Vai Diễn Định Mệnh

Chương 66

Omi Olala

18/02/2014

Cạch – cạch – cạch! – ngón tay người thanh niên thoăn thoắt gõ trên bàn phím. Anh vừa nhận được một tệp dữ liệu từ Sam, chính là cuộc điện thoại ấy.

Khung laze phân giải quét liên tục không một giây ngừng nghỉ. Hai tay anh đan chặt lấy nhau căng thẳng, sắp có rồi, máy đang phân tích địa điểm nhận cuộc gọi. Chỉ dựa vào chất giọng ấy thì anh có thể sàng lọc ra được một số gương mặt khả nghi thực sự, cấu âm của mỗi người rất khác nhau, huống gì lại là một chất giọng trầm lạnh đáng sợ như thế, có lẽ sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn.

Những con số trắng nhạt chạy ào ào trên màn hình đan kết với nhau, mạng 3D bắt đầu tự kích hoạt mô phỏng cấu hình cổ họng, vòm miệng, rồi phỏng đoán hình dạng xương hàm… một khuôn mặt dần dần được hình thành theo sự phỏng đoán thông minh của công nghệ thông tin tiên tiến vượt bậc. Loại công nghệ đặc biệt này đang nằm trong dự án nghiên cứu của một số hacker giỏi, nó có thể xuất hiện nhiều trục trặc và sai lệch so với thực tế nhưng ít ra còn đưa ra được một manh mối cụ thể hơn trong việc điều tra vụ án.

Ngón tay người thanh niên gõ gõ trên mặt bàn, ba mươi giây nữa sẽ có kết quả…

Xoẹt – xoẹt – xoẹt! – tiếng chiếc máy in hoạt động vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng. Người thanh niên ngồi thẳng dậy, mắt dán vào tờ A4 đang được đẩy ra từ khe kê giấy cách chậm rãi, anh khẽ nuốt khan một cái… hoàn thành rồi!

Tờ A4 in hình gương mặt phỏng đoán của người nhận cuộc gọi vừa rồi và địa điểm nhận cuộc gọi. Hơi ấm của giấy mới in phả vào tay anh… chân dung của người đó, từng đường nét một, từ đôi mắt đến mũi, miệng, cằm đều rất giống…

Không hề lạnh nhưng người thanh niên lại run lên bần bật, anh cảm thấy lạnh toát. Từ đáy mắt cuộn lên những đợt sóng dữ dội, môi anh khẽ run lên vì sững sờ. Giật mình, bàng hoàng, thảng thốt.

Người thanh niên vội xé nát tờ giấy, tay anh run rẩy, những đường gân xanh xám nổi lên dày đặt, giọng anh hoàn toàn mất bình tĩnh:

- Không thể nào! Sai rồi, kết quả này sai rồi, không thể nào là người này được! Cái chết của Cao Gia Nguyên không thể liên quan đến người này!

Anh ném mạnh chúng vào sọt rác, mắt thoáng qua sắc đỏ au với những cảm xúc hỗn loạn… Hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh mình, người thanh niên lại nhìn vào màn hình đang cuồn cuộn những con số màu trắng nhạt:

- Đúng vậy, chắc chắn có nhầm lẫn, mình chưa sử dụng thạo loại công nghệ mới này, không thể nào là người đó được. Chắc chắn lần này là mình sai.

Tít Tít… máy đàm nháy lên những vệt đỏ làm người thanh niên giật mình, anh bật nút nhận tín hiệu, một giây sau, đầu bên kia đã vang lên chất giọng của người đàn ông trung niên quen thuộc:

- Jang, tôi nghe nói Sam đã gửi cuộc gọi ấy qua cho cậu rồi, có tin tức gì không?

- Không có gì cả! – Anh cố kiềm chế cho giọng mình bình thường nhất – chỉ với cuộc gọi ngắn ngủn thế thì tôi đào ra cái thông tin quái quỉ nào được?

Cả hai bên đều im lặng một lúc rất lâu, rồi Jang cũng nhấn nút tắt trước...

Anh vừa nói dối, phải không?

Nếu kết quả kia đúng thì sao? Nếu đúng là người đó giết Gia Nguyên thì sao?

Người thanh niên thở hắt ra, anh cố nhấp một ngụm Blue Moutain đắng chát.

Nếu đó là sự thật…thì Sam sẽ đau đớn lắm…

Nhưng anh chắc chắn đó không phải là sự thật. Đúng vậy, chỉ là do anh sử dụng chưa thạo công nghệ này thôi.

*********************************************

Tại một nơi khác…

Người thanh niên bước đến, kính cẩn cúi đầu:

- Chào Ngài! Ngài cho gọi tôi?

Con người ấy vẫn đứng im như tượng, quay lưng về phía anh chàng. Chỉ nhìn từ đằng sau nhưng thần thái băng lãnh, uy linh toát ra cách mạnh mẽ, hoàn toàn trấn áp người khác. Từ khuôn miệng cân chỉnh kia, một vòng khói thuốc lá trắng đục nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi cách đó mấy phút vẫn còn bật sáng.

Giữa cái không gian vô cùng tĩnh lặng, chất giọng trầm lạnh ấy vang lên, điềm tĩnh – bình thản đến đáng sợ:

- Thay đổi địa điểm mật đi, chúng ta có kẻ bám đuôi!

- Vâng thưa Ngài! – khóe môi người thanh niên khẽ cong lên bí ẩn. Anh một lần nữa cúi đầu chào rồi đi nhanh ra ngoài.

Người ấy xoay lại, trong đôi mắt đen sâu thẳm cuồn cuộn sự lạnh lẽo, tăm tối và kiêu bạc . Chiếc huy hiệu bạc chạm khắc hai chữ “DM” nằm trên ngực áo vest dường như tỏa ra một thứ ánh sáng khác thường...



****************************************************

Lặng lẽ nhìn khuôn mặt nữ hoàng tuyết đã bị rạch nát bằng những đường dao rọc giấy, đôi mắt Hồng Quân mỗi lúc lại càng tăm tối, hàng mi chùng xuống che khuất những đợt sóng cuộn lên dữ dội, anh đang cố kiềm nén thứ cảm xúc tức giận sùng sục sôi trong huyết quản.

- Ai đã làm việc này?

- Chúng tôi thực sự không biết! Ngoài công việc lau dọn ra chúng tôi xin thề không bao giờ dám đặt chân vào phòng cậu chủ! – Người quản gia già run run đáp, còn đám người hầu thì đồng loạt cúi rạp mình xuống, họ như phải nín thở để không gây ra một tiếng động nào dẫu nhỏ nhất.

- Lui ra đi!

Quản gia và người hầu kính cẩn rút ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa vang lên rất khẽ, phá tan sự tĩnh lặng tuyệt đối. Hồng Quân bất động một lúc rất lâu.

Anh biết ai làm việc này… Anh nhớ lại cái bóng trên sân thượng mình thấy hôm trước – lúc anh và Gia Nguyên ở sân sau thư viện. Ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mắt khiến anh không nhìn rõ được người đó là ai. Nhưng đâu phải anh không cảm nhận được gì hết. Nhất là anh đã nhìn thấy cái bóng của mái tóc hạt dẻ bồng bềnh ấy, một mái tóc quen thuộc đến độ chỉ thoáng lướt qua cũng đủ để anh nhận ra đó là ai…

Hồng Quân cúi xuống nhặt một bông hoa hồng vàng vẫn còn nằm nguyên trên nền đá hoa cương, anh hít một hơi thật sâu mùi hương nồng nàn, quyến rũ ấy. Mắt Quân khẽ nhắm lại, giọng anh phảng phất một chút trầm buồn:

- Hoa hồng vàng là loài hoa của em, em không giấu được tôi đâu… tôi không biết tại sao em làm thế, nhưng mà bất cứ ai động đến cô ấy thì tôi sẽ không bao giờ bỏ qua, kể cả em nữa!... Tôi rất quý em, vô cùng quý, nên xin đừng làm tôi phải thay đổi đi tình cảm tốt đẹp tôi đã dành cho em!

Cô bạn bàn trên quay xuống gõ gõ lên bàn làm Gia Nguyên tỉnh giấc. Hắn ngẩng lên với đôi mắt mệt lử:

- Gì thế?

- Có người gửi cái này cho cậu!

Gia Nguyên nhận từ tay cô một mẩu giấy nhỏ, hắn mở ra, trong đó ghi một dòng chữ rất đều “khi tan trường thì đến sảnh D gặp nhé! Nhớ đấy! – Tiểu Mạn”.

Sảnh D? Gia Nguyên khẽ cau mày, đến đó làm cái quái gì? Đó là sảnh cấm mà, ai cho sinh viên vào chứ?...nhưng nét chữ này thì đúng là của Tiểu Mạn, chắc cô bé có chuyện quan trọng. Nếu đã là Tiểu Mạn gọi thì nhất định phải đi rồi.

Gia Nguyên kẹp mảnh giấy sau bìa cuốn đại cương rồi nhét vào ba lô, hắn lại gục đầu lên hai tay và tiếp tục ngủ ngon lành. Tiếng giáo viên giảng bài vang lên đều đều…



Sân trường chỉ còn lác đác vài người, vệt nắng hoàng hôn nhạt nhòa xuyên qua những tán cây cổ thụ. Gia Nguyên thức giấc, giờ học đã kết thúc rồi…

Hắn uể oải vươn vai, mệt mỏi nhấc từng bước đến sảnh D, chắc Tiểu Mạn sẽ lại hờn dỗi vì cái tật lề mề không bỏ được của hắn.

Sảnh D trống trải và tối tăm, chẳng sinh viên nào dám bén mảng đến khu vực này. Trong trường đại học Nam Kinh, đây là sảnh cấm, vì nó lưu giữ toàn bộ hồ sơ, tài liệu mật của trường, cũng có thể là đáp án của tất cả những đợt thi cử trong năm. Nếu dính dáng đến thì chả phải dễ bị kỉ luật lắm sao?

Gia Nguyên cau mày, rốt cuộc Tiểu Mạn hẹn hắn ở cái nơi quái quỷ này làm gì?...hắn chẳng có câu trả lời nào ngoài việc tiếp tục suy nghĩ rằng Tiểu Mạn đang có chuyện gì quan trọng lắm đây và cô bé cần hắn giúp. Hắn thì lúc nào cũng sẵn sàng, nhất là với chuyện của Tiểu Mạn.

Gia Nguyên nheo mắt nhìn một bóng người thấp thoáng trên hành lang. Cái mái tóc nâu ngắn và dáng người mảnh mai ấy…đích thị Tiểu Mạn rồi.

Hắn rảo bước nhanh hơn, chiếc balo sau lưng lắc mạnh theo từng nhịp gấp gáp và bí mật.

Nhưng, chớp mắt, cái bóng ấy đã tan vào dãy phòng tối tăm. Gia Nguyên khựng lại, cô bé làm gì trong đó?

- Tiểu Mạn! – Gia Nguyên gọi lớn. Tiếng gọi hắn dội vào những mảng tường kem sữa, vọng đi vọng lại…Không có ai trả lời, tất cả là một sự im lặng bất thường.

Mỗi lúc, Gia Nguyên càng tiến sâu hơn, vẫn gọi Tiểu Mạn, nhưng cái bóng thấp thoáng phía trước ấy không trả lời cũng không hành động gì, cứ xăm xăm bước đi mãi. Thoáng chốc, hắn đã vào hẳn bên trong sảnh. Bầu trời hoàng hôn nhạt dần sắc ráng đỏ, bóng tối bắt đầu buông xuống…

Chiếc điện thoại rùng rùng trong balo làm Gia Nguyên giật mình, chân hắn khựng lại. Nãy giờ hắn cứ lo đuổi theo cái bóng ấy mà không biết mình đã đi đến đâu, mặc dù thân ảnh ấy nhìn từ phía sau rất giống Tiểu Mạn nhưng hắn vẫn cảm thấy kì lạ sao ấy. Cũng không rõ nữa, cứ có cảm giác đó là một người khác.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên, soi rõ cái nhíu mày ngạc nhiên của Gia Nguyên…Tiểu Mạn đang gọi này.

- Gia Nguyên đấy à? Anh có giữ mấy tập thảo luận đề án mở rộng thư viện vừa rồi không? – Chất giọng trong trẻo quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.



- Em đang ở đâu đấy Mạn?

- Anh hỏi kì thế? Ở nhà chứ đâu?

- Vậy à? – Gia Nguyên ngước lên nhìn tên của căn phòng trước mặt hắn… “Phòng lưu trữ đề thi”.

- Anh không giữ tài liệu ấy, em thử hỏi Nhật Hạ xem sao! – Hắn bình thản đáp rồi dập máy.

Sự tối tăm bao phủ toàn không gian, mọi thứ rơi tõm vào bể sâu yên lặng đến vô cùng, trái tim vẫn đập đều đều những nhịp khô khốc.

Tiểu Mạn đang ở nhà mà, vậy lời nhắn và cái bóng ấy đang cố dụ hắn vào đây?

Gia Nguyên vuốt mặt rồi thở ra một hơi dài thườn thượt, hắn xoay lại nhìn vệt laze đỏ rực phát ra từ chiếc camera bảo vệ bắt trên tường. Đôi mắt hắn phẳng lặng đến kì lạ, không một chút xao động, màu xanh nhàn nhạt nhường chỗ cho sắc đen bí ẩn. Bờ môi hắn nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo khác thường:

- Ngốc thật, lại bị người ta gài bẫy rồi! Mày đi đến đâu cũng dính với mấy thứ rắc rối không đáng này. Số mày vốn vậy mà Sam…

… Gia Nguyên quay trở ra, khẽ khàng lướt nhìn những chiếc camera rải rác trên các trụ hành lang. Phải, hắn đã bị gài bẫy, một cái bẫy đơn giản nhưng hết sức tinh vi. Sắp có chuyện lớn đây.

***************************************

Hiệu trưởng liếc nhìn cô gái có mái tóc màu hạt dẻ ngồi đối diện, ông nhấc chiếc tách sứ lên và nhấp một ngụm trà bách thảo, giọng ông phảng phất chút thân thiện hiếm thấy:

- Cho ta gửi lời cảm ơn về món quà giá trị của bố cháu nhé! Ta rất thích nó!

- Vâng ạ! – Cô gái nở nụ cười đằm thắm, dịu dàng vén vài cọng tóc rơi xuống mắt. Cô mở túi xách, lấy ra một cuộn băng nhỏ, đẩy về phía ông.

- Cái gì thế? – Hiệu trưởng đặt tách sứ xuống chiếc lót ly màu cánh gián bằng gỗ hương.

- Hôm qua cháu ở lại trường hơi trễ, chứng kiến một việc không thể nào tin được, và cháu đã liên hệ với những người trực camera bảo vệ sảnh D để lấy đoạn băng này làm bằng chứng.

Nghe nhắc đến sảnh D, hàng lông mày rậm của người hiệu trưởng khẽ cau lại, ông lặng lẽ nhìn cuộn băng, rồi đến gương mặt trầm buồn của cô gái, hình như cô đang thất vọng về một điều gì đó.

- Cháu nghĩ bác nên xem nó, bởi vì cậu học sinh ưu tú nhất vào những kì gần đây đã hành động gian lận.

- Chẳng lẽ… cháu nhắc đến Cao Gia Nguyên, người liên tục dẫn đầu trường trong học kì vừa rồi? – ông ngập ngừng hỏi trong sự thảng thốt.

- Bác cứ xem rồi sẽ rõ, đến cháu còn không tin được vào những gì mình thấy, nhưng đó là một sự thật đáng buồn thưa hiệu trưởng. Trong ngôi trường nghiêm minh mà mỗi sinh viên đều nỗ lực hết mình thì lại có một kẻ gian lận khủng khiếp. Cháu chỉ muốn nói rằng cháu thực sự lấy làm tiếc khi chính bác lại đang là hiệu trưởng, nếu có những sinh viên hành động như thế thì cháu ngại tiếng tăm của bác sẽ bị ảnh hưởng.

Cô gái quan sát những chuyển biến phức tạp trên gương mặt người đàn ông đã đứng tuổi. Rồi cô nhẹ nhàng đứng dậy:

- Bây giờ cháu có việc bận nên phải đi, cháu chỉ khuyên bác nên đặc biệt chú tâm đến trường hợp này, nếu không muốn ánh mắt người ta dành cho bác khác đi! Cháu xin phép!

- Ừ, cảm ơn cháu đã đến thăm ta, nếu quả thật điều cháu nói là đúng thì Cao Gia Nguyên sẽ bị đình chỉ học ngay lập tức!

Cô gái khẽ cúi chào rồi bước ra khỏi văn phòng, từng bước đi uyển chuyển tạo nên phong thái sang trọng, trang nhã đến quyến rũ. Khóe môi cô khẽ cong lên một cách mãn nguyện khó hiểu:

- Đình chỉ học? Chưa đủ đâu, cái tao muốn là ánh mắt khinh thường của mọi người dành cho mày, trong đó có Đỗ Hồng Quân!

**************************************************

Tiếng loa thông báo vang vọng khắp cả trường: “Sinh viên Cao Gia Nguyên lớp 37k12 –khoa quản trị kinh doanh lập tức về phòng hội đồng”

Gia Nguyên bỏ cuốn sách xuống, hàng lông mày gọn ghẽ nhướn lên, hắn nở một cười nhạt thếch:

- Đến lúc rồi sao? Xem ra rất ghét mình nên mới nôn nóng như vậy. Để xem thử lần này là gì đây?

Hắn đứng dậy, rảo từng bước lạnh lùng đến phòng hội đồng, bỏ qua những tia nhìn đầy thắc mắc của mọi người: “Cao Gia Nguyên? Phòng hội đồng? Đó chẳng phải là nơi chỉ dành cho những học sinh cá biệt bị đình chỉ học thôi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vai Diễn Định Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook