Chương 41
Hoắc Hương Cô
01/09/2023
Thái giám lĩnh mệnh nhanh chóng chạy ra cửa, rất nhanh đã dẫn ba người kia tới.
Đi vào đầu tiên là Mộc Cận của Minh Dật Cung, phía sau hai người sóng vai đi tới đúng là Tôn phu nhân và Tôn Phồn Nhân.
Tôn phu nhân mày tú mắt dài, rũ mắt, mặc y phục cáo mệnh, rất là trang trọng. Tôn Phồn Nhân bên cạnh bà ta cúi thấp đầu, vai cổ lưng đều hơi cong, không hề thấy chút khí thế kiêu ngạo nào.
Mộc Cận bước lên hành lễ trước, “Tiệp dư vạn an, ngài đang phơi nắng ở đây sao?”
Minh Nhiễm đung đưa ghế, cười trả lời, “Mấy ngày này mặt trời ấm áp, ở trong phòng mốc meo hét cả người. Ngươi đặc biệt qua đây, là Hiền phi tỷ tỷ có gì muốn nói sao?”
Mộc Cận lui sang một bên, để mẹ con Tôn phu nhân phía sau lộ ra, cũng cười nói: “Nương nương đang bận sửa sang lại tranh hôm qua ạ, đâu có gì cần nói đâu ạ, là phu nhân và tiểu thư trong phủ cố ý cầu tiến cung, muốn giáp mặt thỉnh tội với Tiệp dư, xin lỗi chuyện không phải.”
Minh Nhiễm gật gật đầu, Mộc Cận hoàn thành xong nhiệm vụ Hiền phi giao cho nàng ấy, cũng không nhiều lời thêm nữa, nhún mình rồi cáo lui quay về Minh Dật Cung.
Nàng ấy đi rất dứt khoát, Minh Nhiễm gấp sách lại, che miệng cười, trong lòng nổi hứng, quan hệ giữa Hiền phi với Tôn phu nhân và Tôn tiểu thư xem ra cũng không tốt lắm ha.
Nàng sai Tây Tử tiễn Mộc Cận đi, cánh tay chống lên tay vịn, nghiêng người, nhìn hai mẹ con Tôn phủ đang quỳ dưới đất khấu đầu hành đại lễ.
“Tôn phu nhân, hành đại lễ như vậy có hơi quá rồi.”
Tôn phu nhân nghe giọng nói thông thả nhẹ nhàng của nàng, vô cùng mềm mại, hai tay xếp chồng lại lạy một cái: “Ngày trước ở Trân Bảo Các nói lời việc làm của tiểu nữ đã quấy rầy tới Tiệp dư, dĩ hạ phạm thượng, đúng là tội lỗi lớn, nương nương thiện tâm không quá so đo, nhưng thần phụ sợ hãi, ngày ngày bất an, nay nóng vội không yên cố ý dẫn tiểu nữ tới đây thỉnh tội.”
Lời này nói đúng là êm tai, hoa mỹ, Minh Nhiễm lại chỉ nhìn, không nói một lời.
Thấy bên trên không lên tiếng, Tôn phu nhân nhẹ giơ khủy tay, đụng đụng nữ nhi bên cạnh, Tôn Phồn Nhân khàn giọng, mở miệng nói: “Thần nữ có tội, xin Tiệp dư tha thứ.”
Tây Tử đưa Mộc Cận đi rồi trở về, đúng lúc nghe được một câu như thế, bĩu môi châm chọc: “Tôn tiểu thư tội ở đâu ra? Ngài bản lĩnh như thế, ai dám tha thứ gì cho ngài đây?”
Minh Nhiễm vê trang sách cũng không ngăn cản nàng ấy, Tôn phu nhân vội nói: “Cô nương nói đùa rồi, tiểu nữ kiêu ngạo ương ngạnh hơn nữa, cũng không dám chống đối thiên uy, chỉ là nhất thời đầu óc hôn mê mới vô cớ sinh chuyện thôi.”
Rồi ngay lập tức chuyển hướng lên ghế mây: “Nói nữa thì cũng là tội của thần phụ, giáo dưỡng không nghiêm, huấn luyện không đủ mới có thể dạy đứa nhỏ có hành vi như thế.”
Cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, nghe những lời khẩn thiết này, Minh Nhiễm cũng cho người đứng lên, đánh giá Tôn Phồn Nhân vẫn luôn chôn đầu một trận.
Gương mặt hơi sưng, vẻ mặt không tốt, biểu cảm cũng rất uể oải, xem ra hôm qua bị Tôn đại nhân lôi về, dạy bảo không ít.
Minh Nhiễm luôn là người có thù oán thì phải trả ngay tại chỗ, có giận cũng phải trút ra ngay, dáng vẻ này của nàng ta, nàng thấy cũng không có cảm giác gì.
Trái lại còn cảm thấy chả thú vị gì, nàng còn nghĩ là Tôn tiểu thư này tiến cung sẽ có gì đó làm nàng bất ngờ nữa cơ chứ.
Tâm tư vừa đổi, Minh Nhiễm cũng bớt hứng thú đi, lười nhác nằm lại trên ghế mây, “Thành ý của Tôn phu nhân ta đã nhận, ngày xuân mệt mỏi, Lan Hương tiễn người về đi.”
Tôn phu nhân cảm kích không thôi, dẫn theo Tôn Phồn Nhân rời khỏi Phù Vân Điện.
Minh Nhiễm đỡ đầu, lại lười đi vào điện, nằm ườn trên ghế mây, không đến 15 phút, Vân Thọ ôm phất trần chạy vào.
Minh Nhiễm nghe y nói xong, bỗng dưng mở mắt ra, kinh ngạc nhướng nhướng mày, không nghĩ tới Tôn tiểu thư mang bất ngờ tới thật.
Tôn tiểu thư lại tự mình ngã vào hồ rồi, nghe đâu ngã vào hồ còn có Lý Mỹ nhân ngắm cảnh trúng gió nữa.
Minh Nhiễm ném sách đi, mừng rỡ muốn đi xem một cái.
Lúc nàng tới thì mấy người Quý phi, Thục phi đều đã tới rồi, không chỉ có các nàng ở đấy mà hai thúc cháu Tuân Nghiệp, Tuân Miễn cũng đang ngồi trong đình bên hồ.
Lý Mỹ nhân với Tôn tiểu thư đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, dù vậy nhưng vẫn còn chút chật vật, Tôn phu nhân lại vừa tức vừa gấp gáp, liên tục cáo tội hết lần này tới lần khác.
Bà ta sốt ruột nữ nhi ngốc nghếch chỉ biết gây chuyện, để bà ta phải thu dọn tàn cục hết lần này tới lần khác.
Tôn Phồn Nhân lại ngắt ngang lời thỉnh tội của bà ta, không phục nói: “Mẫu thân, cũng không phải là lỗi của con, rõ ràng là nàng ta chột dạ, trẹo chân, còn liên lụy con chịu…..” tội.
Tôn phu nhân tàn nhẫn trừng mắt nhìn nàng ta, khiến cho chữ cuối cùng cũng phải nghẹn lại.
Minh Nhiễm đi vào đình, vừa mới hành lễ đã được Hàn Quý phi kéo sáng một bên, ngồi vào chỗ trống bên phải, đúng lúc ngay kế bên hoàng đế bệ hạ.
Nàng nghiêng đầu, đụng phải Thục phi làm mặt quỷ với nàng.
Minh Nhiễm: “……”
Mấy người đang “Liếc mắt đưa tình” ở đó, Lý Mỹ nhân ngồi trên ghế đang đỏ mắt, tối qua nàng ta mới gặp nhau với Tuân Miễn ở trong mộng, bây giờ chắc chắn không phải là lúc để hắn biết mình, nàng ta bụm mặt, thả tóc dài che phủ hai bên sườn mặt, như thế chỉ để lộ trán và hàng lông mày.
Tuân Miễn cùng nói chuyện với Tuân Nghiệp rồi đi tới đây, đụng phải chuyện như thế y vốn muốn tránh đi, nhưng Tôn phu nhân nói mãi không ngừng, y không tìm được cơ hội chen lời vào, đang do dự muốn mở miệng, nên không phát hiện ra Lý Nam Nguyệt không bình thường.
“Tôn gia dạy bảo như thế này sao? Tùy tiện vu khống nói bậy bạ, rõ ràng là ngươi quấy rầy khiến Mỹ nhân rơi xuống nước, bản thân mình cũng tự trượt chân.”
Lý Nam Nguyệt không tiện mở miệng nói chuyện, lên tiếng chính là Lục Chương đỡ nàng ta.
Tôn Phồn Nhân tức lắm, tuy là nàng ta có nhiều thứ không tốt nhưng chỉ có một thứ mà người khác không so với nàng ta được, đó chính là có gì nói nấy, chắc chắn không che che giấu giấu.
Nàng ta đứng thẳng lưng, “Ta nghe thấy cả rồi, lời nói của Lý Mỹ nhân nói với thái giám kia!” Tuy là không nghe được toàn bộ nhưng cũng hiểu được quá nửa.
Tôn phu nhân xém tí nữa thì không thở nổi, trong lòng mắng câu đồ ngu cả vạn lần!
Chuyện trong cung bọn họ có thể xen vào được sao, cứ bám lấy cái gì không biết, quấy nhiễu thì quấy nhiễu thôi, còn cố há mồm nói tiếp, cái nảy nói không hay có khi lại mất mạng.
Lý Nam Nguyệt cũng cả kinh, chẳng qua thoáng chốc lại yên lòng, mờ mịt nhìn Minh Nhiễm một cái, lại nhìn về phía Tôn Phồn Nhân, ánh mắt hơi trầm xuống, mở miệng trách mắng: “Quả thực là ăn nói bậy bạ!”
Ai có mắt nhìn thì biết chuyện này không nên nói thêm gì nữa, nhưng Tôn Phồn Nhân lại là người bướng bỉnh, cứng thật sự.
Nàng ta cùng ra cung với Tôn phu nhân, đi đến đường nhỏ bên hồ, Tôn phu nhân nhận thấy có đánh rơi đồ, cùng cung nhân dẫn đường quay lại lối cũ tìm, nàng ta đứng chờ tại chỗ một lát, lại trốn sang bên cạnh cho mát mẻ, trong lúc vô tình nghe thấy lời Lý Nam Nguyệt nói với người ta kia.
Tôn Phồn Nhân vốn cũng không muốn dính vào, ai nghĩ tới Lý Mỹ nhân phát hiện ra nàng ta, hai người đồng thời chấn kinh, lôi kéo tay nhau trượt chân rơi xuống hồ cả.
Tôn Phồn Nhân hắt xì một cái: “Những lời ta nói đều là thật, Lý Mỹ nhân ngươi muốn thái giám kia ở lại Phù Vân Điện, nói là nhất định có một ngày sẽ dùng tới y, còn nói gì mà phải cẩn thận theo dõi, nhớ là có chuyện thì phải tới bẩm báo.”
Minh Nhiễm không nghĩ tới chuyện này còn liên can tới mình, nảy sinh hứng thú: “Còn có chuyện như vậy nữa à?”
Đương nhiên Lý Nam Nguyệt không nhận, lạnh lùng nói: “Thái giám? Thái giám nào? Trông như thế nào? Là gầy hay béo, cao hay lùn? Ta nói với y những gì ngươi nghe được rõ ràng, hẳn là biết nhỉ?”
Tôn Phồn Nhân sao mà nhớ rõ được, người nọ đưa lưng về phía nàng ta, xuyên qua cành lá chỉ nhìn thấy y phục của nội thị, quỷ mới biết người đó trông có dáng vẻ gì.
“Ấp a ấp úng, một câu cũng không nói được, sao có thể bôi nhọ càn quấy vậy. Nghe nói hôm nay Tôn tiểu thư tiến cung thỉnh tội với Tiệp dư? Sao đây, không cam lòng nên mưu tính chuyện khác? Từng câu từng chữ đều châm ngòi quan hệ của ta với Minh Tiệp dư. Quả nhiên là người tâm địa độc ác, sao có thể tha cho ngươi!”
Lý Nam Nguyệt lạnh lùng sắc bén, xoay người nước mắt lại ướt mi, ấm ức nói: “Bệ hạ, Quý phi nương nương, thần thiếp khẩn cầu hai người cho thiếp một lời công bằng.”
Minh Nhiễm nhìn nhìn nàng ta, lại nhìn gương mặt tức giận tới đỏ bừng của Tôn Phồn Nhân.
Tôn tiểu thư không có đầu óc lại kiêu ngạo, khắc nghiệt, rất khiến người ghét, nhưng chuyện hôm nay nàng cảm thấy nàng ta không nói dối.
Chỉ tiếc là không có bằng chứng.
Minh Nhiễm còn đang suy nghĩ, Tuân Nghiệp đã mở miệng, “Hàn Quý phi.”
Quý phi đang xem diễn mà, đột nhiên bị gọi tên, tinh thần chấn động, “Bệ hạ có gì sai bảo ạ?”
Tuân Nghiệp nói: “Ngươi quản chuyện trong cung, xem xem nên xử trí thế nào.”
Hàn Quý phi rất là không thích Lý Nam Nguyệt, cân nhắc chuyện này sợ là có khả năng đấy, Lý Thái hậu chết rồi, thân là nữ nhi Lý gia, Lý Nam Nguyệt tiếp nhận nhân mạch trong tay bà ta là chắc chắn, chuyện Tôn Phồn Nhân nói cũng không lạ gì.
Nhưng mà chuyện thì phải có chứng cứ, không có chứng cứ cũng đành thôi, đến cả cao thấp mập ốm cũng không nói ra được, đúng là như nói chơi.
Trong lòng Quý phi nghĩ xong, nói tiếp: “Tôn tiểu thư nói miệng không có bằng chứng, cũng không đưa ra được chứng cứ, đúng là khiến người khó mà tin phục. Lại còn nói lời vô căn cứ, lời nói việc làm không quy củ, nên vả miệng 30 cái, khiển trách nghiêm cẩn, răn đe cảnh cáo.”
Tuân Nghiệp gật gật đầu, “Ngươi làm chủ đi.”
Trong mắt Tôn Phồn Nhân chỉ toàn là nước, Tôn phu nhân đầu váng mắt hoa, tí nữa thì bị nữ nhi làm cho tức đến hôn mê.
Cung nữ, ma ma kéo Tôn tiểu thư qua một bên vả miệng, cuối cùng Tuân Miễn cũng bắt được cơ hội cáo lui.
Gió bên hồ thổi qua đình lục giác, Lý Nam Nguyệt run rẩy, trong lòng hừ nhẹ, Tôn Phồn Nhân này đúng là nên ăn chút óc lợn, phải bồi bổ trí thông minh, thấy nhiều người ngu rồi mà chưa thấy ai ngu như vậy.
Nàng ta bụm mặt, ngăn ý cười trên mặt lại.
Đúng lúc này, giọng nam thanh nhuận chậm rãi vang lên khiến nàng ta cả kinh ngồi ngay ngắn lại.
“Cấm túc Lý Mỹ nhân ba tháng, phạt bổng lộc một năm, Thái Hậu hoăng thệ cũng chưa qua tháng, sao chép thêm 100 lần kinh đi.”
Lý Nam Nguyệt kinh ngạc, “Bệ hạ……”
Ánh mắt Tuân Nghiệp nhàn nhạt liếc qua người nàng ta, da đầu Lý Nam Nguyệt tê dại, vội im miệng.
…………
Trời ấm áp có gió đưa, trên cây xanh có hoa nở, trên đường vể Minh Nhiễm muốn nói lại thôi.
Tuân Nghiệp dừng chân lại, bỏ tay nắm tay nàng ra, đầu ngón tay ve vuốt ở thái dương của nàng, xóa đi dấu vết không biết ở đâu lưu lại, dịu dàng nói: “Là có chuyện muốn nói?”
Minh Nhiễm không tự giác túm chặt tay áo lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt nàng, cúi người lại gần, cong mi mắt cười hỏi: “Vừa rồi Lý Mỹ nhân…..”
Tuân Nghiệp nhìn nhìn tay đang nắm tay áo mình, nhẹ nhàng cười, mang theo vẻ quyến rũ.
Dịu dàng nói: “Không cần để ý nàng ta.”
Minh Nhiễm ồ một tiếng, trong lòng lại suy nghĩ xem lát nữa về Phù Vân Điện phải nghĩ xem có cách nào tìm được thái giám trong lời Tôn Phồn Nhân nói không.
Sau khi tách khỏi Tuân Nghiệp, nàng lập tức về lại Phù Vân Điện, gọi Thanh Tùng với Vân Thọ tới, nói chuyện này ra.
Thanh Tùng cau mày, trả lời: “Tiệp dư, sợ là tra không dễ.”
Nếu lời của Tôn Phồn Nhân là thật, thái giám nói chuyện với Lý Mỹ nhân chắc chắn là người Lý Thái hậu để lại.
Lý Thái hậu ở trong cung nhiều năm, hậu cung thời tiên đế đầu tranh gay gắt, ai cũng có cả khăng, người cài vào đều là người có bản lĩnh, chỉ bằng một vài câu nói, khó mà tóm lấy được.
Vân Thọ cũng phụ họa, “Nương nương, sợ là phải tốn nhiều sức lực và thời gian.”
Minh Nhiễm ném chút điểm tâm vào trong ao nhỏ, một đàn cá chép hồng lao tới, đột nhiên có tiếng động vang lên chỗ cửa điện, làm cho đám cá sợ hãi bơi đi hết, chỉ chừng nửa khác là biến mất vào trong nước, bóng dáng cũng khó mà thấy.
“Có chuyện gì vậy?” Minh Nhiễm hỏi.
Cung nhân chạy chậm tới, vội la lên: “Là Lục Tử công công, người ấy dẫn theo người trường đình qua.”
Bên này mới vừa dứt lời, Lục Tử cười tươi bước lại thỉnh an, “Khiến Tiệp dư giật mình rồi, nô tài phục mệnh bắt người lục cung đi, mới từ chỗ Minh Dật Cung của Hiền phi nương nương qua đây ạ, xong bên này rồi sẽ qua chỗ Đức phi nương nương ngay ạ.”
Minh Nhiễm phủi sạch điểm tâm trên tay, hỏi: “Bắt người?”
Lục Tử cười trải lời: “Tiệp dư chớ lo, chỉ là bắt vài thứ yêu ma quỷ quái không biết an phận thôi ạ.”
Đầu mày Minh Nhiễm nhúc nhích, gật gật đầu: “Ngươi cứ tự nhiên.”
Lục Tử lên tiếng, phất tay gọi người.
Phù Vân Điện ồn ào một trận, áp giải hai nội thị đi, một cung tì nữa, Minh Nhiễm ngồi dưới giàn hoa một lát, sau non nửa canh giờ, Tây Tử đi dò la tin tức quay về, nói: “Các cung đều có người bị mang đi, Quý phi nương nương thay máu cho Trúc Vũ Hiên của Lý Mỹ nhân, chỉ để lại Lục Chương và hai cung nhân vảy nước quét nhà.”
Trong đó có một cung nhân các nàng nhét vào Trúc Vũ Hiên theo dõi Lý Mỹ nhân, Tây Tử hít cái mũi, thầm nghĩ Quý phi nương nương thật trượng nghĩa.
Minh Nhiễm à một tiếng, tâm tư quay cuồng, đây chẳng lẽ là dọn sạch người Lý Thái hậu để lại?
Lục Tử quay lại Tử Thần Điện phục mệnh, cung kính hỏi: “Bệ hạ, người đều giải đến trường đình, tiếp theo nên xử lý như thế nào ạ?”
Tuân Nghiệp nhấp một ngụm trà xanh, lạnh nhạt xong: “Trục xuất khỏi toàn bộ, đưa vài người trong Trường Tín Cung đến Cảnh Vương phủ.”
“Vâng, nô tài làm ngay ạ.”
Lục Tử vừa ra khỏi cửa điện đi về phía trường đình, Vương công công nhón chân tiến lên sửa sang tấu chương.
Tuân Nghiệp ngồi ngay ngắn, ngón tay thon dài gõ gõ bàn, khẽ mỉm cười, ôn hòa nhã nhặn, như chương như ngọc.
Chàng đứng lên, chỉ chỉ vào đống tấu chương chưa coi xong, “Đi Phù Vân Điện.”
Vương công công cười chỉ thấy răng không thấy mắt, “Vâng.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.