Chương 71
Omi Olala
28/02/2014
Rachel đến tìm Hồng Quân để nói chuyện, cô không muốn anh tỏ ra xa cách, cô không muốn anh tránh mặt mình… nhưng cô đã nghe thấy gì vậy? Tim cô
mỗi lúc càng siết lại đau đớn.
Rachel dựa vào tường, cô nhìn về hướng Gia Nguyên vừa rời đi, một giây sau, trong đôi mắt tím sự tối tăm lan tỏa mạnh mẽ... “Khiết Sam, mày là thứ sâu bọ, mày là thứ ăn cắp! Mày không giành được anh ấy đâu! Hồng Quân là của tao, ngay từ đầu đã thế rồi!”
Rachel gạt nước mắt, cô đứng dậy, hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh. Rút điện thoại ra, cô gọi cho bố mình:
- Bố, làm ơn gác công việc lại và sang Trung Quốc một chuyến ngay đi! Lúc này con cần sự có mặt của bố, con không muốn hôn sự với Hồng Quân chậm trễ thêm một giây nào nữa! Con muốn đính hôn!
*******************************************
Khi về đến nhà, Hồng Quân thấy một chiếc limousine đen bóng đậu trong khuôn viên. Đi lại bằng chiếc xe sang trọng như thế thì chỉ có một người anh quen. Gương mặt Hồng Quân lập tức tối sầm lại với những chuyển biến phức tạp…
Đúng như anh nghĩ, căn phòng khách vốn vắng người lúc này đã có mặt đầy đủ cả bố anh, Rachel Lynes và bác Robert Lynes. Vừa thấy anh về, Rachel đã chạy mau ra đón bằng một nụ cười niềm nở, cô nắm lấy tay anh kéo vào.
Hồng Quân lễ phép cúi chào hai người đàn ông rồi ngồi vào chiếc ghế bành trắng đối diện. Cô người hầu rót hồng trà đầy chiếc tách sứ cho anh, xong lặng lẽ lùi đi.
- Càng trưởng thành lại càng điển trai nhỉ Hồng Quân? Mới mấy năm không gặp mà đã ra dáng đàn ông thế rồi! – Bố Rachel mỉm cười khoan hòa, ông nâng tách trà, nhấp một ngụm bách thảo phảng phất hương thơm ngọt dịu.
- Cháu cảm ơn! – Hồng Quân dửng dưng đáp.
- Chẳng cần nói thì con cũng biết hôm nay chúng ta đến đây vì chuyện gì rồi chứ?- Bố Hồng Quân chống cằm nhìn anh, lâu rồi bố con anh mới gặp lại nhưng Hồng Quân chưa bao giờ trông đợi ở bố một nụ cười ấm áp hay một cái ôm thân mật, ông ấy là người lạnh lùng.
- Chuyện gì ạ? – Hồng Quân nhẹ giọng lảng tránh, anh nhấp một chút hồng trà, hơi khói trắng nghi ngút tỏa ra từ thứ chất lỏng kia khéo léo che khuất cái cau mày khó chịu của anh.
- Chúng ta sẽ đính hôn! – Rachel lồng bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay anh, dịu dàng đáp, đôi mắt tím ngời sáng lên một vẻ hiền thục.
Hồng Quân thừa sức đoán trước lí do hiện diện của những người ngồi đây nhưng lòng anh vẫn không tránh được cái cảm giác gò bó, mệt mỏi, nặng nề.
Rachel từ nhỏ đã được định là thanh mai trúc mã của anh, việc đính hôn khi hai người trưởng thành đã trở thành tất yếu trong suy nghĩ của cả hai dòng họ. Điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, nó bình thường đến độ mọi người vẫn thuận miệng gọi Rachel là “hôn phu của cậu chủ”. Tuy nhiên, Hồng Quân lại chưa lúc nào nghĩ như thế, với anh, Rachel Lynes không bao giờ vượt quá giới hạn của một đứa em gái mà anh vô cùng trân quý. Tình cảm của anh dành cho cô cao cả, thiêng liêng như tình cảm gia đình, và trong gia đình đó, cô luôn là một đứa em gái, không hơn không kém… hàng mi anh khẽ chùng xuống, bao cảm xúc dồn nén tận sâu trong đáy mắt khiến đồng tử cơ hồ mỗi lúc càng tối lại.
Bác Robert nhịp nhịp ngón tay trên mặt kính, chất giọng cương nghị của một người đứng tuổi vang lên nghe thật thâm thúy:
- Ta bay từ Anh sang đây cũng chỉ để nói với cháu một điều, cháu và con gái ta là thanh mai trúc mã, dù chưa thật sự trưởng thành nhưng việc đó chẳng quan trọng gì, vấn đề nằm ở chỗ tình cảm của hai đứa. Đính hôn sớm, ta và bố cháu đều cho là việc nên làm, hơn nữa ước nguyện của con gái ta cũng chỉ có vậy. Ta muốn biết ý kiến của cháu, bao giờ thì có thể tổ chức lễ đính hôn đây?
- Ta thấy sự trưởng thành của con chẳng có gì phải bàn cãi cả, 21 tuổi với vị thế xã hội con đang đứng thì đính hôn chỉ là một chuyện nhỏ. Huống hồ tình cảm hai đứa lại tiến triển tốt như vậy, tiến đến hôn nhân sớm cũng không có gì ảnh hưởng – Bố Hồng Quân lên tiếng, sự trầm lắng trong giọng nói của ông thể hiện thái độ cứng rắn, ngang tàng quen thuộc.
Sự im lặng mỗi lúc một sâu, Hồng Quân nhìn Rachel, nhìn bố rồi nhìn bác Robert, đôi mắt đen lúc này tăm tối khác thường, thần thái uy linh đến kì lạ… cuối cùng, Hồng Quân đứng dậy, gạt tay Rachel ra, anh hít một hơi để lấy lại sự lạnh lùng, băng lãnh vốn có.. Nắm tay siết rất chặt, Hồng Quân lên tiếng, từng chữ một rõ ràng, dõng dạc và sắc lạnh:
- Thưa bố, thưa bác Robert Lynes, mọi người muốn con đính hôn với Rachel ư? Nhưng thật xin lỗi, con đây chưa bao giờ yêu Rachel, với con, Rachel là một đứa em gái mà con luôn trân trọng. Rachel chỉ là em gái! Còn tình cảm của con thì đã dành trọn cho người khác. Người con yêu chỉ có một và tất nhiên cô ấy không phải Rachel!
**********************************************************
Gia Nguyên không tài nào chợp mắt được, hắn cứ lăn qua, lăn lại rồi dụi mặt vào gối. Chỉ trong vòng hai ngày mà không biết bao nhiêu chuyện điên rồ đổ ào xuống đầu hắn. Bị dụ vào sảnh D, bị hội đồng nhà trường triệu tập, bị say rượu và bị Hồng Quân…
Gia Nguyên thở dài, cố tưởng tượng ra cái buổi tối đi ăn với Minh Kha, hắn đã ăn món gà hầm rượu. Ôi, rượu – kẻ thù của hắn, trên thế giới này không biết còn kẻ nào có tửu lượng kém hơn Cao Gia Nguyên không? Với hắn, chỉ cần mấy giọt rượu là trời đất đã đảo lộn, một người thành mười người, mọi thứ xoay tít lên. Và còn một chuyện đáng nói hơn, cứ mỗi lần say, Gia Nguyên lại hành động như một thằng điên, nói năng lảm nhảm, cười ré ầm ĩ, thậm chí còn hung hăng đánh người. Hắn nhớ trước đây có một lần hắn bị say, Jully đưa hắn về, sau đó, cô nàng không chịu gặp mặt hắn cả tuần. Vì sao ư?... Cứ trông mấy vết thâm tím đầy mặt mũi và những vết cào đỏ lừ trên tay cô là thừa hiểu, hắn đã đánh cô nàng, chỉ vì say!
Khi tỉnh rượu, Gia Nguyên phát hoảng vì mình vẫn ngồi trên xe Minh Kha, còn anh thì biến đâu mất dạng. Hắn đau khổ vạch ra một danh sách những tình huống xấu nhất mà mình có thể hành động trong lúc vô thức: bắt Minh Kha chở lên núi, nôn ọe đầy xe, nói nhảm đủ các thứ tiếng,… liếc nhìn qua chiếc ghế trống trơn, Gia Nguyên thoáng rùng mình, có khi nào hắn đạp Minh Kha văng ra đường rồi một mình lái xe đến đây không nhỉ?
Đang lúc tâm sinh bất ổn, tâm lí bất an thì Minh Kha quay trở lại xe với một chai nước khoáng trên tay. Gia Nguyên nhìn anh ái ngại, giọng điệu ăn năn hối lỗi hết mực:
- Này Kha, tôi vừa hành động điên rồ lắm phải không?
- Hành động điên rồ? – Minh Kha ngạc nhiên nhún vai, anh đưa chai nước khoáng cho hắn, mỉm cười nhẹ nhàng – không có đâu, cậu chỉ ngủ thôi, tửu lượng đúng là kém thật!
- Thật chứ? – Mắt hắn tròn lên ngạc nhiên vô độ, có thể nào lại thế?
- Ừ, không có gì cả! Bây giờ tôi đưa cậu về kí túc xá! – Minh Kha đóng cửa xe, xong chẳng nói chẳng rằng gì nữa, cứ im thin thít suốt đường về.
Rõ ràng là có gì đó không ổn, Gia Nguyên biết chắc anh đang nói dối, chưa bao giờ hắn say rượu mà không gây ra những chuyện điên rồ. Chỉ ngủ thôi ư? Ai mà tin được chứ?
- Haiz… rốt cuộc là mình đã làm cái quái gì nhỉ? – Gia Nguyên vò vò mái tóc ngắn rồi trút ra một hơi dài thườn thượt.
Hắn cố nghĩ về chuyện say rượu nhằm mục đích không cho đầu óc mình một giây rảnh rang nào để nghĩ đến một chuyện tồi tệ hơn. Thế nhưng không xong rồi, Gia Nguyên cảm thấy bất lực đến ức chế lên được, đầu hắn cứ lảng vảng mấy hình ảnh hồi chiều, nhất là hành động bất ngờ của Hồng Quân.
“Phải, tôi điên rồi!...điên rồi đấy!...và thằng điên này không ngăn nổi việc mình thích em! Tôi không thể ngăn nổi tình cảm mình dành cho em!” – chất giọng trầm ấm nhưng cương nghị của anh văng vẳng bên tai làm Gia Nguyên rối trí… Hồng Quân thích hắn? Hồng Quân tin hắn?
Hắn đưa tay lên sờ môi mình, ôi, nụ hôn đầu của hắn… Sự mãnh liệt và nóng bỏng của Hồng Quân, sự vụng về của anh, nụ hôn ấy vụng về như thể đây là lần đầu anh hôn một cô gái. Trong lúc hoảng loạn, Gia Nguyên đã cắn anh một cái thật mạnh, hắn không hiểu nổi tại sao mình lại hành động như thế, nhưng hắn thực sự hoảng sợ. Không phải sợ anh, mà là sợ mình, hắn sợ cái vết máu tươi tanh nồng trên môi anh. Và hắn đã cắm đầu chạy thục mạng.
Tim Gia Nguyên đập điên cuồng, một cảm giác mới mẻ lan tỏa trong từng thớ thịt, cái rân rân chạy trong mạch máu hắn là gì vậy?... Gia Nguyên chưa bao giờ hình dung ra một nụ hôn sẽ như thế nào, nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu. Một hương vị nồng nàn khó tả, một sự mãnh liệt, nóng bỏng khó quên, nhất là cái cảm giác ngọt ngào quyện lại nơi đầu lưỡi…
Ngọt ngào ư? …Thật điên rồ! Sao hắn lại có thể cảm thấy ngọt ngào trong tình huống đó?... Máu nóng dồn lên khiến mặt Gia Nguyên nóng ran, tim hắn đập lạc hẳn đi, chẳng hiểu nó đang theo quy luật nhịp điệu nào nữa. Gia Nguyên sượng sùng dụi mặt vào chiếc gối lông vũ êm ái, trái tim của hắn – một trái tim nhỏ bé và chằng chịt vết thương đang đập, đập mạnh lắm…
Rachel dựa vào tường, cô nhìn về hướng Gia Nguyên vừa rời đi, một giây sau, trong đôi mắt tím sự tối tăm lan tỏa mạnh mẽ... “Khiết Sam, mày là thứ sâu bọ, mày là thứ ăn cắp! Mày không giành được anh ấy đâu! Hồng Quân là của tao, ngay từ đầu đã thế rồi!”
Rachel gạt nước mắt, cô đứng dậy, hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh. Rút điện thoại ra, cô gọi cho bố mình:
- Bố, làm ơn gác công việc lại và sang Trung Quốc một chuyến ngay đi! Lúc này con cần sự có mặt của bố, con không muốn hôn sự với Hồng Quân chậm trễ thêm một giây nào nữa! Con muốn đính hôn!
*******************************************
Khi về đến nhà, Hồng Quân thấy một chiếc limousine đen bóng đậu trong khuôn viên. Đi lại bằng chiếc xe sang trọng như thế thì chỉ có một người anh quen. Gương mặt Hồng Quân lập tức tối sầm lại với những chuyển biến phức tạp…
Đúng như anh nghĩ, căn phòng khách vốn vắng người lúc này đã có mặt đầy đủ cả bố anh, Rachel Lynes và bác Robert Lynes. Vừa thấy anh về, Rachel đã chạy mau ra đón bằng một nụ cười niềm nở, cô nắm lấy tay anh kéo vào.
Hồng Quân lễ phép cúi chào hai người đàn ông rồi ngồi vào chiếc ghế bành trắng đối diện. Cô người hầu rót hồng trà đầy chiếc tách sứ cho anh, xong lặng lẽ lùi đi.
- Càng trưởng thành lại càng điển trai nhỉ Hồng Quân? Mới mấy năm không gặp mà đã ra dáng đàn ông thế rồi! – Bố Rachel mỉm cười khoan hòa, ông nâng tách trà, nhấp một ngụm bách thảo phảng phất hương thơm ngọt dịu.
- Cháu cảm ơn! – Hồng Quân dửng dưng đáp.
- Chẳng cần nói thì con cũng biết hôm nay chúng ta đến đây vì chuyện gì rồi chứ?- Bố Hồng Quân chống cằm nhìn anh, lâu rồi bố con anh mới gặp lại nhưng Hồng Quân chưa bao giờ trông đợi ở bố một nụ cười ấm áp hay một cái ôm thân mật, ông ấy là người lạnh lùng.
- Chuyện gì ạ? – Hồng Quân nhẹ giọng lảng tránh, anh nhấp một chút hồng trà, hơi khói trắng nghi ngút tỏa ra từ thứ chất lỏng kia khéo léo che khuất cái cau mày khó chịu của anh.
- Chúng ta sẽ đính hôn! – Rachel lồng bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay anh, dịu dàng đáp, đôi mắt tím ngời sáng lên một vẻ hiền thục.
Hồng Quân thừa sức đoán trước lí do hiện diện của những người ngồi đây nhưng lòng anh vẫn không tránh được cái cảm giác gò bó, mệt mỏi, nặng nề.
Rachel từ nhỏ đã được định là thanh mai trúc mã của anh, việc đính hôn khi hai người trưởng thành đã trở thành tất yếu trong suy nghĩ của cả hai dòng họ. Điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, nó bình thường đến độ mọi người vẫn thuận miệng gọi Rachel là “hôn phu của cậu chủ”. Tuy nhiên, Hồng Quân lại chưa lúc nào nghĩ như thế, với anh, Rachel Lynes không bao giờ vượt quá giới hạn của một đứa em gái mà anh vô cùng trân quý. Tình cảm của anh dành cho cô cao cả, thiêng liêng như tình cảm gia đình, và trong gia đình đó, cô luôn là một đứa em gái, không hơn không kém… hàng mi anh khẽ chùng xuống, bao cảm xúc dồn nén tận sâu trong đáy mắt khiến đồng tử cơ hồ mỗi lúc càng tối lại.
Bác Robert nhịp nhịp ngón tay trên mặt kính, chất giọng cương nghị của một người đứng tuổi vang lên nghe thật thâm thúy:
- Ta bay từ Anh sang đây cũng chỉ để nói với cháu một điều, cháu và con gái ta là thanh mai trúc mã, dù chưa thật sự trưởng thành nhưng việc đó chẳng quan trọng gì, vấn đề nằm ở chỗ tình cảm của hai đứa. Đính hôn sớm, ta và bố cháu đều cho là việc nên làm, hơn nữa ước nguyện của con gái ta cũng chỉ có vậy. Ta muốn biết ý kiến của cháu, bao giờ thì có thể tổ chức lễ đính hôn đây?
- Ta thấy sự trưởng thành của con chẳng có gì phải bàn cãi cả, 21 tuổi với vị thế xã hội con đang đứng thì đính hôn chỉ là một chuyện nhỏ. Huống hồ tình cảm hai đứa lại tiến triển tốt như vậy, tiến đến hôn nhân sớm cũng không có gì ảnh hưởng – Bố Hồng Quân lên tiếng, sự trầm lắng trong giọng nói của ông thể hiện thái độ cứng rắn, ngang tàng quen thuộc.
Sự im lặng mỗi lúc một sâu, Hồng Quân nhìn Rachel, nhìn bố rồi nhìn bác Robert, đôi mắt đen lúc này tăm tối khác thường, thần thái uy linh đến kì lạ… cuối cùng, Hồng Quân đứng dậy, gạt tay Rachel ra, anh hít một hơi để lấy lại sự lạnh lùng, băng lãnh vốn có.. Nắm tay siết rất chặt, Hồng Quân lên tiếng, từng chữ một rõ ràng, dõng dạc và sắc lạnh:
- Thưa bố, thưa bác Robert Lynes, mọi người muốn con đính hôn với Rachel ư? Nhưng thật xin lỗi, con đây chưa bao giờ yêu Rachel, với con, Rachel là một đứa em gái mà con luôn trân trọng. Rachel chỉ là em gái! Còn tình cảm của con thì đã dành trọn cho người khác. Người con yêu chỉ có một và tất nhiên cô ấy không phải Rachel!
**********************************************************
Gia Nguyên không tài nào chợp mắt được, hắn cứ lăn qua, lăn lại rồi dụi mặt vào gối. Chỉ trong vòng hai ngày mà không biết bao nhiêu chuyện điên rồ đổ ào xuống đầu hắn. Bị dụ vào sảnh D, bị hội đồng nhà trường triệu tập, bị say rượu và bị Hồng Quân…
Gia Nguyên thở dài, cố tưởng tượng ra cái buổi tối đi ăn với Minh Kha, hắn đã ăn món gà hầm rượu. Ôi, rượu – kẻ thù của hắn, trên thế giới này không biết còn kẻ nào có tửu lượng kém hơn Cao Gia Nguyên không? Với hắn, chỉ cần mấy giọt rượu là trời đất đã đảo lộn, một người thành mười người, mọi thứ xoay tít lên. Và còn một chuyện đáng nói hơn, cứ mỗi lần say, Gia Nguyên lại hành động như một thằng điên, nói năng lảm nhảm, cười ré ầm ĩ, thậm chí còn hung hăng đánh người. Hắn nhớ trước đây có một lần hắn bị say, Jully đưa hắn về, sau đó, cô nàng không chịu gặp mặt hắn cả tuần. Vì sao ư?... Cứ trông mấy vết thâm tím đầy mặt mũi và những vết cào đỏ lừ trên tay cô là thừa hiểu, hắn đã đánh cô nàng, chỉ vì say!
Khi tỉnh rượu, Gia Nguyên phát hoảng vì mình vẫn ngồi trên xe Minh Kha, còn anh thì biến đâu mất dạng. Hắn đau khổ vạch ra một danh sách những tình huống xấu nhất mà mình có thể hành động trong lúc vô thức: bắt Minh Kha chở lên núi, nôn ọe đầy xe, nói nhảm đủ các thứ tiếng,… liếc nhìn qua chiếc ghế trống trơn, Gia Nguyên thoáng rùng mình, có khi nào hắn đạp Minh Kha văng ra đường rồi một mình lái xe đến đây không nhỉ?
Đang lúc tâm sinh bất ổn, tâm lí bất an thì Minh Kha quay trở lại xe với một chai nước khoáng trên tay. Gia Nguyên nhìn anh ái ngại, giọng điệu ăn năn hối lỗi hết mực:
- Này Kha, tôi vừa hành động điên rồ lắm phải không?
- Hành động điên rồ? – Minh Kha ngạc nhiên nhún vai, anh đưa chai nước khoáng cho hắn, mỉm cười nhẹ nhàng – không có đâu, cậu chỉ ngủ thôi, tửu lượng đúng là kém thật!
- Thật chứ? – Mắt hắn tròn lên ngạc nhiên vô độ, có thể nào lại thế?
- Ừ, không có gì cả! Bây giờ tôi đưa cậu về kí túc xá! – Minh Kha đóng cửa xe, xong chẳng nói chẳng rằng gì nữa, cứ im thin thít suốt đường về.
Rõ ràng là có gì đó không ổn, Gia Nguyên biết chắc anh đang nói dối, chưa bao giờ hắn say rượu mà không gây ra những chuyện điên rồ. Chỉ ngủ thôi ư? Ai mà tin được chứ?
- Haiz… rốt cuộc là mình đã làm cái quái gì nhỉ? – Gia Nguyên vò vò mái tóc ngắn rồi trút ra một hơi dài thườn thượt.
Hắn cố nghĩ về chuyện say rượu nhằm mục đích không cho đầu óc mình một giây rảnh rang nào để nghĩ đến một chuyện tồi tệ hơn. Thế nhưng không xong rồi, Gia Nguyên cảm thấy bất lực đến ức chế lên được, đầu hắn cứ lảng vảng mấy hình ảnh hồi chiều, nhất là hành động bất ngờ của Hồng Quân.
“Phải, tôi điên rồi!...điên rồi đấy!...và thằng điên này không ngăn nổi việc mình thích em! Tôi không thể ngăn nổi tình cảm mình dành cho em!” – chất giọng trầm ấm nhưng cương nghị của anh văng vẳng bên tai làm Gia Nguyên rối trí… Hồng Quân thích hắn? Hồng Quân tin hắn?
Hắn đưa tay lên sờ môi mình, ôi, nụ hôn đầu của hắn… Sự mãnh liệt và nóng bỏng của Hồng Quân, sự vụng về của anh, nụ hôn ấy vụng về như thể đây là lần đầu anh hôn một cô gái. Trong lúc hoảng loạn, Gia Nguyên đã cắn anh một cái thật mạnh, hắn không hiểu nổi tại sao mình lại hành động như thế, nhưng hắn thực sự hoảng sợ. Không phải sợ anh, mà là sợ mình, hắn sợ cái vết máu tươi tanh nồng trên môi anh. Và hắn đã cắm đầu chạy thục mạng.
Tim Gia Nguyên đập điên cuồng, một cảm giác mới mẻ lan tỏa trong từng thớ thịt, cái rân rân chạy trong mạch máu hắn là gì vậy?... Gia Nguyên chưa bao giờ hình dung ra một nụ hôn sẽ như thế nào, nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu. Một hương vị nồng nàn khó tả, một sự mãnh liệt, nóng bỏng khó quên, nhất là cái cảm giác ngọt ngào quyện lại nơi đầu lưỡi…
Ngọt ngào ư? …Thật điên rồ! Sao hắn lại có thể cảm thấy ngọt ngào trong tình huống đó?... Máu nóng dồn lên khiến mặt Gia Nguyên nóng ran, tim hắn đập lạc hẳn đi, chẳng hiểu nó đang theo quy luật nhịp điệu nào nữa. Gia Nguyên sượng sùng dụi mặt vào chiếc gối lông vũ êm ái, trái tim của hắn – một trái tim nhỏ bé và chằng chịt vết thương đang đập, đập mạnh lắm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.