh Kha, cùng một lúc, Tiểu Mạn và anh chìa hai xiên thịt đầy nhóc ra trước mặt hắn. Minh Kha mỉm cười dịu dàng:
- Tôi nướng cho cậu này, ăn đi!
- Không, Gia Nguyên phải ăn của em chứ? – Tiểu Mạn thúc anh trai một cái, cô quay sang Gia Nguyên cười niềm nở - Phải không Gia Nguyên?
- Nhưng anh mất công ngồi nướng cho cậu ấy rồi! – Minh Kha cau mày không chịu nhượng bộ, anh dúi cái xiên vào tay hắn - Gia Nguyên, ăn đi!
- Không, Gia Nguyên phải ăn cái của em! – Tiểu Mạn bướng bỉnh dúi nốt cái xiên cô nướng vào tay còn lại của hắn.
Gia Nguyên nhìn hai cái xiên trong tay mình, rồi ngẩng lên nhìn hai con người kia đang căng mặt ra theo dõi sự lựa chọn của hắn, khẽ nuốt khan một cái:
- Được rồi…tôi ăn hết!
Jully ngồi gần đó, lặng lẽ quan sát hắn, hết Hồng Quân rồi đến Minh Kha thậm chí cả Tiểu Mạn đều sốt sắng phục vụ cho Gia Nguyên, cảm thấy tủi thân, cô giãy nảy lên:
- Hôm nay là sinh nhật của tớ mà, tại sao không có ai nướng thịt cho tớ hết vậy? Mọi người bỏ mặt tớ đấy à?
- Này! – một xiên thơm phức chìa ra trước mặt cô, Jully giật mình ngẩng lên.
Anh chàng khẽ mỉm cười, gương mặt nam tính thêm sắc nét khi ánh sáng từ đám lửa hắt lên, tô đậm hàng lông mày rậm và đôi mắt đen sâu hun hút. Hải Đăng nhẹ nhàng đặt cái xiên vào tay cô rồi đứng lên bỏ đi, cậu không quên để lại một câu ngắn gọn:
- Tuổi mới trông xinh đẹp hơn đấy!
Jully nhìn theo, ngơ ngẩn, một thoáng trái tim của cô nàng đa tình bỗng đập mạnh đến kì lạ. Hải Đăng – đội trưởng đội bóng rổ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.