Chương 28
Hoắc Hương Cô
07/08/2021
Hắn gọi là Lý thị chứ không phải Lý Thái Hậu.
Bà ta ở hoàng cung Đại Diễn đã nhiều năm, tuy không hiểu hết tính tình của Tuân Nghiệp nhưng cũng biết chút đỉnh.
Lý Thái Hậu không lên tiếng.
Tốt xấu gì bà ta cũng lăn lộn cùng đám yêu tinh từ đó đến giờ, mấy năm nay hoàng đế bỏ bê hậu cung nên Lý Thái Hậu mới sống một cách thoải mái chẳng phải lo lắng đề phòng ai như trước.
Cung điện yên tĩnh, ngay cả Minh Ngạn cũng ngừng khóc.
Bàn tay Tuân Nghiệp nắm nhẹ thanh vịn, thong thả nói: “Một việc cỏn con mà cũng làm ầm lên.”
Việc cỏn con? Lý Thái Hậu không cảm thấy đây là việc nhỏ, liên quan đến tính mạng sao có thể qua loa thế được?
Bà ta định phản bác thì lại nghe hoàng đế nói tiếp: “Hùng hổ muốn đánh muốn giết, Thái hậu sống thảnh thơi trong phú quý lâu quá nên cho rằng mạng mình đáng giá lắm sao?”
Lý Thái Hậu giận dữ: “Bệ hạ!”
Tuân Nghiệp bình thản như nước nhìn bà ta: “Trẫm cảm thấy Minh Tiệp Dư nói rất có lí, nếu Thái Hậu thật sự muốn mạng của Minh Bảo Lâm thì được thôi, lấy mạng đền mạng. Dù sao thiên tử phạm tội xử như thứ dân.”
“Hôm nay tạm giam Minh Bảo Lâm ở cung Trường Tín, đợi trẫm điều tra chân tướng rõ ràng rồi xử trí cũng không muộn.”
Minh Ngạn đỏ mắt vội dập đầu tạ ơn.
Trò hay của Trường Tín còn chưa bắt đầu đã bị Tuân Nghiệp thuận miệng nói một câu mà hạ màn. Lý Thái Hậu có giận đến mấy cũng vô dụng.
Đều là nữ nhân trong cung, Thái Hậu thì sao, phi tần cũng thế, ai mà chẳng phải sống dựa vào hoàng đế.
Bà ta nghiến chặt răng, siết chặt tay vịn, nhìn theo bóng lưng Tuân Nghiệp và Minh Nhiễm rời đi, tức đến suýt nắm gãy móng tay.
Nhịn một chút, không lâu đâu, chỉ là thứ đồ đoản mệnh, thái y viện nói hoàng đế sống không quá nửa năm. Chỉ cần chờ đợi đến lúc Tuân Miễn kế vị, khi đó bà ta sẽ không bao giờ phải nén giận nữa.
Mọi việc trôi qua, Trần Đức Phi chuẩn bị về ngủ bù. Tôn Hiền Phi nghe tin vội chạy đến, bức họa mới được một nửa bèn quay về tạo dáng tiếp.
Hàn Quý Phi và Nguyễn Thục Phi nhìn nhau cười thầm, thảnh thơi hành lễ rồi đi mất.
Bên ngoài vừa lúc chiều tà, ánh mặt trời thật nhẹ nhàng ấm áp.
Tuân Nghiệp đi trước Minh Nhiễm bước nhỏ theo sau tranh thủ tránh nắng dưới bóng hắn. Gần đến Phù Vân điện, Tuân Nghiệp đột nhiên dừng lại, may mà Minh Nhiễm phản ứng nhanh rụt chân lại mới không đâm vào người hắn.
Tuân Nghiệp quay lại, đứng ngược chiều sáng. Ống tay áo rủ bên người, gió khẽ thổi qua. Trong một thoáng Tuân Nghiệp giống như một vị tiên xuất trần trong truyện cổ được người đời kính ngưỡng.
Ngày nào Minh Nhiễm cũng soi gương, vốn quen với khuôn mặt cực kì diễm lệ của mình rồi nhưng nay, khi nhìn người trước mắt nàng cảm thấy như có một dòng nước mát lành chảy qua cuốn hết mọi phiền muộn lo âu trong lòng.
Minh Nhiễm thầm nghĩ, hoàng đế còn có tác dụng thanh lọc tâm hồn.
“Nghĩ gì đó?”
Tuân Nghiệp lên tiếng kéo hồn nàng đang bay cao bay xa về mặt đất. Minh Nhiễm hơi quay đi, mặt không đổi sắc nịnh nọt: “Đang nghĩ đến vừa rồi quanh thân bệ hạ đầy tiên khí.”
Tuân Nghiệp nhướn mày không đáp.
“Ngươi lại gần chút.” Hắn nói.
Minh Nhiễm do dự bước hai bước, “Bệ hạ?”
Tuân Nghiệp cười khẽ: “Ngươi nhắc lại lời vừa nói, trẫm nghe không rõ.”
Hắn ngừng lại một chút, “Để trẫm chỉ cho ngươi, lần sau mà muốn nịnh nọt phải nói lớn một chút.”
“...”
Minh Nhiễm chột dạ, “...Thần thiếp nói thật.”
Tuân Nghiệp: “Nói thật càng phải nói to.”
Minh Nhiễm hết cách, đành căng da đầu cất cao giọng, nói: “Đang nghĩ đến vừa rồi quanh thân bệ hạ đầy tiên khí...”
Giọng nàng thuộc loại trong trẻo nhỏ nhẹ, nghe có cảm giác như xuân về hoa đào nở.
Tuân Nghiệp xoa đầu nàng, cười nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Minh Nhiễm: “...”
Ta xin thu lại suy nghĩ ngu xuẩn rằng nhà ngươi có tác dụng thanh lọc tâm hồn.
Cùng đế vương về Phù Vân điện, Thanh Tùng và Tây Tử nhìn nhau hiểu ý cùng đi chậm lại phía sau, tránh nghe thấy hai vị chủ tử “tâm sự”. Chẳng qua mới lùi được một đoạn, không nghe thấy họ nói gì nhưng câu “Đang nghĩ đến vừa rồi...” đập thẳng vào tai các nàng.
Tây Tử rất nhanh nhạy, bình thường hầu Minh Nhiễm cũng đọc không ít thoại bản tình lữ phong lưu nên lúc này ảo tưởng không ít.
Ảo tưởng xong lại lo lắng, trong thoại bản hầu hết các mối tình đều kết thúc bằng sinh ly tử biệt, tiểu thư nhà nàng và bệ hạ đã đến khúc nào rồi?
Chẳng may ngày nào đó bệ hạ cưỡi hạc về trời, để lại một mình tiểu thư cô độc trên nhân gian, tiểu thư biết sống thế nào? Nếu ngài ấy lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa nghĩ quẩn đi theo bệ hạ, Tây Tử nàng ấy bơ vơ chốn thâm cung rồi sẽ đi đâu về đâu?
Càng nghĩ càng đau lòng, Tây cô nương xém rơi nước mắt.
Minh Nhiễm ôm trán, “Tây Tử, từ mai trở đi ngươi không được đọc thoại bản của ta nữa.”
Tây Tử: “Dạ?! Vì sao ạ?”
...
Đưa Minh Nhiễm về Phù Vân Điện xong, Tuân Nghiệp không vội về Tử Thần điện mà chậm rãi đi bộ đến Ngự Hoa Viên.
Vương Hiền Hải đi bước nhỏ theo sau, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ định xử lí chuyện Minh Bảo Lâm như thế nào để nô tài phân phó cho Trường Đình xem xét mà làm.”
“Việc này tạm thời chưa cần để ý.”
Mặt hồ yên ả cần chút gió lay gợn sóng.
“Gần đây Cảnh Vương phủ thế nào?”
Vương Hiền Hải biết không phải hỏi mình nên cúi người lui sang bên. Chiếu Thanh từ trên cây nhảy xuống đáp: “Gần đây Cảnh Vương phủ đang bận làm lễ đính hôn cho Cảnh Thế Tử và Minh nhị tiểu thư. Vương gia dạo này thường lui tới phủ đệ của chư vị đại nhân, hôm trước còn xin gặp Tôn đại học sĩ Tôn phủ.”
“Hắn sốt ruột rồi.” Tuân Nghiệp khom lưng, đôi mắt trong trẻo nhìn Lâm Vũ Các đối diện bên hồ, “Trẫm chưa chết mà hắn ta đã chờ không nổi muốn vào cung ái ân rồi.”
Nghe lời này Thanh Chiếu không dám nói tiếp, bệ hạ không ưa Cảnh vương nhưng đối xử với hai chất tử và chất nữ khá tốt.
Thế tử trầm ổn thông minh, lớp hậu bối đều cho rằng Tuân Nghiệp sẽ truyền ngôi cho hắn.
Hầu hết mọi người đều nghĩ vậy vì sức khỏe của đương kim hoàng đế quá yếu ớt, năm trước thái y nói sống không quá nửa năm.
Cảnh thế tử là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng ai ngờ sau cơn cảm lạnh đên giao thừa, nằm trên giường mất mấy ngày, sức khỏe của Tuân đế từ từ tốt lên.
“Trẫm nhớ rõ phụ hoàng chết không nhắm mắt.”
Tuân Nghiệp cười nhẹ, tâm trạng khá tệ, đáng cười thay phụ hoàng của hắn luôn được cho là sống một đời thư thái.
Nhưng nhìn lại quá khứ, bọn họ luôn cô độc chán chường.
Cung Trường Tín không yên phận, gần đây làm ầm ĩ khiến người ta bực bội còn Lý Thái Hậu càng thêm càn rỡ.
Vụ việc ám sát hôm nay nếu muốn điều tra kĩ, Phù Vân điện không tránh khỏi bị liên lụy, suy cho cùng họ Lý kia vẫn là Thái Hậu trên danh nghĩa.
Chỉ là so sánh Lý Thị với Minh Tiệp Dư, người sau vẫn gây hiếu kỳ hơn.
Hắn kiếu kỳ nên không động đến ai cả.
Tuân Nghiệp nheo mắt, cười nói: “Vừa hay đang rảnh rỗi, tối nay trẫm sẽ làm một nhi tử có hiếu, thay lão nhân gia ngài hoàn thành di nguyện cuối cùng.”
...
Hậu cung vốn ít người, nơi giam giữ phi tần cung nữ phạm tội trong cung Trường Tín lại càng quạnh quẽ.
Minh Bảo Lâm bị nhốt ở đó, chỉ có vài nội thị canh giữ.
Loan Nha rải chăn lên cỏ khô, mặt như đưa đám, “Sao tiểu thư hấp tấp thế chứ?”
Hành động trái với những gì đã bàn, nay làm ầm lên như vậy sao có thể hoàn thành kế hoạch được.
Minh Ngạn nhỏ giọng đáp: “Loan Nha đừng lo, có tam tỷ ở đây chúng ta không sao.”
Loan Nha lau nước mắt, “Tam tiểu thư làm được gì chứ? Tội danh rõ rành rành, không liên lụy già trẻ lớn bé trong nhà đã là may mắn lắm rồi.”
Minh Ngạn im lặng ngồi một góc, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Những vì sao sáng lấp lánh thật là đẹp.
Một lúc lâu sau, nàng ta cầm đèn dầu ném vào đụn cỏ khô, ngọn lửa bốc lên, khói trắng mù mịt.
Loan Nha hoảnh hốt nói: “Tiểu thư, người định làm gì?”
Minh Ngạn lắc đầu nhìn cửa sổ, ánh lửa hắt bóng dáng gầy yếu của nàng ấy lên tường.
Đường xuống âm phủ quá lạnh lẽo, nàng ấy muốn đốt chút gì để sưởi ấm.
...
Phù Vân Điện, Minh Nhiễm ngồi trên giường nhớ lại vụ Minh Ngạn ám sát hôm nay, không hiểu sao nàng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Thất Thất thấy nàng cau mày, vui vẻ nói: “Người chơi có muốn nhập vai một lát cho khuây khỏa không?”
Minh Nhiễm cười lạnh, khuây khỏa cái gì, thả lỏng hả? Trò chơi rác!
Tuy nghĩ vậy nhưng nàng vẫn đăng nhập.
Lúc này, nàng đang nằm rạp trên đất.
Vẫn chỗ cũ, gầm giường của Lý Thái Hậu.
Nội điện hơi tối, chắc chỉ thắp hai cái đèn, bóng sáng mờ ảo.
Bên trong có bếp than nên không lạnh, Lý Thái Hậu tắm xong chỉ mặc một lớp áo lót lụa màu trắng khá mỏng, từ góc độ của Minh Nhiễm có thể thấy cẳng chân trần dẫm lên thảm nhung của bà ta.
Bà ta ngồi trước bàn trang điểm, xụ mặt nhìn hình hoa in trên hộp phấn.
Một lát sau, Ngọc Trân xốc mành đi vào, cầm trâm ngọc búi cho bà ta một kiểu tóc đơn giản.
Bộ tóc của Thái Hậu được chăm sóc kĩ càng, vừa đen vừa mượt. Ngọc Trân búi tóc xong liền cắm thêm một cây trâm hoa lên đó rồi lui sang bên.
Người lên tiếng trước là Lý Thái Hậu: “Chuẩn bị xong chưa?”
Ngọc Trân trả lời: “Nương nương yên tâm, người gác đêm đã tản ra, người hầu hạ do nô tì đích thân dẫn đến, đang chờ trong mật đạo.”
Lý Thị miễn cưỡng nở nụ cười, “Gọi hắn vào đi.”
Ngọc Trân đáp vâng, nhanh chóng lui ra ngoài.
Minh Nhiễm bừng tỉnh, dịch hai tay. Xem ra tâm trạng Thái Hậu rất kém, tối nay định sẽ “chơi” hết mình tìm vui sướng.
Xét thấy bà ta hai ngày nay làm phiền nàng, Minh Nhiễm thật sự rất muốn gào lên thật to: Thái Hậu yêu đương vụng trộm, người tới, bắt gian!!!
Nhưng nghĩ lại hành động này có thể gây hậu quả nghiêm trọng cho Đàn Nhi cô nương, Minh Nhiễm đành phải nhịn.
Nam nhân bên ngoài quỳ xuống thỉnh an, nghe giọng có lẽ vẫn là tên hôm trước.
Hai người xã giao hai câu, nhanh chóng vào chủ đề chính.
Minh Nhiễm không nghĩ mình sẽ ở lại nghe AV free, định thoát trò chơi để người chuyên nghiệp như Đàn Nhi quay về, ai ngờ nàng mới động đậy đã nghe thấy tiếng ồn.
Ngọc Trân nhanh chóng chạy vào, ngoài ra còn có tiếng vang khác.
Mắt nàng phát sáng như sao, không đi nữa mà xoay đầu lại nhìn. Không lẽ... bắt gian tại giường?
Trăng sáng sao mờ ánh lửa đỏ.
Cá chép lưu ly trong ao nhàn nhã bơi bị dòng người ùa vào cung Trường Tín dọa sợ lặn mất tăm.
Ngọc Trân vọt vào nội điện: “Nương nương, bên ngoài có người tới!”
Lý Thái Hậu hoảng hồn, đạp gã nam nhân trên giường xuống đất. Hắn ta sợ quá định chạy ra bên ngoài thì bị Ngọc Trân túm lại đẩy vào, “Không kịp rồi, bị người ta thấy thì sao!!”
Ngọc Trân kinh hoàng nhìn bốn phía, kéo người vào trong: “Trước mắt mau trốn xuống gầm giường, còn ngẩn ra đấy làm gì, mau!”
Gã bị Ngọc Trân ấn thẳng xuống dưới.
Hai người dưới gầm giường bốn mắt nhìn nhau, gã sợ đến mức xém tiểu tại chỗ.
“?!”
Minh Nhiễm cố gắng nở nụ cười vẫy tay với hắn ta, không tiếng động nói, “Xin chào, trùng hợp quá...”
Bà ta ở hoàng cung Đại Diễn đã nhiều năm, tuy không hiểu hết tính tình của Tuân Nghiệp nhưng cũng biết chút đỉnh.
Lý Thái Hậu không lên tiếng.
Tốt xấu gì bà ta cũng lăn lộn cùng đám yêu tinh từ đó đến giờ, mấy năm nay hoàng đế bỏ bê hậu cung nên Lý Thái Hậu mới sống một cách thoải mái chẳng phải lo lắng đề phòng ai như trước.
Cung điện yên tĩnh, ngay cả Minh Ngạn cũng ngừng khóc.
Bàn tay Tuân Nghiệp nắm nhẹ thanh vịn, thong thả nói: “Một việc cỏn con mà cũng làm ầm lên.”
Việc cỏn con? Lý Thái Hậu không cảm thấy đây là việc nhỏ, liên quan đến tính mạng sao có thể qua loa thế được?
Bà ta định phản bác thì lại nghe hoàng đế nói tiếp: “Hùng hổ muốn đánh muốn giết, Thái hậu sống thảnh thơi trong phú quý lâu quá nên cho rằng mạng mình đáng giá lắm sao?”
Lý Thái Hậu giận dữ: “Bệ hạ!”
Tuân Nghiệp bình thản như nước nhìn bà ta: “Trẫm cảm thấy Minh Tiệp Dư nói rất có lí, nếu Thái Hậu thật sự muốn mạng của Minh Bảo Lâm thì được thôi, lấy mạng đền mạng. Dù sao thiên tử phạm tội xử như thứ dân.”
“Hôm nay tạm giam Minh Bảo Lâm ở cung Trường Tín, đợi trẫm điều tra chân tướng rõ ràng rồi xử trí cũng không muộn.”
Minh Ngạn đỏ mắt vội dập đầu tạ ơn.
Trò hay của Trường Tín còn chưa bắt đầu đã bị Tuân Nghiệp thuận miệng nói một câu mà hạ màn. Lý Thái Hậu có giận đến mấy cũng vô dụng.
Đều là nữ nhân trong cung, Thái Hậu thì sao, phi tần cũng thế, ai mà chẳng phải sống dựa vào hoàng đế.
Bà ta nghiến chặt răng, siết chặt tay vịn, nhìn theo bóng lưng Tuân Nghiệp và Minh Nhiễm rời đi, tức đến suýt nắm gãy móng tay.
Nhịn một chút, không lâu đâu, chỉ là thứ đồ đoản mệnh, thái y viện nói hoàng đế sống không quá nửa năm. Chỉ cần chờ đợi đến lúc Tuân Miễn kế vị, khi đó bà ta sẽ không bao giờ phải nén giận nữa.
Mọi việc trôi qua, Trần Đức Phi chuẩn bị về ngủ bù. Tôn Hiền Phi nghe tin vội chạy đến, bức họa mới được một nửa bèn quay về tạo dáng tiếp.
Hàn Quý Phi và Nguyễn Thục Phi nhìn nhau cười thầm, thảnh thơi hành lễ rồi đi mất.
Bên ngoài vừa lúc chiều tà, ánh mặt trời thật nhẹ nhàng ấm áp.
Tuân Nghiệp đi trước Minh Nhiễm bước nhỏ theo sau tranh thủ tránh nắng dưới bóng hắn. Gần đến Phù Vân điện, Tuân Nghiệp đột nhiên dừng lại, may mà Minh Nhiễm phản ứng nhanh rụt chân lại mới không đâm vào người hắn.
Tuân Nghiệp quay lại, đứng ngược chiều sáng. Ống tay áo rủ bên người, gió khẽ thổi qua. Trong một thoáng Tuân Nghiệp giống như một vị tiên xuất trần trong truyện cổ được người đời kính ngưỡng.
Ngày nào Minh Nhiễm cũng soi gương, vốn quen với khuôn mặt cực kì diễm lệ của mình rồi nhưng nay, khi nhìn người trước mắt nàng cảm thấy như có một dòng nước mát lành chảy qua cuốn hết mọi phiền muộn lo âu trong lòng.
Minh Nhiễm thầm nghĩ, hoàng đế còn có tác dụng thanh lọc tâm hồn.
“Nghĩ gì đó?”
Tuân Nghiệp lên tiếng kéo hồn nàng đang bay cao bay xa về mặt đất. Minh Nhiễm hơi quay đi, mặt không đổi sắc nịnh nọt: “Đang nghĩ đến vừa rồi quanh thân bệ hạ đầy tiên khí.”
Tuân Nghiệp nhướn mày không đáp.
“Ngươi lại gần chút.” Hắn nói.
Minh Nhiễm do dự bước hai bước, “Bệ hạ?”
Tuân Nghiệp cười khẽ: “Ngươi nhắc lại lời vừa nói, trẫm nghe không rõ.”
Hắn ngừng lại một chút, “Để trẫm chỉ cho ngươi, lần sau mà muốn nịnh nọt phải nói lớn một chút.”
“...”
Minh Nhiễm chột dạ, “...Thần thiếp nói thật.”
Tuân Nghiệp: “Nói thật càng phải nói to.”
Minh Nhiễm hết cách, đành căng da đầu cất cao giọng, nói: “Đang nghĩ đến vừa rồi quanh thân bệ hạ đầy tiên khí...”
Giọng nàng thuộc loại trong trẻo nhỏ nhẹ, nghe có cảm giác như xuân về hoa đào nở.
Tuân Nghiệp xoa đầu nàng, cười nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Minh Nhiễm: “...”
Ta xin thu lại suy nghĩ ngu xuẩn rằng nhà ngươi có tác dụng thanh lọc tâm hồn.
Cùng đế vương về Phù Vân điện, Thanh Tùng và Tây Tử nhìn nhau hiểu ý cùng đi chậm lại phía sau, tránh nghe thấy hai vị chủ tử “tâm sự”. Chẳng qua mới lùi được một đoạn, không nghe thấy họ nói gì nhưng câu “Đang nghĩ đến vừa rồi...” đập thẳng vào tai các nàng.
Tây Tử rất nhanh nhạy, bình thường hầu Minh Nhiễm cũng đọc không ít thoại bản tình lữ phong lưu nên lúc này ảo tưởng không ít.
Ảo tưởng xong lại lo lắng, trong thoại bản hầu hết các mối tình đều kết thúc bằng sinh ly tử biệt, tiểu thư nhà nàng và bệ hạ đã đến khúc nào rồi?
Chẳng may ngày nào đó bệ hạ cưỡi hạc về trời, để lại một mình tiểu thư cô độc trên nhân gian, tiểu thư biết sống thế nào? Nếu ngài ấy lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa nghĩ quẩn đi theo bệ hạ, Tây Tử nàng ấy bơ vơ chốn thâm cung rồi sẽ đi đâu về đâu?
Càng nghĩ càng đau lòng, Tây cô nương xém rơi nước mắt.
Minh Nhiễm ôm trán, “Tây Tử, từ mai trở đi ngươi không được đọc thoại bản của ta nữa.”
Tây Tử: “Dạ?! Vì sao ạ?”
...
Đưa Minh Nhiễm về Phù Vân Điện xong, Tuân Nghiệp không vội về Tử Thần điện mà chậm rãi đi bộ đến Ngự Hoa Viên.
Vương Hiền Hải đi bước nhỏ theo sau, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ định xử lí chuyện Minh Bảo Lâm như thế nào để nô tài phân phó cho Trường Đình xem xét mà làm.”
“Việc này tạm thời chưa cần để ý.”
Mặt hồ yên ả cần chút gió lay gợn sóng.
“Gần đây Cảnh Vương phủ thế nào?”
Vương Hiền Hải biết không phải hỏi mình nên cúi người lui sang bên. Chiếu Thanh từ trên cây nhảy xuống đáp: “Gần đây Cảnh Vương phủ đang bận làm lễ đính hôn cho Cảnh Thế Tử và Minh nhị tiểu thư. Vương gia dạo này thường lui tới phủ đệ của chư vị đại nhân, hôm trước còn xin gặp Tôn đại học sĩ Tôn phủ.”
“Hắn sốt ruột rồi.” Tuân Nghiệp khom lưng, đôi mắt trong trẻo nhìn Lâm Vũ Các đối diện bên hồ, “Trẫm chưa chết mà hắn ta đã chờ không nổi muốn vào cung ái ân rồi.”
Nghe lời này Thanh Chiếu không dám nói tiếp, bệ hạ không ưa Cảnh vương nhưng đối xử với hai chất tử và chất nữ khá tốt.
Thế tử trầm ổn thông minh, lớp hậu bối đều cho rằng Tuân Nghiệp sẽ truyền ngôi cho hắn.
Hầu hết mọi người đều nghĩ vậy vì sức khỏe của đương kim hoàng đế quá yếu ớt, năm trước thái y nói sống không quá nửa năm.
Cảnh thế tử là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng ai ngờ sau cơn cảm lạnh đên giao thừa, nằm trên giường mất mấy ngày, sức khỏe của Tuân đế từ từ tốt lên.
“Trẫm nhớ rõ phụ hoàng chết không nhắm mắt.”
Tuân Nghiệp cười nhẹ, tâm trạng khá tệ, đáng cười thay phụ hoàng của hắn luôn được cho là sống một đời thư thái.
Nhưng nhìn lại quá khứ, bọn họ luôn cô độc chán chường.
Cung Trường Tín không yên phận, gần đây làm ầm ĩ khiến người ta bực bội còn Lý Thái Hậu càng thêm càn rỡ.
Vụ việc ám sát hôm nay nếu muốn điều tra kĩ, Phù Vân điện không tránh khỏi bị liên lụy, suy cho cùng họ Lý kia vẫn là Thái Hậu trên danh nghĩa.
Chỉ là so sánh Lý Thị với Minh Tiệp Dư, người sau vẫn gây hiếu kỳ hơn.
Hắn kiếu kỳ nên không động đến ai cả.
Tuân Nghiệp nheo mắt, cười nói: “Vừa hay đang rảnh rỗi, tối nay trẫm sẽ làm một nhi tử có hiếu, thay lão nhân gia ngài hoàn thành di nguyện cuối cùng.”
...
Hậu cung vốn ít người, nơi giam giữ phi tần cung nữ phạm tội trong cung Trường Tín lại càng quạnh quẽ.
Minh Bảo Lâm bị nhốt ở đó, chỉ có vài nội thị canh giữ.
Loan Nha rải chăn lên cỏ khô, mặt như đưa đám, “Sao tiểu thư hấp tấp thế chứ?”
Hành động trái với những gì đã bàn, nay làm ầm lên như vậy sao có thể hoàn thành kế hoạch được.
Minh Ngạn nhỏ giọng đáp: “Loan Nha đừng lo, có tam tỷ ở đây chúng ta không sao.”
Loan Nha lau nước mắt, “Tam tiểu thư làm được gì chứ? Tội danh rõ rành rành, không liên lụy già trẻ lớn bé trong nhà đã là may mắn lắm rồi.”
Minh Ngạn im lặng ngồi một góc, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Những vì sao sáng lấp lánh thật là đẹp.
Một lúc lâu sau, nàng ta cầm đèn dầu ném vào đụn cỏ khô, ngọn lửa bốc lên, khói trắng mù mịt.
Loan Nha hoảnh hốt nói: “Tiểu thư, người định làm gì?”
Minh Ngạn lắc đầu nhìn cửa sổ, ánh lửa hắt bóng dáng gầy yếu của nàng ấy lên tường.
Đường xuống âm phủ quá lạnh lẽo, nàng ấy muốn đốt chút gì để sưởi ấm.
...
Phù Vân Điện, Minh Nhiễm ngồi trên giường nhớ lại vụ Minh Ngạn ám sát hôm nay, không hiểu sao nàng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Thất Thất thấy nàng cau mày, vui vẻ nói: “Người chơi có muốn nhập vai một lát cho khuây khỏa không?”
Minh Nhiễm cười lạnh, khuây khỏa cái gì, thả lỏng hả? Trò chơi rác!
Tuy nghĩ vậy nhưng nàng vẫn đăng nhập.
Lúc này, nàng đang nằm rạp trên đất.
Vẫn chỗ cũ, gầm giường của Lý Thái Hậu.
Nội điện hơi tối, chắc chỉ thắp hai cái đèn, bóng sáng mờ ảo.
Bên trong có bếp than nên không lạnh, Lý Thái Hậu tắm xong chỉ mặc một lớp áo lót lụa màu trắng khá mỏng, từ góc độ của Minh Nhiễm có thể thấy cẳng chân trần dẫm lên thảm nhung của bà ta.
Bà ta ngồi trước bàn trang điểm, xụ mặt nhìn hình hoa in trên hộp phấn.
Một lát sau, Ngọc Trân xốc mành đi vào, cầm trâm ngọc búi cho bà ta một kiểu tóc đơn giản.
Bộ tóc của Thái Hậu được chăm sóc kĩ càng, vừa đen vừa mượt. Ngọc Trân búi tóc xong liền cắm thêm một cây trâm hoa lên đó rồi lui sang bên.
Người lên tiếng trước là Lý Thái Hậu: “Chuẩn bị xong chưa?”
Ngọc Trân trả lời: “Nương nương yên tâm, người gác đêm đã tản ra, người hầu hạ do nô tì đích thân dẫn đến, đang chờ trong mật đạo.”
Lý Thị miễn cưỡng nở nụ cười, “Gọi hắn vào đi.”
Ngọc Trân đáp vâng, nhanh chóng lui ra ngoài.
Minh Nhiễm bừng tỉnh, dịch hai tay. Xem ra tâm trạng Thái Hậu rất kém, tối nay định sẽ “chơi” hết mình tìm vui sướng.
Xét thấy bà ta hai ngày nay làm phiền nàng, Minh Nhiễm thật sự rất muốn gào lên thật to: Thái Hậu yêu đương vụng trộm, người tới, bắt gian!!!
Nhưng nghĩ lại hành động này có thể gây hậu quả nghiêm trọng cho Đàn Nhi cô nương, Minh Nhiễm đành phải nhịn.
Nam nhân bên ngoài quỳ xuống thỉnh an, nghe giọng có lẽ vẫn là tên hôm trước.
Hai người xã giao hai câu, nhanh chóng vào chủ đề chính.
Minh Nhiễm không nghĩ mình sẽ ở lại nghe AV free, định thoát trò chơi để người chuyên nghiệp như Đàn Nhi quay về, ai ngờ nàng mới động đậy đã nghe thấy tiếng ồn.
Ngọc Trân nhanh chóng chạy vào, ngoài ra còn có tiếng vang khác.
Mắt nàng phát sáng như sao, không đi nữa mà xoay đầu lại nhìn. Không lẽ... bắt gian tại giường?
Trăng sáng sao mờ ánh lửa đỏ.
Cá chép lưu ly trong ao nhàn nhã bơi bị dòng người ùa vào cung Trường Tín dọa sợ lặn mất tăm.
Ngọc Trân vọt vào nội điện: “Nương nương, bên ngoài có người tới!”
Lý Thái Hậu hoảng hồn, đạp gã nam nhân trên giường xuống đất. Hắn ta sợ quá định chạy ra bên ngoài thì bị Ngọc Trân túm lại đẩy vào, “Không kịp rồi, bị người ta thấy thì sao!!”
Ngọc Trân kinh hoàng nhìn bốn phía, kéo người vào trong: “Trước mắt mau trốn xuống gầm giường, còn ngẩn ra đấy làm gì, mau!”
Gã bị Ngọc Trân ấn thẳng xuống dưới.
Hai người dưới gầm giường bốn mắt nhìn nhau, gã sợ đến mức xém tiểu tại chỗ.
“?!”
Minh Nhiễm cố gắng nở nụ cười vẫy tay với hắn ta, không tiếng động nói, “Xin chào, trùng hợp quá...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.