Vai Diễn Nam Phụ Trong Những Tháng Năm Cô Độc Ấy
Chương 30: Để Lại Di Sản Cho Con Trai Nữ Chính
Mộc Mộc Phong Sắc
11/08/2023
Một bữa ăn kỳ lạ cũng kết thúc, nhà bác cả Hạ ra về, sau khi lên xe, mặt bác gái Hạ lạnh xuống, hùng hùng hổ hổ nói: "Nói thì dễ nghe lắm, cái gì mà xem Đông Lương là con trai ruột của mình, anh nhìn đi Hạ Đông Thần vừa mới trở về, mới nửa tháng đã có một hàng xe thể thao còn chẳng cái nào giống cái nào, mà Đông Lương chỉ có mỗi một chiếc vào ngày lễ trưởng thành thôi, ngày thường chỉ dám để trong ga ra mà ngó nhìn còn chẳng dám lái đi nữa!"
"Mẹ, chú muốn cho ai thì cho người đó thôi." Giọng Hạ Đông Lương vẫn dịu dàng như cũ, không có chút tính công kích nào, nhưng nụ cười thương hiệu nơi khóe miệng đã biến mất chẳng còn chút gì.
"Mẹ chỉ không thích cách ngày bình thường họ đối xử với con như con trai ruột, kết quả khi tìm được con trai ruột rồi, sợ là chỉ hận không dâng lên hết đồ quý cho nó thôi." Bác gái Hạ càng tức giận, vốn dĩ ngũ quan đã hà khắc giờ càng trở nên dữ tợn hơn.
Bác cả Hạ ngồi bên cạnh chẳng biết gì nói: "Còn chẳng phải sao? Đổi lại là anh thì anh cũng đau lòng cho con trai mình."
Ngu ngốc! Hai mẹ con ngồi trong xe cảm giác như tim bị đâm mạnh một dao.
Bác cả Hạ ngồi bên cạnh không biết gì vẫn đang lải nhải: "Cháu trai trở về, bác cả này phải tỏ chút lòng mình, em trai nhỏ sắp xếp công việc, tặng xe tặng nhà cho Đông Lương, anh không có bản lĩnh lớn thế, mấy năm nay nuôi heo kiếm không ít, cho nó một căn hộ là được rồi."
"Hạ Gia Quốc đầu anh bị úng nước hả, người ta còn thiếu một căn hộ của anh à!" Bác gái Hạ hét chói tai.
"Nhưng anh là bác cả..."
Xe chở ba người ba suy nghĩ rời khỏi biệt thự.
Ở bên này, mẹ Hạ lại không nhịn được mà kéo tay con trai hỏi một lần: "Năm đó con thật sự đi thả diều với Đông Lương hả?"
Hạ Đông Thần nhíu mày, chỉ nói: "Có lẽ thế ạ, không phải mẹ nói mấy năm trước mỗi lần chúng ta về quê cũng sẽ mua cho Hạ Đông Lương mấy món đồ chơi, có thể nhìn xem thử trên con diều kia có hình vẽ con rùa đen không, hình như con có nhớ mình đã từng lén vẽ lên đó." Mặc dù những thứ này không thể chứng minh điều gì, nhưng có thể để cho mẹ Hạ để trong lòng như thế là đủ rồi.
Mẹ Hạ gật đầu, như có suy nghĩ gì đó rồi rời đi.
So với ba Hạ thân thiết với cả nhà bác cả Hạ, thì mẹ Hạ lại lý trí hơn nhiều, một nhà đó, bác cả Hạ biết điều hiền lành, không có tâm địa gian xảo gì, bác gái Hạ thì lòng tham không đáy, nhưng cũng chỉ nhìn chằm chằm những lợi ích nhỏ, trái lại Hạ Đông Lương lại là một đứa nhỏ thông minh, lễ phép, mẹ Hạ cũng rất xem trọng anh ta, nên cũng mắt nhắm mắt mở để ba Hạ nhét người vào công ty.
Nhưng cho dù là thế nào, có là ai cũng không thể ảnh hưởng đến con trai cưng của bà.
Đưa mắt nhìn mẹ Hạ bừng bừng lửa giận rời đi, Hạ Đông Thần cúi đầu cười khẽ, vừa mở đầu đã nắm được phần thắng.
Hạ Đông Thần tập trung huấn luyện nửa tháng, từ một tên nhóc nghèo khổ, hoàn toàn biến thành một anh chàng nhà giàu đẹp trai, ngay cả da dẻ cũng được bác sĩ thẩm mỹ cố gắng làm trắng lên.
Mẹ Hạ thấy rất vui vẻ và yên tâm, trò chuyện sôi nổi với mấy người thợ trang điểm, Hạ Đông Thần cũng phối hợp thay đổi hình dáng, cuối cùng đeo cho mình một gọng kính kim loại, che giấu ánh mắt có chút sắc bén.
"Đúng rồi, Đông Thần, bữa tiệc con có muốn mời cô gái Du Lạc đó không?" Mẹ Hạ đang dò lại danh sách khách mời thì hỏi.
"Không cần đâu ạ." Hạ Đông Thần không chút nghĩ ngợi nói, anh sẽ không ngu ngốc mang tài nguyên cho Du Lạc nữa đâu. Trong truyện nguyên chủ mời Du Lạc đến coi như bạn gái mình, lúc Du Lạc xảy ra tranh cãi với người khác thì đứng ra che chở cô ta, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, khiến không ít các cô gái nhà giàu có có ấn tượng đặc biệt với anh.
Mẹ Hạ nghe thấy con trai từ chối, cũng chẳng hỏi gì nhiều.
Địa điểm tổ chức bữa tiệc là ở biệt thự nhà họ Hạ.
Mọi người sớm đã nghe thấy tin tức nên đều đến đúng hẹn, tối đó biệt thự nhà họ Hạ khách đến đầy sân, đều là những nhân vật nổi tiếng, giàu có trong thương trường bước từ xe sang xuống, tự ba tự năm đi về phía biệt thự, phòng khách nguy nga lộng lẫy, rượu ngon món ngon, tiếng đàn du dương, đẹp trai đẹp gái, tiệc linh đình.
"Mẹ, chú muốn cho ai thì cho người đó thôi." Giọng Hạ Đông Lương vẫn dịu dàng như cũ, không có chút tính công kích nào, nhưng nụ cười thương hiệu nơi khóe miệng đã biến mất chẳng còn chút gì.
"Mẹ chỉ không thích cách ngày bình thường họ đối xử với con như con trai ruột, kết quả khi tìm được con trai ruột rồi, sợ là chỉ hận không dâng lên hết đồ quý cho nó thôi." Bác gái Hạ càng tức giận, vốn dĩ ngũ quan đã hà khắc giờ càng trở nên dữ tợn hơn.
Bác cả Hạ ngồi bên cạnh chẳng biết gì nói: "Còn chẳng phải sao? Đổi lại là anh thì anh cũng đau lòng cho con trai mình."
Ngu ngốc! Hai mẹ con ngồi trong xe cảm giác như tim bị đâm mạnh một dao.
Bác cả Hạ ngồi bên cạnh không biết gì vẫn đang lải nhải: "Cháu trai trở về, bác cả này phải tỏ chút lòng mình, em trai nhỏ sắp xếp công việc, tặng xe tặng nhà cho Đông Lương, anh không có bản lĩnh lớn thế, mấy năm nay nuôi heo kiếm không ít, cho nó một căn hộ là được rồi."
"Hạ Gia Quốc đầu anh bị úng nước hả, người ta còn thiếu một căn hộ của anh à!" Bác gái Hạ hét chói tai.
"Nhưng anh là bác cả..."
Xe chở ba người ba suy nghĩ rời khỏi biệt thự.
Ở bên này, mẹ Hạ lại không nhịn được mà kéo tay con trai hỏi một lần: "Năm đó con thật sự đi thả diều với Đông Lương hả?"
Hạ Đông Thần nhíu mày, chỉ nói: "Có lẽ thế ạ, không phải mẹ nói mấy năm trước mỗi lần chúng ta về quê cũng sẽ mua cho Hạ Đông Lương mấy món đồ chơi, có thể nhìn xem thử trên con diều kia có hình vẽ con rùa đen không, hình như con có nhớ mình đã từng lén vẽ lên đó." Mặc dù những thứ này không thể chứng minh điều gì, nhưng có thể để cho mẹ Hạ để trong lòng như thế là đủ rồi.
Mẹ Hạ gật đầu, như có suy nghĩ gì đó rồi rời đi.
So với ba Hạ thân thiết với cả nhà bác cả Hạ, thì mẹ Hạ lại lý trí hơn nhiều, một nhà đó, bác cả Hạ biết điều hiền lành, không có tâm địa gian xảo gì, bác gái Hạ thì lòng tham không đáy, nhưng cũng chỉ nhìn chằm chằm những lợi ích nhỏ, trái lại Hạ Đông Lương lại là một đứa nhỏ thông minh, lễ phép, mẹ Hạ cũng rất xem trọng anh ta, nên cũng mắt nhắm mắt mở để ba Hạ nhét người vào công ty.
Nhưng cho dù là thế nào, có là ai cũng không thể ảnh hưởng đến con trai cưng của bà.
Đưa mắt nhìn mẹ Hạ bừng bừng lửa giận rời đi, Hạ Đông Thần cúi đầu cười khẽ, vừa mở đầu đã nắm được phần thắng.
Hạ Đông Thần tập trung huấn luyện nửa tháng, từ một tên nhóc nghèo khổ, hoàn toàn biến thành một anh chàng nhà giàu đẹp trai, ngay cả da dẻ cũng được bác sĩ thẩm mỹ cố gắng làm trắng lên.
Mẹ Hạ thấy rất vui vẻ và yên tâm, trò chuyện sôi nổi với mấy người thợ trang điểm, Hạ Đông Thần cũng phối hợp thay đổi hình dáng, cuối cùng đeo cho mình một gọng kính kim loại, che giấu ánh mắt có chút sắc bén.
"Đúng rồi, Đông Thần, bữa tiệc con có muốn mời cô gái Du Lạc đó không?" Mẹ Hạ đang dò lại danh sách khách mời thì hỏi.
"Không cần đâu ạ." Hạ Đông Thần không chút nghĩ ngợi nói, anh sẽ không ngu ngốc mang tài nguyên cho Du Lạc nữa đâu. Trong truyện nguyên chủ mời Du Lạc đến coi như bạn gái mình, lúc Du Lạc xảy ra tranh cãi với người khác thì đứng ra che chở cô ta, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, khiến không ít các cô gái nhà giàu có có ấn tượng đặc biệt với anh.
Mẹ Hạ nghe thấy con trai từ chối, cũng chẳng hỏi gì nhiều.
Địa điểm tổ chức bữa tiệc là ở biệt thự nhà họ Hạ.
Mọi người sớm đã nghe thấy tin tức nên đều đến đúng hẹn, tối đó biệt thự nhà họ Hạ khách đến đầy sân, đều là những nhân vật nổi tiếng, giàu có trong thương trường bước từ xe sang xuống, tự ba tự năm đi về phía biệt thự, phòng khách nguy nga lộng lẫy, rượu ngon món ngon, tiếng đàn du dương, đẹp trai đẹp gái, tiệc linh đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.